Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 352: Phá cho ta
Lúc này, Vô Không lão tổ đã biết tin tức Thủy nguyên bổn tinh ở trên Băng Viêm đảo, bởi vì hắn dù sao cũng là Võ Vương, cho nên có được tin tức này cũng tương đối dễ dàng.
Mặc dù Vô Không lão tổ không cần phải moi tin tức từ trong miệng Sở Nam nữa, nhưng hắn có không ít thù oán với Sở Nam, theo thời gian thì thù oán ngày càng sâu, hắn chưa từng bị kẻ nào đùa giỡn như vậy, lại còn bị thua trong tay một Võ Quân, làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này được, nhất định phải báo cừu huyết hận.
Lại nói, trên người tên tiể tử này có một lượng nguyên thạch đủ khiến Vô Không lão tổ ghen tỵ, đây chính là một gia tài, đối với võ giả tán tu như hắn mà nói thì quả thật cực kỳ quan trọng.
Cho nên, lúc nghe thấy lời khiêu khích “Muốn mạng của ta thì đi theo ta” của Sở Nam.
Vô Không lão tổ không chút do dự liền xoay người đuổi theo, trong mắt lộ ra biểu tình như lúc giết người.
Vừa mới đầu thì Vô Không lão tổ còn rất tiêu sái, nhưng sau đó để đuổi kịp Sở Nam thì Vô Không lão tổ không thể không tăng tốc lần nữa, nhưng vẫn còn cách thân ảnh kia một khoảng.
Nhìn thấy Sở Nam còn mang theo một người, trên mặt Vô Không lão tổ hiện lên vẻ ngưng trọng, cắn răng lẩm bẩm:
- Ta cũng không tin tốc độ của ta kém hơn ngươi. Bất luận thế nào, hôm nay ta nhất định phải cho ngươi biết sự lợi hại của bổn lão tổ.
Mặc dù nói vậy nhưng Vô Không lão tổ cũng không nhảy lên không đuổi theo mà vẫn chạy trên mặt đất.
Khóe miệng Sở Nam nhếch lên, vô cùng vui vẻ, hắn dắt tay Tử Mộng Nhân, chỉ để lại hai đạo tàn ảnh, để tạo thành hiệu ứng tàn ảnh này thì Sở Nam cũng phải xuất ra mười phần lực lượng.
Rốt cuộc, lúc rời khỏi thành Vạn Kiếm một đoạn thì hai người đã đến một vùng đất trống trải, Vô Không lão tổ đã mất đi kiên nhẫn, thoáng cái nhảy lên không trung, sau đó rơi xuống trước mặt Sở Nam, quát:
- Tiểu tử, ngươi còn chạy đi đâu?
Sở Nam dừng lại, hai người đứng cách Vô Không lão tổ chừng ba mét, cười nói:
- Ta nghĩ ngươi sẽ không nhảy lên không trung để ngăn ta, xem ra ta đã đánh giá cao ngươi rồi.
Trong mắt Vô Không lão tổ lóe qua một tia âm độc, trực giác lờ mờ cảm thấy không đúng, hắn nghĩ đến thảm trạng ở Bí thị Phách mại, đột nhiên lắc lắc đầu, hắn hoài nghi kịch biến ở Bí thị phách mại lúc trước là có liên quan đến tên tiểu tử này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tin được, chính hắn cũng không thể tạo thành động tĩnh như vậy thì tên tiểu tử này sao có thể chứ?
- Bất kể là đánh giá cao hay đánh giá thấp, hôm nay chỉ cần lấy mạng và đoạt bảo của ngươi là được…
Vô Không lão tổ cười âm hiểm, nheo mắt nhìn Tử Mộng Nhân:
- Về phần nữ nhân của ngươi, ta cũng không để ý mà đùa giỡn một chút…
- Muốn chết!
Tử Mộng Nhân quát lớn, trong mắt Sở Nam lóe lên lãnh mang.
Vô Không lão tổ tự tin nói:
- Cho dù các ngươi có tự bạo thì ta cũng phụng bồi đến cùng.
- Tại sao phải tự bạo chứ? Cho dù muốn tự bạo thì cũng không phải là ta, mà là ngươi! Đương nhiên, ta sẽ không để ngươi dễ dàng tự bạo đâu.
Sở Nam lạnh giọng nói, thân thể nhoáng lên, sử ra công kích tối cường, dĩ thổ ngự lực, Liệt Nguyên Tứ Trọng, còn có Tịch Diệt chi hỏa.
Thấy Sở Nam động thủ, Vô Không lão tổ cười lạnh, dùng bộ dạng như đang xem kịch ứng phó, miệng còn không quên bồi thêm bốn chữ “Không tự lượng sức”.
Thế nhưng, đợi đến khi Vô Không lão tổ cảm nhận được áp lực và tiếng xé gió truyền đến thì nụ cười liền ngưng trệ…
Ngay lập tức, Tịch Diệt chi hỏa lóe lên, sắc mặt Vô Không lão tổ nhất thời đại biến.
- Hắn có Tịch Diệt chi hỏa, sao có khả năng chứ?
Vô Không lão tổ nhớ đến lúc ấy Sở Nam bị Cực Dương Chân Hỏa thiêu đốt mà toàn thân đau đớn, lại nghĩ đến Bí thị phách mại bị thiêu thành tro bụi.
Trong lúc suy nghĩ thì công kích của Sở Nam đã ập đến.
Vô Không lão tổ không kịp suy nghĩ nhiều, trong nháy mắt đề thăng công lực lên đến mười hai tầng, hắn không tránh né, nếu tránh né thì kết quả càng thảm, cho dù hắn có bay lên không trung thì cũng không kịp.
Vô Không lão tổ là hành gia chơi lửa, chẳng qua khi ấy hắn nuốt được thiên tài địa bảo lại không thể biến đổi năng lực hỏa diễm, bởi vậy mặc dù đạt đến tu vi Võ Vương, nhưng hỏa diễm của hắn vẫn là Cực Dương Chân Hỏa, tuy nhiên, Vô Không lão tổ qua nhiều năm tôi luyện, Cực Dương Chân Hỏa này đã trở thành vô cùng tinh túy, mơ hồ có xu thế tiến hóa thành Tịch Diệt chi hỏa.
Hơn nữa, Vô Không lão tổ còn là tu vi Võ Vương sơ cấp.
Đây là nguyên nhân căn bản Vô Không lão tổ lựa chọn ứng chiến, thầm nghĩ:
- Tịch Diệt chi hỏa thì sao? Với tu vi Võ Quân của ngươi khống chế Tịch Diệt chi hỏa, đủ nguyên lực sao? Có thể kéo dài dược bao lâu?
Bởi vậy, Vô Không lão tổ chọn trong thủ có công, muốn tiêu hao sạch nguyên lực của Sở Nam, sau đó, trời đất sẽ là của hắn, muốn làm gì thì làm.
Cực Dương Chân Hỏa phóng xuất ra, không hình thành hỏa diễm hừng hực, ngược lại bị Vô Không lão tổ hóa thành những sợi hỏa tuyến, những sợi hỏa tuyến này dày đặc giống như tấm lưới, so với lưới còn dày đặc hơn, không phải chỉ một lưới mà là vô số lưới chồng lên nhau.
Hết thảy những điều này nói thì dài, kỳ thực chỉ diễn ra trong chớp mắt.
- Tiểu tử, xem ngươi có thể đột phá được những tầng này không!
Nắm quyền của Sở Nam nện lên tấm lưới, tấm lười kỳ dị vừa cản trở nắm quyền của Sở Nam, vừa cuốn chặt lấy nó.
Thế nhưng, hai công năng này đều vô dụng.
Bởi vì nắm quyền của Sở Nam vừa đến thì tấm lưới do Cực Dương Chân Hỏa tọa thành liền bị đánh lủng, biến mất….
Trong sát na đó, tầng thứ nhất bị phá, tầng thứ hai cũng bị phá, tiếp đó là tầng thứ năm, tầng thứ chín…
Nắm quyền kia vẫn một đường đập xuống, mang theo khí thể không thể ngăn cản, đánh toàn bộ lưới.
Sắc mặt Vô Không lão tổ lại biến đổi, tình hình như vậy không thể không đổi chiêu, chỉ có thể dốc sức vung tấm “lưới” ra, để xem có thể cản nắm quyền của Sở Nam lại hay không.
Sở Nam làm sao có thể để cho Vô Không lão tổ được như ý muốn, chín vạn cân lực cũng không phải nói giỡn.
- Phá cho ta…
Ba chữ này vừa thốt ra, tấm lưới dày đặc từ Hỏa nguyên lực tạo thành liền bị phá vỡ.
Nắm quyền Sở Nam cứ như vậy nện thẳng lên ngực Vô Không lão tổ.
Vô Không lão tổ chấn kinh, phun ra một ngụm máu, hai bàn tay duỗi ra, hướng về phía đầu Sở Nam mà chộp tới.
Cục diện trong chớp mắt biến thành liều mạng.
Vũ Nghịch Càn Khôn
Mặc dù Vô Không lão tổ không cần phải moi tin tức từ trong miệng Sở Nam nữa, nhưng hắn có không ít thù oán với Sở Nam, theo thời gian thì thù oán ngày càng sâu, hắn chưa từng bị kẻ nào đùa giỡn như vậy, lại còn bị thua trong tay một Võ Quân, làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này được, nhất định phải báo cừu huyết hận.
Lại nói, trên người tên tiể tử này có một lượng nguyên thạch đủ khiến Vô Không lão tổ ghen tỵ, đây chính là một gia tài, đối với võ giả tán tu như hắn mà nói thì quả thật cực kỳ quan trọng.
Cho nên, lúc nghe thấy lời khiêu khích “Muốn mạng của ta thì đi theo ta” của Sở Nam.
Vô Không lão tổ không chút do dự liền xoay người đuổi theo, trong mắt lộ ra biểu tình như lúc giết người.
Vừa mới đầu thì Vô Không lão tổ còn rất tiêu sái, nhưng sau đó để đuổi kịp Sở Nam thì Vô Không lão tổ không thể không tăng tốc lần nữa, nhưng vẫn còn cách thân ảnh kia một khoảng.
Nhìn thấy Sở Nam còn mang theo một người, trên mặt Vô Không lão tổ hiện lên vẻ ngưng trọng, cắn răng lẩm bẩm:
- Ta cũng không tin tốc độ của ta kém hơn ngươi. Bất luận thế nào, hôm nay ta nhất định phải cho ngươi biết sự lợi hại của bổn lão tổ.
Mặc dù nói vậy nhưng Vô Không lão tổ cũng không nhảy lên không đuổi theo mà vẫn chạy trên mặt đất.
Khóe miệng Sở Nam nhếch lên, vô cùng vui vẻ, hắn dắt tay Tử Mộng Nhân, chỉ để lại hai đạo tàn ảnh, để tạo thành hiệu ứng tàn ảnh này thì Sở Nam cũng phải xuất ra mười phần lực lượng.
Rốt cuộc, lúc rời khỏi thành Vạn Kiếm một đoạn thì hai người đã đến một vùng đất trống trải, Vô Không lão tổ đã mất đi kiên nhẫn, thoáng cái nhảy lên không trung, sau đó rơi xuống trước mặt Sở Nam, quát:
- Tiểu tử, ngươi còn chạy đi đâu?
Sở Nam dừng lại, hai người đứng cách Vô Không lão tổ chừng ba mét, cười nói:
- Ta nghĩ ngươi sẽ không nhảy lên không trung để ngăn ta, xem ra ta đã đánh giá cao ngươi rồi.
Trong mắt Vô Không lão tổ lóe qua một tia âm độc, trực giác lờ mờ cảm thấy không đúng, hắn nghĩ đến thảm trạng ở Bí thị Phách mại, đột nhiên lắc lắc đầu, hắn hoài nghi kịch biến ở Bí thị phách mại lúc trước là có liên quan đến tên tiểu tử này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tin được, chính hắn cũng không thể tạo thành động tĩnh như vậy thì tên tiểu tử này sao có thể chứ?
- Bất kể là đánh giá cao hay đánh giá thấp, hôm nay chỉ cần lấy mạng và đoạt bảo của ngươi là được…
Vô Không lão tổ cười âm hiểm, nheo mắt nhìn Tử Mộng Nhân:
- Về phần nữ nhân của ngươi, ta cũng không để ý mà đùa giỡn một chút…
- Muốn chết!
Tử Mộng Nhân quát lớn, trong mắt Sở Nam lóe lên lãnh mang.
Vô Không lão tổ tự tin nói:
- Cho dù các ngươi có tự bạo thì ta cũng phụng bồi đến cùng.
- Tại sao phải tự bạo chứ? Cho dù muốn tự bạo thì cũng không phải là ta, mà là ngươi! Đương nhiên, ta sẽ không để ngươi dễ dàng tự bạo đâu.
Sở Nam lạnh giọng nói, thân thể nhoáng lên, sử ra công kích tối cường, dĩ thổ ngự lực, Liệt Nguyên Tứ Trọng, còn có Tịch Diệt chi hỏa.
Thấy Sở Nam động thủ, Vô Không lão tổ cười lạnh, dùng bộ dạng như đang xem kịch ứng phó, miệng còn không quên bồi thêm bốn chữ “Không tự lượng sức”.
Thế nhưng, đợi đến khi Vô Không lão tổ cảm nhận được áp lực và tiếng xé gió truyền đến thì nụ cười liền ngưng trệ…
Ngay lập tức, Tịch Diệt chi hỏa lóe lên, sắc mặt Vô Không lão tổ nhất thời đại biến.
- Hắn có Tịch Diệt chi hỏa, sao có khả năng chứ?
Vô Không lão tổ nhớ đến lúc ấy Sở Nam bị Cực Dương Chân Hỏa thiêu đốt mà toàn thân đau đớn, lại nghĩ đến Bí thị phách mại bị thiêu thành tro bụi.
Trong lúc suy nghĩ thì công kích của Sở Nam đã ập đến.
Vô Không lão tổ không kịp suy nghĩ nhiều, trong nháy mắt đề thăng công lực lên đến mười hai tầng, hắn không tránh né, nếu tránh né thì kết quả càng thảm, cho dù hắn có bay lên không trung thì cũng không kịp.
Vô Không lão tổ là hành gia chơi lửa, chẳng qua khi ấy hắn nuốt được thiên tài địa bảo lại không thể biến đổi năng lực hỏa diễm, bởi vậy mặc dù đạt đến tu vi Võ Vương, nhưng hỏa diễm của hắn vẫn là Cực Dương Chân Hỏa, tuy nhiên, Vô Không lão tổ qua nhiều năm tôi luyện, Cực Dương Chân Hỏa này đã trở thành vô cùng tinh túy, mơ hồ có xu thế tiến hóa thành Tịch Diệt chi hỏa.
Hơn nữa, Vô Không lão tổ còn là tu vi Võ Vương sơ cấp.
Đây là nguyên nhân căn bản Vô Không lão tổ lựa chọn ứng chiến, thầm nghĩ:
- Tịch Diệt chi hỏa thì sao? Với tu vi Võ Quân của ngươi khống chế Tịch Diệt chi hỏa, đủ nguyên lực sao? Có thể kéo dài dược bao lâu?
Bởi vậy, Vô Không lão tổ chọn trong thủ có công, muốn tiêu hao sạch nguyên lực của Sở Nam, sau đó, trời đất sẽ là của hắn, muốn làm gì thì làm.
Cực Dương Chân Hỏa phóng xuất ra, không hình thành hỏa diễm hừng hực, ngược lại bị Vô Không lão tổ hóa thành những sợi hỏa tuyến, những sợi hỏa tuyến này dày đặc giống như tấm lưới, so với lưới còn dày đặc hơn, không phải chỉ một lưới mà là vô số lưới chồng lên nhau.
Hết thảy những điều này nói thì dài, kỳ thực chỉ diễn ra trong chớp mắt.
- Tiểu tử, xem ngươi có thể đột phá được những tầng này không!
Nắm quyền của Sở Nam nện lên tấm lưới, tấm lười kỳ dị vừa cản trở nắm quyền của Sở Nam, vừa cuốn chặt lấy nó.
Thế nhưng, hai công năng này đều vô dụng.
Bởi vì nắm quyền của Sở Nam vừa đến thì tấm lưới do Cực Dương Chân Hỏa tọa thành liền bị đánh lủng, biến mất….
Trong sát na đó, tầng thứ nhất bị phá, tầng thứ hai cũng bị phá, tiếp đó là tầng thứ năm, tầng thứ chín…
Nắm quyền kia vẫn một đường đập xuống, mang theo khí thể không thể ngăn cản, đánh toàn bộ lưới.
Sắc mặt Vô Không lão tổ lại biến đổi, tình hình như vậy không thể không đổi chiêu, chỉ có thể dốc sức vung tấm “lưới” ra, để xem có thể cản nắm quyền của Sở Nam lại hay không.
Sở Nam làm sao có thể để cho Vô Không lão tổ được như ý muốn, chín vạn cân lực cũng không phải nói giỡn.
- Phá cho ta…
Ba chữ này vừa thốt ra, tấm lưới dày đặc từ Hỏa nguyên lực tạo thành liền bị phá vỡ.
Nắm quyền Sở Nam cứ như vậy nện thẳng lên ngực Vô Không lão tổ.
Vô Không lão tổ chấn kinh, phun ra một ngụm máu, hai bàn tay duỗi ra, hướng về phía đầu Sở Nam mà chộp tới.
Cục diện trong chớp mắt biến thành liều mạng.
Vũ Nghịch Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn
Story
Chương 352: Phá cho ta
10.0/10 từ 21 lượt.