Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 1124: Tiễn còn, ngũ đại Võ Tôn
Theo một tiếng cuồng tiếu, một đạo đao quang cuồn cuộn trảm tới, thẳng muốn đem đám con dân phía trước đường đi của nó trảm sát.
Ngay lúc đao quang gần như trảm lên người bọn hắn thì đột nhiên bật ngược trở lại với tốc độ nhanh hơn, uy năng mạnh hơn, đem vị chủ nhân căn bản không thể cản nổi trực tiếp chém thành hai nửa mà rơi xuống mặt đất vang lên hai tiếng "bang bang".
Tràng chém giết quỷ dị như vậy khiến cho những kẻ đang hướng Tương Hân nhào tới kia như bị dội một chậu nước lạnh, tất cả đều không thể không bình tĩnh lại, còn con dân Thiên Tướng quốc lại rống lên:
- Công chúa vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
- Là ai? Là ai động thủ? Đứng ra đây!
Có người rống lên, ánh mắt lại hướng bốn phía quét qua.
Lúc này, Tương Hân lại nói ra:
- Ta, Tương Hân xin thề, kẻ nào giết hại con dân Thiên Tướng quốc sẽ đều là địch nhân của Thiên Tướng quốc ta, là địch nhân của Tương Hân ta, mặc kệ ngươi là ai, ta thề sẽ hoàn lại gấp trăm lần!
Lời này vừa ra khiến con dân Thiên Tướng quốc cảm động tới rơi cả nước mắt, thanh âm như sóng triều vang lên.
Đúng lúc này, cửa thành đột nhiên mở ra, chừng một vạn binh sĩ nhanh chóng phóng tới đem một đoàn người Sở Nam, còn có con dân Thiên Tướng quốc cùng những kẻ tham lam vinh hoa phú quý kia đều bao vây vào trong.
Sở Nam nhìn chằm chằm người tới, những binh sĩ này tu vi thấp nhất đều là Võ Vương chi cảnh, mà thống lĩnh lại một gã sơ giai Võ Đế, vô cùng phô trương. Chứng kiến thế trận xa hoa như vậy, hắn một điểm kinh ngạc cũng không có, bất quá, trong tâm lại nổi lên một cái nghi vấn:
"Thiên Võ đại lục, rốt cuộc thuộc cái đẳng cấp gì?"
Nhưng, như vậy cũng chưa phải là đã hết.
Phía bên trên cửa thành còn sừng sững một thân ảnh màu tím tản ra khí tức Võ Đế đại viên mãn, bên dưới cửa thành lại còn có gần năm trăm binh sĩ đè trên gần ba ngàn người quần áo tả tơi, mặt mày xanh xao. Những người này, không ngoại lệ đều là những kẻ hết sức trung thành với Thiên Tướng quốc.
Thân ảnh màu tím loé lên, loáng cái liền xuất hiện trên đầu Tương Hân, cười nói:
- Tương Hân công chúa biệt lai vô dạng a! Ngô Thắng ta mấy ngày nay đang tính toán đi muốn đi bắt công chúa nhưng không ngờ công chúa lại đến đây, Chính Dương hoàng đế đang đợi người làm phi tử thứ 108 a!
- Mơ tưởng!
- Phải không? Công chúa, những lời người vừa mới nói thế nhưng ta đã rành mạch qua, nếu người đáp ứng ngoan ngoãn trở về cùng ta, ta sẽ tha cho con dân của người, bằng không, đầu ba ngàn người kia sẽ phai rơi xuống đất rồi, mà không những chỉ có ba ngàn người này, còn có hơn hai mươi vạn con dân tại Ngũ Động thành, đây chính là máu chảy thành sông, xác người vạn dặm a...
Ngữ khí Ngô Thắng uy hiếp mười phần, không chút che dấu, vừa dứt lời hắn lại còn hướng những kẻ hám tài kia nói:
- Các ngươi còn không ra tay? Chính Dương hoàng đế phong thưởng còn đang đợi các ngươi đi lấy đây này!
Một câu này, tình thế mới hoà hoãn xuống lúc trước trong nháy mắt liền trở nên khẩn trương vạn phần.
Chứng kiến một vạn đại quân bao vây, những người này đều cho rằng Tương Hân công chúa đã vô lực xoay chuyển tình thế, lập tức cả đám như ong vỡ tổ nhào tới.
Tương Hân bị nắm ngay chỗ bảy tấc (*), theo đó thần sắc của nàng không khỏi hiện lên đầy vẻ cam chịu, không khỏi quay đầu lại nhìn Sở Nam một cái, trong ánh mắt lộ ra vẻ thành khẩn.
(Chú: * chỉ đoạn trí mạng nhất trên thân rắn, ý chỉ nắm ngay điểm yếu.)
Sở Nam nhàn nhạt nói ra:
- Ta rất không hài lòng khi có người đứng trên đầu của ta!
Thanh dù rất nhạt nhưng tất cả mọi người đương tràng lại nghe được rất rõ ràng!
Tên Võ Đế đại viên mãn kia nhìn chòng chọc Sở Nam rồi bỗng nhiên nở một nụ cười.
- Tương Hân, ngươi tìm đâu ra được một trợ thủ như thế? Tu vi không đặc biệt cao nhưng can đảm ngược lại cao tới kinh người...
Đang nói, Ngô Thắng đối với một vạn đại quân bên dưới nói:
- Ta muốn hắn bị vạn tiễn xuyên thân!
- Đã nghe chưa?
Sở Nam nói với Tiểu Nê Thu.
- Vèo~~
- Vèo~~
Vạn tiễn tề xạ, một vạn mũi tên này vậy mà đều là thượng phẩm Linh khí, toàn bộ đều ngắm về phía thân thể Sở Nam bắn tới!
Cũng ngay tại lúc này, một đầu tiểu nê thu (cá chạch) đột nhiên bay lên, Ngô Thắng cảm thấy thật không tưởng nhưng lại đối diện với Tương Hân chế nhạo một câu:
- Công chúa, trợ thủ ngươi tìm được, quả nhiên không giống bình thường! Một tên Võ Hoàng như sâu kiến, một con thỏ, giờ lại một con cá chạch, trợ thủ ngươi tìm được đủ khiến người ta phải giật mình a!
Tương Hân nhìn Ngô Thắng với thần sắc thương hại, thần sắc này Ngô Thắng rất dễ dàng nhận ra, trong lòng hắn theo đó không khỏi hiện lên vẻ bất an, vì vậy hắn lại hướng thủ hạ dưới cửa thành quát lên:
- Chém đầu bọn hắn! Lại...
Lời chưa ra hết thì đã bị nghẹn trở lại, bởi vì hắn chứng kiến một vạn mũi tên kia đột nhiên quay đầu, đúng là hướng về phía hắn lao tới. Ngô Thắng đại sợ, bởi vì một vạn mũi tên cấp bậc Linh khí này có một danh tự, gọi là Phá Đế tiễn!
Tuy rằng hắn là Võ Đế đại viên mãn, nhưng dưới một vạn mũi Phá Đế tiễn này hắn cũng chỉ có thể bị bắn thành tổ ong! Ngô Thắng không biết chuyện gì đã phát sinh, trong lúc nhất thời hắn liền tế ra thủ đoạn phòng ngự cường đại nhất, đem tất cả tu vi sở hữu bộc phát ra, còn lấy ra cả pháp bảo công kích cùng bạt mạng bỏ trốn...
Làm chừng ấy việc xong, Ngô Thắng lại phát hiện ra một vạn mũi tên này lại đột nhiên đình chỉ, tâm theo đó mà càng chìm xuống. Đúng lúc này, một thanh âm liền truyền vào trong lỗ tai hắn:
- Chuẩn bị tốt chưa?
- Ngươi là ai?
- Là giao gia gia ngươi!
Ánh mắt Ngô Thắng quét bốn bề một lượt, cuối cùng cũng rơi lên người Tiểu Nê Thu, ánh mắt lấp lánh nghi hoặc, Tiểu Nê Thu lại truyền âm tới:
- Dám nói giao gia gia ngươi là cá chạch, giao gia gia ngươi liền đem ngươi bắn thành tổ ong!
Lời vừa dứt, một vạn mũi Phá Đế tiễn lần nữa kích bắn tới, trong nháy mắt liền xuyên phá phòng ngự của Ngô Thắng, nhân tiện diệt luôn nguyên lực, tu vi mà găm chi chít lên người hắn, lúc này, chân của hắn mới nghiêng về một phương hướng khác.
Võ Đế đại viên mãn, cứ như vậy bị tiễn của thủ hạ dưới tay bắn chết!
Tại nơi xa, những kẻ đang nâng đao muốn chém con dân Thiên Tướng quốc tất cả lại đều bị đông lạnh tại chỗ, trở thành một cỗ băng điêu, trong lúc Ngô Thắng bị vạn tiễn xuyên thân, bọn hắn lại tựa như đá tảng vỡ mà văng tung toé ra nhưng một điểm máu huyết cũng không xuất hiện.
Đám người hám tài lần nữa ngây người, lần này không phải là phát ngốc mà là vô cùng sợ hãi rồi.
Đúng lúc này, thanh âm nhàn nhạt của Sở Nam lại một lần nữa vang lên:
- Như ta vừa mới nói xong, ta rất không vui khi có người đứng trên đầu của ta!
Thanh âm truyền ra, có một ít người phản ứng vô cùng mau lẹ xoay người bỏ chạy, số còn lại thì ngốc trệ, không biết câu này ý tứ là gì, chỉ có thể ngây người tại chỗ.
Trong trường hợp này, mặc kệ là người điên cuồng bỏ trốn hay vẫn ngu ngu ngơ ngơ, tất cả đều thấy trước mắt mình chợt xuất hiện một giọt nước, tất cả không hẹn mà cảm thấy kỳ lạ, còn những đại sát chiêu tản ra khí tức cuồng bạo cùng tất cả hào quang đột nhiên dưới giọt nước kia hoá thành một cái động nhỏ, chỉ với một cái hút, giọt nước lúc này chả khác gì một cái túi, đem bọn hắn cùng tất cả chiêu thức cuốn vào bên trong.
Sau một lần hít thở giọt nước biến mất không thấy, tất cả đám võ giả vì vinh hoa phú quý theo đó mà cũng biến mất theo, thật giống như chưa từng xuất hiện qua. Lúc này, đến lượt một vạn quan quân chung quanh ngây người.
Tên thống lĩnh kia một tay cầm đại trảm đao, một tay chỉ Sở Nam, quát lạnh:
- Phá Đế tiễn, tam xạ! Vì thành chủ đại nhân báo cừu!
- Trả tên lại cho bọn hắn!
Sở Nam miệng nói chân bước về phía trước, ngay lúc một vạn đại quân gài ba mũi tên lên cung, một vạn mũi tên lúc trước mặc dù đã ghim lên người Ngô Thắng nhưng lúc này chúng lại quay ngược trở lại, men theo quỹ tích lúc trước mà quay trở về, cũng không phải là đầu tiễn về trước mà là đuôi!
Đuôi tiễn thì có sao?
Như lợi khí giết người, đuôi tên không chỉ đâm vào tay bọn hắn mà còn xuyên thẳng qua, đâm vào tâm tạng bọn hắn.
Thanh âm "rầm rầm rầm" như pháo nổ vang lên, sau khi tiếng vang chấm dứt, một vạn đại quân Ngũ Động thành đã hoá thành một đám thi thể khô khốc.
Tương Hân vui vẻ nhưng ẩn ẩn lại còn mang theo vẻ ẩn ưu (lo âu sâu kín), bởi vì vừa rồi ra tay chính là Hung giao xuất thủ, Hung giao bốn trảo không phải là nhân loại, lại có thực lực cấp bậc Võ Thánh, điều này không biết có phạm vào quy định hay không. Nếu phạm phải quy định mà nói, vậy một đường đi tới chắc hẳn càng thêm gian nan rồi.
Đúng lúc này, thanh âm Sở Nam lại vang lên:
- Ngươi đi thu phục toà thành đầu tiên đi, rất nhanh, ngươi có thể thu phục được toà thứ hai, thứ ba,...
- Cám ơn đại nhân.
- Không cần đa tạ ta, chỉ cần ngươi hảo hảo thu thập địa đồ vật giúp ta, còn có các loại nguyên liệu, tài liệu quý hiếm, các loại điển tịch, đặc biệt là liên quan tới trận pháp, còn có thảo dược quý hiếm, đặc biệt là một loại linh dược gọi là "Huyết Tiên Tần Hoàn"!
- Đại nhân, Tương Hân nhớ kỹ rồi.
Tương Hân đi an bài mọi chuyện, lại triệu tập con dân Thiên Tướng quốc, dựa theo phân phó của Sở Nam mà bắt đầu đem tin tức hướng bốn phương tám hướng truyền đi. Mà Sở Nam dừng chân ở lại thành phủ chủ mà tu luyện, lần tu luyện này cũng không phải như những lần khác, lần tu luyện này lại là tổng kết những gì đạt được trước đó.
- Yên tâm đi, chỉ cần trong vòng một năm ngươi có thể đạt được đủ địa bàn, lão phu bảo vệ ngươi tấn giai thành Thượng quốc!
- Còn kém hai cái quốc gia nữa, trong vòng nửa năm là có thể thu phục được rồi.
An Võ Thánh có chút đau đầu, bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện:
- Thứ lão phu muốn kia, ngươi cần phải chuẩn bị tốt rồi!
- An Võ Thánh yên tâm, lúc Chính Dương quốc tấn thăng Thượng quốc, cái kia sẽ liền đưa tới tay An Võ Thánh!
- Vậy là tốt rồi.
....
Chớp mắt, mười mấy ngày đã trôi qua, năm lộ đại quân tiến sát tới, năm tên Võ Tôn cùng lúc tiến nhập Ngũ Động thành thành phủ chủ, Hung giao đang làm ra mấy cái hành động khó khăn, gặp phải cơ hội thoát thân này liền gấp gáp hướng Sở Nam thỉnh mệnh:
- Đại nhân, ta đi đem năm tên mắt không tròng này thu thập.
- Không cần, tự ta sẽ ra tay, ngươi cùng Tiểu Hắc áp trận là được!
Sở Nam trợn mắt nói ra, Hung giao "ô hô" một tiếng, con mắt liền đảo một cái chín vạn tám ngàn sáu trăm chín mươi vòng...
- Tiểu tử, ngươi chính là vị cao nhân cứu Tương Hân công chúa kia hả?
- Xem như thế đi!
Sở Nam nói một cách tuỳ ý, còn mí mắt hắn lại đặt lên người ngũ đại Võ Tôn trước mặt, từ tu vi đến mỗi khí tức toả ra, tuy đều cường đại, thậm chí khí tức ba trong số đó so với Trương Hồng còn mạnh hơn.
"Hai cao giai Võ Tôn, ba Võ Tôn đại viên mãn, Chính Dương hoàng đế thật sự là đủ quyết đoán!"
Vũ Nghịch Càn Khôn
Ngay lúc đao quang gần như trảm lên người bọn hắn thì đột nhiên bật ngược trở lại với tốc độ nhanh hơn, uy năng mạnh hơn, đem vị chủ nhân căn bản không thể cản nổi trực tiếp chém thành hai nửa mà rơi xuống mặt đất vang lên hai tiếng "bang bang".
Tràng chém giết quỷ dị như vậy khiến cho những kẻ đang hướng Tương Hân nhào tới kia như bị dội một chậu nước lạnh, tất cả đều không thể không bình tĩnh lại, còn con dân Thiên Tướng quốc lại rống lên:
- Công chúa vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
- Là ai? Là ai động thủ? Đứng ra đây!
Có người rống lên, ánh mắt lại hướng bốn phía quét qua.
Lúc này, Tương Hân lại nói ra:
- Ta, Tương Hân xin thề, kẻ nào giết hại con dân Thiên Tướng quốc sẽ đều là địch nhân của Thiên Tướng quốc ta, là địch nhân của Tương Hân ta, mặc kệ ngươi là ai, ta thề sẽ hoàn lại gấp trăm lần!
Lời này vừa ra khiến con dân Thiên Tướng quốc cảm động tới rơi cả nước mắt, thanh âm như sóng triều vang lên.
Đúng lúc này, cửa thành đột nhiên mở ra, chừng một vạn binh sĩ nhanh chóng phóng tới đem một đoàn người Sở Nam, còn có con dân Thiên Tướng quốc cùng những kẻ tham lam vinh hoa phú quý kia đều bao vây vào trong.
Sở Nam nhìn chằm chằm người tới, những binh sĩ này tu vi thấp nhất đều là Võ Vương chi cảnh, mà thống lĩnh lại một gã sơ giai Võ Đế, vô cùng phô trương. Chứng kiến thế trận xa hoa như vậy, hắn một điểm kinh ngạc cũng không có, bất quá, trong tâm lại nổi lên một cái nghi vấn:
"Thiên Võ đại lục, rốt cuộc thuộc cái đẳng cấp gì?"
Nhưng, như vậy cũng chưa phải là đã hết.
Phía bên trên cửa thành còn sừng sững một thân ảnh màu tím tản ra khí tức Võ Đế đại viên mãn, bên dưới cửa thành lại còn có gần năm trăm binh sĩ đè trên gần ba ngàn người quần áo tả tơi, mặt mày xanh xao. Những người này, không ngoại lệ đều là những kẻ hết sức trung thành với Thiên Tướng quốc.
Thân ảnh màu tím loé lên, loáng cái liền xuất hiện trên đầu Tương Hân, cười nói:
- Tương Hân công chúa biệt lai vô dạng a! Ngô Thắng ta mấy ngày nay đang tính toán đi muốn đi bắt công chúa nhưng không ngờ công chúa lại đến đây, Chính Dương hoàng đế đang đợi người làm phi tử thứ 108 a!
- Mơ tưởng!
- Phải không? Công chúa, những lời người vừa mới nói thế nhưng ta đã rành mạch qua, nếu người đáp ứng ngoan ngoãn trở về cùng ta, ta sẽ tha cho con dân của người, bằng không, đầu ba ngàn người kia sẽ phai rơi xuống đất rồi, mà không những chỉ có ba ngàn người này, còn có hơn hai mươi vạn con dân tại Ngũ Động thành, đây chính là máu chảy thành sông, xác người vạn dặm a...
Ngữ khí Ngô Thắng uy hiếp mười phần, không chút che dấu, vừa dứt lời hắn lại còn hướng những kẻ hám tài kia nói:
- Các ngươi còn không ra tay? Chính Dương hoàng đế phong thưởng còn đang đợi các ngươi đi lấy đây này!
Một câu này, tình thế mới hoà hoãn xuống lúc trước trong nháy mắt liền trở nên khẩn trương vạn phần.
Chứng kiến một vạn đại quân bao vây, những người này đều cho rằng Tương Hân công chúa đã vô lực xoay chuyển tình thế, lập tức cả đám như ong vỡ tổ nhào tới.
Tương Hân bị nắm ngay chỗ bảy tấc (*), theo đó thần sắc của nàng không khỏi hiện lên đầy vẻ cam chịu, không khỏi quay đầu lại nhìn Sở Nam một cái, trong ánh mắt lộ ra vẻ thành khẩn.
(Chú: * chỉ đoạn trí mạng nhất trên thân rắn, ý chỉ nắm ngay điểm yếu.)
Sở Nam nhàn nhạt nói ra:
- Ta rất không hài lòng khi có người đứng trên đầu của ta!
Thanh dù rất nhạt nhưng tất cả mọi người đương tràng lại nghe được rất rõ ràng!
Tên Võ Đế đại viên mãn kia nhìn chòng chọc Sở Nam rồi bỗng nhiên nở một nụ cười.
- Tương Hân, ngươi tìm đâu ra được một trợ thủ như thế? Tu vi không đặc biệt cao nhưng can đảm ngược lại cao tới kinh người...
Đang nói, Ngô Thắng đối với một vạn đại quân bên dưới nói:
- Ta muốn hắn bị vạn tiễn xuyên thân!
- Đã nghe chưa?
Sở Nam nói với Tiểu Nê Thu.
- Vèo~~
- Vèo~~
Vạn tiễn tề xạ, một vạn mũi tên này vậy mà đều là thượng phẩm Linh khí, toàn bộ đều ngắm về phía thân thể Sở Nam bắn tới!
Cũng ngay tại lúc này, một đầu tiểu nê thu (cá chạch) đột nhiên bay lên, Ngô Thắng cảm thấy thật không tưởng nhưng lại đối diện với Tương Hân chế nhạo một câu:
- Công chúa, trợ thủ ngươi tìm được, quả nhiên không giống bình thường! Một tên Võ Hoàng như sâu kiến, một con thỏ, giờ lại một con cá chạch, trợ thủ ngươi tìm được đủ khiến người ta phải giật mình a!
Tương Hân nhìn Ngô Thắng với thần sắc thương hại, thần sắc này Ngô Thắng rất dễ dàng nhận ra, trong lòng hắn theo đó không khỏi hiện lên vẻ bất an, vì vậy hắn lại hướng thủ hạ dưới cửa thành quát lên:
- Chém đầu bọn hắn! Lại...
Lời chưa ra hết thì đã bị nghẹn trở lại, bởi vì hắn chứng kiến một vạn mũi tên kia đột nhiên quay đầu, đúng là hướng về phía hắn lao tới. Ngô Thắng đại sợ, bởi vì một vạn mũi tên cấp bậc Linh khí này có một danh tự, gọi là Phá Đế tiễn!
Tuy rằng hắn là Võ Đế đại viên mãn, nhưng dưới một vạn mũi Phá Đế tiễn này hắn cũng chỉ có thể bị bắn thành tổ ong! Ngô Thắng không biết chuyện gì đã phát sinh, trong lúc nhất thời hắn liền tế ra thủ đoạn phòng ngự cường đại nhất, đem tất cả tu vi sở hữu bộc phát ra, còn lấy ra cả pháp bảo công kích cùng bạt mạng bỏ trốn...
Làm chừng ấy việc xong, Ngô Thắng lại phát hiện ra một vạn mũi tên này lại đột nhiên đình chỉ, tâm theo đó mà càng chìm xuống. Đúng lúc này, một thanh âm liền truyền vào trong lỗ tai hắn:
- Chuẩn bị tốt chưa?
- Ngươi là ai?
- Là giao gia gia ngươi!
Ánh mắt Ngô Thắng quét bốn bề một lượt, cuối cùng cũng rơi lên người Tiểu Nê Thu, ánh mắt lấp lánh nghi hoặc, Tiểu Nê Thu lại truyền âm tới:
- Dám nói giao gia gia ngươi là cá chạch, giao gia gia ngươi liền đem ngươi bắn thành tổ ong!
Lời vừa dứt, một vạn mũi Phá Đế tiễn lần nữa kích bắn tới, trong nháy mắt liền xuyên phá phòng ngự của Ngô Thắng, nhân tiện diệt luôn nguyên lực, tu vi mà găm chi chít lên người hắn, lúc này, chân của hắn mới nghiêng về một phương hướng khác.
Võ Đế đại viên mãn, cứ như vậy bị tiễn của thủ hạ dưới tay bắn chết!
Tại nơi xa, những kẻ đang nâng đao muốn chém con dân Thiên Tướng quốc tất cả lại đều bị đông lạnh tại chỗ, trở thành một cỗ băng điêu, trong lúc Ngô Thắng bị vạn tiễn xuyên thân, bọn hắn lại tựa như đá tảng vỡ mà văng tung toé ra nhưng một điểm máu huyết cũng không xuất hiện.
Đám người hám tài lần nữa ngây người, lần này không phải là phát ngốc mà là vô cùng sợ hãi rồi.
Đúng lúc này, thanh âm nhàn nhạt của Sở Nam lại một lần nữa vang lên:
- Như ta vừa mới nói xong, ta rất không vui khi có người đứng trên đầu của ta!
Thanh âm truyền ra, có một ít người phản ứng vô cùng mau lẹ xoay người bỏ chạy, số còn lại thì ngốc trệ, không biết câu này ý tứ là gì, chỉ có thể ngây người tại chỗ.
Trong trường hợp này, mặc kệ là người điên cuồng bỏ trốn hay vẫn ngu ngu ngơ ngơ, tất cả đều thấy trước mắt mình chợt xuất hiện một giọt nước, tất cả không hẹn mà cảm thấy kỳ lạ, còn những đại sát chiêu tản ra khí tức cuồng bạo cùng tất cả hào quang đột nhiên dưới giọt nước kia hoá thành một cái động nhỏ, chỉ với một cái hút, giọt nước lúc này chả khác gì một cái túi, đem bọn hắn cùng tất cả chiêu thức cuốn vào bên trong.
Sau một lần hít thở giọt nước biến mất không thấy, tất cả đám võ giả vì vinh hoa phú quý theo đó mà cũng biến mất theo, thật giống như chưa từng xuất hiện qua. Lúc này, đến lượt một vạn quan quân chung quanh ngây người.
Tên thống lĩnh kia một tay cầm đại trảm đao, một tay chỉ Sở Nam, quát lạnh:
- Phá Đế tiễn, tam xạ! Vì thành chủ đại nhân báo cừu!
- Trả tên lại cho bọn hắn!
Sở Nam miệng nói chân bước về phía trước, ngay lúc một vạn đại quân gài ba mũi tên lên cung, một vạn mũi tên lúc trước mặc dù đã ghim lên người Ngô Thắng nhưng lúc này chúng lại quay ngược trở lại, men theo quỹ tích lúc trước mà quay trở về, cũng không phải là đầu tiễn về trước mà là đuôi!
Đuôi tiễn thì có sao?
Như lợi khí giết người, đuôi tên không chỉ đâm vào tay bọn hắn mà còn xuyên thẳng qua, đâm vào tâm tạng bọn hắn.
Thanh âm "rầm rầm rầm" như pháo nổ vang lên, sau khi tiếng vang chấm dứt, một vạn đại quân Ngũ Động thành đã hoá thành một đám thi thể khô khốc.
Tương Hân vui vẻ nhưng ẩn ẩn lại còn mang theo vẻ ẩn ưu (lo âu sâu kín), bởi vì vừa rồi ra tay chính là Hung giao xuất thủ, Hung giao bốn trảo không phải là nhân loại, lại có thực lực cấp bậc Võ Thánh, điều này không biết có phạm vào quy định hay không. Nếu phạm phải quy định mà nói, vậy một đường đi tới chắc hẳn càng thêm gian nan rồi.
Đúng lúc này, thanh âm Sở Nam lại vang lên:
- Ngươi đi thu phục toà thành đầu tiên đi, rất nhanh, ngươi có thể thu phục được toà thứ hai, thứ ba,...
- Cám ơn đại nhân.
- Không cần đa tạ ta, chỉ cần ngươi hảo hảo thu thập địa đồ vật giúp ta, còn có các loại nguyên liệu, tài liệu quý hiếm, các loại điển tịch, đặc biệt là liên quan tới trận pháp, còn có thảo dược quý hiếm, đặc biệt là một loại linh dược gọi là "Huyết Tiên Tần Hoàn"!
- Đại nhân, Tương Hân nhớ kỹ rồi.
Tương Hân đi an bài mọi chuyện, lại triệu tập con dân Thiên Tướng quốc, dựa theo phân phó của Sở Nam mà bắt đầu đem tin tức hướng bốn phương tám hướng truyền đi. Mà Sở Nam dừng chân ở lại thành phủ chủ mà tu luyện, lần tu luyện này cũng không phải như những lần khác, lần tu luyện này lại là tổng kết những gì đạt được trước đó.
- Yên tâm đi, chỉ cần trong vòng một năm ngươi có thể đạt được đủ địa bàn, lão phu bảo vệ ngươi tấn giai thành Thượng quốc!
- Còn kém hai cái quốc gia nữa, trong vòng nửa năm là có thể thu phục được rồi.
An Võ Thánh có chút đau đầu, bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện:
- Thứ lão phu muốn kia, ngươi cần phải chuẩn bị tốt rồi!
- An Võ Thánh yên tâm, lúc Chính Dương quốc tấn thăng Thượng quốc, cái kia sẽ liền đưa tới tay An Võ Thánh!
- Vậy là tốt rồi.
....
Chớp mắt, mười mấy ngày đã trôi qua, năm lộ đại quân tiến sát tới, năm tên Võ Tôn cùng lúc tiến nhập Ngũ Động thành thành phủ chủ, Hung giao đang làm ra mấy cái hành động khó khăn, gặp phải cơ hội thoát thân này liền gấp gáp hướng Sở Nam thỉnh mệnh:
- Đại nhân, ta đi đem năm tên mắt không tròng này thu thập.
- Không cần, tự ta sẽ ra tay, ngươi cùng Tiểu Hắc áp trận là được!
Sở Nam trợn mắt nói ra, Hung giao "ô hô" một tiếng, con mắt liền đảo một cái chín vạn tám ngàn sáu trăm chín mươi vòng...
- Tiểu tử, ngươi chính là vị cao nhân cứu Tương Hân công chúa kia hả?
- Xem như thế đi!
Sở Nam nói một cách tuỳ ý, còn mí mắt hắn lại đặt lên người ngũ đại Võ Tôn trước mặt, từ tu vi đến mỗi khí tức toả ra, tuy đều cường đại, thậm chí khí tức ba trong số đó so với Trương Hồng còn mạnh hơn.
"Hai cao giai Võ Tôn, ba Võ Tôn đại viên mãn, Chính Dương hoàng đế thật sự là đủ quyết đoán!"
Vũ Nghịch Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn
Story
Chương 1124: Tiễn còn, ngũ đại Võ Tôn
10.0/10 từ 21 lượt.