Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1646: Vui đến phát khóc

Bi ai, truyền khắp nơi!

Sở Nam buồn bã Lạc Tiêm Nhi vì hắn mà chết, Thanh Phượng vì hắn mà vong, Cực tây chi địa mấy ngàn vạn người lập tức thành tro, buồn bã ý trời bất công, buồn bã mặt đất tang thương...

Trảm Ai chi kiếm, tại Sở Nam trong tay nhảy múa.

Ác ác nhân tự nhiên cảm thấy, nghĩ đến thái độ sợ hãi lúc trước của Sở Nam, Sở Nam đã từng nói qua, rõ ràng là đang lấy đám người bọn hắn làm đá mài đao, lại muốn luyện thành võ kỹ, Ác ác nhân oán thầm nhủ:

"Lúc trước Trảm Cụ kiếm kỹ vừa thành, người này lập tức không biết sợ, hiện tại ngươi còn muốn tu luyện Trảm Ai sao? Ngươi muốn ai ta cho ngươi ai, cho ngươi bi ai đến tan nát cõi lòng, tâm chết! Nếu để ngươi ai không đến tử tâm, ta..."

Nghĩ được vậy, Ác ác nhân nở mộ nụ cười tà ác.

Ai ác nhân nhắm trúng Sở Nam, toàn lực thi triển. Mặt khác lại hướng đám người Cửu Võ công kích mãnh liệt, cũng may có Thiên Long hồn cùng Thiên Lang hồn hai cái đứng tại thuỷ vị, hoả vị, đem hơn phân nửa cảm xúc công kích tiếp thụ.

Về phần pháp bảo công kích, Quy tắc công kích vân vân lại bị Chiến Thần, Hành Giả đón đỡ, bọn hắn không hoàn toàn đỡ hết, bởi vì còn muốn cho Cửu Võ rèn luyện trong sinh tử.

Sở Nam vốn là đối với Trảm Thất Tình từng nghiên cứu qua, bản thân thực lực cũng mạnh mẽ nên rất nhanh tựu nắm giữ hơn nửa tinh túy của Trảm Ai, Trảm Bi, Thất Tình ác nhân công kích càng mãnh liệt, Ai chi tình càng thêm đậm...

Ác ác nhân thấy Sở Nam lại đang lặp lại câu chuyện lúc trước, không sợ, trái lại cười lạnh một tiếng:

- Ngươi cho rằng lúc này đây ngươi còn có thể thuận lợi luyện thành sao? Nếu vậy, tại đau thương vừa đến đỉnh phong đột nhiên hoá thành vui sướng chi tình thì sẽ có kết quả gì đây? Ta rất là chờ mong a...


Những lời này nói xong không bao lâu Sở Nam liền đem đau thương bò lên đỉnh phong, trong nháy mắt muốn đạt tới đỉnh phong, Ác nhân lại hô lớn:

- Hỉ ác nhân toàn lực công kích, ta muốn hắn cao hứng, kích động, hưng phấn, ta muốn hắn cười, kìm lòng không được mà cười...

Hỉ tình vọt tới, như nước lửa đụng nhau, đụng vào đau thương, kiếm của Sở Nam không khỏi trì trệ, đang định muốn tế ra Thần hồn, đem vui sướng che đậy bên ngoài, chuyên tâm tu luyện Trảm Ai.

Tâm tư Sở Nam thay đổi thật nhanh:

"Thuỷ Hoả tương dung, Ai Hỉ tương dung, chỉ là Thuỷ Hoả là thật, Ai Hỉ là hư, giữa hai thứ đã không tìm mối tương quan, vậy thì để cho Ai Hỉ như Thuỷ Hoả, tương dung."

Nghĩ liền làm.

Sở Nam đem vui sướng chi tình, cùng nhét vào một chỗ, cảm thụ được mùi vị buồn vui!

Kết quả là, trên mặt Sở Nam trong chốc lát là đau thương, chốc lát lại là cười ngây ngô, hoặc là nửa bên mặt hỉ, nửa bên ai.

Bảo kiếm linh khí vũ động ra kiếm kỹ cũng mất trật tự không chịu nổi, một chiêu là Trảm Ai, một chiêu lại biến thành Trảm Hỉ.

Hành Giả có chút lo lắng, dù sao công kích của Thất Tình ác nhân này quá nhập chênh lệch, đánh vào lòng người, hắn có chút lo lắng Sở Nam có thể hay không vượt qua, hắn biết rõ Sở Nam đang luyện một loại võ kỹ, cố ý bỏ mặc Thất Tình ác nhân làm ẩu, nhưng Hành Giả chỉ sợ chơi với lửa có ngày chết cháy!



- Ta tin tưởng lão đại, đám tiểu miêu này quấy không ra nổi bọt nước ra, ngươi chỉ phải chiếu cố kỹ lưỡng chính mình là được.

Ngữ khí Chiến Thần không phải rất thân mật, đó là bởi vì Hành Giả không tin lão đại hắn.

Bất quá, những lời này của Chiến Thần lại làm Hành Giả nói ra:

- Tiểu miêu? Con thỏ kia còn chưa xuất thủ, con thỏ vừa ra chỉ sợ Thất Tình ác nhân lại biến thành bảy con mèo nhỏ rồi.

Tưởng tượng như vậy, hành giả vô cùng yên tâm lại!

Mục đích giống vậy còn có đám người Ác ác nhân, Ác ác nhân thấy tiểu mưu kế của mình thành công, trong tâm trong miệng đều đang thầm cười lấy:

"Chuyện này, rốt cục mới trở về tiết tấu chiến đấu của ta, Thất Tinh Thất Tình Ác Sát trận, bảy bảy bốn chín sát chiêu cũng không phải là thứ ăn chay!"

Sát chiêu liên tục mà đến, áp lực lên Cửu Võ càng lúc càng lớn, hắn có cảm giác chính mình sắp phân liệt, trong nội tâm thai nghén kiếm, có trảm hỉ chi kiếm, trảm nộ chi kiếm, trảm dục chi kiếm,...

Thế nhưng mà, lại không có một kiếm nào chính thức mà thành hình.

Đợi đến lúc một chiêu tiếp một chiêu, một chiêu nhanh hơn một chiêu, một chiêu mãnh liệt hơn một chiêu, Cửu Võ hộc máu, sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt còn có cười, phẫn nộ, còn có dục. Cửu Võ như cọng cỏ trong cuồng phong, phảng phất tuỳ lúc sẽ bị đánh nhừ, nhưng mà, Cửu Võ không buông tha, hắn cắn chặt răng tới bật máu, như cọng cỏ non nắm chặt đại địa, mặc kệ hắn phong cuồng, vũ bạo.



Âm thanh văng tung toé từ trong nội tâm truyền đến, chút ít kiếm Cửu Võ thai nghén tất cả đều nát, thân thể Cửu Võ run rẩy như muốn ngã xuống, nhưng thân thể hắn lại quay ngược đến 45 độ, Cửu Võ bắt đầu chống lại.

- Ta tuyệt không nhận thua!

- Kiếm, có thể vong, không thể bại!

- Ta, có thể vong, không thể ngã xuống!

- Chỉ cần ta còn một hơi, tuyệt sẽ không ngã xuống!

- Chỉ mới vỡ vài kiếm ta đây lại một lần nữa thai nghén, không chỉ vài kiếm, chỉ một kiếm từ đám toái kiếm này!

- Chỉ một kiếm!

Ánh mắt rã rời của Cửu Võ lại bắt đầu lăng lệ ác liệt lên.

Biểu hiện trên mặt Sở Nam càng loạn, kiếm kỹ cũng càng loạn, lại còn có một loại cảm giác thông thoáng, không khó chịu như tại thời điểm Ai Hỉ vừa va chạm, điều này khiến cho Sở Nam phi thường nghi hoặc, bởi vì hắn còn chưa tìm ra được phương pháp dung hợp, cái này bi cái này hỉ, bản thân chúng tự tương dung rồi.

Giống như bọn hắn trời sinh tựu là một đôi vậy!



Trong nghi hoặc kiếm kỹ không chút dừng lại, sát chiêu của Thất Tình ác nhân một lớp đẩy một lớp, đã thi triển đến lớp thứ mười tám, sát chiêu mãnh liệt tung hoành trên da mặt Sở Nam, như sóng lớn đập lên vách đá dựng đứng, sóng biển vỡ, vách đá vẫn đứng.

Ác ác nhân kinh hãi nhìn về phía Cửu Võ, nhìn thật sâu Thiên Long hồn cùng Thiên Lang hồn, lại nhìn nhìn Chiến Thần, thấy không chính thức phá được cái Lục Hợp trận này, cũng không làm cho Sở Nam phân tâm được, trong nội tâm hạ quyết tâm, quát:

- Không được lại mà quản xem bọn hắn làm khỉ gió gì, sở hữu tất cả sát chiêu, tất cả đều nhắm tiểu tử này, chỉ cần thu thập tiểu tử này xong chúng ta nhất định thắng rồi, dùng hết năng lượng các ngươi sở hữu đi!

Trước mắt, Thất Tình ác nhân còn đang chiếm thượng phong, vậy mà lại đã muốn liều mạng!

Cũng ngay trong nháy mắt này, kiếm trong tay Sở Nam mất trật tự đến cực hạn, Sở Nam cảm giác cũng càng thêm viên mãn, thủy chung còn kém một bước không đạt được dung hợp hoàn toàn, đó là bởi vì trong lòng của hắn còn có nghi hoặc.

Tay huy vũ võ kỹ mất trật tự, Sở Nam thầm nghĩ nhưng không hiểu tại sao trong đầu lại hiện ra nhiều cảnh tượng, trong đầu hiện ra cảnh tượng hắn trèo lên Long Giác sơn, sau lại đến Bắc Tề quốc, lần thứ đầu trở lại Kim Lăng, trở lại tiểu viện kia, trong nháy mắt nhìn thấy mẫu thân.

Mẫu thân vẻ mặt tươi cười, khóe mắt lại trào nước mắt!

Còn có theo ra khỏi bí cảnh, trong luc nguy cấp gặp lại Tử Mộng Nhân, trong nháy mắt ôm lấy Tử Mộng Nhân đó!

Tử Mộng Nhân đang cười, cũng đang khóc!

Mọi việc, hình ảnh như thế chợt lóe lên, cuối cùng chồng chất lại cùng một chỗ, Sở Nam nghi hoặc tiêu tan, thì thầm:

- Vui đến phát khóc!

Vũ Nghịch Càn Khôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn Story Chương 1646: Vui đến phát khóc
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...