Vũ Luyện Điên Phong
Chương 2187: Đề nghị
Hạ Sanh nói tuy nhỏ giọng, nhưng mọi người tại đây không người nào không phải là nhân vật tai nghe tám hướng, tự nhiên đều nghe rõ ràng. Trong lúc nhất thời, đều trợn mắt nhìn Dương Khai, cảm thấy người này quả thực rất hèn hạ đáng xấu hổ, lại dám có ý đồ như vậy!
- Ta không có giả mạo! Dương Khai tự tin cười, ngạo nghễ nói:
- Ta chính là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên!
Lời vừa nói ra, mọi người đều không nói tiếp lời, tất cả đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn Dương Khai, gió mát phất qua, hiện trường yên lặng như tờ.
- Ha ha ha... Một hồi lâu, mới truyền ra một tràng tiếng cười to, Tiêu Thần chỉ vào Dương Khai khinh bỉ nói:
- Chỉ bằng vào ngươi, cũng là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên? Ngươi tưởng luyện đan sư là thứ gì? Trên đường tùy tiện có thể chộp một nắm được sao? Tiểu tử, trước khi nói tốt nhất phải uốn lưỡi bảy lần, họa là từ trong miệng mà ra đấy!
Nói đến câu cuối cùng, hắn không che giấu vẻ khinh bỉ trong mắt.
- Tiêu huynh rất hiểu biết về ta sao? Dương Khai nghiêng đầu, nhìn về phía Tiêu Thần, hỏi.
Tiêu Thần hừ lạnh nói:
- Nếu không có cùng đi một chuyến Tứ Quý Chi Địa lần này, Tiêu mỗ căn bản không nhận biết hạng người vô danh như ngươi, nói gì tới chuyện hiểu biết?
Hắn nói với thái độ hoàn toàn xem thường không coi Dương Khai vào đâu.
- Vậy là đúng rồi!
Dương Khai mỉm cười, nói:
- Tiêu huynh nếu không hiểu biết về ta, thì vì sao dám nói chắc, khẳng định ta không phải là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên?
- Cái này... Tiêu Thần nhướn mày, không khỏi có chút bất lực phản bác, bất quá vẫn mạnh miệng nói:
- Dù sao người như ngươi không có khả năng là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên! Nếu ngươi chính là muốn đục nước béo cò, Tiêu mỗ khuyên ngươi sớm bỏ đi ý đồ đó, nếu không... Hừ Hừ...
Hắn vừa dứt lời, Trang Bất Phàm bên kia bỗng nhiên lên tiếng:
- Dương huynh lúc nãy một mực bảo vệ chỗ này, không cho người tới gần Thái Diệu Bảo Liên... Chẳng lẽ là huynh đã sớm biết hết thảy về nó?
Vừa rồi hắn đại chiến một trận với Dương Khai, tuy rằng cuối cùng kỹ thua một bậc, nhưng cũng không gây trở ngại hắn có ấn tượng tốt với Dương Khai.
Đúng như Dương Khai cảm thấy Trang Bất Phàm người này không tệ, Trang Bất Phàm cũng cảm thấy Dương Khai người này chơi được, cho nên lúc này có ý giúp hắn một chút, còn cố ý nói ra như vậy.
- Hả? Nghe Trang Bất Phàm nói như vậy, Lam Huân nhướn chân mày, kinh ngạc nhìn hắn hỏi:
- Trang huynh là có ý nói: trước đây chỗ này chính là Dương huynh bảo vệ?
- Không sai! Lúc ta đến nơi này chỉ có một mình Dương huynh! Thơi điêm Thái Diệu Bảo Liên xuất thế, hắn cũng là người đầu tiên đến chỗ này! Trang Bất Phàm khẽ gật gật đầu xác định.
- Dương huynh! Lời nói của Trang huynh...
Lam Huân nhìn về phía Dương Khai.
- Đúng! Dương Khai nhẹ gật gật đầu:
- Thái Diệu Bảo Liên vừa mới xuất thế, ta liền chạy tới, ta cũng biết nó là vật gì, có ích lợi gì, cho nên mới bảo vệ ở chỗ này, đuổi đi không ít người không biết hàng. Vốn ta định giữ nó, đợi nó trưởng thành sẽ hái, không nghĩ tới chư vị quay trở về trước thời hạn... Sau đó, là cục diện hiện tại này.
Nói tới đây, Dương Khai cười khổ một tiếng.
- Huynh thật sự là luyện đan sư? Lam Huân hỏi, trong mắt lộ dị sắc.
Nếu không phải luyện đan sư, làm sao có thể chuẩn xác phân biệt được Thái Diệu Bảo Liên, linh dược thiên địa bực này? Ngay cả nhân vật như Trang Bất Phàm cũng chỉ là suy đoán, còn không dám khẳng định! Cũng chỉ có luyện đan sư tài nghệ điêu luyện, học thức uyên bác, mới có khả năng phân biệt nhận ra được Thái Diệu Bảo Liên.
Nếu trước đó Lam Huân còn hoài nghi Dương Khai, cảm thấy hắn đúng như lời Hạ Sanh nói, chỉ là giả mạo luyện đan sư muốn đục nước béo cò, như vậy hiện tại, Lam Huân ít nhiều có chút lòng tin.
- Đúng! Dương Khai nghiêm nghị gật đầu.
- Huynh còn là một vị luyện đan sư cấp Đạo Nguyên ư? Lam Huân toàn thân run lên.
- Ta nói đúng vậy, đáng tiếc có người không tin! Dương Khai dang tay, ánh mắt vô tình hay cố ý quét qua Tiêu Thần.
Tiêu Thần không khỏi sa sầm mặt xuống, nói:
- Chuyện tùy tiện nói ra ai cũng có thể... Nếu Tiêu mỗ nói mình là luyện đan sư cấp Đế... ngươi cũng tin ư?
Dương Khai nhún vai một cái, một bộ dáng không làm sao được.
Lam Huân lại hé miệng cười, nói:
- Là đúng hay không đúng, chính mắt nghiệm chứng một chút là được! Chỉ cần Dương huynh có thể luyện chế ngay tại đây một lò đan dược cấp Đạo Nguyên, là có thể giải quyết nghi vấn này. Hiện tại thời gian cũng còn sớm, đủ để Dương huynh luyện chế đan dược, không biết Dương huynh cảm thấy...
Dương Khai còn chưa lên tiếng, Tiêu Thần đứng một bên liền nói:
- Sao hắn có can đảm này? Thật nếu làm như vậy, chẳng phải là hủy đi bảng hiệu lừa đảo của mình sao?
Lam Huân không nhịn được trừng mắt nhìn Tiêu Thần một cái, lúc này mới ngăn được hắn nói luôn mồm.
Dương Khai nhíu mày, gương mặt làm khó nói:
- Buộc phải làm như vậy sao?
Lam Huân cười, nói:
- Chẳng lẽ Dương huynh không có có lòng tin đối với mình? Tuy rằng ta cũng cảm thấy Dương huynh không quá có khả năng là kẻ nói dối, nhưng... chuyện quan trọng như vậy, nếu Dương huynh không có năng lực luyện chế Thái Diệu đan, còn không bằng không nên tùy tiện ra tay, nếu không đến lúc đó đúng là phí của trời!
- Công chúa điện hạ nói có đạo lý! Trang Bất Phàm cũng gật đầu, nói:
- Tuy nói luyện chế thành đan có thể cho nhiều người có được cơ hội, nhưng nếu làm hỏng linh dược thì mất nhiều hơn được! Cùng lắm thì đợi đến lúc linh dược trưởng thành, mỗi người dựa vào thủ đoạn tranh đoạt là được... Dương huynh tự mình suy nghĩ kỹ càng đi!
Hắn cũng là có ý cấp cho Dương Khai một cái bậc thang đi xuống, cho nên mới nói như vậy.
Nhưng không nghĩ tới, Dương Khai chỉ hơi trầm tư một chút, liền nói:
- Chứng minh một chút ngược lại cũng không có gì, dù sao mọi người cũng không ai tin ta...
- Huynh đúng thật là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên à! Hạ Sanh đều kinh sợ, dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn Dương Khai.
Tiêu Bạch Y cùng Trang Bất Phàm cũng là bộ dáng trố mắt líu lưỡi, dường như ban ngày thấy quỷ.
Dương Khai thực lực mạnh bao nhiêu, cũng chỉ có hai người bọn họ rõ ràng nhất. Hai người này, một người ở trên Luận Đạo Đài bên kia chiến một trận với Dương Khai; một người thì vừa rồi so đấu nguyên lực với Dương Khai!
Nhưng Dương Khai lại với tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, chiến thắng cả hai người.
Với tu vi như thế, làm ra hành động vĩ đại bực này, hiển nhiên là kết quả của lúc bình thường tích lũy, hậu tích bạc phát. Có thể tưởng tượng được, lúc bình thường Dương Khai tu luyện là nỗ lực khắc khổ cỡ nào... Người như vậy, làm sao còn có thời gian đi điều nghiên thuật luyện đan? Còn không thể tưởng tượng nổi trở thành một luyện đan sư cấp Đạo Nguyên... Cho dù một người bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ, cũng không có khả năng làm được trình độ này đâu!
Thế nhưng qua giọng nói và thần thái của Dương Khai, lại nói rõ hắn đích xác là một luyện đan sư cấp Đạo Nguyên! Điều này làm cho Tiêu Bạch Y cùng Trang Bất Phàm khiếp sợ khó tin được.
- Nhưng... cho dù ta chứng minh mình là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên, cũng không có cách nào luyện chế Thái Diệu đan! Dương Khai cau mày nói.
- Ý gì? Lam Huân kinh ngạc nghi hoặc hỏi.
- Luyện đan dù sao cũng phải cần vật liệu chứ? Dương Khai nhìn nàng nói:
- Trên đan phương Thái Diệu đan, tổng cộng cần 19 loại dược liệu, trước đây ta cũng cố ý sưu tập một số vật liệu cần luyện đan, đáng tiếc khó khăn lắm mới gom được 18 loại mà thôi, duy chỉ thiếu một loại trong đó!
"Thì ra hắn lục lọi nhẫn không gian của người khác, là có ý tìm vật liệu luyện chế Thái Diệu đan!" Trong lòng Trang Bất Phàm lóe lên một ý nghĩ, lập tức liền hiểu rõ vì sao trước đó Dương Khai làm ra hành động khiến người ta không sao hiểu được như vậy.
Nếu nói là đánh cướp, hắn chỉ là kiểm tra một chút nhẫn không gian của sư đệ sư muội mình, nhưng không có động tới bất kỳ vật gì liền trả lại, nếu nói không phải đánh cướp, thì hành động của hắn như thế có ý gì chứ?
Tới giờ khắc này, Trang Bất Phàm mới đột nhiên thông suốt!
Suy nghĩ minh bạch điểm này, Trang Bất Phàm không còn chút hoài nghi chuyện Dương Khai tự xưng là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên.
Nếu không phải trước đó vì chuẩn bị luyện chế Thái Diệu đan, Dương Khai đâu có dùng thủ đoạn như vậy để gom góp vật liệu? Có lẽ hắn cũng là bị ép không có cách nào! Trong này dù sao cũng là Tứ Quý Chi Địa, Thái Diệu Bảo Liên lại sắp trưởng thành, hắn bảo vệ ở một bên nửa bước không thể rời đi, chỉ có thể dồn chủ ý tới trên thân người khác.
"Người này..." Trang Bất Phàm khiếp sợ trong lòng, mặt ngoài lại cố áp chế không để lộ ra mảy may.
- Không biết... Dương huynh còn thiếu dược liệu gì, không ngại nói ra đi, chư vị ở đây nhiều người như vậy, nói không chừng có vị nào vừa lúc có chăng! Lam Huân mỉm cười hỏi, sau khi nói xong, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, lập tức nói:
- Chờ một chút, dược liệu luyện đan này tất nhiên vô cùng trân quý, mặc dù có người có, cũng chưa chắc nguyện ý cam tâm tình nguyện cống hiến!
- Ừm! Công chúa điện hạ nói rất đúng! Dương Khai khẽ gật gật đầu đồng ý.
- Nếu người nào không chịu cống hiến ra, cứ đoạt lấy là được! Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng.
Vô Thường cười lạnh nói:
- Ngu ngốc! Người ta không nói mình có, ngươi làm sao biết mà đoạt? Chẳng lẽ phải điều tra nhẫn không gian của từng người?
- Cái này có gì không được? Tiêu Thần đáp.
- Hả? Nói như vậy, nếu ta muốn kiểm tra nhẫn không gian của ngươi, ngươi cũng nguyện ý hay sao?
- Nếu ta có dược liệu kia, nhất định sẽ không giữ lại làm của riêng... không cần ngươi tới kiểm tra! Tiêu Thần nghiêm trang đáp.
- Được rồi được rồi! Lam Huân hơi nhíu mày, phất tay cắt ngang lời của hắn, trầm ngâm một hồi, lúc này mới nghiêm mặt nói:
- Ta có một đề nghị, không bằng như vầy... nếu như người nào có vật Dương huynh cần, đồng thời chủ động cống hiến ra, đợi lúc luyện thành Thái Diệu đan, có thể trực tiếp lấy một viên!
- Công chúa điện hạ nói lời này... Thật có thể sao? Dương Khai cả kinh thất sắc.
Những người khác cũng sắc mặt thay đổi mấy lần, tựa hồ đều không nghĩ tới Lam Huân lại đề nghị thẳng thắn như thế!
Dù sao cho dù Dương Khai thật là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên, hơn nữa luyện chế thành công, một lò đan mới có mấy viên chứ? Lời nói trước này lập tức phân ra một viên, bất cứ người nào trong lòng đều có chút không cam lòng.
Lam Huân mỉm cười, nói:
- Cơ hội trước mắt, mỗi người đều ngang nhau thôi. Đàn ông các vị không phải đều là thích đánh cược sao? Thế nào đến lúc này, lại từng người đều co rút lại! Lúc nàng nói câu này, đôi mắt đẹp quét qua từng người:
- Dương huynh giờ này còn chưa nói ra rốt cuộc mình cần là linh dược gì, các vị sợ cái gì chứ! Nói không chừng linh dược kia đang ở trong nhẫn không gian của mình thì sao! Đến lúc đó chỉ cần cống hiến ra là có thể chiếm được một quả Thái Diệu đan... không phải mua bán có lời nhiều sao!?
- Cũng có thể cái gì đều không lấy được! Tiêu Bạch Y nhắc tới một tiếng.
Nếu Dương Khai luyện chế thất bại, đúng là cái gì đều không lấy được!
- Bất quá... Trang mỗ ngược lại còn có một nghi vấn! Trang Bất Phàm chợt lên tiếng.
- Trang huynh mời nói! Lam Huân nhìn lại hắn cười nói.
- Nếu một loại dược liệu cuối cùng Dương huynh cần, có hai người hoặc là nhiều người đồng thời có, thì nên giải quyết như thế nào?
Vũ Luyện Điên Phong
- Ta không có giả mạo! Dương Khai tự tin cười, ngạo nghễ nói:
- Ta chính là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên!
Lời vừa nói ra, mọi người đều không nói tiếp lời, tất cả đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn Dương Khai, gió mát phất qua, hiện trường yên lặng như tờ.
- Ha ha ha... Một hồi lâu, mới truyền ra một tràng tiếng cười to, Tiêu Thần chỉ vào Dương Khai khinh bỉ nói:
- Chỉ bằng vào ngươi, cũng là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên? Ngươi tưởng luyện đan sư là thứ gì? Trên đường tùy tiện có thể chộp một nắm được sao? Tiểu tử, trước khi nói tốt nhất phải uốn lưỡi bảy lần, họa là từ trong miệng mà ra đấy!
Nói đến câu cuối cùng, hắn không che giấu vẻ khinh bỉ trong mắt.
- Tiêu huynh rất hiểu biết về ta sao? Dương Khai nghiêng đầu, nhìn về phía Tiêu Thần, hỏi.
Tiêu Thần hừ lạnh nói:
- Nếu không có cùng đi một chuyến Tứ Quý Chi Địa lần này, Tiêu mỗ căn bản không nhận biết hạng người vô danh như ngươi, nói gì tới chuyện hiểu biết?
Hắn nói với thái độ hoàn toàn xem thường không coi Dương Khai vào đâu.
- Vậy là đúng rồi!
Dương Khai mỉm cười, nói:
- Tiêu huynh nếu không hiểu biết về ta, thì vì sao dám nói chắc, khẳng định ta không phải là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên?
- Cái này... Tiêu Thần nhướn mày, không khỏi có chút bất lực phản bác, bất quá vẫn mạnh miệng nói:
- Dù sao người như ngươi không có khả năng là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên! Nếu ngươi chính là muốn đục nước béo cò, Tiêu mỗ khuyên ngươi sớm bỏ đi ý đồ đó, nếu không... Hừ Hừ...
Hắn vừa dứt lời, Trang Bất Phàm bên kia bỗng nhiên lên tiếng:
- Dương huynh lúc nãy một mực bảo vệ chỗ này, không cho người tới gần Thái Diệu Bảo Liên... Chẳng lẽ là huynh đã sớm biết hết thảy về nó?
Vừa rồi hắn đại chiến một trận với Dương Khai, tuy rằng cuối cùng kỹ thua một bậc, nhưng cũng không gây trở ngại hắn có ấn tượng tốt với Dương Khai.
Đúng như Dương Khai cảm thấy Trang Bất Phàm người này không tệ, Trang Bất Phàm cũng cảm thấy Dương Khai người này chơi được, cho nên lúc này có ý giúp hắn một chút, còn cố ý nói ra như vậy.
- Hả? Nghe Trang Bất Phàm nói như vậy, Lam Huân nhướn chân mày, kinh ngạc nhìn hắn hỏi:
- Trang huynh là có ý nói: trước đây chỗ này chính là Dương huynh bảo vệ?
- Không sai! Lúc ta đến nơi này chỉ có một mình Dương huynh! Thơi điêm Thái Diệu Bảo Liên xuất thế, hắn cũng là người đầu tiên đến chỗ này! Trang Bất Phàm khẽ gật gật đầu xác định.
- Dương huynh! Lời nói của Trang huynh...
Lam Huân nhìn về phía Dương Khai.
- Đúng! Dương Khai nhẹ gật gật đầu:
- Thái Diệu Bảo Liên vừa mới xuất thế, ta liền chạy tới, ta cũng biết nó là vật gì, có ích lợi gì, cho nên mới bảo vệ ở chỗ này, đuổi đi không ít người không biết hàng. Vốn ta định giữ nó, đợi nó trưởng thành sẽ hái, không nghĩ tới chư vị quay trở về trước thời hạn... Sau đó, là cục diện hiện tại này.
Nói tới đây, Dương Khai cười khổ một tiếng.
- Huynh thật sự là luyện đan sư? Lam Huân hỏi, trong mắt lộ dị sắc.
Nếu không phải luyện đan sư, làm sao có thể chuẩn xác phân biệt được Thái Diệu Bảo Liên, linh dược thiên địa bực này? Ngay cả nhân vật như Trang Bất Phàm cũng chỉ là suy đoán, còn không dám khẳng định! Cũng chỉ có luyện đan sư tài nghệ điêu luyện, học thức uyên bác, mới có khả năng phân biệt nhận ra được Thái Diệu Bảo Liên.
Nếu trước đó Lam Huân còn hoài nghi Dương Khai, cảm thấy hắn đúng như lời Hạ Sanh nói, chỉ là giả mạo luyện đan sư muốn đục nước béo cò, như vậy hiện tại, Lam Huân ít nhiều có chút lòng tin.
- Đúng! Dương Khai nghiêm nghị gật đầu.
- Huynh còn là một vị luyện đan sư cấp Đạo Nguyên ư? Lam Huân toàn thân run lên.
- Ta nói đúng vậy, đáng tiếc có người không tin! Dương Khai dang tay, ánh mắt vô tình hay cố ý quét qua Tiêu Thần.
Tiêu Thần không khỏi sa sầm mặt xuống, nói:
- Chuyện tùy tiện nói ra ai cũng có thể... Nếu Tiêu mỗ nói mình là luyện đan sư cấp Đế... ngươi cũng tin ư?
Dương Khai nhún vai một cái, một bộ dáng không làm sao được.
Lam Huân lại hé miệng cười, nói:
- Là đúng hay không đúng, chính mắt nghiệm chứng một chút là được! Chỉ cần Dương huynh có thể luyện chế ngay tại đây một lò đan dược cấp Đạo Nguyên, là có thể giải quyết nghi vấn này. Hiện tại thời gian cũng còn sớm, đủ để Dương huynh luyện chế đan dược, không biết Dương huynh cảm thấy...
Dương Khai còn chưa lên tiếng, Tiêu Thần đứng một bên liền nói:
- Sao hắn có can đảm này? Thật nếu làm như vậy, chẳng phải là hủy đi bảng hiệu lừa đảo của mình sao?
Lam Huân không nhịn được trừng mắt nhìn Tiêu Thần một cái, lúc này mới ngăn được hắn nói luôn mồm.
Dương Khai nhíu mày, gương mặt làm khó nói:
- Buộc phải làm như vậy sao?
Lam Huân cười, nói:
- Chẳng lẽ Dương huynh không có có lòng tin đối với mình? Tuy rằng ta cũng cảm thấy Dương huynh không quá có khả năng là kẻ nói dối, nhưng... chuyện quan trọng như vậy, nếu Dương huynh không có năng lực luyện chế Thái Diệu đan, còn không bằng không nên tùy tiện ra tay, nếu không đến lúc đó đúng là phí của trời!
- Công chúa điện hạ nói có đạo lý! Trang Bất Phàm cũng gật đầu, nói:
- Tuy nói luyện chế thành đan có thể cho nhiều người có được cơ hội, nhưng nếu làm hỏng linh dược thì mất nhiều hơn được! Cùng lắm thì đợi đến lúc linh dược trưởng thành, mỗi người dựa vào thủ đoạn tranh đoạt là được... Dương huynh tự mình suy nghĩ kỹ càng đi!
Hắn cũng là có ý cấp cho Dương Khai một cái bậc thang đi xuống, cho nên mới nói như vậy.
Nhưng không nghĩ tới, Dương Khai chỉ hơi trầm tư một chút, liền nói:
- Chứng minh một chút ngược lại cũng không có gì, dù sao mọi người cũng không ai tin ta...
- Huynh đúng thật là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên à! Hạ Sanh đều kinh sợ, dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn Dương Khai.
Tiêu Bạch Y cùng Trang Bất Phàm cũng là bộ dáng trố mắt líu lưỡi, dường như ban ngày thấy quỷ.
Dương Khai thực lực mạnh bao nhiêu, cũng chỉ có hai người bọn họ rõ ràng nhất. Hai người này, một người ở trên Luận Đạo Đài bên kia chiến một trận với Dương Khai; một người thì vừa rồi so đấu nguyên lực với Dương Khai!
Nhưng Dương Khai lại với tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, chiến thắng cả hai người.
Với tu vi như thế, làm ra hành động vĩ đại bực này, hiển nhiên là kết quả của lúc bình thường tích lũy, hậu tích bạc phát. Có thể tưởng tượng được, lúc bình thường Dương Khai tu luyện là nỗ lực khắc khổ cỡ nào... Người như vậy, làm sao còn có thời gian đi điều nghiên thuật luyện đan? Còn không thể tưởng tượng nổi trở thành một luyện đan sư cấp Đạo Nguyên... Cho dù một người bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ, cũng không có khả năng làm được trình độ này đâu!
Thế nhưng qua giọng nói và thần thái của Dương Khai, lại nói rõ hắn đích xác là một luyện đan sư cấp Đạo Nguyên! Điều này làm cho Tiêu Bạch Y cùng Trang Bất Phàm khiếp sợ khó tin được.
- Nhưng... cho dù ta chứng minh mình là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên, cũng không có cách nào luyện chế Thái Diệu đan! Dương Khai cau mày nói.
- Ý gì? Lam Huân kinh ngạc nghi hoặc hỏi.
- Luyện đan dù sao cũng phải cần vật liệu chứ? Dương Khai nhìn nàng nói:
- Trên đan phương Thái Diệu đan, tổng cộng cần 19 loại dược liệu, trước đây ta cũng cố ý sưu tập một số vật liệu cần luyện đan, đáng tiếc khó khăn lắm mới gom được 18 loại mà thôi, duy chỉ thiếu một loại trong đó!
"Thì ra hắn lục lọi nhẫn không gian của người khác, là có ý tìm vật liệu luyện chế Thái Diệu đan!" Trong lòng Trang Bất Phàm lóe lên một ý nghĩ, lập tức liền hiểu rõ vì sao trước đó Dương Khai làm ra hành động khiến người ta không sao hiểu được như vậy.
Nếu nói là đánh cướp, hắn chỉ là kiểm tra một chút nhẫn không gian của sư đệ sư muội mình, nhưng không có động tới bất kỳ vật gì liền trả lại, nếu nói không phải đánh cướp, thì hành động của hắn như thế có ý gì chứ?
Tới giờ khắc này, Trang Bất Phàm mới đột nhiên thông suốt!
Suy nghĩ minh bạch điểm này, Trang Bất Phàm không còn chút hoài nghi chuyện Dương Khai tự xưng là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên.
Nếu không phải trước đó vì chuẩn bị luyện chế Thái Diệu đan, Dương Khai đâu có dùng thủ đoạn như vậy để gom góp vật liệu? Có lẽ hắn cũng là bị ép không có cách nào! Trong này dù sao cũng là Tứ Quý Chi Địa, Thái Diệu Bảo Liên lại sắp trưởng thành, hắn bảo vệ ở một bên nửa bước không thể rời đi, chỉ có thể dồn chủ ý tới trên thân người khác.
"Người này..." Trang Bất Phàm khiếp sợ trong lòng, mặt ngoài lại cố áp chế không để lộ ra mảy may.
- Không biết... Dương huynh còn thiếu dược liệu gì, không ngại nói ra đi, chư vị ở đây nhiều người như vậy, nói không chừng có vị nào vừa lúc có chăng! Lam Huân mỉm cười hỏi, sau khi nói xong, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, lập tức nói:
- Chờ một chút, dược liệu luyện đan này tất nhiên vô cùng trân quý, mặc dù có người có, cũng chưa chắc nguyện ý cam tâm tình nguyện cống hiến!
- Ừm! Công chúa điện hạ nói rất đúng! Dương Khai khẽ gật gật đầu đồng ý.
- Nếu người nào không chịu cống hiến ra, cứ đoạt lấy là được! Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng.
Vô Thường cười lạnh nói:
- Ngu ngốc! Người ta không nói mình có, ngươi làm sao biết mà đoạt? Chẳng lẽ phải điều tra nhẫn không gian của từng người?
- Cái này có gì không được? Tiêu Thần đáp.
- Hả? Nói như vậy, nếu ta muốn kiểm tra nhẫn không gian của ngươi, ngươi cũng nguyện ý hay sao?
- Nếu ta có dược liệu kia, nhất định sẽ không giữ lại làm của riêng... không cần ngươi tới kiểm tra! Tiêu Thần nghiêm trang đáp.
- Được rồi được rồi! Lam Huân hơi nhíu mày, phất tay cắt ngang lời của hắn, trầm ngâm một hồi, lúc này mới nghiêm mặt nói:
- Ta có một đề nghị, không bằng như vầy... nếu như người nào có vật Dương huynh cần, đồng thời chủ động cống hiến ra, đợi lúc luyện thành Thái Diệu đan, có thể trực tiếp lấy một viên!
- Công chúa điện hạ nói lời này... Thật có thể sao? Dương Khai cả kinh thất sắc.
Những người khác cũng sắc mặt thay đổi mấy lần, tựa hồ đều không nghĩ tới Lam Huân lại đề nghị thẳng thắn như thế!
Dù sao cho dù Dương Khai thật là luyện đan sư cấp Đạo Nguyên, hơn nữa luyện chế thành công, một lò đan mới có mấy viên chứ? Lời nói trước này lập tức phân ra một viên, bất cứ người nào trong lòng đều có chút không cam lòng.
Lam Huân mỉm cười, nói:
- Cơ hội trước mắt, mỗi người đều ngang nhau thôi. Đàn ông các vị không phải đều là thích đánh cược sao? Thế nào đến lúc này, lại từng người đều co rút lại! Lúc nàng nói câu này, đôi mắt đẹp quét qua từng người:
- Dương huynh giờ này còn chưa nói ra rốt cuộc mình cần là linh dược gì, các vị sợ cái gì chứ! Nói không chừng linh dược kia đang ở trong nhẫn không gian của mình thì sao! Đến lúc đó chỉ cần cống hiến ra là có thể chiếm được một quả Thái Diệu đan... không phải mua bán có lời nhiều sao!?
- Cũng có thể cái gì đều không lấy được! Tiêu Bạch Y nhắc tới một tiếng.
Nếu Dương Khai luyện chế thất bại, đúng là cái gì đều không lấy được!
- Bất quá... Trang mỗ ngược lại còn có một nghi vấn! Trang Bất Phàm chợt lên tiếng.
- Trang huynh mời nói! Lam Huân nhìn lại hắn cười nói.
- Nếu một loại dược liệu cuối cùng Dương huynh cần, có hai người hoặc là nhiều người đồng thời có, thì nên giải quyết như thế nào?
Vũ Luyện Điên Phong
Đánh giá:
Truyện Vũ Luyện Điên Phong
Story
Chương 2187: Đề nghị
10.0/10 từ 16 lượt.