Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1869: Linh bài vỡ nát

Đồng thời trong lúc Dương Khai vét sạch kho báu Tử Tinh, bên trong từ đường Tử Tinh Cung cũng diễn ra nhiều mâu thuẫn minh tranh ám đấu.

Tử Vô Cực nếu đã quyết định hôm nay lật ngửa bài với Công Tôn Lương, đương nhiên sẽ không ẩn nhẫn nhượng bộ như trước, hôm nay hắn biểu hiện hăng hái, hùng hổ dọa người.

Công Tôn Lương phát hiện điểm này, bất quá lão cũng không có để ở trong lòng, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.

Nhiều cao tầng Tử Tinh cũng mơ hồ cảm thấy bầu không khí hôm nay hơi khác lạ, thầm lo lắng đề phòng, cũng may hết thảy đều bình ổn như thường, nghi thức tế thiên tế địa tiến hành bình yên.

Nửa ngày sau, mọi người tràn vào trong từ đường, chuẩn bị tiến hành nghi thức tế tổ hạng nhất cuối cùng.

Tế phẩm sớm đã chuẩn bị thỏa đáng, các cao tầng Tử Tinh phân theo địa vị cao thấp, thực lực mạnh yếu, chia làm bốn nhóm đứng trang nghiêm ở phía dưới. Công Tôn Lương ung dung giảng thuyết một đoạn về công tích vĩ đại của chư vị tiền bối ngược dòng lịch sử Tử Tinh đến nay. Bầu không khí trong từ đường trang trọng trang nghiêm, trong lòng mỗi người đều dâng lên cảm giác tự hào và đồng cảm, vì mình đang ở Tử Tinh mà kiêu ngạo.

Hồi lâu, Công Tôn Lương mới thần sắc nghiêm lại, quát nhẹ: - Liệt tổ liệt tông ở trên, hôm nay đệ tử Công Tôn Lương, xin thay mặt trên dưới Tử Tinh hiến tế tổ tiên, nguyện tổ tiên ở trên linh thiêng phù hộ Tử Tinh ta thuận lợi phát triển, muôn đời không suy... Dâng hương!

Lúc này liền có người trình lên ba nén Long Tiên Hương đã chuẩn bị trước.

Công Tôn Lương đang định nhận lấy, đúng lúc này, truyền đến một tiếng quát khẽ: - Đại trưởng lão chậm đã!

Công Tôn Lương cau mày, quay đầu nhìn lại nơi phát ra thanh âm, hơi híp mắt nói: - Nhị công tử nếu có chuyện gì muốn nói, hãy đợi lão phu dâng xong ba nén hương này... Nghi thức tế tổ bất kỳ kẻ nào cũng không được quấy nhiễu!

Tử Vô Cực mỉm cười: - Đại trưởng lão nói đúng! Bất quá Vô Cực cho rằng ba nén hương này giao cho đại trưởng lão sợ là không ổn!

- Lão phu chính là đại trưởng lão Tử Tinh, dâng lên ba nén hương cho liệt tổ liệt tông mà thôi, có gì không ổn? Công Tôn Lương thản nhiên nói, trong cắp mắt him híp xuyên thấu ra uy áp như thực chất, bức tới Tử Vô Cực.

Tử Vô Cực bình tĩnh không sợ, vẫn như cũ mặt không đổi sắc nói: - Năm ngoái nghi thức này đều do phụ thân đại nhân và đại ca chủ trì, giờ này phụ thân đại nhân cùng đại ca đều không ở Tử Tinh, chuyện này hẳn nên do Vô Cực làm!

- Nhị công tử muốn dâng lên ba nén hương này?


- Đúng vậy!

- Ha Ha... Nhị công tử nói đùa, chủ thượng và thiếu chủ đều không ở Tử Tinh, lão phu thân là đại trưởng lão Tử Tinh đương nhiên phải thay chủ thượng và thiếu chủ làm tròn phận sự. Chuyện này tự nhiên không cần nhị công tử quan tâm, ngươi hãy lui ra đi!

- Đại trưởng lão! Trong cơ thể Vô Cực chảy xuôi huyết mạch của Tử gia, Tử Tinh lại là cơ nghiệp của Tử gia ta... chuyện này Vô Cực không thể nghe theo!

- Ngươi kiên trì như thế? Công Tôn Lương lạnh nhạt nhìn Tử Vô Cực.

- Hy vọng đại trưởng lão thành toàn! Tử Vô Cực không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn thẳng đáp lời.

Công Tôn Lương khẽ cười ha ha, thầm vận chuyển thánh nguyên trong cơ thể. Cần phải tạo áp lực cho Tử Vô Cực, dâng hương bất quá là một trình tự tế tổ mà thôi, nhưng đại biểu cho ý nghĩa phi phàm. Nếu hôm nay lão thỏa hiệp thì có nghĩa chấp nhận địa vị của Tử Vô Cực, chuyện như vậy dĩ nhiên Công Tôn Lương sẽ không để xảy ra.

Nhưng bất kể như thế nào Công Tôn Lương cũng không nghĩ tới là, bên này lão vừa mới một vận chuyển thánh nguyên, bỗng nhiên bốn phía liền truyền đến một tràng tiếng "răng rắc".

Ngay sau đó, truyền đến vô số tiếng kinh hô.

Công Tôn Lương sắc mặt trầm xuống, nhìn lướt qua nụ cười đắc ý của Tử Vô Cực kia, mơ hồ có chút dự cảm không ổn.

- Linh bài vỡ nát rồi!

- Cái gì?

- Ông trời của ta, linh bài các vị liệt tổ liệt tông lại vỡ nát rồi!

Bốn phía chợt truyền đến tiếng hô to gọi nhỏ của các cao tầng Tử Tinh, Công Tôn Lương quay đầu nhìn lại, trên gương mặt già trong phút chốc vô cùng xanh mét.

Những bài vị cung phụng ở trên đài kia, thời khắc này lại đa số đều vỡ ra, mặc dù còn một số không có vỡ vụn, cũng nứt ra vô số đường nứt, dường như lập tức sẽ vỡ tan.



Sau khi họ chết, hậu nhân đặt bài vị tại đây cung phụng, được muôn đời kính ngưỡng.

Họ chính là đại biểu cho một loại tinh thần, một loại tín ngưỡng.

Không ai dám bất kính đối với họ! Mặc dù là Tử Long chủ nhân Tử Tinh đương thời, bước vào trong này cũng phải một mực cung kính.

Nhưng giờ này, những tượng trưng này, những tín ngưỡng này, tất cả lại đều hóa thành bụi bậm.

Công Tôn Lương trong lòng chấn động mãnh liệt, phẫn nộ quay lại nhìn Tử Vô Cực.

Dù sao bên trong đó, cũng có bài vị của tổ tiên Công Tôn nhà lão.

Còn không chờ lão nói chuyện, Tử Vô Cực lại phun ra một ngụm máu tươi, một bộ dáng bi thương thê lương, thống khổ, chỉ tay vào Công Tôn Lương, run run nói: - Đại trưởng lão... Ngài thật là thủ đoạn ác độc, mặc dù bất mãn Vô Cực kẻ dưới phạm thượng, trừng phạt nhẹ cũng liền thôi, mà ngay cả bài vị liệt tổ liệt tông đều làm vỡ nát... trong mắt ngài còn có Tử Tinh ta không?

Công Tôn Lương ngẩn ra, ngay sau đó phẫn nộ quát: - Tử Vô Cực! Ngươi đừng nói hươu nói vượn...

- Ta nói hươu nói vượn? Tử Vô Cực lau máu tươi bên mép, cười lạnh nói: - Trong từ đường nhiều đại nhân đều nhìn rõ ràng, như thế nào lại bảo Vô Cực nói hươu nói vượn? Không sai, vừa rồi quả thật Vô Cực mạo phạm ngài, nhưng ngài... ngài cũng không đến mức làm như vậy chứ?

- Đại trưởng lão, ngươi thật quá đáng! Bài vị của mỗi một vị tổ tiên trong này, đều có gởi lại một đạo hồn niệm, ngươi phá hủy bài vị, coi như là diệt sát tất cả vật gởi hồn niệm của tổ tiên, chân chính làm cho các vị ấy tan thành mây khói... ngươi như thế nào không có lỗi với họ! Lúc này liền có người noi theo Tử Vô Cực la ầm lên.

- Khi sư diệt tổ! Đại trưởng lão, ngươi đây là muốn làm cái gì?

- Đại trưởng lão, hãy cho chúng ta một lời giải thích!

Phía sau Tử Vô Cực, một đám võ giả rối rít đứng ra, chỉ trích Công Tôn Lương. Tử Vô Cực sắc mặt bi phẫn, tay ôm lồng ngực của mình, nhưng khóe mắt hắn lại bay múa tia sáng đắc ý.

Công Tôn Lương mặt trầm như nước, đến lúc này sao lão không biết mình bị người ta gài bẫy? Vừa rồi quả thật lão thúc giục thánh nguyên, bất quá cũng chỉ là muốn dạy dỗ một chút Tử Vô Cực, cho hắn đừng càn rỡ mà thôi, nhưng ai ngờ chính dao động thánh nguyên kia, làm cho những bài vị này đều vỡ vụn.


Loại mức độ dao động thánh nguyên đó, hoàn toàn không có khả năng có hiệu quả như vậy.

Giải thích duy nhất, chính là những bài vị kia sớm đã bị động tay chân, mà thánh nguyên của lão chẳng qua là vật dẫn mà thôi.

- Tử Vô Cực! Lão phu coi thường ngươi, không ngờ ngươi lại có can đảm như thế! Công Tôn Lương cũng không có biện giải cái gì, mà bội phục nhìn Tử Vô Cực, dám động tay chân trên bài vị tổ tiên, chuyện như vậy ngay cả Công Tôn Lương cũng không hề nghĩ tới, nhưng Tử Vô Cực lại làm được... chỉ riêng về điểm này, Công Tôn Lương không thể không bội phục tính quả quyết và lòng dạ độc ác của Tử Vô Cực.

- Đại trưởng lão nói lời ấy có ý gì, Vô Cực nghe không hiểu, còn xin đại trưởng lão cho lời giải thích hợp lý với những bài vị này!

Tử Vô Cực cắn bài vị không nhả, thề sống chết muốn trong ngày hôm nay xé rách da mặt với Công Tôn Lương!

- Giải thích? Công Tôn Lương cười lạnh không ngừng, ánh mắt lại quét qua từng cường giả phía sau Tử Vô Cực, phàm là người bị lão quét mắt nhìn, không ai không biến sắc, hoảng sợ né tránh ánh mắt của lão.

Những này người tuy rằng đi theo Tử Vô Cực, vì lòng dạ và thủ đoạn của hắn chế phục, nhưng đại trưởng lão dù sao cũng là đại trưởng lão, uy nghiêm tôn sùng, công khai đối nghịch với Công Tôn Lương như vậy, trong lòng bọn họ cũng có chút lo lắng.

Tử Vô Cực nhận ra điểm này, trong lòng thầm mắng một tiếng: tất cả đều là phế vật; thân hình vặn vẹo che chắn tầm mắt của Công Tôn Lương, nạt nhỏ: - Đại trưởng lão! Chẳng lẽ ngài thật xem thường không coi chư vị tổ tiên Tử Tinh ta vào đâu? Ngài cuồng vọng tự đại như vậy, còn có tư cách gì giữ chức đại trưởng lão?

- Đây mới là điều ngươi muốn nói đúng không? Công Tôn Lương quá phẫn nộ mà cười: - Tiểu tử ngươi quả thật rất giỏi, nếu không có Đông Lai, Tử Tinh tương lai dưới lãnh đạo của ngươi không hẳn không thể phát triển hơn một tầng... Đáng tiếc... ngươi bất quá chú định là một thằng hề nhảy nhót mà thôi. Tiểu tử ngươi muốn giải thích đúng không, lão phu liền giải thích cho ngươi!

Nói vừa dứt lời, Công Tôn Lương lại tiến lên một bước, đưa tay chụp tới hướng Tử Vô Cực.

Lão biết chuyện hôm nay vốn chính là bẫy rập nhắm vào mình, bất kể những bài vị kia trước đó có bị động tay động chân hay không, bị mình làm vỡ nát lại là sự thật, dù nói thế nào cũng không thể biện giải.

Nếu không thể biện giải, vậy thì không cần biện giải.

Phương thức nói đạo lý không đơn giản chỉ có một loại dùng ba tấc lưỡi, mà còn có thể dùng nắm tay!

Mắt thấy Công Tôn Lương ra tay về phía mình, Tử Vô Cực không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, trên mặt lại toát ra vẻ hoảng hốt thất thố, vừa lui ra sau vừa hô lớn: - Công Tôn Lương, ngươi thật muốn ra tay ngay trong từ đường ư? Đây chính là đại bất kính với chư vị tổ tiên, chẳng khác nào phản bội Tử Tinh! Hôm nay mặc dù ngươi phạm vào lỗi nặng, nhưng ngươi dù sao cũng là đại trưởng lão, nếu có thể ngồi quay mặt vào tường bên trong từ đường mười năm, dốc lòng ăn năn, không hẳn không thể tha thứ, cần gì phải khăng khăng một mực như thế!

Không quản nói như thế nào, trước cứ chụp mũ trên đầu lão rồi tính sau, kể từ đó, Công Tôn Lương cũng chỉ có thể đi tới một con đường đen tối.

- Càn rỡ! Lão phu làm việc, không cần ngươi nói! Công Tôn Lương quát lạnh, không có mảy may xem Tử Vô Cực vào đâu.

Ngay lúc lão sắp chụp được tay Tử Vô Cực, bỗng nhiên một bóng người như quỷ mị từ bên ngoài vọt vào, chắn ngang giữa lão và Tử Vô Cực.

Công Tôn Lương biến sắc, biến trảo thành chưởng, đánh ra phía trước.

Người đến đồng dạng tung một chưởng nghênh đón.

Hai chưởng chạm nhau, vô thanh vô tức, hai bóng người lại đồng thời bật lui về phía sau.

Cho tới giờ khắc này, không gian chỗ hai người đối chưởng, mới truyền đến tiếng năng lượng nổ tung, bắn tung tóe ra hư không, cả từ đường chỉ trong phút chốc sụp đổ, ngoài Tử Tinh Cung lại một trận đất rung núi chuyển.

"Vù Vù Vù..." Các cường giả Tử Tinh rối rít từ trong phế tích bay vọt ra, mỗi người đều giống như chết cha chết mẹ nhìn lại phía dưới.

Ngôi từ đường sừng sững mấy vạn năm trên Tử Tinh, được tất cả võ giả Tử Tinh coi là địa phương thần thánh, hôm nay lại bị phá hủy nát tan!

Trong lòng mỗi người đều trào ra cảm giác không dễ chịu, sắc mặt khó coi.

Trong hư không, Tử Vô Cực mặt không có chút máu, trong lòng hoảng sợ không thôi.

Tuy rằng hết thảy đều nằm trong kế hoạch của hắn, nhưng vừa rồi khoảnh khắc Công Tôn Lương ra tay về phía hắn, hắn còn sinh ra cảm giác như tới ngày tận thế... ở trước mặt cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh, hắn căn bản không có mảy may lực phản kháng.

Thực lực, chỉ có thực lực, mới là lực lượng chân chính, Tử Vô Cực ngầm nắm chắc hai đấm, trong lòng nảy sinh ý ác độc.

Bên kia, Công Tôn Lương híp mắt nhìn lại phía trước, nhìn thân ảnh chắn trước người Tử Vô Cực kia.

Đó là một nam nhân thoạt nhìn chừng chừng ba mươi tuổi, nam nhân dáng người ôn nhu văn nhã, lại khí vũ hiên ngang, có vẻ trưởng thành trầm ổn, nhưng nơi khóe mắt lộ ra hết thế thái tang thương...

Vũ Luyện Điên Phong
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vũ Luyện Điên Phong Truyện Vũ Luyện Điên Phong Story Chương 1869: Linh bài vỡ nát
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...