Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 1546: Mở ẩn mạch, nghĩ thông suốt
Trong suy nghĩ khi luyện hóa vạn hồn có một loại công pháp đường tắt,
cắn nuốt, dung nhập pháp bảo để đả thông ẩn mạch. Thứ gọi là ẩn mạch
chính là bình thường không ai chú ý, phát hiện ra, ẩn tàng trong cơ thể, chính vì vậy mới được gọi là ẩn mạch.
Sở Nam cũng không quan tâm nhiều điều như vậy, dù sao trong cơ thể hắn cũng không có kinh mạch, khi cần kinh mạch gì thì tự đả thông là được. Có thể đả thông ẩn mạch, vậy hẳn cũng có thể mở ra thông đạo kinh mạch của mình. Hơn nữa, công pháp này có một điểm đặc biệt chính là thực lực của bản thân, độ cường hãn của cơ thể khác nhau vậy cấp bậc cần để đả thông ẩn mạch cũng khác nhau!
Chính bởi vậy Sở Nam mới ép Triệu Hữu xuất ra một kiện pháp bảo siêu việt Tổ bảo. Với cường độ thân thể của hắn, pháp bảo cấp bậc Tổ bảo cũng không thể đả thông!
- Hi vọng kiện Cổ bảo kia có thể làm nên chuyện lớn, giúp ta đả thông kinh mạch chuyển thứ sáu, tấn thăng lên cảnh giới Vũ thần!
Hiện tại Sở Nam đối với việc đề thăng tu vị đã cảm thấy vô cùng bức thiết. Trước kia Sở Nam không chú ý tới tu vị, chỉ quan tâm lực lượng của mình và các thủ đoạn như Âm dương ngư… Bởi vì thủ đoạn của hắn không ít, hắn có quá nhiều lựa chọn. Hơn nữa những thủ đoạn này có thể phát huy tác dụng cực lớn vào thời khắc mấu chốt, khiến hắn thậm chí có cảm giác trầm mê vào trong.
Nhưng sau một trận chém giết ngày hôm nay, còn có theo lời Hồn Phiên lão tổ, tấn thằng Cổ chi cảnh có quan hệ với pháp tắc, Sở Nam lại nhớ lại kinh nghiệm và tình huống thực tế của bản thân.
Trong giây lát, Sở Nam cảm giác được tầm quan trong của tu vị. Hiện tại công pháp hắn có rất nhiều, uy lực cũng không yếu, chỉ yêu cầu chính là tu vị cao, tu vị càng cao uy lực sẽ càng lớn! Lại nói, tu vị cao, năng lượng trong cơ thể sẽ càng tinh khiết, càng mạnh mẽ, phẩm giai càng cao. Hơn nữa, Cổ chi cảnh có quan hệ với pháp tắc, nếu tấn chức Cổ chi cảnh giống như khi tấn chức Vũ thánh, cần lĩnh ngộ thứ gì đó mới có thể tiến vào, vậy càng cần tu vị hơn!
Suy nghĩ như vậy, Sở Nam thì thầm:
- Ta sở dĩ cần nhiều thủ đoạn như vậy là do có quan hệ với việc tu vị tăng chậm. Nếu tu vị cao, thực lực mạnh, cần gì nhiều thủ đoạn như vậy?
- Ta từng nói lực lượng, thân thể là rễ cây, có người nói tu vị chính là thân cây. Hôm nay nghĩ tới lại cảm thấy vừa đúng vừa sai! Nếu nói lực lượng là rễ, tu vị là cành, là lá… Khi cây tươi tốt, có thể khiến rễ càng khỏe mạnh, vươn ra càng xa. Ngược lại, rễ càng sâu càng khỏe, cây lại càng dễ phát triển, càng cao, càng tươi tốt!
Suy nghĩ ra đạo lý này, Sở Nam cảm thấy mình như đã hiểu rõ, đây chính là tâm tình tăng lên. Hắn sờ ngực, khỏa lực lượng hạt châu kia đã biến mất không thấy. Sở Nam hiểu rõ nếu hạt châu lực lượng hóa thực thể kia không dùng để cung cấp năng lượng cho Âm dương ngư mà dùng để tăng cường lực lượng bản thân, vậy tuyệt đối lực lượng bản thân sẽ tăng mạnh. Về phần tăng tới mức độ nào thì khó mà đoán được.
Hiện tại tuy rằng lực lượng không gia tăng nhưng Sở Nam mừng thầm trong lòng. Hạt châu lực lượng háo thực thể kia có quan hệ mật thiết với đám xương cốt kia, hạt châu biến mất khiến hắn cảm giác thoát khỏi con đường mà xương cốt kia đã trải sẵn!
Hiểu rõ những điều này, Sở Nam chứng kiến biểu lộ của Hồn Phiên lão tổ, hỏi:
- Ngươi muốn nói điều gì?
- Cái này, trước… đại nhân có thể nói phương pháp thôn phệ linh hồn cho ta biết được không?
Giọng nói của Hồn Phiên lão tổ có phẩn yếu ớt, Sở Nam nói:
- Hóa ra ngươi tích cực trả lời vấn đề của ta là vì điều này?
- Ta…
- Làm việc cho tốt! Ta là người có công tất thưởng, chỉ cần ngươi lập đủ công trạng, ta sẽ nói rõ cho ngươi biết. Mặt khác, lập công càng nhiều, ngươi càng sớm khôi phục tự do!
Sở Nam vừa nói vậy, trên mặt Hồn Phiên lão tổ hiện lên vẻ mừng rỡ. Nhưng đúng lúc này giọng nói Sở Nam lạnh như băng vang lên:
- Có công có thương đương nhiên có tội tất chịu phạt!
- Đã hiểu, đã hiểu!
Hồn Phiên lão tổ tích cực hưởng ứng. Hoa Phương dùng ánh mắt không dám tin nhìn Hồn Phiên lão tổ. Cử chỉ thần sắc của Hồn Phiên lão tổ hiện giờ nào giống một tên ác nhân, căn bản chính là một con cừu nhỏ ngoan ngoãn. Suy nghĩ một hồi, Hoa Phương kết luận Hồn Phiên lão tổ khẳng định có âm mưu, bằng không sao có thể chuyển biến lớn như vậy? Đúng là chuyển biến 180° mà!
Nhưng Sở Nam lại không để mắt tới điều này. Nếu như không phá được Sinh tử bí quyết, vậy mặc kệ Hồn Phiên lão tổ có mục đích gì cũng mặc kệ hắn đi. Sở Nam mang Hoa Phương và Hồn Phiên lão tổ tiến vào Cực tây chi địa, hợp lại với đám người Chiến thần.
Lúc này Sở Nam đã không còn hình dạng bi thảm khi trước. Đối diện với sự quan tâm hỏi han của cha mẹ, Mộng nhi… Sở Nam đương nhiên là tốt khoe xấu che, đại khái nói qua mọi chuyện một lần, lại nói tình huống cụ thể nói cho những người đi theo hắn. Lúc này, có không ít người sinh ra ý lặng lẽ rút lui.
Đối với tình huống này Sở Nam cũng không miễn cưỡng. Ngược lại giảm bớt năm năm kỳ hạn bảo tiêu, để Hoa Phương truyền cho chút công pháp và kinh nghiệm tấn chức Vũ tổ, bảo bọn họ trở về tuyên truyền rộng rãi, tận lực khiến võ giả ở Cực tây chi địa có thể tu luyện tới cảnh giới cao.
Những người này lòng mang cảm kích, cáo lui. Những người tiếp tục đi theo Sở Nam chỉ còn chưa đầy một vạn người. Sở Nam lại để mọi người tiếp tục đi tới, lại nói với cha mẹ một chút, giao huyết nhục tch cho Thần lai thủy hồn, sau đó hắn ngồi trên lưng tiểu nê thu, bế quan, ba người Hoa Phương, Chiến thần, Hồn Phiên lão tổ thủ hộ bên cạnh.
Bị lây Sở Nam, ngoại trừ những người cảnh giới, tất cả đều tranh thủ thời gian tu luyện. Mộng nhi tiêu hóa bảo tàng Sở Nam lưu lại cho nàng, dốc sức cảm ngộ. Thiên Ngã sáng tạo pháp tắc cho chính mình, Tiên Nguyệt suy nghĩ làm cách nào khiến Thanh âm pháp tắc không bị bắn ngược, Cốc Hi Đan thử dung hợp đan dược với trận pháp…
Tư Đồ Dật Tiêu nhìn Hoa Phương và Hồn Phiên lão tổ. Hắn biết vừa rồi đại ca nói rất nhẹ nhàng nhưng sự việc tuyệt không đơn giản như vậy! Tư Đồ Dật Tiêu siết chặt nắm đấm, hắn muốn đuổi kịp cước bộ đại ca, bằng không thì vĩnh viễn giống như ngày hôm nay, không thể kề vai tác chiến với địa ca. Cùng lúc đó, trong lòng Tư Đồ Dật Tiêu đã hạ quyết định, lập tức tìm người tới thương thảo.
Trận chém giết này có ảnh hưởng rất lớn với Sở Nam. Bỏ ra thời gian ba ngày, tinh thần lực của Sở Nam mới bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, thân thể cũng dần dần thích ứng với việc linh hồn vô cùng mạnh mẽ. Sau khi nghỉ ngơi và phục hồi tốt, Sở Nam lại suy nghĩ tới vấn đề mở ra ẩn mạch.
Sau đó, hắn lấy ra một kiện Thần khí, bắt đầu thí nghiệm!
Vũ Nghịch Càn Khôn
Sở Nam cũng không quan tâm nhiều điều như vậy, dù sao trong cơ thể hắn cũng không có kinh mạch, khi cần kinh mạch gì thì tự đả thông là được. Có thể đả thông ẩn mạch, vậy hẳn cũng có thể mở ra thông đạo kinh mạch của mình. Hơn nữa, công pháp này có một điểm đặc biệt chính là thực lực của bản thân, độ cường hãn của cơ thể khác nhau vậy cấp bậc cần để đả thông ẩn mạch cũng khác nhau!
Chính bởi vậy Sở Nam mới ép Triệu Hữu xuất ra một kiện pháp bảo siêu việt Tổ bảo. Với cường độ thân thể của hắn, pháp bảo cấp bậc Tổ bảo cũng không thể đả thông!
- Hi vọng kiện Cổ bảo kia có thể làm nên chuyện lớn, giúp ta đả thông kinh mạch chuyển thứ sáu, tấn thăng lên cảnh giới Vũ thần!
Hiện tại Sở Nam đối với việc đề thăng tu vị đã cảm thấy vô cùng bức thiết. Trước kia Sở Nam không chú ý tới tu vị, chỉ quan tâm lực lượng của mình và các thủ đoạn như Âm dương ngư… Bởi vì thủ đoạn của hắn không ít, hắn có quá nhiều lựa chọn. Hơn nữa những thủ đoạn này có thể phát huy tác dụng cực lớn vào thời khắc mấu chốt, khiến hắn thậm chí có cảm giác trầm mê vào trong.
Nhưng sau một trận chém giết ngày hôm nay, còn có theo lời Hồn Phiên lão tổ, tấn thằng Cổ chi cảnh có quan hệ với pháp tắc, Sở Nam lại nhớ lại kinh nghiệm và tình huống thực tế của bản thân.
Trong giây lát, Sở Nam cảm giác được tầm quan trong của tu vị. Hiện tại công pháp hắn có rất nhiều, uy lực cũng không yếu, chỉ yêu cầu chính là tu vị cao, tu vị càng cao uy lực sẽ càng lớn! Lại nói, tu vị cao, năng lượng trong cơ thể sẽ càng tinh khiết, càng mạnh mẽ, phẩm giai càng cao. Hơn nữa, Cổ chi cảnh có quan hệ với pháp tắc, nếu tấn chức Cổ chi cảnh giống như khi tấn chức Vũ thánh, cần lĩnh ngộ thứ gì đó mới có thể tiến vào, vậy càng cần tu vị hơn!
Suy nghĩ như vậy, Sở Nam thì thầm:
- Ta sở dĩ cần nhiều thủ đoạn như vậy là do có quan hệ với việc tu vị tăng chậm. Nếu tu vị cao, thực lực mạnh, cần gì nhiều thủ đoạn như vậy?
- Ta từng nói lực lượng, thân thể là rễ cây, có người nói tu vị chính là thân cây. Hôm nay nghĩ tới lại cảm thấy vừa đúng vừa sai! Nếu nói lực lượng là rễ, tu vị là cành, là lá… Khi cây tươi tốt, có thể khiến rễ càng khỏe mạnh, vươn ra càng xa. Ngược lại, rễ càng sâu càng khỏe, cây lại càng dễ phát triển, càng cao, càng tươi tốt!
Suy nghĩ ra đạo lý này, Sở Nam cảm thấy mình như đã hiểu rõ, đây chính là tâm tình tăng lên. Hắn sờ ngực, khỏa lực lượng hạt châu kia đã biến mất không thấy. Sở Nam hiểu rõ nếu hạt châu lực lượng hóa thực thể kia không dùng để cung cấp năng lượng cho Âm dương ngư mà dùng để tăng cường lực lượng bản thân, vậy tuyệt đối lực lượng bản thân sẽ tăng mạnh. Về phần tăng tới mức độ nào thì khó mà đoán được.
Hiện tại tuy rằng lực lượng không gia tăng nhưng Sở Nam mừng thầm trong lòng. Hạt châu lực lượng háo thực thể kia có quan hệ mật thiết với đám xương cốt kia, hạt châu biến mất khiến hắn cảm giác thoát khỏi con đường mà xương cốt kia đã trải sẵn!
Hiểu rõ những điều này, Sở Nam chứng kiến biểu lộ của Hồn Phiên lão tổ, hỏi:
- Ngươi muốn nói điều gì?
- Cái này, trước… đại nhân có thể nói phương pháp thôn phệ linh hồn cho ta biết được không?
Giọng nói của Hồn Phiên lão tổ có phẩn yếu ớt, Sở Nam nói:
- Hóa ra ngươi tích cực trả lời vấn đề của ta là vì điều này?
- Ta…
- Làm việc cho tốt! Ta là người có công tất thưởng, chỉ cần ngươi lập đủ công trạng, ta sẽ nói rõ cho ngươi biết. Mặt khác, lập công càng nhiều, ngươi càng sớm khôi phục tự do!
Sở Nam vừa nói vậy, trên mặt Hồn Phiên lão tổ hiện lên vẻ mừng rỡ. Nhưng đúng lúc này giọng nói Sở Nam lạnh như băng vang lên:
- Có công có thương đương nhiên có tội tất chịu phạt!
- Đã hiểu, đã hiểu!
Hồn Phiên lão tổ tích cực hưởng ứng. Hoa Phương dùng ánh mắt không dám tin nhìn Hồn Phiên lão tổ. Cử chỉ thần sắc của Hồn Phiên lão tổ hiện giờ nào giống một tên ác nhân, căn bản chính là một con cừu nhỏ ngoan ngoãn. Suy nghĩ một hồi, Hoa Phương kết luận Hồn Phiên lão tổ khẳng định có âm mưu, bằng không sao có thể chuyển biến lớn như vậy? Đúng là chuyển biến 180° mà!
Nhưng Sở Nam lại không để mắt tới điều này. Nếu như không phá được Sinh tử bí quyết, vậy mặc kệ Hồn Phiên lão tổ có mục đích gì cũng mặc kệ hắn đi. Sở Nam mang Hoa Phương và Hồn Phiên lão tổ tiến vào Cực tây chi địa, hợp lại với đám người Chiến thần.
Lúc này Sở Nam đã không còn hình dạng bi thảm khi trước. Đối diện với sự quan tâm hỏi han của cha mẹ, Mộng nhi… Sở Nam đương nhiên là tốt khoe xấu che, đại khái nói qua mọi chuyện một lần, lại nói tình huống cụ thể nói cho những người đi theo hắn. Lúc này, có không ít người sinh ra ý lặng lẽ rút lui.
Đối với tình huống này Sở Nam cũng không miễn cưỡng. Ngược lại giảm bớt năm năm kỳ hạn bảo tiêu, để Hoa Phương truyền cho chút công pháp và kinh nghiệm tấn chức Vũ tổ, bảo bọn họ trở về tuyên truyền rộng rãi, tận lực khiến võ giả ở Cực tây chi địa có thể tu luyện tới cảnh giới cao.
Những người này lòng mang cảm kích, cáo lui. Những người tiếp tục đi theo Sở Nam chỉ còn chưa đầy một vạn người. Sở Nam lại để mọi người tiếp tục đi tới, lại nói với cha mẹ một chút, giao huyết nhục tch cho Thần lai thủy hồn, sau đó hắn ngồi trên lưng tiểu nê thu, bế quan, ba người Hoa Phương, Chiến thần, Hồn Phiên lão tổ thủ hộ bên cạnh.
Bị lây Sở Nam, ngoại trừ những người cảnh giới, tất cả đều tranh thủ thời gian tu luyện. Mộng nhi tiêu hóa bảo tàng Sở Nam lưu lại cho nàng, dốc sức cảm ngộ. Thiên Ngã sáng tạo pháp tắc cho chính mình, Tiên Nguyệt suy nghĩ làm cách nào khiến Thanh âm pháp tắc không bị bắn ngược, Cốc Hi Đan thử dung hợp đan dược với trận pháp…
Tư Đồ Dật Tiêu nhìn Hoa Phương và Hồn Phiên lão tổ. Hắn biết vừa rồi đại ca nói rất nhẹ nhàng nhưng sự việc tuyệt không đơn giản như vậy! Tư Đồ Dật Tiêu siết chặt nắm đấm, hắn muốn đuổi kịp cước bộ đại ca, bằng không thì vĩnh viễn giống như ngày hôm nay, không thể kề vai tác chiến với địa ca. Cùng lúc đó, trong lòng Tư Đồ Dật Tiêu đã hạ quyết định, lập tức tìm người tới thương thảo.
Trận chém giết này có ảnh hưởng rất lớn với Sở Nam. Bỏ ra thời gian ba ngày, tinh thần lực của Sở Nam mới bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, thân thể cũng dần dần thích ứng với việc linh hồn vô cùng mạnh mẽ. Sau khi nghỉ ngơi và phục hồi tốt, Sở Nam lại suy nghĩ tới vấn đề mở ra ẩn mạch.
Sau đó, hắn lấy ra một kiện Thần khí, bắt đầu thí nghiệm!
Vũ Nghịch Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn
Story
Chương 1546: Mở ẩn mạch, nghĩ thông suốt
10.0/10 từ 21 lượt.