Vũ Luyện Điên Phong
Chương 1913: Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ
Một ngày này, toàn bộ Thủy Thiên Thành đều sôi trào. Đại Đạo Đan Âm lan tỏa ra khắp thành trì, vô số đứa trẻ đang chơi đùa, sau khi nghe được âm thanh này đều đứng yên tại chỗ, trên khuôn mặt non nớt như có điều suy nghĩ, nghiêng lỗ tai lắng nghe âm thanh đang thì thầm kia, cha mẹ có kéo cũng không động đậy, tựa như đang bị một vị cường giả dùng pháp thuật mạnh mẽ cố định lại vậy.
Mọi người trong thành thì không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao tự nhiên mình bên tai mình lại có âm thanh vang lên, còn cho rằng mình nghe lầm, nhưng cho dù họ bịt kín tai cũng vô tác dụng.
Cho đến khi nhiều võ giả của Hằng La Thương Hội và quân thủ vệ Thủy Thiên Thành đồng loạt đi ra, các cư dân Thủy Thiên Thành mới biết đã có đại sự xảy ra.
Tuyết Nguyệt tam thiếu hạ lệnh, tất cả những người lắng nghe được Thiên Âm kia, bất kể nam nữ già trẻ, đều có thể gia nhập Hằng La Thương Hội, đồng thời hưởng thụ đãi ngộ vô cùng phong phú, nhất là những đứa trẻ từ 10 tuổi trở xuống, đạt được đãi ngộ khiến nhiều võ giả Phản Hư Cảnh cũng phải đỏ mắt.
Hàng năm được cung cấp 500 ngàn thánh tinh, sống một mình một tòa cung điện, 20 người hầu hạ, địa vị cùng cấp với chấp sự của thương hội...
Đến tận lúc này, mọi người mới biết âm thanh vang lên bên tai không giải thích được kia, không ngờ lại là một cơ duyên trời ban.
Loại ưu đãi đột ngột đưa tới này, khiến cha mẹ những đứa trẻ kia đều trở nên choáng váng, hơn nữa bọn họ đều hết sức tin tưởng vào nhân phẩm và danh dự của Tuyết Nguyệt tam thiếu Hằng La Thương Hội, cho nên trong nhất thời, vô số nam nữ đều dẫn con mình tiến về trung tâm Thủy Thiên Thành.
Không ai nguyện ý bỏ qua này lợi ích đưa đến tận miệng này.
Đại Đạo Đan Âm liên tiếp ngân vang lên 9 lần!
Tình trạng này kéo dài suốt một ngày.
Một ngày sau, tại tầng chín của Dược Sư Điện đã có trên trăm vị luyện đan sư ngồi xếp bằng, lấy Dương Khai làm trung tâm, bao quanh hắn như chúng tinh ủng nguyệt.
Rất nhiều luyện đan sư nếu không khoanh chân ngồi xuống thì cũng lộ ra vẻ suy tư, sắc mặt không ngừng biến đổi, khi thì lo được lo mất, khi thì lo lắng bất an, khi thì mừng như điên cười to.
Hiển nhiên đều thu được một ít lợi ích!
Sau 9 tiếng vang, bên trong Tử Hư Đỉnh không tiếp tục truyền ra tiếng động nữa, vầng hào quang màu tím cũng từ từ tan biến.
Dương Khai từ lâu đã đình chỉ động tác thu đan của mình. Nửa ngày trước hắn đã lần nữa khoanh chân ngồi xuống, hai mắt khép chặt, để Tử Hư Đỉnh tự động truyền ra Đại Đạo Đan Âm.
Hắn thu hoạch to lớn hơn bất kỳ một vị luyện đan sư nào ở đây. Dù sao Đại Đạo Đan Âm này cũng là âm thanh thiên đạo do hắn dẫn dắt ra. Âm thanh mà mọi người chỉ nghe thoang thoảng, khi lọt vào trong tai của Dương Khai, hắn lại nghe rõ ràng vô cùng.
Trong vô minh, một âm thanh cổ xưa mà tang thương quanh quẩn bên tai hắn, giảng giải cho hắn về đạo lý sâu xa của đan thuật. Thanh âm không lớn, nhưng từng từ được nhấn mạnh rất rõ ràng.
Từng câu từng chữa, tựa như là dấu ấn khắc sâu nào trong đầu Dương Khai, khiến hắn không cần suy nghĩ cũng có thể hiểu được đạo lí.
Kiến thức hắn đạt được so với Đan Đạo Chân Giải phải gấp ngàn vạn lần.
Kiến thức về luyện đan truyền vào trong đầu kia, chính là cực hạn huyền bí mà thiên địa tự hình thành nên, chỉ khi dẫn động Đại Đạo Đan Âm mới có thể thấy được.
Trong hơn 500 luyện đan sư, có hơn 100 người ngồi xếp bằng, hơn một nửa lộ ra vẻ cảm ngộ được điều gì đó, những người còn lại thì lắc đầu thở dài, cơ duyên bọn họ không đủ, ngộ tính cũng không đủ, không thể nghe được gì từ 9 lần đan âm vang lên.
Nhưng vẻ mặt và thái độ của bọn họ khi nhìn Dương Khai đã hoàn toàn thay đổi, không còn sự bất mãn và khinh thường như trước nữa, mà thay vào đó là sự ngưng trọng cùng tôn kính.
Người có thể dẫn động Đại Đạo Đan Âm, đồng thời còn khiến đan âm vang lên tới 9 lần, nói hắn không phải luyện đan sư, có ai tin sao?
Mặc dù hiện tại Dương Khai còn chưa mở lò lấy đan, nhưng bọn hắn đều cảm giác được bên trong lò luyện kia chắc chắn đã có một viên Thái Sơ Chuyển Hồn đan.
Người này, chẳng những là một vị võ giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh, mà còn là một nhân vật xứng đáng với danh xưng tông sư luyện đan! Ngẫm lại ánh mắt thiển cận của nhóm người mình trước đó, rất nhiều luyện đan sư đều vô cùng xấu hổ.
- Tại sao không có ta? Một âm thanh không hợp với bầu không khí lúc này bỗng nhiên vang lên, những luyện đan sư còn đang trong trạng thái tỉnh táo không khỏi nhíu mày, nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy người la lên rõ ràng là kẻ trước đó luôn đối nghịch với Dươn Khai, Chiêm Nguyên.
Thời phút này, Chiêm Nguyên như người mất hồn, đảo mắt nhìn những luyện đan sư đang khoanh chân ngồi, không ngừng lẩm bẩm: - Sao lại không có ta chứ? Ta cũng nghe được, tại sao lại không để cho ta nghe rõ chứ? Chiêm Nguyên ta là kỳ tài luyện đan vạn năm có một, từ nhỏ không người dạy, tự học thành tài, đan đạo huyền bí sao lại không có phần của ta chứ?
Nghe hắn khoác lác như vậy, rất nhiều luyện đan sư đều lộ ra vẻ chán ghét.
- Không thể không có ta! Bỗng nhiên sắc mặt Chiêm Nguyên dữ tợn khẽ quát một tiếng rồi quay đầu nhìn về phía Dương Khai, nghiến răng nói: - Ta biết rồi, nhất định là ngươi giở trò quỷ, Đại Đạo Đan Âm do ngươi dẫn phát, là do ngươi gây trở ngại đan âm, chắc chắn là ngươi!
Nói rồi, hắn liền phóng thẳng về phía Dương Khai.
Trong hơn 500 vị luyện đan sư ở đây, có hơn 100 người ngồi xếp bằng, hơn 100 người có cảm ngộ, đây gần như là một nửa, nhưng Chiêm Nguyên lại không có phần, hắn cảm thấy thực sự suy sụp.
Cơ duyên lớn như vậy, dựa vào cái gì người khác có thể có được, còn mình thì không có?
Nếu có thể đạt được cơ duyên này, thì sau này tấn cấp lên luyện đan sư cấp Hư Vương cũng không phải là không thể.
Cho nên hắn không thể kiềm chế được tức giận trong lòng.
- Hỗn láo! Một tiếng quát vang lớn truyền thẳng vào tai Chiêm Nguyên. Ngả Âu vừa quát xong, liền vung tay về phía Chiêm Nguyên, toàn thân Chiêm Nguyên liền bị ném bay ra ngoài như ném bao tải.
Vì có nhiều luyện đan sư đều đang cảm ngộ, nên Ngả Âu cũng không muốn mạnh tay, hết sức giữ yên lặng khi ra tay, ngay cả tiếng quát Chiêm Nguyên kia lão cũng dùng thánh nguyên ngưng tụ để truyền riêng âm thanh vào tai Chiêm Nguyên.
Chiêm Nguyên bay ra thật xa, rơi bịch xuống đất.
- Còn dám ồn ào vô lễ, trực tiếp lấy mạng của ngươi! Ngả Âu lạnh như băng nhìn Chiêm Nguyên, không mảy may cố kỵ thân phận đệ tử Tả Đức đại sư của hắn.
Lão hiểu rằng, những luyện đan sư của Dược Sư Điện hiện tại đều là tài sản cực kỳ quý báu, sao có thể để cho Chiêm Nguyên ồn ào quấy rầy được chứ?
Huống chi, hắn còn dám quấy rầy người dẫn động Đại Đạo Đan Âm, Dương Khai nữa chứ. Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, Ngả Âu thật muốn giết chết hắn.
Trải qua sự việc này, cuối cùng Chiêm Nguyên cũng tỉnh táo lại, mồ hôi lạnh chảy ra như tắm, cơ hồ không thể tin được vừa rồi mình lại làm ra chuyện như vậy. Nhìn ánh mắt Ngả Âu lạnh như băng, trái tim hắn run lên, biết rằng qua biểu hiện của mình vừa rồi, sau này sẽ không thể nào được Ngả Âu coi trọng nữa.
Tuy nhiên... hiện tại hắn đã là đệ tử của đại sư, cũng không cần để ý đến Ngả Âu hội trưởng.
Nghĩ tới đây, Chiêm Nguyên hơi vững tâm lại, quay đầu nhìn sang Tả Đức.
Ngay sau đó, hắn liền kinh hãi gọi khẽ: - Lão sư, ngài bị sao vậy?
Hắn thấy Tả Đức đứng ở nơi đó đang lung lay sắp ngã, sắc mặt tái nhợt, tình trạng so với lúc lão luyện chế được một viên Thái Sơ Chuyển Hồn đan còn có vẻ mệt mỏi hơn nhiều, tựa như tinh lực toàn thân đều cạn kiệt rồi vậy.
- Gia gia, người không có sao chứ?
Tả Linh cuối cùng cũng phát hiện tình trạng không bình thường của Tả Đức, liền kinh hãi gọi.
- Đại sư... Ngả Âu bước lên phía trước, kinh ngạc nhìn Tả Đức, không biết Tả Đức đang bị sao. Dù sao Tả Đức cũng là luyện đan sư cấp Hư Vương, trải qua 9 tiếng đan âm vang lên phải có thu hoạch mới đúng, cho dù không có thu hoạch cũng không đến mức giống như trúng phải công kích như vậy, chẳng những sắc mặt khó coi, hơn nữa hai lỗ tai còn chảy máu.
Tả Đức không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của lão chứng tỏ lão còn sống.
- Đại sư, ta khuyên ngươi không nên nghi ngờ Đại Đạo Đan Âm, ngươi nghi ngờ nó, chẳng khác nào nghi ngờ thiên đạo, nghi ngờ con đường cả đời ngươi đã đi qua. Ngươi làm như vậy sẽ bị đan đạo bài xích, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó. Âm thanh Dương Khai bỗng nhiên vang lên.
Hắn vừa mới nói xong, Tả Đức bỗng nhiên liền oa một tiếng, phun ra một bãi máu đen, tinh thần trở nên uể oải nhìn Dương Khai tràn đầy vẻ không cam lòng.
- Đại sư hắn... chuyện này là sao? Ngả Âu cau mày hỏi.
- Không phục. Dương Khai mỉm cười: - Đại sư cảm thấy ta không có tư cách dẫn động Đại Đạo Đan Âm, cho nên không phục, liền bị đan âm dạy dỗ.
- Dạy dỗ... Ngả Âu há hốc miệng, sắc mặt trắng bệch: - Không phải ngươi muốn nói, đan âm kia là vật sống đó chứ?
- Thiên đạo Vô Thường, ta làm sao biết rõ được. Dương Khai cười hắc hắc.
Ngả Âu buồn bực.
- Ngươi dám khiến gia gia ta bị thương! Bỗng nhiên Tả Linh trợn mắt nhìn Dương Khai, thánh nguyên toàn thân loáng thoáng có dấu hiệu vận chuyển.
Dương Khai lạnh lùng nói: - Tiểu cô nương, ăn có thể ăn lung tung, nhưng nói không thể nói bậy được, Tả Đức đại sư không phải là do ta làm cho bị thương.
- Vậytại sao gia gia lại hộc máu? Tả Linh không từ bỏ truy hỏi.
- Hừ! Dương Khai cười lạnh nói: - Việc này ngươi phải hỏi chính lão, Đại Đạo Đan Âm truyền vào tai, đã không tranh thủ lĩnh ngộ, lại còn dám nghi ngờ đan âm, không chết tại chỗ đã là phúc đức rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa.
Tả Linh tựa như còn muốn nói gì, nhưng Tả Đức chợt khoát tay chặn lời nàng, ánh mắt ảm đạm nhìn Dương Khai nói: - Ngươi rất giỏi!
- Đại sư quá khen! Dương Khai mỉm cười.
- Nhưng... dường như ngươi đã quên mất trận đánh cuộc giữa ta và ngươi rồi thì phải, quả thật ngươi đã dẫn động được Đại Đạo Đan Âm, nhưng như vậy thì sao? Thái Sơ Chuyển Hồn đan ngươi có luyện chế ra được không?
- Đại sư muốn thấy kết quả? Dương Khai cười híp mắt nhìn lão.
- Mở lò đi!
Tả Đức hít sâu một hơi, trầm giọng nói: - Có thể dẫn động Đại Đạo Đan Âm, chứng tỏ tư chất luyện đan của ngươi rất nghịch thiên, nhưng cũng không có nghĩa là ngươi có thể luyện chế được Thái Sơ Chuyển Hồn đan. Đây chính là linh đan cấp Hư Vương đó! Trên đời này, kỳ tài ngút trời đếm không hết, nhưng có thể chân chính trưởng thành, lại có mấy ai chứ?
- Đại sư này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Dương Khai cười mỉa nói.
- Đại sư, hay là lần đánh cuộc này nên chấm dứt ở đây đi. Có luyện đan sư khuyên can.
Dương Khai dẫn động Đại Đạo Đan Âm, bọn họ đều coi hắn là ân nhân, Tả Đức đức cao trọng vọng, là hình mẫu trong giới luyện đan, cuộc tỷ thí này bất kể ai thắng ai thua cũng đều không phải là kết quả bọn họ muốn nhìn thấy. Biện pháp tốt nhất chính là dừng ở đây, chuyện lớn hóa nhỏ.
Có một người khuyên, liền có người thứ hai khuyên can, một lúc sau, rất nhiều luyện đan sư đều tham gia vào đội ngũ khuyên can.
Dương Khai thờ ơ nói: - Ta không có ý kiến, tùy theo ý đại sư.
Vũ Luyện Điên Phong
Mọi người trong thành thì không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao tự nhiên mình bên tai mình lại có âm thanh vang lên, còn cho rằng mình nghe lầm, nhưng cho dù họ bịt kín tai cũng vô tác dụng.
Cho đến khi nhiều võ giả của Hằng La Thương Hội và quân thủ vệ Thủy Thiên Thành đồng loạt đi ra, các cư dân Thủy Thiên Thành mới biết đã có đại sự xảy ra.
Tuyết Nguyệt tam thiếu hạ lệnh, tất cả những người lắng nghe được Thiên Âm kia, bất kể nam nữ già trẻ, đều có thể gia nhập Hằng La Thương Hội, đồng thời hưởng thụ đãi ngộ vô cùng phong phú, nhất là những đứa trẻ từ 10 tuổi trở xuống, đạt được đãi ngộ khiến nhiều võ giả Phản Hư Cảnh cũng phải đỏ mắt.
Hàng năm được cung cấp 500 ngàn thánh tinh, sống một mình một tòa cung điện, 20 người hầu hạ, địa vị cùng cấp với chấp sự của thương hội...
Đến tận lúc này, mọi người mới biết âm thanh vang lên bên tai không giải thích được kia, không ngờ lại là một cơ duyên trời ban.
Loại ưu đãi đột ngột đưa tới này, khiến cha mẹ những đứa trẻ kia đều trở nên choáng váng, hơn nữa bọn họ đều hết sức tin tưởng vào nhân phẩm và danh dự của Tuyết Nguyệt tam thiếu Hằng La Thương Hội, cho nên trong nhất thời, vô số nam nữ đều dẫn con mình tiến về trung tâm Thủy Thiên Thành.
Không ai nguyện ý bỏ qua này lợi ích đưa đến tận miệng này.
Đại Đạo Đan Âm liên tiếp ngân vang lên 9 lần!
Tình trạng này kéo dài suốt một ngày.
Một ngày sau, tại tầng chín của Dược Sư Điện đã có trên trăm vị luyện đan sư ngồi xếp bằng, lấy Dương Khai làm trung tâm, bao quanh hắn như chúng tinh ủng nguyệt.
Rất nhiều luyện đan sư nếu không khoanh chân ngồi xuống thì cũng lộ ra vẻ suy tư, sắc mặt không ngừng biến đổi, khi thì lo được lo mất, khi thì lo lắng bất an, khi thì mừng như điên cười to.
Hiển nhiên đều thu được một ít lợi ích!
Sau 9 tiếng vang, bên trong Tử Hư Đỉnh không tiếp tục truyền ra tiếng động nữa, vầng hào quang màu tím cũng từ từ tan biến.
Dương Khai từ lâu đã đình chỉ động tác thu đan của mình. Nửa ngày trước hắn đã lần nữa khoanh chân ngồi xuống, hai mắt khép chặt, để Tử Hư Đỉnh tự động truyền ra Đại Đạo Đan Âm.
Hắn thu hoạch to lớn hơn bất kỳ một vị luyện đan sư nào ở đây. Dù sao Đại Đạo Đan Âm này cũng là âm thanh thiên đạo do hắn dẫn dắt ra. Âm thanh mà mọi người chỉ nghe thoang thoảng, khi lọt vào trong tai của Dương Khai, hắn lại nghe rõ ràng vô cùng.
Trong vô minh, một âm thanh cổ xưa mà tang thương quanh quẩn bên tai hắn, giảng giải cho hắn về đạo lý sâu xa của đan thuật. Thanh âm không lớn, nhưng từng từ được nhấn mạnh rất rõ ràng.
Từng câu từng chữa, tựa như là dấu ấn khắc sâu nào trong đầu Dương Khai, khiến hắn không cần suy nghĩ cũng có thể hiểu được đạo lí.
Kiến thức hắn đạt được so với Đan Đạo Chân Giải phải gấp ngàn vạn lần.
Kiến thức về luyện đan truyền vào trong đầu kia, chính là cực hạn huyền bí mà thiên địa tự hình thành nên, chỉ khi dẫn động Đại Đạo Đan Âm mới có thể thấy được.
Trong hơn 500 luyện đan sư, có hơn 100 người ngồi xếp bằng, hơn một nửa lộ ra vẻ cảm ngộ được điều gì đó, những người còn lại thì lắc đầu thở dài, cơ duyên bọn họ không đủ, ngộ tính cũng không đủ, không thể nghe được gì từ 9 lần đan âm vang lên.
Nhưng vẻ mặt và thái độ của bọn họ khi nhìn Dương Khai đã hoàn toàn thay đổi, không còn sự bất mãn và khinh thường như trước nữa, mà thay vào đó là sự ngưng trọng cùng tôn kính.
Người có thể dẫn động Đại Đạo Đan Âm, đồng thời còn khiến đan âm vang lên tới 9 lần, nói hắn không phải luyện đan sư, có ai tin sao?
Mặc dù hiện tại Dương Khai còn chưa mở lò lấy đan, nhưng bọn hắn đều cảm giác được bên trong lò luyện kia chắc chắn đã có một viên Thái Sơ Chuyển Hồn đan.
Người này, chẳng những là một vị võ giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh, mà còn là một nhân vật xứng đáng với danh xưng tông sư luyện đan! Ngẫm lại ánh mắt thiển cận của nhóm người mình trước đó, rất nhiều luyện đan sư đều vô cùng xấu hổ.
- Tại sao không có ta? Một âm thanh không hợp với bầu không khí lúc này bỗng nhiên vang lên, những luyện đan sư còn đang trong trạng thái tỉnh táo không khỏi nhíu mày, nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy người la lên rõ ràng là kẻ trước đó luôn đối nghịch với Dươn Khai, Chiêm Nguyên.
Thời phút này, Chiêm Nguyên như người mất hồn, đảo mắt nhìn những luyện đan sư đang khoanh chân ngồi, không ngừng lẩm bẩm: - Sao lại không có ta chứ? Ta cũng nghe được, tại sao lại không để cho ta nghe rõ chứ? Chiêm Nguyên ta là kỳ tài luyện đan vạn năm có một, từ nhỏ không người dạy, tự học thành tài, đan đạo huyền bí sao lại không có phần của ta chứ?
Nghe hắn khoác lác như vậy, rất nhiều luyện đan sư đều lộ ra vẻ chán ghét.
- Không thể không có ta! Bỗng nhiên sắc mặt Chiêm Nguyên dữ tợn khẽ quát một tiếng rồi quay đầu nhìn về phía Dương Khai, nghiến răng nói: - Ta biết rồi, nhất định là ngươi giở trò quỷ, Đại Đạo Đan Âm do ngươi dẫn phát, là do ngươi gây trở ngại đan âm, chắc chắn là ngươi!
Nói rồi, hắn liền phóng thẳng về phía Dương Khai.
Trong hơn 500 vị luyện đan sư ở đây, có hơn 100 người ngồi xếp bằng, hơn 100 người có cảm ngộ, đây gần như là một nửa, nhưng Chiêm Nguyên lại không có phần, hắn cảm thấy thực sự suy sụp.
Cơ duyên lớn như vậy, dựa vào cái gì người khác có thể có được, còn mình thì không có?
Nếu có thể đạt được cơ duyên này, thì sau này tấn cấp lên luyện đan sư cấp Hư Vương cũng không phải là không thể.
Cho nên hắn không thể kiềm chế được tức giận trong lòng.
- Hỗn láo! Một tiếng quát vang lớn truyền thẳng vào tai Chiêm Nguyên. Ngả Âu vừa quát xong, liền vung tay về phía Chiêm Nguyên, toàn thân Chiêm Nguyên liền bị ném bay ra ngoài như ném bao tải.
Vì có nhiều luyện đan sư đều đang cảm ngộ, nên Ngả Âu cũng không muốn mạnh tay, hết sức giữ yên lặng khi ra tay, ngay cả tiếng quát Chiêm Nguyên kia lão cũng dùng thánh nguyên ngưng tụ để truyền riêng âm thanh vào tai Chiêm Nguyên.
Chiêm Nguyên bay ra thật xa, rơi bịch xuống đất.
- Còn dám ồn ào vô lễ, trực tiếp lấy mạng của ngươi! Ngả Âu lạnh như băng nhìn Chiêm Nguyên, không mảy may cố kỵ thân phận đệ tử Tả Đức đại sư của hắn.
Lão hiểu rằng, những luyện đan sư của Dược Sư Điện hiện tại đều là tài sản cực kỳ quý báu, sao có thể để cho Chiêm Nguyên ồn ào quấy rầy được chứ?
Huống chi, hắn còn dám quấy rầy người dẫn động Đại Đạo Đan Âm, Dương Khai nữa chứ. Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, Ngả Âu thật muốn giết chết hắn.
Trải qua sự việc này, cuối cùng Chiêm Nguyên cũng tỉnh táo lại, mồ hôi lạnh chảy ra như tắm, cơ hồ không thể tin được vừa rồi mình lại làm ra chuyện như vậy. Nhìn ánh mắt Ngả Âu lạnh như băng, trái tim hắn run lên, biết rằng qua biểu hiện của mình vừa rồi, sau này sẽ không thể nào được Ngả Âu coi trọng nữa.
Tuy nhiên... hiện tại hắn đã là đệ tử của đại sư, cũng không cần để ý đến Ngả Âu hội trưởng.
Nghĩ tới đây, Chiêm Nguyên hơi vững tâm lại, quay đầu nhìn sang Tả Đức.
Ngay sau đó, hắn liền kinh hãi gọi khẽ: - Lão sư, ngài bị sao vậy?
Hắn thấy Tả Đức đứng ở nơi đó đang lung lay sắp ngã, sắc mặt tái nhợt, tình trạng so với lúc lão luyện chế được một viên Thái Sơ Chuyển Hồn đan còn có vẻ mệt mỏi hơn nhiều, tựa như tinh lực toàn thân đều cạn kiệt rồi vậy.
- Gia gia, người không có sao chứ?
Tả Linh cuối cùng cũng phát hiện tình trạng không bình thường của Tả Đức, liền kinh hãi gọi.
- Đại sư... Ngả Âu bước lên phía trước, kinh ngạc nhìn Tả Đức, không biết Tả Đức đang bị sao. Dù sao Tả Đức cũng là luyện đan sư cấp Hư Vương, trải qua 9 tiếng đan âm vang lên phải có thu hoạch mới đúng, cho dù không có thu hoạch cũng không đến mức giống như trúng phải công kích như vậy, chẳng những sắc mặt khó coi, hơn nữa hai lỗ tai còn chảy máu.
Tả Đức không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của lão chứng tỏ lão còn sống.
- Đại sư, ta khuyên ngươi không nên nghi ngờ Đại Đạo Đan Âm, ngươi nghi ngờ nó, chẳng khác nào nghi ngờ thiên đạo, nghi ngờ con đường cả đời ngươi đã đi qua. Ngươi làm như vậy sẽ bị đan đạo bài xích, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó. Âm thanh Dương Khai bỗng nhiên vang lên.
Hắn vừa mới nói xong, Tả Đức bỗng nhiên liền oa một tiếng, phun ra một bãi máu đen, tinh thần trở nên uể oải nhìn Dương Khai tràn đầy vẻ không cam lòng.
- Đại sư hắn... chuyện này là sao? Ngả Âu cau mày hỏi.
- Không phục. Dương Khai mỉm cười: - Đại sư cảm thấy ta không có tư cách dẫn động Đại Đạo Đan Âm, cho nên không phục, liền bị đan âm dạy dỗ.
- Dạy dỗ... Ngả Âu há hốc miệng, sắc mặt trắng bệch: - Không phải ngươi muốn nói, đan âm kia là vật sống đó chứ?
- Thiên đạo Vô Thường, ta làm sao biết rõ được. Dương Khai cười hắc hắc.
Ngả Âu buồn bực.
- Ngươi dám khiến gia gia ta bị thương! Bỗng nhiên Tả Linh trợn mắt nhìn Dương Khai, thánh nguyên toàn thân loáng thoáng có dấu hiệu vận chuyển.
Dương Khai lạnh lùng nói: - Tiểu cô nương, ăn có thể ăn lung tung, nhưng nói không thể nói bậy được, Tả Đức đại sư không phải là do ta làm cho bị thương.
- Vậytại sao gia gia lại hộc máu? Tả Linh không từ bỏ truy hỏi.
- Hừ! Dương Khai cười lạnh nói: - Việc này ngươi phải hỏi chính lão, Đại Đạo Đan Âm truyền vào tai, đã không tranh thủ lĩnh ngộ, lại còn dám nghi ngờ đan âm, không chết tại chỗ đã là phúc đức rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa.
Tả Linh tựa như còn muốn nói gì, nhưng Tả Đức chợt khoát tay chặn lời nàng, ánh mắt ảm đạm nhìn Dương Khai nói: - Ngươi rất giỏi!
- Đại sư quá khen! Dương Khai mỉm cười.
- Nhưng... dường như ngươi đã quên mất trận đánh cuộc giữa ta và ngươi rồi thì phải, quả thật ngươi đã dẫn động được Đại Đạo Đan Âm, nhưng như vậy thì sao? Thái Sơ Chuyển Hồn đan ngươi có luyện chế ra được không?
- Đại sư muốn thấy kết quả? Dương Khai cười híp mắt nhìn lão.
- Mở lò đi!
Tả Đức hít sâu một hơi, trầm giọng nói: - Có thể dẫn động Đại Đạo Đan Âm, chứng tỏ tư chất luyện đan của ngươi rất nghịch thiên, nhưng cũng không có nghĩa là ngươi có thể luyện chế được Thái Sơ Chuyển Hồn đan. Đây chính là linh đan cấp Hư Vương đó! Trên đời này, kỳ tài ngút trời đếm không hết, nhưng có thể chân chính trưởng thành, lại có mấy ai chứ?
- Đại sư này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Dương Khai cười mỉa nói.
- Đại sư, hay là lần đánh cuộc này nên chấm dứt ở đây đi. Có luyện đan sư khuyên can.
Dương Khai dẫn động Đại Đạo Đan Âm, bọn họ đều coi hắn là ân nhân, Tả Đức đức cao trọng vọng, là hình mẫu trong giới luyện đan, cuộc tỷ thí này bất kể ai thắng ai thua cũng đều không phải là kết quả bọn họ muốn nhìn thấy. Biện pháp tốt nhất chính là dừng ở đây, chuyện lớn hóa nhỏ.
Có một người khuyên, liền có người thứ hai khuyên can, một lúc sau, rất nhiều luyện đan sư đều tham gia vào đội ngũ khuyên can.
Dương Khai thờ ơ nói: - Ta không có ý kiến, tùy theo ý đại sư.
Vũ Luyện Điên Phong
Đánh giá:
Truyện Vũ Luyện Điên Phong
Story
Chương 1913: Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ
10.0/10 từ 16 lượt.