Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 189: Mở mắt ra
Tử Mộng Nhân liều chết không lùi, cả người gần như biến thành huyết nhân.
- Tiểu nữu, cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, nếu không…. Đừng trách ta không thương hoa tiếc ngọc….
Hắc lão tam chiếm lấy thượng phong, vô cùng kiêu ngạo nói.
- Ta còn chưa chết, ngươi đừng mơ tưởng!
- Tốt, ta sẽ thành toàn cho ngươi, so với Linh Khí thì ngươi chả là gì, chỉ cần có tiền thì nữ nhân gì mà không có?
Hắc lão tam nói xong cũng không còn cảm giác gì với Tử Mộng Nhân nữa, lúc trước Tử Mộng Nhân đánh trúng hắn một kích cũng không phải hoàn toàn vô dụng, chỉ có điều Hắc lão tam luôn một mực áp chế, thế nhưng bây giờ hắn đã sắp không áp chế nổi nữa rồi, vì vậy hắn muốn nhanh chóng giải quyết Tử Mộng Nhân, cướp lấy bảo kiếm Linh Khí, sau đó giết luôn tên tiểu tử đang đột phá.
Hắc lão tam rốt cuộc cũng xuất ra sát chiêu cuối cùng.
Tử Mộng Nhân thấy chết không lùi bước, chỉ có điều lúc này nàng lại quay đầu nhìn Sở Nam, trong mắt đầy vẻ không nỡ rời xa, thầm nghĩ:
- Đồ ngốc, ngươi phải tỉnh lại nhanh lên, ta sẽ bảo vệ ngươi cho đến giây phút cuối cùng!
Sát chiêu nhanh chóng ập đến.
Đúng lúc này, khe núi Tử Kinh bỗng vang lên tiếng ầm ầm, Hắc lão tam vốn không muốn để ý, nhưng bỗng nhiên nghe thấy một tiếng rống giận dữ.
Tiếng rống quanh quẩn trong khe núi Tử Kinh liên tục không dứt.
Hắc lão tam quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh khổng lồ đang xông vào trong khe núi Tử Kinh, chính xác là đang vọt về phía hắn.
- Thiết Thương Hùng!
Hắc lão tam kinh hô:
- Thân thể Thiết Thương Hùng to lớn như vậy, ắt hẳn đã ngoài cấp năm….
Hắc lão tam còn chưa nói xong đã thấy Thiết Thương Hùng điên cuồng xông về bên này, hơn nữa vừa gào rống thì thân thể cũng đồng thời bành trướng.
Theo sự bành trướng của Thiết Thương Hùng, con mắt của Hắc lão tam cũng mở lớn đến tối đa, lắp bắp:
- Không chỉ cấp năm, tuyệt đối không chỉ cấp năm….
Lẩm bẩm hai câu như vậy, Hắc lão tam vội quát to:
- Ngăn nó lại, nhanh, toàn bộ các ngươi hãy ngăn nó lại, đừng để nó xông đến đây!
Thế nhưng, chỉ một đám Võ Tướng sơ cấp thì sao có thể ngăn được?
Thiết Thương Hùng tựa như một cỗ xe tăng, trực tiếp nghiền nát tất cả, mặc kệ ngươi dùng vũ kỹ gì, Thiết Thương Hùng đều dùng lực công phá, cứ mỗi lần dẫm xuống, kẻ bị dẫm đều táng mạng, trở thành một đống thịt nát, cứ mỗi một tát thì lại có một đám cường đạo va vào vách núi đá….
Không ai có thể ngăn cản, không ai có thể địch lại.
Vẻ mặt Hắc lão tam tái mét, biết rõ thủ hạ của hắn không thể ngăn cản được Thiết Thương Hùng, chỉ có điều trong lòng hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu, Thiết Thương Hùng tại sao lại chạy đến đây?
Đúng lúc này, Tử Mộng Nhân kinh hỉ hét lớn:
- Gấu ngốc, Gấu ngốc, mau đến đây….
Nghe thấy âm thanh này, Hắc lão tam đột nhiên nhớ đến tiếng hét lớn của Tử Mộng Nhân lúc trước, thì ra con Gấu ngốc trong lời nói của nàng chính là Thiết Thương Hùng đã ngoài cấp năm, Hắc lão tam cảm thấy như muốn hộc máu.
Thế nhưng, hắn bây giờ không thể hộc, cũng không dám hộc, hắn phải nghĩ biện pháp để sống sót.
Hắc lão tam chớp mắt, trong lòng lập tức có chủ ý, miệng hét lớn:
- Không cần quan tâm Thiết Thương Hùng, đem ba người đi bắt tên tiểu hài tử kia, những người còn lại ngăn cản lão già và giết tên tiểu tử kia….
Hắc lão tam ra lệnh, đồng thời tay hắn chộp về phía Tử Mộng Nhân, muốn bắt Tử Mộng Nhân để uy hiếp.
Tử Mộng Nhân thấy Thiết Thương Hùng đến, trong người như được tiếp thêm lực lượng, tự nhủ với bản thân:
- Kiên trì, phải kiên trì thêm chút nữa, tên ngốc có thể an toàn, nhất định phải chịu đựng!
Rút ra toàn bộ nguyên lực còn sót lại trong cơ thể, Tử Mộng Nhân nắm lấy Ly Hỏa Kiếm, lấy công thay thủ, hoàn toàn liều mạng.
Chỉ có điều dù sao thì thực lực của hai người cũng chênh lệch quá lớn, Hắc lão tam chấp nhận trúng một kiếm, bàn tay kia vẫn chộp về phía cổ Tử Mộng Nhân….
Lúc này, tình huống hỗn loạn dị thường, ba tên cường đạo xông đến phía Tiểu Mạc, nhưng mấy tên hộ về bị trọng thương liều mạng ngăn cản, ngay cả Kiếm thúc lúc này cũng bị một thanh đao cắm lên, ngăn cản trước mặt ba tên cường đạo. Nhị chưởng quỹ thấy bọn chúng muốn ra tay với Tiểu Mạc thì trong lòng vạn phần lo lắng, không còn quan tâm đến an nguy của Sở Nam nữa, thầm nghĩ phải lo cho an toàn của Tiểu Mạc trước, đáng tiếc, hắn cũng biết bản thân đã đến thời khắc sinh tử tồn vong, những tên cường đạo cũng liều mạng quấn chặt không buông, không sao thoát thân được.
Thiết Thương Hùng vẫn nộ hống liên tục, nó không quan tâm đến hai kẻ ngăn trước mặt, cũng mặc kệ những đao kiếm chém lên người, chỉ một lòng muốn xông đến cứu Tử Mộng Nhân.
Thế nhưng cánh tay của Hắc lão tam cách cổ của Tử Mộng Nhân chỉ còn một đoạn ngắn.
Nháy mắt sau đó liền có thể áp chế được Tử Mộng Nhân.
Trên mặt Hắc lão tam lộ ra thần sắc tự tin.
Thế nhưng, trong nháy mắt đó, Sở Nam bỗng nhiên mở bừng mắt, trong ánh mắt tràn ngập hưng phấn.
Tay của Hắc lão tam cũng đã chộp tới cổ Tử Mộng Nhân.
Một trảo, chỉ trảo vung ra đã chộp lấy được.
Chỉ tiếc là thứ hắn chộp được không phải là cổ của Tử Mộng Nhân, mà là một nắm quyền.
Mà nắm quyền này đương nhiên là nắm quyền của Sở Nam.
Hắc lão tam cảm thấy quải dị, ngẩng đầu lên nhìn liền trông thấy sát khí nồng đậm trong mắt Sở Nam.
- Xong rồi….
Lúc Hắc lão tam nhìn vào mắt Sở Nam, trong đầu liền xuất hiện suy nghĩ này.
Còn không đợi trong đầu Hắc lão tam có ý niệm thứ hai thì một cỗ đau đớn từ bàn tay Hắc lão tam đã tràn ngập khắp toàn thân.
Chỉ thấy Sở Nam hóa quyền thành chưởng, lại nắm chặt, cánh tay của Hắc lão tam lập tức truyền đến tiếng “răng rắc”, không cần hoài nghi, xương cốt của bàn tay Hắc lão tam đã nứt gãy toàn bộ, một cơn đau đớn kịch liệt chỉ trong nháy mắt liền lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trên người Hắc lão tam.
Tuy nhiên như vậy cũng chưa phải là xong, tất cả chẳng qua chỉ mới bắt đầu.
Xương tay nứt gãy hết, huyết nhục yếu ớt cũng bị bóp nát, mạch máu vỡ nát, kinh mạch đứt đoạt, từng mảnh huyết nhục cứ như vậy bị Sở Nam bóp nát, rơi lả tả xuống đất….
Hắc lão tam cảm thấy thê lương, hắn chưa bao giờ hối hận như vậy, hối hận vì đã chọc đến tên sát tinh này, nếu như sớm biết chuyện sẽ như vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào bãi nước đục này, cho dù có chết cũng không đến.
Thế nhưng, trên đại lục này làm gì có bán loại linh đan diệu dược chữa bệnh “Hối hận”?
Nếu như Hắc lão tam không đến thì Sở Nam cũng không biết đến lúc nào mới có thể lĩnh ngộ được dĩ kim ngự lực, càng không thể đột phá đến cảnh giới tiếp theo.
Như vậy cho nên Hắc lão tam làm sao có thể không đến được?
Tử Mộng Nhân thấy Sở Nam tỉnh lại, trong lòng thoải mái như hoa đào nở rộ tháng ba, cảm thấy thân thể không có chút đau đớn, ánh mắt nhu hòa nhìn Sở Nam, Sở Nam khẽ nói:
- Mộng Nhân, bây giờ để ta thủ hộ cho ngươi, ngươi nhanh ngồi xuống khôi phục nguyên lực, có ta ở đây, không ai có thể quấy rầy ngươi được!
- Ừ.
Tử Mộng Nhân ngoan ngoãn gật đầu, trực tiếp ngồi trên đất ở sau lưng Sở Nam.
Sở Nam quay về phía Hắc lão tam nói:
- Đã nghĩ xem nên chết như thế nào chưa?
Vũ Nghịch Càn Khôn
- Tiểu nữu, cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, nếu không…. Đừng trách ta không thương hoa tiếc ngọc….
Hắc lão tam chiếm lấy thượng phong, vô cùng kiêu ngạo nói.
- Ta còn chưa chết, ngươi đừng mơ tưởng!
- Tốt, ta sẽ thành toàn cho ngươi, so với Linh Khí thì ngươi chả là gì, chỉ cần có tiền thì nữ nhân gì mà không có?
Hắc lão tam nói xong cũng không còn cảm giác gì với Tử Mộng Nhân nữa, lúc trước Tử Mộng Nhân đánh trúng hắn một kích cũng không phải hoàn toàn vô dụng, chỉ có điều Hắc lão tam luôn một mực áp chế, thế nhưng bây giờ hắn đã sắp không áp chế nổi nữa rồi, vì vậy hắn muốn nhanh chóng giải quyết Tử Mộng Nhân, cướp lấy bảo kiếm Linh Khí, sau đó giết luôn tên tiểu tử đang đột phá.
Hắc lão tam rốt cuộc cũng xuất ra sát chiêu cuối cùng.
Tử Mộng Nhân thấy chết không lùi bước, chỉ có điều lúc này nàng lại quay đầu nhìn Sở Nam, trong mắt đầy vẻ không nỡ rời xa, thầm nghĩ:
- Đồ ngốc, ngươi phải tỉnh lại nhanh lên, ta sẽ bảo vệ ngươi cho đến giây phút cuối cùng!
Sát chiêu nhanh chóng ập đến.
Đúng lúc này, khe núi Tử Kinh bỗng vang lên tiếng ầm ầm, Hắc lão tam vốn không muốn để ý, nhưng bỗng nhiên nghe thấy một tiếng rống giận dữ.
Tiếng rống quanh quẩn trong khe núi Tử Kinh liên tục không dứt.
Hắc lão tam quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh khổng lồ đang xông vào trong khe núi Tử Kinh, chính xác là đang vọt về phía hắn.
- Thiết Thương Hùng!
Hắc lão tam kinh hô:
- Thân thể Thiết Thương Hùng to lớn như vậy, ắt hẳn đã ngoài cấp năm….
Hắc lão tam còn chưa nói xong đã thấy Thiết Thương Hùng điên cuồng xông về bên này, hơn nữa vừa gào rống thì thân thể cũng đồng thời bành trướng.
Theo sự bành trướng của Thiết Thương Hùng, con mắt của Hắc lão tam cũng mở lớn đến tối đa, lắp bắp:
- Không chỉ cấp năm, tuyệt đối không chỉ cấp năm….
Lẩm bẩm hai câu như vậy, Hắc lão tam vội quát to:
- Ngăn nó lại, nhanh, toàn bộ các ngươi hãy ngăn nó lại, đừng để nó xông đến đây!
Thế nhưng, chỉ một đám Võ Tướng sơ cấp thì sao có thể ngăn được?
Thiết Thương Hùng tựa như một cỗ xe tăng, trực tiếp nghiền nát tất cả, mặc kệ ngươi dùng vũ kỹ gì, Thiết Thương Hùng đều dùng lực công phá, cứ mỗi lần dẫm xuống, kẻ bị dẫm đều táng mạng, trở thành một đống thịt nát, cứ mỗi một tát thì lại có một đám cường đạo va vào vách núi đá….
Không ai có thể ngăn cản, không ai có thể địch lại.
Vẻ mặt Hắc lão tam tái mét, biết rõ thủ hạ của hắn không thể ngăn cản được Thiết Thương Hùng, chỉ có điều trong lòng hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu, Thiết Thương Hùng tại sao lại chạy đến đây?
Đúng lúc này, Tử Mộng Nhân kinh hỉ hét lớn:
- Gấu ngốc, Gấu ngốc, mau đến đây….
Nghe thấy âm thanh này, Hắc lão tam đột nhiên nhớ đến tiếng hét lớn của Tử Mộng Nhân lúc trước, thì ra con Gấu ngốc trong lời nói của nàng chính là Thiết Thương Hùng đã ngoài cấp năm, Hắc lão tam cảm thấy như muốn hộc máu.
Thế nhưng, hắn bây giờ không thể hộc, cũng không dám hộc, hắn phải nghĩ biện pháp để sống sót.
Hắc lão tam chớp mắt, trong lòng lập tức có chủ ý, miệng hét lớn:
- Không cần quan tâm Thiết Thương Hùng, đem ba người đi bắt tên tiểu hài tử kia, những người còn lại ngăn cản lão già và giết tên tiểu tử kia….
Hắc lão tam ra lệnh, đồng thời tay hắn chộp về phía Tử Mộng Nhân, muốn bắt Tử Mộng Nhân để uy hiếp.
Tử Mộng Nhân thấy Thiết Thương Hùng đến, trong người như được tiếp thêm lực lượng, tự nhủ với bản thân:
- Kiên trì, phải kiên trì thêm chút nữa, tên ngốc có thể an toàn, nhất định phải chịu đựng!
Rút ra toàn bộ nguyên lực còn sót lại trong cơ thể, Tử Mộng Nhân nắm lấy Ly Hỏa Kiếm, lấy công thay thủ, hoàn toàn liều mạng.
Chỉ có điều dù sao thì thực lực của hai người cũng chênh lệch quá lớn, Hắc lão tam chấp nhận trúng một kiếm, bàn tay kia vẫn chộp về phía cổ Tử Mộng Nhân….
Lúc này, tình huống hỗn loạn dị thường, ba tên cường đạo xông đến phía Tiểu Mạc, nhưng mấy tên hộ về bị trọng thương liều mạng ngăn cản, ngay cả Kiếm thúc lúc này cũng bị một thanh đao cắm lên, ngăn cản trước mặt ba tên cường đạo. Nhị chưởng quỹ thấy bọn chúng muốn ra tay với Tiểu Mạc thì trong lòng vạn phần lo lắng, không còn quan tâm đến an nguy của Sở Nam nữa, thầm nghĩ phải lo cho an toàn của Tiểu Mạc trước, đáng tiếc, hắn cũng biết bản thân đã đến thời khắc sinh tử tồn vong, những tên cường đạo cũng liều mạng quấn chặt không buông, không sao thoát thân được.
Thiết Thương Hùng vẫn nộ hống liên tục, nó không quan tâm đến hai kẻ ngăn trước mặt, cũng mặc kệ những đao kiếm chém lên người, chỉ một lòng muốn xông đến cứu Tử Mộng Nhân.
Thế nhưng cánh tay của Hắc lão tam cách cổ của Tử Mộng Nhân chỉ còn một đoạn ngắn.
Nháy mắt sau đó liền có thể áp chế được Tử Mộng Nhân.
Trên mặt Hắc lão tam lộ ra thần sắc tự tin.
Thế nhưng, trong nháy mắt đó, Sở Nam bỗng nhiên mở bừng mắt, trong ánh mắt tràn ngập hưng phấn.
Tay của Hắc lão tam cũng đã chộp tới cổ Tử Mộng Nhân.
Một trảo, chỉ trảo vung ra đã chộp lấy được.
Chỉ tiếc là thứ hắn chộp được không phải là cổ của Tử Mộng Nhân, mà là một nắm quyền.
Mà nắm quyền này đương nhiên là nắm quyền của Sở Nam.
Hắc lão tam cảm thấy quải dị, ngẩng đầu lên nhìn liền trông thấy sát khí nồng đậm trong mắt Sở Nam.
- Xong rồi….
Lúc Hắc lão tam nhìn vào mắt Sở Nam, trong đầu liền xuất hiện suy nghĩ này.
Còn không đợi trong đầu Hắc lão tam có ý niệm thứ hai thì một cỗ đau đớn từ bàn tay Hắc lão tam đã tràn ngập khắp toàn thân.
Chỉ thấy Sở Nam hóa quyền thành chưởng, lại nắm chặt, cánh tay của Hắc lão tam lập tức truyền đến tiếng “răng rắc”, không cần hoài nghi, xương cốt của bàn tay Hắc lão tam đã nứt gãy toàn bộ, một cơn đau đớn kịch liệt chỉ trong nháy mắt liền lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trên người Hắc lão tam.
Tuy nhiên như vậy cũng chưa phải là xong, tất cả chẳng qua chỉ mới bắt đầu.
Xương tay nứt gãy hết, huyết nhục yếu ớt cũng bị bóp nát, mạch máu vỡ nát, kinh mạch đứt đoạt, từng mảnh huyết nhục cứ như vậy bị Sở Nam bóp nát, rơi lả tả xuống đất….
Hắc lão tam cảm thấy thê lương, hắn chưa bao giờ hối hận như vậy, hối hận vì đã chọc đến tên sát tinh này, nếu như sớm biết chuyện sẽ như vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào bãi nước đục này, cho dù có chết cũng không đến.
Thế nhưng, trên đại lục này làm gì có bán loại linh đan diệu dược chữa bệnh “Hối hận”?
Nếu như Hắc lão tam không đến thì Sở Nam cũng không biết đến lúc nào mới có thể lĩnh ngộ được dĩ kim ngự lực, càng không thể đột phá đến cảnh giới tiếp theo.
Như vậy cho nên Hắc lão tam làm sao có thể không đến được?
Tử Mộng Nhân thấy Sở Nam tỉnh lại, trong lòng thoải mái như hoa đào nở rộ tháng ba, cảm thấy thân thể không có chút đau đớn, ánh mắt nhu hòa nhìn Sở Nam, Sở Nam khẽ nói:
- Mộng Nhân, bây giờ để ta thủ hộ cho ngươi, ngươi nhanh ngồi xuống khôi phục nguyên lực, có ta ở đây, không ai có thể quấy rầy ngươi được!
- Ừ.
Tử Mộng Nhân ngoan ngoãn gật đầu, trực tiếp ngồi trên đất ở sau lưng Sở Nam.
Sở Nam quay về phía Hắc lão tam nói:
- Đã nghĩ xem nên chết như thế nào chưa?
Vũ Nghịch Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn
Story
Chương 189: Mở mắt ra
10.0/10 từ 21 lượt.