Vũ Luyện Điên Phong
Chương 2146: Tấn thăng cổ quái
Đợi Dương Khai quay trở lại, Lưu Viêm cùng Hùng Trữ cũng đã tranh đấu xong, kết thúc không ngoài dự liệu – Lưu Viêm toàn thắng.
Nhưng nàng cũng không đánh chết Hùng Trữ mà chỉ đánh cho tàn phế, Hùng Trữ một thân khí tức uể oải, trong miệng không ngừng rên rỉ hét thảm thoạt nhìn rất thê thảm.
Bên kia Hoa Cổ vẫn như cũ bị giam cầm trong mặt đất, chỉ lộ ra ngoài cái đầu, pháp thân khoanh chân ngồi trước mặt hắn, hai tay to lớn giơ ra giống như hai cự trảo chộp tới vị trí Hoa Cổ.
Từ hai bàn tay khổng lồ kia truyền tới một cỗ lực lượng thần kỳ.
Dưới tác dụng của lực lượng này nguyên lực trong cơ thể Hoa Cổ cùng tinh hoa máu thịt đều biến thành linh khí tinh thuần tràn vào trong cơ thể pháp thân, bị hấp thu gần như không còn.
Tháy một màn như vậy mi mắt Dương Khai hơi co lại.
- Chủ nhân… Lưu Viêm đi tới, đôi mắt đẹp hoảng sợ thấp giọng hỏi: - Đây là công pháp gì?
Nàng cũng bị động tác của pháp thân dọa c ho sợ hãi, tuy nói ba người Hoa Cổ hành vi hèn hạ ác liệt, chết không có gì đáng tiếc, nhưng thời khắc này pháp thân làm chuyện như vậy thoạt nhìn giống như rút lấy tinh hoa cùng lực lượng trong cơ thể Hoa Cổ, chuyển hóa thành lực lượng cường đại tự thân.
Mà kèm theo pháp thân làm vậy, thân thể Hoa Cổ nhanh chóng khô quắt dường như mất nước, da dẻ rạn nứt, sắc mặt vàng như nến, tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh yếu đi với tốc độ kinh khủng.
Loại hành hạ để trải nghiệm sự tuyệt vọng này trước khi chết còn kinh khủng hơn băm thây vạn đoạn.
- Phệ Thiên Chiến Pháp. Dương Khai thấp giọng đáp.
Hắn cũng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới pháp thân đã tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp tới trình độ này.
Một màn trước mắt này có chút quen…
Ban đầu ở trong Bích Vũ Tông Cốt Lao, hắn lúc thả Ô Mông Xuyên ra, Ô Mông Xuyên liền thi triển Phệ Thiên Chiến Pháp, cắn nuốt toàn bộ những võ giả khác trong Cốt Lao, làm những người kia chết oan uổng, do đó trong thời gian cực ngắn khôi phục trạng thái đỉnh phong.
Pháp thân hiển nhiên không thể làm tới loại trình độ như Ô Mông Xuyên nhưng tính chất cũng giống nhau, đều là hấp thu lực lượng người khác để làm lớn mạnh lực lượng tự thân.
Phệ Thiên Chiến Pháp có thể cắn nuốt hết thảy linh vật trong thế gian, tu luyện tới cực hạn, vô cùng bá đạo không có ai có thể ngăn cản. Phệ Thiên Đại Đế cũng vì tu luyện một bộ công pháp như vậy mới làm nhiều người tức giận, do đó tự thân diệt vong chôn xuống phục bút.
- Công pháp này quá bá đạo tà ác. Lưu Viêm nhíu nhíu mày, dường như có chút không thích.
Dương Khai hơi gật đầu bày tỏ sự đồng ý, sau khi thấy một màn trước mặt này hắn không thừa nhận cũng không được.
Hai người khi nói chuyện, Hoa Cổ bên kia đã mất đi sinh cơ, toàn thân da bọc xương dường như đến máu thịt cũng biến mất hầu như không còn, mà pháp thân lại lộ ra ý chưa cạn, đưa tay một chiêu hút Hùng Trữ đang nửa sống nửa chết tới trước mặt cũng làm như vậy.
Tiếng hô thảm thiết truyền ra vang vọng dưới hẻm núi sâu.
Chốc lát Hùng Trữ cũng thành thây khô bọc da.
Pháp thân lúc này mới thở phào hài lòng.
Dương Khai cảm thấy rất rõ ràng sau khi pháp thân thi triển Phệ Thiên Chiến Pháp cắn nuốt toàn bộ tu vi hai vị võ giả Đạo Nguyên Cảnh sau, khí tức pháp thân đã trở nên mạnh mẽ không ít, tròng mắt vốn trong suốt lúc này lóe ra tia hào quang biến hóa kỳ ảo.
Thông qua thần niệm liên lạc, Dương Khai mơ hồ cảm thấy trong cơ thể pháp thân kia một luồng phân thần trở nên hơi khác, một cỗ khí tức xa lạ quanh quẩn trong đó.
- Công pháp này…ngươi lúc trước không có tu luyện, quả nhiên là quyết định anh minh. Pháp thân nói.
- Như nào? Dương Khai nhướn mày.
Pháp thân nói: - Trước đây ta chẳng qua là đang hút các loại tinh hoa khoáng vật, cũng không nhận ra điều gì, chỉ cảm thấy công pháp này vô cùng cường đại, tu luyện thực lực tăng nhanh, nhưng là hiện tại… có thứ gì đang ảnh hưởng tới thần hồn của ta làm ta không tự chủ được có chút khát máu, muốn giết người, muốn cắn nuốt.
Khi nói chuyện đôi mắt của pháp thân đều lóe lên ánh sáng đỏ.
- Nghiện sao? Dương Khai sờ cằm tự lẩm bẩm một tiếng.
Pháp thân lắc đầu nói: - Đây không phải là điều quan trọng, quan trọng là thi triển loại công pháp này cùng với cắn nuốt năng lượng, cũng sẽ cắn nuốt một vài thứ khác, do đó ảnh hưởng tới bản tâm.
- Hiểu rồi. Dương Khai gật gật đầu, lại hỏi: - Vậy ngươi bây giờ…
- Không sao. Pháp thân phất tay áo: - Ta đoán, những thứ bị nuốt kia hẳn là tàn niệm của những võ giả trước khi chết hoặc là khủng hoảng phẫn nộ, những thứ này nếu là ngươi hấp thu sẽ rất khó hoá giải nhưng ta thì khác…
Nói tới đây pháp thân tươi cười vỗ lên thân mình kiêu ngạo nói: - Đây chính là Thạch Khổi nhất tộc thân thể, trời sinh liền có thể tinh lọc tạp chất…Ta nghĩ, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian sẽ không vấn đề gì.
- Việc này không nên chậm trễ, ngươi hãy về trước đi. Dương Khai nói liền lấy ra Huyền Giới Châu trên tay Lưu Viêm, thần niệm vừa động, thu hồi pháp thân vào đó.
- Hòn đá to…không sao chứ? Lưu Viêm lo âu hỏi.
- Không sao đâu, Thạch Khổi nhất tộc thể chất rất đặc thù, nhưng nó cần phải tinh lọc những thứ ảnh hưởng tới bản tâm gì đó trước, chắc không thể thi triển Phệ Thiên Chiến Pháp cắn nuốt năng lượng.
Dương Khai đáp.
Nhưng làm như vậy, hắn cũng hiểu được vì sao Phệ Thiên Đại Đế sẽ đi tới đường cùng ở đỉnh phong cảnh, xem ra không đơn thuần là hắn nuốt hết vạn vật cách đó làm người khác phản cảm, đại khái còn có chút duyên cớ do tâm tính thay đổi.
Ngẫm lại xem, một võ giả cường đại như vậy, cả ngày chỉ muốn cắn nuốt cái này cái kia, sợ là ai cũng không có cảm giác an toàn. Hơn nữa Phệ Thiên Đại Đế tầng thứ kia có thể làm cho hắn cảm thấy hứng thú cắn nuốt chỉ sợ cũng chỉ là một nhóm Đại Đế khác.
Cho dù là vì tự vệ thì những Đại Đế khác cũng không thể không liên thủ diệt trừ hắn.
- Ừ. Dương Khai trong lúc suy nghĩ lại quay đầu hướng một bên nhìn lại kinh nghi nói. - Muốn tấn thăng rồi?
Hắn chợt phát hiện bên phía Trương Nhược Tích truyền tới một năng lượng dao động không quá tầm thường, hẳn nhiên là triệu chứng muốn đột phá.
Không cần hắn ra lệnh, Lưu Viêm liền thu lông vũ của Loan Phượng lại.
- Thể chất tiểu nha đầu có chút cổ quái. Lưu Viêm lẳng lặng nhìn bên kia nói: - Cô ta dường như có thể trực tiếp cắn nuốt linh khí thiên địa, căn bản không cần thời gian quá dài chuyển hoá.
- Thể chất? Dương Khai nhướn mày lắc đầu nói: - Thể chất cô ấy không có vấn đề gì, lúc trước ta đã kiểm tra rồi, chỉ là thể chất bình thường thôi, tuy nhiên…lực huyết mạch trong cơ thể của cô ấy có chút làm người khác không nắm bắt được.
Không Linh Ngọc Bích chỉ có phản ứng với Trương Nhược Tích, hiển nhiên là vì nguyên cơ nàng di truyền tổ tiên huyết mạch lực, chỉ là Dương Khai cũng không biết rốt cuộc là loại huyết mạch lực gì, càng không biết ý nghĩa của phản ứng của Không Linh Ngọc Bích với Nhược Tích là có ý nghĩa gì.
Bất kể là vì nguyên nhân nào, tốc độ tu luyện của Trương Nhược Tích có chút không thể tưởng tượng nổi.
Lúc trước không có môi trường tu luyện tốt, biểu hiện của nàng còn có trong quy cổ, tuy rằng tốc độ tu luyện không coi là chậm, nhưng cũng nhờ có Dương Khai ban cho một viên Báo Giải Tẩy Tuỷ đan, loại linh đan này có thể làm cho bất kỳ võ giả nào tại Hư Vương Cảnh trở xuống đều có thể tấn thăng cực nhanh, xem như một loại linh đan tang tư chất.
Nhưng một khi võ giả tấn thăng tới Hư Vương Cảnh, công hiệu của loại linh đan này sẽ liền biến mất không thấy.
Mà linh khí hải này dường như cả thân thể nàng được mở ra một loại hạn chế nào đó, điên cuồng cắn nuốt linh khí thiên địa bốn phía, làm nàng trong thời gian cực ngắn đã vượt qua tới trình độ Thánh Vương tam tầng cảnh, thời khắc này không ngờ muốn đột phá Phản Hư Cảnh.
Võ giả từ Thánh Vương Cảnh đột phá tới Phản Hư Cảnh đầu tiên là phải ngưng tụ Thế tràng của bản thân.
Dương Khai năm đó cũng trải qua bước này, tự nhiên biết được gian khổ của việc đó.
Cho nên hắn vội nìn thở ngưng thần, chuẩn bị truyền âm cho Trương Nhược Tích, âm thầm chỉ điểm cho nàng.
Với tu vi của hắn bây giờ cũng có tư cách này.
Nhưng còn không chờ hắn lên tiếng, mặt hắn đã lộ vẻ ngạc nhiên.
Bởi vì bên ngoài cơ thể Trương Nhược Tích thoải mái tản ra một tầng năng lượng khí tràng mắt thường không thể thấy được, khí tràng kia ngưng tụ tinh khí thần của nàng, duy trì trong phạm vi phương viên mười trượng, phàm là gió thổi cỏ lay trong phạm vi này nàng đều có thể hiểu rõ trong nháy mắt.
Thế tràng!
Dương Khai biểu tình cực kỳ cổ quái.
Trương Nhược Tích lại dễ dàng như thế, thậm chí không có dấu hiệu nào liền ngưng tụ ra Thế tràng của bản thân, hơn nữa còn lại trước khi tấn thăng Phản Hư Cảnh…
Sự việc không thể tưởng tượng nổi này đừng nói tới gặp, Dương Khai thậm chi còn chưa từng nghe qua.
Đôi mắt đẹp của Lưu Viêm cũng nổi lên thần sắc kinh ngạc.
Trong bầy trời phong vân tế hội, hẻm núi phía dưới khí hải sôi trào.
Sau khi Trương Nhược Tích ngưng tụ ra tự thân Thế tràng, năng lượng thiên địa tẩy lễ cũng theo đó mà tới.
Sấm sét giữa trời quang, năng lượng thiên địa hội tụ thành trụ hướng rơi xuống, đánh vào thân thể mảnh mai của Trương Nhược Tích.
Kêu lên một tiếng, gương mặt Trương Nhược Tích lộ vẻ đau đớn.
Dương Khai cùng Lưu Viêm lui lại đứng nhìn từ rất xa.
Tu vi của hai người bây giờ so với Nhược Tích chênh lêch quá lớn, nếu tuỳ tiện đi vào phạm vi nàng tấn thăng rất có khả năng can thiệp tới pháp tắc thiên địa, sẽ dẫn tới một vài hậu quả không thể dự đoán.
Trương Nhược Tích tấn thăng chỉ có thể tự nàng vượt qua.
Chỉ có điều tiểu nha đầu một mực thoạt nhìn người yếu thân kiều, cũng không biết có thể thuận lợi thành công hay không. Dương Khai âm thầm lo lắng.
Ý niệm này của hắn còn chưa chuyển hết liền bỗng trợn to con ngươi hướng nhìn về phía sau Trương Nhược Tích.
Chỉ thấy phía sau tiểu nha đầu bỗng tràn ngập ra một đạo hư ảnh, hư ảnh kia mờ ảo trong suốt, nhìn cực kỳ không chân thật, nhưng rất nhanh, hư ảnh này lập tức trương to, biến thành một tồn tại lớn cao tới mười mấy trượng.
- Đây là… Dương Khai không khỏi hô nhỏ một tiếng.
Sắc mặt Lưu Viêm bỗng trắng bệch, không biết tại sau nàng nhận thấy một loại uy hiếp chí mạng từ hư ảnh kia, một cỗ hoảng sợ từ đáy lòng quấn quanh tim làm nàng không khỏi bị kích động.
Giờ này khắc này hình dáng hư ảnh hiển lộ, phóng mắt nhìn tới giống như một nữ tử phóng đại vô số lần mặc áo giáp, sau lưng gió vù vù, hai tay giao xếp lên nhau hiện ra một chuôi kiếm trên thanh cự kiếm.
Nữ tử thân thể oai hùng hiên ngang, mái tóc tung bay.
Thấy không rõ dung mạo hư ảnh này, chỉ thấy hình dáng đại khái mà thôi, thậm chí hư ảnh cũng không ổn định, nó không ngừng vặn vẹo, nhưng cũng có chút giống Trương Nhược Tích, giống như nàng được phóng to.
Vũ Luyện Điên Phong
Nhưng nàng cũng không đánh chết Hùng Trữ mà chỉ đánh cho tàn phế, Hùng Trữ một thân khí tức uể oải, trong miệng không ngừng rên rỉ hét thảm thoạt nhìn rất thê thảm.
Bên kia Hoa Cổ vẫn như cũ bị giam cầm trong mặt đất, chỉ lộ ra ngoài cái đầu, pháp thân khoanh chân ngồi trước mặt hắn, hai tay to lớn giơ ra giống như hai cự trảo chộp tới vị trí Hoa Cổ.
Từ hai bàn tay khổng lồ kia truyền tới một cỗ lực lượng thần kỳ.
Dưới tác dụng của lực lượng này nguyên lực trong cơ thể Hoa Cổ cùng tinh hoa máu thịt đều biến thành linh khí tinh thuần tràn vào trong cơ thể pháp thân, bị hấp thu gần như không còn.
Tháy một màn như vậy mi mắt Dương Khai hơi co lại.
- Chủ nhân… Lưu Viêm đi tới, đôi mắt đẹp hoảng sợ thấp giọng hỏi: - Đây là công pháp gì?
Nàng cũng bị động tác của pháp thân dọa c ho sợ hãi, tuy nói ba người Hoa Cổ hành vi hèn hạ ác liệt, chết không có gì đáng tiếc, nhưng thời khắc này pháp thân làm chuyện như vậy thoạt nhìn giống như rút lấy tinh hoa cùng lực lượng trong cơ thể Hoa Cổ, chuyển hóa thành lực lượng cường đại tự thân.
Mà kèm theo pháp thân làm vậy, thân thể Hoa Cổ nhanh chóng khô quắt dường như mất nước, da dẻ rạn nứt, sắc mặt vàng như nến, tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh yếu đi với tốc độ kinh khủng.
Loại hành hạ để trải nghiệm sự tuyệt vọng này trước khi chết còn kinh khủng hơn băm thây vạn đoạn.
- Phệ Thiên Chiến Pháp. Dương Khai thấp giọng đáp.
Hắn cũng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới pháp thân đã tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp tới trình độ này.
Một màn trước mắt này có chút quen…
Ban đầu ở trong Bích Vũ Tông Cốt Lao, hắn lúc thả Ô Mông Xuyên ra, Ô Mông Xuyên liền thi triển Phệ Thiên Chiến Pháp, cắn nuốt toàn bộ những võ giả khác trong Cốt Lao, làm những người kia chết oan uổng, do đó trong thời gian cực ngắn khôi phục trạng thái đỉnh phong.
Pháp thân hiển nhiên không thể làm tới loại trình độ như Ô Mông Xuyên nhưng tính chất cũng giống nhau, đều là hấp thu lực lượng người khác để làm lớn mạnh lực lượng tự thân.
Phệ Thiên Chiến Pháp có thể cắn nuốt hết thảy linh vật trong thế gian, tu luyện tới cực hạn, vô cùng bá đạo không có ai có thể ngăn cản. Phệ Thiên Đại Đế cũng vì tu luyện một bộ công pháp như vậy mới làm nhiều người tức giận, do đó tự thân diệt vong chôn xuống phục bút.
- Công pháp này quá bá đạo tà ác. Lưu Viêm nhíu nhíu mày, dường như có chút không thích.
Dương Khai hơi gật đầu bày tỏ sự đồng ý, sau khi thấy một màn trước mặt này hắn không thừa nhận cũng không được.
Hai người khi nói chuyện, Hoa Cổ bên kia đã mất đi sinh cơ, toàn thân da bọc xương dường như đến máu thịt cũng biến mất hầu như không còn, mà pháp thân lại lộ ra ý chưa cạn, đưa tay một chiêu hút Hùng Trữ đang nửa sống nửa chết tới trước mặt cũng làm như vậy.
Tiếng hô thảm thiết truyền ra vang vọng dưới hẻm núi sâu.
Chốc lát Hùng Trữ cũng thành thây khô bọc da.
Pháp thân lúc này mới thở phào hài lòng.
Dương Khai cảm thấy rất rõ ràng sau khi pháp thân thi triển Phệ Thiên Chiến Pháp cắn nuốt toàn bộ tu vi hai vị võ giả Đạo Nguyên Cảnh sau, khí tức pháp thân đã trở nên mạnh mẽ không ít, tròng mắt vốn trong suốt lúc này lóe ra tia hào quang biến hóa kỳ ảo.
Thông qua thần niệm liên lạc, Dương Khai mơ hồ cảm thấy trong cơ thể pháp thân kia một luồng phân thần trở nên hơi khác, một cỗ khí tức xa lạ quanh quẩn trong đó.
- Công pháp này…ngươi lúc trước không có tu luyện, quả nhiên là quyết định anh minh. Pháp thân nói.
- Như nào? Dương Khai nhướn mày.
Pháp thân nói: - Trước đây ta chẳng qua là đang hút các loại tinh hoa khoáng vật, cũng không nhận ra điều gì, chỉ cảm thấy công pháp này vô cùng cường đại, tu luyện thực lực tăng nhanh, nhưng là hiện tại… có thứ gì đang ảnh hưởng tới thần hồn của ta làm ta không tự chủ được có chút khát máu, muốn giết người, muốn cắn nuốt.
Khi nói chuyện đôi mắt của pháp thân đều lóe lên ánh sáng đỏ.
- Nghiện sao? Dương Khai sờ cằm tự lẩm bẩm một tiếng.
Pháp thân lắc đầu nói: - Đây không phải là điều quan trọng, quan trọng là thi triển loại công pháp này cùng với cắn nuốt năng lượng, cũng sẽ cắn nuốt một vài thứ khác, do đó ảnh hưởng tới bản tâm.
- Hiểu rồi. Dương Khai gật gật đầu, lại hỏi: - Vậy ngươi bây giờ…
- Không sao. Pháp thân phất tay áo: - Ta đoán, những thứ bị nuốt kia hẳn là tàn niệm của những võ giả trước khi chết hoặc là khủng hoảng phẫn nộ, những thứ này nếu là ngươi hấp thu sẽ rất khó hoá giải nhưng ta thì khác…
Nói tới đây pháp thân tươi cười vỗ lên thân mình kiêu ngạo nói: - Đây chính là Thạch Khổi nhất tộc thân thể, trời sinh liền có thể tinh lọc tạp chất…Ta nghĩ, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian sẽ không vấn đề gì.
- Việc này không nên chậm trễ, ngươi hãy về trước đi. Dương Khai nói liền lấy ra Huyền Giới Châu trên tay Lưu Viêm, thần niệm vừa động, thu hồi pháp thân vào đó.
- Hòn đá to…không sao chứ? Lưu Viêm lo âu hỏi.
- Không sao đâu, Thạch Khổi nhất tộc thể chất rất đặc thù, nhưng nó cần phải tinh lọc những thứ ảnh hưởng tới bản tâm gì đó trước, chắc không thể thi triển Phệ Thiên Chiến Pháp cắn nuốt năng lượng.
Dương Khai đáp.
Nhưng làm như vậy, hắn cũng hiểu được vì sao Phệ Thiên Đại Đế sẽ đi tới đường cùng ở đỉnh phong cảnh, xem ra không đơn thuần là hắn nuốt hết vạn vật cách đó làm người khác phản cảm, đại khái còn có chút duyên cớ do tâm tính thay đổi.
Ngẫm lại xem, một võ giả cường đại như vậy, cả ngày chỉ muốn cắn nuốt cái này cái kia, sợ là ai cũng không có cảm giác an toàn. Hơn nữa Phệ Thiên Đại Đế tầng thứ kia có thể làm cho hắn cảm thấy hứng thú cắn nuốt chỉ sợ cũng chỉ là một nhóm Đại Đế khác.
Cho dù là vì tự vệ thì những Đại Đế khác cũng không thể không liên thủ diệt trừ hắn.
- Ừ. Dương Khai trong lúc suy nghĩ lại quay đầu hướng một bên nhìn lại kinh nghi nói. - Muốn tấn thăng rồi?
Hắn chợt phát hiện bên phía Trương Nhược Tích truyền tới một năng lượng dao động không quá tầm thường, hẳn nhiên là triệu chứng muốn đột phá.
Không cần hắn ra lệnh, Lưu Viêm liền thu lông vũ của Loan Phượng lại.
- Thể chất tiểu nha đầu có chút cổ quái. Lưu Viêm lẳng lặng nhìn bên kia nói: - Cô ta dường như có thể trực tiếp cắn nuốt linh khí thiên địa, căn bản không cần thời gian quá dài chuyển hoá.
- Thể chất? Dương Khai nhướn mày lắc đầu nói: - Thể chất cô ấy không có vấn đề gì, lúc trước ta đã kiểm tra rồi, chỉ là thể chất bình thường thôi, tuy nhiên…lực huyết mạch trong cơ thể của cô ấy có chút làm người khác không nắm bắt được.
Không Linh Ngọc Bích chỉ có phản ứng với Trương Nhược Tích, hiển nhiên là vì nguyên cơ nàng di truyền tổ tiên huyết mạch lực, chỉ là Dương Khai cũng không biết rốt cuộc là loại huyết mạch lực gì, càng không biết ý nghĩa của phản ứng của Không Linh Ngọc Bích với Nhược Tích là có ý nghĩa gì.
Bất kể là vì nguyên nhân nào, tốc độ tu luyện của Trương Nhược Tích có chút không thể tưởng tượng nổi.
Lúc trước không có môi trường tu luyện tốt, biểu hiện của nàng còn có trong quy cổ, tuy rằng tốc độ tu luyện không coi là chậm, nhưng cũng nhờ có Dương Khai ban cho một viên Báo Giải Tẩy Tuỷ đan, loại linh đan này có thể làm cho bất kỳ võ giả nào tại Hư Vương Cảnh trở xuống đều có thể tấn thăng cực nhanh, xem như một loại linh đan tang tư chất.
Nhưng một khi võ giả tấn thăng tới Hư Vương Cảnh, công hiệu của loại linh đan này sẽ liền biến mất không thấy.
Mà linh khí hải này dường như cả thân thể nàng được mở ra một loại hạn chế nào đó, điên cuồng cắn nuốt linh khí thiên địa bốn phía, làm nàng trong thời gian cực ngắn đã vượt qua tới trình độ Thánh Vương tam tầng cảnh, thời khắc này không ngờ muốn đột phá Phản Hư Cảnh.
Võ giả từ Thánh Vương Cảnh đột phá tới Phản Hư Cảnh đầu tiên là phải ngưng tụ Thế tràng của bản thân.
Dương Khai năm đó cũng trải qua bước này, tự nhiên biết được gian khổ của việc đó.
Cho nên hắn vội nìn thở ngưng thần, chuẩn bị truyền âm cho Trương Nhược Tích, âm thầm chỉ điểm cho nàng.
Với tu vi của hắn bây giờ cũng có tư cách này.
Nhưng còn không chờ hắn lên tiếng, mặt hắn đã lộ vẻ ngạc nhiên.
Bởi vì bên ngoài cơ thể Trương Nhược Tích thoải mái tản ra một tầng năng lượng khí tràng mắt thường không thể thấy được, khí tràng kia ngưng tụ tinh khí thần của nàng, duy trì trong phạm vi phương viên mười trượng, phàm là gió thổi cỏ lay trong phạm vi này nàng đều có thể hiểu rõ trong nháy mắt.
Thế tràng!
Dương Khai biểu tình cực kỳ cổ quái.
Trương Nhược Tích lại dễ dàng như thế, thậm chí không có dấu hiệu nào liền ngưng tụ ra Thế tràng của bản thân, hơn nữa còn lại trước khi tấn thăng Phản Hư Cảnh…
Sự việc không thể tưởng tượng nổi này đừng nói tới gặp, Dương Khai thậm chi còn chưa từng nghe qua.
Đôi mắt đẹp của Lưu Viêm cũng nổi lên thần sắc kinh ngạc.
Trong bầy trời phong vân tế hội, hẻm núi phía dưới khí hải sôi trào.
Sau khi Trương Nhược Tích ngưng tụ ra tự thân Thế tràng, năng lượng thiên địa tẩy lễ cũng theo đó mà tới.
Sấm sét giữa trời quang, năng lượng thiên địa hội tụ thành trụ hướng rơi xuống, đánh vào thân thể mảnh mai của Trương Nhược Tích.
Kêu lên một tiếng, gương mặt Trương Nhược Tích lộ vẻ đau đớn.
Dương Khai cùng Lưu Viêm lui lại đứng nhìn từ rất xa.
Tu vi của hai người bây giờ so với Nhược Tích chênh lêch quá lớn, nếu tuỳ tiện đi vào phạm vi nàng tấn thăng rất có khả năng can thiệp tới pháp tắc thiên địa, sẽ dẫn tới một vài hậu quả không thể dự đoán.
Trương Nhược Tích tấn thăng chỉ có thể tự nàng vượt qua.
Chỉ có điều tiểu nha đầu một mực thoạt nhìn người yếu thân kiều, cũng không biết có thể thuận lợi thành công hay không. Dương Khai âm thầm lo lắng.
Ý niệm này của hắn còn chưa chuyển hết liền bỗng trợn to con ngươi hướng nhìn về phía sau Trương Nhược Tích.
Chỉ thấy phía sau tiểu nha đầu bỗng tràn ngập ra một đạo hư ảnh, hư ảnh kia mờ ảo trong suốt, nhìn cực kỳ không chân thật, nhưng rất nhanh, hư ảnh này lập tức trương to, biến thành một tồn tại lớn cao tới mười mấy trượng.
- Đây là… Dương Khai không khỏi hô nhỏ một tiếng.
Sắc mặt Lưu Viêm bỗng trắng bệch, không biết tại sau nàng nhận thấy một loại uy hiếp chí mạng từ hư ảnh kia, một cỗ hoảng sợ từ đáy lòng quấn quanh tim làm nàng không khỏi bị kích động.
Giờ này khắc này hình dáng hư ảnh hiển lộ, phóng mắt nhìn tới giống như một nữ tử phóng đại vô số lần mặc áo giáp, sau lưng gió vù vù, hai tay giao xếp lên nhau hiện ra một chuôi kiếm trên thanh cự kiếm.
Nữ tử thân thể oai hùng hiên ngang, mái tóc tung bay.
Thấy không rõ dung mạo hư ảnh này, chỉ thấy hình dáng đại khái mà thôi, thậm chí hư ảnh cũng không ổn định, nó không ngừng vặn vẹo, nhưng cũng có chút giống Trương Nhược Tích, giống như nàng được phóng to.
Vũ Luyện Điên Phong
Đánh giá:
Truyện Vũ Luyện Điên Phong
Story
Chương 2146: Tấn thăng cổ quái
10.0/10 từ 16 lượt.