Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 187: Linh Khí gây chú ý

Tử Mộng Nhân vừa xuất ra Ly Hỏa Kiếm, Ly Hỏa Kiếm lập tức phát ra âm thanh ong ong….

Trực giác mách bảo với Hắc lão tam rằng thanh kiếm này tuyệt không tầm thường, run run giọng nói:

- Thanh kiếm này…. Là Pháp Khí sao?

Nhị chưởng quỹ cũng quay đầu lại nhìn, cảm thấy khí tức uy nghiêm phát ra từ Ly Hỏa Kiếm, vẻ mặt vốn sầu thảm cũng lộ ra một tia dị sắc, khẽ lẩm bẩm:

- Linh Khí, tuyệt đối là Linh Khí!

Đồng thời, trong lòng cũng không ngừng suy đoán:

- Một nam một nữ này rốt cuộc có thân phận gì? Nam đã đủ yêu nghiệt rồi, một Võ Tướng địch lại trên trăm tên Võ Tướng chưa kể, đã thế còn đột phá trong lúc chém giết, còn cô gái này chỉ mới tu vi trung cấp Đại Võ Sư, vậy mà thanh kiếm trong tay lại là Linh Khí, trang bị như vậy, nếu như không phải từ đại tông phái, đại gia tộc hoặc gia tộc ẩn thế thì tuyệt đối không ai tin tưởng. Một kiện Linh Khí có thể khiến vô số võ giả truy cầu, thậm chí thây người rải nghìn dặm, máu chảy thành sông….

Chứng kiến bảo kiếm cấp bậc Linh Khí, Nhị chưởng quỹ cũng có chút động tâm, bảo kiêm trước mắt, có ai là không động tâm? Ngay cả một cường giả Võ Quân cũng khó mà không động tâm, vậy thì đừng nói đến Nhị chưởng quỹ chỉ mới Võ Quân trung cấp.

Nếu như không phải có đám cường đạo che mặt ở bên cạnh, Nhị chưởng quỹ không thể một mình ứng phó được, không thể mang Tiểu Mạc trốn đi được thì rất có thể Nhị chưởng quỹ cũng sẽ trở mặt phát phát ra công kích trí mạng với Sở Nam rồi sau đó giết người đoạt bảo.

Cũng may là Nhị chưởng quỹ tuy tham lam nhưng vẫn chưa bị tham lam làm mất đi lý trí, hắn hiểu rằng cho dù bản thân có thành công đánh chết tên tuyệt thế thiên tài kia để cướp bảo kiếm, thì vẫn không thể đem theo Tiểu Mạc chạy khỏi đây được.


Cũng chính bởi vì thế cho nên Nhị chưởng quỹ mới áp chế kích động trong lòng xuống, tự nói với bản thân đừng vọng tưởng. Một nam một nữ này, nam không cần phải nói, tu vi vốn đã dọa người, phía sau còn có bối cảnh lớn, nữ chỉ mới là Đại Võ Sư đã có một thanh bao kiếm cấp bậc Linh Khí, khẳng định là nhân vật trọng yếu của thế lực nào đó, nếu như chọc bọn hắn thì Tứ Hải thương đội có thể không đảm đương nổi, mặc dù bối cảnh phía sau của Tứ Hải thương đội cũng không thể trêu vào.

Nếu thật sự làm chuyện đó, chọc giận bọn họ, như vậy đợi chờ hắn chính là hủy diệt.

Nhị chưởng quỹ có thể áp chế được sự tham lam, nhưng Hắc lão tam và đám cường đạo thì tuyệt không có khả năng áp chế được, đây còn là do Hắc lão tam không biết nhìn hàng, cho rằng Ly Hỏa Kiếm chẳng qua chỉ là Pháp Khí mà thôi, nếu như hắn biết Ly Hỏa Kiếm chính là Linh Khí, đoán chừng thân thể và tư tưởng của hắn đều không kiềm chế được rồi.

Hắc lão tam lẩm bẩm:

- Thật đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu, vừa lúc đao kiếm của ta bị hắn đánh nát, lại đoạt được một Pháp Khí, buôn bán vẫn còn lời.

Tử Mộng Nhân không để ý đến vẻ kiêu ngạo đắc ý của Hắc lão tam, chỉ quay đầu nhìn chằm chằm Sở Nam, khẽ nói:

- Đồ ngốc, ta sẽ ở bên cạnh ngươi, trước kia ngươi luôn bảo hộ, hôm nay ta sẽ bảo hộ cho ngươi, bọn hắn muốn giết ngươi phải bước qua xác ta….

- Ây dô, đôi tiểu tình nhân bây giờ vẫn còn ân ân ái ái, tiểu nữu, như vậy đi, ngươi giao bảo kiếm ra đây, sau đó bồi huynh đệ bọn ta ngủ, ta tạm tha cho tiểu tình lang của ngươi, thế nào?

Ánh mắt tham lam tràn đầy dục vọng của Hắc lảo tam quét khắp người Tử Mộng Nhân, ánh mắt của hắn so với chó đực còn muốn chó hơn.


Càn rỡ như vậy, buông lời khinh nhục như thế, nếu như ở trong Thần Khí Phái, Tử Mộng Nhân khẳng định sẽ cho hắn hộc máu đương tràng.

Thế nhưng lúc này Tử Mộng Nhân lại xem như không nghe thấy, dùng hết khí lực toàn thân hét lớn:

- Gấu ngốc, gấu ngốc, bọn ta gặp nguy hiểm, nhanh đến đây…..

Hết thảy mọi người đều bị tiếng hét của Tử Mộng Nhân làm cho mê muội, Hắc lão tam cau mày nói:

- Cái gì mà gấu ngốc? Chẳng lẽ bọn chúng còn có hậu viện sao?

Hắc lão tam mơ hồ dự cảm bất hảo, mặc kệ có phải hay không, hắn quyết định lập tức giết người đoạt bảo.

- Các huynh đệ, theo ta xông lên, làm xong vụ này, về sau chúng ta muốn làm gì thì làm, muốn chơi nữ nhân gì cũng được, chỉ cần giết được bọn chúng, giết chúng đi….

Hắc lão tam rống lớn, sau đó xông lên.

Nhị chưởng quỹ hiểu rõ lúc này là lúc sinh tử tồn vong, lập tức xuất ra tuyệt chiêu mãnh liệt, liều mạng thi triển đại chiêu, hào quang vàng đất phát ra bốn phía.

Dù sao cũng là Võ Quân xuất thủ, tất nhiên không bình thường.


Nhất thời, mười mấy tên Võ Tướng liền bị băm thành thịt vụn.

Hắc lão tam thấy tình huống như vậy, vẻ mặt càng dọa người, rống lớn:

- Toàn lực xuất chiêu, công kích tên tiểu tử kia, đánh tên tiểu tử kia!

Hắc lão tam vừa hét xong, chính bản thân hắn cũng xông về phía Tử Mộng Nhân, hắn muốn đoạt bảo kiếm trong tay nàng.

Mà Tử Mộng Nhân vẫn gọi gấu ngốc, Tử Mộng Nhân hiểu rõ, bằng vào tu vi Đại Võ Sư của nàng không thể ngăn được đám cường đạo này, còn tên ngốc thì không biết đến bao giờ mới tấn cấp thành công, không biết khi nào mới tỉnh lại, biện pháp duy nhất trước mắt đó là gọi Thiết Thương Hùng đến tương trợ.

Thế nhưng, bọn họ đang ở bên trong khe núi Tử Kinh, phần lớn âm thanh đều chỉ quanh quẩn trong khe núi, chưa chắc có thể truyền ra ngoài, Thiết Thương Hùng cũng chưa chắc có thể nghe thấy, nhìn thấy Hắc lão tàm càng lúc càng đến gần, Tử Mộng Nhân một bên âm thầm tích tụ Hỏa nguyên lực trong cơ thể, chuẩn bị bạo phát một kích mạnh nhất, một bên thầm cầu nguyện:

- Gấu ngốc, ngươi nhất định phải nghe thấy, nhất định phải nhanh chạy tới!

Lúc này, trong đám cây cối cách khe núi Tử Kinh không xa, Thiết Thương Hùng đang nằm trên mặt đất, lỗ tai đột nhiên khẽ động, thân hình hơi run rẩy, lập tức đứng thẳng dậy, nhìn về phía khe núi Tử Kinh, tập trung suy nghĩ một hồi, sau đó ánh mắt lộ ra hung quang, lao nhanh về phía khe núi Tử Kinh….

Cùng lúc đó, Hắc lão tam chỉ còn cách Tử Mộng Nhân vẻn vẹn nửa bước, cười gian ác:


- Tiểu nữu, ngươi xem ngươi đi, da mịn thịt mềm, vóc dáng yểu điệu nếu bị chém hai đao thì có tốt không? Hay là nghe lời lão tử, giao bảo kiếm rồi theo ta….

Hắc lão tam còn chưa nói xong thì Tử Mộng Nhân liền hét lớn một tiếng, xuất ra một kích mạnh nhất, hỏa diễm trên Ly Hỏa Kiếm mơ hồ lóe lên chút tử sắc.

Ly Hỏa Kiếm từ trên không trung bổ xuống….

Hắc lão tam không đề phòng, trên vai lập tức xuất hiện một vết thương sâu đến tận xương cốt.

Trúng phải một kiếm này, máu tươi của Hắc lão tam không kịp bắn ra lấy một giọt.

Bởi vì, tất cả máu tươi đều bị Tam Vị Chân Hỏa và Cực Dương Chân Hỏa thiêu rụi, trực tiếp thăng hoa.

Ly Hỏa Kiếm đã rút ra mà hỏa diễm vẫn còn thiêu đốt, khiến cho Hắc lão tam đau đớn không thôi, mà phần thịt bị hỏa diễm thiêu đốt cũng biến thành bụi phấn.

Thế nhưng trên mặt Hắc lão tam lại lộ ra nụ cười dữ tợn đến cực điểm, hắn nhịn đau, cắn chặt răng, cười gằn:

- Thì ra thanh bảo kiếm này của ngươi không chỉ là Pháp Khí, ít nhất cũng là thượng phẩm Pháp Khí, hoặc là hạ phẩm Linh Khí, ha ha ha…. Đáng lắm, Chân Khí bị hủy, lại có được Linh Khí, con mẹ nó đúng là đáng giá…..

Mà Sở Nam được Tử Mộng Nhân thủ hộ lúc này lại đang không ngừng trùng kích rào cản, trong đầu đột nhiên hiện lên một tia sáng, nghĩ ra một biện pháp cực kỳ tuyệt diệu.

Vũ Nghịch Càn Khôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn Story Chương 187: Linh Khí gây chú ý
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...