Vũ Luyện Điên Phong
Chương 186: Miêu lâm suồng sã
Bên trong địa động tối tăm, Dương Khai cùng đám người Vân Hà Tông chia ra làm hai bên ngồi khôi phục công lực, bên ngoài cứ âm ỉ tiếng động sột soạt từ đám dị trùng đang chạy tứ tán.
Bốn tên Vân Hà tông hiển nhiên là không muốn ngồi khoanh tay chịu trận, chúng đợi sau khi phục hồi kha khá rồi sẽ xông ra liều chết. Trong lúc đang hồi phục, chúng vẫn ngồi bàn bạc với nhau, khẽ giọng khẽ tiếng, đề phòng Dương Khai nghe lén.
Khoảng một ngày một đêm sau, cuối cùng chúng cũng bắt đầu hành động. Lén lút đứng dậy rồi từ từ ép sát về phái Dương Khai, trên mặt Du Ngạo Tình chằng đầy sát khí, Miêu Lâm cũng vậy, còn Trương Ngọc và La Thiên Thiên thì bám theo sát hai bọn họ.
Chính vào lúc chúng chỉ còn cách Dương Khai chưa đầy một trượng, Dương Khai đột nhiên mở bừng mắt ra, nở nụ cười nửa vời với chúng.
Cả bốn tên Vân Hà tông đều ngừng lại.
- Để ta đoán xem nào.
Dương Khai ung dung, đè nén giọng nói đến mức vô cùng thấp để tránh kinh động đến đám trùng kia, -
- Hiện giờ không phải các ngươi định giết ta đúng không?
Du Ngạo Tình mặt lạnh như tiền, nghe vậy liền hỏi:
- Ngươi biết ư?
- Dĩ nhiên là ta biết, đấy chẳng phải trò sở trường của ngươi sao? Để kẻ khác đi tiên phong thay ngươi hứng lấy nguy hiểm, chuyến này ta đã được lĩnh giáo khá nhiều rồi. Bây giờ các ngươi muốn bắt ta dẫn đầu xông ra chứ gì?
Du Ngạo Tình khẽ gật đầu, lạnh lùng nói:
- Nếu đã biết rồi thì đừng hòng phản kháng, nếu không thì đừng trách ta.
Dương Khai cười khẩy một tiếng:
- Ta quả thật không phải là đối thủ của các ngươi, nhưng các ngươi muốn giết ta thì chỉ e còn phải phí chút sức lực. Nếu ngươi không sợ kinh động đến đám côn trùng kia thì cứ việc động thủ thử xem.
Du Ngạo Tình tím tái mặt, sở dĩ ả rón rén khẽ khàng đến vậy cũng là vì sợ gây chú ý đến bọn dị trùng bên ngoài. Dương Khai rõ ràng cũng hiểu ý của ả ta nên mới nhỏ tiếng như thế.
- Ta cảnh cáo các ngươi, đừng có kéo ta vào, muốn chạy trốn thì cứ dựa vào sức mình đi!
Dương Khai hừ lạnh ,
- Ta sẽ không làm tiên phong cho các ngươi đâu!
- Chẳng lẽ ngươi không muốn chạy trốn? Du Ngạo Tình nhận thấy đe dọa không được, bèn dịu giọng lại,
- Bọn dị trùng này muốn bắt chúng ta ắt không phải chuyện gì tốt đẹp, tiếp tục ở lại đây thì chỉ có đường chết thôi. Ngươi và bọn ta cùng xông ra, không chừng còn có đường sống!
Dương Khai lắc đầu quyết đoán:
- Chạy thoát thì ai chẳng muốn, nhưng ta không muốn bị lợi dụng. Hơn nữa, kể cả ta có mở đường cho các ngươi, tìm được đường sống, ta cũng sao biết được các ngươi có hạ thủ với ta hay không.
- Ta có thể hứa với ngươi!
Du Ngạo Tình thấy Dương Khai có vẻ thoải mái hơn, liền chớp lấy thời cơ,
- Chỉ cần ngươi làm tiên phong, chúng ta tìm được đường ra, thì tất cả những người thuộc Vân Hà tông bọn ta sẽ không gây khó dễ gì cho ngươi.
- Không cần nói nữa, ta sẽ không tin lời của một nữ tử lòng dạ rắn rết đâu.Dương Khai cười khẩy một tiếng rồi nhắm nghiền mắt lại.
Bọn Du Ngạo Tình không hề biết bên ngoài đã bị đám dị trùng bao vâythành đám sương mù, nhưng Dương Khai thì lại biết rất rõ. Cho dù có may mắn thoát khỏi trùng huyệtnày thì cũng không thể chạy được bao xa.
Nếu đã vậy thì hà tất phải lãng phí sức lực làm gì.
- Tình sư tỷ, giết hắn đi! Thứ ngu muội vô tri này giữ lại cũng vô ích!
Miêu Lâm đã có ý sát hại Dương Khai từ lâu rồi, bây giờ thấy Dương Khai không có tác dụng gì với mình, ắt hẳn muốn hạ sát thủ.
Du Ngạo Tình hít sâu một hơi, chậm rãi lắc đầu.
Với cục diện hiện tại, chạy thoát khỏi đây mới là điều quan trọng nhất, gã thiếu niên này tuy đáng ghét, nhưng nếu giết hắn sẽ kinh động đến bọn dị trùng, lợi bất cập hại.
- Các ngươi cứ trốn phần mình đi, ta sẽ không phá hỏng kế hoạch của các ngươi đâu. Hề hề, ta cũng muốn xem xem các ngươi có thoát khỏi chỗ này được không!
Dương Khai nhếch mép cười với Du Ngạo Tình.
- Cầu cho lũ dị trùng đó gặm nhấm ngươi hàng vạn nhát, cho ngươi chết không có đất chôn!
Du Ngạo Tình nguyền rủa Dương Khai, quay lại nói với ba người kia: -
Chúng ta đi!
Bốn tên Vân Hà tông lặng lẽ rời khỏi địa động, có lẽ một phần do đêm tối, mấy con dị trùng đang canh giữ bên ngoài không bị đả động với hành tung của họ, vẫn ngơ ngẩn sục sạo ở đó.
Rất nhanh, bốn cái bóng biến mất tăm giữa thông đạo.
Nhưng chưa quá thời gian nửa chén trà, bên ngoài đã vang lên tiếng ẩu đả kịch liệt, lẫn trong đó còn có tiếng la hét của bốn tên Vân Hà tông, rõ ràng là họ đã bại lộ tung tích, bị đám dị trùng đó phát hiện rồi.
Tiếng ẩu đả mỗi lúc một xa dần, đến cuối cùng thì tan biến không chút dấu vết.
Khóe miệng Dương Khai lóe nên một nụ cười lạnh nhạt, không động đậy gì, hắn vẫn ngồi thiền tại chỗ.
Thật ra muốn thoát khỏi hang trùng này không hề khó, bởi vì đám dị trùng kia không phải khó đối phó, Dương Khai có thể nhân lúc mấy người kia bị phát hiện mà lẻn ra ngoài. Nhưng cái duy nhất làm khó hắn chính là đám sương mù kỳ dị kia, không rõ bọn trùng đó đã làm ra nó như thế nào, mà lực sát thương lại mạnh vô song, khiến Dương Khai có chút kiêng dè.
Khoảng hai canh giờ sau, Dương Khai nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ bên ngoài vẳng vào.
Mở mắt nhìn, chỉ thấy Du Ngạo Tình trâm lệch tóc rối, cực nhọc lê lết trở vào, theo sau là La Thiên Thiên và Miêu Lâm.
Không có Trương Ngọc, hẳn là đã lành ít dữ nhiều rồi.
Bọn dị trùng một lần nữa dồn họ vào trong này, canh giữ bên ngoài lại càng thêm chặt chẽ.
Lúc này, cả ba người không còn chút ngang ngược hống hách của lúc nãy nữa, mà chỉ còn lại trái tim nguội lạnh, sự nhụt chí và kiệt sức, mình mẩy chi chít những vết thương lớn nhỏ, trông thê thảm vô cùng.
Bọn họ quả thật đã trốn ra khỏi trùng huyệt, nhưng lại bị đám dị trùng giăng kín trời đất kia truy đến đường cùng, rốt cuộc vung mỏi cả tay mà vẫn giết không hết, sau đó bị bao vây, đành phải quay trở lại nơi này.
Du Ngạo Tình và La Thiên Thiên ngồi xổm dưới đất, cả người run rẩy, Miêu Lâm cũng chẳng khá khẩm hơn.
Liếc ngang sang trừng Dương Khai, Du Ngạo Tình lo sợ lúc này hắn sẽ thừa cơ giậu đổ bìm leo, buông lời mỉa mai. Nhưng Dương Khai chẳng thèm để ý đến ả ta, vẫn nhắm mắt tĩnh tọa như cũ.
- Tình sư tỷ... Liệu Trương Ngọc sư tỷ bị đám trùng đó kéo đi đâu đây?
La Thiên Thiên run rẩy hỏi.
- Làm sao ta biết được?
Du Ngạo Tình bực mình đáp lại.
- Chúng ta bỏ mặc tỷ ấy không cứu sao?
- Cứu thế nào đây? Hiện giờ chúng ta thân mình còn khó giữ, làm sao lo nổi cho nó chứ? Du Ngạo Tình nắm siết bàn tay. Lúc bị tách ra, Trương Ngọc vẫn chưa chết mà chỉ bị trọng thương, sau đó thì bị đám dị trùng kéo đi đâu mất, liệu vận mệnh gì đang chờ cô ta trước mắt?
Trong lúc hai người họ đang nói chuyện, thì bên trong thông đạo chợt vang lên tiếng kêu gào thảm thiết. Tiếng kêu vô cùng bi ai, tựa như đang phải chịu cực hình trời tru đất diệt.
Là tiếng của Trương Ngọc!
Du Ngạo Tình và La Thiên Thiên tái xám mặt mày, run còn hơn cầy sấy. Miêu Lâm ngồi bệt xuống đất:
- Trương Ngọc sư tỷ làm sao vậy? Kẻ nào đang hành hạ tỷ ấy?
Tiếng kêu thê lương ấy cứ liên miên không dứt, rõ ràng là đang phải hứng chịu sự đau đớn khó mà tưởng tượng được.
Hai cô ả trong huyệt động vội vàng bịt tai lại, không dám nghe thêm nữa.
Dương Khai vẫn thờ ơ như không. Tuy mấy tên đệ tử Vân Hà tông này chẳng phải người tốt, dọc đường vừa qua còn khá tán đồng với cách làm lấy người dân thường ra làm tiên phong dẫn đường của Du Ngạo Tình. Song, giết người cũng chỉ cần khiến đầu chìa xuống đất, trước lúc chết lại còn bị tra tấn dày vò như vậy thì thật quá tàn nhẫn.
Nhất là màn tra tấn này, ắt hẳn không phải trò do con người bày ra.
Tiếng kêu của Trương Ngọc nhỏ dần rồi nhanh chóng biến mất.
- Ha ha, chúng ta chết chắc rồi. Chắc chắn không ra nổi nơi này được đâu.
Miêu Lâm sợ quá hóa rồ rồi, trong số những người ở đây, hắn có công lực kém nhất, chỉ có Khí Động cảnh mà thôi. Nếu không phải lần này Vân Hà tông muốn lấy thông tin liên quan đến Ẩn Đảo từ miệng hắn thì đời nào mang hắn đi theo?
Những tưởng có cơ hội nở mày nở mặt trong tông môn, nhưng không ngờ lại liên tiếp gặp nạn, tử cục càng lúc càng đến gần, thử hỏi tên thiếu gia nhung lụa chìm đắm trong tửu sắc như Miêu Lâm thì làm sao chịu đựng nổi?
- Không đâu, chúng ta sẽ sống sót trở ra, Tình sư tỷ sẽ đưa chúng ta ra, đúng không?
La Thiên Thiên lắc đầu dữ dội, ngây thơ đến mức làm người khác thấy xót xa.
- Không ra được đâu, chẳng ai sống sót rời khỏi đây nổi đâu.
Miêu Lâm rên rỉ như kẻ mất hồn.
- Câm miệng hết đi! Du Ngạo Tình quát tháo.
Ả quay lại nhìn tên Dương Khai vẫn điềm tĩnh từ này giờ, so sánh với sư đệ và sư muội, rồi lại so sánh với chính mình, ả ta chợt phát hiện tố chất tâm lý của tên thiếu niên này kiên nghị hơn bất kỳ ai đang có mặt ở đây.
Từ đầu đến cuối, hắn không hề có chút hoang mang hay bất an nào, chỉ lặng yên ngồi ở đó, ung dung đến mức ai cũng phải thay đổi cách nhìn.
Nhưng Du Ngạo Tình không tin hắn cam chịu cái chết!
Thời gian chậm rãi trôi qua, sự hoang mang của Miêu Lâm và La Thiên Thiên vẫn tiếp tục lan tràn đến cực điểm, hai người họ thần kinh cũng quá yếu rồi.
Du Ngạo Tình tuy tâm lý cũng khá vững, nhưng cũng chẳng đến đâu, ả ngồi xổm trong một góc, hai tay ghì chặt đầu gối, không ngừng run rẩy. Lúc này, ả hối hận muôn phần, hối hận vì đã giong buồm đi kiếm tìm cái gọi là Ẩn Đảo, hối hận vì lúc thuyền đắm đã không đi tìm phụ thân ngay, nếu không ả đã chẳng lưu lạc đến bước đường này. Nếu có Du Tu Bình che chở, dù gì cũng khá khẩm hơn tình hình trước mắt.
Nhưng lúc đó quá hỗn loạn, Du Ngạo Tình cũng không biết phụ thân còn sống hay đã chết, dẫu sao dưới màn tấn công của đám xúc tu khổng lồ đó, đến thái hượng trưởng lão như Đinh Giáp Tử còn bỏ mạng, thì Chân Nguyên cảnh cửu tầng như Du Tu Bình có chết cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là, cha ơi, nếu cha còn sống thì cha đang ở đâu? Con sắp chết rồi.
Kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay! Du Ngạo Tình cao ngạo rốt cuộc cũng không kiềm được giọt nước mắt lăn dài trên má.
Không biết đã qua bao lâu rồi, trong lúc Du Ngạo Tình đang mơ màng sắp thiếp đi, thì thình lình nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề ngay trước mặt mình.
Giật mình mở mắt ra, ả chỉ thấy Miêu Lâm đang ép sát vào mình, vẻ mặt như phát điên, trong mắt cuộn trào ngọn lửa nóng bừng và cơn dục vọng không hề giấu giếm.
- Miêu Lâm, ngươi làm gì vậy?
Du Ngạo Tình quát lên, vội vàng lùi về sau.
- Tình sư tỷ...
Miêu Lâm liếm láp bờ môi khô nẻ, cười khà khà: -
- Mối thâm tình của sư đệ đối với tỷ, tỷ có biết đúng không?
Du Ngạo Tình nhíu chặt mày, ả phát hiện Miêu Lâm có gì đó không ổn, có vẻ như áp lực quá lớn đã khiến hắn trở nên điên loạn.
- Sư tỷ dung mạo như tiên nữ, sư đệ rất là thích đó, đêm nào đệ cũng nằm mơ thấy tỷ hết.
Miêu Lâm tiếp tục ép sát Du Ngạo Tình, thổ lộ thâm tình, vừa chuyển đề tài thì lập tức nội dung cũng đổi khác:
- Trong mơ, hai ta thẳng thắn đối diện nhau, mây mưa sớm chiều, sung sướng biết bao!
Những lời này khiến Du Ngạo Tình thẹn quá hóa nộ, hung hăng tung một chưởng lên vai Miêu Lâm.
Miêu Lâm làm gì mà tránh được? Hắn cứ theo đó mà bật ra, nhưng Du Ngạo Tình vốn đang kiệt sức, nên chưởng này cũng chẳng có chút uy lực nào, dĩ nhiên là không làm Miêu Lâm bị thương.
Đứng lên, Miêu Lâm vẫn giữ nụ cười dâm tà đó mà tiến gần đến Du Ngạo Tình, thản nhiên vô sỉ:
- Sư đệ biết, sư tỷ thân phận tôn quý, xưa nay tầm nhìn luôn cao vời, nhưng cũng chính vì thế mà có lẽ sư tỷ vẫn chưa nếm qua hương vị nam nữ thân mật đâu nhỉ?
Vũ Luyện Điên Phong
Đánh giá:
Truyện Vũ Luyện Điên Phong
Story
Chương 186: Miêu lâm suồng sã
10.0/10 từ 16 lượt.