Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 1517: Cút!
- Ngươi là Sở Nam?
Ngữ khí của Thủy Chi Hàn rất tùy tiện, ánh mắt của hắn từ trên người Sở Nam chuyển sang Tử Mộng Nhân. Khi trông thấy Tử Mộng Nhân, Thủy Chi Hàn lắc đầu, bình luận một câu:
- Đáng tiếc, một củ cải trắng trong veo như nước đã bị một con heo xơi rồi. Bổn công tử không thích xài lại!
Tiếp theo, hắn thấy Điệp Y Tiên Tử. Giờ phút này, Điệp Y Tiên Tử không phải bộ dạng một cô gái nhỏ như trước mặt Sở Nam mà lại lạnh lùng như băng. Thủy Chi Hàn vui vẻ, nói:
- Quả là một tiên tử hạ phàm!
Tiếp theo Thủy Chi Hàn lại thấy Tiên Nguyệt, thấy Hề Hề Nam Nam đừng chung với Tiên Nguyệt, còn có cả Nhược Tuyết. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm, thở dốc, trong miệng nói:
- Không ngờ có thể trông thấy nhiều nữ tử cực phẩm ở đây như vậy. Nữ tử và nữ nhân tuy chỉ khác nhau một cái màng, nhưng bổn công tử thích nữ tử hơn. Cho dù là ở quê quán của ta, cũng rất khó gặp cảnh tượng này. Bổn công tử đúng là quá may mắn!
Cút!
Người nói chính là Tiên Nguyệt, giọng nàng vô cùng sắc bén, lạnh lùng. Tiên Nguyệt quát gia, cho dù là Vũ thần bình thường cũng sẽ bị thương. Nhưng Thủy Chi Hàn chỉ kinh ngạc kêu nhỏ, sau đó đại hỉ:
- Pháp tắc âm thanh, có cá tính, ta thích!
Cùng lúc hắn nói chuyện, trước người xuất hiện màn nước. Màn nước trong như gương, vô cùng bóng loáng. Pháp tắc âm thanh của Tiên Nguyệ chạm vào, màn nước kia không chút rung động, hơn nữa còn bắn ngược pháp tắc âm thanh trở lại.
Pháp tắc thanh âm bắn ngược trở lại không tạo thành ảnh hưởng gì với Tiên Nguyệt. Thủy Chi Hàn cười nói:
- Tiểu thư, nàng tên là gì? Nguyên ý bầu bạn với bổn công tử sao? Bổn công tử mang nàng đi xem những thứ chưa bao giờ gặp. Nhưng mà nếu pháp tắc âm thanh dùng để đánh đàn, thổi sáo thì bổn công tử càng thích hơn.
- Muốn nghe nhạc?
Tiên Nguyệt cười cười, giống như trăm hoa đua nở. Hoa khôi của Lãm Nguyệt lâu cũng không phải chỉ là hư danh. Ánh mắt lạnh lùng của Thủy Chi Hàn sáng ngời, vỗ tay cười nói:
- Muốn nghe, đương nhiên muốn nghe. Nếu hay, đêm nay bổn công tử sủng hạnh nàng!
Thủy Chi Hàn nói rõ, ngôn ngữ dâm đãng. Tiên Nguyệt giống nhưu không nghe thấy, lấy địch ra, bắt đầu thổi. Nhạc vừa vang lên, vẻ tươi cười trên mặt Thủy Chi Hàn ngừng lại, hỏi thẳng:
- Nàng đang thổi khúc gì?
Tiên Nguyệt không trả lời, chỉ tiếp tục thổi tiếp. Khúc nhạc Tiên Nguyệt đang thổi chính là khúc Thủy kiếp chi thương ngộ ra khi Sở Nam độ Thủy kiếp!
Thủy Chi Hàn vểnh tai nghe một lúc, sắc mặt lại ngưng trọng thêm vài phần. Hắn không sợ pháp tắc âm thanh bình thường, chỉ cần sử dụng ‘Hồi thanh thủy kính’ là có thể bắn ngược tất cả pháp tắc âm thanh. Nhưng pháp tắc âm thanh do Tiên Nguyệt phát ra có thể khiến Thủy pháp tắc của hắn chấn động, xảy ra hiện tượng công minh, cùng lúc đó, pháp tắc âm thanh làm hắn bị thương.
Thủy Chi Hàn càng nghe càng sợ hãi, pháp tắc âm thanh của Tiên Nguyệt quá tà môn. Nếu không phải cảnh giới của nàng kém hắn quá xa thì e rằng hôm nay hắn đã mất mặt.
Nhưng rất may…
Thủy Chi Hàn xuất thủ, nước bắt đầu xoay vòng quanh cơ thể hắn, phát ra từng tiếng vang ầm ầm như hổ gầm, như sư tử rống. Tiếng vang ầm ầm này chính là để át đi khúc nhạc của Tiên Nguyệt. Tiên Nguyệt càng thổi, cảm thấy áp lực càng lớn, khuôn mặt đã tới nhợt. Thủy Chi Hàn nói:
- Cô nương, chớ nên cậy mạnh. Hiện giờ bổn công tử chỉ phòng thủ, nếu là công kích e rằng nàng đã bị thương. Đi theo bổn công tử, ta sẽ cho pháp tắc thanh âm của nàng đạt tới tầng cao mới! Nếu đêm nay nàng ‘ngủ’ cùng ta, sáng mai tỉnh lại nhất định sẽ đạt tới cảnh giới Vũ thần!
Tiên Nguyệt trầm mặc, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, Thủy kiếp chi thương càng mãnh liệt hơn trước. Thủy Chi Hàn nhíu mày, lại nói với mấy người Điệp Y, Hề Hề:
- Các mỹ nữ còn thủ đoạn gì thì đồng thời sử dụng luôn đi, bổn công tử sẽ tiếp hết. Hôm nay bổn công tử một mình đấu ngũ nữ!
Thủy Chi Hàn nhấn mạnh ‘một mình đấu ngũ nữ’, hiển nhiên là hắn có hàm ý khác. Hiện giờ hắn đang rất hưng phấn, vì hắn sắp đoạt nữ nhân của một vị anh hùng được vạn người sùng kính, điều này khiến Thủy Chi Hàn cảm thấy thoải mái vô cùng, đặc biệt chuyện đó diễn ra trước mặt vị anh hùng kia. Sau khi nói với mấy người Tiên Nguyệt, hắn không hề để Sở Nam, đoàn người sau lưng Sở Nam vào mắt, coi bọn họ là không khí.
Tuy rằng Thủy Chi Hàn đã nghe truyền thuyết vể Sở Nam, cũng thừa nhận Sở Nam là một thiên tài. Nhưng hắn vẫn xem thường Sở Nam, bởi thực lực của hắn cao hơn, vì chỉ có thiên tài còn sống mới được gọi là thiên tài!
Còn hắn, vốn là định giết người đoạt bảo, nhưng sau khi thấy mấy người Tiên Nguyệt lại muốn đoạt cả nữ nhân. Thiên tài tên Sở Nam, hôm nay hắn nhất định sẽ tiêu diệt! Hắn không muốn lưu lại cho mình một mối họa, thiên tài có đầy đủ thời gian sẽ vô cùng kinh khủng!
Khi chứng kiến Tiên Nguyệt ra tay, còn Sở Nam không dám động đậy, Thủy Chi Hàn càng thoải mái, cũng càng xem thường Sở Nam hơn. Hắn vừa áp chế Tiên nguyệt, vừa dùng nước ngưng tụ thành một cỗ thân thể. Cỗ thân thể này dùng Thủy pháp tắc của hắn ngưng tụ mà thành.
Sau đó Thủy Chi Hàn tươi cười sáng lạn, để cỗ thân thể này ôm về phía Tiên Nguyệt.
Sở Nam không biết màn nước Thủy Chi Hàn tế ra gọi là Hồi thanh thủy kính, nhưng chứng kiến Thủy Hàn dễ dàng ngăn chặn Tiên Nguyệt, lại sử dụng hệ Thủy, vì vậy Sở Nam khẳng định đối phương tới đây để đuổi giết Thần Lai Thủy Hồn!
Bằng không thì tại sao Cực tây chi địa có thể xuất hiện cao thủ như vậy?
Tứ Quý, Cửu Vũ cũng nhìn ra sự khác thường, thần sắc có phần khẩn trương. Những võ giả khác như lâm phải đại địch. Vẻ mặt Chiến thần thản nhiên, Tư Đồ Dật Tiêu siết chặt nắm đấm, tùy thời xông ra ngoài chém giết!
Thân thể Thủy Chi Hàn sắp ôm Tiên Nguyệt vào trong ngực, tuy rằng đó không phải bản thể nhưng cỗ thân thể Thủy pháp tắc này cũng khiến Tiên Nguyệt giận dữ. Tiên Nguyệt càng giận dữ, Thủy Chi hàn càng vui vẻ!
- Mỹ nữ, bổn công tử tới rồi!
Một ôm kia của Thủy Chi Hàn không đơn giản, chỉ cần bị ôm lấy, Tiên Nguyệt sẽ không thể thoát thân. Mấy người Điệp Y, Tử Mộng Nhân thấy vậy, chuẩn bị xông tới nhưng bị Sở Nam ngăn lại.
Sau đó, Sở Nam di chuyển, ba loại thân pháp đồng thời bộc phát, trong một pần ngàn hơi thở vọt tới trước mặt thân thể Thủy pháp tắc, đánh ra Chấn thiên quyền, quát:
- Cút!
Thân thể Thủy pháp tắc tán loạn. Thủy Chi Hàn khẽ giật mình, sau đó lại cười cười:
- Bổn công tử còn tưởng rằng ngươi muốn làm rùa đen rút đầu? Ngươi là anh hùng, phải xuất đầu lộ diện chứ. Như vậy khi bổn công tử đánh ngươi mới cảm thấy thoải mái!
Vũ Nghịch Càn Khôn
Ngữ khí của Thủy Chi Hàn rất tùy tiện, ánh mắt của hắn từ trên người Sở Nam chuyển sang Tử Mộng Nhân. Khi trông thấy Tử Mộng Nhân, Thủy Chi Hàn lắc đầu, bình luận một câu:
- Đáng tiếc, một củ cải trắng trong veo như nước đã bị một con heo xơi rồi. Bổn công tử không thích xài lại!
Tiếp theo, hắn thấy Điệp Y Tiên Tử. Giờ phút này, Điệp Y Tiên Tử không phải bộ dạng một cô gái nhỏ như trước mặt Sở Nam mà lại lạnh lùng như băng. Thủy Chi Hàn vui vẻ, nói:
- Quả là một tiên tử hạ phàm!
Tiếp theo Thủy Chi Hàn lại thấy Tiên Nguyệt, thấy Hề Hề Nam Nam đừng chung với Tiên Nguyệt, còn có cả Nhược Tuyết. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm, thở dốc, trong miệng nói:
- Không ngờ có thể trông thấy nhiều nữ tử cực phẩm ở đây như vậy. Nữ tử và nữ nhân tuy chỉ khác nhau một cái màng, nhưng bổn công tử thích nữ tử hơn. Cho dù là ở quê quán của ta, cũng rất khó gặp cảnh tượng này. Bổn công tử đúng là quá may mắn!
Cút!
Người nói chính là Tiên Nguyệt, giọng nàng vô cùng sắc bén, lạnh lùng. Tiên Nguyệt quát gia, cho dù là Vũ thần bình thường cũng sẽ bị thương. Nhưng Thủy Chi Hàn chỉ kinh ngạc kêu nhỏ, sau đó đại hỉ:
- Pháp tắc âm thanh, có cá tính, ta thích!
Cùng lúc hắn nói chuyện, trước người xuất hiện màn nước. Màn nước trong như gương, vô cùng bóng loáng. Pháp tắc âm thanh của Tiên Nguyệ chạm vào, màn nước kia không chút rung động, hơn nữa còn bắn ngược pháp tắc âm thanh trở lại.
Pháp tắc thanh âm bắn ngược trở lại không tạo thành ảnh hưởng gì với Tiên Nguyệt. Thủy Chi Hàn cười nói:
- Tiểu thư, nàng tên là gì? Nguyên ý bầu bạn với bổn công tử sao? Bổn công tử mang nàng đi xem những thứ chưa bao giờ gặp. Nhưng mà nếu pháp tắc âm thanh dùng để đánh đàn, thổi sáo thì bổn công tử càng thích hơn.
- Muốn nghe nhạc?
Tiên Nguyệt cười cười, giống như trăm hoa đua nở. Hoa khôi của Lãm Nguyệt lâu cũng không phải chỉ là hư danh. Ánh mắt lạnh lùng của Thủy Chi Hàn sáng ngời, vỗ tay cười nói:
- Muốn nghe, đương nhiên muốn nghe. Nếu hay, đêm nay bổn công tử sủng hạnh nàng!
Thủy Chi Hàn nói rõ, ngôn ngữ dâm đãng. Tiên Nguyệt giống nhưu không nghe thấy, lấy địch ra, bắt đầu thổi. Nhạc vừa vang lên, vẻ tươi cười trên mặt Thủy Chi Hàn ngừng lại, hỏi thẳng:
- Nàng đang thổi khúc gì?
Tiên Nguyệt không trả lời, chỉ tiếp tục thổi tiếp. Khúc nhạc Tiên Nguyệt đang thổi chính là khúc Thủy kiếp chi thương ngộ ra khi Sở Nam độ Thủy kiếp!
Thủy Chi Hàn vểnh tai nghe một lúc, sắc mặt lại ngưng trọng thêm vài phần. Hắn không sợ pháp tắc âm thanh bình thường, chỉ cần sử dụng ‘Hồi thanh thủy kính’ là có thể bắn ngược tất cả pháp tắc âm thanh. Nhưng pháp tắc âm thanh do Tiên Nguyệt phát ra có thể khiến Thủy pháp tắc của hắn chấn động, xảy ra hiện tượng công minh, cùng lúc đó, pháp tắc âm thanh làm hắn bị thương.
Thủy Chi Hàn càng nghe càng sợ hãi, pháp tắc âm thanh của Tiên Nguyệt quá tà môn. Nếu không phải cảnh giới của nàng kém hắn quá xa thì e rằng hôm nay hắn đã mất mặt.
Nhưng rất may…
Thủy Chi Hàn xuất thủ, nước bắt đầu xoay vòng quanh cơ thể hắn, phát ra từng tiếng vang ầm ầm như hổ gầm, như sư tử rống. Tiếng vang ầm ầm này chính là để át đi khúc nhạc của Tiên Nguyệt. Tiên Nguyệt càng thổi, cảm thấy áp lực càng lớn, khuôn mặt đã tới nhợt. Thủy Chi Hàn nói:
- Cô nương, chớ nên cậy mạnh. Hiện giờ bổn công tử chỉ phòng thủ, nếu là công kích e rằng nàng đã bị thương. Đi theo bổn công tử, ta sẽ cho pháp tắc thanh âm của nàng đạt tới tầng cao mới! Nếu đêm nay nàng ‘ngủ’ cùng ta, sáng mai tỉnh lại nhất định sẽ đạt tới cảnh giới Vũ thần!
Tiên Nguyệt trầm mặc, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, Thủy kiếp chi thương càng mãnh liệt hơn trước. Thủy Chi Hàn nhíu mày, lại nói với mấy người Điệp Y, Hề Hề:
- Các mỹ nữ còn thủ đoạn gì thì đồng thời sử dụng luôn đi, bổn công tử sẽ tiếp hết. Hôm nay bổn công tử một mình đấu ngũ nữ!
Thủy Chi Hàn nhấn mạnh ‘một mình đấu ngũ nữ’, hiển nhiên là hắn có hàm ý khác. Hiện giờ hắn đang rất hưng phấn, vì hắn sắp đoạt nữ nhân của một vị anh hùng được vạn người sùng kính, điều này khiến Thủy Chi Hàn cảm thấy thoải mái vô cùng, đặc biệt chuyện đó diễn ra trước mặt vị anh hùng kia. Sau khi nói với mấy người Tiên Nguyệt, hắn không hề để Sở Nam, đoàn người sau lưng Sở Nam vào mắt, coi bọn họ là không khí.
Tuy rằng Thủy Chi Hàn đã nghe truyền thuyết vể Sở Nam, cũng thừa nhận Sở Nam là một thiên tài. Nhưng hắn vẫn xem thường Sở Nam, bởi thực lực của hắn cao hơn, vì chỉ có thiên tài còn sống mới được gọi là thiên tài!
Còn hắn, vốn là định giết người đoạt bảo, nhưng sau khi thấy mấy người Tiên Nguyệt lại muốn đoạt cả nữ nhân. Thiên tài tên Sở Nam, hôm nay hắn nhất định sẽ tiêu diệt! Hắn không muốn lưu lại cho mình một mối họa, thiên tài có đầy đủ thời gian sẽ vô cùng kinh khủng!
Khi chứng kiến Tiên Nguyệt ra tay, còn Sở Nam không dám động đậy, Thủy Chi Hàn càng thoải mái, cũng càng xem thường Sở Nam hơn. Hắn vừa áp chế Tiên nguyệt, vừa dùng nước ngưng tụ thành một cỗ thân thể. Cỗ thân thể này dùng Thủy pháp tắc của hắn ngưng tụ mà thành.
Sau đó Thủy Chi Hàn tươi cười sáng lạn, để cỗ thân thể này ôm về phía Tiên Nguyệt.
Sở Nam không biết màn nước Thủy Chi Hàn tế ra gọi là Hồi thanh thủy kính, nhưng chứng kiến Thủy Hàn dễ dàng ngăn chặn Tiên Nguyệt, lại sử dụng hệ Thủy, vì vậy Sở Nam khẳng định đối phương tới đây để đuổi giết Thần Lai Thủy Hồn!
Bằng không thì tại sao Cực tây chi địa có thể xuất hiện cao thủ như vậy?
Tứ Quý, Cửu Vũ cũng nhìn ra sự khác thường, thần sắc có phần khẩn trương. Những võ giả khác như lâm phải đại địch. Vẻ mặt Chiến thần thản nhiên, Tư Đồ Dật Tiêu siết chặt nắm đấm, tùy thời xông ra ngoài chém giết!
Thân thể Thủy Chi Hàn sắp ôm Tiên Nguyệt vào trong ngực, tuy rằng đó không phải bản thể nhưng cỗ thân thể Thủy pháp tắc này cũng khiến Tiên Nguyệt giận dữ. Tiên Nguyệt càng giận dữ, Thủy Chi hàn càng vui vẻ!
- Mỹ nữ, bổn công tử tới rồi!
Một ôm kia của Thủy Chi Hàn không đơn giản, chỉ cần bị ôm lấy, Tiên Nguyệt sẽ không thể thoát thân. Mấy người Điệp Y, Tử Mộng Nhân thấy vậy, chuẩn bị xông tới nhưng bị Sở Nam ngăn lại.
Sau đó, Sở Nam di chuyển, ba loại thân pháp đồng thời bộc phát, trong một pần ngàn hơi thở vọt tới trước mặt thân thể Thủy pháp tắc, đánh ra Chấn thiên quyền, quát:
- Cút!
Thân thể Thủy pháp tắc tán loạn. Thủy Chi Hàn khẽ giật mình, sau đó lại cười cười:
- Bổn công tử còn tưởng rằng ngươi muốn làm rùa đen rút đầu? Ngươi là anh hùng, phải xuất đầu lộ diện chứ. Như vậy khi bổn công tử đánh ngươi mới cảm thấy thoải mái!
Vũ Nghịch Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn
Story
Chương 1517: Cút!
10.0/10 từ 21 lượt.