Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 235: Một nửa thanh kiếm
Từng tiếng hét lớn, từng đạo sát cơ, từng chiêu vũ kỹ mãnh liệt đánh ra.
Lập tức, tất cả đều hướng Sở Nam trút xuống.
Thân thể còn trên không trung, Sở Nam nở nụ cười, quát:
- Nếu đã như thế, vậy thì tiếp chiêu đi.
Sở Nam nhô lên cao, một cước đá về phía tên võ giả tu luyện thổ hệ vũ kỹ, xuyên qua phòng ngự dày đặc, thẳng kích vào ngực hắn, nhưng người này trên mặt vẫn lộ ra tươi cười, nói.
- Trên người của ta có thượng phẩm phòng ngự pháp bảo, ngươi cho rằng có thể đánh ta như Tôn Trọng sao, bị ngươi đá chết sao?
- Pháp bảo, hữu dụng sao?
Sở Nam hỏi một tiếng, Kim Nguyên lực trong cơ thể cùng lực lượng tốc độ như lưu thủy hành vân, đã dung hợp cùng một chỗ, sau đó tỏa ra kim sắc chói mắt, đánh trúng vào bộ ngực của hắn, đụng vào phòng ngự pháp bảo.
Người nọ tự tin, hắn không chỉ có phòng ngự pháp bảo, còn đem toàn thân thổ nguyên lực kích ra bên ngoài, sau đó toàn bộ tụ tập tại trước ngực, dùng để phòng ngự.
Nhưng trong nháy mắt, sắc mặt hắn đại biến, bởi vì hắn nghe được tiếng pháp bảo nổ, bởi vì hắn cảm nhận được một cổ lực lượng cực lớn, hướng về phía hắn vọt tới, đoàn nguyên lực trước ngực oanh ra tứ tán, sau đó cỗ Kim Nguyên lực tiến vào trong thân thể của hắn, tàn sát bừa bãi.
Hắn nhịn đau, lui ngược lại phía sau, cầm lấy đại kiếm, hướng Sở Nam chém xuống, Sở Nam một tay bắt lấy đại kiếm, đem thế công toàn bộ tiếp xuống.
Cùng lúc đó, người này bay ra ngoài, sau đó va chạm vào hai ba người phía sau, nằm rạp trên mặt đất, rốt cuộc không đứng dậy được nữa.
- Tiềm hoàng bảng thứ sáu mươi chín, Dư Tắc, bị một cước đá chết.
Lại một thanh âm, vang lên gọn gàng.
Sở Nam bắt lấy đại kiếm, một quyền chấn động, trên thân kiếm còn ẩn chứa thổ nguyên lực, lập tức bị đánh nát bấy, Sở Nam rút kiếm quay một vòng, cầm lấy kiếm mượn lực, thân thể hướng phía sau bay đi, thẳng chém về phía voc giả đánh ra Kim Nguyệt hoa trảm.
Đại kiếm không phải trọng kiếm, nắm trong tay cũng như không có gì, đao mang vàng rực lưu loát, như giải Thiên Hà.
- Ngươi bình thường sở trường sử dụng quyền, nhưng bây giờ vứt bỏ quyền sử dụng kiếm, bỏ sở trường dùng sở đoản, thực là muốn chết.
Người này không bị kim quang mê hoặc, mà càng tự tin, đánh ra kiếm thế mãnh liệt như cầu vồng.
- Vậy thì nhìn xem, rốt cuộc là kiếm của ngươi, hay là kiếm của ta lợi hại.
Nói xong, Sở Nam đã đem đại kiếm chém xuống.
Hai kiếm chạm vào nhau, phát ra tiếng kim khí.
- Tư liệu nói không đúng, lực lượng Lâm Vân không giống, quả thực giống như ma thú hiểu tiếng người mà.
Nhưng Sở Nam lại không hài lòng cái hiệu quả này, hắn thầm nhủ trong lòng:
- So về trọng kiếm, cái thanh kiếm này hoàn toàn kém xa, nếu như đổi trọng kiếm, một chém này tên kia đã bị chém thành hai nửa rồi.
Tưởng tượng như vậy, trong đầu Sở Nam lại hiện lên một cái ý niệm.
- Ta có phải quá ỷ lại vào trọng kiếm rồi hay không, nếu như ngày sau không có trọng kiếm, cái kia...
Nghĩ như vậy, ánh mắt Sở Nam đột nhiên kiên định.
- Bằng vào ngoại vật, cuối cùng là không ổn, quan trọng nhất vẫn là tăng cường tu vi bản thân, nhưng trọng kiếm cũng không thể thiếu, cũng không thể hoàn toàn vứt bỏ, ngày sau có thể không dùng trọng kiếm nữa.
Nghĩ thông suốt vấn đề về "Trọng kiếm" rồi, một quyền Sở Nam đánh bay búa tạ, sau đó đón lấy người nọ chém tới, người này vốn đang cố gắng nghĩ biện pháp, làm cho thân mình dừng lại, chuẩn bị phản công, sau khi nhìn thấy Sở Nam mãnh liệt đánh tới, theo phản xạ có điều kiện thân thể tên này giật mình một cái, không thể dừng lại, chỉ có thể dựa thế lui ra đằng sau.
Đáng tiếc, tốc độ hắn cũng không nhanh bằng Sở Nam.
Thấy Sở Nam trong chớp mắt đã tới gần, người này lui về phía sau, lần nữa đánh ra Kim Nguyệt hoa trảm, bóng kiếm tăng vọt, nhằm Sở Nam đang sử dụng Khai Thiên thức thứ nhất chém xuống.
Oanh.
Lần thứ hai va chạm, tạo ra tiếng vang cực lớn, người này biết không thể địch lại, cho nên có ý niệm mượn lực nhảy ra phía sau, muốn cách xa một chút, sử dụng công kích từ xa, còn cận chiến đối với hắn cực kỳ bất lợi.
Nhưng hắn còn chưa kịp lui ra sau, tốc độ Sở Nam cực nhanh, lại đánh ra một chiêu Khai Thiên thức thứ nhất chém xuống, người này bất đắc dĩ, khi tánh mạng bị uy hiếp, cũng bộc phát ra toàn bộ tiềm năng, đem nguyên lực trong cơ thể toàn bộ xuất ra, đồng quát to:
- Ta liều mạng cùng ngươi.
Lần thứ ba va chạm, không có thanh âm vù vù, không có tiếng nổ mạnh ầm ầm, chỉ có một hồi "Ti ti" âm thanh chói tai.
Thì ra là đại kiếm trong tay Sở Nam, đã chịu không nổi lực lượng của Sở Nam, khi va chạm vào bảo kiếm của đối phương, cho nên đại kiếm đã bị chém thành hai đoạn.
Người này vốn đang lo lắng, nhưng nhìn thấy đại kiếm trong tay Sở Nam bị chặt đứt, hắn mừng rỡ trong lòng, cũng không để ý thân thể suy yếu, vung kiếm lên vẻ mặt ác liệt hướng Sở Nam chém tới.
Trên mặt của hắn, bề ngoài bình tĩnh, nhưng không che dấu không vẻ vui mừng, nếu như hắn giết được tên Lâm Vân này, như vậy chiến tích toàn bộ thuộc về hắn, hắn tại tiềm hoàng bài danh, từ thứ bốn mươi hai, lập tức lên thứ chín.
Nghĩ đến tình huống như vậy, hắn cũng không ngăn được tâm huyết sôi trào.
- Thật sự là trời cũng giúp ta.
- Lâm Vân, hôm nay ta lấy tính mệnh của ngươi, hãy nhớ tên ta là Trần Lục Hợp.
- Bằng vào ngươi, có thể làm được sao?
- Ta có thể chặt đứt kiếm của ngươi, có thể chặt đứt cổ của ngươi, ngươi còn một nửa kiếm, còn có công dụng gì?
Trần Lục Hợp nói ra, bảo kiếm cách Sở Nam cũng không xa, trong nháy mắt, đã muốn trảm đến cổ của Sở Nam rồi.
Lúc này, Sở Nam lại biến mất tại dưới thân kiếm của Trần Lục Hợp, sau đó truyền đến âm thanh.
- Một nửa kiếm, giết ngươi là đủ rồi.
Những lời này vang lên, đồng thời Sở Nam bỗng nhiên xuất hiện ở tại trước ngực Trần Lục Hợp, lúc này Trần Lục Hợp vô cùng kinh hãi, cũng không thể thu bảo kiếm lại được, mà nửa thanh đại kiếm kia, đã nhằm ngực hắn đâm tới.
Đón lấy, đâm thủng ngực hắn.
Máu tươi chảy ra.
Trần Lục Hợp cũng không rõ ràng lắm, hắn rõ ràng đã chiếm ưu thế tuyệt đối, trong nháy mắt, lại vong dưới kiếm ccủa Sở Nam.
Sở Nam cũng không có để ý tới kinh ngạc của tên này, sau đó nắm đấm vung lên, hơi dùng sức, lập tức buông lỏng bảo kiếm ra, Sở Nam đoạt lấy kiếm, tùy ý hướng về phía sau chém ra.
Vũ Nghịch Càn Khôn
Lập tức, tất cả đều hướng Sở Nam trút xuống.
Thân thể còn trên không trung, Sở Nam nở nụ cười, quát:
- Nếu đã như thế, vậy thì tiếp chiêu đi.
Sở Nam nhô lên cao, một cước đá về phía tên võ giả tu luyện thổ hệ vũ kỹ, xuyên qua phòng ngự dày đặc, thẳng kích vào ngực hắn, nhưng người này trên mặt vẫn lộ ra tươi cười, nói.
- Trên người của ta có thượng phẩm phòng ngự pháp bảo, ngươi cho rằng có thể đánh ta như Tôn Trọng sao, bị ngươi đá chết sao?
- Pháp bảo, hữu dụng sao?
Sở Nam hỏi một tiếng, Kim Nguyên lực trong cơ thể cùng lực lượng tốc độ như lưu thủy hành vân, đã dung hợp cùng một chỗ, sau đó tỏa ra kim sắc chói mắt, đánh trúng vào bộ ngực của hắn, đụng vào phòng ngự pháp bảo.
Người nọ tự tin, hắn không chỉ có phòng ngự pháp bảo, còn đem toàn thân thổ nguyên lực kích ra bên ngoài, sau đó toàn bộ tụ tập tại trước ngực, dùng để phòng ngự.
Nhưng trong nháy mắt, sắc mặt hắn đại biến, bởi vì hắn nghe được tiếng pháp bảo nổ, bởi vì hắn cảm nhận được một cổ lực lượng cực lớn, hướng về phía hắn vọt tới, đoàn nguyên lực trước ngực oanh ra tứ tán, sau đó cỗ Kim Nguyên lực tiến vào trong thân thể của hắn, tàn sát bừa bãi.
Hắn nhịn đau, lui ngược lại phía sau, cầm lấy đại kiếm, hướng Sở Nam chém xuống, Sở Nam một tay bắt lấy đại kiếm, đem thế công toàn bộ tiếp xuống.
Cùng lúc đó, người này bay ra ngoài, sau đó va chạm vào hai ba người phía sau, nằm rạp trên mặt đất, rốt cuộc không đứng dậy được nữa.
- Tiềm hoàng bảng thứ sáu mươi chín, Dư Tắc, bị một cước đá chết.
Lại một thanh âm, vang lên gọn gàng.
Sở Nam bắt lấy đại kiếm, một quyền chấn động, trên thân kiếm còn ẩn chứa thổ nguyên lực, lập tức bị đánh nát bấy, Sở Nam rút kiếm quay một vòng, cầm lấy kiếm mượn lực, thân thể hướng phía sau bay đi, thẳng chém về phía voc giả đánh ra Kim Nguyệt hoa trảm.
Đại kiếm không phải trọng kiếm, nắm trong tay cũng như không có gì, đao mang vàng rực lưu loát, như giải Thiên Hà.
- Ngươi bình thường sở trường sử dụng quyền, nhưng bây giờ vứt bỏ quyền sử dụng kiếm, bỏ sở trường dùng sở đoản, thực là muốn chết.
Người này không bị kim quang mê hoặc, mà càng tự tin, đánh ra kiếm thế mãnh liệt như cầu vồng.
- Vậy thì nhìn xem, rốt cuộc là kiếm của ngươi, hay là kiếm của ta lợi hại.
Nói xong, Sở Nam đã đem đại kiếm chém xuống.
Hai kiếm chạm vào nhau, phát ra tiếng kim khí.
- Tư liệu nói không đúng, lực lượng Lâm Vân không giống, quả thực giống như ma thú hiểu tiếng người mà.
Nhưng Sở Nam lại không hài lòng cái hiệu quả này, hắn thầm nhủ trong lòng:
- So về trọng kiếm, cái thanh kiếm này hoàn toàn kém xa, nếu như đổi trọng kiếm, một chém này tên kia đã bị chém thành hai nửa rồi.
Tưởng tượng như vậy, trong đầu Sở Nam lại hiện lên một cái ý niệm.
- Ta có phải quá ỷ lại vào trọng kiếm rồi hay không, nếu như ngày sau không có trọng kiếm, cái kia...
Nghĩ như vậy, ánh mắt Sở Nam đột nhiên kiên định.
- Bằng vào ngoại vật, cuối cùng là không ổn, quan trọng nhất vẫn là tăng cường tu vi bản thân, nhưng trọng kiếm cũng không thể thiếu, cũng không thể hoàn toàn vứt bỏ, ngày sau có thể không dùng trọng kiếm nữa.
Nghĩ thông suốt vấn đề về "Trọng kiếm" rồi, một quyền Sở Nam đánh bay búa tạ, sau đó đón lấy người nọ chém tới, người này vốn đang cố gắng nghĩ biện pháp, làm cho thân mình dừng lại, chuẩn bị phản công, sau khi nhìn thấy Sở Nam mãnh liệt đánh tới, theo phản xạ có điều kiện thân thể tên này giật mình một cái, không thể dừng lại, chỉ có thể dựa thế lui ra đằng sau.
Đáng tiếc, tốc độ hắn cũng không nhanh bằng Sở Nam.
Thấy Sở Nam trong chớp mắt đã tới gần, người này lui về phía sau, lần nữa đánh ra Kim Nguyệt hoa trảm, bóng kiếm tăng vọt, nhằm Sở Nam đang sử dụng Khai Thiên thức thứ nhất chém xuống.
Oanh.
Lần thứ hai va chạm, tạo ra tiếng vang cực lớn, người này biết không thể địch lại, cho nên có ý niệm mượn lực nhảy ra phía sau, muốn cách xa một chút, sử dụng công kích từ xa, còn cận chiến đối với hắn cực kỳ bất lợi.
Nhưng hắn còn chưa kịp lui ra sau, tốc độ Sở Nam cực nhanh, lại đánh ra một chiêu Khai Thiên thức thứ nhất chém xuống, người này bất đắc dĩ, khi tánh mạng bị uy hiếp, cũng bộc phát ra toàn bộ tiềm năng, đem nguyên lực trong cơ thể toàn bộ xuất ra, đồng quát to:
- Ta liều mạng cùng ngươi.
Lần thứ ba va chạm, không có thanh âm vù vù, không có tiếng nổ mạnh ầm ầm, chỉ có một hồi "Ti ti" âm thanh chói tai.
Thì ra là đại kiếm trong tay Sở Nam, đã chịu không nổi lực lượng của Sở Nam, khi va chạm vào bảo kiếm của đối phương, cho nên đại kiếm đã bị chém thành hai đoạn.
Người này vốn đang lo lắng, nhưng nhìn thấy đại kiếm trong tay Sở Nam bị chặt đứt, hắn mừng rỡ trong lòng, cũng không để ý thân thể suy yếu, vung kiếm lên vẻ mặt ác liệt hướng Sở Nam chém tới.
Trên mặt của hắn, bề ngoài bình tĩnh, nhưng không che dấu không vẻ vui mừng, nếu như hắn giết được tên Lâm Vân này, như vậy chiến tích toàn bộ thuộc về hắn, hắn tại tiềm hoàng bài danh, từ thứ bốn mươi hai, lập tức lên thứ chín.
Nghĩ đến tình huống như vậy, hắn cũng không ngăn được tâm huyết sôi trào.
- Thật sự là trời cũng giúp ta.
- Lâm Vân, hôm nay ta lấy tính mệnh của ngươi, hãy nhớ tên ta là Trần Lục Hợp.
- Bằng vào ngươi, có thể làm được sao?
- Ta có thể chặt đứt kiếm của ngươi, có thể chặt đứt cổ của ngươi, ngươi còn một nửa kiếm, còn có công dụng gì?
Trần Lục Hợp nói ra, bảo kiếm cách Sở Nam cũng không xa, trong nháy mắt, đã muốn trảm đến cổ của Sở Nam rồi.
Lúc này, Sở Nam lại biến mất tại dưới thân kiếm của Trần Lục Hợp, sau đó truyền đến âm thanh.
- Một nửa kiếm, giết ngươi là đủ rồi.
Những lời này vang lên, đồng thời Sở Nam bỗng nhiên xuất hiện ở tại trước ngực Trần Lục Hợp, lúc này Trần Lục Hợp vô cùng kinh hãi, cũng không thể thu bảo kiếm lại được, mà nửa thanh đại kiếm kia, đã nhằm ngực hắn đâm tới.
Đón lấy, đâm thủng ngực hắn.
Máu tươi chảy ra.
Trần Lục Hợp cũng không rõ ràng lắm, hắn rõ ràng đã chiếm ưu thế tuyệt đối, trong nháy mắt, lại vong dưới kiếm ccủa Sở Nam.
Sở Nam cũng không có để ý tới kinh ngạc của tên này, sau đó nắm đấm vung lên, hơi dùng sức, lập tức buông lỏng bảo kiếm ra, Sở Nam đoạt lấy kiếm, tùy ý hướng về phía sau chém ra.
Vũ Nghịch Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn
Story
Chương 235: Một nửa thanh kiếm
10.0/10 từ 21 lượt.