Vũ Luyện Điên Phong
Chương 658: Chiến đấu trong tuyệt vọng
Hỏa Sơn yên lặng nhiều năm bỗng nhiên bạo phát. Miệng Hỏa Sơn phun ra từng dòng dung nham kinh khủng. Trong không trung bỗng nhiên lóe lên từng tia chớp đẹp mắt. Những tia chớp đó như linh xà oanh kích, dày đặc không đếm xuể.
Từng Cổ Ma tộc nhân đang trốn tránh dung nham, vẫn chưa phản ứng kịp liền bị những tia chớp đó đánh trúng, trong nháy mắt biến thành một đám sương máu, ngay cả xương cốt cũng không còn, chết vô cùng thê thảm.
Phần lớn Cổ Ma tộc nhân sắc mặt hoảng loạn, hai mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, vội vàng triển khai thực lực, tháo chạy tứ phía theo bản năng.
Rắc rắc rắc, dung nham và sấm sét cùng xuất hiện, cả vùng Hỏa Sơn trong nháy mắt trở thành một vùng đất chết.
Thiên uy cuồn cuộn!
Sắc mặt của ba đại thống lĩnh Lệ Dung, Hoa Mặc và Chử Kiến đều thay đổi, ngưng trọng đến cực điểm, không dám dừng lại lâu, đều lao về phía sau. Họ không biết nơi đây đã xảy ra biến cố gì, nhưng thiên uy như vậy, ngay cả ba người bọn họ cũng không dám đụng tới.
Trên bầu trời, thiên lôi đùng đùng, dưới Hỏa Sơn, dung nham phun trào.
Thiên uy như vậy làm rung động từng cường giả của Cổ Ma, khiến họ run rẩy trong lòng.
Trong Tiểu Huyền Giới này, họ chưa từng gặp phải nguy hiểm gì quá lớn. Nhưng hôm nay, họ đã nhìn thấy.
Không lâu sau, đám người của Chử Kiến và Lệ Dung đã trốn khỏi Hỏa Sơn cách đó mấy chục dặm, đến một vị trí tương đối an toàn. Hai bên cách nhau mấy chục dặm, nhìn biến cố phía Hỏa Sơn, nhất thời không nói gì.
Lệ Dung mặt xám như tro tàn. Nếu nói lúc nãy bà còn ôm một chút hi vọng về sinh tử của Dương Khai và Hàn Phi, thì bây giờ tia hi vọng đó đã bị hiện tại tàn khốc vô tình tiêu diệt.
Thiên uy như vậy, Lệ Dung cảm thấy Dương Khai và Hàn Phi không thể sống sót.
Vừa lúc đó, trong Hỏa Sơn hỗn độn đột nhiên lao ra hai đạo thân ảnh.
Dưới sự quẫy nhiễu của từng dòng dung nham và sấm sét, không ai phát hiên ra sự tồn tại cả hai đạo thân ảnh này. Tất cả mọi người đều bị thiên uy khổng lồ kia thu hút.
Trong nháy mắt ra khỏi Hỏa Sơn, sắc mặt của Dương Khai và Hàn Phi cũng đại biến.
Họ không ngờ hao tâm kiệt sức thoát ra khỏi Hỏa Sơn lại bị một màn như ngày tận thế chào đón. Bốn bề ngập tràn hơi thở chết chóc, khiến người ta không kìm được mà sinh ra một cảm giác sợ hãi.
- Mau đi thôi! Hàn Phi quát một tiếng. Đến đây rồi, nàng không cần Dương Khai che chở nữa, ngược lại vận chuyển chân nguyên, bao bọc lấy Dương Khai, dẫn hắn bay về một hướng.
Dương Khai không chần chừ, vội phát ra Cốt Thuẫn, rót chân nguyên vào, miệng thú của Cốt Thuẫn há ra dữ tợn. Có nó che chắn ở phía trên, trở thành thành lũy che chắn công kích chí mạng.
Ầm ầm ầm
Sấm sét liên tiếp đánh xuống, đều bị Cốt Thuẫn hấp thu. Nhưng mới tiếp được vài ba tia chớp, Dương Khai liền phát hiện, bí bảo phòng ngự đã được tinh luyện thành Huyền cấp thượng phẩm lại có một vài dấu hiệu không chống đỡ được.
May mà thân hình Hàn Phi cực kỳ linh hoạt, dẫn Dương Khai lách qua dung nham và sấm sét, tránh được hết những nơi nguy hiểm.
Một lát sau, hai người cũng đã thoát khỏi khu vực nguy hiểm cuối cùng.
- Phía trước có người! Dương Khai nheo mắt lại, quát lạnh một tiếng, lập tức sắc mặt thay đổi: - Là Chử Kiến!
- Tiêu rồi! Hàn Phi cũng run lên. Nàng không ngờ Chử Kiến lại đứng đợi ở ngoài lâu như vậy.
Ít nhất thì nàng và Dương Khai đã nán lại trong Hỏa Sơn nửa tháng, tên Chử Kiến này lại kiên nhẫn như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng.
- Chuẩn bị chạy. Thần sắc Dương Khai âm trầm, khẽ nói bên tai Hàn Phi.
Hàn Phi khẽ gật đầu.
Lúc hai người phát hiện ra Chử Kiến thì đối phương cũng phát hiện ra tình hình này. Sau khi nhìn rõ thân hình của Dương Khai và Hàn Phi, Chử Kiến liền tỏ ra mừng rỡ, cười dữ tợn:
- Không ngờ chúng còn sống. Ha ha ha. Đúng là ông trời giúp ta!
Nói xong, nhìn về một phía bên kia Hỏa Sơn, căn bản không nhìn thấy Lệ Dung và Hoa Mặc.
Chử Kiến thầm định, y không nhìn thấy tình hình bên đó thì người bên đó chắc chắn cũng không nhìn thấy tình hình bên này. Cũng có nghĩ là y hoàn toàn có cơ hội bắt Dương Khai và Hàn Phi trước khi Lệ Dung kịp phản ứng.
Chỉ cần bắt được hai người này thì Chử Kiến có được vốn liếng để đối phó với Lệ Dung rồi!
Hình như Lệ Dung quan tâm tên nhân loại này hơn cả Hàn Phi thống lĩnh. Chử Kiến rất muốn biết trong đó có thâm ý gì!
Đối diện cách đó không xa, tên loài người đó và Hàn Phi sau khi thoát khỏi vùng nguy hiểm đã đổi phương hướng, đang lao về bên cạnh, rõ ràng là muốn thoát khỏi tầm nhìn của y.
Chử Kiến cười lạnh một tiếng, không hề do dự, lập tức thi triển Ma Thần Biến.
Diện mạo dữ tợn nhanh chóng bị Ma Vân đen kịt bao phủ, có vẻ càng lúc càng khủng khiếp. Tu vi đứng đầu Siêu Phàm lưỡng tầng tăng lên cực lớn, một thân khí huyết và lực chiến đấu cũng tăng vọt.
Thân hình nhoáng lên, Chử Kiến đã chặn ngay trước mặt Dương Khai và Hàn Phi, quát lạnh: - Các ngươi thật là mạng lớn. Nhưng lần này thì các ngươi sẽ không còn may mắn như vậy nữa đâu! Hàn Phi, giao hắn ra đây đi!
Nói xong, đại thủ liền nắm lấy Hàn Phi.
Hàn Phi hừ lạnh, tiện tay dùng lực lên người Dương Khai, đẩy hắn ra xa hơn, cũng vội vàng thi triển Ma Thần Biến, ngăn chặn công thế của Chử Kiến.
Dù thực lực hai bên hơn kém nhau một tiểu tầng bậc, nhưng Hàn Phi dùng toàn lực, ít nhiều cũng có thể kéo dài chút thời gian.
Lần trước bị một kích của Chử Kiến làm trọng thương, chỉ là đối phương đột nhiên thi triển thực lực ẩn chứa khiến Hàn Phi trở tay không kịp mà thôi.
Đương nhiên Dương Khai hiểu dụng ý của Hàn Phi, thuận theo lực đạo nàng đẩy ra lao đi thật xa. Nhưng ngay sau đó, hắn liền bị hơn mười cường giả của tộc Cổ Ma bao vây.
Những người này đều là thủ hạ của Chử Kiến, kém nhất cũng là Thần Du Cảnh đỉnh phong, trong đó thậm chí có hai ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
Dương Khai đứng giữa không trung, chau mày quan sát địch nhân bốn phía, tinh thần trầm trọng. Hắn cảm nhận được áp lực cực lớn từ những người này.
- Con người, đi theo bọn ta một chuyến đi, Chử Kiến đại nhân cần ngươi giúp đỡ! Một gã cao to Siêu Phàm tam tầng cảnh lạnh lùng nhìn Dương Khai, quát.
- Nếu ta nói không thì sao? Hai mắt Dương Khai nheo lại thành một kẽ hở, quang mang lóe ra.
- Vậy thì người phải chịu khổ chút rồi. Gã đó cười khẩy một tiếng, nghênh ngang bay lướt qua Dương Khai, giơ tay nắm lấy hắn.
Đại thủ của y mơ hồ bất định, ập vào tầm mắt Dương Khai. Dương Khai căn bản không nhìn rõ quỹ tích của y, chỉ cảm thấy một màn huyễn cảnh lướt qua trước mắt, bỗng nhiên sinh ra cảm giác nguy hiểm.
Cốt Thuẫn vẫn luôn giơ cao trên tay được Dương Khai chắn ngang phía trước, những đạo uy năng của sấm sét mà Cốt Thuẫn vừa mới nuốt vào bỗng bính xạ ra vào lúc mấu chốt.
Phụt
Ánh chớp kinh thiên phun ra từ trong miệng thú đang há ra của Cốt Thuẫn, huyễn cảnh trước mặt bỗng vụn vỡ.
Gã cao to Siêu Phàm tam tầng cảnh kia lùi về sau mấy bước, đại thủ mở ra, một đạo năng lượng tràn đầy uy năng tà ác kích sát ra từ đầu ngón tay.
Ầm một tiếng, hai đạo năng lượng giao nhau, trừ khử lẫn nhau.
Dương Khai hoặc là không làm, hoặc là làm cho đến cùng, ngưng tụ toàn bộ lực lượng thần thức, ngự sử thanh tiểu kiếm thần hồn trong thức hải, hóa thành một đạo quang mang đỏ rực, lao về phía gã đó.
- Thật là khí tức khiến người ta chán ghét! Cảm nhận được thuộc tính năng lượng thần thức của Dương Khai, sắc mặt gã căm hận, sát tâm đại khởi, đồng thời bính phát lực lượng thần thức của mình, không hề lùi bước.
Giao phong vô hình chỉ trong nháy mắt, Dương Khai tái mặt, phun ra một ngụm sương máu, thân hình hơi lảo đảo.
Lực lượng thần thức của hắn dù có thể so sánh với Siêu Phàm Cảnh bình thường, nhưng vẫn hơi kém hơn cường giả Siêu Phàm tam tầng cảnh một chút. Nếu không phải lực lượng thần thức của hắn đặc biệt, chỉ lần đụng chạm này thôi cũng đủ để hắn hồn bay phách lạc.
Còn vị tráng hán kia, cơ hồ cũng chịu không ít thiệt thòi.
Y đã quá coi thường lực công kích của lửa thần thức, sau khi va chạm, song thủ ôm đầu, kêu la không ngừng, vẻ mặt thống khổ.
Lửa thần thức, tu luyện đến cực điểm có thể phần thiêu mọi thứ của thế gian. Dù Dương Khai vừa mới bắt đầu tu luyện lửa thần thức một năm trước đây, nhưng sau khi nuốt hơn mười ngọn lửa thần thức của người khác, công kích của hắn cũng không thể coi thường.
- Bắt hắn cho ta, ta muốn bóp nát xương cốt toàn thân hắn. Gã to cao vừa kêu la vừa hạ mệnh lệnh cho tộc nhân của mình.
Song thủ Dương Khai huy động, nhẹ nhàng như bướm lượn, mấy chục giọt Dương Dịch bỗng nhiên xuất hiện xung quanh thân thể, hóa thành từng thanh trường mâu sắc nhọn, nhắm thẳng vào võ giả Ma tộc ập tới từ bốn phương tám hướng.
Vút vút vút
Dương Dịch trường mâu phóng ra, nhanh như chớp giật.
Đám võ giả Cổ Ma kia lần lượt triển khai thủ đoạn chống đỡ, nhưng dưới sự công kích khắc chế ma khí nhất này thì vẫn có người không thể tránh được.
Cường hãn nhục thân mà chúng vẫn tự hào như giấy mỏng, bị xuyên thẳng dưới sự sắc nhọn của Dương Dịch trường mâu.
Tiếng thét chói chai truyền đến, ma khí và dương khí xung đột kịch liệt, thanh tẩy lẫn nhau. Hai ba cường giả của tộc Cổ Ma đã vì vậy mà bị trọng thương.
Nếu đổi lại là thương thế do công kích khác tạo thành, chúng có thể coi khinh. Với tố chất thân thể dũng mãnh của chúng thì không cần tới vài ngày là có thể hồi phục lại.
Nhưng công kích của Dương Dịch này là khắc tinh của chúng, là kẽ hở trên cơ thể, vĩnh viễn cũng không thể che lấp, trừ khi chúng hóa giải được Chân Dương chi khí ngấm vào cơ thể.
Máu tươi chảy ra, cảnh tượng như suối phun.
Cường giả Cổ Ma còn lại càng hung bạo tàn khốc, căn bản không để ý đến sinh tử, ồ ạt xông đến chỗ Dương Khai. Từng quyền đầu nặng như vạn quân giáng xuống Dương Khai.
Dương Khai chỉ kịp ngưng luyện hai tầng Dương Dịch hộ thuẫn, liền bị công kích ồ ạt kia đánh cho hồ đồ.
Trong nháy mắt, hai tầng hộ thuẫn từ Dương Dịch sụp đổ, hai ba vị cường giả Siêu Phàm Cảnh và bảy tám vị võ giả Thần Du Cảnh đỉnh phong liên thủ lại, hắn không trụ được.
Máu tươi phun ra từng ngụm lớn, thân thể Dương Khai như cánh diều bay ra xa rồi rơi xuống từ không trung.
- Phải bắt sống! Gã cao to lúc nãy hơi bị tổn thương thần thức trầm giọng quát, những người khác được lệnh, vội vàng đuổi theo sau Dương Khai.
Lúc này, bên kia Hỏa Sơn, Lệ Dung và Hoa Mặc cuối cùng cũng cảm nhận được sự khác thường ở đây.
- Lệ đại nhân, hình như bên đó đang chiến đấu! Thần sắc Hoa Mặc cổ quái, lắng tai nghe ngóng một hồi, nói chắc chắn.
- Khí tức này
Lệ Dung điều tra một cách khó khăn. Vì sự quấy nhiễu của Hỏa Sơn bạo phát ở giữa và lôi điện trên không trung, bà căn bản không nhìn thấy tình hình đối diện. Thần thức điều tra cũng vô cùng mơ hồ. Nhưng bà vẫn nhạy cảm nhận ra một tia dao động năng lượng quen thuộc, khuôn mặt xinh đẹp vui mừng: - Là Hàn Phi!
- Hàn Phi thống lĩnh chưa chết? Hoa Mặc cũng phấn chấn.
- Nếu cô ấy vô sự thì tên dị tộc nhân kia chắc chắn cũng không sao! Lệ Dung nói xong, thân hình yêu kiều hóa thành một đạo lưu quang, vội vàng xông về phía đó.
Vũ Luyện Điên Phong
Từng Cổ Ma tộc nhân đang trốn tránh dung nham, vẫn chưa phản ứng kịp liền bị những tia chớp đó đánh trúng, trong nháy mắt biến thành một đám sương máu, ngay cả xương cốt cũng không còn, chết vô cùng thê thảm.
Phần lớn Cổ Ma tộc nhân sắc mặt hoảng loạn, hai mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, vội vàng triển khai thực lực, tháo chạy tứ phía theo bản năng.
Rắc rắc rắc, dung nham và sấm sét cùng xuất hiện, cả vùng Hỏa Sơn trong nháy mắt trở thành một vùng đất chết.
Thiên uy cuồn cuộn!
Sắc mặt của ba đại thống lĩnh Lệ Dung, Hoa Mặc và Chử Kiến đều thay đổi, ngưng trọng đến cực điểm, không dám dừng lại lâu, đều lao về phía sau. Họ không biết nơi đây đã xảy ra biến cố gì, nhưng thiên uy như vậy, ngay cả ba người bọn họ cũng không dám đụng tới.
Trên bầu trời, thiên lôi đùng đùng, dưới Hỏa Sơn, dung nham phun trào.
Thiên uy như vậy làm rung động từng cường giả của Cổ Ma, khiến họ run rẩy trong lòng.
Trong Tiểu Huyền Giới này, họ chưa từng gặp phải nguy hiểm gì quá lớn. Nhưng hôm nay, họ đã nhìn thấy.
Không lâu sau, đám người của Chử Kiến và Lệ Dung đã trốn khỏi Hỏa Sơn cách đó mấy chục dặm, đến một vị trí tương đối an toàn. Hai bên cách nhau mấy chục dặm, nhìn biến cố phía Hỏa Sơn, nhất thời không nói gì.
Lệ Dung mặt xám như tro tàn. Nếu nói lúc nãy bà còn ôm một chút hi vọng về sinh tử của Dương Khai và Hàn Phi, thì bây giờ tia hi vọng đó đã bị hiện tại tàn khốc vô tình tiêu diệt.
Thiên uy như vậy, Lệ Dung cảm thấy Dương Khai và Hàn Phi không thể sống sót.
Vừa lúc đó, trong Hỏa Sơn hỗn độn đột nhiên lao ra hai đạo thân ảnh.
Dưới sự quẫy nhiễu của từng dòng dung nham và sấm sét, không ai phát hiên ra sự tồn tại cả hai đạo thân ảnh này. Tất cả mọi người đều bị thiên uy khổng lồ kia thu hút.
Trong nháy mắt ra khỏi Hỏa Sơn, sắc mặt của Dương Khai và Hàn Phi cũng đại biến.
Họ không ngờ hao tâm kiệt sức thoát ra khỏi Hỏa Sơn lại bị một màn như ngày tận thế chào đón. Bốn bề ngập tràn hơi thở chết chóc, khiến người ta không kìm được mà sinh ra một cảm giác sợ hãi.
- Mau đi thôi! Hàn Phi quát một tiếng. Đến đây rồi, nàng không cần Dương Khai che chở nữa, ngược lại vận chuyển chân nguyên, bao bọc lấy Dương Khai, dẫn hắn bay về một hướng.
Dương Khai không chần chừ, vội phát ra Cốt Thuẫn, rót chân nguyên vào, miệng thú của Cốt Thuẫn há ra dữ tợn. Có nó che chắn ở phía trên, trở thành thành lũy che chắn công kích chí mạng.
Ầm ầm ầm
Sấm sét liên tiếp đánh xuống, đều bị Cốt Thuẫn hấp thu. Nhưng mới tiếp được vài ba tia chớp, Dương Khai liền phát hiện, bí bảo phòng ngự đã được tinh luyện thành Huyền cấp thượng phẩm lại có một vài dấu hiệu không chống đỡ được.
May mà thân hình Hàn Phi cực kỳ linh hoạt, dẫn Dương Khai lách qua dung nham và sấm sét, tránh được hết những nơi nguy hiểm.
Một lát sau, hai người cũng đã thoát khỏi khu vực nguy hiểm cuối cùng.
- Phía trước có người! Dương Khai nheo mắt lại, quát lạnh một tiếng, lập tức sắc mặt thay đổi: - Là Chử Kiến!
- Tiêu rồi! Hàn Phi cũng run lên. Nàng không ngờ Chử Kiến lại đứng đợi ở ngoài lâu như vậy.
Ít nhất thì nàng và Dương Khai đã nán lại trong Hỏa Sơn nửa tháng, tên Chử Kiến này lại kiên nhẫn như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng.
- Chuẩn bị chạy. Thần sắc Dương Khai âm trầm, khẽ nói bên tai Hàn Phi.
Hàn Phi khẽ gật đầu.
Lúc hai người phát hiện ra Chử Kiến thì đối phương cũng phát hiện ra tình hình này. Sau khi nhìn rõ thân hình của Dương Khai và Hàn Phi, Chử Kiến liền tỏ ra mừng rỡ, cười dữ tợn:
- Không ngờ chúng còn sống. Ha ha ha. Đúng là ông trời giúp ta!
Nói xong, nhìn về một phía bên kia Hỏa Sơn, căn bản không nhìn thấy Lệ Dung và Hoa Mặc.
Chử Kiến thầm định, y không nhìn thấy tình hình bên đó thì người bên đó chắc chắn cũng không nhìn thấy tình hình bên này. Cũng có nghĩ là y hoàn toàn có cơ hội bắt Dương Khai và Hàn Phi trước khi Lệ Dung kịp phản ứng.
Chỉ cần bắt được hai người này thì Chử Kiến có được vốn liếng để đối phó với Lệ Dung rồi!
Hình như Lệ Dung quan tâm tên nhân loại này hơn cả Hàn Phi thống lĩnh. Chử Kiến rất muốn biết trong đó có thâm ý gì!
Đối diện cách đó không xa, tên loài người đó và Hàn Phi sau khi thoát khỏi vùng nguy hiểm đã đổi phương hướng, đang lao về bên cạnh, rõ ràng là muốn thoát khỏi tầm nhìn của y.
Chử Kiến cười lạnh một tiếng, không hề do dự, lập tức thi triển Ma Thần Biến.
Diện mạo dữ tợn nhanh chóng bị Ma Vân đen kịt bao phủ, có vẻ càng lúc càng khủng khiếp. Tu vi đứng đầu Siêu Phàm lưỡng tầng tăng lên cực lớn, một thân khí huyết và lực chiến đấu cũng tăng vọt.
Thân hình nhoáng lên, Chử Kiến đã chặn ngay trước mặt Dương Khai và Hàn Phi, quát lạnh: - Các ngươi thật là mạng lớn. Nhưng lần này thì các ngươi sẽ không còn may mắn như vậy nữa đâu! Hàn Phi, giao hắn ra đây đi!
Nói xong, đại thủ liền nắm lấy Hàn Phi.
Hàn Phi hừ lạnh, tiện tay dùng lực lên người Dương Khai, đẩy hắn ra xa hơn, cũng vội vàng thi triển Ma Thần Biến, ngăn chặn công thế của Chử Kiến.
Dù thực lực hai bên hơn kém nhau một tiểu tầng bậc, nhưng Hàn Phi dùng toàn lực, ít nhiều cũng có thể kéo dài chút thời gian.
Lần trước bị một kích của Chử Kiến làm trọng thương, chỉ là đối phương đột nhiên thi triển thực lực ẩn chứa khiến Hàn Phi trở tay không kịp mà thôi.
Đương nhiên Dương Khai hiểu dụng ý của Hàn Phi, thuận theo lực đạo nàng đẩy ra lao đi thật xa. Nhưng ngay sau đó, hắn liền bị hơn mười cường giả của tộc Cổ Ma bao vây.
Những người này đều là thủ hạ của Chử Kiến, kém nhất cũng là Thần Du Cảnh đỉnh phong, trong đó thậm chí có hai ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
Dương Khai đứng giữa không trung, chau mày quan sát địch nhân bốn phía, tinh thần trầm trọng. Hắn cảm nhận được áp lực cực lớn từ những người này.
- Con người, đi theo bọn ta một chuyến đi, Chử Kiến đại nhân cần ngươi giúp đỡ! Một gã cao to Siêu Phàm tam tầng cảnh lạnh lùng nhìn Dương Khai, quát.
- Nếu ta nói không thì sao? Hai mắt Dương Khai nheo lại thành một kẽ hở, quang mang lóe ra.
- Vậy thì người phải chịu khổ chút rồi. Gã đó cười khẩy một tiếng, nghênh ngang bay lướt qua Dương Khai, giơ tay nắm lấy hắn.
Đại thủ của y mơ hồ bất định, ập vào tầm mắt Dương Khai. Dương Khai căn bản không nhìn rõ quỹ tích của y, chỉ cảm thấy một màn huyễn cảnh lướt qua trước mắt, bỗng nhiên sinh ra cảm giác nguy hiểm.
Cốt Thuẫn vẫn luôn giơ cao trên tay được Dương Khai chắn ngang phía trước, những đạo uy năng của sấm sét mà Cốt Thuẫn vừa mới nuốt vào bỗng bính xạ ra vào lúc mấu chốt.
Phụt
Ánh chớp kinh thiên phun ra từ trong miệng thú đang há ra của Cốt Thuẫn, huyễn cảnh trước mặt bỗng vụn vỡ.
Gã cao to Siêu Phàm tam tầng cảnh kia lùi về sau mấy bước, đại thủ mở ra, một đạo năng lượng tràn đầy uy năng tà ác kích sát ra từ đầu ngón tay.
Ầm một tiếng, hai đạo năng lượng giao nhau, trừ khử lẫn nhau.
Dương Khai hoặc là không làm, hoặc là làm cho đến cùng, ngưng tụ toàn bộ lực lượng thần thức, ngự sử thanh tiểu kiếm thần hồn trong thức hải, hóa thành một đạo quang mang đỏ rực, lao về phía gã đó.
- Thật là khí tức khiến người ta chán ghét! Cảm nhận được thuộc tính năng lượng thần thức của Dương Khai, sắc mặt gã căm hận, sát tâm đại khởi, đồng thời bính phát lực lượng thần thức của mình, không hề lùi bước.
Giao phong vô hình chỉ trong nháy mắt, Dương Khai tái mặt, phun ra một ngụm sương máu, thân hình hơi lảo đảo.
Lực lượng thần thức của hắn dù có thể so sánh với Siêu Phàm Cảnh bình thường, nhưng vẫn hơi kém hơn cường giả Siêu Phàm tam tầng cảnh một chút. Nếu không phải lực lượng thần thức của hắn đặc biệt, chỉ lần đụng chạm này thôi cũng đủ để hắn hồn bay phách lạc.
Còn vị tráng hán kia, cơ hồ cũng chịu không ít thiệt thòi.
Y đã quá coi thường lực công kích của lửa thần thức, sau khi va chạm, song thủ ôm đầu, kêu la không ngừng, vẻ mặt thống khổ.
Lửa thần thức, tu luyện đến cực điểm có thể phần thiêu mọi thứ của thế gian. Dù Dương Khai vừa mới bắt đầu tu luyện lửa thần thức một năm trước đây, nhưng sau khi nuốt hơn mười ngọn lửa thần thức của người khác, công kích của hắn cũng không thể coi thường.
- Bắt hắn cho ta, ta muốn bóp nát xương cốt toàn thân hắn. Gã to cao vừa kêu la vừa hạ mệnh lệnh cho tộc nhân của mình.
Song thủ Dương Khai huy động, nhẹ nhàng như bướm lượn, mấy chục giọt Dương Dịch bỗng nhiên xuất hiện xung quanh thân thể, hóa thành từng thanh trường mâu sắc nhọn, nhắm thẳng vào võ giả Ma tộc ập tới từ bốn phương tám hướng.
Vút vút vút
Dương Dịch trường mâu phóng ra, nhanh như chớp giật.
Đám võ giả Cổ Ma kia lần lượt triển khai thủ đoạn chống đỡ, nhưng dưới sự công kích khắc chế ma khí nhất này thì vẫn có người không thể tránh được.
Cường hãn nhục thân mà chúng vẫn tự hào như giấy mỏng, bị xuyên thẳng dưới sự sắc nhọn của Dương Dịch trường mâu.
Tiếng thét chói chai truyền đến, ma khí và dương khí xung đột kịch liệt, thanh tẩy lẫn nhau. Hai ba cường giả của tộc Cổ Ma đã vì vậy mà bị trọng thương.
Nếu đổi lại là thương thế do công kích khác tạo thành, chúng có thể coi khinh. Với tố chất thân thể dũng mãnh của chúng thì không cần tới vài ngày là có thể hồi phục lại.
Nhưng công kích của Dương Dịch này là khắc tinh của chúng, là kẽ hở trên cơ thể, vĩnh viễn cũng không thể che lấp, trừ khi chúng hóa giải được Chân Dương chi khí ngấm vào cơ thể.
Máu tươi chảy ra, cảnh tượng như suối phun.
Cường giả Cổ Ma còn lại càng hung bạo tàn khốc, căn bản không để ý đến sinh tử, ồ ạt xông đến chỗ Dương Khai. Từng quyền đầu nặng như vạn quân giáng xuống Dương Khai.
Dương Khai chỉ kịp ngưng luyện hai tầng Dương Dịch hộ thuẫn, liền bị công kích ồ ạt kia đánh cho hồ đồ.
Trong nháy mắt, hai tầng hộ thuẫn từ Dương Dịch sụp đổ, hai ba vị cường giả Siêu Phàm Cảnh và bảy tám vị võ giả Thần Du Cảnh đỉnh phong liên thủ lại, hắn không trụ được.
Máu tươi phun ra từng ngụm lớn, thân thể Dương Khai như cánh diều bay ra xa rồi rơi xuống từ không trung.
- Phải bắt sống! Gã cao to lúc nãy hơi bị tổn thương thần thức trầm giọng quát, những người khác được lệnh, vội vàng đuổi theo sau Dương Khai.
Lúc này, bên kia Hỏa Sơn, Lệ Dung và Hoa Mặc cuối cùng cũng cảm nhận được sự khác thường ở đây.
- Lệ đại nhân, hình như bên đó đang chiến đấu! Thần sắc Hoa Mặc cổ quái, lắng tai nghe ngóng một hồi, nói chắc chắn.
- Khí tức này
Lệ Dung điều tra một cách khó khăn. Vì sự quấy nhiễu của Hỏa Sơn bạo phát ở giữa và lôi điện trên không trung, bà căn bản không nhìn thấy tình hình đối diện. Thần thức điều tra cũng vô cùng mơ hồ. Nhưng bà vẫn nhạy cảm nhận ra một tia dao động năng lượng quen thuộc, khuôn mặt xinh đẹp vui mừng: - Là Hàn Phi!
- Hàn Phi thống lĩnh chưa chết? Hoa Mặc cũng phấn chấn.
- Nếu cô ấy vô sự thì tên dị tộc nhân kia chắc chắn cũng không sao! Lệ Dung nói xong, thân hình yêu kiều hóa thành một đạo lưu quang, vội vàng xông về phía đó.
Vũ Luyện Điên Phong
Đánh giá:
Truyện Vũ Luyện Điên Phong
Story
Chương 658: Chiến đấu trong tuyệt vọng
10.0/10 từ 16 lượt.