Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1602: Nhất thôn, nhất trảo, thập bát phách

Linh thú đại, động!

Không phải là Ác thú suếu tận cùng, cũng không phải thứ đồ đạc gì đó vứt bỏ trong yêu đái trữ vật...

Chỉ còn lại một khả năng!

Tâm tình Sở Nam bắt đầu trở nên vô cùng kích động, trong lòng thầm nhủ hai chữ "Tiểu Hắc"!

Lập tức, Sở Nam nghe được một cái thanh âm duỗi người, khí tức Tiểu Hắc tràn ngập toàn thân, Tiểu Hắc ngủ say tại thời khắc mấu chốt, tỉnh!

- Tiểu~~Hắc!

Trong thanh âm hỗn hợp có kinh hỉ, kích động, vui sướng,... đủ loại cảm xúc.

Lôi Ngoan nghe được, dành dụm lấy năng lượng của mình mà nói ra:

- Dưới Lôi Phạt, hết thảy thủ đoạn đều sụp đổ, ngươi không lừa nổi ai đâu, ta sẽ nhìn xem ngươi chết như thế nào dưới Lôi Phạt!

Lôi Ngoan còn chưa nói hết thì chứng kiến theo linh thú đại của Sở Nam bay ra một con thỏ, một con thỏ trắng như tuyết!

Thấy một màn như vậy, Lôi Ngoan cả người ngây ngốc tới tư duy đình trệ.

Một con thỏ, chuyện này là sao?


Huống hồ, con thỏ này trắng so với bông tuyết còn muốn tinh khiết hơn, màu trắng trước mặt nó cũng đều phải mất đi sự rực rỡ, phải tự ti, vậy thì sao lại bị gọi là Tiểu Hắc đây?

Trong nội tâm mọi người đều xuất hiện một cái nghi vấn khó giải, ánh mắt lại thấy con thỏ trắng kia ngẩng cái đầu thỏ lên, miệng hé ra!

Hướng miệng hé ra, đúng là phương hướng Lôi Phạt đang đánh xuống!

"Con thỏ này, há mồm muốn làm cái gì?"

Đây là nghi vấn của mọi người ngoại trừ Sở Nam ra, kể cả Lôi Ngoan cũng có trong đó, nhưng Lôi Ngoan lại không có truy cứu vấn đề này, hắn đã bỏ ra một cái giá lớn như vậy mới triệu hoán ra được Lôi Phạt, làm sao có thể bị một con thỏ ngăn cản được đây? Đây không phải là "hoạt thương khung chi đại kê" (*) sao?

(Chú: * đại ý là thiên đại trò cười.)

- Mặc kệ hắn là Tiểu Hắc hay Tiểu Bạch, cùng nhau tiếp nhận Lôi chi bản nguyên trừng phạt đi a!

Vừa mới dứt lời, mắt mọi người liền chứng kiến con thỏ trắng kia hít một hơi, tựa như uống nước, kế đó chính là lôi quang kia tiến vào bụng nó, trên không trung, một tia lôi quang cũng không còn, ngay cả đám vòng xoáy một cái cũng không.

Tư duy của Lôi Ngoan triệt để đình chỉ, đồng dạng như lại trúng một cái Định Thần Phù Văn khác, còn những người khác cũng trong thời gian ngắn biến thành tượng khắc!

Tình huống Sở Nam muốn tốt hơn một chút, dù sao hắn cũng biết rõ Tiểu Hắc không phải là thỏ thiếc gì cả, biết rõ Tiểu Hắc rất cường đại, biết rõ Tiểu Hắc sau giấc ngủ dài đã cường đại hơn nhưng trong lòng hắn cũng khiếp sợ vạn phần. Hắn cảm giác Lôi Phạt chi quang bản thân hắn vô pháp chống cự, là Lôi Ngoan bỏ ra máu huyết, tính mạng, linh hồn vân vân triệu hoán ra Lôi Phạt chi quang cứ như vậy bị Tiểu Hắc thôn phệ, Tiểu Hắc kia đến tột cùng là cường đại đến mức nào?

Tiểu Hắc nuốt xong Lôi Phạt nhưng lại tựa như chỉ một cái ngáp, như không cẩn thận nuốt phải một hạt đậu, cái miệng nhỏ nhắn cắn cắn, thoáng cái lại nhảy vào lồng ngực Sở Nam, nói ra:

- Phụ thân, người thật tốt quá, ta vừa tỉnh lại ngươi liền chuẩn bị cho ta một món đồ ngon như vậy, đáng tiếc, có điểm hơi ít.


Những lời này là trực tiếp vang lên trong đầu Sở Nam, sắc thái trên mặt Sở Nam theo đó mà cực kỳ phong phú, hắn dám cam đoan, nếu để lời này cho Lôi Ngoan nghe được, đoán chừng Lôi Ngoan sẽ thổ ra ba lít máu mà vong mạng.

- Tiểu Hắc, ngươi tỉnh lại thật quá kịp thời rồi.

Sở Nam trong lòng có vạn phần cảm xúc.

Bên kia, Lôi Ngoan tựa như tên điên mà rống to lên:

- Lôi Phạt chi quang đâu rồi? Ngươi là một con thỏ sao có thể nuốt mất Lôi Phạt chi quang? Mau mau nhổ ra cho ta, ta muốn dùng nó giết hắn, ta... n

Tiểu Hắc mãnh liệt quay đầu nhìn Lôi Ngoan, Lôi Ngoan lập tức cảm giác được toàn thân như rớt vào hầm băng, trong đầu lại vang lên một đạo thanh âm:

- Là ngươi muốn giết phụ thân ta?

- Phụ thân?

Lôi Ngoan nhẩm lại hai chữ này mà giật mình tỉnh lại, hắn biết rõ con thỏ này cũng không phải là hắn có thể ngăn cản được, con thỏ tham ăn ăn mất Lôi Phạt chi quang, mà hắn, ngay cả tính mệnh cũng đã gần tới chung kết rồi, hắn cảm thấy bước chân tử thần đang dần tới hắn.

- Không, ta nhất định phải sống, ta tuyệt không thể chết tại chỗ này, Lôi tộc vẫn còn chờ ta đi chinh phục, phiến Thương khung này vẫn còn chờ ta đi chinh phục!

Chứng kiến Tiểu Hắc hướng hắn đi tới, hắn không dám trì hoãn, trước nguy cơ sinh tử tiềm năng liền được bộc phát, thi triển bí pháp bên trong pháp bảo rồi sau đó hướng Tiểu Hắc ném tới, uy năng khủng bố đánh thẳng tới Tiểu Hắc.

Nhưng mà, Tiểu Hắc lại không thèm để ý.


Cùng lúc đó, Sở Nam hô lên:

- Tiểu Hắc, pháp bảo kia đối với ta hữu dụng!

- Đã biết, phụ thân.

Tiểu Hắc lên tiếng, phi tốc phóng tới pháp bảo.

Pháp bảo của Lôi Ngoan nhất định không phải là phàm vật, là vật so với Kim Ngoan Lôi Y còn muốn cao cấp hơn, giá trị của nó khó có thể mà tính được. Nhưng mà, cùng với tính mạng mà so sánh lại kém hơn không ít, Lôi Ngoan thật đúng là đủ cam lòng, muốn dùng kiện pháp bảo này giành lấy một đường sinh cơ.

Không trung cấp tốc xuất hiện một cái vòng xoáy.

Lôi Ngoan nhìn Tiểu Hắc phóng tới pháp bảo, lộ ra dáng cười dữ tợn mà quát:

- Bạo!

Nhưng mà, tiếng bạo liệt, không giống như Lôi Ngoan tưởng tượng chấn động hư không, ngay cả uy năng pháp bảo phát ra hắn cũng không chứng kiến được, hắn nhìn lại, pháp bảo của hắn đang bị Tiểu Hắc cắn giữ trong miệng.

Tiểu Hắc hướng về Lôi Ngoan lộ ra thần sắc khinh thường, Lôi Ngoan trực tiếp thổ huyết, Tiểu Hắc lại một trảo hướng vòng xoáy kia duỗi ra, Lôi Ngoan sắc mặt đại biến, hắn dự cảm chỉ cần trảo của Tiểu Hắc vươn tới vậy thì cái vòng xoáy kia tất nhiên sẽ bị phá, một đường sinh cơ của hắn theo đó cũng hoàn toàn tan vỡ.

Lôi Ngoan kinh hoảng nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn một trảo kia của Tiểu Hắc càng ngày càng gần, đúng lúc này, thanh âm Sở Nam lại vang lên:

- Tiểu Hắc, để cho hắn đi đi!


Vẻ mặt lạnh lùng cùng thanh âm lạnh lẽo của Sở Nam khi rơi vào tai hắn nhưng lại là thanh âm êm ái nhất cõi Thương khung này, chỉ là hắn cảm thấy khó hiểu, vì cái gì Sở Nam lại bỏ qua cho hắn:

"Hẳn là hắn sợ hãi thân phận của ta?"

Lôi Ngoan đoán vậy nhưng lại không nói ra một câu nào, hắn đang ở tuyệt cảnh, sinh tử do người nắm giữ, hắn sợ nói ra cái gì lại chọc giận Sở Nam, vậy thì được không bù nổi mất rồi. Bất quá, hận thế nào hắn vẫn phải để trong lòng, vẫn là để qua cửa này rồi tính sau.

"Ngày khác, thù này, ta nhất định sẽ báo!"

Sở Nam như nhìn thấu tâm tư Lôi Ngoan, hắn tiếp tục nói ra:

- Ta sẽ để cho ngươi đi, nhưng sẽ không có để ngươi ra đi dễ dàng như vậy, ta muốn tất cả Lôi đình ngươi sở hữu, kể cả trong đan điền, kể cả trong thần niệm, linh hồn, ta muốn tất cả ngươi sở hữu...

Tiểu Hắc tung tăng nhảy lên, thủ trảo nhỏ bé vỗ lên tay Lôi Ngoan liền phách xuống mười tám cái, hắn thấy hạt châu màu vàng ẩn chứa toàn bộ Lôi đình hắn nắm giữ nằm trong đan điền bay ra.

Lôi Ngoan mặt như tro tàn.

Sở Nam nói ra:

- Lúc này đây, ta tha cho ngươi một mạng, về sau nếu ta gặp lại ngươi, lúc đó sẽ chính là tử kỳ của ngươi! Đúng rồi, ngươi trở về Thuỷ tộc, chuyển lời cho Thuỷ tộc tộc trưởng đừng có chọc đến ta, bằng không thì ta liền khiến hắn biến thành một đốm lửa! Nhớ kỹ, nhất định phải đem lời này chuyển đến, thuận tiện chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, có thể bình an trở lại hang ổ!

- Ngươi... Chờ... Đấy...

Lôi Ngoan còn đang nói thì một trảo của Tiểu Hắc lại đánh hắn bay vào trong cái vòng xoáy kia, sau đó thân ảnh Lôi Ngoan biến mất tại trước mắt mọi người, chỉ để lại một tiếng kêu thê lương thảm thiết tới cực điểm. Hiển nhiên, cái bí pháp đối với Lôi Ngoan đã mất đi Lôi đình mà nói, không thể không nghi ngờ chính là một hồi tai nạn, sống hay chết, toàn bộ do số trời định đoạt.

Tiểu Hắc cầm hạt châu cùng pháp bảo nhảy trở lại trong lồng ngực Sở Nam, ôm Tiểu Hắc, Sở Nam cảm giác được hạnh phúc, nồng đậm hạnh phúc...

Vũ Nghịch Càn Khôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn Story Chương 1602: Nhất thôn, nhất trảo, thập bát phách
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...