Vũ Luyện Điên Phong
Chương 617: Ta có thể giúp
Thuỷ Linh trước đó đã cho Dương Khai không ít tin tức, càng thẳng thắn thừa nhận, nếu phân chia dựa vào đẳng cấp thế lực ở Đại Hán, Thuỷ Thần Điện miễn cưỡng cũng có thể coi là nhất đẳng thế lực vì có cao thủ Nhập Thánh Cảnh trấn thủ.
Sự khiêm tốn của nàng khiến Dương Khai nghĩ lầm Thuỷ Thần Điện cũng không là gì.
Nhưng hiện tại vừa thấy thần sắc những người Độc Ngạo Minh này chuyển biến, Dương Khai đột nhiên cảm giác được thế lực xuất thân của Thuỷ Linh cũng không tệ lắm.
Tối thiểu, lấy nữ tử cầm đầu đám người nghe được ba chữ Thuỷ Thần Điện thần sắc đã lập tức trở nên ngưng trọng, cố ý kiềm chế, đôi mắt trào ra một tia kiêng kị.
Chần chừ nhìn Thuỷ Linh, nữ tử và mấy người kia lui lại sau vài bước xì xào bàn tán.
Cũng không biết bọn họ rốt cuộc đang nói gì, Dương Khai cũng không có ý đi rình người ta nói thầm mà chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Thuỷ Linh nới lỏng vẻ mặt, nàng trước đó không hiểu rõ nơi này rốt cuộc là nơi nào, cũng không dám bại lộ thân phận của mình, nhưng nghe bọn họ nói mình là người của Độc Ngạo Minh thì cũng không còn cố kỵ rồi.
Bởi vì khoảng cách Thuỷ Thần Điện và Độc Ngạo Minh cũng không coi là quá xa, đi lại một chuyến cũng chỉ cần nửa tháng mà thôi, hơn nữa giữa hai bên còn có chút giao dịch tới lui, coi như cũng có chút giao tình.
Mấy người Độc Ngạo Minh vừa nói nhỏ vừa cố ý đánh giá Dương Khai và Thuỷ Linh, dường như đang thảo luận tính chân thật trong lời nói của Thuỷ Linh.
Một lúc sau nữ tử mới nhẹ nhàng thở ra, nói với Thuỷ Linh:
- Cô nương, ngươi nói mình là người của Thuỷ Thần Điện, vậy có gì làm bằng chứng?
- Có chứ.
Thuỷ Linh tươi cười lấy ra một khối ngọc xanh biếc ném qua.
Nữ tử tiếp nhận, cảm thụ một chút, sắc mặt càng ngưng trọng, gật đầu nói:
- Khối ngọc bài này quả thực chứa sức mạnh của nước, hẳn là sức mạnh của các cao thủ thuỷ hệ tinh thông tạo hình. Tuy nhiên, xin lỗi chúng tôi cũng chưa từng gặp qua ngọc bài như vậy cho nên cũng không thể khẳng định ngươi chính là đệ tử của Thuỷ Thần Điện.
Vừa nói vừa vứt ngọc bài trở về, địch ý trên mặt tuy đã kiềm chế rất nhiều nhưng vẫn còn có chút cảnh giác.
Trầm ngâm trong chốc lát mở miệng nói:
- Như vậy đi, nếu thuận tiện, hai vị có thể cùng ta đi Độc Ngạo Minh vài ngày? Nếu có thể điều tra rõ cô nương chính là đệ tử Thuỷ Thần Điện vậy thì việc này hôm nay coi như chưa xảy ra, còn nếu không phải…thì, các ngươi hiểu đấy.
Nữ tử nói cứng nói mềm một phen, nói không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh cũng cho thấy nàng là người có lối suy nghĩ và năng lực tuỳ cơ ứng biến.
- Được thôi.
Thuỷ Linh hì hì cười, cũng không cự tuyệt.
Dù sao thân phận nàng cũng không phải là giả, chỉ cần những người Độc Ngạo Minh đi tìm hiểu một phen nhất định sẽ hiểu được.
- Dương Khai ngươi thấy sao?
Thuỷ Linh trưng cầu ý kiến Dương Khai, dù sao cá tính của Dương Khai là ăn mềm chứ không ăn cứng, người ta rõ ràng phải giam lỏng hai người mình, nếu chẳng may kích phải tà tính của Dương Khai không biết chừng còn có đánh giết.
Dương Khai nhún vai:
- Không sao cả, dù sao ta cũng không biết đi đâu.
Thuỷ Linh không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nữ tử ấm áp gật đầu:
- Hai vị xin mời.
Nói vậy, nàng liền đi trước dẫn đường, Dương Khai và Thuỷ Linh đi theo sau, sáu bảy người Thần Du Cảnh đi sau Dương Khai và Thuỷ Linh, thế như vây kín trước sau.
Làm như vậy đủ thấy được bọn họ rất cẩn thận.
Lúc đi trên đầm lầy, nữ tử kia cũng vô tình cố ý tìm hiểu tin tức từ Thuỷ Linh, Thuỷ Linh không có sợ hãi, tự nhiên cũng không giấu diếm.
Tán gẫu càng nhiều, nữ tử càng thấy Thuỷ Linh bộ dạng không giống như nói dối.
- Đúng rồi, các ngươi nói Xích Huyết Chân Lan kia là như thế nào vậy?
Thuỷ Linh thuận miệng hỏi một câu.
Nữ tử liên tục cười khổ, cũng không kiêng dè lập tức nói lại chuyện vừa xảy ra.
Sau khi nghe xong Thuỷ Linh quay đầu thè lưỡi với Dương Khai.
Dương Khai vẻ mặt vô tội cũng không biết người khác đang ở thời khắc mấu chốt.
- Lần này nó trốn, tối thiểu đến nửa năm nữa cũng không hiện thân, còn có khả năng sẽ đi khỏi vùng đầm lầy này, muốn tìm nó cũng khó khăn.
Nữ tử thở dài một tiếng.
- Xích Huyết Chân Lan đối với các ngươi rất quan trọng à?
- Đối với chúng ta cũng không phải là rất quan trọng, nhưng đối với Lang Gia Phúc Địa thiếu chủ là không thể thiếu, chúng ta đáp ứng nửa tháng sau đem Xích Huyết Chân Lan giao cho người của Lang Gia Phúc Địa, hiện giờ thiên địa linh vật đã mất cũng không biết phải báo cáo như thế nào.
- Lang Gia Phúc Địa thiếu chủ, Mục Huy? Huynh ấy bị thương sao?
Thuỷ Linh cả kinh.
- Cô nương có quen Mục thiếu chủ?
- Uhm, có quen.
Thuỷ Linh gật gật đầu.
Nữ tử ánh mắt loé lên, bỗng nhiên mỉm cười, thái độ cũng trở nên thân hoà rất nhiều.
- Xem ra cô nương quả nhiên là người của Thuỷ Thần Điện.
- Đương nhiên rồi, Thuỷ Thần Điện chúng ta cùng Lang Gia Phúc Địa cũng rất có giao tình. Nếu là Mục Huy cần, ta có thể giúp các ngươi.
- Hả?
Nữ tử dừng bước nghi ngờ nhìn nàng.
- Xích Huyết Chân Lan kia là đã trốn vào bên trong vũng bùn rồi?
- Đúng vậy.
- Đưa ta đến chỗ nó biến mất ta xem có thể tìm ra nó hay không.
Đám người Độc Ngạo Minh ngạc nhiên nhìn Thuỷ Linh, một hồi lâu nữ tử mới cười khổ lắc đầu:
- Cô nương, hảo ý tâm lĩnh nhưng đầm lầy phía trước tất cả đều là nước bùn sâu mấy ngàn trượng, mặc dù là cao thủ tinh thông thuỷ hệ cũng không có khả năng tìm được nó. Ta biết Thuỷ Thần Điện các người chủ tu Thuỷ hệ công pháp võ kỹ, nhưng…
- Ta không chỉ tinh thông sức mạnh Thuỷ hệ.
Thuỷ Linh tự tin cười.
Nàng vốn là thủy linh chi thể, là thể chất đặc thù, ở nơi có nước nàng có thể phát huy ra hết phần thực lực.
Nữ tử chần chừ bỗng nhiên gật đầu xoay người hướng đến một hướng khác:
- Vậy thì đi theo ta.
Việc đã đến nước này, nàng quyết định để Thuỷ Linh thử một lần, không thành công cũng không sao, nếu thành công, nửa tháng sau Độc Ngạo Minh có thể nói chuyện với Lang Gia Phúc Địa rồi.
Không bao lâu, một đám người liền chạy tới chỗ Xích Huyết Chân Lan bỏ trốn, trên mảnh đầm lầy kia, Dương Khai cảm thận được cấm chế và cạm bẫy, lập tức cũng hiểu được những người này hẳn là không có nói sai, bọn họ đũng là đang bắt giữ Xích Huyết Chân Lan, tuy nhiên lại thất bại trong gang tấc.
- Chính là chỗ này.
Nữ tử chỉ đầm lầy trước mặt nói.
Dương Khai buông ra thần thức tra xét xung quanh, cũng không có quá nhiều phát hiện.
- Ta đi xuống xem một chút.
Thuỷ Linh nói xong thân hình nhoáng lên một cái đã chui vào trong vũng bùn không thấy bóng dáng.
Nữ tử và đám người Độc Ngạo Minh nhìn Dương Khai, cũng không chú ý nhiều đến hắn, chỉ có lo lắng cùng đợi.
Ước chừng thời gian một nén nhang, ao đầm trước mặt bỗng nổi lên một bọt nước, mọi người tinh thần chấn động âm thầm mong đợi.
Xôn xao…
Thuỷ Linh chui từ trong đầm ra, quần áo chưa ẩm nhưng sắc mặt trắng bệch, môi bầm đen, không ngừng lạnh run, nhìn qua có thể thấy nàng bị đông cứng không nhẹ.
Đám người Độc Ngạo Minh vội vàng hướng nàng xem xét.
Những người đó vẻ mặt lập tức thất vọng.
- Ngươi sao vậy?
Dương Khai kêu lên kỳ lạ, hắn phát hiện Thuỷ Linh giống như vừa mới đi ra từ núi băng tuyên cổ chưa tan, lạnh không chịu nổi, trên thân thể còn hơi toát ra hàn khí mắt thường có thể trông thấy được.
- Đợi nói sau đi.
Thuỷ Linh vội vàng vận chuyển công pháp, xua tan hàn ý trong cơ thể.
Một hồi lâu Thuỷ Linh mới dần hồi lại, nhẹ nhàng hít vào một hơi đứng dậy nói:
- Tuy không thể bắt nó mang về nhưng ta đã tìm được nó.
- Tìm được nó?
Nữ tử đôi mắt đẹp sáng ngời không khỏi vui sướng bất ngờ.
- Ừ, tuy nhiên chỉ mình ta không thể làm gì được nó.
- Vì sao?
Nữ tử vội hỏi.
- Bởi vì dưới kia có một tầng Băng Diệm Tinh Sa
- Băng Diệm Tinh Sa?
Đám người Độc Ngạo Minh kinh hô, trên mặt mỗi người toát ra thần sắc tham lam.
- Đó là cái gì?
Dương Khai đoán ý qua lời nói và sắc mặt lập tức cũng biết Băng Diệm Tinh Sa này hẳn là bảo bối rất quý trọng.
- Tài liệu luyện khí Linh cấp thượng phẩm, nhiệt độ cực thấp, là bảo bối rất nhiều cường nhân Siêu Phàm Canh tha thiết mơ ước, thậm chí cao thủ Nhập Thánh Cảnh lúc luyện chế bí bảo cũng sẽ cần dùng đến.
Thuỷ Linh giải thích một câu.
Vẻ mặt của mọi người Độc Ngạo Minh đều trở nên phấn chấn.
- Hoá ra là Băng Diệm Tinh Sa.
Nữ tử kia liên tục gật đầu.
- Tuy rằng ta biết nơi sinh ra thiên địa linh vật, nhất định là có không ít bảo bối, không ngờ lại là thứ này.
- Hẳn là Băng Diệm Tinh Sa thúc đẩy Xích Huyết Chân Lan sinh ra.
Thuỷ Linh nghe vậy cười.
- Tuy nhiên tầng băng kia rất dầy, ta không có cách nào phá vỡ.
- Ta giúp ngươi.
Một nam tử thân hình béo tròn trong đám Độc Ngạo Minh bước ra đi tới trước mặt Thuỷ Linh, giơ tay lập tức hiện ta một ngọn lửa cực nóng đắc ý nói:
- Ta tu luyện sức mạnh Hoả hệ, chính là khắc tinh của băng.
Thuỷ Linh lắc đầu.
- Ngươi không được, thực lực quá thấp.
- Nhưng ta cũng là Thần Du Cảnh bát tầng.
Nam tử kia có chút không phục.
Thuỷ Linh vẫn lắc đầu:
- Ta có trợ thủ, không cần dùng đến ngươi. Dương Khai, ngươi theo ta xuống dưới, tầng băng kia e là chỉ ngươi mới có thể phá vỡ.
Nam tử kia liếc nhìn Dương Khai lập tức có chút thẹn quá thành giận:
- Ta còn không làm được, hắn một gã Thần Du Cảnh thất tầng làm được không?
- Ta nói hắn có thể, hắn sẽ có thể, các ngươi còn muốn Xích Huyết Chân Lan không? Ta bây giờ không bắt buộc phải giúp các ngươi.
Nam tử kia lập tức tịt ngòi.
Nữ tử cười cầu hoà:
- Cô nương đừng nóng giận, cứ làm theo ý ngươi đi.
Băng Diệm Tinh Sa tuy rằng quý trọng nhưng Độc Ngạo Minh hiện tại cần nhất vẫn là Xích Huyết Chân Lan. Nữ tử tự nhiên không muốn làm Thuỷ Linh không vui.
Thuỷ Linh gật gật đầu, lôi Dương Khai trốn vào trong đầm.
Đợi sau khi bọn họ biến mất, người đàn ông râu quai nón Quý Hoằng trong đám Độc Ngạo Minh kia bỗng nhiên lấy lại tinh thần vỗ đùi nói:
- Nguy rồi, tiểu thư, hai người này sẽ không nhân cơ hội chạy trốn đi chứ?
Nghe vậy, nữ tử không khỏi có chút dung hoa thất sắc, bỗng nhiên cảm thấy chuyện này là rất có thể.
Người khác không có lí do gì vô duyên vô cớ giúp mình, đối mặt với một gốc cây thiên địa linh vật và một thứ đồ hấp dẫn Linh cấp thượng phẩm, bọn họ nói không chừng lấy hai thứ kia một đi không trở lại.
- Không đến mức đó chứ.
Nữ tử cũng ngây ngốc.
- Nàng ta vì sao chỉ cần người kia giúp, đây rõ ràng là mượn cơ hội cùng kết hợp, thuận tiện lấy được bảo bối rồi chuồn.
Lời này rất có lý, Độc Ngạo Minh một người căm phẫn, cả đám đông nhao nhao chửi.
Nữ tử sắc mặt ngày càng khó coi, có tâm đuổi xuống xem đến tột cùng, nhưng cao thủ không tu luyện sức mạnh Thuỷ hệ nếu hành động dưới đầm lầy đó là việc rất nguy hiểm.
Thần thức tản ra, cũng không điều tra được điều gì.
Lòng nữ tử lập tức nguội lạnh.
Vũ Luyện Điên Phong
Sự khiêm tốn của nàng khiến Dương Khai nghĩ lầm Thuỷ Thần Điện cũng không là gì.
Nhưng hiện tại vừa thấy thần sắc những người Độc Ngạo Minh này chuyển biến, Dương Khai đột nhiên cảm giác được thế lực xuất thân của Thuỷ Linh cũng không tệ lắm.
Tối thiểu, lấy nữ tử cầm đầu đám người nghe được ba chữ Thuỷ Thần Điện thần sắc đã lập tức trở nên ngưng trọng, cố ý kiềm chế, đôi mắt trào ra một tia kiêng kị.
Chần chừ nhìn Thuỷ Linh, nữ tử và mấy người kia lui lại sau vài bước xì xào bàn tán.
Cũng không biết bọn họ rốt cuộc đang nói gì, Dương Khai cũng không có ý đi rình người ta nói thầm mà chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Thuỷ Linh nới lỏng vẻ mặt, nàng trước đó không hiểu rõ nơi này rốt cuộc là nơi nào, cũng không dám bại lộ thân phận của mình, nhưng nghe bọn họ nói mình là người của Độc Ngạo Minh thì cũng không còn cố kỵ rồi.
Bởi vì khoảng cách Thuỷ Thần Điện và Độc Ngạo Minh cũng không coi là quá xa, đi lại một chuyến cũng chỉ cần nửa tháng mà thôi, hơn nữa giữa hai bên còn có chút giao dịch tới lui, coi như cũng có chút giao tình.
Mấy người Độc Ngạo Minh vừa nói nhỏ vừa cố ý đánh giá Dương Khai và Thuỷ Linh, dường như đang thảo luận tính chân thật trong lời nói của Thuỷ Linh.
Một lúc sau nữ tử mới nhẹ nhàng thở ra, nói với Thuỷ Linh:
- Cô nương, ngươi nói mình là người của Thuỷ Thần Điện, vậy có gì làm bằng chứng?
- Có chứ.
Thuỷ Linh tươi cười lấy ra một khối ngọc xanh biếc ném qua.
Nữ tử tiếp nhận, cảm thụ một chút, sắc mặt càng ngưng trọng, gật đầu nói:
- Khối ngọc bài này quả thực chứa sức mạnh của nước, hẳn là sức mạnh của các cao thủ thuỷ hệ tinh thông tạo hình. Tuy nhiên, xin lỗi chúng tôi cũng chưa từng gặp qua ngọc bài như vậy cho nên cũng không thể khẳng định ngươi chính là đệ tử của Thuỷ Thần Điện.
Vừa nói vừa vứt ngọc bài trở về, địch ý trên mặt tuy đã kiềm chế rất nhiều nhưng vẫn còn có chút cảnh giác.
Trầm ngâm trong chốc lát mở miệng nói:
- Như vậy đi, nếu thuận tiện, hai vị có thể cùng ta đi Độc Ngạo Minh vài ngày? Nếu có thể điều tra rõ cô nương chính là đệ tử Thuỷ Thần Điện vậy thì việc này hôm nay coi như chưa xảy ra, còn nếu không phải…thì, các ngươi hiểu đấy.
Nữ tử nói cứng nói mềm một phen, nói không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh cũng cho thấy nàng là người có lối suy nghĩ và năng lực tuỳ cơ ứng biến.
- Được thôi.
Thuỷ Linh hì hì cười, cũng không cự tuyệt.
Dù sao thân phận nàng cũng không phải là giả, chỉ cần những người Độc Ngạo Minh đi tìm hiểu một phen nhất định sẽ hiểu được.
- Dương Khai ngươi thấy sao?
Thuỷ Linh trưng cầu ý kiến Dương Khai, dù sao cá tính của Dương Khai là ăn mềm chứ không ăn cứng, người ta rõ ràng phải giam lỏng hai người mình, nếu chẳng may kích phải tà tính của Dương Khai không biết chừng còn có đánh giết.
Dương Khai nhún vai:
- Không sao cả, dù sao ta cũng không biết đi đâu.
Thuỷ Linh không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nữ tử ấm áp gật đầu:
- Hai vị xin mời.
Nói vậy, nàng liền đi trước dẫn đường, Dương Khai và Thuỷ Linh đi theo sau, sáu bảy người Thần Du Cảnh đi sau Dương Khai và Thuỷ Linh, thế như vây kín trước sau.
Làm như vậy đủ thấy được bọn họ rất cẩn thận.
Lúc đi trên đầm lầy, nữ tử kia cũng vô tình cố ý tìm hiểu tin tức từ Thuỷ Linh, Thuỷ Linh không có sợ hãi, tự nhiên cũng không giấu diếm.
Tán gẫu càng nhiều, nữ tử càng thấy Thuỷ Linh bộ dạng không giống như nói dối.
- Đúng rồi, các ngươi nói Xích Huyết Chân Lan kia là như thế nào vậy?
Thuỷ Linh thuận miệng hỏi một câu.
Nữ tử liên tục cười khổ, cũng không kiêng dè lập tức nói lại chuyện vừa xảy ra.
Sau khi nghe xong Thuỷ Linh quay đầu thè lưỡi với Dương Khai.
Dương Khai vẻ mặt vô tội cũng không biết người khác đang ở thời khắc mấu chốt.
- Lần này nó trốn, tối thiểu đến nửa năm nữa cũng không hiện thân, còn có khả năng sẽ đi khỏi vùng đầm lầy này, muốn tìm nó cũng khó khăn.
Nữ tử thở dài một tiếng.
- Xích Huyết Chân Lan đối với các ngươi rất quan trọng à?
- Đối với chúng ta cũng không phải là rất quan trọng, nhưng đối với Lang Gia Phúc Địa thiếu chủ là không thể thiếu, chúng ta đáp ứng nửa tháng sau đem Xích Huyết Chân Lan giao cho người của Lang Gia Phúc Địa, hiện giờ thiên địa linh vật đã mất cũng không biết phải báo cáo như thế nào.
- Lang Gia Phúc Địa thiếu chủ, Mục Huy? Huynh ấy bị thương sao?
Thuỷ Linh cả kinh.
- Cô nương có quen Mục thiếu chủ?
- Uhm, có quen.
Thuỷ Linh gật gật đầu.
Nữ tử ánh mắt loé lên, bỗng nhiên mỉm cười, thái độ cũng trở nên thân hoà rất nhiều.
- Xem ra cô nương quả nhiên là người của Thuỷ Thần Điện.
- Đương nhiên rồi, Thuỷ Thần Điện chúng ta cùng Lang Gia Phúc Địa cũng rất có giao tình. Nếu là Mục Huy cần, ta có thể giúp các ngươi.
- Hả?
Nữ tử dừng bước nghi ngờ nhìn nàng.
- Xích Huyết Chân Lan kia là đã trốn vào bên trong vũng bùn rồi?
- Đúng vậy.
- Đưa ta đến chỗ nó biến mất ta xem có thể tìm ra nó hay không.
Đám người Độc Ngạo Minh ngạc nhiên nhìn Thuỷ Linh, một hồi lâu nữ tử mới cười khổ lắc đầu:
- Cô nương, hảo ý tâm lĩnh nhưng đầm lầy phía trước tất cả đều là nước bùn sâu mấy ngàn trượng, mặc dù là cao thủ tinh thông thuỷ hệ cũng không có khả năng tìm được nó. Ta biết Thuỷ Thần Điện các người chủ tu Thuỷ hệ công pháp võ kỹ, nhưng…
- Ta không chỉ tinh thông sức mạnh Thuỷ hệ.
Thuỷ Linh tự tin cười.
Nàng vốn là thủy linh chi thể, là thể chất đặc thù, ở nơi có nước nàng có thể phát huy ra hết phần thực lực.
Nữ tử chần chừ bỗng nhiên gật đầu xoay người hướng đến một hướng khác:
- Vậy thì đi theo ta.
Việc đã đến nước này, nàng quyết định để Thuỷ Linh thử một lần, không thành công cũng không sao, nếu thành công, nửa tháng sau Độc Ngạo Minh có thể nói chuyện với Lang Gia Phúc Địa rồi.
Không bao lâu, một đám người liền chạy tới chỗ Xích Huyết Chân Lan bỏ trốn, trên mảnh đầm lầy kia, Dương Khai cảm thận được cấm chế và cạm bẫy, lập tức cũng hiểu được những người này hẳn là không có nói sai, bọn họ đũng là đang bắt giữ Xích Huyết Chân Lan, tuy nhiên lại thất bại trong gang tấc.
- Chính là chỗ này.
Nữ tử chỉ đầm lầy trước mặt nói.
Dương Khai buông ra thần thức tra xét xung quanh, cũng không có quá nhiều phát hiện.
- Ta đi xuống xem một chút.
Thuỷ Linh nói xong thân hình nhoáng lên một cái đã chui vào trong vũng bùn không thấy bóng dáng.
Nữ tử và đám người Độc Ngạo Minh nhìn Dương Khai, cũng không chú ý nhiều đến hắn, chỉ có lo lắng cùng đợi.
Ước chừng thời gian một nén nhang, ao đầm trước mặt bỗng nổi lên một bọt nước, mọi người tinh thần chấn động âm thầm mong đợi.
Xôn xao…
Thuỷ Linh chui từ trong đầm ra, quần áo chưa ẩm nhưng sắc mặt trắng bệch, môi bầm đen, không ngừng lạnh run, nhìn qua có thể thấy nàng bị đông cứng không nhẹ.
Đám người Độc Ngạo Minh vội vàng hướng nàng xem xét.
Những người đó vẻ mặt lập tức thất vọng.
- Ngươi sao vậy?
Dương Khai kêu lên kỳ lạ, hắn phát hiện Thuỷ Linh giống như vừa mới đi ra từ núi băng tuyên cổ chưa tan, lạnh không chịu nổi, trên thân thể còn hơi toát ra hàn khí mắt thường có thể trông thấy được.
- Đợi nói sau đi.
Thuỷ Linh vội vàng vận chuyển công pháp, xua tan hàn ý trong cơ thể.
Một hồi lâu Thuỷ Linh mới dần hồi lại, nhẹ nhàng hít vào một hơi đứng dậy nói:
- Tuy không thể bắt nó mang về nhưng ta đã tìm được nó.
- Tìm được nó?
Nữ tử đôi mắt đẹp sáng ngời không khỏi vui sướng bất ngờ.
- Ừ, tuy nhiên chỉ mình ta không thể làm gì được nó.
- Vì sao?
Nữ tử vội hỏi.
- Bởi vì dưới kia có một tầng Băng Diệm Tinh Sa
- Băng Diệm Tinh Sa?
Đám người Độc Ngạo Minh kinh hô, trên mặt mỗi người toát ra thần sắc tham lam.
- Đó là cái gì?
Dương Khai đoán ý qua lời nói và sắc mặt lập tức cũng biết Băng Diệm Tinh Sa này hẳn là bảo bối rất quý trọng.
- Tài liệu luyện khí Linh cấp thượng phẩm, nhiệt độ cực thấp, là bảo bối rất nhiều cường nhân Siêu Phàm Canh tha thiết mơ ước, thậm chí cao thủ Nhập Thánh Cảnh lúc luyện chế bí bảo cũng sẽ cần dùng đến.
Thuỷ Linh giải thích một câu.
Vẻ mặt của mọi người Độc Ngạo Minh đều trở nên phấn chấn.
- Hoá ra là Băng Diệm Tinh Sa.
Nữ tử kia liên tục gật đầu.
- Tuy rằng ta biết nơi sinh ra thiên địa linh vật, nhất định là có không ít bảo bối, không ngờ lại là thứ này.
- Hẳn là Băng Diệm Tinh Sa thúc đẩy Xích Huyết Chân Lan sinh ra.
Thuỷ Linh nghe vậy cười.
- Tuy nhiên tầng băng kia rất dầy, ta không có cách nào phá vỡ.
- Ta giúp ngươi.
Một nam tử thân hình béo tròn trong đám Độc Ngạo Minh bước ra đi tới trước mặt Thuỷ Linh, giơ tay lập tức hiện ta một ngọn lửa cực nóng đắc ý nói:
- Ta tu luyện sức mạnh Hoả hệ, chính là khắc tinh của băng.
Thuỷ Linh lắc đầu.
- Ngươi không được, thực lực quá thấp.
- Nhưng ta cũng là Thần Du Cảnh bát tầng.
Nam tử kia có chút không phục.
Thuỷ Linh vẫn lắc đầu:
- Ta có trợ thủ, không cần dùng đến ngươi. Dương Khai, ngươi theo ta xuống dưới, tầng băng kia e là chỉ ngươi mới có thể phá vỡ.
Nam tử kia liếc nhìn Dương Khai lập tức có chút thẹn quá thành giận:
- Ta còn không làm được, hắn một gã Thần Du Cảnh thất tầng làm được không?
- Ta nói hắn có thể, hắn sẽ có thể, các ngươi còn muốn Xích Huyết Chân Lan không? Ta bây giờ không bắt buộc phải giúp các ngươi.
Nam tử kia lập tức tịt ngòi.
Nữ tử cười cầu hoà:
- Cô nương đừng nóng giận, cứ làm theo ý ngươi đi.
Băng Diệm Tinh Sa tuy rằng quý trọng nhưng Độc Ngạo Minh hiện tại cần nhất vẫn là Xích Huyết Chân Lan. Nữ tử tự nhiên không muốn làm Thuỷ Linh không vui.
Thuỷ Linh gật gật đầu, lôi Dương Khai trốn vào trong đầm.
Đợi sau khi bọn họ biến mất, người đàn ông râu quai nón Quý Hoằng trong đám Độc Ngạo Minh kia bỗng nhiên lấy lại tinh thần vỗ đùi nói:
- Nguy rồi, tiểu thư, hai người này sẽ không nhân cơ hội chạy trốn đi chứ?
Nghe vậy, nữ tử không khỏi có chút dung hoa thất sắc, bỗng nhiên cảm thấy chuyện này là rất có thể.
Người khác không có lí do gì vô duyên vô cớ giúp mình, đối mặt với một gốc cây thiên địa linh vật và một thứ đồ hấp dẫn Linh cấp thượng phẩm, bọn họ nói không chừng lấy hai thứ kia một đi không trở lại.
- Không đến mức đó chứ.
Nữ tử cũng ngây ngốc.
- Nàng ta vì sao chỉ cần người kia giúp, đây rõ ràng là mượn cơ hội cùng kết hợp, thuận tiện lấy được bảo bối rồi chuồn.
Lời này rất có lý, Độc Ngạo Minh một người căm phẫn, cả đám đông nhao nhao chửi.
Nữ tử sắc mặt ngày càng khó coi, có tâm đuổi xuống xem đến tột cùng, nhưng cao thủ không tu luyện sức mạnh Thuỷ hệ nếu hành động dưới đầm lầy đó là việc rất nguy hiểm.
Thần thức tản ra, cũng không điều tra được điều gì.
Lòng nữ tử lập tức nguội lạnh.
Vũ Luyện Điên Phong
Đánh giá:
Truyện Vũ Luyện Điên Phong
Story
Chương 617: Ta có thể giúp
10.0/10 từ 16 lượt.