Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 316: Dũng mãnh

Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai có thể chém ra cương phong cắt người liên miên không dứt.

Mặc dù từ trước đến nay một chiêu chỉ có thể đánh ra 108 kiếm, thế nhưng theo sự tôi luyện của Sở Nam, Kim nguyên lực đột phá, vì vậy uy lực đã khác xưa nhiều.

Trước kia, Sở Nam chẳng qua chỉ là Võ Tướng mà thôi.

Hiện nay đã là Võ Quân, còn có thể đánh một trận với Võ Vương.

Cho nên, dù trong tay Sở Nam sử dụng vũ khí gì, là trọng kiếm chứ không phải Kim Hồng kiếm, có chút không thuận tay thì Loạn Phong Cương Trảm được thi triển ra cũng đủ khiến đám người không mở mắt nổi, chỉ thấy con mắt như bị kim quang đâm vào, hô hấp không thông, ngay cả hít thở cũng không được, trong nháy mắt, cả đám liền ngã trên mặt đất.

Sở Nam không phải là thích giết người, mặc dù lúc cướp bóc đám cường đạo thì giết máu chảy thành sông, nhưng những kẻ đó đều chết chưa hết tội, hiển nhiên giết không phải nương tay, nhưng những kẻ trước mắt cũng không phải là kẻ thù của Sở Nam, bởi vậy Sở Nam cũng không ra tay độc ác, không lấy mạng bọn chúng, chỉ khiến bọn chúng hôn mê một thời gian mà thôi.

Giải quyết xong đám người này, Sở Nam và Tử Mộng Nhân lại tăng tốc tiến về phía trước, gặp người nào thì Sở Nam lại sử dụng Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai hoặc Cốt Nhục Phân Ly, mà phần lớn đều dùng Kim nguyên lực, những nguyên lực khác đều không động đến.

Sở dĩ không dùng vũ kỹ Khai Thiên Liệt Địa là bởi vì tên của nó quá vang dội, Sở Nam không muốn mau chóng bại lộ thân phận của mình, át chủ bài luôn phải lưu lại đến thời khắc mấu chốt.

Những người của Bí thị phách mại phần lớn đều hôn mê, bọn chúng đều không rõ tại sao một lão già và một lão thái thái lại cường mãnh như vậy, thường thường thì bọn chúng mới nhảy ra, hai bên còn chưa kịp nói chuyện đã bị đánh ngã, rơi vào hôn mê.

Cho nên, nơi Sở Nam đi qua đều lưu lại “thi thể” đầy đất.


Càng đi vào trong, lực cản càng lớn, người đến lúc trước là một Võ Tướng dẫn đầu một đội Đại Võ Sư, bây giờ trở thành một tên Võ Tướng cao cấp dẫn theo một đám Võ Tướng sơ cấp.

Chỉ tiếc rằng bất kể là Đại Võ Sư hay là Võ Tướng xông đến trước mặt Sở Nam đều chỉ có một kết quả, đó là ngã xuống đất, nếu như không ngã xuống đất thì hắn phải “xuất huyết”.

Dần dần sau đó, kẻ đi sau cũng học khôn ra, không cận chiến với Sở Nam, tất cả đều sử dụng công kích từ xa, đao quang kiếm ảnh đánh đến, chỉ có điều tu vi của những người này không cao, uy lực công kích từ xa đã bị suy yếu, căn bản không tạo thành nguy hiểm gì cho Sở Nam.

Ngược lại cũng có người dùng pháp bảo đánh đến, thế nhưng công kích cấp bậc này vẫn không có hiệu quả đối với Sở Nam.

Chỉ có điều, bên cạnh Sở Nam còn có Tử Mộng Nhân, hắn cường hãn như thế nào không cần phải bàn cãi, thân thể không sợ thượng phẩm Pháp Khí, nhưng Tử Mộng Nhân thì lại không được như vậy.

Bởi thế cho nên Sở Nam vẫn tiến hành phòng ngự.

Sở Nam không sử dụng Hỗn Nguyên Ban Chỉ, những kẻ này căn bản không đủ tư cách để hắn sử dụng Hỗn Nguyên Ban Chỉ, hắn chỉ sử dụng Loạn Phong Cương Trảm thức thứ nhất, chiêu thúc lấy công phòng ngự.

Cứ như vậy, bước tiến càng nhanh hơn.

Những võ giả công kích từ xa thấy tình cảnh này, đều nhanh chóng thối lui, nhưng tốc độ thối lui chậm hơn tốc độ tiến rất nhiều, Sở Nam đuổi sát không buông, những người này cũng không ngoại lệ đều nối gót theo đám đồng bạn đi trước.


Sở Nam theo ký ức, đi về phía gian phòng đá, mới tìm một lượt liền thấy bốn người đứng cản trước mặt hắn, Sở Nam quét mắt nhìn một cái, trong bốn người có hai là Võ Quân trung cấp, hai Võ Quân sơ cấp.

- Phách mại hội này quả nhiên không đơn giản, thêm lão già lưng khòm kia nữa là có năm Võ Quân rồi, năm Võ Quân cũng có thể khai tông lập phái, trở thành một môn phái tam lưu rồi.

Trong đầu Sở Nam thoáng nghĩ:

- Không biết phách mại hội này có liên quan gì đến thế lực thần bí kia không, thế lực thần bí kia cũng có không ít Võ Quân.

- Đứng lại, ngươi là ai?

Một lão giả tóc vàng đứng ở giữa, lông mày nhíu chặt, quát:

- Kẻ tự ý xông vào đây, đều phải chết!

Sở Nam không muốn nói nhảm với bọn chúng, để Tử Mộng Nhân đứng ở bên cạnh, sau khi bảo vệ phía sau, hắn tung mình nhảy lên, thân thể còn đang ở trên không trung thì Loạn Phong Cương Trảm đã nhấn chìm bốn người.

Trong lòng bốn người kia đều tràn đầy kinh ngạc, trên khuôn mặt tức tối dị thường, lão đầu tử này quả thật quá ngông cuồng, muốn lấy một địch bốn, lão giả tóc vàng quát:

- Ngươi bất quá cũng chỉ là tu vi Võ Quân mà thôi, dám lấy một địch bốn, đúng là tìm đường chết.


Sở Nam phảng phất như không nghe thấy, Loạn Phong Cương Trảm thi triển đến cực trí, bốn đại Võ Quân quả nhiên cũng không phải nói suông, mỗi người đều xuất ra pháp bảo của bản thân, ngăn cản kiếm mang, vừa cản kiếm mang lại, bọn họ lập tức nhận ra mình đã quá xem thường lão đầu tử cuồng vọng này, người ta quả thật có vốn liếng đến cuồng vọng.

Chỉ có điều, lão giả tóc vàng vẫn nói cứng:

- Cũng hơi mạnh một chút, nhưng chỉ dựa vào đó thì vẫn không đủ!

Sở Nam nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, chiêu này vừa dứt, Sở Nam đã đại khái phán đoán được thức lực bốn người, tìm ra chỗ sơ hở và thuộc tính của bọn họ.

Thực lực của lão giả tóc vàng là mạnh nhất, Hỏa thuộc tính, sử dụng một thanh Huyết Hồng kiếm, thứ hai là Thổ thuộc tính, còn hai tên Võ Quân sơ cấp đều là Kim thuộc tính, pháp bảo trong tay đều là một thanh quỷ đầu đao.

Bốn người phí một phen công phu, đón đỡ Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai của Sở Nam, còn chưa kịp thở dốc thì Sở Nam lại xuất ra một chiêu tương tự.

Thấy vậy, trong lòng bốn người nhất thời thả lỏng không ít, mặc dù chiêu này tương đối lợi hại, nhưng sử dụng đại chiêu liên tục thì uy lực sẽ giảm bớt, bốn người đều chuẩn bị tốt biện pháp ứng phó.

Ngay lúc này, Sở Nam đột nhiên thu hồi một nửa vũ kỹ đã xuất ra, hành động này khiến cả bốn người kinh ngạc, Kim Hồng kiếm trong tay Sở Nam bay đi, bắn thẳng về phía tên Võ Quân sử dụng Huyết Hồng kiếm.

Lúc hai kiếm giao nhau, thân thể Sở Nam đã áp sát lão giả tóc vàng, cũng không lấy vũ kỹ từ trong nhẫn trữ vật ra, Kim nguyên lực trong thân thể nhanh chóng dung hợp với lực lượng.


- Toàn lực bạo! Dĩ kim ngự lực!

Một quyền hai lực, đánh về phía lão giả tóc vàng.

Trong mắt lão giả tóc vàng bắn ra tinh quang mãnh liệt, da thịt toàn thân cảm giác được mùi vị tử vong uy hiếp, hắn vội vàng dùng kiếm chém về phía nắm quyền Sở Nam….

Nắm quyền của Sở Nam phát lên kim quang rực rỡ....

Bảo kiếm của lão giả tóc vàng va chạm với nắm quyền của hắn, âm thanh kim loại vang lên thanh thúy, thượng phẩm Pháp Khí của lão giả tóc vàng lập tức bị nghiền nát, đồng tử của lão mở lớn hết cỡ, nhìn trừng trừng….

Nắm quyền trong mắt lão giả tóc vàng cũng càng ngày càng lớn.

Sau đó, nắm quyền đánh lên người hắn.

Năm vạn cân lực, Kim nguyên lực cuồng bạo tràn vào cơ thể.

Sinh cơ của lão giả tóc vàng nhanh chóng biến mất.

Không hề dừng lại, tay của Sở Nam lại chộp về phía Kim Hồng kiếm…

Vũ Nghịch Càn Khôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn Story Chương 316: Dũng mãnh
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...