Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1962: Vãng thượng

Đầu mãnh thú kia, toàn thân run rẩy, vẻ mặt khiếp sợ, hình như nó đã không muốn ở trong không gian bên trong cơ thể, tùy thời cơ thoát thân, ý niệm trong đầu Sở Nam có thể cảm nhận được, thần hồn thoáng hiện, trực tiếp nói với mãnh thú:

- Thần phục, hoặc là chết.

Mãnh thú nhìn vào mắt Sở Nam, biến thân bò lên, dập đầu không thôi, trên khuôn mặt hiện lên không phải loại ánh mắt thần phục, mà là sợ hãi, hiển nhiên bị bức bách; bất quá, Sở Nam không hề để ý tới điểm này, hắn mặc kệ đầu mãnh thú này thực tâm hay không, chỉ cần có thể sai khiến được nó là được.

Chỉ là Sở Nam có chút hoài nghi, thực lực cường hãn như vậy, dã thú thông linh, vì sao không thể nói hóa thành hình người, nói tiếng người, ý niệm hiện lên, Sở Nam liền nói:

- Ngươi hãy nhớ kỹ lời ngươi nói, nếu không...

Sở Nam thúc dục mãnh thú hấp thụ năng lượng trong không gian bên trong cơ thể, thoáng chốc, mãnh thú đau nhức lăn lộn, nó cho rằng huyết nhục lại biến đổi mạnh thêm lần nữa, giống như bùn đất, từng khối từng khối lớn văng tung tóe.

Quá trình này giằng co đủ ba canh giờ, Sở Nam mới chuyển mắt nhìn về Động Thiên Địa, nhưng xem xét hơn nửa canh giờ cũng không có thu hoạch gì, liền lui ra, suy nghĩ đạo lý ẩn chứa trong câu " Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị "

Trong Tuế Nguyệt Trận, quả thực không cảm thấy thời gian biến đổi, Sở Nam lắng đọng tất cả kinh nghiệm, thu hoạch của chính mình, tranh thủ từng giây từng phút tu luyện.


Trong Đạo Lâu, lấy ra tư liệu tra khảo, Chiến Thần trùng kích sâu vào bình chướng, Thường Danh Ca đã tìm được thứ chính mình muốn, rời khỏi Đạo Lâu, nắm chặt thời gian tu luyện, về phần Cửu Võ, còn đang tìm kiếm...

Tiểu Trận đã dò xét được một phần ba Tuế Nguyệt Trận.

Trong Tuế Nguyệt Trận cuộc sống buồn tẻ, nhưng cũng đơn giản, còn bên ngoài, toàn bộ bộ đám người Đại Đạo Tông từ trên xuống dưới công việc luôn bận rộn, bọn họ bận rộn không phải vì xử lý khó khăn từ các thế lực khắp nơi gây lên, mà bận bịu thâu tóm, thâu tóm hết thế lực này đến thế lực khác, trong khoảng thời gian ngắn, thế lực Đại Đạo Tông không ngừng phát triển gấp đôi, đã mở rộng tới mười phương thế lực trên đại lục rồi.

Đạo Cảnh Long để Đại Đạo Tông làm như vậy, không vì nguyên nhân nào khác, chính là cướp bóc, chiếm đoạt các loại tư nguyên, thứ nhất là vì cấp cho Sở Nam, thứ hai là vì duy trì Tuế Nguyệt Trận hoạt động.

Có thể cải biến trận pháp, quả thực rất lợi hại, vô cùng chiếm ưu thế, nhưng phía sau chỗ tốt, năng lượng chống đỡ nhiều không kể xiết, với Đại Đạo Tông để duy trì Tuế Nguyệt Trận trong vòng một năm, hoàn toàn không có áp lực gì.

Thế nhưng, chém giết với Diễn Thiên Động một hồi, tư nguyên hao tổn quá nhiều, hơn nữa tiến nhập Tuế Nguyệt Trận không chỉ có một mình Sở Nam, còn có đám người Cửu Võ, Chiến Thần, cộng thêm một tòa Đạo Lâu, ngoài ra, Tiểu Trận nghiên cứu Tuế Nguyệt Trận cũng khiến tư nguyên tiêu hao thêm nhiều.

Vì lúc này, tư nguyên cần dùng càng lúc càng nhiều, Đạo Cảnh Long không thể không mở rộng địa bàn, điên cuồng cướp đoạt, chỉ là, Đạo Cảnh Long không tùy tiện mở rộng địa bàn, mục tiêu của hắn đặt vào thế lực trợ giúp Diễn Thiên Động.



Đơn giản là vì Sở Nam nói với Đạo Cảnh Long chuyện tình về Thổ Phách, nói Đạo Cảnh Long âm thầm liên hệ với Thổ Phách.

Trong ngũ hành tộc, tộc trưởng bốn đại tộc Kim, Mộ, Thủy, Hỏa đều đã chết, quần long vô chủ, vốn vô lực chống cự, trước đây bốn đại tộc bọn họ còn có thể ôm cùng một chỗ, cùng nhau chống lại Thổ Tộc xâm lăng, nhưng, sau quân tiên phong Đại Đạo Tông tiến tới, liên minh bốn bộ tộc tan rã, phần lớn địa bàn đều bị Đại Đạo Tông chiếm lĩnh, địa bàn còn lại hoặc nhiều hoặc ít đều giáp ranh với Thổ Tộc, Thổ Phách nhân cơ hội này chống đối lại Đại Đạo Tông, ngưng tụ năm bộ tộc cùng một chỗ, thu hồi lại một số địa bàn.

Kể từ đó, uy danh của Thổ Phách đạt tới đỉnh điểm, cha cửa hán không tiếp tục tìm người thừa kế, mà chuyển lực chú ý tới đại nghiệp Thổ Tộc vi tôn làm việc chính, có đại địch Đại Đạo Tông bên ngoài, bốn bộ tộc khác chỉ có thể đoàn kết vây quanh Thổ Tộc, đương nhiên, mặc kệ bọn họ giữ lại địa bàn, hay Thổ Tộc dẫn theo bọn họ đoạt lại địa bàn, trên thực tế đều trở thành địa bàn của Thổ Tộc.

Nhưng, sau khi cục diện thực sự hình thành Thổ Tộc vi tôn, Thổ Phách lão tử và hắn có chút ưu sầu, bởi vì đến lúc này Hoắc Bằng Cử vẫn biệt tích, mặc dù mọi người đều sầu muội, nhưng chuyện tình sầu muội lại hoàn toàn khác nhau; Thổ Phách lão tử sầu muộn vì không biết cấp trên có trách tội hay không, Thổ Phách sầu muội vì không thể đi theo Hoắc Bằng Cử tới gặp cấp trên, như vậy, không chiếm được các thế lực kia, đối với đại nhân có thể gặp bất lợi.

Ngay khi lo lắng càng lúc càng nồng đậm, Hoắc Bằng Cử đã trở về, khi đó, đám người Thổ Phách đã chém giết với đệ tử Đại Đạo Tông trở về, toàn thân đầy máu; Hoắc Bằng Cử vừa trở về liền lạnh lùng chất vấn, hỏi về những người khác, hỏi về Thổ Tộc vì sao có dũng khí làm như vậy.

Thổ Phách không chút hốt hoảng, nói:

- Cường địch bên ngoài, không thể không làm như vậy, nếu không, ngũ hành tộc sẽ bị diệt vong...



Vốn Hoắc Bằng Cử cực kỳ cường thế, trác tuyệt, cũng tương đối mạnh mẽ, dĩ nhiên nói trước mặt mọi người, hóa ra Hoắc Bằng Cử lần này tiến nhập trong phạm vi thế lực của Đại Đạo Tông, hắn một mực giám sát, tìm kiếm, xem có thể tìm được Sở Nam hay không, sau đó nhất cử đánh chết; nhưng ngay cả bóng dáng của Sở Nam hắn cũng không tìm được, bất đắc dĩ, lại nghe tới ngũ hành tộc gặp tình cảnh nguy hiểm, lúc này mới trở về.

Nghe mấy lời này, trong lòng Thổ Phách tức cười cười, hắn lúc này liền nói ra những lời đại nhân dạy cho hắn khiến tứ tộc Kim Mộc Thủy Hỏa chịu ủy khuất, Hoắc Bằng Cử càng nghe càng cao hứng, bất quá trên mặt bất động thanh sắc.

Nhưng, sau khi Thổ Phách nói xong, Hoắc Bằng Cử liền quở trách đám người Viêm Sí sai lầm, nói bọn họ dẫn tới nhiệm vụ thất bại, nghe những lời này trong lòng Thổ Phách rất rõ ràng, hắn muốn báo với cấp trên, vậy thực sự ván đã đóng thuyền rồi.

Quả nhiên không ngoài dự kiến, hai ngày sau, Hoắc Bằng Cử liền tới báo cáo với cấp trên.

Trong hư không, đám người Vạn Trận lão tổ, Nguyệt Động chủ hợp tác với Cửu Long Môn kinh doanh tiểu đạo hư không, khiến tiểu đạo hư không càng ngày càng phồn vinh, lợi ích càng ngày càng nhiều, quy tắc lại càng lúc càng lớn, khiến danh tiếng nghịch thiên càng ngày càng vang xa.

Đại lục Thiên Võ, Tử Mộng Nhi đã bị nữ tử kia dẫn theo rời khỏi đại lục Thiên Võ, nguyên nhân chủ yếu khiến Tử Mộng Nhi nguyện ý rời đi, chính là nữ tử này nhắc tới Sở Nam, nói Sở Nam đã ở ngoài đại lục Thiên Võ, Tử Mộng Nhi lúc này đồng ý, bất quá, trong lòng nàng vô cùng nghi vấn, bởi vì nữ tử kia gọi nàng là muội muội.

Giống vậy, cùng rời khỏi đại lục Thiên Võ, còn có Tư Đồ Dật Tiêu, nhưng phương hướng hắn rời đi hoàn toàn trái ngược với Tử Mộng Nhi, mà cùng với phương hướng với Linh Vân năm đó đi tới, bất quá lại không cùng đường.



- Tu vi của ta hiện tại đạt tới cấp bậc nào?

Người sở hữu tu cao nhất hắn biết chính là Võ Tổ, nhưng Tư Đồ Dật Tiêu cảm giác được tu vi của hắn hiện tại hẳn là còn cao hơn Võ Tổ, lúc này, Tư Đồ Dật Tiêu nghi hoặc vạn phần:

- Sau giấc mộng, ta liền trở nên mạnh mẽ như vậy sao?

Suy nghĩ hồi lâu, Tư Đồ Dật Tiêu cho rằng nguyên nhân chính là chính mình trước kia đoạt được kiện bảo vật kia, sau đó hắn lấy ra hồ lô rượu uống một ngụm, hoang mang tiêu tan, nhưng sau khi chứng kiến tràng cảnh xung quanh, lại lâm vào hoang mang thêm lần nữa:

- Đây là nơi nào?

Tư Đồ Dật Tiêu vừa ngẩng đầu nhìn, liền thấy một vòng huyết nguyệt.

Cơ hồ theo phản xạ tự nhiên, Tư Đồ Dật Tiêu nghĩ tới Sở Nam từng nói qua tình hình tại đại lục Huyết Ma, không khỏi nghi hoặc hỏi:

- Chẳng lẽ nơi này chính là nơi cư ngụ của Huyết Ma Tộc? Ta rõ ràng đang ở đại lục Thiên Võ, tại sao lại tới đây?

Vũ Nghịch Càn Khôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn Story Chương 1962: Vãng thượng
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...