Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 163: Sư tử vồ thỏ
Đề nghị của Ô Cát rất mê người.
Đích xác, nếu như Sở Nam đáp ứng Ô Cát, gia nhập vào tổ chức của bọn hắn thì Sở Nam có thể có được hoàn cảnh tu luyện tốt nhất, ít nhất có thể Ngũ Hành tôi luyện, nguyên thạch, Thú Hạch,…. Hoàn toàn không cần phải lo lắng gì.
Thế nhưng, võ đạo Sở Nam tu luyện lại không giống người thường, hoàn cảnh càng khó khăn thì phát triển càng nhanh.
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là đạo bất đồng bất tương vi mưu, đây chính là chuẩn tắc xử sự của Sở Nam.
Ô Cát thấy Sở Nam kiên quyết từ chối đề nghị của hắn, đột nhiên tức giận, xuất ra thanh binh khí kỳ quái lúc trước hướng về phía Sở Nam hạ sát chiêu.
Sở Nam hừ lạnh một tiếng, khí thế giống như mây đen cuồn cuộn tụ tập, trọng kiếm tràn đầy lực lượng đáng sợ chém về phía thanh vũ khí kỳ quái, thanh vũ khí hình thù quái dị lập tức bị chém văng qua một bên, vỡ thành từng mảnh, tiếp đó chém thẳng về phía Ô Cát, Ô Cát thấy vậy liền biến sắc, vội vàng thối lui.
Mặc dù trọng kiếm không chém lên người Ô Cát, thế nhưng lực lượng nặng tựa ngàn cân bộc phát vẫn khiến Ô Cát không nhịn được rên rĩ một tiếng, bắn đi như lưu tinh, đồng thời trong miệng phun ra từng ngụm máu tươi, ầm ầm mấy tiếng, những cây cối cản trở đường bay của Ô Cát đều bị san phẳng, cho đến khi hắn nện lên một gốc cây thì mới ngã xuống, cái cây này rất lớn, có không ít vòng tuổi.
Sắc mặt Ô Cát tái nhợt, không ngừng phun máu, trong lòng càng thêm kinh hãi, hắn thầm nghĩ:
- Người này cho dù là chém Võ Tướng cùng cảnh giới cũng dễ dàng như thái rau, thế nhưng cũng tuyệt không có khả năng mạnh mẽ đến mức chỉ một chiêu đã có thể đánh cho một Võ Quân như ta chật vật như vậy, lực lượng của hắn thật sự quá cường đại, hắn sống được bao lâu mà lợi hại như vậy chứ? Hắn rốt cuộc tu luyện võ quyết gì? Sao lại có lực lượng lớn như vậy, lúc kiếm của hắn chém xuống, ta cảm thấy khí thể như núi sập, võ quyết của hắn là Địa cấp ư?
Đáng thương cho Ô Cát đang không ngừng phỏng đoán võ quyết mà Sở Nam tu luyện chính là võ quyết Địa cấp, nếu như hắn biết Sở Nam Mãng Sơn Quyết mà Sở Nam tu luyện là Hoàng cấp bình thường, võ quyết vỉa hè thì đoán chừng Ô Cát sẽ trực tiếp hộc máu mà chết.
Cho dù Sở Nam có nói cho hắn biết thì chắc chắn Ô Cát cũng sẽ không tin, không nói đến thật sự có kẻ đần tu luyện võ quyết cường hóa thân thể, chỉ nói đến độ khó luyện đã không thể tưởng tượng nổi rồi, chỉ có điều Sở Nam lại không hề hành động theo lẽ thường, hắn tự sáng tạo ra kinh mạch, đơn giản luyện thành tầng chín Mãng Sơn Quyết,
Sư tử vồ thỏ cũng phải dốc hết toàn lực.
Ô Cát bị thương nặng, thế nhưng Sở Nam vẫn không nương tay, không để cho Ô Cát cơ hội thở dốc, Sở Nam không muốn mình rơi vào bi kịch giống như nam tử mũi ưng.
Sở Nam đuổi theo hắn chém nhát thứ hai, thân hình Ô Cát còn chưa dừng lại thì uy năng của trọng kiếm đã ập đến.
Tức thì toàn thân Ô Cát khí huyết sôi trào, âm thanh xương gãy răng rắc không ngừng vang lên, thanah thể không thể chịu nổi uy áp mạnh mẽ như vậy liền bị chém lún sâu vào đất, trong miệng không ngừng phun máu tươi.
- Lực lượng của người này thật sự đáng sợ, trên đại lục Thiên Vũ này làm sao lại xuất hiện một nhân vật như vậy chứ? Chỉ thuần túy lực lượng, còn có pháp bảo phòng ngự….
Ô Cát kinh hãi, khẽ lẩm bẩm, Ô Cát cảm thấy khí thế vô cùng suy sụp, giống như bị núi lớn đè xuống, sắc mặt như tro tàn, trong mắt lóe lên một tia ngoan lệ, cay độc nói:
- Tiểu tử, ta liều mạng với ngươi!
Ô Cát muốn liều, nhưng Sở Nam há sợ hắn? Ô Cát mà liệu thì cùng lắm cũng chỉ là tự bạo mà thôi!
Trọng kiếm chém xuống, Ô Cát không còn đường thối lui liền hét lớn một tiếng:
- Tiểu tử, cho dù hôm nay ngươi không chết thì ngày khác chắn chắc sẽ có người lấy mạng ngươi!
- Om sòm quá, muốn tự bạo thì nhanh lên, bằng không thì ngươi sẽ không còn cơ hội tự bạo nữa đâu!
Ô Cát không ngờ Sở Nam lại thốt ra một câu như vậy, trong ngực tràn đầy hận ý, khí huyết dâng trào, cảm thấy hít thở không thông….
Đúng lúc này, khi trọng kiếm đến gần, đất rung núi chuyển, Ô Cát vội vàng vận khí nguyên lực toàn thân, miệng quát:
- Tự….
Đường đường là một Võ Quân thế mà không ngờ có ngày rơi vào kết cục ngay cả tự bạo cũng không kịp.
- Muốn làm gì thì làm trước rồi hãy nói nhảm sau!
Sở Nam lại lần nữa đem ví dụ trước mặt răn dạy bản thân.
Đến lúc này, những người tập kích Sở Nam, ngoại trừ Phổ Đa Kiệt ra thì tất cả những kẻ khác đều đã biến thành thi thể, thậm chí ngay cả thi thể cũng không còn.
Đúng lúc này, cơn mưa cũng dứt, vòng xoáy nước sau lưng Sở Nam cũng biết mất, Sở Nam cũng dừng việc áp súc lực lượng, vòng xoáy dần chậm rãi dừng lại, Thủy nguyên lực thẩm thấu khắp mỗi nơi trong thân thể Sở Nam, một cỗ cảm giác nhẹ nhàng sảng khoái lập tức lan tràn khắp toàn thân hắn, Sở Nam không để ý đến chút ít thay đổi này, chậm rãi trở về, Tử Mộng Nhân nhìn thấy hắn liền ân cần hỏi thăm:
- Đồ ngốc, ngươi bị thương sao? Có nghiêm trọng không?
Sở Nam cười nhẹ, những lời nói ân cần của Tử Mộng Nhân khiến trong lòng hắn bình yên, hắn từ nhỏ đã mang cái danh phế vật, ngoại trừ cha mẹ ra thì rất ít người quan tâm đến hắn, cũng chính vì thế cho nên Sở Nam mới khắc sâu hình bóng của những người quan tâm đến hắn.
Lại thấy Tử Mộng Nhân dựa lên người, trong cơ thể Sở Nam đột nhiên có một loại phản ứng kỳ lạ, đặc biệt là trong hoàn cảnh này thì loại phản ứng đó càng thêm mãnh liệt.
Sở Nam vội vàng thu liễm tâm thần, lấy tay vuốt mái tóc rối bời của Tử Mộng Nhân, mỉm cười nói:
- Mộng Nhân, ta không sao, ngươi hãy nhanh chóng ngồi xuống hồi phục đi.
- Ừ.
- Đều tại ta, nếu như ta có thể mạnh hơn một chút thì người đã không bị thương rồi….
Tử Mộng Nhân mặc dù rất mệt mỏi, thế nhưng khi nghe thấy những lời này của Sở Nam thì trong lòng lại càng thêm ôn nhu, trên mặt tràn ngập nụ cười.
Sở Nam cũng cười nhẹ, Tử Mộng Nhân thấp giọng hỏi:
- Đồ ngốc, ngươi sẽ vĩnh viễn bảo vệ ta phải không?
Nghe thấy những lời này, Sở Nam liền thu lại nụ cười, trầm mặc….
- Nữ tử tên Nam Cung Linh Vân kia hiện đang ở phương nào? Đang làm gì? Nhất định nàng vẫn còn oán hận ta….
Sở Nam cười, không khỏi đưa tay sờ vào miệng vết thương do Long nha gây nên.
Tử Mộng Nhân thấy bộ dạng trầm mặc của Sở Nam thì trong lòng lập tức cảm thấy lạnh lẽo, oán giận nói:
- Đồ ngốc, chẳng lẽ ngươi không muốn?
- Mộng Nhân, nếu như ngươi gặp nguy hiểm thì ta nhất định sẽ đến cứu ngươi.
Sở Nam sau khi nói một câu này thì trong lòng cũng thở dài.
Nghe thấy câu trả lời như vậy thì lòng Tử Mộng Nhân mới hơi ấm lại, cười nói:
- Đồ ngốc, đây là ngươi nói, ngươi phải nhớ kỹ nha.
- Mộng Nhân, nhanh hồi phục một ít nguyên khí đi, tiếp theo chúng ta vẫn còn có việc phải làm!
- Ừ.
Tử Mộng Nhân ngoan ngoãn đáp.
Sở Nam và Thu Tiểu Mạch trước hết cũng hồi phục nguyên lực, sau đó thì hắn liền thu dọn chiến trường, nhẫn trữ vật của những Hắc y nhân đều rơi vào tay hắn, đám người này quả thật có không ít thứ tốt, nhất là Ô Cát.
Sở Nam tìm thấy mấy khối thượng phẩm nguyên thạch, còn có cả Thú Hạch Hỏa thuộc tính liền chia cho hai người Tử Mộng Nhân và Thu Tiểu Mạch, khiến bọn họ hồi phục nhanh hơn.
Sau đó thì Sở Nam cũng ngồi trên mặt đất, theo thói quen đem nguyên thạch và Thú Hạch ném vào trong nhẫn trữ vật do sư phụ Phong lão đầu luyện chế cho hắn, tiếp đó suy nghĩ một số vấn đề, thế nhưng hắn vừa nhắm mắt lại đột nhiên nhớ đến quả trứng đen tham ăn có thể nuốt sạch nguyên thạch và Thú Hạch thì liền vội vàng chuyển nguyên thạch ra.
Thế nhưng đã muộn, nguyên thạch và Thú Hạch chẳng còn sót lại bao nhiêu, Sở Nam chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, khẽ lẩm bẩm:
- Trứng đen à trứng đen, ngươi rốt cuộc là cái thứ gì, ăn của ta nhiều nguyên thạch và Thú Hạch như vậy, sau này cả đời phải làm việc cho ta!
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Thu Tiểu Mạch mở mắt ra nói:
- Lâm đại ca….
Sở Nam ngắt những lời cảm kích của hắn, bình thản nói:
- Tiểu Mạch, ngươi hãy tranh thủ ép hỏi tên kia, tìm hiểu tình huống trong tộc lúc này, sau đó, đêm nay chúng ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất trở về Hóa Phương tộc, đem chuyện ở đó xử lý xong.
Đại ân không biết nói gì cảm tạ, Thu Tiểu Mạch nhè nhẹ gật đầu, trong mắt tràn đầy cảm kích, quay người tung cước vào thân thể Phổ Đa Kiệt.
Vũ Nghịch Càn Khôn
Đích xác, nếu như Sở Nam đáp ứng Ô Cát, gia nhập vào tổ chức của bọn hắn thì Sở Nam có thể có được hoàn cảnh tu luyện tốt nhất, ít nhất có thể Ngũ Hành tôi luyện, nguyên thạch, Thú Hạch,…. Hoàn toàn không cần phải lo lắng gì.
Thế nhưng, võ đạo Sở Nam tu luyện lại không giống người thường, hoàn cảnh càng khó khăn thì phát triển càng nhanh.
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là đạo bất đồng bất tương vi mưu, đây chính là chuẩn tắc xử sự của Sở Nam.
Ô Cát thấy Sở Nam kiên quyết từ chối đề nghị của hắn, đột nhiên tức giận, xuất ra thanh binh khí kỳ quái lúc trước hướng về phía Sở Nam hạ sát chiêu.
Sở Nam hừ lạnh một tiếng, khí thế giống như mây đen cuồn cuộn tụ tập, trọng kiếm tràn đầy lực lượng đáng sợ chém về phía thanh vũ khí kỳ quái, thanh vũ khí hình thù quái dị lập tức bị chém văng qua một bên, vỡ thành từng mảnh, tiếp đó chém thẳng về phía Ô Cát, Ô Cát thấy vậy liền biến sắc, vội vàng thối lui.
Mặc dù trọng kiếm không chém lên người Ô Cát, thế nhưng lực lượng nặng tựa ngàn cân bộc phát vẫn khiến Ô Cát không nhịn được rên rĩ một tiếng, bắn đi như lưu tinh, đồng thời trong miệng phun ra từng ngụm máu tươi, ầm ầm mấy tiếng, những cây cối cản trở đường bay của Ô Cát đều bị san phẳng, cho đến khi hắn nện lên một gốc cây thì mới ngã xuống, cái cây này rất lớn, có không ít vòng tuổi.
Sắc mặt Ô Cát tái nhợt, không ngừng phun máu, trong lòng càng thêm kinh hãi, hắn thầm nghĩ:
- Người này cho dù là chém Võ Tướng cùng cảnh giới cũng dễ dàng như thái rau, thế nhưng cũng tuyệt không có khả năng mạnh mẽ đến mức chỉ một chiêu đã có thể đánh cho một Võ Quân như ta chật vật như vậy, lực lượng của hắn thật sự quá cường đại, hắn sống được bao lâu mà lợi hại như vậy chứ? Hắn rốt cuộc tu luyện võ quyết gì? Sao lại có lực lượng lớn như vậy, lúc kiếm của hắn chém xuống, ta cảm thấy khí thể như núi sập, võ quyết của hắn là Địa cấp ư?
Đáng thương cho Ô Cát đang không ngừng phỏng đoán võ quyết mà Sở Nam tu luyện chính là võ quyết Địa cấp, nếu như hắn biết Sở Nam Mãng Sơn Quyết mà Sở Nam tu luyện là Hoàng cấp bình thường, võ quyết vỉa hè thì đoán chừng Ô Cát sẽ trực tiếp hộc máu mà chết.
Cho dù Sở Nam có nói cho hắn biết thì chắc chắn Ô Cát cũng sẽ không tin, không nói đến thật sự có kẻ đần tu luyện võ quyết cường hóa thân thể, chỉ nói đến độ khó luyện đã không thể tưởng tượng nổi rồi, chỉ có điều Sở Nam lại không hề hành động theo lẽ thường, hắn tự sáng tạo ra kinh mạch, đơn giản luyện thành tầng chín Mãng Sơn Quyết,
Sư tử vồ thỏ cũng phải dốc hết toàn lực.
Ô Cát bị thương nặng, thế nhưng Sở Nam vẫn không nương tay, không để cho Ô Cát cơ hội thở dốc, Sở Nam không muốn mình rơi vào bi kịch giống như nam tử mũi ưng.
Sở Nam đuổi theo hắn chém nhát thứ hai, thân hình Ô Cát còn chưa dừng lại thì uy năng của trọng kiếm đã ập đến.
Tức thì toàn thân Ô Cát khí huyết sôi trào, âm thanh xương gãy răng rắc không ngừng vang lên, thanah thể không thể chịu nổi uy áp mạnh mẽ như vậy liền bị chém lún sâu vào đất, trong miệng không ngừng phun máu tươi.
- Lực lượng của người này thật sự đáng sợ, trên đại lục Thiên Vũ này làm sao lại xuất hiện một nhân vật như vậy chứ? Chỉ thuần túy lực lượng, còn có pháp bảo phòng ngự….
Ô Cát kinh hãi, khẽ lẩm bẩm, Ô Cát cảm thấy khí thế vô cùng suy sụp, giống như bị núi lớn đè xuống, sắc mặt như tro tàn, trong mắt lóe lên một tia ngoan lệ, cay độc nói:
- Tiểu tử, ta liều mạng với ngươi!
Ô Cát muốn liều, nhưng Sở Nam há sợ hắn? Ô Cát mà liệu thì cùng lắm cũng chỉ là tự bạo mà thôi!
Trọng kiếm chém xuống, Ô Cát không còn đường thối lui liền hét lớn một tiếng:
- Tiểu tử, cho dù hôm nay ngươi không chết thì ngày khác chắn chắc sẽ có người lấy mạng ngươi!
- Om sòm quá, muốn tự bạo thì nhanh lên, bằng không thì ngươi sẽ không còn cơ hội tự bạo nữa đâu!
Ô Cát không ngờ Sở Nam lại thốt ra một câu như vậy, trong ngực tràn đầy hận ý, khí huyết dâng trào, cảm thấy hít thở không thông….
Đúng lúc này, khi trọng kiếm đến gần, đất rung núi chuyển, Ô Cát vội vàng vận khí nguyên lực toàn thân, miệng quát:
- Tự….
Đường đường là một Võ Quân thế mà không ngờ có ngày rơi vào kết cục ngay cả tự bạo cũng không kịp.
- Muốn làm gì thì làm trước rồi hãy nói nhảm sau!
Sở Nam lại lần nữa đem ví dụ trước mặt răn dạy bản thân.
Đến lúc này, những người tập kích Sở Nam, ngoại trừ Phổ Đa Kiệt ra thì tất cả những kẻ khác đều đã biến thành thi thể, thậm chí ngay cả thi thể cũng không còn.
Đúng lúc này, cơn mưa cũng dứt, vòng xoáy nước sau lưng Sở Nam cũng biết mất, Sở Nam cũng dừng việc áp súc lực lượng, vòng xoáy dần chậm rãi dừng lại, Thủy nguyên lực thẩm thấu khắp mỗi nơi trong thân thể Sở Nam, một cỗ cảm giác nhẹ nhàng sảng khoái lập tức lan tràn khắp toàn thân hắn, Sở Nam không để ý đến chút ít thay đổi này, chậm rãi trở về, Tử Mộng Nhân nhìn thấy hắn liền ân cần hỏi thăm:
- Đồ ngốc, ngươi bị thương sao? Có nghiêm trọng không?
Sở Nam cười nhẹ, những lời nói ân cần của Tử Mộng Nhân khiến trong lòng hắn bình yên, hắn từ nhỏ đã mang cái danh phế vật, ngoại trừ cha mẹ ra thì rất ít người quan tâm đến hắn, cũng chính vì thế cho nên Sở Nam mới khắc sâu hình bóng của những người quan tâm đến hắn.
Lại thấy Tử Mộng Nhân dựa lên người, trong cơ thể Sở Nam đột nhiên có một loại phản ứng kỳ lạ, đặc biệt là trong hoàn cảnh này thì loại phản ứng đó càng thêm mãnh liệt.
Sở Nam vội vàng thu liễm tâm thần, lấy tay vuốt mái tóc rối bời của Tử Mộng Nhân, mỉm cười nói:
- Mộng Nhân, ta không sao, ngươi hãy nhanh chóng ngồi xuống hồi phục đi.
- Ừ.
- Đều tại ta, nếu như ta có thể mạnh hơn một chút thì người đã không bị thương rồi….
Tử Mộng Nhân mặc dù rất mệt mỏi, thế nhưng khi nghe thấy những lời này của Sở Nam thì trong lòng lại càng thêm ôn nhu, trên mặt tràn ngập nụ cười.
Sở Nam cũng cười nhẹ, Tử Mộng Nhân thấp giọng hỏi:
- Đồ ngốc, ngươi sẽ vĩnh viễn bảo vệ ta phải không?
Nghe thấy những lời này, Sở Nam liền thu lại nụ cười, trầm mặc….
- Nữ tử tên Nam Cung Linh Vân kia hiện đang ở phương nào? Đang làm gì? Nhất định nàng vẫn còn oán hận ta….
Sở Nam cười, không khỏi đưa tay sờ vào miệng vết thương do Long nha gây nên.
Tử Mộng Nhân thấy bộ dạng trầm mặc của Sở Nam thì trong lòng lập tức cảm thấy lạnh lẽo, oán giận nói:
- Đồ ngốc, chẳng lẽ ngươi không muốn?
- Mộng Nhân, nếu như ngươi gặp nguy hiểm thì ta nhất định sẽ đến cứu ngươi.
Sở Nam sau khi nói một câu này thì trong lòng cũng thở dài.
Nghe thấy câu trả lời như vậy thì lòng Tử Mộng Nhân mới hơi ấm lại, cười nói:
- Đồ ngốc, đây là ngươi nói, ngươi phải nhớ kỹ nha.
- Mộng Nhân, nhanh hồi phục một ít nguyên khí đi, tiếp theo chúng ta vẫn còn có việc phải làm!
- Ừ.
Tử Mộng Nhân ngoan ngoãn đáp.
Sở Nam và Thu Tiểu Mạch trước hết cũng hồi phục nguyên lực, sau đó thì hắn liền thu dọn chiến trường, nhẫn trữ vật của những Hắc y nhân đều rơi vào tay hắn, đám người này quả thật có không ít thứ tốt, nhất là Ô Cát.
Sở Nam tìm thấy mấy khối thượng phẩm nguyên thạch, còn có cả Thú Hạch Hỏa thuộc tính liền chia cho hai người Tử Mộng Nhân và Thu Tiểu Mạch, khiến bọn họ hồi phục nhanh hơn.
Sau đó thì Sở Nam cũng ngồi trên mặt đất, theo thói quen đem nguyên thạch và Thú Hạch ném vào trong nhẫn trữ vật do sư phụ Phong lão đầu luyện chế cho hắn, tiếp đó suy nghĩ một số vấn đề, thế nhưng hắn vừa nhắm mắt lại đột nhiên nhớ đến quả trứng đen tham ăn có thể nuốt sạch nguyên thạch và Thú Hạch thì liền vội vàng chuyển nguyên thạch ra.
Thế nhưng đã muộn, nguyên thạch và Thú Hạch chẳng còn sót lại bao nhiêu, Sở Nam chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, khẽ lẩm bẩm:
- Trứng đen à trứng đen, ngươi rốt cuộc là cái thứ gì, ăn của ta nhiều nguyên thạch và Thú Hạch như vậy, sau này cả đời phải làm việc cho ta!
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Thu Tiểu Mạch mở mắt ra nói:
- Lâm đại ca….
Sở Nam ngắt những lời cảm kích của hắn, bình thản nói:
- Tiểu Mạch, ngươi hãy tranh thủ ép hỏi tên kia, tìm hiểu tình huống trong tộc lúc này, sau đó, đêm nay chúng ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất trở về Hóa Phương tộc, đem chuyện ở đó xử lý xong.
Đại ân không biết nói gì cảm tạ, Thu Tiểu Mạch nhè nhẹ gật đầu, trong mắt tràn đầy cảm kích, quay người tung cước vào thân thể Phổ Đa Kiệt.
Vũ Nghịch Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn
Story
Chương 163: Sư tử vồ thỏ
10.0/10 từ 21 lượt.