Vũ Luyện Điên Phong
Chương 2411: Dò xét Băng Tâm Cốc trong đêm
Mặc dù không biết vì sao bỗng nhiên Băng Vân lại nhắc tới chuyện năm xưa, nhưng Dương Khai cảm thấy nàng tất có thâm ý của mình, nên cũng không cắt ngang, chỉ lẳng lặng lắng nghe.
- Sau đó ta tu luyện đạt được thành tựu, sáng lập ra Băng Tâm Cốc tại Bắc Vực, thu nhận một số đệ tử, Băng Tâm Cốc cũng từ đó dần dần lớn mạnh, đạt quy mô như ngày hôm nay. Nhưng ân cứu mạng ta thủy chung không quên, 3 ngàn năm trước, ta ly khai khỏi Băng Tâm Cốc, thề với lòng dù có phải đi khắp cả Tinh Giới, cũng phải tìm được Người, báo đáp ân tình của hắn năm xưa, ít ra, cũng muốn gặp Người nói một tiếng cám ơn!
Băng Vân mỉm cười: - Chúng ta là người tu luyện, nhận một đáp mười, huống chi còn là ơn cứu mạng.
- Chỉ tiếc, ta còn chưa kịp tìm hiểu thêm, đã không cẩn thận bị rơi vào trong Tịch Hư Bí Cảnh, một lần ở nơi đó chính là 3 ngàn năm, mãi đến khi gặp ngươi mới thoát ra được.
Dương Khai nghe nàng nói vậy, mới biết không ngờ Băng Vân lại bị vây ở trong Tịch Hư Bí Cảnh suốt 3 ngàn năm. Biết được điều này Dương Khai không khỏi hoảng sợ, bên trong Tịch Hư Bí Cảnh, Băng Vân không thể tăng lên tu vi, nói cách khác, 3 ngàn năm trước nàng đã là một vị cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh. Nếu không phải gặp rủi ro rơi vào Tịch Hư Bí Cảnh, thời gian 3 ngàn năm chưa chắc nàng đã không đạt tới cấp độ Đại Đế ah.
- Tìm được vị cao nhân kia chính là tâm nguyện cả đời này của ta, cho nên không quản hắn ở nơi nào, ta vẫn sẽ một mực tìm kiếm, cho đến khi tìm được hắn thì thôi! Băng Vân kiên định nói.
Dương Khai nghe vậy nói: - Vậy Băng Tâm Cốc...
Băng Vân mỉm cười: - Băng Tâm Cốc tuy là do ta sáng lập nên, nhưng ta không có khả năng một mực bảo vệ nó. Nếu các đệ tử có bản lãnh có thể duy trì để cho nó tiếp tục kéo dài lớn mạnh tất nhiên là không còn gì tốt hơn. Nhưng nếu các đệ tử vô năng, cũng chỉ có thể mặc cho nó suy tàn trong trời đất này mà thôi. Không có tông môn nào không suy tàn, không có thế gia nào mạnh mãi mãi, cũng giống như sự luân hồi của con người, sự tuần hoàn của thiên đạo vậy.
Dương Khai đồng ý nói: - Tiền bối nói có lý.
Băng Vân lại nói: - Năm đó khi ta ly khai Băng Tâm Cốc, trong lòng ít nhiều vẫn còn có chút không yên tâm, cho nên trước khi đi đã lưu lại trong tông môn một vật, đó là bí bảo do ta luyện hóa. Ta nói với mấy đệ tử, nếu tông môn gặp đại nạn không thể ứng phó được, có thể thông qua bí bảo kia truyền tin cho ta, ta sẽ tận khả năng chạy về.
Nói rồi, Băng Vân lấy ra một tấm ngọc bài từ trong nhẫn không gian ra, đặt trong lòng bàn tay nói: - Vừa rồi, ta cảm thấy bí bảo kia dao động!
Dương Khai chăm chú nhìn lại, thấy ngọc bài này lóe lên ra quang hoa dịu nhạt, khi mờ khi tỏ, tựa như đom đóm vậy.
Hắn liền biến sắc, nói: - Băng Tâm Cốc gặp tai họa diệt môn?
Băng Vân lắc đầu nói: - Ta không rõ lắm, nhưng Băng Luân Thành bỗng nhiên xuất hiện nhiều Đế Tôn Cảnh như vậy vốn đã vô cùng không bình thường, rất có khả năng liên quan đến kiếp nạn của tông môn lần này!
- Tiền bối muốn ta làm gì? Dương Khai nhìn nàng hỏi. Băng Vân nói nhiều như vậy, lại lấy ra ngọc bài này, hiển nhiên là muốn hắn hỗ trợ gì đó.
Băng Vân nói: - Ta vẫn cần tiếp tục an dưỡng hai ba ngày nữa, không thể rời khỏi nơi này. Ta muốn nhờ ngươi đi một chuyến đến Băng Tâm Cốc, âm thầm quan sát xem rốt cuộc trong cốc xảy ra biến cố gì.
Dương Khai không hề nghĩ ngợi, gật đầu nói: - Cái này không thành vấn đề, nếu tiền bối đã lên tiếng, ta đi một chuyến là được. Chỉ có điều quý tông là một trong những tông môn đứng đầu Bắc Vực, sẽ không dễ dàng xâm nhập như vậy chứ? Nếu lỡ đụng vào trận pháp cấm chế gì đó, với thực lực vãn bối bây giờ...
- Điều này không cần ngươi lo lắng, cầm tấm lệnh bài này của ta, không có trận pháp cấm chế gì có thể ngăn được ngươi. Nói rồi, Băng Vân lại lấy ra một tấm lệnh bài, lệnh bài này trắng tinh không tì vết, dường như là dùng khối ngọc đẹp nhất thiên hạ điêu khắc mà thành vậy. Trên lệnh bài khắc một Vân chữ cực lớn, hẳn là tục danh của Băng Vân.
Dương Khai đưa tay nhận lấy.
Băng Vân lại lấy ra một khối ngọc bài tỏa ra quầng sáng nhè nhẹ khác giao cho Dương Khai, nói: - Ngươi đeo cái này vào, có thể thông qua nó cảm ứng vị trí bí bảo ta để lại. Năm đó lúc ta rời đi đã cất bí bảo kia trong cấm địa Băng Tâm Cốc, hiện tại vẫn còn ở đó.
- Ta nhớ kỹ. Dương Khai nghiêm nghị gật gật đầu, cất hai khối ngọc bài vào nhẫn không gian.
Hai mắt Dương Khai sáng ngời, khẽ kêu lên: - Đế Tuyệt đan!
Viên châu này hắn quá quen thuộc, đây rõ ràng chính là Đế Tuyệt đan. Trước đó ở trong Tứ Quý Chi Địa hắn đã lấy được một viên Đế Tuyệt đan của Tuế Nguyệt Đại Đế, ở trong Bí cảnh Thiên Diệp Tông hắn đã sử dung nó. Dưới một chiêu phát ra, lực lượng tuế nguyết (năm tháng) tràn ngập, đánh cho tên Thi Khôi cấp bậc Đế Tôn tam tầng cảnh người ngã ngựa đổ, bản thân của hắn cũng mượn lực lượng tuế nguyệt tấn cấp đến Đạo Nguyên tam tầng cảnh.
Đế Tuyệt đan phong ấn một kích toàn lực của cường giả Đế Tôn Cảnh, hơn nữa Đế Tôn Cảnh bình thường không thể ngưng luyện được, chỉ có cường giả Đế Tôn lưỡng tầng cảnh trở lên, hao phí tinh lực và thời gian rất nhiều, mới có khả năng ngưng luyện ra.
Vật như vậy, bình thường đều là công cụ bảo vệ tánh mạng mà cường giả Đế Tôn Cảnh ban cho vãn bối, mỗi một vị Đế Tôn Cảnh cũng sẽ không ngưng luyện nhiều lắm, cả đời chỉ có thể ngưng luyện ra ba viên đã là cực hạn, ngưng luyện nhiều hơn mà nói, đối với căn cơ của bản thân sẽ có ảnh hưởng.
Dương Khai không ngờ Băng Vân vung tay lại rộng rãi như vậy, trực tiếp cho hắn một viên Đế Tuyệt đan phòng thân.
Băng Vân nói: - Đây là thứ khi ta mới vừa tấn cấp lên Đế Tôn tam tầng cảnh ngưng luyện ra, bên trong phong ấn một chiêu bí thuật của ta, dùng cẩn thận!
Dương Khai vui mừng nhận lấy, trịnh trọng cất đi rồi đứng lên nói: - Việc này không nên chậm trễ, vãn bối sẽ xuất phát ngay.
- Ngươi nhớ cẩn thận, nếu bị phát hiện, lấy lệnh bài của ta ra, những tiểu nha đầu kia sẽ không dám động vào ngươi. Băng Vân dặn dò.
Dương Khai cười hắc hắc, nói: - Có lời này của tiền bối, ta an tâm rồi.
Sau khi nói xong, hắn liền xoay người rời đi.
Vốn chuyện này không nên để Dương Khai ra mặt tìm hiểu, chỉ có điều những đệ tử dưới trướng Băng Vân, Phạm Hinh có thực lực cao nhất cũng mới chỉ là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, cách biệt quá xa so với Dương Khai, cho nên Băng Vân rơi vào đường cùng đành phải mời Dương Khai giúp chuyện này.
Điểm này Dương Khai cũng biết rõ, hơn nữa Băng Vân chẳng những giao lệnh bài kia cho hắn sử dụng, mà còn ban cho hắn một viên Đế Tuyệt đan, có thể thấy được nàng rất coi trọng đối với chuyện này. Có hai lớp bảo vệ này, Dương Khai cảm thấy dù phải tiềm nhập Băng Tâm Cốc dò xét, cũng sẽ không quá nguy hiểm.
Băng Luân Thành cách Băng Tâm Cốc không xa, trực tiếp phi hành một canh giờ là tới, dù sao Băng Luân Thành vốn là một trạm trung chuyển để Băng Tâm Cốc trao đổi vật tư cùng ngoại giới, nếu khoảng cách quá xa tông môn sẽ không còn ý nghĩa nữa.
Dương Khai không từ biệt ai, một thân một mình ly khai khỏi Băng Luân Thành, chậm rãi bay về hướng Băng Tâm Cốc.
Khi trời tối hoàn toàn, Dương Khai đã tới lân cận Băng Tâm Cốc.
Băng Tâm Cốc tọa lạc trong một sơn cốc to lớn, bốn bề toàn núi, địa thế dễ thủ khó công, hơn nữa khung cảnh xinh đẹp, linh khí nồng đậm. Có thể thấy được, năm xưa Băng Vân lựa chọn địa điểm xây dựng tổng đà Băng Tâm Cốc đã phải lựa chọn rất kỹ càng, nơi này nhất định có địa mạch cực tốt, nếu không linh khí không đến mức nồng đậm như thế.
Muốn đi vào Băng Tâm Cốc, chỉ có thể thông qua đường hành lang dài đến nghìn trượng, hai bên đường hành lang đều có nữ đệ tử Băng Tâm Cốc trấn giữ, những người không có nhiệm vụ hoàn toàn không có khả năng đi vào trong đó.
Dĩ nhiên Dương Khai không thể thông qua miệng cốc quang minh chính đại đi vào, chuyến này hắn đến đây chủ yếu là tìm đệ tử Băng Vân phát ra tín hiệu liên lạc kia dò hỏi xem, rốt cuộc Băng Tâm Cốc đã xảy ra chuyện gì.
Hắn đi vòng quanh Băng Tâm Cốc dò xét một phen, lúc này mới nhắm thẳng hướng mà đi.
Một lát sau, Dương Khai ngừng lại, quét thần niệm về phía trước dò xét.
Dương Khai không tùy tiện hành động, mà núp trong bóng tối, im lặng chờ đợi khoảng một canh giờ, khi đã xác định chung quanh rất hiếm người, không có đệ tử Băng Tâm Cốc đi lại, lúc này mới lấy ra lệnh bài Băng Vân giao cho hắn ra, hướng về phía cấm chế kia khẽ đảo một cái.
Một tia sáng đen từ trong lệnh bài bắn ra, ngay sau đó, cấm chế kia liền vô thanh vô tức nứt ra một khe hở.
Dương Khai không chần chờ, lực lượng không gian phát ra, cả người hắn như quỷ mỵ trốn vào một cái nơi trong bóng tối, đồng thời thi triển ra bí thuật Hư Vô, thu liễm khí tức bản thân, lắc mình tiến vào.
Hắn dễ dàng tiến vào Băng Tâm Cốc, xem ra lệnh bài Băng Vân đưa cho hắn quả thật có thể thông qua tất cả cấm chế cùng trận pháp trong cốc, thành công lần này khiến Dương Khai yên tâm hơn rất nhiều.
Hắn lại lấy ra một khối ngọc bài khác, cảm ứng một chút vị trí hiện tại của bí bảo kia, rồi rón rén bước về hướng đó.
Càng đi vào trong, khí tức võ giả càng nhiều, những võ giả này hiển nhiên đều là đệ tử Băng Tâm Cốc. Băng Tâm Cốc có thể trở thành một trong những tông môn đứng đầu Bắc Vực, số lượng môn hạ đệ tử khẳng định không ít. Nhưng những đệ tử Dương Khai đụng phải, thực lực đều không quá cao, lợi hại nhất cũng chỉ là Đạo Nguyên Cảnh mà thôi, với thực lực cùng bí thuật ẩn núp của hắn, căn bản không lo sẽ bị phát hiện.
Nửa canh giờ sau, Dương Khai vòng qua một dãy nhà, đang muốn xâm nhập vào trong, bỗng nhiên thân hình chợt ngừng lại, vẻ mặt cổ quái.
Bởi vì hắn lại nghe được giọng nói của nam nhân.
Thanh âm kia chính là từ một dãy nhà bên cạnh truyền tới. Hơn nữa dường như còn không chỉ có một người, rõ ràng là hai nam tử đang trao đổi cái gì đó.
Tại sao trong Băng Tâm Cốc có thể có nam nhân? Dương Khai tỏ ra ngạc nhiên, đây chính là tông môn của nữ nhân, bình thường nam nhân đều không được phép bước chân vào trong đó.
Không phải là có đệ tử Băng Tâm Cốc nào đó không chịu nổi tịch mịch, lén ở chỗ này che giấu nam nhân đó chứ? Cái ý nghĩ này vừa hiện ra, Dương Khai lập tức hoảng sợ, nếu chuyện này là thật, thì danh dự Băng Tâm Cốc sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Vũ Luyện Điên Phong
- Sau đó ta tu luyện đạt được thành tựu, sáng lập ra Băng Tâm Cốc tại Bắc Vực, thu nhận một số đệ tử, Băng Tâm Cốc cũng từ đó dần dần lớn mạnh, đạt quy mô như ngày hôm nay. Nhưng ân cứu mạng ta thủy chung không quên, 3 ngàn năm trước, ta ly khai khỏi Băng Tâm Cốc, thề với lòng dù có phải đi khắp cả Tinh Giới, cũng phải tìm được Người, báo đáp ân tình của hắn năm xưa, ít ra, cũng muốn gặp Người nói một tiếng cám ơn!
Băng Vân mỉm cười: - Chúng ta là người tu luyện, nhận một đáp mười, huống chi còn là ơn cứu mạng.
- Chỉ tiếc, ta còn chưa kịp tìm hiểu thêm, đã không cẩn thận bị rơi vào trong Tịch Hư Bí Cảnh, một lần ở nơi đó chính là 3 ngàn năm, mãi đến khi gặp ngươi mới thoát ra được.
Dương Khai nghe nàng nói vậy, mới biết không ngờ Băng Vân lại bị vây ở trong Tịch Hư Bí Cảnh suốt 3 ngàn năm. Biết được điều này Dương Khai không khỏi hoảng sợ, bên trong Tịch Hư Bí Cảnh, Băng Vân không thể tăng lên tu vi, nói cách khác, 3 ngàn năm trước nàng đã là một vị cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh. Nếu không phải gặp rủi ro rơi vào Tịch Hư Bí Cảnh, thời gian 3 ngàn năm chưa chắc nàng đã không đạt tới cấp độ Đại Đế ah.
- Tìm được vị cao nhân kia chính là tâm nguyện cả đời này của ta, cho nên không quản hắn ở nơi nào, ta vẫn sẽ một mực tìm kiếm, cho đến khi tìm được hắn thì thôi! Băng Vân kiên định nói.
Dương Khai nghe vậy nói: - Vậy Băng Tâm Cốc...
Băng Vân mỉm cười: - Băng Tâm Cốc tuy là do ta sáng lập nên, nhưng ta không có khả năng một mực bảo vệ nó. Nếu các đệ tử có bản lãnh có thể duy trì để cho nó tiếp tục kéo dài lớn mạnh tất nhiên là không còn gì tốt hơn. Nhưng nếu các đệ tử vô năng, cũng chỉ có thể mặc cho nó suy tàn trong trời đất này mà thôi. Không có tông môn nào không suy tàn, không có thế gia nào mạnh mãi mãi, cũng giống như sự luân hồi của con người, sự tuần hoàn của thiên đạo vậy.
Dương Khai đồng ý nói: - Tiền bối nói có lý.
Băng Vân lại nói: - Năm đó khi ta ly khai Băng Tâm Cốc, trong lòng ít nhiều vẫn còn có chút không yên tâm, cho nên trước khi đi đã lưu lại trong tông môn một vật, đó là bí bảo do ta luyện hóa. Ta nói với mấy đệ tử, nếu tông môn gặp đại nạn không thể ứng phó được, có thể thông qua bí bảo kia truyền tin cho ta, ta sẽ tận khả năng chạy về.
Nói rồi, Băng Vân lấy ra một tấm ngọc bài từ trong nhẫn không gian ra, đặt trong lòng bàn tay nói: - Vừa rồi, ta cảm thấy bí bảo kia dao động!
Dương Khai chăm chú nhìn lại, thấy ngọc bài này lóe lên ra quang hoa dịu nhạt, khi mờ khi tỏ, tựa như đom đóm vậy.
Hắn liền biến sắc, nói: - Băng Tâm Cốc gặp tai họa diệt môn?
Băng Vân lắc đầu nói: - Ta không rõ lắm, nhưng Băng Luân Thành bỗng nhiên xuất hiện nhiều Đế Tôn Cảnh như vậy vốn đã vô cùng không bình thường, rất có khả năng liên quan đến kiếp nạn của tông môn lần này!
- Tiền bối muốn ta làm gì? Dương Khai nhìn nàng hỏi. Băng Vân nói nhiều như vậy, lại lấy ra ngọc bài này, hiển nhiên là muốn hắn hỗ trợ gì đó.
Băng Vân nói: - Ta vẫn cần tiếp tục an dưỡng hai ba ngày nữa, không thể rời khỏi nơi này. Ta muốn nhờ ngươi đi một chuyến đến Băng Tâm Cốc, âm thầm quan sát xem rốt cuộc trong cốc xảy ra biến cố gì.
Dương Khai không hề nghĩ ngợi, gật đầu nói: - Cái này không thành vấn đề, nếu tiền bối đã lên tiếng, ta đi một chuyến là được. Chỉ có điều quý tông là một trong những tông môn đứng đầu Bắc Vực, sẽ không dễ dàng xâm nhập như vậy chứ? Nếu lỡ đụng vào trận pháp cấm chế gì đó, với thực lực vãn bối bây giờ...
- Điều này không cần ngươi lo lắng, cầm tấm lệnh bài này của ta, không có trận pháp cấm chế gì có thể ngăn được ngươi. Nói rồi, Băng Vân lại lấy ra một tấm lệnh bài, lệnh bài này trắng tinh không tì vết, dường như là dùng khối ngọc đẹp nhất thiên hạ điêu khắc mà thành vậy. Trên lệnh bài khắc một Vân chữ cực lớn, hẳn là tục danh của Băng Vân.
Dương Khai đưa tay nhận lấy.
Băng Vân lại lấy ra một khối ngọc bài tỏa ra quầng sáng nhè nhẹ khác giao cho Dương Khai, nói: - Ngươi đeo cái này vào, có thể thông qua nó cảm ứng vị trí bí bảo ta để lại. Năm đó lúc ta rời đi đã cất bí bảo kia trong cấm địa Băng Tâm Cốc, hiện tại vẫn còn ở đó.
- Ta nhớ kỹ. Dương Khai nghiêm nghị gật gật đầu, cất hai khối ngọc bài vào nhẫn không gian.
Hai mắt Dương Khai sáng ngời, khẽ kêu lên: - Đế Tuyệt đan!
Viên châu này hắn quá quen thuộc, đây rõ ràng chính là Đế Tuyệt đan. Trước đó ở trong Tứ Quý Chi Địa hắn đã lấy được một viên Đế Tuyệt đan của Tuế Nguyệt Đại Đế, ở trong Bí cảnh Thiên Diệp Tông hắn đã sử dung nó. Dưới một chiêu phát ra, lực lượng tuế nguyết (năm tháng) tràn ngập, đánh cho tên Thi Khôi cấp bậc Đế Tôn tam tầng cảnh người ngã ngựa đổ, bản thân của hắn cũng mượn lực lượng tuế nguyệt tấn cấp đến Đạo Nguyên tam tầng cảnh.
Đế Tuyệt đan phong ấn một kích toàn lực của cường giả Đế Tôn Cảnh, hơn nữa Đế Tôn Cảnh bình thường không thể ngưng luyện được, chỉ có cường giả Đế Tôn lưỡng tầng cảnh trở lên, hao phí tinh lực và thời gian rất nhiều, mới có khả năng ngưng luyện ra.
Vật như vậy, bình thường đều là công cụ bảo vệ tánh mạng mà cường giả Đế Tôn Cảnh ban cho vãn bối, mỗi một vị Đế Tôn Cảnh cũng sẽ không ngưng luyện nhiều lắm, cả đời chỉ có thể ngưng luyện ra ba viên đã là cực hạn, ngưng luyện nhiều hơn mà nói, đối với căn cơ của bản thân sẽ có ảnh hưởng.
Dương Khai không ngờ Băng Vân vung tay lại rộng rãi như vậy, trực tiếp cho hắn một viên Đế Tuyệt đan phòng thân.
Băng Vân nói: - Đây là thứ khi ta mới vừa tấn cấp lên Đế Tôn tam tầng cảnh ngưng luyện ra, bên trong phong ấn một chiêu bí thuật của ta, dùng cẩn thận!
Dương Khai vui mừng nhận lấy, trịnh trọng cất đi rồi đứng lên nói: - Việc này không nên chậm trễ, vãn bối sẽ xuất phát ngay.
- Ngươi nhớ cẩn thận, nếu bị phát hiện, lấy lệnh bài của ta ra, những tiểu nha đầu kia sẽ không dám động vào ngươi. Băng Vân dặn dò.
Dương Khai cười hắc hắc, nói: - Có lời này của tiền bối, ta an tâm rồi.
Sau khi nói xong, hắn liền xoay người rời đi.
Vốn chuyện này không nên để Dương Khai ra mặt tìm hiểu, chỉ có điều những đệ tử dưới trướng Băng Vân, Phạm Hinh có thực lực cao nhất cũng mới chỉ là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, cách biệt quá xa so với Dương Khai, cho nên Băng Vân rơi vào đường cùng đành phải mời Dương Khai giúp chuyện này.
Điểm này Dương Khai cũng biết rõ, hơn nữa Băng Vân chẳng những giao lệnh bài kia cho hắn sử dụng, mà còn ban cho hắn một viên Đế Tuyệt đan, có thể thấy được nàng rất coi trọng đối với chuyện này. Có hai lớp bảo vệ này, Dương Khai cảm thấy dù phải tiềm nhập Băng Tâm Cốc dò xét, cũng sẽ không quá nguy hiểm.
Băng Luân Thành cách Băng Tâm Cốc không xa, trực tiếp phi hành một canh giờ là tới, dù sao Băng Luân Thành vốn là một trạm trung chuyển để Băng Tâm Cốc trao đổi vật tư cùng ngoại giới, nếu khoảng cách quá xa tông môn sẽ không còn ý nghĩa nữa.
Dương Khai không từ biệt ai, một thân một mình ly khai khỏi Băng Luân Thành, chậm rãi bay về hướng Băng Tâm Cốc.
Khi trời tối hoàn toàn, Dương Khai đã tới lân cận Băng Tâm Cốc.
Băng Tâm Cốc tọa lạc trong một sơn cốc to lớn, bốn bề toàn núi, địa thế dễ thủ khó công, hơn nữa khung cảnh xinh đẹp, linh khí nồng đậm. Có thể thấy được, năm xưa Băng Vân lựa chọn địa điểm xây dựng tổng đà Băng Tâm Cốc đã phải lựa chọn rất kỹ càng, nơi này nhất định có địa mạch cực tốt, nếu không linh khí không đến mức nồng đậm như thế.
Muốn đi vào Băng Tâm Cốc, chỉ có thể thông qua đường hành lang dài đến nghìn trượng, hai bên đường hành lang đều có nữ đệ tử Băng Tâm Cốc trấn giữ, những người không có nhiệm vụ hoàn toàn không có khả năng đi vào trong đó.
Dĩ nhiên Dương Khai không thể thông qua miệng cốc quang minh chính đại đi vào, chuyến này hắn đến đây chủ yếu là tìm đệ tử Băng Vân phát ra tín hiệu liên lạc kia dò hỏi xem, rốt cuộc Băng Tâm Cốc đã xảy ra chuyện gì.
Hắn đi vòng quanh Băng Tâm Cốc dò xét một phen, lúc này mới nhắm thẳng hướng mà đi.
Một lát sau, Dương Khai ngừng lại, quét thần niệm về phía trước dò xét.
Dương Khai không tùy tiện hành động, mà núp trong bóng tối, im lặng chờ đợi khoảng một canh giờ, khi đã xác định chung quanh rất hiếm người, không có đệ tử Băng Tâm Cốc đi lại, lúc này mới lấy ra lệnh bài Băng Vân giao cho hắn ra, hướng về phía cấm chế kia khẽ đảo một cái.
Một tia sáng đen từ trong lệnh bài bắn ra, ngay sau đó, cấm chế kia liền vô thanh vô tức nứt ra một khe hở.
Dương Khai không chần chờ, lực lượng không gian phát ra, cả người hắn như quỷ mỵ trốn vào một cái nơi trong bóng tối, đồng thời thi triển ra bí thuật Hư Vô, thu liễm khí tức bản thân, lắc mình tiến vào.
Hắn dễ dàng tiến vào Băng Tâm Cốc, xem ra lệnh bài Băng Vân đưa cho hắn quả thật có thể thông qua tất cả cấm chế cùng trận pháp trong cốc, thành công lần này khiến Dương Khai yên tâm hơn rất nhiều.
Hắn lại lấy ra một khối ngọc bài khác, cảm ứng một chút vị trí hiện tại của bí bảo kia, rồi rón rén bước về hướng đó.
Càng đi vào trong, khí tức võ giả càng nhiều, những võ giả này hiển nhiên đều là đệ tử Băng Tâm Cốc. Băng Tâm Cốc có thể trở thành một trong những tông môn đứng đầu Bắc Vực, số lượng môn hạ đệ tử khẳng định không ít. Nhưng những đệ tử Dương Khai đụng phải, thực lực đều không quá cao, lợi hại nhất cũng chỉ là Đạo Nguyên Cảnh mà thôi, với thực lực cùng bí thuật ẩn núp của hắn, căn bản không lo sẽ bị phát hiện.
Nửa canh giờ sau, Dương Khai vòng qua một dãy nhà, đang muốn xâm nhập vào trong, bỗng nhiên thân hình chợt ngừng lại, vẻ mặt cổ quái.
Bởi vì hắn lại nghe được giọng nói của nam nhân.
Thanh âm kia chính là từ một dãy nhà bên cạnh truyền tới. Hơn nữa dường như còn không chỉ có một người, rõ ràng là hai nam tử đang trao đổi cái gì đó.
Tại sao trong Băng Tâm Cốc có thể có nam nhân? Dương Khai tỏ ra ngạc nhiên, đây chính là tông môn của nữ nhân, bình thường nam nhân đều không được phép bước chân vào trong đó.
Không phải là có đệ tử Băng Tâm Cốc nào đó không chịu nổi tịch mịch, lén ở chỗ này che giấu nam nhân đó chứ? Cái ý nghĩ này vừa hiện ra, Dương Khai lập tức hoảng sợ, nếu chuyện này là thật, thì danh dự Băng Tâm Cốc sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Vũ Luyện Điên Phong
Đánh giá:
Truyện Vũ Luyện Điên Phong
Story
Chương 2411: Dò xét Băng Tâm Cốc trong đêm
10.0/10 từ 16 lượt.