Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1927: Hậu báo đâu?

Thanh âm "ti ti ti" quen thuộc vang lên, Sở Nam thoáng giật mình mà dừng bước lại.

Thanh âm quen thuộc này lập tức khơi gợi lên vô số hồi ức của hắn, mà tại thời điểm hắn nhớ lại thì trong ánh mắt đã nhìn thấy vật phát ra thanh âm kia.

Cái mỏ thật dài, thân bẹt, toàn thân lóng lánh màu xanh da trời, xanh đến mức làm cho nhân tâm say đắm. Tốc độ cực nhanh, cơ hồ tương đương với Tốc độ kinh mạch vận chuyển 360 cái Chu thiên tuần hoàn, dưới tốc độ như vậy, tựa như một dải ruy bằng màu xanh da trời bay múa càng làm cho người ta cảm thấy mộng ảo mê ly.

Nhìn thấy điều này, Sở Nam giật mình minh bạch ra loại cảm giác kinh hỉ kia là vì sao mà có!

Tuy rằng dài hơn một ít, lớn hơn một ít nhưng đây chẳng phải là Tiểu Lam mà Sở Nam vẫn một mực tìm kiếm sao?

Ban đầu, ở Thập Đại Vạn Sơn tao ngộ hắc động, lúc Sở Nam bị hắc động nuốt Tiểu Lam đã không chút do dự vọt lên, chỉ là có cường lực cản trở, bọn hắn không thể tụ hợp lại một chỗ. Về sau, Sở Nam lâm vào hôn mê, khi tỉnh lại tại Đồ Đằng đại lục lại không thấy tung tích của Tiểu Lam đâu, ngay cả sống hay chết cũng không biết. Nhưng mà, Sở Nam một mực tin tưởng Tiểu Lam vẫn còn sống, vì thế hắn đã vì Tiểu Lam mà lưu lại khối huyết sắc tinh thể cho nó, chỉ là thời điểm hình thành Thể nội không gian mà dùng hết rồi.

Mừng rỡ lại lan tràn trên gương mặt hắn, trong nháy mắt Sở Nam kinh hỉ nhìn thấy Tiểu Lam thì Tiểu Lam cũng nhìn thấy Sở Nam. Giống như Sở Nam, Tiểu Lam cũng kinh hỉ vạn phần, biểu hiện rõ ràng nhất chính là tốc độ của nó đột nhiên nhanh hơn, thanh âm "ti ti" kia cũng lộ ra hương vị cao hứng vạn phần.

Nhưng đột nhiên, ánh mắt Sở Nam lại trở nên lăng lệ ác liệt, bởi vì hắn thấy được sau lưng Tiểu Lam có mười hai người. Mười hai người này chứng kiến Tiểu Lam tăng tốc thì cũng tăng tốc theo, chỉ có điều vô luận bọn hắn dùng bao nhiêu lực thì vẫn không đuổi kịp Tiểu Lam, chỉ có thể xa xa mà theo sau.

Đuổi không kịp Tiểu Lam, mười hai người này sắc mặt bắt đầu có chút khó coi, nhưng bọn hắn vẫn chưa từ bỏ. Tốc độ bọn hắn không theo kịp nhưng bọn hắn còn có các loại thủ đoạn khác, nguyên một đám công kích tới người Tiểu Lam.

Lập tức, như dòng thác xanh biếc đột nhiên trì trệ, một vòng đỏ thẫm đột nhiên xuất hiện, khiến cho Sở Nam đang chìm trong kinh hỉ khi gặp lại Tiểu Lam nộ hoả hừng hực bốc lên đầu. Trong Thể nội không gian, hoả chủng Hư hoả kia theo đó trong nháy mắt liền lớn hơn hẳn.

Nhìn bộ dáng Tiểu Lam như vậy, Sở Nam tinh tường nó hơn phân nữa đã bị thương từ trước, hơn nữa vết thương cũng không nhẹ, cho nên lúc này mới không có công kích mười hai người kia, thậm chí còn đem vết thương cũ dẫn phát, cho nên máu tươi mới tung toé nhiều như vậy. Mà, mười hai người kia vô luận là vị trí đứng, lộ tuyến di chuyển hay góc độ ra tay, chiêu thức lớn nhỏ đều nói lên sự phối hợp phi thường ăn ý, cơ hồ có thể khẳng định bọn hắn đến từ một thế lực, hoặc là nói bọn hắn là một đội ngũ thường xuyên lăn lộn một chỗ, cùng trải qua vô số chém giết, tựa như đám người Tiền Lỗi vậy.


Tiểu Lam tuy rằng linh trí sớm khai mở, thế nhưng mà cùng mười hai người này so đấu thì tính là cái gì?

Mười hai người kia một mực không có hạ tử thủ, không hề nghi ngờ bọn hắn muốn bắt sống Tiểu Lam.

Trong chớp mắt, Sở Nam nghĩ tới những thứ này lại càng khiến cho hắn thêm phẫn nộ rồi, nếu lúc này hắn chưa sáng tạo ra Hư hoả thì dứt khoát trên người sớm đã bốc lên một đám minh hoàng sắc hoả diễm rồi.

Một bước bước ra, Sở Nam tiến về phía trước.

Những người kia nhìn thấy động tác của Sở Nam liền cảm thấy lo lắng, nói:

- Các hạ, nhanh nhanh giúp một tay, giúp chúng ta cản đầu Ngọc Chi San Hô này lại. Nếu các hạ ngăn lại, chúng ta tất nhiên nhớ kỹ ân tình của các hạ, ngày khác tất có hậu báo.

Lời vừa ra ngược lại có vài phần chân tình, chỉ là trong tròng mắt xoay tròn của người này lại không thể nghi ngờ còn có tâm tư không đứng đắn khác.

Bọn hắn trong lúc nói chuyện, cũng không có dừng lại, ngược lại còn vì cảm giác lo lắng kia mà tốc độ càng nhanh hơn không ít.

Lúc trước, bọn hắn kêu gọi giúp đỡ Sở Nam cũng đã nghe tháy, nhưng mà trong đầu hắn toàn bộ là những ký ức về Tiểu Lam cho nên căn bản không để ý tới, giờ phút này nghe được lời này Sở Nam liền phẫn nộ tới mức tận cùng, tận cùng phẫn nộ chính là cảnh giới bình tĩnh, lại còn đáp ứng lại một tiếng:

- Tốt.


Lập tức, tay vươn ra, đem Tiểu Lam đang lao tới nhẹ nhàng bắt vào trong tay. Trong cương trảo, Sở Nam liền đem Sinh mệnh lực mênh mông đưa vào thân thể Tiểu Lam, thẳng đến khi đem toàn thân Tiểu Lam thấm đẫm một lần. Sau khi thương thế của Tiểu Lam tốt hơn thì hắn mới đem năng lượng trong Thể nội không gian, lấy phương thức cực kỳ ôn hoà quán chú cho Tiểu Lam.

Tiểu Lam cảm nhận được sự lợi hại của cỗ năng lượng kia liền kêu gọi "ti ti ti" không ngừng, biểu đạt tâm tình vui sướng của nó, còn trong đầu Sở Nam lại vang lên thanh âm của nó:

- Chủ nhân, ta rốt cuộc tìm thấy người rồi, thật tốt quá...

- Tiểu Lam, ngươi không có việc gì là tốt rồi, ngươi trước đem những năng lượng này hút vào, hảo hảo khôi phục lại thân thể, những người này cứ để ta xử lý.

- Ân, chủ nhân, người cẩn thận một chút, những người này cũng rất lợi hại.

- Yên tâm đi, ta so với trước kia đã trở nên mạnh mẽ không ít.

Sở Nam an ủi nó, không có lập tức bỏ nó vào trong Thể nội không gian.

Cùng lúc đó, mười hai người kia vọt tới trước mặt Sở Nam, đem Sở Nam cùng Tiểu Lam vây vào chính giữa. Vừa vây kín xong, mười hai người kia liền thở phào một hơi. Bởi lẽ, theo bọn hắn nghĩ, Tiểu Lam đã là vật trong túi của bọn hắn, mặc kệ kẻ vừa xuất hiện này có hay không nguyện ý giao Tiểu Lam ra. Nếu người này nguyện ý nói không chừng bọn hắn sẽ mở một lối cho đi, nếu không nguyện ý vậy thì tốt rồi, trực tiếp loạn đao trảm xuống, loạn kiếm đâm tới, loạn chiêu oanh tạc, hảo hảo chém giết.

Mà, mười hai người giết một người, đây không phải là chuyện dễ dàng sao? Cho dù người này có khả năng lợi hại một chút, khi đó bọn hắn chỉ là tốn thêm một ít tinh lực mà thôi, chạy trời không khỏi nắng.

Người vừa hô lên lúc trước lại nói ra:

- Các hạ, đem đầu San Hô trùng đưa cho chúng ta a.

- Hậu báo đâu?

Người nọ sững sờ, lúc trước là hắn tuỳ tiện nói ra, căn bản không coi là gì. Hắn nghĩ chỉ muốn lợi dụng Sở Nam cản đầu San Hô trùng lại mà thôi, hiện tại xem ra kẻ xa lạ này thật sự rất chân thành. Ngay lập tức, hắn vừa cười vừa nói:

- Ngươi đem đầu San Hô trùng giao cho chúng ta, hậu báo tất nhiên sẽ có.

- Không cần nói nữa, ta hiện tại muốn biết, ai biết về sau còn có thể hay không gặp được các ngươi đây này?

Bộ dáng trang nghiêm của Sở Nam làm cho một nữ tử trong mười hai người kia phụt cười thành tiếng, nói:

- Tiểu huynh đệ, ngươi thật đáng yêu, muốn hay không tỷ tỷ dùng thân báo đáp, như thế nào?

Nàng này vừa nói ra làm cho đám đồng bạn đều cười thành tiếng, trong tiếng cười còn có vẻ kiêng kị, hiển nhiên là thân thể của nàng này không dễ đùa bỡn như vậy.

Sở Nam nhìn cũng chưa từng nhìn, trực tiếp trả lời:

- Ngươi quá xấu rồi, coi chừng làm ô uế mắt của ta.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết!

Một nữ nhân bị người khác nói xấu thẳng thừng, vậy khẳng định so với cửu lôi oanh đỉnh còn muốn lợi hại hơn nhiều. Nàng này cũng như thế, đồng thời với quát mắng nàng này còn trực tiếp xuất thủ với Sở Nam, tay đánh ra một mảnh bột phấn, lập tức bột phấn hoá thành sương mù, sương mù truyền tới chấn động mà biến thành hư không. Không đến nửa cái hít thở, toàn bộ sương mù biến mất nhưng hư không quanh thân thể Sở Nam lại đang vặn vẹo lên...


Nữ nhân sau khi ra tay lại lạnh giọng nói ra:

- Tiểu tử, vốn cho ngươi sống lâu thêm một chút, ngươi lại hết lần này tới lần khác muốn tìm chết như vậy, thật sự đáng tiếc cho cái mã đẹp trai của ngươi, hảo hảo hưởng thụ Dung Hư độc của tỷ tỷ a, ngươi biết cái gì gọi là Dung Hư độc không?

Sở Nam bất động thanh sắc, ngược lại Tiểu Lam còn hướng nữ nhân này giương nanh múa vuốt.

Nàng này cười lạnh, nói:

- Tỷ tỷ giới thiệu cho ngươi biết, Dung Hư độc chính là độc có thể hoà hợp với hư không! Từ lúc độc vừa ra, năng lượng ngươi hút vào từ ngoại giới đều có độc, cho dù ngươi muốn phong bế không hút cũng không được. Bởi vì, độc có khả năng dung nhập vào hư không, đương nhiên có thể tiến vào thân thể của ngươi, sau đó nó thẩm thấu vào năng lượng bên trong cơ thể ngươi, lại làm cho tất cả năng lượng của ngươi biến thành độc trí mệnh.

Theo lời nữ nhân này, những người khác càng thêm buông lỏng, đều cho rằng Sở Nam đã là vịt trong nồi, bay không được!

Mà đối với Sở Nam, có thể tiếp xúc với một loại năng lượng mới, có khả năng làm cho Thể nội không gian trong cơ thể sụp đổ đó chính là sự tình muốn cầu cũng không được, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua, trực tiếp buông bỏ, đem tất cả Dung Hư độc dung nạp vào trong Thể nội không gian.

- Như thế nào? Cảm giác như thế nào a?

Nữ nhân miệt thị nói ra.

Sở Nam ngẩng đầu lên, trả lời:

- Không sai, còn nữa không?

Vũ Nghịch Càn Khôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn Story Chương 1927: Hậu báo đâu?
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...