Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1992: Phát hiện mơ hồ

Ngũ Hành Trận không sai, phương pháp phá trận không sai, nhưng mà, lại không thể nào phá trận được!

Cái này giống hệt như là đang bị nhốt bên trong một cái bí động, biết rõ ràng là chỉ cần đánh vỡ được góc tường phía bên trái liền sẽ thoát ra khỏi nơi đó, nhưng mà, cái vách tường bên tay trái kia lại đánh như thế nào cũng không chịu vỡ!

Lão nhân lưng gù giương mắt nhìn chằm chằm vào trận nhãn Thủy hành, dùng Trận pháp công kích đến mấy phút đồng hồ, lại dùng uy năng mạnh mẽ công kích thêm mấy phút đồng hồ nữa, sau đó mới quay đầu hướng về phía Sở Nam quát lớn:

- Ngươi không xứng dùng Trận pháp!

Sở Nam có chút ngạc nhiên, hỏi:

- Phá trận không được à?

- Trận pháp chú ý chính là phương diện kỹ xảo, là thiên biến vạn hóa, là lấy biến hóa làm chủ, bên trong sự biến hóa mà thể hiện ra kỳ tích. Còn cái này thì tính là cái gì? Ngươi đây chính là sỉ nhục hai chữ Trận pháp. Muốn phá trận, trước hết cần phải phá hủy những trận nhãn. Mà muốn phá hủy được trận nhãn, thì trước hết cần phải phá hủy trận bích. Mà cái này ngươi hoàn toàn là…

- Cái này không phải là thần kỳ hay sao? Cái này không phải là kỳ tích hay sao?

Sở Nam mạnh mẽ cắt ngang lời nói của lão nhân lưng gù, hỏi ngược lại một câu. Lão nhân lưng gù nhất thời ngây người, không biết trả lời thế nào. Chỉ nghe Sở Nam tiếp tục nói:

- Trận pháp, bất luận lấy biến hóa làm trọng, hay là lấy độ mạnh mẽ làm trọng, cũng đều không phải là một trong những bộ phận của Trận pháp hay sao? Tại sao lại nói nó không xứng là Trận pháp? Còn mạng mà sống thì mới có tư cách đi nói vấn đề xứng hay không xứng! Mạng cùng còn chưa có, lấy cái gì để nói đây?

- Câm miệng lại cho lão phu! Lão phu nói ngươi không xứng chính là ngươi không xứng! Ngươi còn muốn Thái Bạch Trận Hồn nữa hay không?

Lão nhân lưng gù thẹn quá hóa nộ, hét lớn một tiếng, lại lấy Thái Bạch Trận Hồn ra mà áp chế Sở Nam. Sở Nam tát mạnh một cái, lão nhân lưng gù trực tiếp bị đánh lăn lông lốc trên mặt đất hơn mười vòng. Trên mặt lão nhân lưng gù xuất hiện rõ ràng năm đầu ngón tay cực kỳ rõ ràng. Lão theo phản xạ gầm lên một tiếng, trong tay nhất thời trống rỗng, Thái Bạch Trận Hồn đã biến mất, duy nhất còn lại chỉ là một đám Hư hỏa mà thôi!


- Hư hỏa!

Hiện tại lão nhân lưng gù đối với Hư hỏa chính là có sự kiêng kỵ thật lớn, nhanh chóng muốn vùng thoát khỏi đám Hư hỏa kia. Nhưng mà đám Hư hỏa kia giống như giòi bám trên xương, căn bản không cách nào giãy thoát ra được. lão nhân lưng gù trơ mắt nhìn thấy đám Hư hỏa kia dần dần biến mắt trong lòng bàn tay chính mình, phi thường kinh hoàng, đồng thời quát lớn:

- Những thứ trong tay ta, không ai được phép cướp đi! Thái Bạch, hôm nay ta sẽ đích thân hủy diệt ngươi!

- Đã lọt vào trong tay ta rồi, ngươi làm sao có thể hủy được?

Sở Nam đem Thái Bạch Trận Hồn bỏ vào trong không gian nội thể. Trong nháy mắt đó, lão nhân lưng gù cũng đồng thời dẫn động cấm chế, thế nhưng mà, cảnh tượng hồn phi phách tán như trong tưởng tượng của lão nhân lưng gù lại hoàn toàn không có xuất hiện. Không chỉ có một chút phản ứng cũng đều không có, mà lão nhân lưng gù lại còn phát hiện ra chính mình đã mất đi sự liên hệ cùng với Thái Bạch Trận Hồn nữa.

- Cái này… đây là…

Trong mắt lão nhân lưng gù chợt xuất hiện một tia kinh hoàng, hoàn toàn không hiểu nổi tình trạng xảy ra trước mắt mình. Sở Nam đem những hành động của lão nhân lưng gù hoàn toàn thu vào trong mắt mình, trong lòng cũng đồng dạng sinh ra sự nghi ngờ giống hệt lão nhân lưng gù:

- Hắn quả thật đã dẫn phát cấm chế rồi, thế nhưng Thái Bạch Trận Hồn lại hoàn toàn không có cảm giác được, đây là nguyên nhân vì sao?

Vừa nghĩ đến điều này, Sở Nam đột nhiên nhớ đến Sinh Tử Quyết của chính mình. Hắn ở tại Đại lục Đồ Đằng đã khống chế Vạn Trận lão tổ, thế nhưng từ sau khi Vạn Trận lão tổ rời khỏi Đại lục Đồ Đằng, hắn lại không còn cảm giác được Sinh Tử Quyết còn hữu hiệu. Ở Đại lục Thiên Vũ cũng là như thế. Sau khi hắn quay trở lại Đại lục Thiên Vũ, mới mơ hồ cảm giác được những người đã bị hắn khống chế. Mà sau khi rời khỏi Đại lục Thiên Vũ, hắn lại không còn cảm giác được nữa…

Khẽ tưởng tượng như vậy, Sở Nam nhất thời kinh ngạc:

- Chẳng lẽ là nói không gian nội thể của ta, bản thân chính là một phiến đại lục, một phiến Thiên Địa hay sao? Tự lập Thiên Địa? Bằng không vì sao Thái Bạch Trận Hồn lại không cảm nhận được cấm chế cơ chứ?


Chỉ trong một thoáng, những lời Pháp Phàn đã nói về việc thôn phệ thiên địa vạn vật, những lời Thủy Tinh Quan từng nói về việc không chỉ vẻn vẹn có không gian nội thể, còn có Diệt Chi Kiếp kia nữa, những lời nói của Trưởng lão về quỹ tích Mệnh lực cũng không ở dưới phiến thương khung này… vô số những từ ngữ kia mạnh mẽ tiến thẳng vào trong óc hắn.

- Tiền bối từng nói qua, bất luận là loại năng lượng gì cũng đều phải thôn phệ vào trong không gian nội thể, từ trước cho đến giờ, thứ mà ta thôn phệ, cũng đều là trời cao vạn vật, bên trong không gian nội thể đã có nhật nguyệt tinh thần, có thiên không đại địa, còn có núi có sông… cùng với phiến thiên địa bình thường, thật đúng là rất tương đồng. Chẳng qua là, trong không gian nội thể vẫn còn thiếu một thứ vô cùng trọng yếu, chính là sinh linh! Mặc kệ là Ma thú hay là nhân loại, bên trong không gian nội thể cũng đều không có! Có cũng chỉ là do ta từ bên ngoài thu vào mà thôi…

Hàng ngàn hàng vạn ý niệm trong đầu không ngừng xoay chuyển, Sở Nam mơ hồ có điều phát hiện mới. Trong lúc suy nghĩ như vậy, Sở Nam cũng đem năng lượng của không gian nội thể dũng mãnh tiến vào khu vực cấm chế mà Tiểu Trận đã sớm phát hiện ra từ trước, trực tiếp đem cấm chế hoàn toàn hủy diệt đi. Lúc này, Tiểu Trận mới nói với Thái Bạch Trận Hồn:

- Ngươi tự do rồi!

- Cám ơn!

Thái Bạch Trận Hồn nói xong, theo bản năng thôn phệ năng lượng bên trong không gian nội thể.

Bên ngoài, lão nhân lưng gù cũng phi thường phẫn nộ, đang muốn quát hỏi rốt cuộc Sở Nam đã sử dụng thủ đoạn gì đối với Thái Bạch Trận Hồn, đột nhiên nghĩ đến thời điểm lúc Sở Nam đánh lão, năng lượng trong cơ thể của lão thế nhưng lại không có nửa phần phản kháng. Loại sự tình này phát sinh ở trên người của những võ giả cấp thấp thì rất bình thường, thế nhưng mà phát sinh ở trên người của bọn họ, liền tuyệt đối là một chuyện phi thường khác thường.

Lão nhân lưng gù cẩn thận cảm giác năng lượng còn lưu lại trên mặt chính mình, nhìn về phía năng lượng của Ngũ Hành Trận, lại một lần nữa điên cuồng công kích ra ngoài. Trong lúc tiến hành công kích, hắn cũng muốn tìm kiếm đáp án mà lão muốn biết.

Mấy phút đồng hồ sau đó, trong ánh mắt của lão đột nhiên lóe ra tinh quang:

- Loại năng lượng này… khí tức năng lượng, không chỉ có trật tự, còn có thứ khác nữa…

Ý thức được điều này, lão nhân lưng gù đột nhiên hiểu được một màn cực kỳ khiếp sợ lúc trước:

- Trách không được kiếm quang bị bắt lấy, Trận pháp bị hủy diệt, trách không được vạn tượng bị thuần phục, phù quang mất đi hiệu lực. Hóa ra là vậy! Trách không được nhìn không ra tu vi của hắn. Hóa ra bên trong năng lượng của hắn, khẳng định là có năng lượng vượt qua cảnh giới Hoang Chi Cảnh, vậy Sở Nam chính là…

Nghĩ đến đây, trong lòng lão nhân lưng gù càng ngày càng lạnh, rồi lại càng ngày càng nóng lên. Mà đúng lúc này, Sở Nam càng cảm giác cước bộ của Diệt Chi Kiếp càng lúc càng gần, cũng không thèm để ý đến cảnh tượng bên trong không gian nội thể, ngang nhiên ra tay. Hắn trước hết ra lệnh cho Hư hỏa đem thần hồn, ý chí của lão nhân lưng gù từ từ đốt cho cực kỳ suy yếu. Sau đó, hắn mới tiếp tục luyện hóa Sinh Tử Quyết, hạ cấm chế, thi triển thủ đoạn Sưu Hồn Quyết…

Trong quá trình này, khiến cho Sở Nam có chút ngoài ý muốn chính là, lão nhân lưng gù một chút cũng đều không có phản kháng, hơn nữa thật ra còn vô cùng phối hợp nữa. Sở Nam cũng không nghĩ nhiều nữa, hắn từ trong trí nhớ của lão nhân lưng gù, đồng dạng cũng sưu tầm ra được hai chữ Thiên Tử!

Sau đó Sở Nam đem lão nhân lưng gù đặt sang một bên, quát mắt nhìn về phía ba người Kiếm Chí. Trong lúc Sở Nam cùng với lão nhân lưng gù giao phong, bọn họ từ đầu đến cuối cũng đều bị định trụ phi thường gắt gao, ngay cả nửa phần nhúc nhích cũng không có.

Mãi cho đến lúc Sở Nam giương mắt nhìn về phía Kiếm Chí, Kiếm Chí mới khôi phục lại hành động, theo bản năng phản ứng muốn tiếp tục đem sát chiêu lúc trước thi triển ra hoàn toàn. Sở Nam một tay phá vỡ, nói:

- Một chiêu này của ngươi đối với ta vô dụng! Đổi lại chiêu khác đi! Ví dụ như cái loại cấp bậc giống Long Tượng Thiên Địa vậy!

- Ngươi rất tự tin a!

- Thời gian của ta cũng không nhiều lắm, nếu như ngươi không muốn, vậy thôi!

Sở Nam lấy tay hất ra. Kiếm Chí nói:

- Được! Ta liền thành toàn cho ngươi vậy!

Ngay lập tức, Kiếm Chí cũng tế xuất ra ba loại máu tươi của bản thân, chính là máu tươi, tinh huyết cùng với Hồn huyết ẩn chứa bên trong huyết nhục. Mà khiến kẻ khác kỳ quái chính là, Hồn huyết của Kiếm Chí cũng không phải là hình dạng bầu dục giống như là bình thường, mà là hình dạng thanh kiếm. Thế nhưng Hồn huyết xuất ra lại có đến ba giọt, so với Tông chủ Lực Tông lúc trước còn nhiều hơn một giọt.

Sở Nam nhìn thấy một màn này, ánh mắt cũng thoáng ngạc nhiên một chút. Chẳng qua, mặc dù trong lòng ngạc nhiên, nhưng Sở Nam lại cũng đồng thời khôi phục sự tự do của Nghệ Trảm, nói:

- Ngươi cũng có tuyệt chiêu nào giống như bọn họ hay không?


- Tiểu tử, ngươi nghĩ muốn một phen xem chúng ta làm đá mài dao hay sao?

Nghệ Trảm ngay lập tức xem thấu suy nghĩ của Sở Nam. Sở Nam bình thản nói:

- Nếu như ngươi đúng là có, liền cấp cho ngươi một lần cơ hội là đá mài dao, còn như ngươi không có, vậy thì…

- Bọn họ đã có, lão phu như thế nào lại không có! Lão phu không chỉ là có, hơn nữa lại còn phi thường đặc biệt nữa!

- Cho dù đặc biệt đến đâu cũng vậy thôi! Ta sử dụng kiếm không sử dụng đao, cho nên, hai người các ngươi cùng tiến lên đi!

Kiếm Chí đang chuẩn bị hạ sát chiêu, nghe được lời này của Sở Nam, ánh mắt liền lóe lên. Nghệ Trảm cười lớn ha hả, nói:

- Được! Tốt lắm! Tiểu tử, ngươi đã có được hào khí như thế này, lão phu liền trở thành một hòn đá mài dao cho ngươi vậy!

Trong nháy mắt, Nghệ Trảm cũng làm ra động tác giống hệt như đám người Kiếm Chí bọn họ vậy. Hồn huyết của Nghệ Trảm, đồng dạng cũng là ba giọt. Sở Nam nhìn thấy một màn tình huống này, liền lấy ra trọng kiếm, chém ra một thức Bản Ngã Thiên Địa.

Ngay lập tức, hắn đã phá hủy hoàn toàn Đao Uyên Sâm Ngục do Nghệ Trảm lưu lại lúc trước, để cho đám người Cửu Vũ từ bên trong đi ra. Tuy rằng Sở Nam biết rõ Đao Uyên Sâm Ngục có thể cấp cho bọn họ những sự rèn luyện thật lớn. Nhưng mà một màn đối quyết sắp sửa diễn ra trước mắt, đối với bọn họ còn có nhiều sự trợ giúp lớn hơn nữa.

- Các huynh đệ, xem cho kỹ!

Sở Nam cười lớn nói. Cửu Vũ gật gật đầu, ánh mắt Thường Danh Ca có chút trống rỗng, thế nhưng sâu bên trong sự trống rỗng đó, cũng có thứ gì đó không thể nào nhìn rõ. Đúng lúc này, Nghệ Trảm lại nói:

- Sở Nam, ngươi không phải muốn có đá mài dao hay sao? Không bằng đem luôn Phù lão đầu nhi cùng thả ra đi, ba người chúng ta cùng làm đá mài dao cho ngươi?

Vũ Nghịch Càn Khôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn Story Chương 1992: Phát hiện mơ hồ
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...