Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 1356: Không Gian Tuần Hình, tung tích cốt đầu
Xử lý xong chuyện Tôn Long cùng Cửu Tiên xong, Sở Nam không có lập tức
hướng cấm địa rời đi mà gọi Đinh Thanh lại, để hắn lấy ra thanh đoản
kiếm dùng để ám sát hắn lúc trước.
Đoản kiếm vẫn là thanh đoản kiếm kia, nhưng máu huyết bên trên một tia cũng không còn, ngoại trừ máu huyết ra, những thứ khác một điểm cũng không có sai biệt. Đinh Thanh minh bạch, thanh đoản kiếm này đã không còn uy lực như lúc trước nữa.
- Thứ này ngươi có được từ đâu?
- Càn Thương châu!
Sở Nam nhẩm lại ba chữ này, đối với hắn mà nói, chữ "càn" và chữ "khôn" phi thường mẫn cảm, dù sao hắn cũng không thể nào quên được kiện Hỗn Nguyên Ban Chỉ đang nằm trong trữ vật yêu đái kia. Thanh Phượng từng nói, khi hoàn toàn hiểu thấu Hỗn Nguyên Ban Chỉ là có thể tìm được tông sở của Càn Khôn tông. Mặc dù sư tôn đã sớm táng thân trong bụng mãng xà nhưng Sở Nam biết rõ, sư tôn khẳng định cũng muốn trở lại tông sở của Càn Khôn tông phái nhìn một cái. Cho nên, Sở Nam sẽ cố gắng đi tìm.
Nhưng nghĩ là một chuyện, làm là một chuyện.
Cho tới tận hôm nay, hắn mới chỉ mới có thể mở ra được đệ nhất phiến môn của Hỗn Nguyên Ban Chỉ mà thôi!
Bất quá, hắn không có ý định bỏ qua bất luận manh mối, dù là nhỏ nhất.
- Càn Khôn tông đến tột cùng là dạng tông phái gì? Sư tôn nói là đơn truyền, còn tông sở sẽ ở nơi nào?
Trước kia, Sở Nam từng mặc nhận Càn Khôn tông nhất định ở gia hương, nhưng hắn chạy khắp nơi như vậy, hắn sớm đã hoài nghi tông sở Càn Khôn tông tịnh không phải ở gia hương, thậm chí là không phải là ở Thiên Võ đại lục, mặc dù không có bất kỳ lý do hoài nghi nào.
Sau một trận tự nhủ, Sở Nam lại hỏi:
- Huyết sắc đoản kiếm là từ gì mà đến hay sao?
- Tại phía dưới một vách núi lấy được.
- Vách núi? Nói cụ thể xem.
Tiếp đó, Sở Nam liền được nghe một đệ tử mới nhập môn, bởi vì trong lúc vô ý mà phá vỡ hảo sự giết người đoạt bảo của một vị sư huynh đồng môn, nên bị vị sư huynh này ném xuống vách núi. Sau đó, hắn mắc phải một vách huyền nhai, đại nạn không chết liền gặp được kỳ ngộ, tìm được một cuốn Thứ Sát công pháp cùng đuôi đoản kiếm này. Sau đó, hắn một mực khổ tu phục cừu, trên đại hội tỷ võ biểu hiện sáng chói được trưởng môn trọng thị, thành tựu Đinh Thành ngày nay.
- Nói như thế, ngươi cũng không hề có đầu mối?
Đinh Thanh gật gật đầu.
Chứng kiến khuôn mặt Sở Nam lộ ra vẻ lạnh lùng, nghĩ đến tràng cảnh Thiết Thương Hùng nuốt gọn Tôn Long Võ Thần kia hắn không khỏi rùng mình, cuống quít mà đem tất cả chỗ kỳ dị của thanh đoản kiếm này đều nói ra cả.
Sở Nam nghĩ đến Đinh Thanh sẽ không hề dấu diếm điều chi, hắn hỏi:
- Thứ Sát công pháp đâu?
Đinh Thanh thấy Sở Nam không có phát hoả, không khỏi thở phào một hơi, sau lại rối rít lấy ra.
Sở Nam nhìn lại, đối với Thứ Sát chi thuật bên trong hắn không có gì hứng thú, trái lại về phần giới thiệu "Không Gian Tuần Hình" phía sau lại hấp dẫn chú ý lực của hắn!
Không có miệt mài theo đuổi, chỉ bỏ ra vài phần chung thời gian sau hắn mừng rỡ trong lòng không thôi, vì "Không Gian Tuần Hình" đúng là thứ mà hắn đang đi tìm kiếm, thứ có thể giúp hắn ẩn nặc tu vi, ngoài ra, cũng là quan trọng nhất, Không Gian Tuần Hình còn có tác dụng như Ẩn Thân Y, đem năng lượng dao động trên người ẩn đi, điều này giải thích cho hắn tại sao lúc trước hắn vô pháp phát hiện ra Đinh Thanh ẩn nấp một bên.
Quan trọng hơn nữa chính là, căn cứ vào những gì ghi lại, Không Gian Tuần Hình này nếu tu luyện đến đại thành, cho dù thân rơi vào Không gian liệt phùng thì vẫn có thể bình yên vô sự. Mà đối với Sở Nam mà nói, muốn luyện thành Không Gian Tuần Hình, hắn chỉ cần đả thông kinh mạch là đủ rồi.
"Đem Không Gian Tuần Hình, Thiên Nhai Chỉ Xích, Phù Diêu Trực Thượng Cửu Vạn Lý kết hợp lại, vậy thì..."
Vẻ tươi cười Sở Nam càng lúc càng tăng, mà Đinh Thanh một bên lại run rẩy càng thêm lợi hại. Bởi vì dáng tươi cười của Sở Nam lúc này giống hệt với lúc Sở Nam đem Tôn Long Võ Thần quẳng cho Thiết Thương Hùng làm thực vật! Hơn nữa, còn chuyện tu vi bản thân hắn cũng đã giảm đi không ít.
Sở Nam thấy cảnh này liền đem thanh đoản kiếm trả lại cho Đinh Thanh, hắn nói:
- Không cần phải sợ, ngươi có công lớn, cho nên, ngươi sẽ không chết!
Nói xong, Sở Nam liền luyện hoá máu huyết của hắn.
Đinh Thanh trong lòng thở dài một hơi, vì đã bảo mệnh được mà ăn mừng trong nội tâm không thôi.
"Xem ra, giọt máu trong Thần Lai Thuỷ hồn kia, lại có đại lai lịch."
Sở Nam nghĩ đến tràng chiến đấu vừa rồi, khiến Tôn Long Võ Thần rơi vào tiết tấu chiến đấu của hắn, công của nó là lớn nhất, trong nội tâm hắn theo đó mà không khỏi tự nhủ:
"Hi vọng ngươi một mực an an ổn ổn như thế."
Sau đó, ánh mắt của Sở Nam liền rơi lên người Tăng Soả, một ngón ngoắc lại, hắn hỏi:
- Tên.
Tăng Soả sững sốt, trong nháy mắt liền minh bạch Sở Nam đang hỏi tên thật của hắn, hắn đáp:
- Tăng Soả.
Vừa mới nói xong, hắn liền cảm giác toàn thân đau đớn, hắn rối rít mà nói:
- Ta thật sự gọi là Tăng Soả, bất quá, ta còn có một danh hiệu gọi là Bất Không Thủ, đến từ Thần Thâu môn.
Nói xong câu này, cái cảm giác đau đớn kia cũng biến mất, Tăng Soả cả người không nhịn được mà toát ra đại lượng mồ hôi. Sở Nam nói:
- Bất Không Thủ, thú vị, ngươi nghĩ muốn trộm của ta cái gì?
- Cốt đầu.
- Cốt đầu?
Sở Nam nghi hoặc, theo đó hắn lấy ra bốn khoả cốt đầu.
Tăng Soả thấy vậy lại càng thêm sững sờ, trong nội tâm như phản xạ mà nghĩ tới một chuyện:
"Bốn khối, trên người hắn vậy mà lại có bốn khối, không phải là ba khối!"
- Ngươi biết rõ lai lịch của đám cốt đầu này?
Thanh âm Sở Nam lúc này so với lúc hỏi lai lịch thanh đoản kiếm kia còn muốn nghiêm túc hơn nhiều, thần sắc cũng càng thêm trang trọng.
Tăng Soả rối rít lắc đầu, hắn nói:
- Đại nhân, ta không biết...
- Vậy ngươi vì cái gì mà muốn trộm?
- Bởi vì ta từng nhìn thấy trên tay đại sư tôn cũng có một khối cốt đầu, mà đại sư lại coi khối cốt đầu kia coi như pháp bảo, uy lực lợi hại vô cùng, so với Thần khí còn muốn lợi hại hơn gấp trăm lần! Đại sư tôn có thể an ổn tại vị, cùng kiện cốt đầu kia không thể phân chia.
Nói xong, Tăng Soả lại yếu ớt mà nói:
- Có lẽ, đại sư tôn biết rõ lai lịch của nó!
- Cốt đầu pháp bảo? Lợi hại gấp trăm lần?
Sở Nam biết rõ, sau khi nghe được câu này của Tăng Soả xong hắn nhất định sẽ đi xem Đại Trung châu rồi, bởi vì hắn đối với mấy khối cốt đầu này cũng có một lời hứa hẹn!
Giờ phút này, Sở Nam nghĩ cũng không phải là chuyện này mà bên trong cõi mịt mờ, hắn dường như càng lúc càng bước vào cái vòng xoáy kia càng lớn, nhớ tới vòng xoáy tại Đồ Đằng đại lục, Sở Nam không khỏi thì thầm:
"Không biết Đồ Đằng đại lục là cái dạng gì, Ngọc Tử Bội vui vẻ kia có hay không phát hiện Đồ Đằng đại lục đã xảy ra kịch biến."
"Được rồi, "nước đến đắp đất chặn, binh đến tướng cản", dù sao cũng phải đi cùng Cửu Võ một chuyến, vậy thì thuận tiện đi Thần Thâu môn một chuyến a."
Sở Nam nghĩ vậy, mắt lại nhìn khoả hạt châu Thiên Long hồn đang luyện hoá, sau lại để Tiểu Nê Thu đến mời mọi người tiếp tục lên đường tiến về trung tâm cấm địa.
Là đi xem khoả vẫn tinh kia rồi.
Trên đường đi, tốc độ của mọi người cũng không nhanh, Sở Nam một bên để Thần Lai Thuỷ hồn thả ra Thuỷ pháp tắc để hắn tôi luyện, một bên lại để Ngũ Quan nói ra hết thảy mọi chuyện. Dù sao, kiến thức qua một loạt thủ đoạn của Sở Nam xong, Ngũ Quan trong lòng không dám có tâm tư nào khác thường, thành thành thật thật mà nói ra, ngay cả tông môn của hắn hắn cũng không bỏ qua.
Cùng lúc đó, tại Thập Phương đại lục xa xôi, một gã hoa phục công tử đang nói:
- Nhàm chán mấy trăm năm, có hay không có sự tình gì thú vị?
Có người ở phía sau hoa phục công tử rối rít mà hiến kế sách, nhưng lại đều không lọt vào pháp nhãn của hắn.
Đột nhiên, có người lên tiếng nói:
- Công tử, không bằng chúng ta rời Thập Phương đại lục, đi đại lục khác chơi đùa?
- Tốt!
Hoa phục công tử đại hỉ, sau lại thì thầm:
- Đi đại lục nào đây?
Những người kia lại rối rít nói ra, nhưng sau khi nghe từng cái danh tự một, hoa phục công tử lại đều không có chút hứng thú nào. Đột nhiên, bốn chữ "Đồ Đằng đại lục" chợt hiện trong đầu óc hắn. Sau đó, một đoạn ký ức phong trần rất lâu rồi chợt hiện trong lòng hắn...
Vũ Nghịch Càn Khôn
Đoản kiếm vẫn là thanh đoản kiếm kia, nhưng máu huyết bên trên một tia cũng không còn, ngoại trừ máu huyết ra, những thứ khác một điểm cũng không có sai biệt. Đinh Thanh minh bạch, thanh đoản kiếm này đã không còn uy lực như lúc trước nữa.
- Thứ này ngươi có được từ đâu?
- Càn Thương châu!
Sở Nam nhẩm lại ba chữ này, đối với hắn mà nói, chữ "càn" và chữ "khôn" phi thường mẫn cảm, dù sao hắn cũng không thể nào quên được kiện Hỗn Nguyên Ban Chỉ đang nằm trong trữ vật yêu đái kia. Thanh Phượng từng nói, khi hoàn toàn hiểu thấu Hỗn Nguyên Ban Chỉ là có thể tìm được tông sở của Càn Khôn tông. Mặc dù sư tôn đã sớm táng thân trong bụng mãng xà nhưng Sở Nam biết rõ, sư tôn khẳng định cũng muốn trở lại tông sở của Càn Khôn tông phái nhìn một cái. Cho nên, Sở Nam sẽ cố gắng đi tìm.
Nhưng nghĩ là một chuyện, làm là một chuyện.
Cho tới tận hôm nay, hắn mới chỉ mới có thể mở ra được đệ nhất phiến môn của Hỗn Nguyên Ban Chỉ mà thôi!
Bất quá, hắn không có ý định bỏ qua bất luận manh mối, dù là nhỏ nhất.
- Càn Khôn tông đến tột cùng là dạng tông phái gì? Sư tôn nói là đơn truyền, còn tông sở sẽ ở nơi nào?
Trước kia, Sở Nam từng mặc nhận Càn Khôn tông nhất định ở gia hương, nhưng hắn chạy khắp nơi như vậy, hắn sớm đã hoài nghi tông sở Càn Khôn tông tịnh không phải ở gia hương, thậm chí là không phải là ở Thiên Võ đại lục, mặc dù không có bất kỳ lý do hoài nghi nào.
Sau một trận tự nhủ, Sở Nam lại hỏi:
- Huyết sắc đoản kiếm là từ gì mà đến hay sao?
- Tại phía dưới một vách núi lấy được.
- Vách núi? Nói cụ thể xem.
Tiếp đó, Sở Nam liền được nghe một đệ tử mới nhập môn, bởi vì trong lúc vô ý mà phá vỡ hảo sự giết người đoạt bảo của một vị sư huynh đồng môn, nên bị vị sư huynh này ném xuống vách núi. Sau đó, hắn mắc phải một vách huyền nhai, đại nạn không chết liền gặp được kỳ ngộ, tìm được một cuốn Thứ Sát công pháp cùng đuôi đoản kiếm này. Sau đó, hắn một mực khổ tu phục cừu, trên đại hội tỷ võ biểu hiện sáng chói được trưởng môn trọng thị, thành tựu Đinh Thành ngày nay.
- Nói như thế, ngươi cũng không hề có đầu mối?
Đinh Thanh gật gật đầu.
Chứng kiến khuôn mặt Sở Nam lộ ra vẻ lạnh lùng, nghĩ đến tràng cảnh Thiết Thương Hùng nuốt gọn Tôn Long Võ Thần kia hắn không khỏi rùng mình, cuống quít mà đem tất cả chỗ kỳ dị của thanh đoản kiếm này đều nói ra cả.
Sở Nam nghĩ đến Đinh Thanh sẽ không hề dấu diếm điều chi, hắn hỏi:
- Thứ Sát công pháp đâu?
Đinh Thanh thấy Sở Nam không có phát hoả, không khỏi thở phào một hơi, sau lại rối rít lấy ra.
Sở Nam nhìn lại, đối với Thứ Sát chi thuật bên trong hắn không có gì hứng thú, trái lại về phần giới thiệu "Không Gian Tuần Hình" phía sau lại hấp dẫn chú ý lực của hắn!
Không có miệt mài theo đuổi, chỉ bỏ ra vài phần chung thời gian sau hắn mừng rỡ trong lòng không thôi, vì "Không Gian Tuần Hình" đúng là thứ mà hắn đang đi tìm kiếm, thứ có thể giúp hắn ẩn nặc tu vi, ngoài ra, cũng là quan trọng nhất, Không Gian Tuần Hình còn có tác dụng như Ẩn Thân Y, đem năng lượng dao động trên người ẩn đi, điều này giải thích cho hắn tại sao lúc trước hắn vô pháp phát hiện ra Đinh Thanh ẩn nấp một bên.
Quan trọng hơn nữa chính là, căn cứ vào những gì ghi lại, Không Gian Tuần Hình này nếu tu luyện đến đại thành, cho dù thân rơi vào Không gian liệt phùng thì vẫn có thể bình yên vô sự. Mà đối với Sở Nam mà nói, muốn luyện thành Không Gian Tuần Hình, hắn chỉ cần đả thông kinh mạch là đủ rồi.
"Đem Không Gian Tuần Hình, Thiên Nhai Chỉ Xích, Phù Diêu Trực Thượng Cửu Vạn Lý kết hợp lại, vậy thì..."
Vẻ tươi cười Sở Nam càng lúc càng tăng, mà Đinh Thanh một bên lại run rẩy càng thêm lợi hại. Bởi vì dáng tươi cười của Sở Nam lúc này giống hệt với lúc Sở Nam đem Tôn Long Võ Thần quẳng cho Thiết Thương Hùng làm thực vật! Hơn nữa, còn chuyện tu vi bản thân hắn cũng đã giảm đi không ít.
Sở Nam thấy cảnh này liền đem thanh đoản kiếm trả lại cho Đinh Thanh, hắn nói:
- Không cần phải sợ, ngươi có công lớn, cho nên, ngươi sẽ không chết!
Nói xong, Sở Nam liền luyện hoá máu huyết của hắn.
Đinh Thanh trong lòng thở dài một hơi, vì đã bảo mệnh được mà ăn mừng trong nội tâm không thôi.
"Xem ra, giọt máu trong Thần Lai Thuỷ hồn kia, lại có đại lai lịch."
Sở Nam nghĩ đến tràng chiến đấu vừa rồi, khiến Tôn Long Võ Thần rơi vào tiết tấu chiến đấu của hắn, công của nó là lớn nhất, trong nội tâm hắn theo đó mà không khỏi tự nhủ:
"Hi vọng ngươi một mực an an ổn ổn như thế."
Sau đó, ánh mắt của Sở Nam liền rơi lên người Tăng Soả, một ngón ngoắc lại, hắn hỏi:
- Tên.
Tăng Soả sững sốt, trong nháy mắt liền minh bạch Sở Nam đang hỏi tên thật của hắn, hắn đáp:
- Tăng Soả.
Vừa mới nói xong, hắn liền cảm giác toàn thân đau đớn, hắn rối rít mà nói:
- Ta thật sự gọi là Tăng Soả, bất quá, ta còn có một danh hiệu gọi là Bất Không Thủ, đến từ Thần Thâu môn.
Nói xong câu này, cái cảm giác đau đớn kia cũng biến mất, Tăng Soả cả người không nhịn được mà toát ra đại lượng mồ hôi. Sở Nam nói:
- Bất Không Thủ, thú vị, ngươi nghĩ muốn trộm của ta cái gì?
- Cốt đầu.
- Cốt đầu?
Sở Nam nghi hoặc, theo đó hắn lấy ra bốn khoả cốt đầu.
Tăng Soả thấy vậy lại càng thêm sững sờ, trong nội tâm như phản xạ mà nghĩ tới một chuyện:
"Bốn khối, trên người hắn vậy mà lại có bốn khối, không phải là ba khối!"
- Ngươi biết rõ lai lịch của đám cốt đầu này?
Thanh âm Sở Nam lúc này so với lúc hỏi lai lịch thanh đoản kiếm kia còn muốn nghiêm túc hơn nhiều, thần sắc cũng càng thêm trang trọng.
Tăng Soả rối rít lắc đầu, hắn nói:
- Đại nhân, ta không biết...
- Vậy ngươi vì cái gì mà muốn trộm?
- Bởi vì ta từng nhìn thấy trên tay đại sư tôn cũng có một khối cốt đầu, mà đại sư lại coi khối cốt đầu kia coi như pháp bảo, uy lực lợi hại vô cùng, so với Thần khí còn muốn lợi hại hơn gấp trăm lần! Đại sư tôn có thể an ổn tại vị, cùng kiện cốt đầu kia không thể phân chia.
Nói xong, Tăng Soả lại yếu ớt mà nói:
- Có lẽ, đại sư tôn biết rõ lai lịch của nó!
- Cốt đầu pháp bảo? Lợi hại gấp trăm lần?
Sở Nam biết rõ, sau khi nghe được câu này của Tăng Soả xong hắn nhất định sẽ đi xem Đại Trung châu rồi, bởi vì hắn đối với mấy khối cốt đầu này cũng có một lời hứa hẹn!
Giờ phút này, Sở Nam nghĩ cũng không phải là chuyện này mà bên trong cõi mịt mờ, hắn dường như càng lúc càng bước vào cái vòng xoáy kia càng lớn, nhớ tới vòng xoáy tại Đồ Đằng đại lục, Sở Nam không khỏi thì thầm:
"Không biết Đồ Đằng đại lục là cái dạng gì, Ngọc Tử Bội vui vẻ kia có hay không phát hiện Đồ Đằng đại lục đã xảy ra kịch biến."
"Được rồi, "nước đến đắp đất chặn, binh đến tướng cản", dù sao cũng phải đi cùng Cửu Võ một chuyến, vậy thì thuận tiện đi Thần Thâu môn một chuyến a."
Sở Nam nghĩ vậy, mắt lại nhìn khoả hạt châu Thiên Long hồn đang luyện hoá, sau lại để Tiểu Nê Thu đến mời mọi người tiếp tục lên đường tiến về trung tâm cấm địa.
Là đi xem khoả vẫn tinh kia rồi.
Trên đường đi, tốc độ của mọi người cũng không nhanh, Sở Nam một bên để Thần Lai Thuỷ hồn thả ra Thuỷ pháp tắc để hắn tôi luyện, một bên lại để Ngũ Quan nói ra hết thảy mọi chuyện. Dù sao, kiến thức qua một loạt thủ đoạn của Sở Nam xong, Ngũ Quan trong lòng không dám có tâm tư nào khác thường, thành thành thật thật mà nói ra, ngay cả tông môn của hắn hắn cũng không bỏ qua.
Cùng lúc đó, tại Thập Phương đại lục xa xôi, một gã hoa phục công tử đang nói:
- Nhàm chán mấy trăm năm, có hay không có sự tình gì thú vị?
Có người ở phía sau hoa phục công tử rối rít mà hiến kế sách, nhưng lại đều không lọt vào pháp nhãn của hắn.
Đột nhiên, có người lên tiếng nói:
- Công tử, không bằng chúng ta rời Thập Phương đại lục, đi đại lục khác chơi đùa?
- Tốt!
Hoa phục công tử đại hỉ, sau lại thì thầm:
- Đi đại lục nào đây?
Những người kia lại rối rít nói ra, nhưng sau khi nghe từng cái danh tự một, hoa phục công tử lại đều không có chút hứng thú nào. Đột nhiên, bốn chữ "Đồ Đằng đại lục" chợt hiện trong đầu óc hắn. Sau đó, một đoạn ký ức phong trần rất lâu rồi chợt hiện trong lòng hắn...
Vũ Nghịch Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn
Story
Chương 1356: Không Gian Tuần Hình, tung tích cốt đầu
10.0/10 từ 21 lượt.