Vũ Luyện Điên Phong
Chương 2406: Còn muốn bồi thường
Ở Tinh Giới, giữa biển rộng, một cái lốc xoáy khổng lồ bỗng quỷ dị xuất hiện.
Lốc xoáy này xuất hiện không một chút dấu hiệu, nhưng khuấy động trăm dặm mặt biển, uy thế khủng bố, thú biển xung quanh đều chạy tán loạn.
Tiếp theo, bên trong lốc xoáy bắn ra những bóng người, phân tán khắp nơi, nam nữ đều có, tu vi không đều, mỗi người đều như mới gặp kiếp nạn, mặt trắng bệch, vẫn còn sợ hãi.
Đột nhiên xuất hiện trên biển, mọi người còn chưa hồi thần, nhìn xung quanh, thần sắc mờ mịt.
Những người này, đương nhiên là mấy người Dương Khai thoát ra khỏi Tịch Hư Bí Cảnh, Ích Hải Toa tan vỡ, Băng Vân dùng đế nguyên mạnh mẽ bảo hộ mọi người, thế mới thoát ra ngoài ngay lúc nguy hiểm.
Bằng không, đoàn người bọn họ tuyệt đối không thoát ra quá 3 người.
- Phụt... Băng Vân phun ra sương máu, cưỡng chế vận dụng đế nguyên làm đụng chạm tới thương thế cũ.
Mấy người Phạm Hinh mặt mày thất sắc, vội lên hỏi tình hình, Dương Khai vội chạy lên, sốt ruột hỏi: - Tiền bối, ngài sao rồi?
Băng Vân khoát tay, không nói, trực tiếp ngồi giữa không trung, bấm linh quyết vận chuyển huyền công.
Nhìn nàng vội vàng điều trị thương thế, Dương Khai vội nói: - Phân tán ra, đề phòng xung quanh, đừng để tiền bối bị quấy rầy.
Mọi người nghe thế, vội phân tán xung quanh Băng Vân.
- Sư huynh, có phải chúng ta đã rời khỏi đó? Lưu Tiêm Vân đến cạnh, không chắc chắn hỏi. Bởi vì nơi này vẫn là giữa biển rộng, nàng không biết nơi này là Tinh Giới hay Tịch Hư Bí Cảnh. Nếu không thể đi ra, vậy cả đời có thể phải ở trong Tịch Hư Bí Cảnh.
Dương Khai nhíu mày, hắn cũng không biết chỗ này có còn là Tịch Hư Bí Cảnh, nhưng hắn vận công hấp thu linh khí thiên địa xung quanh, không chút trở ngại, mừng rỡ nói:
- Nơi này đã không còn ở trong Tịch Hư Bí Cảnh!
Lưu Tiêm Vân nghe vậy, ánh mắt sáng lên.
Dương Khai mỉm cười: - Linh khí thiên địa ở đây mỏng manh hơn Tịch Hư Bí Cảnh, mấu chốt là không có hóa lực cổ quái!
Bên trong Tịch Hư Bí Cảnh tràn ngập hóa lực, làm cho võ giả không thể hấp thu linh khí thiên địa, chỉ có thể dựa vào Tịnh Linh Trận đặc thù. Nhưng ở nơi này, Dương Khai có thể thoải mái hấp thu linh khí xung quanh, đây là chứng minh tốt nhất đã rời khỏi Tịch Hư Bí Cảnh.
- Thật đi ra rồi. Lưu Tiêm Vân mừng rỡ.
Mấy người Lăng Âm Cầm nghe hai người nói chuyện, đều toát ra thần sắc không tin nổi.
Bọn họ sống trong Tịch Hư Bí Cảnh rất nhiều năm, chưa bao giờ nghĩ tới bản thân mình có một ngày thật sự đi ra, trở về Tinh Giới. Nhưng hiện tại, nguyện vọng không thể đạt được, giờ đã thực hiện!
Điều này làm mấy người Lăng Âm Cầm cảm giác như đầu thai tái thế, kích động không thôi.
- Nếu nơi này không phải Tịch Hư Bí Cảnh, vậy là chỗ nào? Lưu Tiêm Vân hỏi.
Dương Khai trầm ngâm: - Tinh Giới có bốn đại vực, ngoài Tây Vực ra, mỗi vực đều có biển rộng, nhưng mà... ta đoán chỗ này là Bắc Vực!
- Tại sao? Lưu Tiêm Vân tò mò nhìn hắn, không biết sao lại suy đoán vậy.
Dương Khai mỉm cười: - Cô không phảt hiện chỗ này lạnh lẽo khác thường sao? Đông Vực Nam Vực rất ít có hoàn cảnh này, chỉ Bắc Vực có băng tuyết bao trùm quanh năm, mới lạnh đến thế.
Dù chỉ suy đoán, nhưng Dương Khai cảm thấy đúng tám phần.
Hắn xuất phát từ Thiên Diệp Tông, vốn muốn đi Đông Vực Hoàng Tuyền Tông tìm Doãn Nhạc Sinh để tìm hiểu tin tức Tiểu Tiểu, nhưng không ngờ chưa đến Đông Vực, lại nhảy đến Bắc Vực, thật là thiên đạo vô thường, tạo hóa trêu người mà.
- Dương sư huynh, ngươi nói... chỗ này là Bắc Vực? Phạm Hinh nhìn Dương Khai, có chút kích động.
- Ta đoán thế, chưa biết có đúng không. Dương Khai mỉm cười.
- Sư môn nằm ở ngay Bắc Vực! Phạm Hinh cùng mấy sư tỷ muội nhìn nhau, nhảy nhót hoan hô.
Các nàng được Băng Vân thu làm môn hạ trong Tịch Hư Bí Cảnh, dù bên ngoài nói là đệ tử Băng Tâm Các, nhưng Băng Vân đã sớm kể lai lịch của nàng cho mấy người Phạm Hinh, các nàng đều biết, sư tôn là tổ sư khai phái Băng Tâm Cốc Bắc Vực!
Đối với sư môn chưa từng đi qua, mấy người Phạm Hinh đều có hướng tới thành kính, kỳ vọng trong đời có thể cùng sư tôn về ở sư môn. Nhưng vẫn luôn bị nhốt trong Tịch Hư Bí Cảnh, tâm nguyện này vẫn mãi không đạt đến.
Hiện tại vừa thoát ra, còn quỷ thần xui khiến đến được Bắc Vực, mấy người Phạm Hinh tự nhiên vô cùng kích động.
- Có người đến, nơi này có phải Bắc Vực hay không thì hỏi là biết ngay. Dương Khai quay sang nhìn một hướng.
Mọi người mới phát hiện có một đoàn người đang nhanh chóng bay tới.
Chờ đến gần, đoàn người này do một lão giả lớn tuổi dẫn đầu, tổng cộng mười mấy người.
Lão già tóc hoa râm, sắc mặt âm trầm, không biết sao, ánh mắt nhìn đoàn người Dương Khai có chút thù địch. Các nam nữ đi theo sao lão cũng đều tràn đầy oán hận, giống như mấy người Dương Khai đắc tội bọn họ.
Dương Khai nhíu mày, không rõ tình huống gì, nhưng không dám sơ sẩy. Bởi vì lão già kia không che giâu hơi thở, toát ra dao động lực lượng thể hiện rõ ràng là cường giả Đế Tôn nhất tầng cảnh.
Còn mười mấy người theo sau lão, đều là Đạo Nguyên Cảnh, trong đó không thiếu cường giả tam tầng cảnh.
Lực lượng như thế, tuyệt đối lai lịch không nhỏ, có thể là đại tông môn gì. Trong lòng Dương Khai nghiêm nghị, hắn không sợ những người này, nếu thật sự xảy ra xung đột, đánh không lại còn không chạy được? Nhưng mấy người Lưu Tiêm Vân thì khó thoát được, huống chi hiện tại Băng Vân còn đang trị thương, không thể bị quấy nhiễu.
Vừa nghĩ vậy, hắn vội lên đón lão già, chắp tay:
- Tiểu tử Dương Khai bái kiến lão tiên sinh, không biết lão tiên sinh xưng hô thế nào?
Ngữ khí của hắn coi như khách khí, bởi vì hắn nghĩ đây là địa bàn của người ta, đắc tội người khác cũng không được lợi gì.
Nào biết lão già kia không nể tình, mũi ngửa lên trời, quát: - Bổn tọa Thái Thanh Đảo phó đảo chủ Giang Chu Tử, các ngươi là ai, tại sao xuất hiện ở đây?
Dương Khai lần đầu đến đây, ngay cả chỗ này có đúng là Bắc Vực hay không còn chưa rõ, nào nghe qua Thái Thanh Đảo gì? Nhưng Thái Thanh Đảo này đã có phó đảo chủ Giang Chu Tử là Đế Tôn Cảnh, vậy thực lực sẽ không kém, tối thiểu cũng phải có đảo chủ còn lợi hại hơn Giang Chu Tử!
- Thì ra là Giang đảo chủ, tiểu tử thất lễ! Chúng ta vô tình đi ngang qua đây, không có ý quấy rầy, xin Giang đảo chủ thứ lỗi! Dương Khai lễ phép đáp, thần sắc đúng mực.
- Không có ý quấy rầy? Giang Chu Tử còn chưa nói, một nữ nhân áo hồng đằng sau lão lại cười lạnh. Nữ nhân này coi như xinh đẹp, dáng người lung linh, chỉ mà dung mạo không quá hoàn mỹ, gò má hơi cao, có phần cay nghiệt. Không biết nàng kích động cái gì, giận dữ chỉ vào Dương Khai quát: - Các ngươi đột nhiên xuất hiện ở đây, dọa chạy Lam Anh Thú, còn dám nói không quấy rầy? Mắt chó ngươi mù rồi hả!
Nữ nhân áo hồng này ỷ vào Đế Tôn Cảnh ở đây, hoàn toàn không coi mấy người Dương Khai ra gì, vừa lên liền nghênh mặt mắng Dương Khai, làm mấy người Lăng Âm Cầm sầm mặt lại.
- Lam Anh Thú? Dương Khai nhíu mày.
Hắn cũng nghe qua Lam Anh Thú, là một loại yêu thú sống trong biển sâu, tiếng kêu như trẻ con khóc, bởi vì toàn thân băng lam, cho nên được gọi là Lam Anh Thú. Lam Anh Thú là yêu thú bậc mười hai, ngang với cường giả Đế Tôn Cảnh, hơn nữa cực kỳ hiếm, nhưng nội đan của nó lại vô giá, có hiệu quả tăng cường thần thức, làm ý niệm thấu suốt. Nếu luyện chế thành đan, võ giả tu luyện thần thông sử dụng nó, sẽ có hiệu quả vượt bậc.
Hắn không ngờ trong này lại xuất hiện Lam Anh Thú, hơn nữa nghe nữ nhân này nói, còn là bị đoàn người mình xuất hiện gây ra động tĩnh hù chạy mất.
Trước đó Dương Khai quả thật nhận ra không ít thú biển chạy tán loạn, nhưng hắn không để ý những thú biển này, cũng không phát hiện thật sự có Lam Anh Thú hay không.
- Không sai! Giang Chu Tử sầm mặt quát lạnh: - Chúng ta cực khổ bố cục 1 tháng ở đây, tốn nửa tháng mới chờ được Lam Anh Thú hiện thân, còn chưa ra tay đã bị các ngươi dọa chạy, chuyện này không thể bỏ qua được!
Nữ nhân áo hồng cũng nói tiếp: - Nội đan của Lam Anh Thú là chuẩn bị dâng làm quà tặng cho ngày mừng của thiếu tông chủ Vấn Tình Tông, giờ không còn nữa, ngươi nói phải làm sao đây.
Dương Khai vốn còn áy náy, bởi nếu những người này nói thật, vậy thật là lỗi của bọn họ. Dù sao người ta khổ cực bố trí lâu như thế, đợi nửa tháng mới thấy Lam Anh Thú, lại chết hay không trùng hợp bị đoàn người mình dọa chạy, chuyện này thì ai cũng không vui được.
Nhưng một già một trẻ này nói mãi không ngừng, khí thế hung hăng, làm hắn không khỏi dâng lên lửa giận.
Có chuyện gì mọi người từ từ nói, thương lượng cách giải quyết còn không được, làm gì dọa người như thế? Còn không phải rõ ràng ỷ mạnh hiếp yếu hay sao.
Nghĩ vậy, Dương Khai cũng nghiêm mặt nói: - Vậy theo ý các vị, phải làm sao đây?
Lăng Âm Cầm nhíu mày nói: - Thế này đi, giá trị Lam Anh Thú bao nhiêu, chúng ta bồi thường cho các người là được! Nàng chỉ muốn dàn xếp ổn thỏa, mấy ngày trước nàng cùng thuyền viên bán hàng trên Thông Thiên Đảo, trong tay còn chút nguyên tinh, huống chi nàng biết Dương Khai gia tài không nhỏ, cảm thấy bồi thường là cách giải quyết tốt nhất.
- Bồi thường? Nữ nhân áo hồng nhìn Lăng Âm Cầm, tràn đầy châm chọc: - Bán hết các ngươi cũng không đền nổi, ngươi cho rằng Lam Anh Thú dễ tìm như thế? Toàn bộ Băng Hải này tuyệt đối không quá 3 con, bây giờ để nó chạy, các ngươi còn muốn bồi thường!
Nàng vừa nói, bộ dáng như giận điên lên.
Dương Khai nhíu mày: - Chuyện đã như vậy, các người muốn làm sao đây.
Giang Chu Tử nghe vậy, mắt lạnh nhìn Dương Khai, hừ nói:
- Thế nào? Nghe giọng điệu tiểu tử ngươi, là không coi Thái Thanh Đảo chúng ta ra gì?
Vũ Luyện Điên Phong
Lốc xoáy này xuất hiện không một chút dấu hiệu, nhưng khuấy động trăm dặm mặt biển, uy thế khủng bố, thú biển xung quanh đều chạy tán loạn.
Tiếp theo, bên trong lốc xoáy bắn ra những bóng người, phân tán khắp nơi, nam nữ đều có, tu vi không đều, mỗi người đều như mới gặp kiếp nạn, mặt trắng bệch, vẫn còn sợ hãi.
Đột nhiên xuất hiện trên biển, mọi người còn chưa hồi thần, nhìn xung quanh, thần sắc mờ mịt.
Những người này, đương nhiên là mấy người Dương Khai thoát ra khỏi Tịch Hư Bí Cảnh, Ích Hải Toa tan vỡ, Băng Vân dùng đế nguyên mạnh mẽ bảo hộ mọi người, thế mới thoát ra ngoài ngay lúc nguy hiểm.
Bằng không, đoàn người bọn họ tuyệt đối không thoát ra quá 3 người.
- Phụt... Băng Vân phun ra sương máu, cưỡng chế vận dụng đế nguyên làm đụng chạm tới thương thế cũ.
Mấy người Phạm Hinh mặt mày thất sắc, vội lên hỏi tình hình, Dương Khai vội chạy lên, sốt ruột hỏi: - Tiền bối, ngài sao rồi?
Băng Vân khoát tay, không nói, trực tiếp ngồi giữa không trung, bấm linh quyết vận chuyển huyền công.
Nhìn nàng vội vàng điều trị thương thế, Dương Khai vội nói: - Phân tán ra, đề phòng xung quanh, đừng để tiền bối bị quấy rầy.
Mọi người nghe thế, vội phân tán xung quanh Băng Vân.
- Sư huynh, có phải chúng ta đã rời khỏi đó? Lưu Tiêm Vân đến cạnh, không chắc chắn hỏi. Bởi vì nơi này vẫn là giữa biển rộng, nàng không biết nơi này là Tinh Giới hay Tịch Hư Bí Cảnh. Nếu không thể đi ra, vậy cả đời có thể phải ở trong Tịch Hư Bí Cảnh.
Dương Khai nhíu mày, hắn cũng không biết chỗ này có còn là Tịch Hư Bí Cảnh, nhưng hắn vận công hấp thu linh khí thiên địa xung quanh, không chút trở ngại, mừng rỡ nói:
- Nơi này đã không còn ở trong Tịch Hư Bí Cảnh!
Lưu Tiêm Vân nghe vậy, ánh mắt sáng lên.
Dương Khai mỉm cười: - Linh khí thiên địa ở đây mỏng manh hơn Tịch Hư Bí Cảnh, mấu chốt là không có hóa lực cổ quái!
Bên trong Tịch Hư Bí Cảnh tràn ngập hóa lực, làm cho võ giả không thể hấp thu linh khí thiên địa, chỉ có thể dựa vào Tịnh Linh Trận đặc thù. Nhưng ở nơi này, Dương Khai có thể thoải mái hấp thu linh khí xung quanh, đây là chứng minh tốt nhất đã rời khỏi Tịch Hư Bí Cảnh.
- Thật đi ra rồi. Lưu Tiêm Vân mừng rỡ.
Mấy người Lăng Âm Cầm nghe hai người nói chuyện, đều toát ra thần sắc không tin nổi.
Bọn họ sống trong Tịch Hư Bí Cảnh rất nhiều năm, chưa bao giờ nghĩ tới bản thân mình có một ngày thật sự đi ra, trở về Tinh Giới. Nhưng hiện tại, nguyện vọng không thể đạt được, giờ đã thực hiện!
Điều này làm mấy người Lăng Âm Cầm cảm giác như đầu thai tái thế, kích động không thôi.
- Nếu nơi này không phải Tịch Hư Bí Cảnh, vậy là chỗ nào? Lưu Tiêm Vân hỏi.
Dương Khai trầm ngâm: - Tinh Giới có bốn đại vực, ngoài Tây Vực ra, mỗi vực đều có biển rộng, nhưng mà... ta đoán chỗ này là Bắc Vực!
- Tại sao? Lưu Tiêm Vân tò mò nhìn hắn, không biết sao lại suy đoán vậy.
Dương Khai mỉm cười: - Cô không phảt hiện chỗ này lạnh lẽo khác thường sao? Đông Vực Nam Vực rất ít có hoàn cảnh này, chỉ Bắc Vực có băng tuyết bao trùm quanh năm, mới lạnh đến thế.
Dù chỉ suy đoán, nhưng Dương Khai cảm thấy đúng tám phần.
Hắn xuất phát từ Thiên Diệp Tông, vốn muốn đi Đông Vực Hoàng Tuyền Tông tìm Doãn Nhạc Sinh để tìm hiểu tin tức Tiểu Tiểu, nhưng không ngờ chưa đến Đông Vực, lại nhảy đến Bắc Vực, thật là thiên đạo vô thường, tạo hóa trêu người mà.
- Dương sư huynh, ngươi nói... chỗ này là Bắc Vực? Phạm Hinh nhìn Dương Khai, có chút kích động.
- Ta đoán thế, chưa biết có đúng không. Dương Khai mỉm cười.
- Sư môn nằm ở ngay Bắc Vực! Phạm Hinh cùng mấy sư tỷ muội nhìn nhau, nhảy nhót hoan hô.
Các nàng được Băng Vân thu làm môn hạ trong Tịch Hư Bí Cảnh, dù bên ngoài nói là đệ tử Băng Tâm Các, nhưng Băng Vân đã sớm kể lai lịch của nàng cho mấy người Phạm Hinh, các nàng đều biết, sư tôn là tổ sư khai phái Băng Tâm Cốc Bắc Vực!
Đối với sư môn chưa từng đi qua, mấy người Phạm Hinh đều có hướng tới thành kính, kỳ vọng trong đời có thể cùng sư tôn về ở sư môn. Nhưng vẫn luôn bị nhốt trong Tịch Hư Bí Cảnh, tâm nguyện này vẫn mãi không đạt đến.
Hiện tại vừa thoát ra, còn quỷ thần xui khiến đến được Bắc Vực, mấy người Phạm Hinh tự nhiên vô cùng kích động.
- Có người đến, nơi này có phải Bắc Vực hay không thì hỏi là biết ngay. Dương Khai quay sang nhìn một hướng.
Mọi người mới phát hiện có một đoàn người đang nhanh chóng bay tới.
Chờ đến gần, đoàn người này do một lão giả lớn tuổi dẫn đầu, tổng cộng mười mấy người.
Lão già tóc hoa râm, sắc mặt âm trầm, không biết sao, ánh mắt nhìn đoàn người Dương Khai có chút thù địch. Các nam nữ đi theo sao lão cũng đều tràn đầy oán hận, giống như mấy người Dương Khai đắc tội bọn họ.
Dương Khai nhíu mày, không rõ tình huống gì, nhưng không dám sơ sẩy. Bởi vì lão già kia không che giâu hơi thở, toát ra dao động lực lượng thể hiện rõ ràng là cường giả Đế Tôn nhất tầng cảnh.
Còn mười mấy người theo sau lão, đều là Đạo Nguyên Cảnh, trong đó không thiếu cường giả tam tầng cảnh.
Lực lượng như thế, tuyệt đối lai lịch không nhỏ, có thể là đại tông môn gì. Trong lòng Dương Khai nghiêm nghị, hắn không sợ những người này, nếu thật sự xảy ra xung đột, đánh không lại còn không chạy được? Nhưng mấy người Lưu Tiêm Vân thì khó thoát được, huống chi hiện tại Băng Vân còn đang trị thương, không thể bị quấy nhiễu.
Vừa nghĩ vậy, hắn vội lên đón lão già, chắp tay:
- Tiểu tử Dương Khai bái kiến lão tiên sinh, không biết lão tiên sinh xưng hô thế nào?
Ngữ khí của hắn coi như khách khí, bởi vì hắn nghĩ đây là địa bàn của người ta, đắc tội người khác cũng không được lợi gì.
Nào biết lão già kia không nể tình, mũi ngửa lên trời, quát: - Bổn tọa Thái Thanh Đảo phó đảo chủ Giang Chu Tử, các ngươi là ai, tại sao xuất hiện ở đây?
Dương Khai lần đầu đến đây, ngay cả chỗ này có đúng là Bắc Vực hay không còn chưa rõ, nào nghe qua Thái Thanh Đảo gì? Nhưng Thái Thanh Đảo này đã có phó đảo chủ Giang Chu Tử là Đế Tôn Cảnh, vậy thực lực sẽ không kém, tối thiểu cũng phải có đảo chủ còn lợi hại hơn Giang Chu Tử!
- Thì ra là Giang đảo chủ, tiểu tử thất lễ! Chúng ta vô tình đi ngang qua đây, không có ý quấy rầy, xin Giang đảo chủ thứ lỗi! Dương Khai lễ phép đáp, thần sắc đúng mực.
- Không có ý quấy rầy? Giang Chu Tử còn chưa nói, một nữ nhân áo hồng đằng sau lão lại cười lạnh. Nữ nhân này coi như xinh đẹp, dáng người lung linh, chỉ mà dung mạo không quá hoàn mỹ, gò má hơi cao, có phần cay nghiệt. Không biết nàng kích động cái gì, giận dữ chỉ vào Dương Khai quát: - Các ngươi đột nhiên xuất hiện ở đây, dọa chạy Lam Anh Thú, còn dám nói không quấy rầy? Mắt chó ngươi mù rồi hả!
Nữ nhân áo hồng này ỷ vào Đế Tôn Cảnh ở đây, hoàn toàn không coi mấy người Dương Khai ra gì, vừa lên liền nghênh mặt mắng Dương Khai, làm mấy người Lăng Âm Cầm sầm mặt lại.
- Lam Anh Thú? Dương Khai nhíu mày.
Hắn cũng nghe qua Lam Anh Thú, là một loại yêu thú sống trong biển sâu, tiếng kêu như trẻ con khóc, bởi vì toàn thân băng lam, cho nên được gọi là Lam Anh Thú. Lam Anh Thú là yêu thú bậc mười hai, ngang với cường giả Đế Tôn Cảnh, hơn nữa cực kỳ hiếm, nhưng nội đan của nó lại vô giá, có hiệu quả tăng cường thần thức, làm ý niệm thấu suốt. Nếu luyện chế thành đan, võ giả tu luyện thần thông sử dụng nó, sẽ có hiệu quả vượt bậc.
Hắn không ngờ trong này lại xuất hiện Lam Anh Thú, hơn nữa nghe nữ nhân này nói, còn là bị đoàn người mình xuất hiện gây ra động tĩnh hù chạy mất.
Trước đó Dương Khai quả thật nhận ra không ít thú biển chạy tán loạn, nhưng hắn không để ý những thú biển này, cũng không phát hiện thật sự có Lam Anh Thú hay không.
- Không sai! Giang Chu Tử sầm mặt quát lạnh: - Chúng ta cực khổ bố cục 1 tháng ở đây, tốn nửa tháng mới chờ được Lam Anh Thú hiện thân, còn chưa ra tay đã bị các ngươi dọa chạy, chuyện này không thể bỏ qua được!
Nữ nhân áo hồng cũng nói tiếp: - Nội đan của Lam Anh Thú là chuẩn bị dâng làm quà tặng cho ngày mừng của thiếu tông chủ Vấn Tình Tông, giờ không còn nữa, ngươi nói phải làm sao đây.
Dương Khai vốn còn áy náy, bởi nếu những người này nói thật, vậy thật là lỗi của bọn họ. Dù sao người ta khổ cực bố trí lâu như thế, đợi nửa tháng mới thấy Lam Anh Thú, lại chết hay không trùng hợp bị đoàn người mình dọa chạy, chuyện này thì ai cũng không vui được.
Nhưng một già một trẻ này nói mãi không ngừng, khí thế hung hăng, làm hắn không khỏi dâng lên lửa giận.
Có chuyện gì mọi người từ từ nói, thương lượng cách giải quyết còn không được, làm gì dọa người như thế? Còn không phải rõ ràng ỷ mạnh hiếp yếu hay sao.
Nghĩ vậy, Dương Khai cũng nghiêm mặt nói: - Vậy theo ý các vị, phải làm sao đây?
Lăng Âm Cầm nhíu mày nói: - Thế này đi, giá trị Lam Anh Thú bao nhiêu, chúng ta bồi thường cho các người là được! Nàng chỉ muốn dàn xếp ổn thỏa, mấy ngày trước nàng cùng thuyền viên bán hàng trên Thông Thiên Đảo, trong tay còn chút nguyên tinh, huống chi nàng biết Dương Khai gia tài không nhỏ, cảm thấy bồi thường là cách giải quyết tốt nhất.
- Bồi thường? Nữ nhân áo hồng nhìn Lăng Âm Cầm, tràn đầy châm chọc: - Bán hết các ngươi cũng không đền nổi, ngươi cho rằng Lam Anh Thú dễ tìm như thế? Toàn bộ Băng Hải này tuyệt đối không quá 3 con, bây giờ để nó chạy, các ngươi còn muốn bồi thường!
Nàng vừa nói, bộ dáng như giận điên lên.
Dương Khai nhíu mày: - Chuyện đã như vậy, các người muốn làm sao đây.
Giang Chu Tử nghe vậy, mắt lạnh nhìn Dương Khai, hừ nói:
- Thế nào? Nghe giọng điệu tiểu tử ngươi, là không coi Thái Thanh Đảo chúng ta ra gì?
Vũ Luyện Điên Phong
Đánh giá:
Truyện Vũ Luyện Điên Phong
Story
Chương 2406: Còn muốn bồi thường
10.0/10 từ 16 lượt.