Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1078: Trời? Bụi gai sa mạc

Nghe thấy câu trả lời này, người kia liền trực tiếp choáng váng, hắn thật sự không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, nhưng hắn bị sự tham lam thôi thúc, cũng không nghĩ nhiều, liền vội vàng chạy đến phía trước, nhưng hắn không chạy đến những cây cột kia, ngược lại chạy đến hạt châu cấp bậc Tổ Bảo.

- Hạt châu này xem ra không phải phàm vật, đem hạt châu này về thì ta có thể trở thành phó bang chủ Mạc Lang bang, đến lúc đó muốn nữ nhân gì thì sẽ có nữ nhân đó, muốn…

Trong đầu còn đang nghĩ, người này liền bước vào trong trận mà Sở Nam chưa triệt hồi, sau đó chỉ nghe “phốc” một tiếng, người kia liền biến mất, biến mất triệt để, biến mất ngay trước mặt mọi người…

Ánh mắt Sở Nam đột nhiên sáng lên.

Tàn trận da thú ứng đối với ba mươi sáu ngôi sao.

Sở Nam chỉ bày bố mười một ngôi sao, có thể nói là tàn trận trong tàn trận, hẳn là không có uy lực gì tồn tại, thế nhưng không ngờ tàn trận chỉ mười một ngôi sao này lại có uy lực như vậy.


Hơn nữa, đây cũng không phải là trời đêm, cũng không có ngôi sao để ứng đối với trận pháp, lúc này mặt trời đã mọc từ phía Đông lên.

Phải đại trận tuyệt thế nào mới có thể tạo thành uy năng như vậy?

Sở Nam kìm chế cuồng hỉ trong lòng, càng thêm kiên định, bất luận thế nào cũng phải tìm ra toàn bộ tàn trận này để bày bố toàn trận.

Người kia biến mất, khống có quần áo bị xé nát, không có huyết nhục bay tứ tung, cứ như vậy biến mất hoàn toàn, phảng phất như chưa từng xuất hiện tại đại lục này, giống như chưa từng có nhân vật như vậy xuất hiện, mọi người, đám đông lại lần nữa nghẹn họng.

Trong mắt Mạc Lang bang chủ bắn ra tia oán độc, người kia là do hắn phái ra, ngay cả hắn cũng không biết ốc đảo hay sông cát gì, tên thủ hạ của hắn đương nhiên càng không biết, cố ý nói biết tất nhiên là có âm mưu, hắn đã an bài một loạt hậu thủ, nhưng căn bản ngoài dự liệu là tên thủ hạ kia cứ như không có, quỷ dị vô cùng, mà những hậu thủ của hắn cũng vậy mà gián đoán.

- Còn ai biết không?



- Sa Hải, mang 500 người xông lên!

Bang chủ Độc Sa bang nghiêm giọng quát, Sa Hải toàn thân run lên, nói:

- Đại ca, chuyện này…

- Chuyện này cái gì? Còn không mau đi, dẫn người xông lên, chỉ cần không đi vào, đứng từ xa công kích, đem cây cột kia hủy diệt, hoặc là hủy diệt bất kỳ thứ đồ vật gì trong đó thì đại trận sẽ vô dụng, đến lúc đó còn không phải ngươi muốn gì cũng được hay sao?

- Đại ca anh minh.

Sa Hải khen một câu, lại mang theo 500 người cưỡi Độc Sa Vĩ Hạt Trùng xông đến, Sở Nam không muốn lãng phí thời gian đối với những người này, lại muốn nhìn xem trận pháp bố trí được mười một bước đến cùng có uy lực gì, vì vậy mới tùy ý để bọn hắn làm loạn.


Sở Nam cũng biết, từ tuổi của những người này mà xem, căn bản không thể biết được sự tồn tại của ốc đảo và sông cát, nhưng hắn muốn xem trong tộc của bọn hắn liệu có ghi chép lại hay truyền thuyết liên quan nào hay không.

Trong nháy mắt, đám người Sa Hãi đã xông đến trước tàn trận, bọn hắn không công kích Chân Vũ Trụ, dù sao thì Chân Vũ Trụ thoạt nhìn cũng cao lớn cực kỳ, cho nên bọn hắn chọn công kích khúc xương, trong mắt bọn hắn thì những khúc xương này căn bản không có tác dụng gì.

500 người thi triển Đồ Đằng chiến kỹ lớn nhất của mình, hơn nữa 500 con Độc Sa Vĩ Hạt Trùng cũng dùng đuôi của mình đâm về phía khúc xương, thanh thế cực lớn, thế nhưng, sau đó thì những công kích đó cũng biến mất giống như người lúc trước, uy năng khổng lồ cũng không còn.

- Cái gì? Ngay cả công kích cũng có thể diệt trừ?

Sở Nam khiếp sợ, đồng thời mừng rỡ không thôi, những người khác càng trợn tròn mắt, chỉ có điều bọn hắn vẫn không lui, ngược lại nhìn thấy Sở Nam không ngăn cản, mỗi thế lực đều phái người đi dò xét, nhằm phá hỏng tàn trận kia.

Cuối cùng, tất cả mọi công kích đều biến mất.

Tất cả thế lực ở đây, bất luận lớn nhỏ, gần như đều đi dò xét, chỉ có một thế lực không động thủ, cỗ thế lực này nhân số không nhiều, chỉ có hai ba mươi người, hơn nữa còn là nữ nhân, tất cả đều mặc quần áo hỏa hồng sắc, cưỡi trên Sa lạc mã, trong phiến sa mạc này quả thật gây chú ý, phong cảnh khá đẹp mắt.

Chỉ có điều bây giờ không ai đi thưởng thức phong cảnh này, ánh mắt của bọn chúng đều rơi trên tồn tại động lòng người này, ngoại trừ Sở Nam, Sở Nam nhìn về phía một nữ tử đứng phía trước, đem ánh mắt của nàng thu vào trong đáy mắt.

Sau đó, vung tay lên, đem khúc xương, hạt châu, Chân Vũ Trụ, tất cả đều thu vào trong nhẫn trữ vật, sau đó lại ôm tiểu Hắc đạp bước rời đi, sau khi thân ảnh lóe lên, Sở Nam liền xuất hiện trước mặt nữ tử này.

- A…

Nữ tử hét lên một tiếng sợ hãi, Sở Nam đến thật sự quá đột ngột, nhưng nữ tử này cũng nhanh chóng khôi phục trấn tĩnh, hai mươi nữ tử đằng sau nàng đều tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Sở Nam, chỉ cần Sở Nam làm ra sự tình bất lợi với nữ tử kia thì các nàng sẽ liều mạng với hắn.

- Ngươi biết ốc đảo và sông cát sao?

Sở Nam nhàn nhạt hỏi, không hề có chút uy áp nào, chỉ có điều, thủ đoạn mà Sở Nam bày ra lúc trước đã khiến các nàng bị chấn trụ, mặc kệ Sở Nam ôn nhu như thế nào thì các nàng vẫn có một loại cảm giác không thở nổi, hơn hai mươi người, thần sắc mỗi người đều bất định, chỉ có nữ tử hồng y kia là nhìn chằm chằm Sở Nam, song quyền siết chặt, giống như muốn hạ quyết định nào đó, nhưng vẫn còn do dự.

Vũ Nghịch Càn Khôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn Story Chương 1078: Trời? Bụi gai sa mạc
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...