Vũ Luyện Điên Phong
Chương 2092: Ta đâu có làm gì
- Trận pháp bán ra, không biết vị đại nhân đưa ra giá như thế nào? Tần Triêu Dương phẫn nộ hỏi.
Người họ Phó dường như sớm có chuẩn bị, nghe vậy giơ một ngón tay lên nói:
- 10 triệu!
- Sao ngươi không đi cướp luôn đi? Tần Triêu Dương giận dữ.
Những người khác cũng đều kinh ngạc nhìn người họ Phó này.
10 triệu nguyên tinh tuy rằng số lượng không ít, nhưng đối với Huyền Vũ Thất Tiệt Trận mà nói, giá này lại là quá thấp. Lúc đó trong đại hội đấu giá, một Đạo Nguyên Quả còn bán ra được giá hơn 10 triệu nguyên tinh, đừng nói là loại kỳ trận bất thế này.
Trận pháp này nếu mang ra bán đấu giá, tuyệt đối sẽ có rất nhiều đại tông môn tranh đoạt đấu giá, mấy chục triệu thánh tinh cũng không thành vấn đề, 10 triệu nguyên tinh nhỏ nhoi, quả thực không phải Tần Triêu Dương có thể chấp nhận.
- 10 triệu, không hơn không kém! Người họ Phó vờ như không nhìn thấy phẫn nộ của Tần Triêu Dương, hừ lạnh nói:
- Ngươi còn dài dòng nữa, thì cũng sẽ không có giá này.
- Chậc chậc, vị đại nhân Phi Thánh Cung này quả nhiên khí phách, khiến thiếp được mở rộng tầm mắt. Hoa Thanh Ti bỗng nhiên cười duyên một tiếng.
- Phi Thánh Cung? Trang Bàn kinh hô một tiếng, Đỗ Lập Thân cũng thần sắc biến đổi.
Mà Đoàn Nguyên Sơn đồng thời cũng vẻ mặt kinh ngạc, một mặt là vì biết được lai lịch của người họ Phó này, mặt khác là bởi vì nguyên cớ Hoa Thanh Ti. Mọi người tuy rằng đều đoán lai lịch người họ Phó có thể không nhỏ, nhưng không ai biết lai lịch của hắn, chỉ có Hoa Thanh Ti một lời vạch trần, cũng không biết nàng từ đâu nhìn ra được manh mối.
Dương Khai sau khi nghe thấy điều này, trong lòng lại là rất cảnh giác, liếc nhìn người họ Phó một cái, âm thầm cảm thấy tên ngày có điều chẳng lành đang đến.
Hắn ngày đó đánh chết Mộc Tiêu nhập vào thiếu chủ Ninh Viễn Thành của Phi Thánh Cung, tuy là bị ép bất đắc dĩ, nhưng coi như là gián tiếp giết chết đối phương.
Sau đó thu được một chiếc lâu thuyền của Ninh Viễn Thành kia, tự mình luyện hóa sử dụng.
Như vậy, đối phương xuất hiện tại Phong Lâm Thành cũng không phải là bất ngờ, e là muốn truy đuổi kẻ gây ra cái chết của Ninh Viễn Thành, mấy ngày trước đây người họ Phó này ở Linh Đan Phường chắc chắn đã chú ý tới lâu thuyền kia.
Chỉ sợ đối phương đã nhận ra mình là hung thủ giết người!
Nghĩ tới đây, sắc mặt Dương Khai hơi sầm xuống.
Người họ Phó bị Hoa Thanh Ti vạch trần lai lịch, mi mắt hơi co lại, chăm chú nhìn vào mỹ phụ kia:
- Vị phu nhân này nhãn lực quả không tầm thường, không biết xuất thân từ đâu?
Hoa Thanh Ti đưa tay vén tóc rủ xuống bên tai, khẽ cười nói:
- Thiếp chẳng qua chỉ là một võ giả tán lạc, nói gì đến chuyện xuất thân.
- Hừ!
Người họ Phó đương nhiên sẽ không tin lời nói dối của Hoa Thanh Ti, trong lòng thầm kinh nghi, đồng thời trong mắt cuối cùng lại lóe lên một tia nhìn hơi chút kiêng kị.
Người có thể nhìn thấu lai lịch hắn, xem ra cũng không phải người bình thường. Nhưng hắn từ trước tới giờ lớn lối, cũng không coi Hoa Thanh Ti ra gì.
- Ngươi suy nghĩ xong chưa? Người họ Phó lại lần nữa quay đầu nhìn về phía Tần Triêu Dương.
Tần Triêu Dương thở dài nói:
- Giá tiền không cao hơn nữa được sao?
Cục diện này, người là dao, ta là cá trên thớt, hắn còn có Tần Ngọc cần phải lo lắng, mà tay cũng không thể tự véo đùi, nhưng nếu có thể có được nguyên tinh, hắn cũng sẽ thử chút.
- Ngươi nghĩ sao? Người họ Phó không đáp, hỏi ngược lại.
Tần Triêu Dương sắc mặt ảm đạm, dường như lập tức già đi rất nhiều. - Vậy như ý đại nhân đi.
- Rất tốt!
Người họ Phó rất hài lòng, đưa tay hướng về phía Tần Triêu Dương, nói:
- Đưa nó cho bổn tọa, bổn tọa sẽ không nuốt lời.
- Chờ một chút!
Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột cắt ngang cuộc giao dịch này.
Mọi người nhìn về phía giọng nói, bất ngờ phát hiện là Dương Khai ở giữa đã lên tiếng. Từ lúc Hoa Thanh Ti và người họ Phó kia đấu khẩu, đến lúc ép bức Tần Triêu Dương bán ra Huyền Vũ Thất Tiệt Trận, Dương Khai vẫn chưa nói một lời, khiến mọi người gần như đưa hắn vào quên lãng, nhưng không ngờ tại thời khắc mấu chốt này, hắn bỗng nhiên lại lên tiếng, khiến mọi người ngơ ngác, không hiểu hắn muốn làm gì.
Mà người họ Phó kia lại mi mắt co rụt lại, trong đồng tử lóe lên một tia sát khí khó hiểu, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi muốn làm gì.
- Đại nhân đừng lo lắng.
Dương Khai cười ha hả nói:
- Ta không phải là muốn cướp mối làm ăn của ngươi. Nhưng vị đại nhân làm như vậy, ta bỗng phát hiện liên thủ giữ mấy người chúng ta có chút quá yếu rồi, bất kỳ người nào muốn rời khỏi, đều có thể uy hiếp những người khác, điều này có chút không tốt lắm.
Đoàn Nguyên Sơn trầm giọng nói:
- Là Đoàn mỗ suy tính không chu toàn.
Hắn vốn tưởng có hai cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh chủ động tham gia đội ngũ là một chuyện tốt, nào ngờ lại xảy ra đến mức thế này? Cũng may ngoài người họ Phó ra, Hoa Thanh Ti tạm thời xem ra vẫn có thể tin tưởng được, nếu Hoa Thanh Ti cũng như người họ Phó, tất cả mọi người vẫn là nhanh quay về phủ là tốt nhất, tránh khỏi cuối cùng bị biến thành ma nhân, mất hết thần trí.
- Không liên quan đến Đoàn thành chủ, Đạo Nguyên Cảnh của Phong Lâm Thành vốn không nhiều lắm, có viện trợ từ phía ngoài, đương nhiên không phải chuyện muốn là được! Dương Khai thản nhiên nói.
Đoàn Nguyên Sơn nghe vậy, thở dài một tiếng, đầy bất đắc dĩ.
- Để tránh phát sinh những chuyện tương tự, ta cảm thấy chúng nên nên thương nghị kỹ một chút. Ví dụ đừng để có thêm người hành sự như vậy nữa? Dương Khai nhìn xung quanh nói.
- Đúng vậy đúng vậy, nên thương nghị một chút. Đỗ Lập Thân vội vàng gật đầu phụ họa.
Những người khác đều không vấn đề gì, mọi người hiểu rõ, đều có gia nghiệp tại Phong Lâm Thành, đương nhiên sẽ không như người họ Phó không biết phân nặng nhẹ, hành sự hèn hạ, nhưng Hoa Thanh Ti mọi người đều chưa quen biết, vạn nhất nàng cũng lại như người họ Phó kia, đội ngũ này chắc chắn sẽ tiêu tan, đến bình yên quay trở về cũng thành vấn đê, nói gì chuyện tu bổ phong ấn?
Còn nữa, người họ Phó hèn hạ như thế, vạn nhất hắn lấy được Huyền Vũ Thất Tiệt Trận sau đó vẫn nuốt lời, rút lui khỏi, mọi người biết làm sao?
Đủ các loại suy nghĩ đưa tới, mấy người đều chau mày, sâu trong nội tâm vô cùng ưu tư.
- Sao, các ngươi không tin bổn tọa à? Người họ Phó thấy vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống!
Hoa Thanh Ti hé miệng cười nói:
- Bản thân vị đại nhân cảm thấy mình đáng tin sao?
- Vị phu nhân này, ngươi lại có ý đồ gì?
Hắn không tin một cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh như Hoa Thanh Ti lại chỉ là một bầu nhiệt huyết muốn hiệp trợ mọi người tu bổ phong ấn, nàng làm như thế này, tất nhiên cũng có nguyên do của mình.
- Chà, thiếp cũng đâu có ý đồ xấu gì, chỉ là tình huống trước mắt này không thể chỉ lo cho thân mình mà thôi.
Hoa Thanh Ti cười duyên một tiếng nói.
Bị Hoa Thanh Ti chỉ trích ngay mặt như vậy, người họ Phó sắc mặt giận dữ, nhưng cũng không dám ra tay trực tiếp, chỉ có thể kiềm chế nhẫn nại.
- Chư vị đừng cãi nhau nữa, Đoàn mỗ cảm thấy Dương lão đệ nói có lý, mọi người nói đúng, trước khi tu bổ phong ấn xong, bình yên lui về thành trì, không được ai đưa ra loại yêu cầu như vừa rồi nữa, cũng không được tự tiện rời khỏi vị trí của mình. Đoàn Nguyên Sơn trầm giọng nói.
- Các ngươi yên tâm đi, chỉ cần bổn tọa có thể lấy được kết trận chi pháp hoàn chỉnh, thì sẽ hiệp trợ các ngươi tu bổ phong ấn. Người họ Phó lạnh lùng nói.
- Miệng nói không có căn cứ... Trang Bàn ở bên cạnh khẽ nói một câu.
- Vậy ngươi muốn thế nào? Chẳng lẽ còn muốn bổn tọa thề với tâm ma? Ánh mắt của người họ Phó bỗng nhiên nghiêm lại, nhìn về phía Trang Bàn.
Trang Bàn sợ tới mức mặt trắng nhợt, vội vàng cười xòa nói:
- Đại nhân cứ nói vui.
- Có gì không thể. Dương Khai ngược lại mỉm cười. Nếu đại nhân nguyện ý cùng bọn ta tiến lùi, dù thề với tâm ma cũng không phải là chuyện khó khăn gì, trừ khi trong lòng đại nhân... có âm mưu ma quỷ.
- Càn rỡ! Người họ Phó giận dữ, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Dương Khai, giận dữ trong mắt như muốn đốt cháy hắn vậy.
Dương Khai không làm gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn.
Dù sao trong lòng đối phương đại khái cũng đã nhận ra mình là hung thủ sát hại Ninh Viễn Thành, mình và hắn đã có ân oán, Dương Khai không sợ hắn hận mình.
- Vị tiểu đệ này nói không sai. Ngoài dự đoán của mọi người, Hoa Thanh Ti cũng rất đồng tình. - Thiếp khó có được tâm huyết cùng người ngoài hành động một lần, cũng không muốn bị một số người ảnh hưởng tâm tình, nếu mọi người đồng ý, liền lập lời thề với tâm ma của mình đi.
- Ai đã đồng ý? Người họ Phó kinh động nói.
- Mọi người đều đồng ý, dường như chỉ có ý kiến của đại nhân là bất đồng. Dương Khai cười híp mắt nhìn hắn, bỗng nhiên lại làm dáng vẻ kinh ngạc nói:
- Ngươi nói láo! Bổn tọa chưa từng nói lời này.
Người họ Phó nổi giận.
- Vậy coi như ngươi cũng đồng ý. Dương Khai khi nói chuyện, cũng không để ý tới hắn, mà là nhìn xung quanh nói:
- Nếu không có ai có ý kiến, vậy thì bắt đầu đi.
Sau khi nói xong, liền lập lời thề nghiêm trang với tâm ma.
Những người khác nhìn nhau, đồng thời cũng đều làm theo.
Thậm chí ngay cả Hoa Thanh Ti cũng thề trước mặt mọi người.
Sau đó... mọi người cùng nhìn về phía người họ Phó.
Thời khắc này, trong mắt người họ Phó tóe ra hỏa hoa, tức giận nhìn Dương Khai, như muốn ra một chưởng đánh chết hắn, cắn răng nói; - Được, giỏi lắm! Bổn tọa ghi nhớ ngươi.
Dương Khai cười hì hì nói:
- Phiền đại nhân nhớ tới, thật là ngại.
- Ngươi đây là muốn chết! Người họ Phó oán hận nói.
- Đại nhân uy hiếp ta làm gì? Dương Khai gương mặt vẻ vô tội. - Ta đâu có làm gì.
- Vị đại nhân này, đến lượt ngươi rồi. Hoa Thanh Ti nói xen vào, cười tủm tỉm nhìn người họ Phó nói:
- Trừ khi ngươi không muốn kết trận chi pháp hoàn chỉnh kia, nếu vậy thì lời thề tâm ma này cũng có thể không cần lập. Nếu là như vậy, thiếp thật cảm tạ đại nhân, thiếp chuẩn bị tiền để thu mua.
- Các ngươi đều rất giỏi! Người họ Phó kiềm chế lửa giận trong lòng, trước mặt mọi người, cũng chỉ có thể cắn răng lập lời thề.
Lời thề tâm ma mặc dù chỉ nói trên miệng, nhưng những thứ này cũng không phải là không hề có tác dụng. Bất kỳ một võ giả nào cũng đều không dám tùy tiện coi thường, nếu không đến thời khắc bị lời thề cắn trả, thì cũng là chuyện vô cùng nhức đầu.
Chỉ có điều, lời thề tâm ma cũng có không ít bí thuật có thể tránh được, cho nên nhiều lúc không thể cho là thật.
Những bí thuật này đều cần tu vi cực mạnh mới có thể thi triển, còn cần thời gian rất dài để chuẩn bị, với năng lực của người họ Phó, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào thoát khỏi.
Vũ Luyện Điên Phong
Người họ Phó dường như sớm có chuẩn bị, nghe vậy giơ một ngón tay lên nói:
- 10 triệu!
- Sao ngươi không đi cướp luôn đi? Tần Triêu Dương giận dữ.
Những người khác cũng đều kinh ngạc nhìn người họ Phó này.
10 triệu nguyên tinh tuy rằng số lượng không ít, nhưng đối với Huyền Vũ Thất Tiệt Trận mà nói, giá này lại là quá thấp. Lúc đó trong đại hội đấu giá, một Đạo Nguyên Quả còn bán ra được giá hơn 10 triệu nguyên tinh, đừng nói là loại kỳ trận bất thế này.
Trận pháp này nếu mang ra bán đấu giá, tuyệt đối sẽ có rất nhiều đại tông môn tranh đoạt đấu giá, mấy chục triệu thánh tinh cũng không thành vấn đề, 10 triệu nguyên tinh nhỏ nhoi, quả thực không phải Tần Triêu Dương có thể chấp nhận.
- 10 triệu, không hơn không kém! Người họ Phó vờ như không nhìn thấy phẫn nộ của Tần Triêu Dương, hừ lạnh nói:
- Ngươi còn dài dòng nữa, thì cũng sẽ không có giá này.
- Chậc chậc, vị đại nhân Phi Thánh Cung này quả nhiên khí phách, khiến thiếp được mở rộng tầm mắt. Hoa Thanh Ti bỗng nhiên cười duyên một tiếng.
- Phi Thánh Cung? Trang Bàn kinh hô một tiếng, Đỗ Lập Thân cũng thần sắc biến đổi.
Mà Đoàn Nguyên Sơn đồng thời cũng vẻ mặt kinh ngạc, một mặt là vì biết được lai lịch của người họ Phó này, mặt khác là bởi vì nguyên cớ Hoa Thanh Ti. Mọi người tuy rằng đều đoán lai lịch người họ Phó có thể không nhỏ, nhưng không ai biết lai lịch của hắn, chỉ có Hoa Thanh Ti một lời vạch trần, cũng không biết nàng từ đâu nhìn ra được manh mối.
Dương Khai sau khi nghe thấy điều này, trong lòng lại là rất cảnh giác, liếc nhìn người họ Phó một cái, âm thầm cảm thấy tên ngày có điều chẳng lành đang đến.
Hắn ngày đó đánh chết Mộc Tiêu nhập vào thiếu chủ Ninh Viễn Thành của Phi Thánh Cung, tuy là bị ép bất đắc dĩ, nhưng coi như là gián tiếp giết chết đối phương.
Sau đó thu được một chiếc lâu thuyền của Ninh Viễn Thành kia, tự mình luyện hóa sử dụng.
Như vậy, đối phương xuất hiện tại Phong Lâm Thành cũng không phải là bất ngờ, e là muốn truy đuổi kẻ gây ra cái chết của Ninh Viễn Thành, mấy ngày trước đây người họ Phó này ở Linh Đan Phường chắc chắn đã chú ý tới lâu thuyền kia.
Chỉ sợ đối phương đã nhận ra mình là hung thủ giết người!
Nghĩ tới đây, sắc mặt Dương Khai hơi sầm xuống.
Người họ Phó bị Hoa Thanh Ti vạch trần lai lịch, mi mắt hơi co lại, chăm chú nhìn vào mỹ phụ kia:
- Vị phu nhân này nhãn lực quả không tầm thường, không biết xuất thân từ đâu?
Hoa Thanh Ti đưa tay vén tóc rủ xuống bên tai, khẽ cười nói:
- Thiếp chẳng qua chỉ là một võ giả tán lạc, nói gì đến chuyện xuất thân.
- Hừ!
Người họ Phó đương nhiên sẽ không tin lời nói dối của Hoa Thanh Ti, trong lòng thầm kinh nghi, đồng thời trong mắt cuối cùng lại lóe lên một tia nhìn hơi chút kiêng kị.
Người có thể nhìn thấu lai lịch hắn, xem ra cũng không phải người bình thường. Nhưng hắn từ trước tới giờ lớn lối, cũng không coi Hoa Thanh Ti ra gì.
- Ngươi suy nghĩ xong chưa? Người họ Phó lại lần nữa quay đầu nhìn về phía Tần Triêu Dương.
Tần Triêu Dương thở dài nói:
- Giá tiền không cao hơn nữa được sao?
Cục diện này, người là dao, ta là cá trên thớt, hắn còn có Tần Ngọc cần phải lo lắng, mà tay cũng không thể tự véo đùi, nhưng nếu có thể có được nguyên tinh, hắn cũng sẽ thử chút.
- Ngươi nghĩ sao? Người họ Phó không đáp, hỏi ngược lại.
Tần Triêu Dương sắc mặt ảm đạm, dường như lập tức già đi rất nhiều. - Vậy như ý đại nhân đi.
- Rất tốt!
Người họ Phó rất hài lòng, đưa tay hướng về phía Tần Triêu Dương, nói:
- Đưa nó cho bổn tọa, bổn tọa sẽ không nuốt lời.
- Chờ một chút!
Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột cắt ngang cuộc giao dịch này.
Mọi người nhìn về phía giọng nói, bất ngờ phát hiện là Dương Khai ở giữa đã lên tiếng. Từ lúc Hoa Thanh Ti và người họ Phó kia đấu khẩu, đến lúc ép bức Tần Triêu Dương bán ra Huyền Vũ Thất Tiệt Trận, Dương Khai vẫn chưa nói một lời, khiến mọi người gần như đưa hắn vào quên lãng, nhưng không ngờ tại thời khắc mấu chốt này, hắn bỗng nhiên lại lên tiếng, khiến mọi người ngơ ngác, không hiểu hắn muốn làm gì.
Mà người họ Phó kia lại mi mắt co rụt lại, trong đồng tử lóe lên một tia sát khí khó hiểu, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi muốn làm gì.
- Đại nhân đừng lo lắng.
Dương Khai cười ha hả nói:
- Ta không phải là muốn cướp mối làm ăn của ngươi. Nhưng vị đại nhân làm như vậy, ta bỗng phát hiện liên thủ giữ mấy người chúng ta có chút quá yếu rồi, bất kỳ người nào muốn rời khỏi, đều có thể uy hiếp những người khác, điều này có chút không tốt lắm.
Đoàn Nguyên Sơn trầm giọng nói:
- Là Đoàn mỗ suy tính không chu toàn.
Hắn vốn tưởng có hai cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh chủ động tham gia đội ngũ là một chuyện tốt, nào ngờ lại xảy ra đến mức thế này? Cũng may ngoài người họ Phó ra, Hoa Thanh Ti tạm thời xem ra vẫn có thể tin tưởng được, nếu Hoa Thanh Ti cũng như người họ Phó, tất cả mọi người vẫn là nhanh quay về phủ là tốt nhất, tránh khỏi cuối cùng bị biến thành ma nhân, mất hết thần trí.
- Không liên quan đến Đoàn thành chủ, Đạo Nguyên Cảnh của Phong Lâm Thành vốn không nhiều lắm, có viện trợ từ phía ngoài, đương nhiên không phải chuyện muốn là được! Dương Khai thản nhiên nói.
Đoàn Nguyên Sơn nghe vậy, thở dài một tiếng, đầy bất đắc dĩ.
- Để tránh phát sinh những chuyện tương tự, ta cảm thấy chúng nên nên thương nghị kỹ một chút. Ví dụ đừng để có thêm người hành sự như vậy nữa? Dương Khai nhìn xung quanh nói.
- Đúng vậy đúng vậy, nên thương nghị một chút. Đỗ Lập Thân vội vàng gật đầu phụ họa.
Những người khác đều không vấn đề gì, mọi người hiểu rõ, đều có gia nghiệp tại Phong Lâm Thành, đương nhiên sẽ không như người họ Phó không biết phân nặng nhẹ, hành sự hèn hạ, nhưng Hoa Thanh Ti mọi người đều chưa quen biết, vạn nhất nàng cũng lại như người họ Phó kia, đội ngũ này chắc chắn sẽ tiêu tan, đến bình yên quay trở về cũng thành vấn đê, nói gì chuyện tu bổ phong ấn?
Còn nữa, người họ Phó hèn hạ như thế, vạn nhất hắn lấy được Huyền Vũ Thất Tiệt Trận sau đó vẫn nuốt lời, rút lui khỏi, mọi người biết làm sao?
Đủ các loại suy nghĩ đưa tới, mấy người đều chau mày, sâu trong nội tâm vô cùng ưu tư.
- Sao, các ngươi không tin bổn tọa à? Người họ Phó thấy vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống!
Hoa Thanh Ti hé miệng cười nói:
- Bản thân vị đại nhân cảm thấy mình đáng tin sao?
- Vị phu nhân này, ngươi lại có ý đồ gì?
Hắn không tin một cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh như Hoa Thanh Ti lại chỉ là một bầu nhiệt huyết muốn hiệp trợ mọi người tu bổ phong ấn, nàng làm như thế này, tất nhiên cũng có nguyên do của mình.
- Chà, thiếp cũng đâu có ý đồ xấu gì, chỉ là tình huống trước mắt này không thể chỉ lo cho thân mình mà thôi.
Hoa Thanh Ti cười duyên một tiếng nói.
Bị Hoa Thanh Ti chỉ trích ngay mặt như vậy, người họ Phó sắc mặt giận dữ, nhưng cũng không dám ra tay trực tiếp, chỉ có thể kiềm chế nhẫn nại.
- Chư vị đừng cãi nhau nữa, Đoàn mỗ cảm thấy Dương lão đệ nói có lý, mọi người nói đúng, trước khi tu bổ phong ấn xong, bình yên lui về thành trì, không được ai đưa ra loại yêu cầu như vừa rồi nữa, cũng không được tự tiện rời khỏi vị trí của mình. Đoàn Nguyên Sơn trầm giọng nói.
- Các ngươi yên tâm đi, chỉ cần bổn tọa có thể lấy được kết trận chi pháp hoàn chỉnh, thì sẽ hiệp trợ các ngươi tu bổ phong ấn. Người họ Phó lạnh lùng nói.
- Miệng nói không có căn cứ... Trang Bàn ở bên cạnh khẽ nói một câu.
- Vậy ngươi muốn thế nào? Chẳng lẽ còn muốn bổn tọa thề với tâm ma? Ánh mắt của người họ Phó bỗng nhiên nghiêm lại, nhìn về phía Trang Bàn.
Trang Bàn sợ tới mức mặt trắng nhợt, vội vàng cười xòa nói:
- Đại nhân cứ nói vui.
- Có gì không thể. Dương Khai ngược lại mỉm cười. Nếu đại nhân nguyện ý cùng bọn ta tiến lùi, dù thề với tâm ma cũng không phải là chuyện khó khăn gì, trừ khi trong lòng đại nhân... có âm mưu ma quỷ.
- Càn rỡ! Người họ Phó giận dữ, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Dương Khai, giận dữ trong mắt như muốn đốt cháy hắn vậy.
Dương Khai không làm gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn.
Dù sao trong lòng đối phương đại khái cũng đã nhận ra mình là hung thủ sát hại Ninh Viễn Thành, mình và hắn đã có ân oán, Dương Khai không sợ hắn hận mình.
- Vị tiểu đệ này nói không sai. Ngoài dự đoán của mọi người, Hoa Thanh Ti cũng rất đồng tình. - Thiếp khó có được tâm huyết cùng người ngoài hành động một lần, cũng không muốn bị một số người ảnh hưởng tâm tình, nếu mọi người đồng ý, liền lập lời thề với tâm ma của mình đi.
- Ai đã đồng ý? Người họ Phó kinh động nói.
- Mọi người đều đồng ý, dường như chỉ có ý kiến của đại nhân là bất đồng. Dương Khai cười híp mắt nhìn hắn, bỗng nhiên lại làm dáng vẻ kinh ngạc nói:
- Ngươi nói láo! Bổn tọa chưa từng nói lời này.
Người họ Phó nổi giận.
- Vậy coi như ngươi cũng đồng ý. Dương Khai khi nói chuyện, cũng không để ý tới hắn, mà là nhìn xung quanh nói:
- Nếu không có ai có ý kiến, vậy thì bắt đầu đi.
Sau khi nói xong, liền lập lời thề nghiêm trang với tâm ma.
Những người khác nhìn nhau, đồng thời cũng đều làm theo.
Thậm chí ngay cả Hoa Thanh Ti cũng thề trước mặt mọi người.
Sau đó... mọi người cùng nhìn về phía người họ Phó.
Thời khắc này, trong mắt người họ Phó tóe ra hỏa hoa, tức giận nhìn Dương Khai, như muốn ra một chưởng đánh chết hắn, cắn răng nói; - Được, giỏi lắm! Bổn tọa ghi nhớ ngươi.
Dương Khai cười hì hì nói:
- Phiền đại nhân nhớ tới, thật là ngại.
- Ngươi đây là muốn chết! Người họ Phó oán hận nói.
- Đại nhân uy hiếp ta làm gì? Dương Khai gương mặt vẻ vô tội. - Ta đâu có làm gì.
- Vị đại nhân này, đến lượt ngươi rồi. Hoa Thanh Ti nói xen vào, cười tủm tỉm nhìn người họ Phó nói:
- Trừ khi ngươi không muốn kết trận chi pháp hoàn chỉnh kia, nếu vậy thì lời thề tâm ma này cũng có thể không cần lập. Nếu là như vậy, thiếp thật cảm tạ đại nhân, thiếp chuẩn bị tiền để thu mua.
- Các ngươi đều rất giỏi! Người họ Phó kiềm chế lửa giận trong lòng, trước mặt mọi người, cũng chỉ có thể cắn răng lập lời thề.
Lời thề tâm ma mặc dù chỉ nói trên miệng, nhưng những thứ này cũng không phải là không hề có tác dụng. Bất kỳ một võ giả nào cũng đều không dám tùy tiện coi thường, nếu không đến thời khắc bị lời thề cắn trả, thì cũng là chuyện vô cùng nhức đầu.
Chỉ có điều, lời thề tâm ma cũng có không ít bí thuật có thể tránh được, cho nên nhiều lúc không thể cho là thật.
Những bí thuật này đều cần tu vi cực mạnh mới có thể thi triển, còn cần thời gian rất dài để chuẩn bị, với năng lực của người họ Phó, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào thoát khỏi.
Vũ Luyện Điên Phong
Đánh giá:
Truyện Vũ Luyện Điên Phong
Story
Chương 2092: Ta đâu có làm gì
10.0/10 từ 16 lượt.