Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 1244: Hèn hạ không giới hạn
"Pháp tắc" của Sửu Đạo Nhân ập xuống, hai cánh tay ập đến đều bị hắc quang ngăn cản, không thể tiến vào.
Nhìn thấy một màn ngoài ý muốn này, nụ cười chưa từng biến mất của Sửu Đạo Nhân đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung, gương mặt xấu xí tràn đầy phẫn nộ, trở nên dữ tợn vô cùng.
- Tiểu tử, cút ngay cho lão phu!
- Sửu bát quái, muốn thương tổn tỷ tỷ của bổn Vương, trừ phi ngươi bước qua thi thể bổn Vương!
- Phá hỏng chuyện tốt của lão phu, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi! Sau đó sẽ hành quyết tỷ tỷ ngươi tại đây!
Dứt lời, Sửu Đạo Nhân lưỡng trảo hóa chưởng, hào quang hỏa hồng và thổ hoàng sáng rực lên, năng lượng trong không trung bạo loạn, cây cối đất đá trên Vân Cương Sơn không đánh mà tự nát.
Lúc này, Thiên Quy thổ huyết, thân hình không ngừng run rẩy, nhưng hắn lại không tránh ra, kiên định đứng trước mặt Thiên Nhiên, Sửu Đạo Nhân cười âm hiểm, nói:
- Tiểu tử, ngươi liều mạng như vậy, phải chăng ngươi và tỷ tỷ có tình ý gì?
- Vổ sỉ!
- Lão phu vô sỉ đấy, giao pháp bảo ra đây, sau đó cút ccho lão phu!
Sửu Đạo Nhân lại tăng lực, mảnh toái phiến mặc dù uy năng không tệ, thế nhưng thực lực của Thiên Quy không đủ phát huy, sắp không trì nổi nữa, chính lúc này, thanh âm lạnh lùng của Thiên Nhiên đột nhiên truyền ra:
- Đả thương tiểu đệ của ta, ngươi đáng chết!
Vừa dứt lời, cuồng phong tràn ra, cuốn lấy hào quang hỏa hồng và thổ hoàng, nhất thời hào quang hỏa hồng và thổ hoàng liền bị cuốn trở lại trên người Sửu Đạo Nhân, "Pháp tắc" ẩn chứa bên trong cũng bị cuốn trở về, bao vây trên người Sửu Đạo Nhân, khiến mọi người càng kinh ngạc hơn là lúc hào quang hỏa hồng bị cuốn trở về thì lại càng nồng đậm hơn.
Cả hào quang thổ hoàng cũng dâng lên như sóng, mãnh liệt ập lên người Sửu Đạo Nhân, uy thế càng mạnh.
Phong quyển như vậy, dư uy khuếch tán ra ngoài, cả đám Võ Thánh đều không khống chế nổi thân hình, đều thối lui, trong lòng mỗi người đều kinh hãi, Diệp Chính Phi thầm nghĩ đáng tiếc, chỉ có điều, lại tin tưởng hôm nay Thiên Nhiên không thể chạy thoát, bởi vì sư tôn của hắn quả thật là hèn hạ đến cực điểm.
Sửu Đạo Nhân cũng mạnh mẽ thối lui, vẻ mặt trở nên âm trầm, nhìn thấy hai mắt Thiên Nhiên vẫn đóng chặt, đột nhiên cười lớn, nói:
- Phong của Phong công chúa, quả nhiên danh bất hư truyền, nếu như có thể thân thiết cảm nhận một phen, không biết sẽ sảng khoái như thế nào?
- "Pháp tắc" Hỏa, Thổ thuộc tính cũng xem như lợi hại, đáng tiếc, ngươi vẫn chưa vượt qua ranh giới Võ Thần, ngươi có hèn hạ hơn cũng vô dụng thôi!
- Vậy sao?
Sửu Đạo Nhân thân hình trần truồng, lại đi đến Thiên Nhiên, nói:
- Vậy tại sao ngươi không dám mở to mắt ra nhìn? Bề ngoài lão phu thoạt nhìn xấu xí, thế nhưng bên trong lại không xấu. Cho dù Phong của ngươi lợi hại, thế nhưng ngươi có thể thi triển được bao nhiêu lần đây?
Sửu Đạo Nhân khẽ vẫy tay một cái, “mạn đằng” bay ra lúc trước lại quay trở về, thế nhưng lại không phủ lên người Sửu Đạo Nhân, ngược lại hợp thành một thanh kiếm, Sửu Đạo Nhân tiếp tục tiến tới, nhưng lại không nhìn Thiên Nhiên mà nói với nhóm thế lực thứ ba gồm hơn mười tên Võ Thánh:
- Bây giờ các ngươi ra tay còn có hi vọng sống sót, bằng không thì…
- Kẻ nào dám ra tay?
Không đợi Sửu Đạo Nhân nói xong, Thiên Nhiên liền quả quyết hét lên, nàng tất nhiên có thể nhìn ra ý đồ Sửu Đạo Nhân muốn mượn đám Võ Thánh kia để làm tiêu hao năng lượng của nàng, đợi đến lúc nàng suy yếu thì hắn sẽ tùy thời ra tay.
Nếu đã biết thì Thiên Nhiên tất nhiên sẽ không để Sửu Đạo Nhân thực hiện được ý đồ, nàng lạnh lùng nói:
- Hẳn các ngươi đã quên, sau lưng của ta là ai? Hôm nay các ngươi ra tay với ta, gia gia biết được thì tất sẽ rất giận dữ, các ngươi khó có thể tiếp tục sống sót. Nếu như bây giờ các ngươi ra tay, đối phó với tên sửu bát quái kia, ta sẽ thiếu nợ các ngươi một nhân tình, ngày sau tất báo!
Chúng Võ Thánh nghe thấy những lời này, tâm tư nhất thời nhộn nhạo, kích động, lúc này, Sửu Đạo Nhân lại ném thanh “mạn đằng kiếm” ra ngoài, “mạn đằng kiếm” trong lúc bay, một hóa thành mười, mười hóa thành trăm, chỉ trong chớp mắt, mỗi một tên Võ Thánh đều nhìn thấy một thanh “mạn đằng kiếm” nho nhỏ bay đến trước mặt, tất cả Võ Thánh đều giận dữ, đồng loạt xuất thủ, thi triển tất cả thủ đoạn về phía “mạn đằng kiếm”.
Thế nhưng đúng lúc này, “mạn đằng kiếm” nổ tung, đem "Pháp tắc" và phòng ngự của đám Võ Thánh phá thành một khe nứt, đồng thời trong nháy mắt đó, một mùi thơm chui thẳng vào trong mũi bọn hắn, vừa chui vào,bọn hắn liền cảm thấy thân thể lập tức sôi trào, lúc mọi người còn đang phỏng đoán xem mùi thơm kia liệu có phải là kịch độc hay không thì lại có một thứ như con giun chui vào người bọn hắn, chúng Võ Thánh nhất thời không kịp nhìn kỹ.
Lập tức, tiếng quát mắng nổi lên bốn phía:
- Sửu bát quái, ngươi đã làm gì với thân thể lão tử?
- Sửu bát quái, ngươi thật hèn hạ!
- Sửu Đạo Nhân, mùi hương kia là gì? Tại sao lão phu lại cảm thấy toàn thân nóng rực.
….
Sửu Đạo Nhân hèn mọn vuốt mũi, cười nói:
- Mùi thơm đó chính là Dục Xuân Hương, trong ba canh giờ không có giải dược, hoặc là không tìm được bảy bảy bốn mươi chín nữ tử để giao hợp thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Còn thứ tiến vào trong người các ngươi có thể ăn sạch huyết nhục của các ngươi.
-DG-: 49 cử thì cũng chết thôi
Nghe thấy lời này, Thiên Nhiên trực giác cảm thấy không ổn, đám Võ Thánh kia sắc mặt đại biến, có người quát lớn:
- Sửu bát quái, nhanh đưa giải dược cho lão tử! Đồng thời lấy thứ kia ra khỏi người lão tử!
Sửu Đạo Nhân mừng rỡ nói:
- Muốn giải dược? Đơn giản thôi, vậy thì ngươi hãy nghe lời lão phu, đem Phong công chúa vây lại, đợi lão phu khiến nàng trúng phải Dục Xuân Hương, sau khi chuyện tốt thành sẽ cho các ngươi giải dược! Bằng không, lão phu dám cam đoan, các ngươi đừng hòng kẻ nào còn sống, nếu như các ngươi bức lão phu, lão phu cũng lắm sẽ tự bạo, giải dược gì cũng sẽ bị hủy hết.
Ánh mắt chúng Võ Thánh đều nhìn về phía Thiên Nhiên, trong mắt hiện vẻ do dự, cho dù có Thiên Dương Võ Thần uy hiếp, thế nhưng Thiên Dương Võ Thần cũng là chuyện sau này của bọn hắn, còn bây giờ nếu bọn hắn không động thủ thì sẽ lập tức sẽ chết tại đây.
- Yên tâm đi, chúng ta chỉ cần đem Phong công chúa chế trụ, không để người nào biết, vậy thì Thiên Dương Võ Thần sẽ càng không thể biết, đến lúc đó các ngươi rời khỏi Nam Xuyên châu, đến Thất Vân châu, Thiên Thần châu, Thiên Dương Võ Thần còn có thể làm gì được các ngươi?
Sửu Đạo Nhân vừa nói ra lời này, Thiên Nhiên liền biết đám Võ Thánh sẽ giết đến, không chút do dự, nàng quát:
- Động thủ!
Lập tức, Thiết Thương Hùng xung phong xông trận, Tam Vĩ Hồng Hồ và đám người Minh lão tổ tông cũng xông lên, Thiên Nhiên để tiểu đệ theo sát bên cạnh mình, còn để cho Tiểu Nê Thu bảo vệ Thiên Quy.
o0o
Trong Vân Cương Sơn, Sở Nam thôn hấp trên trăm mạch khoáng, cuối cùng cũng tìm được chủ mạch của Lưu Vân Tinh Kim, chủ mạch này quả nhiên không giống bình thường, ngoại trừ phẩm cấp Lưu Vân Tinh Kim rất cao ra, mỗi một khối Lưu Vân Tinh Kim đều giống như một ngọn núi nhỏ.
Sở Nam cảm thấy, trong này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ có Kim Hồn.
Vũ Nghịch Càn Khôn
Nhìn thấy một màn ngoài ý muốn này, nụ cười chưa từng biến mất của Sửu Đạo Nhân đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung, gương mặt xấu xí tràn đầy phẫn nộ, trở nên dữ tợn vô cùng.
- Tiểu tử, cút ngay cho lão phu!
- Sửu bát quái, muốn thương tổn tỷ tỷ của bổn Vương, trừ phi ngươi bước qua thi thể bổn Vương!
- Phá hỏng chuyện tốt của lão phu, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi! Sau đó sẽ hành quyết tỷ tỷ ngươi tại đây!
Dứt lời, Sửu Đạo Nhân lưỡng trảo hóa chưởng, hào quang hỏa hồng và thổ hoàng sáng rực lên, năng lượng trong không trung bạo loạn, cây cối đất đá trên Vân Cương Sơn không đánh mà tự nát.
Lúc này, Thiên Quy thổ huyết, thân hình không ngừng run rẩy, nhưng hắn lại không tránh ra, kiên định đứng trước mặt Thiên Nhiên, Sửu Đạo Nhân cười âm hiểm, nói:
- Tiểu tử, ngươi liều mạng như vậy, phải chăng ngươi và tỷ tỷ có tình ý gì?
- Vổ sỉ!
- Lão phu vô sỉ đấy, giao pháp bảo ra đây, sau đó cút ccho lão phu!
Sửu Đạo Nhân lại tăng lực, mảnh toái phiến mặc dù uy năng không tệ, thế nhưng thực lực của Thiên Quy không đủ phát huy, sắp không trì nổi nữa, chính lúc này, thanh âm lạnh lùng của Thiên Nhiên đột nhiên truyền ra:
- Đả thương tiểu đệ của ta, ngươi đáng chết!
Vừa dứt lời, cuồng phong tràn ra, cuốn lấy hào quang hỏa hồng và thổ hoàng, nhất thời hào quang hỏa hồng và thổ hoàng liền bị cuốn trở lại trên người Sửu Đạo Nhân, "Pháp tắc" ẩn chứa bên trong cũng bị cuốn trở về, bao vây trên người Sửu Đạo Nhân, khiến mọi người càng kinh ngạc hơn là lúc hào quang hỏa hồng bị cuốn trở về thì lại càng nồng đậm hơn.
Cả hào quang thổ hoàng cũng dâng lên như sóng, mãnh liệt ập lên người Sửu Đạo Nhân, uy thế càng mạnh.
Phong quyển như vậy, dư uy khuếch tán ra ngoài, cả đám Võ Thánh đều không khống chế nổi thân hình, đều thối lui, trong lòng mỗi người đều kinh hãi, Diệp Chính Phi thầm nghĩ đáng tiếc, chỉ có điều, lại tin tưởng hôm nay Thiên Nhiên không thể chạy thoát, bởi vì sư tôn của hắn quả thật là hèn hạ đến cực điểm.
Sửu Đạo Nhân cũng mạnh mẽ thối lui, vẻ mặt trở nên âm trầm, nhìn thấy hai mắt Thiên Nhiên vẫn đóng chặt, đột nhiên cười lớn, nói:
- Phong của Phong công chúa, quả nhiên danh bất hư truyền, nếu như có thể thân thiết cảm nhận một phen, không biết sẽ sảng khoái như thế nào?
- "Pháp tắc" Hỏa, Thổ thuộc tính cũng xem như lợi hại, đáng tiếc, ngươi vẫn chưa vượt qua ranh giới Võ Thần, ngươi có hèn hạ hơn cũng vô dụng thôi!
- Vậy sao?
Sửu Đạo Nhân thân hình trần truồng, lại đi đến Thiên Nhiên, nói:
- Vậy tại sao ngươi không dám mở to mắt ra nhìn? Bề ngoài lão phu thoạt nhìn xấu xí, thế nhưng bên trong lại không xấu. Cho dù Phong của ngươi lợi hại, thế nhưng ngươi có thể thi triển được bao nhiêu lần đây?
Sửu Đạo Nhân khẽ vẫy tay một cái, “mạn đằng” bay ra lúc trước lại quay trở về, thế nhưng lại không phủ lên người Sửu Đạo Nhân, ngược lại hợp thành một thanh kiếm, Sửu Đạo Nhân tiếp tục tiến tới, nhưng lại không nhìn Thiên Nhiên mà nói với nhóm thế lực thứ ba gồm hơn mười tên Võ Thánh:
- Bây giờ các ngươi ra tay còn có hi vọng sống sót, bằng không thì…
- Kẻ nào dám ra tay?
Không đợi Sửu Đạo Nhân nói xong, Thiên Nhiên liền quả quyết hét lên, nàng tất nhiên có thể nhìn ra ý đồ Sửu Đạo Nhân muốn mượn đám Võ Thánh kia để làm tiêu hao năng lượng của nàng, đợi đến lúc nàng suy yếu thì hắn sẽ tùy thời ra tay.
Nếu đã biết thì Thiên Nhiên tất nhiên sẽ không để Sửu Đạo Nhân thực hiện được ý đồ, nàng lạnh lùng nói:
- Hẳn các ngươi đã quên, sau lưng của ta là ai? Hôm nay các ngươi ra tay với ta, gia gia biết được thì tất sẽ rất giận dữ, các ngươi khó có thể tiếp tục sống sót. Nếu như bây giờ các ngươi ra tay, đối phó với tên sửu bát quái kia, ta sẽ thiếu nợ các ngươi một nhân tình, ngày sau tất báo!
Chúng Võ Thánh nghe thấy những lời này, tâm tư nhất thời nhộn nhạo, kích động, lúc này, Sửu Đạo Nhân lại ném thanh “mạn đằng kiếm” ra ngoài, “mạn đằng kiếm” trong lúc bay, một hóa thành mười, mười hóa thành trăm, chỉ trong chớp mắt, mỗi một tên Võ Thánh đều nhìn thấy một thanh “mạn đằng kiếm” nho nhỏ bay đến trước mặt, tất cả Võ Thánh đều giận dữ, đồng loạt xuất thủ, thi triển tất cả thủ đoạn về phía “mạn đằng kiếm”.
Thế nhưng đúng lúc này, “mạn đằng kiếm” nổ tung, đem "Pháp tắc" và phòng ngự của đám Võ Thánh phá thành một khe nứt, đồng thời trong nháy mắt đó, một mùi thơm chui thẳng vào trong mũi bọn hắn, vừa chui vào,bọn hắn liền cảm thấy thân thể lập tức sôi trào, lúc mọi người còn đang phỏng đoán xem mùi thơm kia liệu có phải là kịch độc hay không thì lại có một thứ như con giun chui vào người bọn hắn, chúng Võ Thánh nhất thời không kịp nhìn kỹ.
Lập tức, tiếng quát mắng nổi lên bốn phía:
- Sửu bát quái, ngươi đã làm gì với thân thể lão tử?
- Sửu bát quái, ngươi thật hèn hạ!
- Sửu Đạo Nhân, mùi hương kia là gì? Tại sao lão phu lại cảm thấy toàn thân nóng rực.
….
Sửu Đạo Nhân hèn mọn vuốt mũi, cười nói:
- Mùi thơm đó chính là Dục Xuân Hương, trong ba canh giờ không có giải dược, hoặc là không tìm được bảy bảy bốn mươi chín nữ tử để giao hợp thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Còn thứ tiến vào trong người các ngươi có thể ăn sạch huyết nhục của các ngươi.
-DG-: 49 cử thì cũng chết thôi
Nghe thấy lời này, Thiên Nhiên trực giác cảm thấy không ổn, đám Võ Thánh kia sắc mặt đại biến, có người quát lớn:
- Sửu bát quái, nhanh đưa giải dược cho lão tử! Đồng thời lấy thứ kia ra khỏi người lão tử!
Sửu Đạo Nhân mừng rỡ nói:
- Muốn giải dược? Đơn giản thôi, vậy thì ngươi hãy nghe lời lão phu, đem Phong công chúa vây lại, đợi lão phu khiến nàng trúng phải Dục Xuân Hương, sau khi chuyện tốt thành sẽ cho các ngươi giải dược! Bằng không, lão phu dám cam đoan, các ngươi đừng hòng kẻ nào còn sống, nếu như các ngươi bức lão phu, lão phu cũng lắm sẽ tự bạo, giải dược gì cũng sẽ bị hủy hết.
Ánh mắt chúng Võ Thánh đều nhìn về phía Thiên Nhiên, trong mắt hiện vẻ do dự, cho dù có Thiên Dương Võ Thần uy hiếp, thế nhưng Thiên Dương Võ Thần cũng là chuyện sau này của bọn hắn, còn bây giờ nếu bọn hắn không động thủ thì sẽ lập tức sẽ chết tại đây.
- Yên tâm đi, chúng ta chỉ cần đem Phong công chúa chế trụ, không để người nào biết, vậy thì Thiên Dương Võ Thần sẽ càng không thể biết, đến lúc đó các ngươi rời khỏi Nam Xuyên châu, đến Thất Vân châu, Thiên Thần châu, Thiên Dương Võ Thần còn có thể làm gì được các ngươi?
Sửu Đạo Nhân vừa nói ra lời này, Thiên Nhiên liền biết đám Võ Thánh sẽ giết đến, không chút do dự, nàng quát:
- Động thủ!
Lập tức, Thiết Thương Hùng xung phong xông trận, Tam Vĩ Hồng Hồ và đám người Minh lão tổ tông cũng xông lên, Thiên Nhiên để tiểu đệ theo sát bên cạnh mình, còn để cho Tiểu Nê Thu bảo vệ Thiên Quy.
o0o
Trong Vân Cương Sơn, Sở Nam thôn hấp trên trăm mạch khoáng, cuối cùng cũng tìm được chủ mạch của Lưu Vân Tinh Kim, chủ mạch này quả nhiên không giống bình thường, ngoại trừ phẩm cấp Lưu Vân Tinh Kim rất cao ra, mỗi một khối Lưu Vân Tinh Kim đều giống như một ngọn núi nhỏ.
Sở Nam cảm thấy, trong này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ có Kim Hồn.
Vũ Nghịch Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn
Story
Chương 1244: Hèn hạ không giới hạn
10.0/10 từ 21 lượt.