Vũ Luyện Điên Phong
Chương 2861: Thế giới của ta
Trong một thế giới an bình yên tĩnh, Sa Nhã chau máy bay về phía trước, vết thương đâm xuyên nơi ngực đủ để trí mạng kia sớm đã biển mất, chỉ là quần áo còn dính chút vết máu mà thôi.
Sinh mệnh lực của Ma tộc từ trước đến nay rất cường đại, nhất là cường giả như Sa Nhã, theo lời đồn ma tâm bất diệt, Ma tộc bất tử cũng không phải là nói đùa cho có. •
Nàng bị vây ở chỗ này đã mấy ngày.
Trong này không có mặt trời mặt trăng ngôi sao, lại có đầy đủ ánh sáng, môi trường cũng vô cùng hậu đãi, linh khí thiên địa nồng đậm ngoài ý liệu.
Thế nhưng nàng không có mảy may tâm tình mừng rỡ. Mấy ngày trước, nàng bị tên kêu Vu Ngưu kia đánh lén từ phía sau, bị thương nặng, rồi không giải thích được, tới thế giới hương hoa thơm ngát, chim muông hót líu lo, cảnh sắc hợp lòng người nơi này.
Sa Nhã còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Nhưng nhìn vết thương nơi ngực, nàng hiểu rõ đây là thực tế.
Nơi này là địa phương nào? Vì sao mình lại đi tới nơi này? Nàng không sao hiểu được! Sau khi cần thận dò xét bốn phía một phen, vẫn không có bất kỳ đầu mối nào, Sa Nhã chỉ có thể không ngừng đi tới, tìm đường ra.
Nhưng dù nàng có thực lực Ma Vương, mà hao phí mấy ngày vẫn không có nửa điểm phát hiện.
Thế giới này giống như một cái lồng giam vô biên vô tận, mà nàng chính là một con dã thú bị nhốt trong lồng, bất kể nỗ lực như thế nào đều không thể trốn ra lồng giam này.
Sa Nhã tâm tình vô cùng xuống thấp, nhớ lại tên khốn từ phía sau thọc mình một kiếm kia, nàng nghiến hai hàm răng đều sắp vỡ nát.
Nàng làm sao cũng nghĩ không thông, tên Vu Ngưu kia nuốt máu ma tâm của mình, tại sao còn có thể phản bội mình, mà sao mình không có cảm nhận được hắn có ý niệm phản bội chứ?
Theo phân chia thực lực của Ma tộc, khí tức của tên Vu Ngưu chỉ là Ma soái mà thôi, so với Ma Vương nàng còn kém một tầng thứ lớn, như thế nào có thể chống lại máu ma tâm của nàng?
Rất nhiều chuyện nghĩ không thông! Nàng phát hiện từ mấy ngày trước gặp tên khốn kêu Vu Ngưu này, mình liền nơi chốn bị thua thiệt, tới hiện tại mình ngay cả địa phương này là nơi nào cũng không biết.
Tuy nhiên bất kể như thế nào, cũng phải truyền tin tức này ra ngoài, tiểu tử kia quá mức quỷ dị, ngay cả mình đều phải thua thiệt. Nếu các Ma Vương khác đụng phải, chỉ sợ cũng phải cẩn thận một chút mới được.
Đang nghĩ như thế, bỗng nhiên Sa Nhã dừng lại bước chân, nhíu sát chân mày.
Vừa rồi ngay khoảnh khắc đó, nàng lại sinh ra cảm giác như có người đang nhìn chăm chú mình, đây là chuyện mấy ngày nay vốn không có phát sinh, dường như thế giới này chỉ có một mình nàng, không thấy bất kỳ bóng dáng người sống nào khác.
Trong nghi hoặc, Sa Nhã nghiêng đầu nhìn lại… Ngay sau đó, trong đôi mắt đẹp liền phun ra tia cứu thị phẫn nộ, cắn răng quát khẽ về phía một bóng người lẳng lặng trôi lơ lửng giữa không trung bên kia:
Vu Ngưu!
Dương Khai nhìn nàng mim cười: Ma Vương đại nhân buổi sáng tốt lành chứ!
Tốt lành cái đầu mẹ ngươi!
Dù là Sa Nhã tu dưỡng tâm tính không tầm thường, thời khắc này cũng không nhịn được phun ra một câu thô tục. Ở địa phương quỷ quái không thấy mặt trời mặt trăng ngôi sao này, nàng đâu biết thời khắc này là sáng sớm hay là buổi tối, dĩ nhiên, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là gặp mặt cừu nhân trước mắt mà nàng hết sức căm hận.
Tuy rằng miệng vết thương đã lành, nhưng khi nhìn thấy Vu Ngưu, Sa Nhã vẫn như cũ có thể cảm thấy rõ ràng từ ma tâm của mình truyền đến cảm giác đau đớn, miệng vết thương bị đâm xuyên qua kia dường như lại muốn nứt ra, làm nàng đau đớn như xé rách tim gan.
Đối với sự vô lễ của nàng Dương Khai phớt lờ, chỉ khẽ mỉm cười nói:
Xem ra ta đoán không sai, cho dù viên ma tâm kia thật bị hủy, cô cũng không chết, mạng của Ma tộc đều lớn như thế ư?
Sa Nhã thần sắc lạnh lùng, không đáp hỏi ngược lại: Nơi này là địa phương nào? Người đưa ta tới nơi này muốn làm gì?
Nơi này a….
Dương Khai khẽ ngẩng lên, ánh mắt xuyên thủng hư không, dường như có thể nhìn thấy đầu cuối thế giới, dang hai tay nói: Nơi này là thế giới của ta, tại địa phương này, ta là chủ tể!
Sa Nhã bật cười một tiếng. Hiển nhiên cảm thấy Dương Khai đang khoác lác! Một người cấp bậc Ma soái nhỏ nhoi, lại dám ngông cuồng nói mình thống trị thế giới? Ngay cả Ma Thánh đại nhân đều không có bản lãnh này!
Còn như tại sao đưa cô tới nơi này… Dương Khai cười ôn hòa: Đương nhiên là để dạy dỗ cô! –
Dạy dỗ ta? Sa Nhã sửng sốt, ngay sau đó cười khinh thường: Có hứng thú! Đây là ta lần đầu nghe được người khác nói với ta như thế!
Lời như vậy, từ trước đến nay đều là nàng nói với người khác. Cho nên lần đầu tiên nghe được, bỗng nhiên cảm giác có chút mới mẻ độc đáo.
Cô nghĩ ta đang nói đùa ư? Dương Khai nghiêm túc nhìn nàng.
Sa Nhà bỉu môi nói:
Ta chẳng qua là cảm thấy người rảnh rang không có chuyện làm lo chuyện bao đồng thôi!
Dương Khai khẽ lắc đầu nói:
Cô nên cảm thấy mình may mắn, là ở trong mắt ta cô còn có chút giá trị, nếu không bây giờ cô đã là người chết rồi!
Vậy sao?
Sa Nhã cổ làm ra vẻ khoe khoang phong tình, ý mị hoặc thản nhiên nở rộ, đôi mắt đẹp mê người nhìn Dương Khai nói:
Vậy không biết ở trong mắt ngươi, ta có giá trị gì vậy?
Dù sao không phải giá trị như cô nghĩ loại đó! Dương Khai nhếch khóe miệng nói: Ta đã nói với cô, ta không có gì hứng thú với hạng người đàn bà dâm loàn, nhất là một khối thịt thúi rửa nát như cô đến dã cẩu đều khinh thường chạy xa!
Mị ý trên mặt Sa Nhã trong nháy mắt tiêu tan, thay vào đó chính là ánh mắt lạnh lẽo đầy oán hận.
Dương Khai nói lời sỉ nhục này hiển nhiên đã chạm vào lằn ranh của nàng, nàng không cách nào tiếp nhận được.
Sa Nhã mở miệng ré lên, lực lượng thần hồn cực kỳ tinh thuận tràn ra, hóa thành một lực lượng to lớn đánh sâu vào trong đầu Dương Khai; cùng lúc đó, trên tay nàng bỗng nhiên xuất hiện một cây nhuyễn tiến, quất xuống đỉnh đầu Dương Khai.
Động tác nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa uy năng lấp sông đảo biển.
Ma Vương ra tay, quả thật không tầm thường, ngay cả linh khí của tiểu thiên địa này đều trở nên nhộn nhạo.
Dương Khai đứng bất động, nụ cười nơi khóe miệng chứa ý mỉa mai, nhẹ phất tay, ngón cái ngón giữa cong lại, nhẹ búng ra, dường như đang búng một con muỗi.
Sa Nhã lại như là bị thương nặng, nơi bụng rõ ràng lõm xuống, cả người tức thì bị một lực đạo khổng lồ bắn bay ra ngoài, thân ở giữa không trung không ngừng tuôn máu.
Thật vất vả ổn định thân hình, đôi mắt đẹp run rẩy kịch liệt, Sa Nhã không còn mảy may ung dung và trấn định như trước, trong mắt tràn đầy vẻ hốt hoảng, không thể tin nhìn Dương Khai bên kia.
Làm sao có khả năng? Đối phương vừa rồi hoàn toàn không có dấu hiệu vận dụng bất kỳ lực lượng nào, nhưng lúc giở tay nhấc chân đã đánh mình bay đi… mà lực đạo kia lại cực kỳ chuẩn xác, vừa để cho mình cảm nhận đau đớn, vừa không có làm bị thương cơ sở của mình.
Hắn có thủ đoạn cường đại như thế sao?
Tuyệt đối không có khả năng!
Tuy rằng chỉ đấu chiến một lần với Vu Ngưu này, nhưng Sa Nhã ng biết bản lĩnh của hắn cao thấp, hắn quả thật mạnh, nhưng loại mạnh đó cũng có giới hạn.
Vừa rồi một màn này khiến nàng có chút không thể nghĩ tới, đó là năng lực ngay cả Ma Thành cũng không thể thi triển, làm sao có khả năng xuất hiện trên thân một tên dị tộc chỉ tương đương với cấp bậc Ma soái?
Hắn có thủ đoạn cường đại như thế sao?
Tuyệt đối không có khả năng!
Tuy rằng chỉ đấu chiến một lần với Vu Ngưu này, nhưng Sa Nhã cũng biết bản lĩnh của hắn cao thấp, hắn quả thật mạnh, nhưng loại mạnh đó cũng có giới hạn.
Vừa rồi một màn này khiến nàng có chút không thể nghĩ tới, đó là năng lực ngay cả Ma Thành cũng không thể thi triển, làm sao có khả năng xuất hiện trên thân một tên dị tộc chỉ tương đương với cấp bậc Ma soái?
Một kích gặp phải kia, hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi hiểu biết của Sa Nhã.
Nàng lấy lại bình tĩnh, đánh giá Dương Khai, dường như là muốn nhìn ra đầu mối gì đó.
Dương Khai lại cong lại ngón giữa, Sa Nhã cả kinh thất sắc, theo phản xạ vội vàng thúc giục ma khí toàn thân, biến thành một đoàn bóng đen, che giấu thân mình.
Nhưng ngay sau đó, trên đầu của nàng giống như bị một viên vẫn thạch đập trúng, bắn lui ra sau, liên đới cả người đều đảo lộn trên không trung, khiến nàng đầu váng mắt hoa, lực lượng khổng lồ đánh vào làm nàng hoàn toàn không cách nào ổn định thân thể.
Cũng không biết bay ra cự ly bao xa, Sa Nhã mới cảm giác lực đạo kia từ từ yếu bớt, nàng cố gượng lại thân mình, lần nữa đứng vững lại, trong miệng mũi chảy xuống chất lỏng âm ấm, đưa tay quẹt ngang tất cả đều là máu.
Mà trên trán lại tê dại, hoàn toàn không có cảm giác, dường như xương đầu của mình đều nát bấy.
Giương mắt nhìn lại, trước mắt không còn thấy thân ảnh tên dị tộc kia đâu.
Nhưng không đợi nàng thở phào, phía sau liền truyền đến một thanh âm khiến nàng cảm thấy kinh hoàng: C Ta đã nói rồi, trên thế giới này ta là chủ tể! Cho dù Đại Ma Thần của các người tới đây, cũng phải quỳ ở chỗ này xưng thần với ta!
Sa Nhã hé miệng, muốn phản bác, nhưng không biết nên nói như thế
nào.
Đối phương hai lần công kích khiến tim gan nàng đều rét lạnh, nàng vốn tưởng rằng dựa vào thực lực của mình, khẳng định tên Vu Ngưu kia không phải đối thủ, nhưng giờ này xem ra, mình mới không phải là đối thủ a! Dưới thủ đoạn của hắn, mình hoàn toàn không có mảy may sức phản kháng thậm chí là thời gian kịp phản ứng.
Không thể địch lại, không thể dùng sức! Trong lòng Sa Nhã làm ra một phán đoán: Vậy chỉ có nước bỏ chạy!
Vừa nghĩ đến đây, Sa Nhã không do dự nữa, không nói một lời, toàn lực thúc giục thân hình, bay vù ra theo một phương hướng, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng.
Bắt đầu khởi động thần niệm, thẳng đến hoàn toàn không cảm ứng được khí tức của tên khốn Vu Ngưu kia, Sa Nhã mới nhẹ thở ra như sống lại từ cõi chết.
Thân là Ma Vương, trên đời này hiếm thấy có vật hay người nào có thể để cho nàng cảm nhận khiếp sợ, cho dù lúc đối mặt với Ma Thánh, nàng cũng chỉ biểu hiện ra đủ tôn kính và cẩn thận một chút mà thôi.
2 Nhưng tên Vu Ngưu kia, lại thực sự khiến nàng cảm thấy sợ hãi, đó là một loại sợ hãi đối mặt với lực lượng không biết.
Ma Thánh tuy cường đại, nhưng Sa Nhã lại biết bọn họ mạnh ở điểm nào, có thể mạnh đến trình độ nào… Nhưng cái mạnh của tên Vu Ngưu này, lại không có bất kỳ giới hạn nào.
Bên tai dường như lại vang lên lời nói ngông cuồng của hắn, Sa Nhã không khỏi nghĩ lại, chẳng lẽ hắn thật sự là kẻ thống trị thế giới này?
Điều này làm sao có khả năng? Ai có thể thống trị được thế giới chứ?
Trên đường bỏ chạy, bỗng nhiên Sa Nhã trợn to mắt, vô cùng khiếp sợ nhìn một chỗ ở phía trước, trong hư không nơi đó một thân ảnh khiến nàng kinh sợ lắng lặng đứng ở đó; khóe miệng vẫn như cũ treo vẻ mỉm cười thần bí khó lường. Thấy nàng chạy như bay đến, hắn cũng không có ý ra tay ngăn cản, mà chỉ chắp hai tay sau lưng, bộ dáng như đang xem kịch vui.
Gặp quỷ mà!
–
Rõ ràng mình không cảm thấy có bất kỳ dao động lực lượng nào, hắn làm thế nào xuất hiện ở trước mắt mình?
Trong kinh hãi, Sa Nhã vội dừng bước chân, xoay người bỏ chạy hướng ngược lại.
Tàn một nén nhang sau, lại xuất hiện một màn khiến Sa Nhã tuyệt vọng.
Tên Vụ Ngưu kia một lần nữa xuất hiện ở phía trước nàng, vẫn duy trì tư thế như cũ đứng ở nơi đó, dường như chưa từng di chuyển. Nàng nhìn lại cảnh vật chung quanh hắn… lại nhìn có chút nhìn quen mắt.
Trên mặt đất gần đó, còn có một chút vết máu chưa khô cạn.
Đó là máu tươi vừa rồi mình phun ra mà!
v2 Tại sao mình lại chạy trở về chỗ cũ? Rõ ràng là mình chạy theo đường thẳng, tại sao có thể chạy trở về lại?
Trên mặt tên kia dị tộc phía trước mỉm cười giống như ác ma gọi về, Sa Nhã thân là Ma Vương đều cảm thấy không rét mà run, máu toàn thân nàng bắt đầu lạnh xuống, sắc mặt trở nên tái nhợt, một lần nữa xoay người bỏ chạy… ngay cả dũng khí đối mặt với đối phương cũng không có…
Vũ Luyện Điên Phong
Sinh mệnh lực của Ma tộc từ trước đến nay rất cường đại, nhất là cường giả như Sa Nhã, theo lời đồn ma tâm bất diệt, Ma tộc bất tử cũng không phải là nói đùa cho có. •
Nàng bị vây ở chỗ này đã mấy ngày.
Trong này không có mặt trời mặt trăng ngôi sao, lại có đầy đủ ánh sáng, môi trường cũng vô cùng hậu đãi, linh khí thiên địa nồng đậm ngoài ý liệu.
Thế nhưng nàng không có mảy may tâm tình mừng rỡ. Mấy ngày trước, nàng bị tên kêu Vu Ngưu kia đánh lén từ phía sau, bị thương nặng, rồi không giải thích được, tới thế giới hương hoa thơm ngát, chim muông hót líu lo, cảnh sắc hợp lòng người nơi này.
Sa Nhã còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Nhưng nhìn vết thương nơi ngực, nàng hiểu rõ đây là thực tế.
Nơi này là địa phương nào? Vì sao mình lại đi tới nơi này? Nàng không sao hiểu được! Sau khi cần thận dò xét bốn phía một phen, vẫn không có bất kỳ đầu mối nào, Sa Nhã chỉ có thể không ngừng đi tới, tìm đường ra.
Nhưng dù nàng có thực lực Ma Vương, mà hao phí mấy ngày vẫn không có nửa điểm phát hiện.
Thế giới này giống như một cái lồng giam vô biên vô tận, mà nàng chính là một con dã thú bị nhốt trong lồng, bất kể nỗ lực như thế nào đều không thể trốn ra lồng giam này.
Sa Nhã tâm tình vô cùng xuống thấp, nhớ lại tên khốn từ phía sau thọc mình một kiếm kia, nàng nghiến hai hàm răng đều sắp vỡ nát.
Nàng làm sao cũng nghĩ không thông, tên Vu Ngưu kia nuốt máu ma tâm của mình, tại sao còn có thể phản bội mình, mà sao mình không có cảm nhận được hắn có ý niệm phản bội chứ?
Theo phân chia thực lực của Ma tộc, khí tức của tên Vu Ngưu chỉ là Ma soái mà thôi, so với Ma Vương nàng còn kém một tầng thứ lớn, như thế nào có thể chống lại máu ma tâm của nàng?
Rất nhiều chuyện nghĩ không thông! Nàng phát hiện từ mấy ngày trước gặp tên khốn kêu Vu Ngưu này, mình liền nơi chốn bị thua thiệt, tới hiện tại mình ngay cả địa phương này là nơi nào cũng không biết.
Tuy nhiên bất kể như thế nào, cũng phải truyền tin tức này ra ngoài, tiểu tử kia quá mức quỷ dị, ngay cả mình đều phải thua thiệt. Nếu các Ma Vương khác đụng phải, chỉ sợ cũng phải cẩn thận một chút mới được.
Đang nghĩ như thế, bỗng nhiên Sa Nhã dừng lại bước chân, nhíu sát chân mày.
Vừa rồi ngay khoảnh khắc đó, nàng lại sinh ra cảm giác như có người đang nhìn chăm chú mình, đây là chuyện mấy ngày nay vốn không có phát sinh, dường như thế giới này chỉ có một mình nàng, không thấy bất kỳ bóng dáng người sống nào khác.
Trong nghi hoặc, Sa Nhã nghiêng đầu nhìn lại… Ngay sau đó, trong đôi mắt đẹp liền phun ra tia cứu thị phẫn nộ, cắn răng quát khẽ về phía một bóng người lẳng lặng trôi lơ lửng giữa không trung bên kia:
Vu Ngưu!
Dương Khai nhìn nàng mim cười: Ma Vương đại nhân buổi sáng tốt lành chứ!
Tốt lành cái đầu mẹ ngươi!
Dù là Sa Nhã tu dưỡng tâm tính không tầm thường, thời khắc này cũng không nhịn được phun ra một câu thô tục. Ở địa phương quỷ quái không thấy mặt trời mặt trăng ngôi sao này, nàng đâu biết thời khắc này là sáng sớm hay là buổi tối, dĩ nhiên, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là gặp mặt cừu nhân trước mắt mà nàng hết sức căm hận.
Tuy rằng miệng vết thương đã lành, nhưng khi nhìn thấy Vu Ngưu, Sa Nhã vẫn như cũ có thể cảm thấy rõ ràng từ ma tâm của mình truyền đến cảm giác đau đớn, miệng vết thương bị đâm xuyên qua kia dường như lại muốn nứt ra, làm nàng đau đớn như xé rách tim gan.
Đối với sự vô lễ của nàng Dương Khai phớt lờ, chỉ khẽ mỉm cười nói:
Xem ra ta đoán không sai, cho dù viên ma tâm kia thật bị hủy, cô cũng không chết, mạng của Ma tộc đều lớn như thế ư?
Sa Nhã thần sắc lạnh lùng, không đáp hỏi ngược lại: Nơi này là địa phương nào? Người đưa ta tới nơi này muốn làm gì?
Nơi này a….
Dương Khai khẽ ngẩng lên, ánh mắt xuyên thủng hư không, dường như có thể nhìn thấy đầu cuối thế giới, dang hai tay nói: Nơi này là thế giới của ta, tại địa phương này, ta là chủ tể!
Sa Nhã bật cười một tiếng. Hiển nhiên cảm thấy Dương Khai đang khoác lác! Một người cấp bậc Ma soái nhỏ nhoi, lại dám ngông cuồng nói mình thống trị thế giới? Ngay cả Ma Thánh đại nhân đều không có bản lãnh này!
Còn như tại sao đưa cô tới nơi này… Dương Khai cười ôn hòa: Đương nhiên là để dạy dỗ cô! –
Dạy dỗ ta? Sa Nhã sửng sốt, ngay sau đó cười khinh thường: Có hứng thú! Đây là ta lần đầu nghe được người khác nói với ta như thế!
Lời như vậy, từ trước đến nay đều là nàng nói với người khác. Cho nên lần đầu tiên nghe được, bỗng nhiên cảm giác có chút mới mẻ độc đáo.
Cô nghĩ ta đang nói đùa ư? Dương Khai nghiêm túc nhìn nàng.
Sa Nhà bỉu môi nói:
Ta chẳng qua là cảm thấy người rảnh rang không có chuyện làm lo chuyện bao đồng thôi!
Dương Khai khẽ lắc đầu nói:
Cô nên cảm thấy mình may mắn, là ở trong mắt ta cô còn có chút giá trị, nếu không bây giờ cô đã là người chết rồi!
Vậy sao?
Sa Nhã cổ làm ra vẻ khoe khoang phong tình, ý mị hoặc thản nhiên nở rộ, đôi mắt đẹp mê người nhìn Dương Khai nói:
Vậy không biết ở trong mắt ngươi, ta có giá trị gì vậy?
Dù sao không phải giá trị như cô nghĩ loại đó! Dương Khai nhếch khóe miệng nói: Ta đã nói với cô, ta không có gì hứng thú với hạng người đàn bà dâm loàn, nhất là một khối thịt thúi rửa nát như cô đến dã cẩu đều khinh thường chạy xa!
Mị ý trên mặt Sa Nhã trong nháy mắt tiêu tan, thay vào đó chính là ánh mắt lạnh lẽo đầy oán hận.
Dương Khai nói lời sỉ nhục này hiển nhiên đã chạm vào lằn ranh của nàng, nàng không cách nào tiếp nhận được.
Sa Nhã mở miệng ré lên, lực lượng thần hồn cực kỳ tinh thuận tràn ra, hóa thành một lực lượng to lớn đánh sâu vào trong đầu Dương Khai; cùng lúc đó, trên tay nàng bỗng nhiên xuất hiện một cây nhuyễn tiến, quất xuống đỉnh đầu Dương Khai.
Động tác nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa uy năng lấp sông đảo biển.
Ma Vương ra tay, quả thật không tầm thường, ngay cả linh khí của tiểu thiên địa này đều trở nên nhộn nhạo.
Dương Khai đứng bất động, nụ cười nơi khóe miệng chứa ý mỉa mai, nhẹ phất tay, ngón cái ngón giữa cong lại, nhẹ búng ra, dường như đang búng một con muỗi.
Sa Nhã lại như là bị thương nặng, nơi bụng rõ ràng lõm xuống, cả người tức thì bị một lực đạo khổng lồ bắn bay ra ngoài, thân ở giữa không trung không ngừng tuôn máu.
Thật vất vả ổn định thân hình, đôi mắt đẹp run rẩy kịch liệt, Sa Nhã không còn mảy may ung dung và trấn định như trước, trong mắt tràn đầy vẻ hốt hoảng, không thể tin nhìn Dương Khai bên kia.
Làm sao có khả năng? Đối phương vừa rồi hoàn toàn không có dấu hiệu vận dụng bất kỳ lực lượng nào, nhưng lúc giở tay nhấc chân đã đánh mình bay đi… mà lực đạo kia lại cực kỳ chuẩn xác, vừa để cho mình cảm nhận đau đớn, vừa không có làm bị thương cơ sở của mình.
Hắn có thủ đoạn cường đại như thế sao?
Tuyệt đối không có khả năng!
Tuy rằng chỉ đấu chiến một lần với Vu Ngưu này, nhưng Sa Nhã ng biết bản lĩnh của hắn cao thấp, hắn quả thật mạnh, nhưng loại mạnh đó cũng có giới hạn.
Vừa rồi một màn này khiến nàng có chút không thể nghĩ tới, đó là năng lực ngay cả Ma Thành cũng không thể thi triển, làm sao có khả năng xuất hiện trên thân một tên dị tộc chỉ tương đương với cấp bậc Ma soái?
Hắn có thủ đoạn cường đại như thế sao?
Tuyệt đối không có khả năng!
Tuy rằng chỉ đấu chiến một lần với Vu Ngưu này, nhưng Sa Nhã cũng biết bản lĩnh của hắn cao thấp, hắn quả thật mạnh, nhưng loại mạnh đó cũng có giới hạn.
Vừa rồi một màn này khiến nàng có chút không thể nghĩ tới, đó là năng lực ngay cả Ma Thành cũng không thể thi triển, làm sao có khả năng xuất hiện trên thân một tên dị tộc chỉ tương đương với cấp bậc Ma soái?
Một kích gặp phải kia, hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi hiểu biết của Sa Nhã.
Nàng lấy lại bình tĩnh, đánh giá Dương Khai, dường như là muốn nhìn ra đầu mối gì đó.
Dương Khai lại cong lại ngón giữa, Sa Nhã cả kinh thất sắc, theo phản xạ vội vàng thúc giục ma khí toàn thân, biến thành một đoàn bóng đen, che giấu thân mình.
Nhưng ngay sau đó, trên đầu của nàng giống như bị một viên vẫn thạch đập trúng, bắn lui ra sau, liên đới cả người đều đảo lộn trên không trung, khiến nàng đầu váng mắt hoa, lực lượng khổng lồ đánh vào làm nàng hoàn toàn không cách nào ổn định thân thể.
Cũng không biết bay ra cự ly bao xa, Sa Nhã mới cảm giác lực đạo kia từ từ yếu bớt, nàng cố gượng lại thân mình, lần nữa đứng vững lại, trong miệng mũi chảy xuống chất lỏng âm ấm, đưa tay quẹt ngang tất cả đều là máu.
Mà trên trán lại tê dại, hoàn toàn không có cảm giác, dường như xương đầu của mình đều nát bấy.
Giương mắt nhìn lại, trước mắt không còn thấy thân ảnh tên dị tộc kia đâu.
Nhưng không đợi nàng thở phào, phía sau liền truyền đến một thanh âm khiến nàng cảm thấy kinh hoàng: C Ta đã nói rồi, trên thế giới này ta là chủ tể! Cho dù Đại Ma Thần của các người tới đây, cũng phải quỳ ở chỗ này xưng thần với ta!
Sa Nhã hé miệng, muốn phản bác, nhưng không biết nên nói như thế
nào.
Đối phương hai lần công kích khiến tim gan nàng đều rét lạnh, nàng vốn tưởng rằng dựa vào thực lực của mình, khẳng định tên Vu Ngưu kia không phải đối thủ, nhưng giờ này xem ra, mình mới không phải là đối thủ a! Dưới thủ đoạn của hắn, mình hoàn toàn không có mảy may sức phản kháng thậm chí là thời gian kịp phản ứng.
Không thể địch lại, không thể dùng sức! Trong lòng Sa Nhã làm ra một phán đoán: Vậy chỉ có nước bỏ chạy!
Vừa nghĩ đến đây, Sa Nhã không do dự nữa, không nói một lời, toàn lực thúc giục thân hình, bay vù ra theo một phương hướng, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng.
Bắt đầu khởi động thần niệm, thẳng đến hoàn toàn không cảm ứng được khí tức của tên khốn Vu Ngưu kia, Sa Nhã mới nhẹ thở ra như sống lại từ cõi chết.
Thân là Ma Vương, trên đời này hiếm thấy có vật hay người nào có thể để cho nàng cảm nhận khiếp sợ, cho dù lúc đối mặt với Ma Thánh, nàng cũng chỉ biểu hiện ra đủ tôn kính và cẩn thận một chút mà thôi.
2 Nhưng tên Vu Ngưu kia, lại thực sự khiến nàng cảm thấy sợ hãi, đó là một loại sợ hãi đối mặt với lực lượng không biết.
Ma Thánh tuy cường đại, nhưng Sa Nhã lại biết bọn họ mạnh ở điểm nào, có thể mạnh đến trình độ nào… Nhưng cái mạnh của tên Vu Ngưu này, lại không có bất kỳ giới hạn nào.
Bên tai dường như lại vang lên lời nói ngông cuồng của hắn, Sa Nhã không khỏi nghĩ lại, chẳng lẽ hắn thật sự là kẻ thống trị thế giới này?
Điều này làm sao có khả năng? Ai có thể thống trị được thế giới chứ?
Trên đường bỏ chạy, bỗng nhiên Sa Nhã trợn to mắt, vô cùng khiếp sợ nhìn một chỗ ở phía trước, trong hư không nơi đó một thân ảnh khiến nàng kinh sợ lắng lặng đứng ở đó; khóe miệng vẫn như cũ treo vẻ mỉm cười thần bí khó lường. Thấy nàng chạy như bay đến, hắn cũng không có ý ra tay ngăn cản, mà chỉ chắp hai tay sau lưng, bộ dáng như đang xem kịch vui.
Gặp quỷ mà!
–
Rõ ràng mình không cảm thấy có bất kỳ dao động lực lượng nào, hắn làm thế nào xuất hiện ở trước mắt mình?
Trong kinh hãi, Sa Nhã vội dừng bước chân, xoay người bỏ chạy hướng ngược lại.
Tàn một nén nhang sau, lại xuất hiện một màn khiến Sa Nhã tuyệt vọng.
Tên Vụ Ngưu kia một lần nữa xuất hiện ở phía trước nàng, vẫn duy trì tư thế như cũ đứng ở nơi đó, dường như chưa từng di chuyển. Nàng nhìn lại cảnh vật chung quanh hắn… lại nhìn có chút nhìn quen mắt.
Trên mặt đất gần đó, còn có một chút vết máu chưa khô cạn.
Đó là máu tươi vừa rồi mình phun ra mà!
v2 Tại sao mình lại chạy trở về chỗ cũ? Rõ ràng là mình chạy theo đường thẳng, tại sao có thể chạy trở về lại?
Trên mặt tên kia dị tộc phía trước mỉm cười giống như ác ma gọi về, Sa Nhã thân là Ma Vương đều cảm thấy không rét mà run, máu toàn thân nàng bắt đầu lạnh xuống, sắc mặt trở nên tái nhợt, một lần nữa xoay người bỏ chạy… ngay cả dũng khí đối mặt với đối phương cũng không có…
Vũ Luyện Điên Phong
Đánh giá:
Truyện Vũ Luyện Điên Phong
Story
Chương 2861: Thế giới của ta
10.0/10 từ 16 lượt.