Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 1537: Nỗi sợ không biết? Ảo giác?
Đối với Triệu Hữu mà nói, tu vị Hồn Phiên lão tổ cũng không phải rất
cao, nhưng cũng không yếu tới mức đá lên người khác, lực phản chấn khiến xương cốt gãy nát, nhưng việc đấy lại thật sự xảy ra trước mắt hắn!
Chuyện như vậy đối với Hồn Phiên lão tổ đúng là một cái tát thẳng mặt, là một sự sỉ nhục cực lớn. Hồn Phiên lão tổ muốn rửa sạch lỗi nhục này, phương pháp tốt nhất, trực tiếp nhất là tiêu trừ bộ phận cơ thể Sở Nam vừa khiến hắn mất mặt!
Cho nên, Hồn Phiên lão tổ sử dụng Thiên Hồn phiên. Một thân công phu, sát chiêu, át chủ bài giết người vượt cấp của hắn tất cả đều trên Thiên Hồn phiên, ngoại trừ những bí kỹ công kích, phẩm giai của Thiên Hồn phiên cũng không thấp, đạt tới Tổ bảo đỉnh cấp!
Mà bản thân Thiên Hồn phiên không tầm thường, giờ lại được Hồn Phiên lão tổ dũng mãnh truyền năng lượng toàn thân vào lại càng thêm lợi hại. Hồn Phiên lão tổ công kích tới, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Dảm khiến lão phu mất mặt, lão phu liền khiến ngươi mất mạng!
Đồng thời, đám người Hoa Phương thấy thế, đều âm thầm chuẩn bị kỹ càng. Nếu Sở Nam không thoát khỏi một kích này, chết dưới Thiên Hồn phiên, vậy bọn hắn lập tức xuất thủ, tuyệt đối không để Hồn Phiên lão tổ đạt được bảo bối trong tay Sở Nam, khiến Hồn Phiên lão tổ như hổ thêm cánh.
- Lão phu muốn xem xương ngươi cứng tới mức nào? Vỡ vụn cho lão phu!
Sở Nam cứ đứng yên nhìn Hồn Phiên lão tổ mạnh mẽ tới đoạt mệnh, trong mắt hiện len vè bình thản. Hồn Phiên lão tổ nói xong, Thiên Hồn phiên đánh lên thân thể Sở Nam. Một tiếng nổ lớn vang lên, Hồn Phiên lão tổ tiếp tục chịu lực phản chấn mạnh hơn trước rất nhiều, năng lượng hung mãnh bắn ngược lại, đánh lên thân thể. Hồn Phiên lão tổ nhanh chóng lui lại, thổ huyết, sắc mặt mãi mới khôi phục giờ trắng bệch, không một giọt máu!
Ba người kinh sợ. Vừa rồi họ cũng từng nghĩ Hồn Phiên lão tổ có thể giẫm lên vết xe để, lại bỉ đẩy lui. Nhưng đây chỉ là suy nghĩ mà thôi, ai cũng cho rằng khả năng xảy ra tiếp cận 0.00%.
Trong trường hợp này, xác suất gần 0.00% lại xuất hiện!
Trong chốc lát, Hoa Phương lập tức triệt tiêu ý định tiêu diệt Sở Nam. Trước kia hắn chỉ cảm thấy Sở Nam có chút lợi hại, có thể ép một gã Vũ tổ tới tình trạng như vậy, đúng là không phải người bình thường có thể làm được, nhưng khi đó hắn có lòng tin chém giết Sở Nam. Hiện giờ, thấy một cảnh khiếp người như vậy, Sở Nam hiện giờ khiến hắn cảm thấy “không biết”!
Thứ đáng sợ nhất không phải mạnh mẽ mà là không biết, vĩnh viễn không biết đối phương có bao nhiêu lá bài tẩy, không biết đối phương dùng thủ đoạn nào, không biết cực hạn của đối phương!
Bởi vậy, Hoa Phương muốn diệt trừ những tồn tại không biết. Nhưng hắn nhịn được, bởi vì một khi hắn ra tay thế cục sẽ bất lợi đối với hắn. Hắn còn cảm thấy lo lắng, hắn sợ rơi vào vũng bùn không biết n, rơi vào kết cục như Hồn Phiên lão tổ.
Hỏa Vô Song vẫn cuồng tiếu, nói với Hồn Phiên lão tổ:
- Hồn Phiên non tổ, nếu như ngươi không giết được, vậy bản thiếu gia đành gia tay, diệt trừ tên phế vậy như ngươi!
- Phế vật, ngươi dám mắng lão phu là phế vật?!!
Hồn Phiên lão tổ lập tức có phản ứng, huy động Thiên Hồn phiên phát động công kích về phía Hỏa Vô Song. Nhưng hắn lại nhớ tới một vạn linh hồn đều đang tấn công Sở Nam, vì vậy chỉ trừng mắt nhìn, sau đó chuyển lực chú ý lên người Sở Nam, trước hết cứ giải quyết tên tiểu tử này cái đã.
Kỳ thật, đối với hai lần công kích của Hồn Phiên lão tổ, Sở Nam cũng bị ảnh hưởng nhất định. Nhưng xương cốt dung nhập thân thể vô cùng mạnh mẽ, có thể chịu được. Trong đan điền Sở Nam hiện giờ sương mù lượn lờ, càng ngày có càng nhiều linh hồn bị Âm Dương ngư luyện hóa thành sương trắng.
Sương trắng càng lúc càng nồng đậm, linh hồn Sở Nam an tĩnh trở lại, hơn nữa bắt đầu hấp thu sương mù. Mới hấp thu chưa đến mười hơi thở, Sở Nam liền cảm thấy linh hồn hưng phấn, giống như được ăn thịt rồng, ngoài ra, khí tức cũng trở nên mạnh mẽ hơn!
Cùng lúc đó, trong đầu Sở Nam xuất hiện một ít trí nhớ không trọn vẹn. Nhưng Sở Nam không có suy nghĩ nhiều, hắn đang quan tâm tới thân thể của mình.
Tất cả năng lượng trong cơ thể đều cung cấp cho Âm Dương ngư luyện hóa, kể cả lực lượng hạt châu, ba khỏa Huyết châu tử không biết công dụng. Trên lý thuyết, tình huống như vậy Sở Nam hẳn phải cảm thấy suy yếu, nhưng giờ hắn cảm nhận được cơ thể mình tràn đầy năng lượng, năng lượng vô cùng vô tận!
- Đây là ảo giác do đau đớn quá mang tới sao?
Sở Nam nghi ngờ thầm nghĩ. Loại cảm giác này ngày càng mạnh hơn, lập tức, Sở Nam nhìn chằm chằm vào Hồn Phiên lão tổ ở phía xa, một bước đạp tới, trực tiếp đạp tới trước mặt Hồn Phiên lão tổ. Hồn Phiên lão tổ kinh hãi, không khỏi lui về phía sau, dùng Thiên Hồn phiên che trước thân thể mình.
Sở Nam giống như không thấy, chỉ một cước đá vào.
Ầm!
Hồn Phiên lão tổ bị đá bay ra ngoài, thổ huyết, tạo thành một đóa huyết hoa trên không trung. Mà ở ngực, nơi Thiên Hồn phiên che lấy cũng lõm xuống, xương sườn gãy toàn bộ!
- Tiểu tử, làm càn!
Hồn Phiên lão tổ gào thét. Sở Nam lại một cước đá tới, Hồn Phiên lão tổ không dám liều mạng, vội vàng dung nhập hư không, biến mất trước mắt Sở Nam. Mọi người lại càng kinh ngạc, Hoa Phương thì thầm:
- Tiểu tử này quả là một điều không biết đáng sợ, nhưng nếu muốn tránh né thì rất dễ dàng, chỉ cần đi vào hư không thứ nguyên là hắn không có biện pháp, trừ phi tu vị của hắn đạt tới cảnh giới Vũ tổ.
Đang nghĩ ngợi thì đồng tử Hoa Phương co mạnh, hắn chứng kiến tay Sở Nam đưa về vị trí Hồn Phiên lão tổ dung nhập hư không, xé ra. Khe hở xuất hiện, thân ảnh Sở Nam nhảy lên, biến mất trong tầm nhìn ba người.
- Cái này…
Hoa Phương nghẹn họng.
Trước tiên, thân ảnh Triệu Hữu biến mất, ngay sau đó, Hoa Phương và Hỏa Vô Song cũng biến mất.
Trong hư không thứ nguyên, Hồn Phiên lão tổ thở dài mọt hơi nói:
- Tiểu tử này bị vạn hồn thôn phệ, sao vẫn dư thừa lực? Vậy mà…
Chưa nói xong, đột nhiên Hồn Phiên lão tổ cảm nhận được một cỗ năng lượng quỷ dị đánh về phía hắn.
Lúc này, Hồn Phiên lão tổ vội vàng xoay người, liền trông thấy Sở Nam.
Giờ khắc này, Hồn Phiên lão tổ kinh hãi, người cứng đờ như tượng.
Một cước của Sở Nam mạnh mẽ đánh lên người Hồn Phiên lão tổ, trên người Hồn Phiên lão tổ liền xuất hiện một hố lõm. Hắn giống như không cảm thấy đau đớn, quát:
- Sao ngươi cũng có thể tiến vào đây?
Sở Nam tiến vào hư không thứ nguyên, năng lượng lại điên cuồng xông tới. Lần này, Sở Nam không cảm thấy đau đớn, tốc độ luyện hóa của Âm Dương ngư càng nhanh chóng hơn, năng lượng hư không thứ nguyên chen chúc vào thân thể lập tức bị luyện hóa, cảm giác cường đại vẫn chân thật như trước.
- Nguyên nhân là do đã luyện hóa được những linh hồn kia sao?
Sở Nam bảo vệ trữ vật yêu đại, thân thủ chụp về phía Thiên Hồn phiên. Nhìn năm ngón tay to nhỏ không đều, trong lòng Hồn Phiên lão tổ xuất hiện cảm giác sởn gai ốc!
Vũ Nghịch Càn Khôn
Chuyện như vậy đối với Hồn Phiên lão tổ đúng là một cái tát thẳng mặt, là một sự sỉ nhục cực lớn. Hồn Phiên lão tổ muốn rửa sạch lỗi nhục này, phương pháp tốt nhất, trực tiếp nhất là tiêu trừ bộ phận cơ thể Sở Nam vừa khiến hắn mất mặt!
Cho nên, Hồn Phiên lão tổ sử dụng Thiên Hồn phiên. Một thân công phu, sát chiêu, át chủ bài giết người vượt cấp của hắn tất cả đều trên Thiên Hồn phiên, ngoại trừ những bí kỹ công kích, phẩm giai của Thiên Hồn phiên cũng không thấp, đạt tới Tổ bảo đỉnh cấp!
Mà bản thân Thiên Hồn phiên không tầm thường, giờ lại được Hồn Phiên lão tổ dũng mãnh truyền năng lượng toàn thân vào lại càng thêm lợi hại. Hồn Phiên lão tổ công kích tới, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Dảm khiến lão phu mất mặt, lão phu liền khiến ngươi mất mạng!
Đồng thời, đám người Hoa Phương thấy thế, đều âm thầm chuẩn bị kỹ càng. Nếu Sở Nam không thoát khỏi một kích này, chết dưới Thiên Hồn phiên, vậy bọn hắn lập tức xuất thủ, tuyệt đối không để Hồn Phiên lão tổ đạt được bảo bối trong tay Sở Nam, khiến Hồn Phiên lão tổ như hổ thêm cánh.
- Lão phu muốn xem xương ngươi cứng tới mức nào? Vỡ vụn cho lão phu!
Sở Nam cứ đứng yên nhìn Hồn Phiên lão tổ mạnh mẽ tới đoạt mệnh, trong mắt hiện len vè bình thản. Hồn Phiên lão tổ nói xong, Thiên Hồn phiên đánh lên thân thể Sở Nam. Một tiếng nổ lớn vang lên, Hồn Phiên lão tổ tiếp tục chịu lực phản chấn mạnh hơn trước rất nhiều, năng lượng hung mãnh bắn ngược lại, đánh lên thân thể. Hồn Phiên lão tổ nhanh chóng lui lại, thổ huyết, sắc mặt mãi mới khôi phục giờ trắng bệch, không một giọt máu!
Ba người kinh sợ. Vừa rồi họ cũng từng nghĩ Hồn Phiên lão tổ có thể giẫm lên vết xe để, lại bỉ đẩy lui. Nhưng đây chỉ là suy nghĩ mà thôi, ai cũng cho rằng khả năng xảy ra tiếp cận 0.00%.
Trong trường hợp này, xác suất gần 0.00% lại xuất hiện!
Trong chốc lát, Hoa Phương lập tức triệt tiêu ý định tiêu diệt Sở Nam. Trước kia hắn chỉ cảm thấy Sở Nam có chút lợi hại, có thể ép một gã Vũ tổ tới tình trạng như vậy, đúng là không phải người bình thường có thể làm được, nhưng khi đó hắn có lòng tin chém giết Sở Nam. Hiện giờ, thấy một cảnh khiếp người như vậy, Sở Nam hiện giờ khiến hắn cảm thấy “không biết”!
Thứ đáng sợ nhất không phải mạnh mẽ mà là không biết, vĩnh viễn không biết đối phương có bao nhiêu lá bài tẩy, không biết đối phương dùng thủ đoạn nào, không biết cực hạn của đối phương!
Bởi vậy, Hoa Phương muốn diệt trừ những tồn tại không biết. Nhưng hắn nhịn được, bởi vì một khi hắn ra tay thế cục sẽ bất lợi đối với hắn. Hắn còn cảm thấy lo lắng, hắn sợ rơi vào vũng bùn không biết n, rơi vào kết cục như Hồn Phiên lão tổ.
Hỏa Vô Song vẫn cuồng tiếu, nói với Hồn Phiên lão tổ:
- Hồn Phiên non tổ, nếu như ngươi không giết được, vậy bản thiếu gia đành gia tay, diệt trừ tên phế vậy như ngươi!
- Phế vật, ngươi dám mắng lão phu là phế vật?!!
Hồn Phiên lão tổ lập tức có phản ứng, huy động Thiên Hồn phiên phát động công kích về phía Hỏa Vô Song. Nhưng hắn lại nhớ tới một vạn linh hồn đều đang tấn công Sở Nam, vì vậy chỉ trừng mắt nhìn, sau đó chuyển lực chú ý lên người Sở Nam, trước hết cứ giải quyết tên tiểu tử này cái đã.
Kỳ thật, đối với hai lần công kích của Hồn Phiên lão tổ, Sở Nam cũng bị ảnh hưởng nhất định. Nhưng xương cốt dung nhập thân thể vô cùng mạnh mẽ, có thể chịu được. Trong đan điền Sở Nam hiện giờ sương mù lượn lờ, càng ngày có càng nhiều linh hồn bị Âm Dương ngư luyện hóa thành sương trắng.
Sương trắng càng lúc càng nồng đậm, linh hồn Sở Nam an tĩnh trở lại, hơn nữa bắt đầu hấp thu sương mù. Mới hấp thu chưa đến mười hơi thở, Sở Nam liền cảm thấy linh hồn hưng phấn, giống như được ăn thịt rồng, ngoài ra, khí tức cũng trở nên mạnh mẽ hơn!
Cùng lúc đó, trong đầu Sở Nam xuất hiện một ít trí nhớ không trọn vẹn. Nhưng Sở Nam không có suy nghĩ nhiều, hắn đang quan tâm tới thân thể của mình.
Tất cả năng lượng trong cơ thể đều cung cấp cho Âm Dương ngư luyện hóa, kể cả lực lượng hạt châu, ba khỏa Huyết châu tử không biết công dụng. Trên lý thuyết, tình huống như vậy Sở Nam hẳn phải cảm thấy suy yếu, nhưng giờ hắn cảm nhận được cơ thể mình tràn đầy năng lượng, năng lượng vô cùng vô tận!
- Đây là ảo giác do đau đớn quá mang tới sao?
Sở Nam nghi ngờ thầm nghĩ. Loại cảm giác này ngày càng mạnh hơn, lập tức, Sở Nam nhìn chằm chằm vào Hồn Phiên lão tổ ở phía xa, một bước đạp tới, trực tiếp đạp tới trước mặt Hồn Phiên lão tổ. Hồn Phiên lão tổ kinh hãi, không khỏi lui về phía sau, dùng Thiên Hồn phiên che trước thân thể mình.
Sở Nam giống như không thấy, chỉ một cước đá vào.
Ầm!
Hồn Phiên lão tổ bị đá bay ra ngoài, thổ huyết, tạo thành một đóa huyết hoa trên không trung. Mà ở ngực, nơi Thiên Hồn phiên che lấy cũng lõm xuống, xương sườn gãy toàn bộ!
- Tiểu tử, làm càn!
Hồn Phiên lão tổ gào thét. Sở Nam lại một cước đá tới, Hồn Phiên lão tổ không dám liều mạng, vội vàng dung nhập hư không, biến mất trước mắt Sở Nam. Mọi người lại càng kinh ngạc, Hoa Phương thì thầm:
- Tiểu tử này quả là một điều không biết đáng sợ, nhưng nếu muốn tránh né thì rất dễ dàng, chỉ cần đi vào hư không thứ nguyên là hắn không có biện pháp, trừ phi tu vị của hắn đạt tới cảnh giới Vũ tổ.
Đang nghĩ ngợi thì đồng tử Hoa Phương co mạnh, hắn chứng kiến tay Sở Nam đưa về vị trí Hồn Phiên lão tổ dung nhập hư không, xé ra. Khe hở xuất hiện, thân ảnh Sở Nam nhảy lên, biến mất trong tầm nhìn ba người.
- Cái này…
Hoa Phương nghẹn họng.
Trước tiên, thân ảnh Triệu Hữu biến mất, ngay sau đó, Hoa Phương và Hỏa Vô Song cũng biến mất.
Trong hư không thứ nguyên, Hồn Phiên lão tổ thở dài mọt hơi nói:
- Tiểu tử này bị vạn hồn thôn phệ, sao vẫn dư thừa lực? Vậy mà…
Chưa nói xong, đột nhiên Hồn Phiên lão tổ cảm nhận được một cỗ năng lượng quỷ dị đánh về phía hắn.
Lúc này, Hồn Phiên lão tổ vội vàng xoay người, liền trông thấy Sở Nam.
Giờ khắc này, Hồn Phiên lão tổ kinh hãi, người cứng đờ như tượng.
Một cước của Sở Nam mạnh mẽ đánh lên người Hồn Phiên lão tổ, trên người Hồn Phiên lão tổ liền xuất hiện một hố lõm. Hắn giống như không cảm thấy đau đớn, quát:
- Sao ngươi cũng có thể tiến vào đây?
Sở Nam tiến vào hư không thứ nguyên, năng lượng lại điên cuồng xông tới. Lần này, Sở Nam không cảm thấy đau đớn, tốc độ luyện hóa của Âm Dương ngư càng nhanh chóng hơn, năng lượng hư không thứ nguyên chen chúc vào thân thể lập tức bị luyện hóa, cảm giác cường đại vẫn chân thật như trước.
- Nguyên nhân là do đã luyện hóa được những linh hồn kia sao?
Sở Nam bảo vệ trữ vật yêu đại, thân thủ chụp về phía Thiên Hồn phiên. Nhìn năm ngón tay to nhỏ không đều, trong lòng Hồn Phiên lão tổ xuất hiện cảm giác sởn gai ốc!
Vũ Nghịch Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn
Story
Chương 1537: Nỗi sợ không biết? Ảo giác?
10.0/10 từ 21 lượt.