Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2343: Còn biết mặt mũi hay không

- Dám ở trước mắt bổn tọa giết người, tiểu tử ngươi càn rỡ! Khưu Trạch nổi giận phát cuồng, nghiến răng gào thét, gương mặt thẹn quá thành giận.

Ngay lúc mình đích thân ra tay áp chế Dương Khai, còn bị hắn giết chết Lạc Tân, chuyện này nếu đồn đãi ra ngoài, chỉ sợ mọi người đều sẽ xem lão là con hổ giấy. Đây là trận chiến đầu tiên sau khi lão tấn thăng Đế Tôn Cảnh, vốn là tới lập uy không nghĩ tới không như mong muốn.

Dương Khai giết Lạc Tân, chẳng khác nào là tát vào mặt của lão, khuất nhục bực này Khưu Trạch sao có thể chịu đựng?

Vừa nói dứt lời, Khưu Trạch run lên cổ tay, một cây trường thương màu máu liền xuất hiện trên tay, trên cây trường thương kia toát ra dao động năng lượng nồng đậm, cấm chế tầng tầng lớp lớp, vừa thấy là biết bí bảo cấp Đạo Nguyên thượng phẩm, hơn nữa đã từng được Khưu Trạch huyết tế, tâm thần tương liên cùng lão.

Khưu Trạch mới tấn thăng Đế Tôn Cảnh, trên tay cũng không Đế Bảo, bất quá nếu cho lão một ít thời gian, để lão có đầy đủ công phu tế luyện ôn dưỡng trường thương này, thì không hẳn trường thương không thể tấn thăng thành Đế Bảo.

Chỉ tiếc lão không có thời gian này.

Đối phó với một Đạo Nguyên Cảnh, lão còn bị bức phải sử dụng bí bảo, tuy rằng có chút không đẹp mặt lắm, nhưng hiện tại Khưu Trạch cũng không quản nhiều như vậy.

Có trường thương nơi tay, khí thế của Khưu Trạch lại tăng thêm một phần, cây trường thương màu máu kia tương liên chặt chẽ với khí tức của bản thân lão, tâm thần tương thông, dường như hoàn toàn hòa làm một thể. Khưu Trạch chợt quát một tiếng, chủ động công kích, gắng đạt tới một kích Dương Khai bị mất mạng để lấy lại mặt mũi.

"Xuy xuy..." Vô số bóng thương màu máu nổ bắn ra ra, như châu chấu quá cảnh đánh qua hướng Dương Khai bên kia, cả bầu trời lập tức trở nên đỏ sẫm như máu, sát khí lành lạnh cùng lực lượng cuồng bạo tràn ngập ra, khiến mọi người đều lộ sắc mặt hoảng sợ.

Bách Vạn Kiếm của Dương Khai đúng lúc nhích động, kiếm ý lan tràn, bóng kiếm hiện ra, trong miệng quát to: - Kiếm Xuất Bách Vạn, Nhất Phu Đương Quan!

Thời khắc này hắn chắn ở giữa đám người Xích Nguyệt và Khưu Trạch, vì thế dứt khoát không thể né tránh công kích của Khưu Trạch, nếu hắn tránh ra, nhất định đám người Xích Nguyệt sẽ bị bóng thương bao phủ.

Khưu Trạch ra tay lần này chẳng những có hiềm nghi đánh lén, còn lợi dụng xảo diệu Dương Khai quan tâm tới đám người Xích Nguyệt, không thể bảo là không hèn hạ.

Nếu là Đạo Nguyên tam tầng cảnh bình thường hoàn toàn không có sức ngăn cản, dưới một chiêu này nhất định sẽ bị đánh chết tới cặn bã không còn.

Nhưng Dương Khai cầm trong tay Đế Bảo, thi triển ra tuyệt chiêu phòng ngự lại có thể hóa giải lực lượng của Khưu Trạch.


"Rầm Rầm Rầm..."

Bóng thương bóng kiếm va chạm giữa không trung, năng lượng cuồn cuộn cuốn ra bốn phía, hư không chấn động, thiên địa vỡ nát...

Khưu Trạch đột nhiên biến sắc, lui ra sau một bước, rung chuyển trường thương, chấn cho những luồng Nguyệt Nhận ẩn núp theo bóng kiếm kia thành phấn vụn.

Mà ở đối diện, tuy rằng Dương Khai không nhúc nhích tí nào, nhưng kèm theo mấy tiếng xuy xuy nhỏ, trên người lại bắn ra tia máu khắp nơi... lần này giao phong, hiển nhiên hắn ăn một chút thua thiệt nhỏ.

Khưu Trạch dù gì cũng là một Đế Tôn Cảnh, Dương Khai có thể chống lại một chiêu đã là thể hiện thực lực cường đại, nếu còn thật sự lông tóc không tổn hao gì, thì quá kinh khủng đi!

- Tiểu tử dám ám toán bổn tọa, hèn hạ! Khưu Trạch trong lòng kinh hãi, ngoài mặt lại thản nhiên không đổi sắc. Vừa rồi ra tay quá mức cấp bách, lão cũng không thấy rõ Nguyệt Nhận hình dáng thế nào... Chỉ biết một kích kia rất là quỷ bí.

Dương Khai bỉu môi nói: - Lão thất phu nói lời này, không cảm thấy đỏ mặt sao?

Khưu Trạch tự nhiên biết hắn có ý gì, nhưng không có ý tranh cãi với hắn, trường thương xoay một cái, lại một tuyệt chiêu bắn ra, làm vỡ nát trời cao, đánh úp thẳng tới trước mặt Dương Khai.

Dương Khai giận dữ, lão thất phu này là nhìn đúng mình không thể tùy ý tránh né, cho nên từng chiêu tàn nhẫn muốn ép mình đụng thẳng với lão. Nếu sau lưng không có đám người Xích Nguyệt. Dương Khai cũng không đến mức bị động như thế, nhưng hắn cũng không thể không để ý tới an nguy của đám người Xích Nguyệt.

Cục diện này chẳng những Dương Khai biết, mà người khác cũng đều thấy rõ, đám người Nguyễn Hồng Bác đều lộ vẻ mặt ngượng ngùng, thầm cảm thấy Khưu Trạch không hề có chút phong phạm của cường giả Đế Tôn Cảnh, quả thực chính là một tên lưu manh vô lại.

Nhưng hôm nay mọi người đều như châu chấu cột chung trên một dây thừng, bọn họ dù trong lòng hiểu rõ, cũng không dám nói gì.

- Cho lão ba loại màu sắc là có thể mở ra tiệm nhuộm... Lão chó ngươi còn biết mặt mũi hay không? Dương Khai nổi giận quát một tiếng, thúc giục nguyên lực rót vào Bách Vạn Kiếm, vung kiếm đón đỡ.

Nơi kiếm phong đi qua, bóng thương đều bị phá tan, trong nháy mắt sụp đổ.


Lần này Khưu Trạch thật sự biến sắc, đối phương chỉ là một Đạo Nguyên tam tầng cảnh mà có thể liều mạng lực lượng ngang nhau với mình, nếu như hắn không có cố kỵ đồng bạn ở phía sau, thì chẳng phải là mình hoàn toàn không phải đối thủ của hắn?

Sau khi phá tan công kích của Khưu Trạch, Dương Khai không có dừng lại chút nào, liền co ngón tay bắn ra mười mấy đạo Nguyệt Nhận gào thét bay đi.

Khưu Trạch giật giật mi mắt, lần này cuối cùng lão cũng cảm nhận rõ ràng, từng đạo công kích năng lượng đen như mực giống như loan đao kia, bên trong lại chứa lực lượng không gian nồng đậm, lan tràn ra, khi ẩn khi hiện, làm cho lão căn bản không thể nắm bắt quỹ tích công kích của những Nguyệt Nhận này.

- Pháp tắc không gian? Khưu Trạch kinh hãi kêu lên, thân thể chấn động, đế ý ầm ầm tràn ra, tạo thành một đế vực bao trùm phạm vi mười trượng bốn phía thân mình.

Đế vực hiện ra, cuối cùng lão phân biệt được phương hướng tập kích của Nguyệt Nhận, trường thương không ngừng đâm ra, phá tan từng đạo Nguyệt Nhận.

Thoáng chốc, toàn thân Khưu Trạch mồ hôi lạnh nhỏ giọt, sắc mặt kinh hãi.

Thời điểm Dương Khai biểu hiện ra chiến lực phi phàm, lão không có kinh hoảng lắm, thậm chí khi hắn liều mạng lực lượng ngang nhau, lão cũng chỉ cho rằng Dương Khai là một nhân tài có thể bồi dưỡng, nhưng ngay khi lão nhận ra Dương Khai tinh thông pháp tắc không gian, lão liền có cảm giác không ổn.

Pháp tắc không gian là bàng môn quỷ dị biết bao? Người bình thường đừng nói là nhập môn, dù là cảm ngộ đều cảm ngộ không được mảy may, chuyện này không hề có liên quan tới tu vi thực lực... Tinh Giới có không ít cường giả Đế Tôn Cảnh, nhưng chân chính hiểu được pháp tắc không gian lại có mấy người?

Nhưng thanh niên trước mắt này có thể dùng pháp tắc không gian để đối địch, tùy ý bắn ra Không Gian Nhận, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ trình độ về lực lượng không gian của người ta đã đạt tới đăng phong tạo cực! Một người như vậy khẳng định tiền đồ sáng rực, nếu có thời gian, nhất định sẽ thành nhân vật lớn.

Chờ hắn tu luyện thành, chẳng phải là mình chết chắc rồi sao?

Vừa nghĩ đến đây, Khưu Trạch đâu còn có lòng lập uy cái gì? Trong đầu chỉ không ngừng hiện ra bốn chữ "nhổ cỏ tận gốc", lão liền quát lớn: - Còn thất thần gì nữa? Còn không mau ra tay?

Lão vừa quát to, mọi người mới kịp phản ứng. Bọn họ tới đây là tìm Thiên Diệp Tông phiền toái, cũng không phải là đến xem trò vui, hơn nữa trước đã giết chết nhiều đệ tử Thiên Diệp Tông như vậy, nếu không thừa dịp lúc này đuổi tận giết tuyệt, một khi Thiên Diệp Tông có thơi gian thở dốc, làm không xong thì tro tàn lại cháy.

- Khưu cung chủ, ta tới trợ giúp ngài! Vang lên một tiếng quát lớn, một bóng người vọt ra.

Nhưng để mọi người ngoài ý liệu là, người thứ nhất hưởng ứng hiệu triệu của Khưu Trạch không phải Nguyễn Hồng Bác, cũng không phải Mục Chính, mà là Thạch Thương Anh của Thiên Diệp Tông.


Hắn phóng ra với bộ dáng đại cừu thâm sâu với Thiên Diệp Tông, dường như hận không thể giết chết đám người Dương Khai ngay tức thì. Lúc lên tiếng nói, hắn cũng tế ra bí bảo, nguyên lực tuôn ra, công kích tới phía Dương Khai.

Thạch Thương Anh đều hành động, đám người Mục Chính Nguyễn Hồng Bác sao có thể đứng một bên thờ ơ? Chỉ hơi chần chờ một chút liền rối rít cắn răng vọt tới, chỉ một thoáng, hào quang của mười mấy bí bảo cùng bí thuật thuộc loại Đạo Nguyên tam tầng cảnh phủ trùm tới hướng Dương Khai.

Dương Khai tuy rằng rất cao thâm, sau khi tấn thăng thực lực lại tăng vọt, có thể đấu với Khưu Trạch mà không rơi xuống hạ phong, nhưng lập tức ào lên nhiều người như vậy, tự nhiên là hai quyền khó địch bốn tay, lập tức bị vây khốn ở giữa, tiến thối không được, cực kỳ nguy hiểm... chỉ trong thời gian mấy hô hấp ngắn ngủi, liền cả người máu tươi dầm dề, chật vật không chịu nổi.

Mà thời điểm Dương Khai bị mọi người vây khốn, các võ giả của Thiên Chiếu Cung, Bạch Vân Lâu và Thiên Cực Điện đều ào ào chạy vòng qua khoảnh chiến trường này, phóng vọt tới chỗ đám người Xích Nguyệt.

Hoa Thanh Ti vừa thấy, lập tức gương mặt xinh đẹp phát lạnh, trầm giọng nói: - Diệp cô nương, dẫn bọn họ lui vào bí cảnh!

Diệp Tinh Hàm nói: - Vậy còn cô!

Hoa Thanh Ti liếc mắt nhìn Lưu Viêm còn khoanh chân ngồi dưới đất không nhúc nhích, nói:

- Ta phải ở lại chỗ này!

Lưu Viêm cũng không biết đang làm trò trống gì, từ khi ngồi xuống tới giờ cũng... không hề có động tĩnh, đương nhiên Hoa Thanh Ti phải ở lại bảo vệ nàng.

Nhưng Hoa Thanh Ti không nghĩ tới là, nghe nàng khuyên bảo như thế, Diệp Tinh Hàm lại lắc đầu nói: - Đây là thời điểm sống chết tồn vong của Thiên Diệp Tông ta, chúng ta sao có thể chạy trốn?

Diệp Hận cũng gật gật đầu nói:

- Không sai, Dương thiếu thân là một ngoại nhân mà có thể đích thân giải nạn cho Thiên Diệp Tông ta, Diệp mỗ chính là tông chủ Thiên Diệp Tông, sao có thể rút lui? Dù là năm bước đổ máu, lão phu cũng tuyệt đối không đi!

Lão vừa nói ra lời này, những người khác cũng đều rối rít gật đầu, một bộ dáng không hề quản tới sống chết.


- Các vị thật là... Hoa Thanh Ti cấp bách giậm chân nói, nhưng khi nhìn lên thấy vẻ kiên nghị trên mặt đám người Diệp Hận, liền biết mình có khuyên bảo mấy cũng vô dụng, chỉ đành quay đầu nhìn mấy người Xích Nguyệt.

Xích Nguyệt hé miệng cười, nói: - Nhiều người, nhiều thêm một phần lực lượng, vị tỷ tỷ này cũng không cần khuyên chúng ta, thật vất vả mới đoàn tụ cùng Dương tiểu tử, nếu lại cách xa, chỉ sợ sẽ không gặp được hắn!

- Ôi! Hoa Thanh Ti thở dài một tiếng, biết nói gì cũng vô dụng, chỉ nói: - Vậy thì mọi người hãy cẩn thận!

Trong lúc bọn họ nói chuyện, chỗ này đã bị vô số võ giả bao vây trong ngoài ba tầng, chỉ không biết là các võ giả kia kiêng kỵ điều gì, cũng không ai dám trước tiên ra tay, mà chỉ đứng nhìn cảnh giác.

Đúng lúc này, Dương Khai bên kia bỗng nhiên truyền đến một tiếng rống phẫn nộ, dường như là Dương Khai thật sự nổi giận rồi. Ngay sau đó, một đoàn hào quang chói mắt lóe lên, lập tức cắn nuốt cả nơi Dương Khai đang đứng.

Hơn 20 Đạo Nguyên tam tầng cảnh cộng thêm một vị Đế Tôn Cảnh liên thủ công kích, Dương Khai sao có thể cứng rắn chống đỡ?

Nguy cơ trước mắt, hắn chỉ có thể thuấn di ra, lập tức xuất hiện trước mặt đám người Hoa Thanh Ti.

Hắn hiện thân không có dấu hiệu báo trước nào, cũng làm cho võ giả các đại tông môn vây quanh chỗ này hoảng sợ, rối rít lui ra sau. Dương Khai chính là có thể so chiêu ngang sức với Khưu Trạch, chuyện giết chết Lạc Tân cũng là vừa đối mặt, bọn họ sao có thể không kiêng kỵ?

Trong nháy mắt, mọi người tại chỗ bình đài trận cơ liền trống ra một phạm vi lớn.

- Lời đồn đãi quả nhiên không giả, tinh thông lực lượng không gian đúng là một chuyện tốt nha! Từ vòng ngoài truyền đến giọng nói hâm mộ ghen tỵ của Khưu Trạch, ngay sau đó, đám người chủ động tách ra, với Khưu Trạch cầm đầu, mười mấy vị Đạo Nguyên tam tầng cảnh bước tới, đứng ngoài mười mấy trượng trước mặt đám người Dương Khai.

Dương Khai bĩu môi, trên mặt đầy vẻ cuồng ngạo.

Tuy rằng không địch nổi nhiều cường giả liên thủ như vậy, nhưng những người này nếu muốn giết chết hắn cũng không có khả năng. Hơn nữa giờ này hắn đã lui trở lại bình đài trận cơ, có thể nói là có thể tiến có thể lui, căn bản không có nửa điểm e ngại; cùng lắm thì, trực tiếp kích hoạt pháp trận không gian, mang đám người Xích Nguyệt quay trở lại bí cảnh là ổn.

Huống chi, lá bài tẩy của hắn còn chưa sử dụng hết.

Trước đó bó tay bó chân, chỉ là vì sợ ném chuột vỡ đồ, hiện tại về lại chỗ này, thì không còn băn khoăn nữa...

Vũ Luyện Điên Phong
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vũ Luyện Điên Phong Truyện Vũ Luyện Điên Phong Story Chương 2343: Còn biết mặt mũi hay không
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...