Vũ Luyện Điên Phong
Chương 392: Hóa long trì
Hai huynh đệ trên đường đi, vui vẻ hòa thuận, không khí hòa hợp, thân nhau như thể tay chân.
Không lâu sau, đã đến tới vị trí Hóa Long Trì.
Tầng ngoài, vô số người luyện võ tầng tầng lớp lớp canh gác, ở trong, càng không ít cao thủ cẩn mật quan sát nơi này, thần thức bao phủ dày đặc.
Một khi có người ngoài có ý muốn tiếp cận nơi này, sẽ không nể tình mà giết thẳng! Căn bản không phải thương lượng.
Đã từng có quản gia của một gia tộc nhất đẳng đến Dương gia dâng lễ, sau khi dâng cống phẩm, cũng không biết làm thế nào lại bị lạc đường, phải lạc cách Hóa Long Trì hơn mười dặm, y còn chưa kịp nói được câu gì, liền bị cao thủ của Dương gia trông coi nơi này giết chết tại chỗ.
Sau khi chuyện truyền ra bên ngoài, gia tộc nhất đẳng kia không những không dám đi hỏi tội, ngược lại còn cho người mang quà nhiều gấp đôi đến tặng.
Mảnh đất quý này của Dương gia, trước giờ luôn là nơi phòng bị nghiêm ngặt.
Mặc dù là trong thành Trung Đô, lấy Hóa Long Trì làm trung tâm, trong phạm vi hơn mười dặm, vẫn giữ vững trạng thái lúc ban đầu, rơi vào nơi này, chỉ e còn tưởng ngộ nhập vào mảnh đất hoang nào.
Mây mù lượn quanh, đưa tay không thấy được năm ngón, bao phủ một phạm vi lớn như vậy, núi rừng xanh um tươi tốt như ẩn như hiện, trong núi rừng, dường như thấy có bóng người xuất hiện.
Tại chỗ sâu nhất, chính là Long Thành Trì có thể tẩy kinh phạt tủy!
Dương Chiếu và Dương Khai đến nơi này, cũng lập tức im bặt, Dương Chiếu tiến trước một bước, chắp tay nói:
- Đệ tử Dương Chiếu, phụng mệnh đến Long Thành Trì, xin hỏi vị tiền bối nào trấn thủ lúc này?
Trong đám mây mù, một giọng nói quỷ mị vang đến:
- Lão phu Tiêu Chính Thanh, thì ra là Chiếu công tử tới, người bên canh Chiếu công tử còn có một người, là ai?
Dương Khai còn chưa trả lời, Dương Chiếu đã vội tiếp, cười nói:
- Là Khai đệ của ta!
Giọng nói trong mây mù trầm mặc một hồi, dường như đang trầm tư Dương đệ trong câu nói của Dương Chiếu là ai, qua một hồi lâu mới nói:
- Nếu đã đến, hai vị công tử hãy vào đi.
Khi nói chuyện, mây mù to như voi trước mặt bị hai bàn tay lớn gạt cho trở lại bình thường. Tản nhanh ra hai bên, lộ ra một lối đi ở giữa.
Đến lúc này, hai người Dương Khai và Dương Chiếu mới hoảng sợ phát hiện. Hai bên con đường, là không ít cao thủ của Dương gia.
Mà khoảng cách giữa hai người, lại có thể chưa đến năm trượng.
Vừa rồi mấy người này bị mây mù bao phủ, hai huynh đệ không phát hiện được lấy một người, cũng không biết trong mây mù kia ẩn chứa huyền cơ gì.
Những hảo thủ này của Dương gia rõ ràng có chút không giống với những người ở bên ngoài, hơi thở trầm ổn, phần lớn đều đang ở cảnh giới Chân Nguyên Cảnh, tu vi so với người thường cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều, thi thoảng có người Thần Du Cảnh lẫn trong đó, ai ai thần sắc cũng nghiêm nghị nhìn lại hai người.
Hai người Dương Chiếu và Dương Khai nhìn nhau, thần sắc không khỏi nghiêm lại, ngửa đầu sải bước, cất bước vào bên trong.
- Chào hai vị công tử!
- Hai vị công tử mời!
Trên đường đi, những người luyện võ đều khẽ gật đầu với hai người tỏ ý chào.
Trên mặt Dương Chiếu hiện nét cười, long hành hổ bộ.
Dương Khai lại không nói một lời, lặng lẽ thả thần thức cảm nhận bốn phía, trong lòng âm thầm ngạc nhiên.
Tuy nói hắn cũng là người của Dương gia, lại là chi chính của Dương gia. Nhưng đối với Dương gia suy cho cùng tư bản hùng hồn như thế nào lại không hề hay biết.
Nhưng tìm hiểu thế này, hắn phát hiện ra người luyện võ ở bốn phía, ở cùng một cảnh giới, so với đệ tử bình thường xuất thân tông môn nhất nhị đẳng, thì mạnh hơn không ít, sức chiên đấu cũng lợi hại hơn nhiều.
Tinh khí của bọn họ, cường độ máu thịt, lực sinh mạng khí huyết, xương cốt kinh mạch, phẩm chất chân nguyên, tựa hồ càng tinh thuần cuồn cuộn.
Dương Khai phỏng đoán hai người ở nơi này, cũng đủ để chiến thắng ba người cùng cảnh giới của ngoài kia.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là đọ sức giữa các đệ tử phổ thông.
Dù là như thế cũng đủ làm cho người ta giật mình.
Hơn nữa, mây mù bốn phía ở đây cũng có phần cổ quái, thần thức thăm dò vào trong đó, dường như xâm nhập vào vùng nước lặng, không có chút phản ứng nào.
Nơi này hẳn đang sử dụng một trận pháp gì đó.
Đi ước khoảng thời gian một nén nhang, phía trước mới lộ ra ánh sáng, mây mù đột nhiên biến mất, làm cho người ta có cảm giác trong cảnh khốn cùng có được hy vọng.
Bên cạnh cáihồ cực lớn, ba lão già râu tóc bạc trắng ngồi khoanh chân, lúc này đôi mắt sáng rạng đang nhìn thẳng lại phía bên này.
Sau khi chào đón hai người bước ra từ trong mây mù, lão già ở giữa khẽ mỉm cười:
- Dương Chiếu?
Dương Chiếu thần sắc nghiêm chỉnh, vội vàng ôm quyền:
- Đúng là đệ tử, bái kiến ba vị tiền bối!
Có thể trấn thủ bên Hóa Long Trì, mặc kệ ba người này có phải họ Dương hay không, địa vị của bọn họ ở Dương gia không phải là thấp. Thậm chí có thể sánh ngang với trưởng lão trong tộc.
Cho nên Dương Chiếu mới trịnh trọng như vậy.
Tiêu Chính Thanh và hai người người kia khẽ mỉm cười, dường như rất hài lòng với thái độ của Dương Chiếu, ánh mắt chuyển đến trên người Dương Khai, hồ nghi nói:
- Là đời sau của lão tứ Dương Ứng Phong?
- Vâng, Dương Khai bái kiến ba vị tiền bối.
Dương Khai thản nhiên gật đầu.
Trong lòng lấy làm lạ.
Ba người này, không ngờ đều là cao thủ Thần Du Cảnh đỉnh phong, bất kỳ ai trong bọn họ, đều không kém Lăng Thái Hư khi chưa thăng cấp, lúc này lại trấn thủ canh Hóa Long Trì, có thể thấy Dương gia coi trọng nơi này thế nào.
Có ba người bọn họ ở đây, bên ngoài lại có trận pháp huyền diệu và vô số hảo thủ ẩn giấu trong đó, e là chỉ có Thần Du Chi Thượng mới có thể đột phá được phòng ngự ở đây.
Sau khi biết xuất thân của Dương Khai, Tiêu Chính Thanh chỉ khẽ gật đầu, hai người khác cũng không có ý muốn nói. Dường như đối với họ, Dương Chiếu có thể thu hút sự quan tâm chú ý của họ hơn.
Biểu hiện của bọn họ rõ ràng như vậy, Dương Khai cũng không lấy làm bất ngờ.
- Tiền bối, tại sao gia tộc lại sắp xếp cho chúng con tới Hóa Long Trì lúc này?
Dương Chiếu thấy Tiêu Chính Thanh có vẻ coi trọng mình, không kìm được có ý muốn nói, liền hỏi ra ra nghi ngờ trong lòng mình.
Tiêu Chính Thanh cười nhạt một tiếng, nói:
- Đương nhiên là muốn các ngươi có không gian phát triển tốt hơn, các ngươi ở ngoài mấy năm nay, nhiều lắm là rèn luyện trong thế lực nhất đẳng, tài nguyên ở đó làm sao có thể bằng Dương gia chúng ta, tu luyện công pháp và kĩ năng võ thuật, đan dược hấp thụ dược hiệu, cũng sinh ra trong cơ thể không ít tạp chất. Vào Hóa Long Trì, có thể loại bỏ hết số tạp chất này.
Sắc mặt Dương Chiếu vui vẻ, giọng cung kính nói:
- Nhất định không phụ lòng kỳ vọng của gia tộc!
Tiêu Chính Thanh cười ha hả:
- Tốt, quả nhiên là con trai của gia chủ, đúng là không giống với người bên cạnh, xuống dưới Hóa Long Trì rồi, các người tự mình đi vào trong đó là được.
Dương Khai không kìm được nhíu mày, tuy rằng hắn cũng không hy vọng Tiêu Chính Thanh nghĩ tốt về mình, nhưng lời này nghe có phần không xác đáng.
Thật cũng không biết nói gì, hắn bây giờ không quyền không thế, có những điều thực sự là khó nói, chỉ là vất vả mà chả được gì, còn ra vẻ không biết tự lượng sức.
Muốn lão thay đổi cách nhìn, chỉ có duy nhất một cách.
Chính là khiến cho bản thân ngự trị cả Dương gia, đến lúc đó, bất kì ai cũng đề phải ngoan ngoãn nghe lời, nhìn sắc mặt mình mà làm việc.
Dương Chiếu khẽ gật đầu, cũng như Dương Khai nhìn một cái xuống phía dưới, lập tức một cái hồ cực lớn xuất hiện trong tầm mắt.
Chỉ có thể thấy được đường viền, căn bản nhìn không rõ nước trong hồ, vì bên trên cáihồ này, cũng lại là đám mây mù dày đặc.
Nhưng Dương Khai lại nhạy cảm nhận thấy được, tầng mây mù này, không giống với mây mù khi nãy.
Mây mù vừa nãy chỉ có tác dụng gây mê hoặc, nhưng tầng mây bên trên Hóa Long Trì này, lại là năng lượng hội tụ của trời đất mà thành, dường như toàn bộ nước trong Hóa Long Trì đều là kết tinh của năng lượng, bốc hơi, ngưng tụ thành một tầng mây mù bao phủ phía bên trên.
- Hóa Long Trì là nơi có thể tẩy kinh phạt tủy, cơ hội lần này không phải dễ có, các ngươi phải trân trọng.
Tiêu Chính Thanh cười ha hả.
Một người khác nói chen vào:
- Hóa Long Trì, cũng là nơi thử thách tư chất của một người, thời gian ở trong đó càng dài, càng thể hiện là tư chất xuất chúng, Dương Chiếu, ngươi phải thể hiện cho tốt, ngươi với một công tử bình thường là không giống, ngươi là cong trai của gia chủ, rất nhiều người coi trọng ngươi.
Trên mặt Dương Chiếu ẩn vẻ kích động, dường như muốn ngay lập tức được thể hiện bản thân, vội vàng ôm quyền nói:
- Vâng!
- Đi đi!
Tiêu Chính Thanh vung tay, một cỗ lực đạo vô hình bao lấy hai người Dương Chiếu và Dương Khai, nhẹ nhàng đưa bọn họ vào Hóa Long Trì.
Mây mù bốc lên, hai người cùng lúc rơi xuống hồ rồi biến mất không thấy nữa.
Cảm giác lạnh như băng ở bốn phía kéo tới, nước trong Hóa Long Trì hình như thật sự có chút tác dụng thần kỳ, Dương Khai cảm nhận rõ ràng được các huyệt vị toàn thân mình và lỗ chân lông mở ra có chút năng lượng tràn vào, năng lượng này tiến vào cơ thể, cả người trở nên vô cùng đau đớn.
Nhưng ngay sau đó cảm giác đau đớn này đột nhiên biến mất, năng lượng này tiến vào trong kinh mạch, dưới sự đốt cháy của Chân Dương nguyên khí, hòa nhập vào Ngạo Cốt Kim Thân.
Dương Khai lấy làm lạ, lập tức cảm thấy Hóa Long Trì này… hình như không chân thực.
Nó không hề có tác dụng thần kỳ như trong truyền thuyết.
Quay đầu nhìn Dương Chiếu cách đó không xa, thần sắc Dương Khai càng trở nên kỳ quái.
Hắn phát hiện vị nhị ca này của mình lúc này như là đang phải chịu nỗi đau cực lớn, mặt đỏ, chân nguyên cả người vận chuyển cuồn cuộn, dẫn dắt năng lượng trong Hóa Long Trì tiến vào cơ thể.
Chợt, một ít tạp chất trong người ylần lượt bị đẩy ra, nước đáy hồ trong veo, đã có thêm ít chất bẩn.
Dương Khai vội vàng bơi ra xa một chút, suy nghĩ đến xuất thần.
Xem bộ dạng Dương Chiếu bây giờ, Hóa Long Trì rõ ràng là có tác dụng của nó, thật sự có thể giúp người ta tẩy kinh phạt tủy. Nhưng tại sao mình không cảm thụ được?
Suy nghĩ hồi lâu, Dương Khai bừng tỉnh ngộ, thần sắc ngạc nhiên nghi ngờ.
Nếu đoán không sai, khẳng định đấy là do Vạn Dược Linh Dịch.
Vạn Dược Linh Dịch, nếu dùng lâu dài cũng có thể tẩy kinh phạt tủy, từ đó cải thiện tư chất của một người.
Từ khi có được Vạn Dược Linh Dịch đến bây giờ, chỉ cần không xuất hiện nhân tố bất khả kháng, Dương Khai mỗi ngày đều dùng môt giọt.
Sau thời gian dài như vậy, tạp chất trong cơ thể chắc sớm đã bị loại trừ sạch rồi, tư chất khẳng định cũng có sự tăng lên rõ rệt.
Bây giờ lại đến Hóa Long Trì, còn tác dụng gì nữa?
Công hiệu của Hóa Long Trì, chắc chắn là không giống Vạn Dược Linh Dịch.
Hiểu rõ điểm này, Dương Khai tỏ ra thất vọng.
Bị ảnh hưởng của quan niệm khi còn nhỏ, cho tới khi nãy mình còn mong chờ công hiệu của Hóa Long Trì, không ngờ nó lại chẳng có tác dụng gì đối với mình, tự nhiên hơi thất vọng.
Hóa Long Trì không có tác dụng với mình, bây giờ mới vừa tiến vào, lại không thể trực tiếp đi ra, Dương Khai bỗng thấy chán muốn chết, chỉ có thể yên lặng đợi ở một bên, vận chuyển Chân Dương quyết, hấp thụ luyện hóa năng lượng của Long Thành Trì.
Vũ Luyện Điên Phong
Không lâu sau, đã đến tới vị trí Hóa Long Trì.
Tầng ngoài, vô số người luyện võ tầng tầng lớp lớp canh gác, ở trong, càng không ít cao thủ cẩn mật quan sát nơi này, thần thức bao phủ dày đặc.
Một khi có người ngoài có ý muốn tiếp cận nơi này, sẽ không nể tình mà giết thẳng! Căn bản không phải thương lượng.
Đã từng có quản gia của một gia tộc nhất đẳng đến Dương gia dâng lễ, sau khi dâng cống phẩm, cũng không biết làm thế nào lại bị lạc đường, phải lạc cách Hóa Long Trì hơn mười dặm, y còn chưa kịp nói được câu gì, liền bị cao thủ của Dương gia trông coi nơi này giết chết tại chỗ.
Sau khi chuyện truyền ra bên ngoài, gia tộc nhất đẳng kia không những không dám đi hỏi tội, ngược lại còn cho người mang quà nhiều gấp đôi đến tặng.
Mảnh đất quý này của Dương gia, trước giờ luôn là nơi phòng bị nghiêm ngặt.
Mặc dù là trong thành Trung Đô, lấy Hóa Long Trì làm trung tâm, trong phạm vi hơn mười dặm, vẫn giữ vững trạng thái lúc ban đầu, rơi vào nơi này, chỉ e còn tưởng ngộ nhập vào mảnh đất hoang nào.
Mây mù lượn quanh, đưa tay không thấy được năm ngón, bao phủ một phạm vi lớn như vậy, núi rừng xanh um tươi tốt như ẩn như hiện, trong núi rừng, dường như thấy có bóng người xuất hiện.
Tại chỗ sâu nhất, chính là Long Thành Trì có thể tẩy kinh phạt tủy!
Dương Chiếu và Dương Khai đến nơi này, cũng lập tức im bặt, Dương Chiếu tiến trước một bước, chắp tay nói:
- Đệ tử Dương Chiếu, phụng mệnh đến Long Thành Trì, xin hỏi vị tiền bối nào trấn thủ lúc này?
Trong đám mây mù, một giọng nói quỷ mị vang đến:
- Lão phu Tiêu Chính Thanh, thì ra là Chiếu công tử tới, người bên canh Chiếu công tử còn có một người, là ai?
Dương Khai còn chưa trả lời, Dương Chiếu đã vội tiếp, cười nói:
- Là Khai đệ của ta!
Giọng nói trong mây mù trầm mặc một hồi, dường như đang trầm tư Dương đệ trong câu nói của Dương Chiếu là ai, qua một hồi lâu mới nói:
- Nếu đã đến, hai vị công tử hãy vào đi.
Khi nói chuyện, mây mù to như voi trước mặt bị hai bàn tay lớn gạt cho trở lại bình thường. Tản nhanh ra hai bên, lộ ra một lối đi ở giữa.
Đến lúc này, hai người Dương Khai và Dương Chiếu mới hoảng sợ phát hiện. Hai bên con đường, là không ít cao thủ của Dương gia.
Mà khoảng cách giữa hai người, lại có thể chưa đến năm trượng.
Vừa rồi mấy người này bị mây mù bao phủ, hai huynh đệ không phát hiện được lấy một người, cũng không biết trong mây mù kia ẩn chứa huyền cơ gì.
Những hảo thủ này của Dương gia rõ ràng có chút không giống với những người ở bên ngoài, hơi thở trầm ổn, phần lớn đều đang ở cảnh giới Chân Nguyên Cảnh, tu vi so với người thường cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều, thi thoảng có người Thần Du Cảnh lẫn trong đó, ai ai thần sắc cũng nghiêm nghị nhìn lại hai người.
Hai người Dương Chiếu và Dương Khai nhìn nhau, thần sắc không khỏi nghiêm lại, ngửa đầu sải bước, cất bước vào bên trong.
- Chào hai vị công tử!
- Hai vị công tử mời!
Trên đường đi, những người luyện võ đều khẽ gật đầu với hai người tỏ ý chào.
Trên mặt Dương Chiếu hiện nét cười, long hành hổ bộ.
Dương Khai lại không nói một lời, lặng lẽ thả thần thức cảm nhận bốn phía, trong lòng âm thầm ngạc nhiên.
Tuy nói hắn cũng là người của Dương gia, lại là chi chính của Dương gia. Nhưng đối với Dương gia suy cho cùng tư bản hùng hồn như thế nào lại không hề hay biết.
Nhưng tìm hiểu thế này, hắn phát hiện ra người luyện võ ở bốn phía, ở cùng một cảnh giới, so với đệ tử bình thường xuất thân tông môn nhất nhị đẳng, thì mạnh hơn không ít, sức chiên đấu cũng lợi hại hơn nhiều.
Tinh khí của bọn họ, cường độ máu thịt, lực sinh mạng khí huyết, xương cốt kinh mạch, phẩm chất chân nguyên, tựa hồ càng tinh thuần cuồn cuộn.
Dương Khai phỏng đoán hai người ở nơi này, cũng đủ để chiến thắng ba người cùng cảnh giới của ngoài kia.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là đọ sức giữa các đệ tử phổ thông.
Dù là như thế cũng đủ làm cho người ta giật mình.
Hơn nữa, mây mù bốn phía ở đây cũng có phần cổ quái, thần thức thăm dò vào trong đó, dường như xâm nhập vào vùng nước lặng, không có chút phản ứng nào.
Nơi này hẳn đang sử dụng một trận pháp gì đó.
Đi ước khoảng thời gian một nén nhang, phía trước mới lộ ra ánh sáng, mây mù đột nhiên biến mất, làm cho người ta có cảm giác trong cảnh khốn cùng có được hy vọng.
Bên cạnh cáihồ cực lớn, ba lão già râu tóc bạc trắng ngồi khoanh chân, lúc này đôi mắt sáng rạng đang nhìn thẳng lại phía bên này.
Sau khi chào đón hai người bước ra từ trong mây mù, lão già ở giữa khẽ mỉm cười:
- Dương Chiếu?
Dương Chiếu thần sắc nghiêm chỉnh, vội vàng ôm quyền:
- Đúng là đệ tử, bái kiến ba vị tiền bối!
Có thể trấn thủ bên Hóa Long Trì, mặc kệ ba người này có phải họ Dương hay không, địa vị của bọn họ ở Dương gia không phải là thấp. Thậm chí có thể sánh ngang với trưởng lão trong tộc.
Cho nên Dương Chiếu mới trịnh trọng như vậy.
Tiêu Chính Thanh và hai người người kia khẽ mỉm cười, dường như rất hài lòng với thái độ của Dương Chiếu, ánh mắt chuyển đến trên người Dương Khai, hồ nghi nói:
- Là đời sau của lão tứ Dương Ứng Phong?
- Vâng, Dương Khai bái kiến ba vị tiền bối.
Dương Khai thản nhiên gật đầu.
Trong lòng lấy làm lạ.
Ba người này, không ngờ đều là cao thủ Thần Du Cảnh đỉnh phong, bất kỳ ai trong bọn họ, đều không kém Lăng Thái Hư khi chưa thăng cấp, lúc này lại trấn thủ canh Hóa Long Trì, có thể thấy Dương gia coi trọng nơi này thế nào.
Có ba người bọn họ ở đây, bên ngoài lại có trận pháp huyền diệu và vô số hảo thủ ẩn giấu trong đó, e là chỉ có Thần Du Chi Thượng mới có thể đột phá được phòng ngự ở đây.
Sau khi biết xuất thân của Dương Khai, Tiêu Chính Thanh chỉ khẽ gật đầu, hai người khác cũng không có ý muốn nói. Dường như đối với họ, Dương Chiếu có thể thu hút sự quan tâm chú ý của họ hơn.
Biểu hiện của bọn họ rõ ràng như vậy, Dương Khai cũng không lấy làm bất ngờ.
- Tiền bối, tại sao gia tộc lại sắp xếp cho chúng con tới Hóa Long Trì lúc này?
Dương Chiếu thấy Tiêu Chính Thanh có vẻ coi trọng mình, không kìm được có ý muốn nói, liền hỏi ra ra nghi ngờ trong lòng mình.
Tiêu Chính Thanh cười nhạt một tiếng, nói:
- Đương nhiên là muốn các ngươi có không gian phát triển tốt hơn, các ngươi ở ngoài mấy năm nay, nhiều lắm là rèn luyện trong thế lực nhất đẳng, tài nguyên ở đó làm sao có thể bằng Dương gia chúng ta, tu luyện công pháp và kĩ năng võ thuật, đan dược hấp thụ dược hiệu, cũng sinh ra trong cơ thể không ít tạp chất. Vào Hóa Long Trì, có thể loại bỏ hết số tạp chất này.
Sắc mặt Dương Chiếu vui vẻ, giọng cung kính nói:
- Nhất định không phụ lòng kỳ vọng của gia tộc!
Tiêu Chính Thanh cười ha hả:
- Tốt, quả nhiên là con trai của gia chủ, đúng là không giống với người bên cạnh, xuống dưới Hóa Long Trì rồi, các người tự mình đi vào trong đó là được.
Dương Khai không kìm được nhíu mày, tuy rằng hắn cũng không hy vọng Tiêu Chính Thanh nghĩ tốt về mình, nhưng lời này nghe có phần không xác đáng.
Thật cũng không biết nói gì, hắn bây giờ không quyền không thế, có những điều thực sự là khó nói, chỉ là vất vả mà chả được gì, còn ra vẻ không biết tự lượng sức.
Muốn lão thay đổi cách nhìn, chỉ có duy nhất một cách.
Chính là khiến cho bản thân ngự trị cả Dương gia, đến lúc đó, bất kì ai cũng đề phải ngoan ngoãn nghe lời, nhìn sắc mặt mình mà làm việc.
Dương Chiếu khẽ gật đầu, cũng như Dương Khai nhìn một cái xuống phía dưới, lập tức một cái hồ cực lớn xuất hiện trong tầm mắt.
Chỉ có thể thấy được đường viền, căn bản nhìn không rõ nước trong hồ, vì bên trên cáihồ này, cũng lại là đám mây mù dày đặc.
Nhưng Dương Khai lại nhạy cảm nhận thấy được, tầng mây mù này, không giống với mây mù khi nãy.
Mây mù vừa nãy chỉ có tác dụng gây mê hoặc, nhưng tầng mây bên trên Hóa Long Trì này, lại là năng lượng hội tụ của trời đất mà thành, dường như toàn bộ nước trong Hóa Long Trì đều là kết tinh của năng lượng, bốc hơi, ngưng tụ thành một tầng mây mù bao phủ phía bên trên.
- Hóa Long Trì là nơi có thể tẩy kinh phạt tủy, cơ hội lần này không phải dễ có, các ngươi phải trân trọng.
Tiêu Chính Thanh cười ha hả.
Một người khác nói chen vào:
- Hóa Long Trì, cũng là nơi thử thách tư chất của một người, thời gian ở trong đó càng dài, càng thể hiện là tư chất xuất chúng, Dương Chiếu, ngươi phải thể hiện cho tốt, ngươi với một công tử bình thường là không giống, ngươi là cong trai của gia chủ, rất nhiều người coi trọng ngươi.
Trên mặt Dương Chiếu ẩn vẻ kích động, dường như muốn ngay lập tức được thể hiện bản thân, vội vàng ôm quyền nói:
- Vâng!
- Đi đi!
Tiêu Chính Thanh vung tay, một cỗ lực đạo vô hình bao lấy hai người Dương Chiếu và Dương Khai, nhẹ nhàng đưa bọn họ vào Hóa Long Trì.
Mây mù bốc lên, hai người cùng lúc rơi xuống hồ rồi biến mất không thấy nữa.
Cảm giác lạnh như băng ở bốn phía kéo tới, nước trong Hóa Long Trì hình như thật sự có chút tác dụng thần kỳ, Dương Khai cảm nhận rõ ràng được các huyệt vị toàn thân mình và lỗ chân lông mở ra có chút năng lượng tràn vào, năng lượng này tiến vào cơ thể, cả người trở nên vô cùng đau đớn.
Nhưng ngay sau đó cảm giác đau đớn này đột nhiên biến mất, năng lượng này tiến vào trong kinh mạch, dưới sự đốt cháy của Chân Dương nguyên khí, hòa nhập vào Ngạo Cốt Kim Thân.
Dương Khai lấy làm lạ, lập tức cảm thấy Hóa Long Trì này… hình như không chân thực.
Nó không hề có tác dụng thần kỳ như trong truyền thuyết.
Quay đầu nhìn Dương Chiếu cách đó không xa, thần sắc Dương Khai càng trở nên kỳ quái.
Hắn phát hiện vị nhị ca này của mình lúc này như là đang phải chịu nỗi đau cực lớn, mặt đỏ, chân nguyên cả người vận chuyển cuồn cuộn, dẫn dắt năng lượng trong Hóa Long Trì tiến vào cơ thể.
Chợt, một ít tạp chất trong người ylần lượt bị đẩy ra, nước đáy hồ trong veo, đã có thêm ít chất bẩn.
Dương Khai vội vàng bơi ra xa một chút, suy nghĩ đến xuất thần.
Xem bộ dạng Dương Chiếu bây giờ, Hóa Long Trì rõ ràng là có tác dụng của nó, thật sự có thể giúp người ta tẩy kinh phạt tủy. Nhưng tại sao mình không cảm thụ được?
Suy nghĩ hồi lâu, Dương Khai bừng tỉnh ngộ, thần sắc ngạc nhiên nghi ngờ.
Nếu đoán không sai, khẳng định đấy là do Vạn Dược Linh Dịch.
Vạn Dược Linh Dịch, nếu dùng lâu dài cũng có thể tẩy kinh phạt tủy, từ đó cải thiện tư chất của một người.
Từ khi có được Vạn Dược Linh Dịch đến bây giờ, chỉ cần không xuất hiện nhân tố bất khả kháng, Dương Khai mỗi ngày đều dùng môt giọt.
Sau thời gian dài như vậy, tạp chất trong cơ thể chắc sớm đã bị loại trừ sạch rồi, tư chất khẳng định cũng có sự tăng lên rõ rệt.
Bây giờ lại đến Hóa Long Trì, còn tác dụng gì nữa?
Công hiệu của Hóa Long Trì, chắc chắn là không giống Vạn Dược Linh Dịch.
Hiểu rõ điểm này, Dương Khai tỏ ra thất vọng.
Bị ảnh hưởng của quan niệm khi còn nhỏ, cho tới khi nãy mình còn mong chờ công hiệu của Hóa Long Trì, không ngờ nó lại chẳng có tác dụng gì đối với mình, tự nhiên hơi thất vọng.
Hóa Long Trì không có tác dụng với mình, bây giờ mới vừa tiến vào, lại không thể trực tiếp đi ra, Dương Khai bỗng thấy chán muốn chết, chỉ có thể yên lặng đợi ở một bên, vận chuyển Chân Dương quyết, hấp thụ luyện hóa năng lượng của Long Thành Trì.
Vũ Luyện Điên Phong
Đánh giá:
Truyện Vũ Luyện Điên Phong
Story
Chương 392: Hóa long trì
10.0/10 từ 16 lượt.