Vũ Luyện Điên Phong
Chương 250: Ta mới là võ giả của đại
Tiếng chém giết rung trời, mười bảy mười tám người hình thành một vòng tròn lớn, giao việc phòng ngự đằng sau lưng mình cho những người bên cạnh. Giờ khắc này, tinh anh của hơn mười tông môn đang liên hợp với nhau thành một chỉnh thể.
Thinh thoảng lại có con yêu thú bị chém chết gục xuống, đám võ giả cũng nhẹ nhàng huy động chân nguyên.
Mùi máu tươi lan tràn ra, đám yêu thú cũng bị kích phát thú tính, gần như phát điên, hung hãn xông lên. Cả đám người có thể thoải mái đối phó được năm mươi con yêu thú, nhưng hai người Tử Mạch với Dương Khai tới cũng kéo theo năm mươi con yêu thú khác sang, nhất thời, khiến cho áp lực tăng mạnh.
Hét thảm một tiếng, một vũ giả suýt nữa thì bị một con yêu thú cấp năm đâm vờ ngực, máu tươi chảy đầm đìa, dù chưa chết cũng đã bị thương nặng.
Gã cũng khá thông minh, bật người thối lui lại đằng sau, rút vào giữa vòng tròn của đám người, những người xung quanh cũng vội vàng che kín lỗ hống đó.
- Có thể khổng chế được yêu thú không?
Trong lúc cấp bách, Dương Khai hỏi Tử Mạch một tiếng.
- Đang cố gắng, nhưng rất khó khống chế!
Tử Mạch cắn răng, vừa thi triển sát chiêu, vừa thả ra Khống Hồn tràng của bản thân, nhưng đám yêu thú này đều đang di động, Khống Hồn tràng không thể phát uy được.
Trong khoảng một nén nhang, Tử Mạch mới khống chế được khoảng năm con yêu thú, hơn nữa sau khi những con yêu thú này bị khống chế cũng liền nhanh chóng bị những con yêu thú khác đánh chết.
Thời gian trôi qua, chân nguyên bị tiêu hao, mấy người đã bị thương, tình thế dần dần trở nên nguy hiểm.
- Làm sao bây giờ?
Tử Mạch trán đẫm mồ hôi, thời gian dài như vậy rồi mà mới chi đánh chết được ba mươi con yêu thú, hơn nữa phần lớn đều chì là yêu thú cấp bốn, đám yêu thú cấp năm còn sống mới là nguy hiểm uy hiếp tính mạng của cả đám người.
Dương Khai cắn răng khổ sở chống đờ. Bên phía hắn lại không sợ bị đột phá, dùng toàn bộ thực lực của bản thân khiến cho không con yêu thú nào tiếp cận được.
Văn Ngôn trầm tư một lát, lúc này mới hô:
- Tất cả mọi người nhớ giữ lại một chút chân nguyên, nếu thật sự không được liền ngự không bay đi! Nhưng nhớ kỹ, tuyệt đối không được một người riêng lẻ đi trước.
Hàn Tiểu Thất cất giọng nói:
- Ngươi ra hiệu là được, chúng ta nghe hiệu lệnh của ngươi!
Dạ Hàm có chút lo lắng nói:
- Ngươi làm sao được chứ? Ngươi chẳng qua mới chi là Ly Hợp cảnh
Tất cả mọi người đều có thể bay được, chi riêng một mình Dương Khai không bay được. một khi tới lúc đó, chắc chắn hắn sẽ bị đám yêu thú xé nát.
- Ta mang hắn đi!
Tử Mặc thần sắc lạnh như băng nói.
Không ít người kinh ngạc nhìn sang nàng.
Nhưng đó cũng không phải là kế sách vẹn toàn, vũ giả Chân Nguyên cảnh tuy rằng có thể bay, nhưng tốc độ cũng không phải là quá nhanh, hơn nữa tiêu hao quá nhiều chân nguyên rồi, nếu bị đám yêu thú truy kích thì càng lâm vào nguy hiểm lớn hơn nữa.
Cuộc chiến đấu gay cấn vẫn tiếp tục, liên tiếp có người bị thương lui vào bên trong vòng tròn đó. Mọi người cùng thu nhỏ lại phòng tuyến, đồng thời, đám yêu thú cũng bị chết vô số.
Một lát sau, giống như hồi quang phản chiếu, đám yêu thú đột nhiên tấn công dữ dội rất nhiều, trong lúc nhất thời làm mọi người phải luống cuống tay chân, vô cùng mệt mỏi.
Thần sắc Dương Khai trầm tình, vừa quan sát thế cục vừa cân nhắc trong lòng, suy xét thời cơ rút lui thỏa đáng nhất.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên mấy con yêu thù dường như không muốn sống đánh úp lại, hai người Tử Mạch và Lãnh San đồng tâm hiệp lực mới có thể ngăn lại mấy con yêu thú đó. Đang chiến đấu hăng say, chợt có hai con yêu thú cấp năm phóng qua đàn thú, phi lên không trung, nhắm ngay vào hai nàng. Hàm răng nanh lóe ra ánh sáng lạnh lẽo âm u.
Hai nàng chợt lạnh cả người.
Các nàng giờ đã muốn luống cuống tay chân, trứng chọi đá, làm gì còn thừa lực đi đối phó với yêu thú cấp năm chứ?
Trông cậy vào người khác? Điều này lại càng không cần phải nghĩ, trước mặt mọi người đều có kẻ thù, ngay cả Dương Khai cũng thế! Một khi hai con yêu thú cấp năm này vồ tới, chi sợ hai nàng không chết cũng bị thương nặng.
Đúng vào lúc đang hoảng sợ, Dương Khai lại không chú ý vào yêu thú trước mặt mình, để mặc nó xông vào cắn xe, thần sắc trở nên vô cùng ngưng trọng, hai lông mày nhíu chặt, nguyên khí hung mãnh trào ra.
Tay trái Bạch Hổ ấn, tay phải là Thần Ngưu ấn, song ấn giao hòa!
Một đạo ánh sáng âm u lóe ra.
Nô thú ấn! Đánh vào người một con yêu thú.
Chợt, con yêu thú cấp năm này nhe răng trợn mắt, cắn xe đám yêu thú xung quanh. Trong nháy mắt, hai con yêu thú lại đánh thành một đoàn, vô hình đã hóa giải nguy cơ cho Tử Mạch cùng Lãnh San.
Trong lòng còn sợ hãi nhìn về phía Dương Khai, trong mắt hai người đều hiện lên tia cảm kích.
Bất kể là ai trong hai nàng, trước đó ý nghĩ muôn lấy mạng Dương Khai, chẳng qua là trời đưa đất đẩy lại bị Dương Khai ám toán, thành ra lại bị hắn khống chế.
Mà mấy ngày nay ở chung, bất kể là Tử Mạch hay Lãnh San, tuy rằng vẻ ngoài nhu thuận, nhưng trong lòng lại luôn tìm cách xử lý Dương Khai.
Ý nghĩ này chưa từng biến mất khỏi đầu hai nàng, mặc dù giờ phút này cũng là như thế.
Nhưng không thể không phủ nhận, Dương Khai không để ý an nguy của bản thân cứu các nàng vẫn khiến cho hai nàng xúc động. So với đồng môn của hai nàng, tên đã khống chế hai nàng, nhiều lần tra tấn hai nàng, thậm chí còn không thèm thương hương tiếc ngọc này hình như còn đáng tin hơn.
- Con mẹ nó!
Dương Khai giận giữ chửi, vừa rồi mới trì hoãn một quãng thời gian mà hắn đã lại bị đám yêu thú xé rách một mảng thịt, tuy rằng không bị thương nặng, nhưng máu chảy ròng ròng. Hắn lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, nguyên khi cuồng bạo, hung mãnh xuất chiêu, mà từng chiêu đều là tế mạng.
Rút dây động rừng, hai con yêu thú đánh lén trên không thất bại, toàn bộ đám yêu thú còn lại hình như cũng bớt hung hãn đi, tiến công một trận liền có con bỏ trốn.
Khoảng thời gian chỉ nửa chén trà, toàn bộ yêu thú đều chạy sạch sẽ, con nào không chạy trốn thì đều bị đánh chết.
Mọi người đứng nguyên tại chỗ, từng ngụm thở gấp, bộ dạng đều là máu tươi đầm đìa, mệt mỏi không chống đờ nổi. Nhìn xác đám yêu thú đầy đất đều có cảm giác may mắn thoát chết.
Cũng không biết là ai đột nhiên mỉm cười, dường như đã ném một hòn đá xuống mặt hồ đang yên ả, tạo nên một làn sóng kích động mọi người.
Tiếng cười to liên tiếp không ngừng vang lên, mà ngay cả đám nữ tử cũng hé miệng cười.
Sống! Sống rồi! Tuy rằng gian khổ, tuy rằng không thể tin nổi, nhưng mọi người quả thật là sống rồi! vốn tưởng rằng mọi người đều đã phải phơi thây nhưng hiện tại lại không có ai chết!
Mà toàn bộ điều này đều nhờ công của Dương Khai!
Nếu không phải hắn bất ngờ khống chế rồi giết chết hai con yêu thú tập kích Tử Mạch cùng Lãnh San, cả đám đều đã phải chết rồi.
- Ta nợ ngươi một mạng!
Vấn Tâm Cung quay người sanh thành khấn nói.
Dương Khai mỉm cười gật đầu.
- Chúng ta đều nợ ngươi một mang!
Hàn tiểu Thất khẽ cười.
Đại chiến qua đi, mọi người đều không đề ý hình tượng, ngồi xuống nghỉ ngơi. Một trận chiến này phải có tới tám phần trong số họ bị thương, chỉ có mấy người là không bị sao hết.
Những vết thương đó cũng không phải là những vết thương trí mạng, chỉ cần điều dường thật tốt, nhiều lắm thì nửa tháng là có thể khôi phục rồi.
Vui mừng qua đi, một mảnh mây đen lại bao phủ.
Loại ưu sầu này bắt nguồn từ hai tên võ giả.
Diêu Khê trước khi chết đã lệnh cho nàng khống chế đám võ giả giết Dương Khai và Tử Mạch, nhưng lại có người không đồng ý. Giận dữ, Diêu Khê bắt đầu trừng phạt, ý đồ bức bách những người này.
Trừng phạt này bắt đầu từ hai tên võ giả đó.
Một tên là sư huynh của Tả Phương, một tên là sư đệ của Tất Tu Minh, cũng là một trong những kẻ trước đó đã châm chọc Dương Khai.
Mọi người vây tụ bên cạnh hai tên này đã bắt đầu cáu giận.
- Sao đây?
Dương Khai chen vào giữa đám người, mở miệng nói.
Thần sắc Tả Phương ảm đạm, cười khổ một tiếng:
- Đan điền của sư huynh bị trùng phá.
Sắc mặt Dương Khai khẽ biến, chần chừ nói:
- Thế thì tu vi của hắn
Tả Phương chậm rãi lắc đầu.
Đan điền bị phá, nguyên khí toàn thân tan hết, dù không cần lo lắng tính mạng nhưng từ nay về sau cũng chi là một người bình thường, vĩnh viễn không thể tu luyện nữa, trừ khi có lương dược có thể tu bổ đan điền.
Nhưng loại đan dược này cũng chi tồn tại trong truyền thuyết, đi đâu mà tìm chứ?
Lệ Tâm Viễn chính là tình anh của vấn Tâm cung, có thể đi vào được đây, đương nhiên tư chất cùng thực lực của hắn cũng không kém, vậy mà lại vì mấy con tràng nho nhỏ lại làm cho hắn không có cách nào tiếp tục tu luyện.
Vẻ mặt Lệ Tâm Viễn giờ phút này gần như thất sắc, mất hồn mất phách, gần như không thể thừa nhận.
So với vẻ mặt trầm mặc của hắn, dường như có kẻ cuồng bạo hơn.
Đó chính là sư đệ của Tất Tu Minh, trước đó có nhiều lần cùng Tất Tu Minh phỉ nhổ, trào phúng Dương Khai, cũng không biết có phải là ác giả ác báo hay không, lúc Diêu Khê trừng phạt cũng kéo cả hắn vào.
Tên này gắt gao túm lấy Tất Tu Minh, nước mắt lưng tròng, khóc không thành tiếng:
- Sư huynh, ta còn có thể tu luyện, đan điền của ta chưa bị phá hư, đúng không?
Tất Tu Minh vẻ mặt âm lãnh, môi run run mấy cái, lại không biết dùng từ nào an ủi.
Cả đám người đều im lặng, tuy rằng trước đó mọi người cũng không vui vẻ gì với hắn, thái độ của hắn với Dương Khai cũng ác liệt, nhưng dù thế nào, hắn cũng là vũ giả của Đại Hán.
- Sư huynh, ngươi nói cho ta biết, ta bị phế đi rồi không?
Kẻ đó đỏ mặt tía tai gầm nhẹ.
Tất Tu Minh vất vả gật đầu.
- Không thể nào!
Sắc mặt tên này trờ nên dữ tợn:
- Không thể nào, chi là trùng, sao lại có thể phá hủy đan điền của ta? Ta thiên tư xuất chúng, nhập tông tu luyện mười năm liền đã tới Chân Nguyên cảnh tam tầng, ta sẽ trở thành cao thủ Thần DU cảnh, ta sẽ trở thành cường giả đứng đầu thiên hạ, ta Đang gào thét, hắn dường như nhớ ra cái gì, đột nhiên đưa mắt nhìn sang Từ Mạch:
- Đúng rồi, nàng ta là võ giả Thiên Lang, nàng ta nhất định có biện pháp cứu vãn!
Nghe vậy, mọi người ánh mắt đều sáng lên, ngay cả Tê Tâm Viễn đều không tự chủ nhìn Tử Mạch với ánh mắt đầy chờ mong cùng khẩn trương.
Tử Mạch thần sắc bình thản, chậm rãi lắc đầu:
- Ta không có cách nào!
Ánh mắt nóng bỏng lại ảm đạm xuống, sư đệ của Tất Tu Minh không ngừng rít gào:
- Tiện nhân, ngươi là người Thiên Lang, trùng này chính là các ngươi mang tới, sao lại không biết chứ? Ngươi nhất định là biết những không muốn cứu.
Khuôn mặt Tử Mạch phát lạnh, đằng đằng sát khí nhìn hắn.
Thần sắc Dương Khai cũng lạnh xuống.
Phát hiện không khí không đúng, Trần Học Thư mở miệng nói:
- Ngươi đừng nói vậy, mặc dù họ mang trùng tới nhưng người hạ thủ với ngươi cũng không phải cô nương này. Huống chi, ngươi đây chính là đan điền hư hao, ai có thể vãn hồi chứ?
Tên kia ha ha cười lạnh:
- Sao chứ? Trước đó ả cũng công kích chúng ta, hiện tại ngươi lại đi nói đờ cho ả? Mở to con mắt chó của ngươi ra, đó là tiện nhân Thiên Lang, ta mới là võ giả Đại Hán!!!
Vũ Luyện Điên Phong
Đánh giá:
Truyện Vũ Luyện Điên Phong
Story
Chương 250: Ta mới là võ giả của đại
10.0/10 từ 16 lượt.