Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 208: Đá mài
Không phải lá nghé con không sợ cọp.
Sở Nam chỉ muốn “viên đá mài” mạnh hơn một chút, giúp hắn mài cây đao này càng thêm sắc bén.
Cho nên Sở Nam mới cho thời gian để tráng hán khôi phục nguyên lực.
Đồng thời Sở Nam cũng nói Trùng Nhâm khôi phục lại trạng thái tốt nhất để cùng nhau xuất thủ.
Tiếp đó, Sở Nam quay người lại nhìn Hoa Minh sắc mặt tái nhợt, chậm rãi nói:
- Mặc dù ngươi bị thương nặng nhất, nhưng có lẽ ngươi vẫn còn sức đánh một trận, đúng không? Ăn chút đan dược hồi phục nguyên khí đi.
Nói xong thì Sở Nam đứng chính giữa, vừa vặn ở trung tâm ba người.
- Diệt!
Sở Nam hét lớn một tiếng, chân dẫm xuống, song thủ vung mạnh, dùng lực chấn một cái, hỏa diễm quanh người đang bùng cháy tức thời bị dập tắt.
Theo hỏa diễm bị dập tắt, thân thể tráng hán lại lần nữa run rẩy, trong miệng như có máu tươi trào ra, thế nhưng bị hắn kiềm nén nuốt ngược trở lại.
Sở Nam phủi phủi quần áo, đứng chắp tay, bộ dạng bình thản ung dung.
Hắn đnag chờ ba người Hoa Minh khôi phục thực lực, đồng thời chờ đợi sự tình tiếp tục phát triển, Nam Cung gia sẽ không để yên, bởi vì Nam Cung gia không thể kham nổi sự sỉ nhục này, trên địa bàn của mình lại bị người khác đánh, không khác gì tát vào mặt bọn họ một cái, nếu như không lấy lại thể diện thì thanh danh của Nam Cung gia sẽ rớt xuống ngàn trượng, thanh danh là thứ rất kỳ lạ, là khối bài tử của đám thế gia bọn họ, không ai có thể tách rời.
Sở Nam phải đợi, không chỉ vì Nam Cung gia, hắn vẫn luôn nghi hoặc, bởi vì Nam Cung Chân Minh đã nói “Mỹ nhân ở đâu”, điều này nói rõ Nam Cung Chân Minh không trực tiếp va chạm với Tử Mộng Nhân, mà lời giải thích của Tiểu Mạc lại không thể giải khai mối nghi hoặc của Sở Nam.
Nếu như đổi lại là một đứa trẻ khác, Sở Nam sẽ tin, thế nhưng đối với Tiểu Mạc, trong mắt lóe lên tinh quang, lại đem chủ để chuyền dời qua hướng khác, còn làm ra hành vi như ngày hôm nay, một đứa trẻ có thể làm ra chuyện như vậy sao?
Mặc dù không hề liên quan đến Nam Cung Linh Vân, nhưng Sở Nam không muốn vô duyên vô cớ bị người khác tính kế.
Cũng chính vì thế cho nên Sở Nam đến tận bây giờ còn chưa có đại khai sát giới.
Trong lúc suy nghĩ, vừa lúc có một cơn gió thổi tới, cơn gió thổi ống tay ao Sở Nam bay phất phơ, cảm nhận cơn gió mát phả vào mặt, trong khi chờ đợi, Sở Nam lại nhớ đến vấn đề “gió”.
- Đây là gió, có thể khiến y phục bay lên, lại không thể khiến người khác bay lên, mà cơn gió mạnh thì không chỉ thổi bay ta mà còn có thể lưu lại vết thương, thậm chí là vết thương trí mạng, tại sao lại có sự khác biệt như vậy?
Sở Nam lẩm bẩm, trong đầu như có một đạo linh quang hiện lên, hắn vội vàng đuổi theo đạo linh quang đó, nhưng lại không tìm ra, chỉ thấy cơn gió vẫn đang thổi qua người mà thôi.
Không bắt được đạo linh quang đó, Sở Nam cũng không hề nhụt chí, chỉ cười cười, trong lòng thầm nghĩ:
- Một ngày nào đó ta sẽ hiểu được gió đến cùng là thứ gì!
Sở Nam ngẩng đầu nhìn trời, nhớ đến từng trận Thiên lôi trên Long Giác sơn, lại có thêm một nghi vấn “Còn thiên lôi, thiểm điện, đến cùng là tới từ đâu? Thiên Kiếp là gì?”
Nghĩ đi nghĩ lại, Sở Nam không khỏi nghĩ đến “Có phải nếu ta đạt đến cảnh giới giống như Huyền Hỏa Huyết Mãng thì cũng gặp phải Thiên Kiếp hay không?
Mới nghĩ đến vấn đề này, Sở Nam cười khổ, đạt đến cảnh giới cường đại giống như Huyền Hỏa Huyết Mãng thì không biết phải mất bao lâu? Tu luyện một thời gian dài, Sở Nam càng hiểu rõ, Thiên Lôi thiểm điện trên Long Giác sơn khủng bố như thế nào.
Không chỉ hắn, ngay cả Võ Vương, Võ Hoàng cũng không dám trực diện đối kháng với Thiên lôi.
Thế nhưng Huyền Hỏa Huyết Mãng kia lại dám chống đỡ, chỉ thiếu chút xíu nữa là độ kiếp thành công, nếu không phải nó gặp biến cố thì Huyền Hỏa Huyết Mãng đã thành Thần Long kim thân.
- Không biết sư phụ có thể đối kháng với mấy đạo Thiên lôi…. Còn cả tên Huyền Vô Kỳ nữa…. có thể ngăn cản được hay không?
Sở Nam nghĩ xong, hít sâu một hơi, nghĩ đến Huyền Vô Kỳ, Sở Nam lại cảm thấy một loại áp lực nặng nề.
Nhưng đột nhiên, ánh mắt Sở Nam sáng lên, chiến ý nồng đậm, thầm nhủ:
- Còn nửa năm nữa là có thể đến Thiên Nhất Tông rồi, đến lúc đó nhất định phải tra rõ hư thật, xem Huyền Vô Kỳ này qua nhiều năm vậy đã đến cảnh giới nào.
Một phen suy nghĩ, Sở Nam lại quay qua quát ba người Hoa Minh:
- Đến lúc rồi, lên chiến một trận đi!
Ba người thu công, đồng loạt đứng lên, tạo thành thế trận hình tam giác, vây lấy Sở Nam.
Tiếp đó tráng hán nói:
- Tiểu tử, ngươi thật sự có thực lực để ngông cuồng, thế nhưng ngông cuồng như vậy chính là tự đào mồ chôn xác.
- Nói nhảm nhiều quá!
Hoa Minh lại nói:
- Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?
- Muốn hỏi gì thì đợi đánh xong rồi nói!
Sở Nam chẳng muốn nói nhiều với bọn người này, chỉ nói:
- Các ngươi cũng khỏi cần dò xét, dùng đại chiêu hay tuyệt chiêu cuối cùng của các ngươi đi, trực tiếp sử ra tuyệt chiêu mạnh nhất, uy lực lớn nhất đi!
Ba người kinh sợ, sau khi nhìn nhau một hồi, cùng gật đầu nhè nhẹ.
Sở Nam nhìn ba cục “đá mài” trước mặt, ba người phân biệt tu luyện ba loại thuộc tính nguyên lực, Thổ, Mộc, Hỏa, mà cả ba đều có tu vi Võ Quân, mặc dù bọn hắn ít nhiều đều bị thương, nhưng đối với những cục “đá mài” này, Sở Nam cũng tương đối hài lòng.
- Grào!
Tráng hán ngửa mặt lên trời rống dài một tiếng, quát:
- Tiểu tử điên, nhận lấy nộ hỏa của ta!
Quả nhiên là nộ hỏa, hỏa thế trùng thiên, Tử Hỏa kiếm lại càng thịnh.
Cùng lúc đó, trong tay Nhâm Trùng cũng xuất hiện một thanh vũ khí, giống như cái trọng chuy mà lúc trước hắn huyễn hóa thành, trầm giọng quát:
- Lần này, ta muốn xem xem ngươi còn có thể đánh nứt trọng chuy của ta hay không!
Hoa Minh bị thương nặng nhất, thế nhưng hắn lại tu luyện Mộc hệ nguyên lực, vì thế hắn liền huyễn hóa ra một cây Cự Mộc.
- Các ngươi đây là muốn cùng so lực lượng với ta?
Sở Nam cười, không cho bọn hắn cơ hội trả lời liền nói:
- Tốt, ta sẽ chơi cùng các ngươi một hồi, xem ba người các ngươi hợp lực đến cùng mạnh như thế nào.
Giờ khắc này, đại chiến đã hết sức căng thẳng.
Thế nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này, từ phía xa lại truyền đến tiếng bước chân, người còn chưa đến nhưng âm thanh đã đến:
- Dừng tay!
Thanh âm này, chính là Nam Cung Chân Minh.
Chỉ thấy hắn cưỡi trên lưng một con ma thú, nhanh chóng chạy đến, mà Nam Cung Chân Minh lúc này không còn chút dáng vẻ quần áo lụa là nào.
Nam Cung Chân Minh đương nhiên không đến một mình, phía sau hắn còn có một đám binh sĩ võ trang đầy đủ, bước chân chỉnh tề theo sát.
Mà người đến không phải chỉ có đám người Nam Cung Chân Minh, còn có người của Tứ Hải thương đội, chỉ nghe thấy Nhị chưởng quỹ cao giọng quát:
- Lâm công tử, Tứ Hải thương đội của chúng ta đứng về phía ngươi!
Vũ Nghịch Càn Khôn
Sở Nam chỉ muốn “viên đá mài” mạnh hơn một chút, giúp hắn mài cây đao này càng thêm sắc bén.
Cho nên Sở Nam mới cho thời gian để tráng hán khôi phục nguyên lực.
Đồng thời Sở Nam cũng nói Trùng Nhâm khôi phục lại trạng thái tốt nhất để cùng nhau xuất thủ.
Tiếp đó, Sở Nam quay người lại nhìn Hoa Minh sắc mặt tái nhợt, chậm rãi nói:
- Mặc dù ngươi bị thương nặng nhất, nhưng có lẽ ngươi vẫn còn sức đánh một trận, đúng không? Ăn chút đan dược hồi phục nguyên khí đi.
Nói xong thì Sở Nam đứng chính giữa, vừa vặn ở trung tâm ba người.
- Diệt!
Sở Nam hét lớn một tiếng, chân dẫm xuống, song thủ vung mạnh, dùng lực chấn một cái, hỏa diễm quanh người đang bùng cháy tức thời bị dập tắt.
Theo hỏa diễm bị dập tắt, thân thể tráng hán lại lần nữa run rẩy, trong miệng như có máu tươi trào ra, thế nhưng bị hắn kiềm nén nuốt ngược trở lại.
Sở Nam phủi phủi quần áo, đứng chắp tay, bộ dạng bình thản ung dung.
Hắn đnag chờ ba người Hoa Minh khôi phục thực lực, đồng thời chờ đợi sự tình tiếp tục phát triển, Nam Cung gia sẽ không để yên, bởi vì Nam Cung gia không thể kham nổi sự sỉ nhục này, trên địa bàn của mình lại bị người khác đánh, không khác gì tát vào mặt bọn họ một cái, nếu như không lấy lại thể diện thì thanh danh của Nam Cung gia sẽ rớt xuống ngàn trượng, thanh danh là thứ rất kỳ lạ, là khối bài tử của đám thế gia bọn họ, không ai có thể tách rời.
Sở Nam phải đợi, không chỉ vì Nam Cung gia, hắn vẫn luôn nghi hoặc, bởi vì Nam Cung Chân Minh đã nói “Mỹ nhân ở đâu”, điều này nói rõ Nam Cung Chân Minh không trực tiếp va chạm với Tử Mộng Nhân, mà lời giải thích của Tiểu Mạc lại không thể giải khai mối nghi hoặc của Sở Nam.
Nếu như đổi lại là một đứa trẻ khác, Sở Nam sẽ tin, thế nhưng đối với Tiểu Mạc, trong mắt lóe lên tinh quang, lại đem chủ để chuyền dời qua hướng khác, còn làm ra hành vi như ngày hôm nay, một đứa trẻ có thể làm ra chuyện như vậy sao?
Mặc dù không hề liên quan đến Nam Cung Linh Vân, nhưng Sở Nam không muốn vô duyên vô cớ bị người khác tính kế.
Cũng chính vì thế cho nên Sở Nam đến tận bây giờ còn chưa có đại khai sát giới.
Trong lúc suy nghĩ, vừa lúc có một cơn gió thổi tới, cơn gió thổi ống tay ao Sở Nam bay phất phơ, cảm nhận cơn gió mát phả vào mặt, trong khi chờ đợi, Sở Nam lại nhớ đến vấn đề “gió”.
- Đây là gió, có thể khiến y phục bay lên, lại không thể khiến người khác bay lên, mà cơn gió mạnh thì không chỉ thổi bay ta mà còn có thể lưu lại vết thương, thậm chí là vết thương trí mạng, tại sao lại có sự khác biệt như vậy?
Sở Nam lẩm bẩm, trong đầu như có một đạo linh quang hiện lên, hắn vội vàng đuổi theo đạo linh quang đó, nhưng lại không tìm ra, chỉ thấy cơn gió vẫn đang thổi qua người mà thôi.
Không bắt được đạo linh quang đó, Sở Nam cũng không hề nhụt chí, chỉ cười cười, trong lòng thầm nghĩ:
- Một ngày nào đó ta sẽ hiểu được gió đến cùng là thứ gì!
Sở Nam ngẩng đầu nhìn trời, nhớ đến từng trận Thiên lôi trên Long Giác sơn, lại có thêm một nghi vấn “Còn thiên lôi, thiểm điện, đến cùng là tới từ đâu? Thiên Kiếp là gì?”
Nghĩ đi nghĩ lại, Sở Nam không khỏi nghĩ đến “Có phải nếu ta đạt đến cảnh giới giống như Huyền Hỏa Huyết Mãng thì cũng gặp phải Thiên Kiếp hay không?
Mới nghĩ đến vấn đề này, Sở Nam cười khổ, đạt đến cảnh giới cường đại giống như Huyền Hỏa Huyết Mãng thì không biết phải mất bao lâu? Tu luyện một thời gian dài, Sở Nam càng hiểu rõ, Thiên Lôi thiểm điện trên Long Giác sơn khủng bố như thế nào.
Không chỉ hắn, ngay cả Võ Vương, Võ Hoàng cũng không dám trực diện đối kháng với Thiên lôi.
Thế nhưng Huyền Hỏa Huyết Mãng kia lại dám chống đỡ, chỉ thiếu chút xíu nữa là độ kiếp thành công, nếu không phải nó gặp biến cố thì Huyền Hỏa Huyết Mãng đã thành Thần Long kim thân.
- Không biết sư phụ có thể đối kháng với mấy đạo Thiên lôi…. Còn cả tên Huyền Vô Kỳ nữa…. có thể ngăn cản được hay không?
Sở Nam nghĩ xong, hít sâu một hơi, nghĩ đến Huyền Vô Kỳ, Sở Nam lại cảm thấy một loại áp lực nặng nề.
Nhưng đột nhiên, ánh mắt Sở Nam sáng lên, chiến ý nồng đậm, thầm nhủ:
- Còn nửa năm nữa là có thể đến Thiên Nhất Tông rồi, đến lúc đó nhất định phải tra rõ hư thật, xem Huyền Vô Kỳ này qua nhiều năm vậy đã đến cảnh giới nào.
Một phen suy nghĩ, Sở Nam lại quay qua quát ba người Hoa Minh:
- Đến lúc rồi, lên chiến một trận đi!
Ba người thu công, đồng loạt đứng lên, tạo thành thế trận hình tam giác, vây lấy Sở Nam.
Tiếp đó tráng hán nói:
- Tiểu tử, ngươi thật sự có thực lực để ngông cuồng, thế nhưng ngông cuồng như vậy chính là tự đào mồ chôn xác.
- Nói nhảm nhiều quá!
Hoa Minh lại nói:
- Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?
- Muốn hỏi gì thì đợi đánh xong rồi nói!
Sở Nam chẳng muốn nói nhiều với bọn người này, chỉ nói:
- Các ngươi cũng khỏi cần dò xét, dùng đại chiêu hay tuyệt chiêu cuối cùng của các ngươi đi, trực tiếp sử ra tuyệt chiêu mạnh nhất, uy lực lớn nhất đi!
Ba người kinh sợ, sau khi nhìn nhau một hồi, cùng gật đầu nhè nhẹ.
Sở Nam nhìn ba cục “đá mài” trước mặt, ba người phân biệt tu luyện ba loại thuộc tính nguyên lực, Thổ, Mộc, Hỏa, mà cả ba đều có tu vi Võ Quân, mặc dù bọn hắn ít nhiều đều bị thương, nhưng đối với những cục “đá mài” này, Sở Nam cũng tương đối hài lòng.
- Grào!
Tráng hán ngửa mặt lên trời rống dài một tiếng, quát:
- Tiểu tử điên, nhận lấy nộ hỏa của ta!
Quả nhiên là nộ hỏa, hỏa thế trùng thiên, Tử Hỏa kiếm lại càng thịnh.
Cùng lúc đó, trong tay Nhâm Trùng cũng xuất hiện một thanh vũ khí, giống như cái trọng chuy mà lúc trước hắn huyễn hóa thành, trầm giọng quát:
- Lần này, ta muốn xem xem ngươi còn có thể đánh nứt trọng chuy của ta hay không!
Hoa Minh bị thương nặng nhất, thế nhưng hắn lại tu luyện Mộc hệ nguyên lực, vì thế hắn liền huyễn hóa ra một cây Cự Mộc.
- Các ngươi đây là muốn cùng so lực lượng với ta?
Sở Nam cười, không cho bọn hắn cơ hội trả lời liền nói:
- Tốt, ta sẽ chơi cùng các ngươi một hồi, xem ba người các ngươi hợp lực đến cùng mạnh như thế nào.
Giờ khắc này, đại chiến đã hết sức căng thẳng.
Thế nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này, từ phía xa lại truyền đến tiếng bước chân, người còn chưa đến nhưng âm thanh đã đến:
- Dừng tay!
Thanh âm này, chính là Nam Cung Chân Minh.
Chỉ thấy hắn cưỡi trên lưng một con ma thú, nhanh chóng chạy đến, mà Nam Cung Chân Minh lúc này không còn chút dáng vẻ quần áo lụa là nào.
Nam Cung Chân Minh đương nhiên không đến một mình, phía sau hắn còn có một đám binh sĩ võ trang đầy đủ, bước chân chỉnh tề theo sát.
Mà người đến không phải chỉ có đám người Nam Cung Chân Minh, còn có người của Tứ Hải thương đội, chỉ nghe thấy Nhị chưởng quỹ cao giọng quát:
- Lâm công tử, Tứ Hải thương đội của chúng ta đứng về phía ngươi!
Vũ Nghịch Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn
Story
Chương 208: Đá mài
10.0/10 từ 21 lượt.