Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 148: Chạy trốn, lục chiến

Tiếng kêu lớn, một tiếng kêu vô cùng bén nhọn, tiếng kêu khiến người nghe mà cảm thấy kinh hãi.

Đám người Sở Nam ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên không trung đông nghịt một mảnh, không, có lẽ phải nói là một mảnh hỏa hồng.

Tất cả đều là một loại chim, không ai biết là chim gì, giống Ưng nhưng lại lớn hơn Ưng, lông vũ là hỏa hồng, khóe miệng là hỏa hồng, con mắt, móng vuốt,…. Tất cả đều là hỏa hồng. Hơn nữa, đoàn quái điểu này còn vỗ cánh, há miệng, liệt diễm từ miệng và cánh bốc lên, trong lúc miệng chim đóng mở, từng đoàn hỏa cầu lăng không tạo thành, với tốc độ cực nhanh bắn về phía đám người Sở Nam.

Điểm chết người là màu sắc của những hỏa cầu này lại chính là màu tím.

Chỉ trong nháy mắt, những hỏa cầu lớn chừng nắm đấm lập tức bao phủ mấy người Sở Nam, số lượng hỏa cầu tử sắc rất nhiều, hoàn toàn phong kín đường né tránh của bọn hắn.

Không chút do dự, Sở Nam đem Mặc Liên Thuật Tử ném vào trong nhẫn trữ vật, sau đó đeo Hỗn Nguyên Ban Chỉ lên ngón cái, đưa nguyên lực vào, lúc hỏa cầu tử sắc bạo liệt trước người bọn hắn thì một vòng quang mạc xuất hiện.

- Đồ ngốc, đây là quái điểu gì vậy?

Mặc dù quang mạc chặn lại phần lớn hỏa cầu bạo liệt, thế nhưng phần còn dư lại cũng đủ khiến đám người Tử Mộng Nhân kinh hãi rét run rồi.

- Không biết.

Sở Nam thuận miệng đáp, thấy đám quái điểu hỏa hồng không ngừng phe phẩy cánh, từng đợt sóng hỏa cầu tử sắc lại bắn về phía bọn hắn, Sở Nam nhìn xung quanh một lượt, sau đó nói:

- Cùng tránh về phía bên phải, chạy vào trong rừng.


Không ai biết những quái điểu hỏa hồng này tại sao lại công kích bọn họ, thế nhưng Sở Nam lại hiểu, đối mặt với Cự Ngạc huyết vân thì hắn vẫn còn có biện pháp, còn có thể cùng đánh một trận, thế nhưng gặp phải bầy quái điểu với công kích mãnh liệt như vậy, biện pháp duy nhất của hắn lúc này chính là bỏ trốn.

Không thể không trốn, quái điểu hỏa hồng từ trên không công kích, Sở Nam bây giờ chỉ có thể nhảy lên không trung chứ không thể phi hành trên không trung, công kích của hắn đối với quái điểu hỏa hồng đều là vô dụng.

Mặc dù Hỗn Nguyên Ban Chỉ có thể ngăn được những công kích của quái điểu hỏa hồng này, thế nhưng có thể ngăn cản được bao lâu đây?

Công kích của quái điểu hỏa hồng liên tục không ngớt, ngay cả một chút xu hướng đình chỉ cũng không có.

Mà công kích càng mạnh mẽ thì Hỗn Nguyên Ban Chỉ càng hao tổn nhiều nguyên lực, đợi đến lúc Sở Nam tiêu hao toàn bộ nguyên lực thì e rằng chỉ có thể tùy ý để cho đám quái điểu mổ xẻ thôi.

Lại nói, Sở Nam cũng không dám đem toàn bộ nguyên thạch tiêu hao sạch sẽ, bọn hắn vẫn chưa thoát khỏi đầm lầy độc vụ, không có Hỗn Nguyên Ban Chỉ, khả nặng Tử Mộng Nhân và Thu Tiểu Mạch gặp nguy hiểm cũng tăng lên rất nhiều.

Cho nên, chỉ có thể né tránh những quái điểu hỏa hồng này, tiếp đó trốn vào trong rừng.

Đám người Sở Nam bỏ chạy, đám quái điểu hỏa hồng lại điên cuồng đuổi, đương nhiên, đuổi ở đây là bay ở trên trời, những con quái điểu hỏa hồng vẫn không ngừng dùng hỏa cầu tử sắc công kích, còn có một số lao xuống, móng vuốt lóe lên hàn quang sắc bén nhằm về phía ba người một thú mà vồ.

Nếu không phải Sở Nam có Hỗn Nguyên Ban Chỉ thì những quái điểu hỏa hồng này đã thực hiện được ý đồ rồi.

Đối mặt với công kích tứ phía của quái điểu hỏa hồng, Thiết Thương Hùng nhịn không được phát ra tiếng rống lớn, tiếng rống khiến cho đám quái điểu hỏa hồng đều sững sờ.



Xem ra, hành vi vừa rồi của Thiết Thương Hùng đã khiến đám quái điểu hỏa hồng cảm thấy bị kích thích.

- Gấu, rống cái gì mà rống, đêm nay không cho ăn.

Tử Mộng Nhân cáu gắt nói, công kích kín mít đầy trời khiến trong lòng Tử Mộng Nhân phát lạnh, không ngừng suy nghĩ:

- Những Ma thú này đều là cấp năm cấp sáu, Ma thú cấp năm cấp sáu còn ở chung, điều này thật khiến người ta khó mà tưởng tượng được.

- Gấu, đem Tiểu Mạch theo, chạy nhanh một chút.

Sở Nam cũng học theo Tử Mộng Nhân gọi là gấu, bây giờ hắn đang phải nhất tâm tam dụng (đồng thời làm ba việc), một dụng là bỏ chạy, một dụng là cung cấp nguyên lực để chống cự công kích của quái điểu hỏa hồng.

Còn một dụng nữa đó là suy nghĩ:

- Âm thanh cũng có thể công kích sao?

Sở dĩ xuất hiện nghi vấn này đó là bởi vì tiếng kêu vừa rồi của quái điểu hỏa hồng khiến Sở Nam cảm thấy đau đớn, mà Sở Nam đối với đau đớn thì tương đối mẫn cảm.

Thế nhưng tình huống lúc này căn bản không cho phép Sở Nam suy nghĩ nhiều, vì thế ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu hắn mà thôi.



Sở Nam cảm thấy nguyên lực của hắn tiêu hao càng lúc càng càng nhanh.

Mãi cho đến khi bọn Sở Nam xông vào trong rừng thì đám quái điểu hỏa hồng mới ngừng lại, không tiếp tục đuổi theo, có lẽ chúng cũng biết ở trong rừng cây thì không thể xuất ra ưu thế được.

- Nguy hiểm thật….

Tử Mộng Nhân vỗ ngực, Thu Tiểu Mạch thở dài nói:

- Bọn quái điểu hỏa hồng này giống như có cừu oán với chúng ta vậy, bộ dạng như muốn dồn chúng ta vào chỗ chết.

- Grào….

Thiết Thương Hùng lại rống lớn, hơn nữa thân hình trong nháy mắt đã phóng lớn đến tối đa.

- Gấu, ngươi rống cái gì mà rống?

Tử Mộng Nhân theo phản xạ có điều kiện mắng, sau đó chợt cảm thấy không đúng, theo ánh của Thiết Thương Hùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con quái vật khổng lồ, có hai đầu lớn, đầu giống sư tử mà không phải sư tử, một đầu thì màu hoàng kim, còn đầu kia thì màu thủy lam….

- Đây là Ma thú cấp mấy vậy?



Sở Nam bước ra trước, Ma thú trước mặt không rõ phẩm cấp, thế nhưng có thể khiến Thiết Thương Hùng cảm thấy uy hiếp to lớn cũng đủ hiểu trên cấp bảy rồi.

- Vùng cây cối này hẳn là địa bàn của con Song đầu quái sư kia!

Sở Nam chắc chắn nói.

Lúc này, Sở Nam thấy con Song đầu quái sư trước mặt thì chỉ muốn bỏ chạy, thế nhưng thân đang ở trên địa bàn của nó, muốn chạy thoát thì xác xuất không lớn, hơn nữa bên ngoài còn có những con quái điểu hỏa hồng vẫn đang lượn lờ quanh đây, những con quái điểu hỏa hồng kia không đuổi theo có lẽ bởi vì biết trong vùng cây cối này có tồn tại kinh khủng nào đó.

Thiết Thương Hùng rống giận, đứng chắn phía trước.

Song đầu quái sư cũng bắt đầu gầm thét, đột nhiên tung người nhảy lên, hai cái miệng lớn đồng thời phun ra một thứ gì đó, một đạo đao mang toát ra kim quang lập lòe đâm về phía ngực Thiết Thương Hùng, còn một đạo vòi nước thì nhằm thẳng mặt Thiết Thương Hùng.

Cùng lúc đó, móng vuốt sắc bén của Song đầu quái sư trực tiếp hướng về phía hai mắt của Thiết Thương Hùng mà khoét….

Tất cả đều là hung chiêu, độc chiêu, chiêu này nối tiếp chiêu khác, toàn bộ lực chú ý của Song đầu quái sư đều tập tủng vào trên người Thiết Thương Hùng, hiển nhiên không để ba người kia vào mắt.

Thiết Thương Hùng không ngừng nộ hống, toàn thân cũng tản mát ra những tia sáng màu đất, đồng thời nhắm hai mắt lại, hai bàn chân gấu hướng về phía Song đầu quái sư đập xuống.

Sở Nam cũng động thân.

Long nha nằm trong tay, thân hình phóng về phía bụng Song đầu quái sư….

Vũ Nghịch Càn Khôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn Story Chương 148: Chạy trốn, lục chiến
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...