Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1940: Không ngờ Không chết

Trong cơ thể Dương Khai ôn dưỡng tế luyện ba đại bí bảo, bất kể món nào cũng không dễ dàng để người khác thấy, ba món này mặc dù để ở Tinh Giới, nhưng cũng đều có thể dẫn đến tồn tại một mảnh tinh phong huyết vũ.

Nhị châu Đế Bảo đương nhiên không cần nói, đó là Dương Viêm và một vị Đế Tôn khác truyền thừa lại, cấp bậc cực cao, uy lực to lớn, đủ để cho võ giả Đế Tôn Cảnh liều mạng mà đi cướp đoạt, mặc dù là Đế tôn Cảnh, chỉ sợ cũng phải thèm nhỏ dãi.

Mà Long Cốt Kiếm Tích Thúy tuy rằng cấp bậc không cao, nhưng đó là bởi vì Dương Khai cũng không có đem nó hoàn toàn luyện hóa thành bí bảo chân chính, hiện tại trên cơ bản Long Cốt Kiếm coi như là một loại bán thành phẩm mà thôi.

Mà nguyên liệu chính của nó, lại là Long Tích Cốt và Long Châu.

Đây là bí bảo thân thể Chân Long thượng cổ, dung hợp với một mảnh Lông Lân trong cơ thể Dương Khai kia, là tồn tại cùng một cấp bậc, bàn về giá trị cao, mặc dù không bằng Đế Bảo đứng đầu, cũng tương đương không xa.

Cho nên Lược Bảo Xà kia vừa vào trong cơ thể, Dương Khai liền cảm giác không ổn.

Ba bí bảo này, bất kể ai đoạt được đều không phải là hắn có thể thừa nhận, nhưng hiện tại một thân lực lượng của hắn bị giam cầm, chỉ có thể yên lặng chấp nhận Lược Bảo Xả đi lại trong cơ thể mình mang đến đau đớn, căn bản vô lực phản kháng.

Huống chi, cho dù hắn khôi phục thời kỳ toàn thịnh, cũng chưa chắc là đối thủ của Diêm Hưu Nhiên.

Diêm Hưu Nhiên ở một bên hắc hắc cười lạnh, trong mắt một mảnh mong đợi lạnh lùng, hiển nhiên không phải là lần đầu tiên làm chuyện này, cười gằn nói: -Ngươi bây giờ hối hận vẫn còn kịp, nếu không muốn chấp nhận đau khổ, ngoan ngoãn hợp tác là được, ngươi phải biết, bí bảo tuy rằng quý trọng, vẫn không bằng sinh mệnh, mặc dù có nhiều hơn bí bảo cũng không thể sử dụng a.

Dương Khai mắt lạnh nhìn hắn, không nói tiếng nào, ánh mắt oán độc, dường như đang đem bộ dáng người trước mắt này khắc vào tận xương cốt.

Diêm Hưu Nhiên bĩu môi nói: -Ngoan cố không buông, nếu như thế, vậy không trách được ta.

Trong lúc đang nói chuyện, hắn đưa tay bấm pháo quyết

Lược Bảo Xà vốn đang đi lại trong cơ thể Dương Khai càng thêm hung mãnh.

Tiếng kêu thảm thiết của Dương Khai, bỗng nhiên truyền ra.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng Lược Bảo Xà xuyên qua quỹ tích trong cơ thể này, cũng không biết yêu thú này có năng lực thiên phú ra sao, khứu giác và năng lực truy tra tìm bí bảo tế luyện trong cơ thể võ giả khó có thể tưởng tượng được, dường như bất kì bí bảo ẩn núp nào cũng không thể trốn tránh dò xét của nó.


Nó rất nhanh tìm được vị trí của Long Cốt Kiếm, thẳng tắp hướng bên đó chui qua.

Dương Khai cố nén đau, mồ hôi to bằng hạt đậu từ trên trán chảy xuống, cố lòng khống chế Long Cốt Kiếm di động tránh né, nhưng căn bản không thể làm được.

Lược Bảo Xà rất nhanh liền tới gần Long Cốt Kiếm, nhìn cũng không nhìn, khóe miệng hé ra, dường như sẽ đem Long Cốt Kiếm nuốt vào trong bụng, mạnh mẽ cướp đoạt.

Nếu nó được như ý, Dương Khai liền tổn thất rất lớn.

Chuyện phải làm cho người khác ngoài ý muốn có thể xảy ra, động tác cắn nuốt của Lược Bảo Xà này vừa mới hoàn thành một nửa, đột nhiên, nó như bị cái gì làm cho kinh sợ, hoảng hốt lui về phía sau.

Thẳng tắp tránh khỏi vị trí Long Cốt Kiếm.

Trong khoảnh khắc đó, Dương Khai hiển nhiên cảm nhận được một tia long uy nhàn nhạt từ trong Long Cốt Kiếm thoải mái đi ra, mà thân kiếm được khảm tại Long Cốt Kiếm trong Long Châu kia, một long hồn ung dung mở mắt, nhàn nhạt liếc Lược Bảo Xà một cái.

Chính một tia long uy là long hồn này, khiến cho Lược Bảo Xà kinh sợ rút lui.

Dương Khai trong lòng vui mừng, chỉ là hơi suy nghĩ một chút liền hiểu rõ vì sao lại xảy ra chuyện như vậy.

Cũng không phải là cấp bậc của Long Cốt Kiếm quá cao, mà là bản thân Long Cốt Kiếm tự có long uy và long hồn còn sót lại, tự nhiên có khắc chế và năng lực uy hiếp với Lược Bảo Xà.

Ngẫm lại cũng không kỳ lạ, Chân Long chính là thượng cổ thánh linh, trong lời đồn, giao, mãng, xà đều là huyết mạch của Chân Long trải qua vô số thay đổi mà thành, Chân Long tồn tại, đương nhiên đối với ba loại sinh linh này đều có lực khắc chế tự nhiên.

Lược Bảo Xà cũng là một loại rắn, nào dám ra uy càn rỡ trước mặt lão tổ tông, cho nên nó lập tức lánh rất xa.

- Ô? Diêm Hưu Nhiên vẫn luôn quan sát không khỏi khẽ di một tiếng, nhíu mày, không biết Lược Bảo Xà của mình xảy ra điều gì ngoài ý muốn, lần đầu tiên không thể tước đoạt bí bảo trong cơ thể đối phương.

Trước kia Lược Bảo Xà của mình chỉ cần xuất động một cái, trước sau không qúa thời gian mười hơi thở có thể đem bí bảo của người khác cướp đoạt, nhưng hôm nay, dường như có chút ngoài ý muốn à…


Hắn không khỏi thâm ý sâu sắc liếc Dương Khai một cái, cũng không có quá để ý, mà tiếp tục đợi.

Lược Bảo Xà không dám cắn nuốt Long Cốt Kiếm, chỉ có thể tìm những bí bảo khác.

Mà mục tiêu kế tiếp của nó, lại bất ngờ là Tịch Diệt Lôi Châu!

Tịch Diệt Lôi Châu đương nhiên không có long uy có thể uy hiếp nó, nhưng vật này bên trong lại có Tịch Diệt Thần Lôi, Lược Bảo Xà căn bản không dám đi trêu chọc, cho nên nó chỉ dám đi dạo một vòng xung quanh Tích Diệt Lôi Châu, rồi xám xịt chuồn ra ngoài.

Với bản lĩnh của Lược Bảo Xà, căn bản không dám đi nhúng chàm Đế Bảo như Tịch Diệt Lôi Châu, cưỡng ép cướp đoạt kết quả duy nhất, chính là bị Tịch Diệt Thần Lôi đánh thành tro bụi!

Nó cũng có chút linh tính, đã hiểu xu lợi lánh họa.

Rất nhanh, nó lại tới trước mặt Huyền Giới Châu, dường như là bởi vì có kinh nghiệm trước đó của Long Cốt Kiếm và Tịch Diệt Lôi Châu, cho nên lần này Lược Bảo Xà cũng không có vội vã đi cắn nuốt Huyền Giới Châu, mà đi lại gần nó, cẩn thận quan sát.

Sau khi xác định Huyền Giới Châu không có chút cảm giác nguy hiểm nào, nó mới mở rộng cái miệng, một ngụm đem Huyền Giới Châu nuốt vào trong bụng, sau đó muốn thối lui khỏi cơ thể Dương Khai.

Nhưng là đã muộn.

Huyền Giới Châu vào bụng trong nháy mắt, lại có một cỗ thế giới sức mạnh to lớn cuồn cuộn, nổ tung trong bụng nó, chỉ là trong nháy mắt, bụng Lược Bảo Xà liền bị nổ ra như một cái động lớn, tê tê tranh minh, hoảng hốt chạy thoát ra ngoài.

Trong Huyền Giới Châu, tự thành thế giới một phương, Dương Khai cũng là bởi vì luyện hóa qua nó, mới có thể đem nó nhập vào trong cơ thể, Lược Bảo Xà cứ như vậy liền nuốt vào, chẳng khác nào muốn nuốt vào một mảnh thế giới, với khả năng của nó, như thế nào có thể chấp nhận? Không bị bành trướng nổ tung tại chỗ đã là may mắn.

Nó rốt cuộc phát hiện, những vật sở hữu trong cơ thể Dương Khai, đều không dễ gì cướp đoạt như vậy, nó ít nhiều cũng có chút linh tính, bị thương nặng như vậy, nào còn dám lưu lại?

Mà cùng lúc đó, Diêm Hưu Nhiên cũng không khỏi biến sắc, nạt nhỏ: -Chuyện gì xảy ra?

Hắn và Lược Bảo Xà có chút liên lạc, cho nên trong nháy mắt Lược Bảo Xà bị thương, hắn liền phát giác được, trong kinh hoảng, hai tay vội vàng bấm niệm thần chú, muốn thúc giục Lược Bảo Xả, để nó đi ra.

Dương Khai cố nén cơn đau khó chịu kia, bỗng nhiên lui về phía sau vài bước.

Hưu…

Từ nơi nào đó trong ngực hắn, một con rắn nhỏ cả người nhuốm máu đò, bắn ra, lưỡi rắn phun ra nuốt vào, dường như bị uỷ khuất vậy, hướng Diêm Hưu Nhiên bắn xuyên qua, mà bụng con rắng nhỏ, bất ngờ có một lỗ thủng, nội tạng lộ ra trong không khí, khiến Diêm Hưu Nhiên nhìn mà đau lòng muốn chết.

Mà đúng lúc này, Dương Khai làm ra một động tác khiến Diêm Hưu Nhiên và Lưu Tiêm Vân không dám tin.

Bước chân nhảy một cái, nhanh chóng bước về phía trước một bước, đưa tay ra, một tay bắt lấy Lược Bảo Xà, nắm đầu rắn, ngay sau đó ngón cái và ngón trỏ hơi dùng lực một chút, liền bóp vỡ vụn xương cốt con rắn nhỏ.

Dương Khai một thân lực lượng bị giam cầm không sai, nhưng lực thân thể của hắn căn bản lại không thể giam cầm, xuất thủ mau lẹ, quả thực nhanh như sét đánh.

Đợi đến lúc Diêm Hưu Nhiên phản ứng lại, Lược Bảo Xà sớm đã đi đời nhà mà.

Dương Khai nhếch miệng hướng hắn cười gằn một tiếng, sau đó đem con rắn nhỏ kia nhét vào miêng, kẽo kẹt kẽo kẹt mà nhai.

Miệng đầy máu tươi, người khác thấy mà khiếp sợ, going như ăn tươi nuốt sống dã thú nhỏ, hai tròng mắt đỏ thẫm lóe ra hào quang khiếp người.

- Ngươi… Diêm Hưu Nhiên ngây dại, hắn căn bản không nghĩ tới chuyện sẽ phát sinh đến bước này, bởi vì Dương Khai bị giam cầm lực lượng, cho nên hắn không nghĩ là tốc độ của đối phương lại vẫn nhanh như vậy, chờ đến lúc muốn cứu viện chưa kịp.

Lược Bảo Xà sớm đã bị Dương Khai ăn no.

Thân thể mềm mại của Lưu Tiêm Vân cũng không khỏi run rẩy, giờ này nàng và Dương Khai đang là một sợi dây trên châu chấu, nhìn từ góc độ của nàng, hành động của Dương Khai quả thực là đẩy hai người mình tới hố lửa.

Hắn chẳng lẽ không biết cái gì gọi ở ở dưới mái hiên nhà người, không thể không cúi đầu sao?

Lần này thảm, thảm! Thật không nên cùng người này hợp tác a, lúc trước nhìn hắn là một người chững chạc, sao lại làm ra hành động điên cuồng như thế? Lưu Tiếm Vân ruột gan cũng xanh rồi, sắc mặt khó coi muốn chết!

- Ngươi muốn chết! Diêm Hưu Nhiên quả nhiên giận tím mặt, bước một bước, liền tới trước mặt Dương Khai, một chưởng hung hăng đánh tới.

Oanh…


Một kích cuồng bạo của cường giả Hư Vương tam tầng cảnh, với tình hình lúc này của Dương Khai, sao có thể ngăn cản được? Cho nên hắn lúc này giống như một cái bao tải rách bay ra ngoài, trực tiếp đập vào chỗ vách núi mười mấy trượng phía sau, đem vách núi đụng phải thành một cái hố hình chữ Nhân

Có tiếng xương cốt gãy truyền đến.

Dương Khai từ trên vách núi đá trượt xuống.

- Dương huynh! Lưu Tiêm Vân hoảng sợ kinh hô, tuy rằng không hiểu vì sao Dương Khai đột nhiên làm ra hành động điên cuồng như vậy, nhưng mắt thấy hắn bị đánh một chưởng, cũng không khỏi khẩn trương hô lên.

Dù nói thế nào đi nữa, nàng và Dương Khai đều đến từ Tinh Vực đẳng cấp thấp, ít nhiều cũng có chút tiếng nói chung, nhìn lại phong cách hành sự của nhóm đệ tử Bích Vũ Tông này, mỗi người đều không tốt đẹp gì, nếu Dương Khai cứ như vậy chết đi, còn lại một mình nàng mà nói, vận mạng đa suyễn a.

Nàng theo bản năng không hy vọng Dương Khai cứ như vậy mà chết.

Nhưng nàng cũng biết hy vọng Dương Khai sống sót không lớn, vừa rồi Diêm Hưu Nhiên bạo nộ xuất thủ không chút lưu tình, mặc dù là mình bây giờ bị một kích kia cũng là mất mạng, huống chi một Hư Vương lưỡng tầng cảnh như Dương Khai?

- Khụ khụ…

Một tiếng ho sặc sụa từ vách núi bên kia truyền đến, Dương Khai vùng vẫy đứng lên, từ trong miệng hộc ra máu thịt Lược Bảo Xà, chỉ đem mật rắn nuốt xuống.

Lưu Tiêm Vân trợn tròn đôi mắt đẹp, nhìn một thân chật vật như nhìn quái vật, lại có vẻ kiệt ngạo bất tuân của Dương Khai, trái tim thiếu nữ chấn động mãnh liệt!

- Thế nhưng…hắn còn sống?

Hắn làm sao có thể?

- Không ngờ không chết? Diêm Hưu Nhiên cũng ngây ngẩn cả người, vừa rồi hắn phẫn nộ một kích cuồng bạo vốn là tính toán trực tiếp lấy đi tính mạng Dương Khai báo thù cho Lược Bảo Xà của mình, dù sao Lược Bảo Xà không thể dùng để chiến đấu, nhưng chỉ cần thần thông thiên phú cướp đoạt bí bảo tế luyện trong cơ thể người khác cũng là một loài vật hiếm, hắn cũng là mất rất nhiều tiền, mới mua được từ trên tay người khác, giờ này chết thảm trên tay Dương Khai, hắn sao có thể từ bỏ ý đồ?

Cho nên sau khi thấy Dương Khai không chết, ánh mắt Diêm Hưu Nhiên chợt trở nên băng lạnh, từng bước một hướng về phía Dương Khai, giống như một tòa núi lửa bộc phát, tức giận và uy thế cường đại như bài sơn đảo hải hướng Dương Khai chen lấn đè tơi.



Vũ Luyện Điên Phong
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vũ Luyện Điên Phong Truyện Vũ Luyện Điên Phong Story Chương 1940: Không ngờ Không chết
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...