Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 1502: Chủ nhân, mời bên này
- Đợi một chút...
Huyết Chân Thiên đứng lên hô lên, nhưng còn chưa nói xong thì thân hình Sở Nam không chút di chuyển, trực tiếp sử dụng Ngũ Hành nguyên dịch ngưng tụ ra thủ chưởng, đánh lên mặt Huyết Chân Thiên, khiến hắn ngất đi.
Nhưng Huyết Chân Thiên cũng không bị đánh chết.
Người ngất đi không chỉ có Huyết Chân Thiên mà còn có cả Huyết Mỹ Thiên!
Sau khi đánh hai người ngất xỉu, năm người Huyết Dương Trọng đều cảm thấy ngoài ý muốn. Sở Nam lạnh lùng nói;
- Niệm tình lần đầu phạm phải, nên bỏ qua một mạng. Nếu như còn có lần sau, chết!
- Tạ...
Huyết Dương Trọng vội vàng tạ ơn. Nhưng Sở Nam không cho hắn cơ hội nói tiếp, hắn đi lên ba bước, đứng trước mặt Huyết Dương Trọng, huyết dịch vận chuyển tới mức tận cùng, huyết sắc thủy tinh thể trong đan điền nhảy lên kịch liệt.
Trong nháy mắt, Sở Nam cảm nhận được một cỗ huyết năng màu bàng bạc khổng lồ xông vào, hướng về phía huyết sắc thủy tinh. Sở Nam không có chút phản ứng gì, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ:
- Đã xong, thiên phú dị năng của tên Huyết Ma tộc này đã bị cướp đoạt.
Chừng thời gian mười hơi thở, huyết năng của Huyết Dương Trọng không dũng mãnh tràn vào cơ thể Sở Nam nữa. Mà huyết năng bị tràn vào bị âm dương ngư luyện hóa, hình dáng huyết sắc thủy tinh cũng tăng lên một phần ba.
Huyết Dương Trọng quỳ trên mặt đất hoàn toàn ngây dại. Nhưng hắn không giống Huyết Thành Thiên, bởi vì mất đi thiên phú dị năng mà mất hết can đảm, điên cuồng. Ngược lại trên mặt Huyết Dương Trọng biểu lộ ra vẻ mừng rỡ hơn trước.
- Chủ nhân, đúng là ngài. Cuối cùng ngài đã tới, tốt quá!
Thấy Huyết Dương Trọng không ẩn chứa sinh cơ nồng đậm, trong giọng không che dấu được sự mệt mỏi, Sở Nam không lộ vẻ cao hứng, chỉ hử lạnh một tiếng, cắt đứt Huyết Dương Trọng. Sau đó hắn đi tới một tên Huyết Ma tộc ở cạnh đó.
Kỳ thật lúc này trong lòng Sở Nam đang rất vui vẻ. Nghe được hai chữ ‘chủ nhân’, hắn đã biết được quá nửa là mình giả mạo thành công. Nếu không có điều bất ngờ gì xảy ra, những tên Huyết Ma tộc nhân này sẽ thực sự coi hắn là vị kia.
Nhưng trong lòng Sở Nam càng thêm đề phòng hơn trước, cẩn thận mới có thể sống lâu. Vừa rồi chỉ thiếu chút nữa là Huyết Chân Thiên đã khiến hắn bị lòi đuôi, cũng may là hắn sớm đề phòng. Tuy rằng thần niệm của Sở Nam rất yếu, căn bản không thấy rõ tình hình đằng sau. Nhưng khi Huyết Chân Thiên nhìn hắn, trong lòng hắn dâng lên cảm giác bất an. Cảm giác này thuần túy chỉ là trực giác, không ít võ giả có thực lực cao thâm đều có loại trực giác này.
Sở Nam không bối rối, suy nghĩ một chút đến cảnh tượng khi tiến vào Huyết Ma quật, còn có Huyết Chân Thiên khi rơi vào tình cảnh vạn bất đắc dĩ đã bảo con gái hắn tới gõ chuông. Kết hợp cả hai lại chứng tỏ mấy tên Huyết Dương Trọng cũng giống như võ giả, vừa rồi đã bế quan để đánh sâu vào cảnh giới cao thâm hơn. Từ đó chúng nhất định không biết những hành động của mình với Huyết Ma tộc, nếu không chúng sớm đã sinh nghi.
Cho nên những việc mình làm với Huyết Ma tộc tuyệt đối không thể cho ai nói ra. Sở Nam chờ đợi một cơ hội, chỉ cần Huyết Chân Thiên có động tác, bất kể là động tác gì đều kiếm cớ bắt hắn câm miệng.
Khi Huyết Dương Trọng đang quỳ, bỗng Huyết Chân Thiên dám đứng lên. Sở Nam đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt này, đánh hắn ngất xỉu, Huyết Mỹ Thiên biết rõ mọi chuyện đương nhiên cũng không thể tỉnh táo.
Đánh ngất Huyết Chân Thiên còn dễ nói, nhưng Huyết Mỹ Thiên không phạm sai lầm gì cũng bị đánh ngất vậy thì khó nói rồi, khó mà khiến chúng không sinh ra nghi vấn. Bở vậy Sở Nam cường thế nói ra một câu, sau đó lập tức cướp đoạt thiên phú dị năng của Huyết Dương Trọng.
Nếu như cướp đoạt thành công, vậy nghi vấn sẽ tự nhiên tiêu tán. Mọi người sẽ chỉ cho rằng hắn là một chủ nhân rất uy nghiêm, cho rằng Huyết Mỹ Thiên là bị vạ lây, không chú ý những điều khác, tất cả sự chú ý đều tập trung tại ‘cướp đoạt’.
Đương nhiên Sở Nam cũng đã chuẩn bị tất cả, nếu không cướp đoạt thành công vậy Sở Nam lập tức ra tay, lấy mạng bọn hắn!
Nhưng rất may là hắn đã không cần phải ra tay.
Chưa đầy thời gian ba mươi hơi thở, Sở Nam đã cướp đoạt nốt thiên phú dị năng của bốn tên Huyết Ma tộc nhân còn lại, đến lúc này hắn mới dừng tay. Hiện giờ đám người Huyết Dương Trọng đã không làm nổi trò trống gì, chỉ như cá nằm trên thớt, tùy người chém giết mà thôi.
Nếu như hiện giờ Sở Nam muốn giết bọn hắn vậy không cần tốn sức, làm đến bước này coi như mục đích hắn tới đại lục Huyết Ma đã hoàn thành. Nhưng vẻ mặt Sở Nam vẫn thâm trầm như trước, hắn muốn biết truyền thuyết, muốn biết chủ nhân trong lời Huyết Dương Trong rốt cục là thần thánh phương nào!
Năm người Huyết Dương Trọng càng kích động không thôi, không ngừng dập đầu, miệng lẩm bẩm “chủ nhân, rốt cục ngài đã tới, Huyết Ma nhất tộc cuối cùng cũng chờ được ngài...”, kích động rơi nước mắt.
- Đợi chủ nhân tới, khẳng định không đơn giản chỉ là cướp đoạt dị năng. Bọn hắn bị cướp đoạt nhưng vẫn cao hứng như vậy, hẳn là do còn thu hoạch được nhiều hơn.
Khi Sở Nam đang nghĩ ngợi thì Cửu Vũ đã đi tới, đứng sau Sở Nam một bước, thiếu kiên nhẫn nói với đám người Huyết Dương Trọng:
- Khóc cái gì mà khóc, chớ làm trễ chính sự của thiếu gia nhà chúng ta!
Cửu Vũ nhìn lâu như vậy, hắn cũng hiểu đại khái ý định của Sở Nam, trong lòng vô cùng bội phục. Thấy tình huống như vậy, hắn lập tức đi ra, bộ dạng giống một tên ác nô. Về phần cái gọi là ‘chính sự’ thì hắn cũng không biết rõ, nhưng hắn khẳng định đám người Huyết Dương Trọng nhất định biết!
Sở Nam nghe Cửu Vũ nói xong, thầm khen ngợi trong lòng, lạnh lùng nói:
- Được rồi, đi thôi, giải quyết sớm một chút. Cũng đã đến lúc các ngươi được nhận thứ thuộc về mình.
- Cảm ơn chủ nhân. Chủ nhân, mới đi bên này.
Mấy người Huyết Dương Trọng càng thêm hưng phấn. Kỳ thật lời nói của Sở Nam và Cửu Vũ đều vô cùng mập mà mập mờ, chỉ là do đám người Huyết Dương Trọng tự nghĩ vậy mà thôi. Bọn hắn vội vàng dập đầu ba cái, đứng dậy, đi trước dẫn đường, hướng về phía tòa huyết tháp chín tầng.
Cửu Vũ và Chiến Thần đi theo phía sau, bộ dạng giống như tùy tùng của Sở Nam vậy.
Càng tới gần huyết tháp chín tầng, cảm giác đói khát trong cơ thể Sở Nam càng tăng. Cơ thể hắn như muốn nuốt trọn cả huyết tháp chín tầng, điều này khiến Sở Nam kinh hãi, không hiểu là chuyện gì đang xảy ra.
Cùng lúc đó, sâu trong vô tận hư không, tại một dãy núi hùng vĩ, trên một ngọn núi cao lớn tách ra. Một người bước ra ngoài, trên mặt lộ vẻ mất mát:
- Đã bế quan lâu như vậy tại sao vẫn chưa đột phá, rốt cục là thiếu thứ gì?
Lúc này một giọng nói truyền vào tai hắn. Hắn lập tức quỳ xuống, cung kính dập đầu, nói:
- Đại nhân, đệ tử đã khiến ngài thất vọng rồi!
- Không sao, ta đã chuẩn bị xong cho ngươi.
Sau đó thanh âm uy nghiêm kia tiếp tục vang lên:
- Ngươi đi tới đại lục Huyết Ma, nơi đó có đồ vật có thể giúp ngươi đột phá. Nhớ kỹ, ngươi chính là chủ nhân của bọn hắn!
Nghe câu nói kia, người này càng lúc càng trở nên hưng phấn.
- Sau khi làm xong những chuyện kia ngươi còn cần đi làm một việc, đó là giết chết một võ giả tên Sở Nam, sau đó mang thi thể hắn về! Nhớ kỹ, một chút cũng không thể thiếu, hiểu chưa?!!
- Vâng, đệ tử hiểu rõ!
Vũ Nghịch Càn Khôn
Huyết Chân Thiên đứng lên hô lên, nhưng còn chưa nói xong thì thân hình Sở Nam không chút di chuyển, trực tiếp sử dụng Ngũ Hành nguyên dịch ngưng tụ ra thủ chưởng, đánh lên mặt Huyết Chân Thiên, khiến hắn ngất đi.
Nhưng Huyết Chân Thiên cũng không bị đánh chết.
Người ngất đi không chỉ có Huyết Chân Thiên mà còn có cả Huyết Mỹ Thiên!
Sau khi đánh hai người ngất xỉu, năm người Huyết Dương Trọng đều cảm thấy ngoài ý muốn. Sở Nam lạnh lùng nói;
- Niệm tình lần đầu phạm phải, nên bỏ qua một mạng. Nếu như còn có lần sau, chết!
- Tạ...
Huyết Dương Trọng vội vàng tạ ơn. Nhưng Sở Nam không cho hắn cơ hội nói tiếp, hắn đi lên ba bước, đứng trước mặt Huyết Dương Trọng, huyết dịch vận chuyển tới mức tận cùng, huyết sắc thủy tinh thể trong đan điền nhảy lên kịch liệt.
Trong nháy mắt, Sở Nam cảm nhận được một cỗ huyết năng màu bàng bạc khổng lồ xông vào, hướng về phía huyết sắc thủy tinh. Sở Nam không có chút phản ứng gì, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ:
- Đã xong, thiên phú dị năng của tên Huyết Ma tộc này đã bị cướp đoạt.
Chừng thời gian mười hơi thở, huyết năng của Huyết Dương Trọng không dũng mãnh tràn vào cơ thể Sở Nam nữa. Mà huyết năng bị tràn vào bị âm dương ngư luyện hóa, hình dáng huyết sắc thủy tinh cũng tăng lên một phần ba.
Huyết Dương Trọng quỳ trên mặt đất hoàn toàn ngây dại. Nhưng hắn không giống Huyết Thành Thiên, bởi vì mất đi thiên phú dị năng mà mất hết can đảm, điên cuồng. Ngược lại trên mặt Huyết Dương Trọng biểu lộ ra vẻ mừng rỡ hơn trước.
- Chủ nhân, đúng là ngài. Cuối cùng ngài đã tới, tốt quá!
Thấy Huyết Dương Trọng không ẩn chứa sinh cơ nồng đậm, trong giọng không che dấu được sự mệt mỏi, Sở Nam không lộ vẻ cao hứng, chỉ hử lạnh một tiếng, cắt đứt Huyết Dương Trọng. Sau đó hắn đi tới một tên Huyết Ma tộc ở cạnh đó.
Kỳ thật lúc này trong lòng Sở Nam đang rất vui vẻ. Nghe được hai chữ ‘chủ nhân’, hắn đã biết được quá nửa là mình giả mạo thành công. Nếu không có điều bất ngờ gì xảy ra, những tên Huyết Ma tộc nhân này sẽ thực sự coi hắn là vị kia.
Nhưng trong lòng Sở Nam càng thêm đề phòng hơn trước, cẩn thận mới có thể sống lâu. Vừa rồi chỉ thiếu chút nữa là Huyết Chân Thiên đã khiến hắn bị lòi đuôi, cũng may là hắn sớm đề phòng. Tuy rằng thần niệm của Sở Nam rất yếu, căn bản không thấy rõ tình hình đằng sau. Nhưng khi Huyết Chân Thiên nhìn hắn, trong lòng hắn dâng lên cảm giác bất an. Cảm giác này thuần túy chỉ là trực giác, không ít võ giả có thực lực cao thâm đều có loại trực giác này.
Sở Nam không bối rối, suy nghĩ một chút đến cảnh tượng khi tiến vào Huyết Ma quật, còn có Huyết Chân Thiên khi rơi vào tình cảnh vạn bất đắc dĩ đã bảo con gái hắn tới gõ chuông. Kết hợp cả hai lại chứng tỏ mấy tên Huyết Dương Trọng cũng giống như võ giả, vừa rồi đã bế quan để đánh sâu vào cảnh giới cao thâm hơn. Từ đó chúng nhất định không biết những hành động của mình với Huyết Ma tộc, nếu không chúng sớm đã sinh nghi.
Cho nên những việc mình làm với Huyết Ma tộc tuyệt đối không thể cho ai nói ra. Sở Nam chờ đợi một cơ hội, chỉ cần Huyết Chân Thiên có động tác, bất kể là động tác gì đều kiếm cớ bắt hắn câm miệng.
Khi Huyết Dương Trọng đang quỳ, bỗng Huyết Chân Thiên dám đứng lên. Sở Nam đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt này, đánh hắn ngất xỉu, Huyết Mỹ Thiên biết rõ mọi chuyện đương nhiên cũng không thể tỉnh táo.
Đánh ngất Huyết Chân Thiên còn dễ nói, nhưng Huyết Mỹ Thiên không phạm sai lầm gì cũng bị đánh ngất vậy thì khó nói rồi, khó mà khiến chúng không sinh ra nghi vấn. Bở vậy Sở Nam cường thế nói ra một câu, sau đó lập tức cướp đoạt thiên phú dị năng của Huyết Dương Trọng.
Nếu như cướp đoạt thành công, vậy nghi vấn sẽ tự nhiên tiêu tán. Mọi người sẽ chỉ cho rằng hắn là một chủ nhân rất uy nghiêm, cho rằng Huyết Mỹ Thiên là bị vạ lây, không chú ý những điều khác, tất cả sự chú ý đều tập trung tại ‘cướp đoạt’.
Đương nhiên Sở Nam cũng đã chuẩn bị tất cả, nếu không cướp đoạt thành công vậy Sở Nam lập tức ra tay, lấy mạng bọn hắn!
Nhưng rất may là hắn đã không cần phải ra tay.
Chưa đầy thời gian ba mươi hơi thở, Sở Nam đã cướp đoạt nốt thiên phú dị năng của bốn tên Huyết Ma tộc nhân còn lại, đến lúc này hắn mới dừng tay. Hiện giờ đám người Huyết Dương Trọng đã không làm nổi trò trống gì, chỉ như cá nằm trên thớt, tùy người chém giết mà thôi.
Nếu như hiện giờ Sở Nam muốn giết bọn hắn vậy không cần tốn sức, làm đến bước này coi như mục đích hắn tới đại lục Huyết Ma đã hoàn thành. Nhưng vẻ mặt Sở Nam vẫn thâm trầm như trước, hắn muốn biết truyền thuyết, muốn biết chủ nhân trong lời Huyết Dương Trong rốt cục là thần thánh phương nào!
Năm người Huyết Dương Trọng càng kích động không thôi, không ngừng dập đầu, miệng lẩm bẩm “chủ nhân, rốt cục ngài đã tới, Huyết Ma nhất tộc cuối cùng cũng chờ được ngài...”, kích động rơi nước mắt.
- Đợi chủ nhân tới, khẳng định không đơn giản chỉ là cướp đoạt dị năng. Bọn hắn bị cướp đoạt nhưng vẫn cao hứng như vậy, hẳn là do còn thu hoạch được nhiều hơn.
Khi Sở Nam đang nghĩ ngợi thì Cửu Vũ đã đi tới, đứng sau Sở Nam một bước, thiếu kiên nhẫn nói với đám người Huyết Dương Trọng:
- Khóc cái gì mà khóc, chớ làm trễ chính sự của thiếu gia nhà chúng ta!
Cửu Vũ nhìn lâu như vậy, hắn cũng hiểu đại khái ý định của Sở Nam, trong lòng vô cùng bội phục. Thấy tình huống như vậy, hắn lập tức đi ra, bộ dạng giống một tên ác nô. Về phần cái gọi là ‘chính sự’ thì hắn cũng không biết rõ, nhưng hắn khẳng định đám người Huyết Dương Trọng nhất định biết!
Sở Nam nghe Cửu Vũ nói xong, thầm khen ngợi trong lòng, lạnh lùng nói:
- Được rồi, đi thôi, giải quyết sớm một chút. Cũng đã đến lúc các ngươi được nhận thứ thuộc về mình.
- Cảm ơn chủ nhân. Chủ nhân, mới đi bên này.
Mấy người Huyết Dương Trọng càng thêm hưng phấn. Kỳ thật lời nói của Sở Nam và Cửu Vũ đều vô cùng mập mà mập mờ, chỉ là do đám người Huyết Dương Trọng tự nghĩ vậy mà thôi. Bọn hắn vội vàng dập đầu ba cái, đứng dậy, đi trước dẫn đường, hướng về phía tòa huyết tháp chín tầng.
Cửu Vũ và Chiến Thần đi theo phía sau, bộ dạng giống như tùy tùng của Sở Nam vậy.
Càng tới gần huyết tháp chín tầng, cảm giác đói khát trong cơ thể Sở Nam càng tăng. Cơ thể hắn như muốn nuốt trọn cả huyết tháp chín tầng, điều này khiến Sở Nam kinh hãi, không hiểu là chuyện gì đang xảy ra.
Cùng lúc đó, sâu trong vô tận hư không, tại một dãy núi hùng vĩ, trên một ngọn núi cao lớn tách ra. Một người bước ra ngoài, trên mặt lộ vẻ mất mát:
- Đã bế quan lâu như vậy tại sao vẫn chưa đột phá, rốt cục là thiếu thứ gì?
Lúc này một giọng nói truyền vào tai hắn. Hắn lập tức quỳ xuống, cung kính dập đầu, nói:
- Đại nhân, đệ tử đã khiến ngài thất vọng rồi!
- Không sao, ta đã chuẩn bị xong cho ngươi.
Sau đó thanh âm uy nghiêm kia tiếp tục vang lên:
- Ngươi đi tới đại lục Huyết Ma, nơi đó có đồ vật có thể giúp ngươi đột phá. Nhớ kỹ, ngươi chính là chủ nhân của bọn hắn!
Nghe câu nói kia, người này càng lúc càng trở nên hưng phấn.
- Sau khi làm xong những chuyện kia ngươi còn cần đi làm một việc, đó là giết chết một võ giả tên Sở Nam, sau đó mang thi thể hắn về! Nhớ kỹ, một chút cũng không thể thiếu, hiểu chưa?!!
- Vâng, đệ tử hiểu rõ!
Vũ Nghịch Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn
Story
Chương 1502: Chủ nhân, mời bên này
10.0/10 từ 21 lượt.