Vũ Luyện Điên Phong
Chương 1844: Ngưỡng mộ đại danh đã lâu
Người này không biết đã ở đó từ bao giờ, tựa như hắn đã đứng sẵn ở đó từ trước rồi vậy. Trên người người này mặc một bộ bảo giáp tỏa ra dao động mãnh liệt, trên vai vác một cây trường thương, đầu đội vương miện bằng ngọc, nhìn qua hết sức oai phong lẫm liệt, tựa như một vị tướng quân đã từng tung hoành ngang dọc lâu năm trên chiến trường vậy.
Khí tức từ người này tỏa ra xung quanh khiến mọi người đều cảm thấy ngẹt thở.
Mới chỉ riêng khí tức của hắn đã ép cho đám người Ngũ Phương Thương Hội phải lui trở về, thậm chí cả đám đều bị nội thương. Nhưng hắn không chú ý đến đám người Cao Hồng, mà tỏ ra ngưng trọng nhìn chằm chằm vào sương phòng của Dương Khai.
- Hư Vương Cảnh! Cao Hồng tái mặt thốt lên.
Khí tức trên người đối phương không che dấu chút nào, rõ ràng chính là khí thế mà chỉ Hư Vương Cảnh mới có. Sự phát hiện này khiến lòng nàng như chìm xuống vực sâu, lập tức ý thức được lần này thương hội khó thoát khỏi tai vạ rồi.
- A! Một tiéng hét thảm chợt truyền ra, tên Bạch Chính Sơ kia bị ném ra khỏi phòng như một cái bao tải, mặt mũi sưng vù. So với Hạ Kinh Vũ và Diêu Khánh còn thê thảm hơn rất nhiều, tựa như đầu heo vậy, nhìn qua hết sức tức cười.
- Lũ rác rưởi các ngươi, vậy mà lại dám quấy rầy bổn tọa tịnh tu, thật là đáng chết mà! Phòng trong truyền ra giọng nói bất mãn, hết sức lớn lối của Dương Khai
Tuy Bạch Chính Sơ bị đánh rất thê thảm, nhưng cũng may không nguy hiểm đến tính mạng, vừa nghe Dương Khai nói xong lập tức run rẩy bò dậy, định rời khỏi nơi này. Bỗng nhiên từ trên bầu trời lại truyền đến một tiếng hừ lạnh, thân hình Bạch Chính Sơ cứng đờ, ngẩng đầu nhìn lên, chợt thấy được võ giả bộ dáng như tướng quân kia đang lạnh lùng nhìn hắn, tỏ ra rất bất mãn.
Hắn lập tức tái mặt, nhưng rất nhanh liền trở nên hết sức vui mừng, phóng nhanh về phía người đó hô lên: - Thống lĩnh đại nhân, tiểu nhân bái kiến Thống lĩnh đại nhân, xin Thống lĩnh đại nhân chủ trì cho bọn ta, trong phòng này có một tên khốn kiếp dám ra tay đánh người ở cửa thành, tiểu nhân nghe tin liền chạy tới để chấp pháp, nhưng chẳng những hắn không phối hợp mà còn tiếp tục ra tay. Tiểu nhân tài nghệ non kém không phải là đối thủ, mời đại nhân hãy thể hiện uy danh của Tử Tinh chúng ta!
- Ta biết rồi. Vị võ giả có bộ dáng như tướng quân kia hừ lạnh một tiếng rồi phất tay nói: - Các ngươi lui ra đi, người kia chính là Hư Vương Cảnh, dĩ nhiên các ngươi không phải đối thủ rồi.
- Hư... Hư Vương Cảnh! Bạch Chính Sơ cắn đầu lưỡi, vẻ mặt trở nên hoảng sợ. Tuy rằng hắn đã sớm có suy đoán, nhưng nghe Thống lĩnh đại nhân chính miệng nói ra, hắn vẫn cảm thấy sợ hãi không thôi.
Vừa rồi vậy mà hắn lại dám so chiêu cùng với một vị Hư Vương Cảnh, mà lại vẫn còn toàn thân trở ra, không bị mất mạng...
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cảm thấy tự hào.
Trong khi đó, đám người Ngũ Phương Thương Hội thì đều ngây dại ra, Hoa U Mộng đang bị Cao Hồng ôm trong lòng cũng trợn tròn mắt, không tin vào tai của mình... Trời ơi, không ngờ người thanh niên kia lại là Hư Vương Cảnh sao? Nhìn qua hắn cũng có lớn tuổi gì đâu, sao có thể là cường giả Hư Vương Cảnh chứ?
Nhớ lại lúc ở cổng thành nàng còn ra mặt giúp hắn, hai má Hoa U Mộng nóng bừng.
Người ta là cường giả Hư Vương Cảnh, mình lại có mắt không tròng ra mặt giúp hắn...
Nếu không phải lúc đó nàng chen ngang, thì với cảnh giới tu vi của hắn, Mẫn chấp sự và tên thủ vệ cổng thành kia chưa chắc đã dám trêu chọc. Dù sao Hư Vương Cảnh ở nơi nào cũng là cường giả một cõi, Tử Tinh cũng sẽ không vô cớ đắc tội.
Nhưng bởi vì mình không biết tự lượng sức chen vào, cho nên mới khiến cho sự việc trở nên phiền phức hơn.
Nghĩ đến đây, Hoa U Mộng xấu hổ không thôi.
Ngược lại, Cao Hồng thì lại trở nên phấn chấn nhìn về phía sương phòng, nàng biết, lần này thương hội có thể thoát khỏi kiếp nạn này hay không phụ thuộc vào thủ đoạn của người trong phòng kia có đủ cứng rắn hay không.
Vốn nàng tính dẫn đám người Bạch Chính Sơ tới chỗ Dương Khai, lợi dụng Dương Khai để đối phó bọn họ.
Dương Khai có thể đả thương Mẫn chấp sự trong một chiêu thì hiển nhiên thực lực không thấp, Bạch Chính Sơ cũng giống như Mẫn chấp sự, đều là Phản Hư tam tầng cảnh, nếu Dương Khai đã có thể đánh Mẫn chấp sự bị thương, thì chắc chắn đối phó với Bạch Chính Sơ sẽ không thành vấn đề.
Nếu hai phe này đánh nhau, không cần biết ai thắng ai thua, đều là cơ hội để mấy người bọn họ chạy trốn giữ mạng.
Cho nên nàng mới khai ra Dương Khai, đồng thời trên đường đi, nàng đã lén truyền âm cho Hạ Kinh Vũ, Hạ Kinh Vũ cũng đã sẵn sàng phối hợp.
Đáng tiếc kế hoạch của nàng mặc dù không tệ, nhưng bỗng đâu lại xuất hiện một vị cường giả khác, khiến cho hy vọng chạy trốn của bọn họ trở thành tuyệt vọng.
Người này... Cao Hồng lén lút quan võ giả có bộ dáng như tướng quân kia, kết hợp với lối xưng hô của Bạch Chính Sơ vừa rồi, lập tức biết rõ thân phận của đối phương.
Thống lĩnh thủ vệ Tử Tinh Thành - Lộ Thiên Phong!
- Cuối cùng cũng xuất hiện một người ra dáng một chút. Từ trong phòng, giọng điệu cao cao tại thượng của Dương Khai vẫn như cũ truyền ra, tựa như không xem Lộ Thiên Phong ra gì vậy.
Nghe vậy, trên mặt Lộ Thiên Phong hiện lên vẻ không vui, hừ lạnh nói: - "Ra dáng một chút" sao? Các hạ thật là mạnh miệng đó.
- Mạnh miệng hay không, ngươi cứ thử một chút thì biết. Dương Khai cười hắc hắc.
- Bằng hữu rốt cuộc là ai, vì sao lại có hành động như vậy ở Tử Tinh Thành ta? Lộ Thiên Phong nhướng mày, không ngờ lại không nổi giận, mà chỉ cẩn thận thăm dò.
Đối phương có thể tu luyện đến Hư Vương Cảnh, hiển nhiên không phải là kẻ ngốc, nếu đã biết nơi này là Tử Tinh Thành mà còn dám làm càn, cũng không thèm chú ý tới hắn, thì không thể nghi ngờ là người có thực lực mạnh mẽ hoặc là có chỗ dựa hùng hậu.
Lộ Thiên Phong thân là thống lĩnh thủ vệ, làm sao lại không nghĩ tới điều này chứ?
Cho nên hắn cũng tỏ ra hết sức cảnh giác.
- Muốn biết ta là ai thì lăn xuống đây nói chuyện với ta, ngươi đứng chỗ cao như vậy không thấy mệt mỏi sao?
Sắc mặt Lộ Thiên Phong lạnh lùng nói: - Các hạ đang gây hấn với Lộ mỗ sao?
- Thế nào? Lộ thống lĩnh không dám hả?
- Tức cười! Lộ Thiên Phong cười lớn nói: - Ngươi tưởng bản thống lĩnh không nhận ra mánh khóe trẻ con của ngươi sao? Nhưng... nếu như ngươi đã không sợ hãi, thì bản thống lĩnh cũng muốn nhìn thử xem rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào, nhưng nếu ngươi giả thần giả quỷ, hắc hắc... vậy thì đừng trách Lộ mỗ không khách khí với ngươi.
Nói rồi, hắn liền vung ngang trường thương ra trước người, toàn thân tỏa ra khí thế ngất trời, từng bước một đi xuống phía dưới.
Mọi người đều không dám thở mạnh, căng mắt nhìn cơn phong ba bão táp sắp xảy ra, dù sao đây cũng là xung đột giữa hai vị cường giả Hư Vương Cảnh, làm gì đã có ai từng thấy qua chứ?
Không bao lâu, Lộ Thiên Phong đã tới trước cửa phòng của hắn, mạnh dạn đẩy cửa bước vào.
" Keét" một tiếng... cửa phòng lần nữa đóng lại.
Phòng trong im bặt, bên ngoài phòng xuống ngay cả một chiếc châm rơi cũng có thể nghe được...
Không có tiếng đánh nhau, thậm chí ngay cả tiếng đôi co cũng không có.
Bầu không khí khá quỷ dị khiến mọi người gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập từ trong lồng ngực của mình truyền ra, Bạch Chính Sơ thì vểnh tai lên, chăm chú lắng nghe xem có động tĩnh gì không.
Nhóm người Ngũ Phương Thương Hội ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau thời gian uống cạn một chung trà, cửa phòng lại lần nữa mở ra.
Lộ Thiên Phong mang theo vẻ mặt nghiêm trọng bước ra, trước mặt bao người, xoay người cẩn thận đóng cửa lại, rồi khom người nói: - Nếu vậy, đại nhân sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai tại hạ lại đến thăm ngài.
- Không cần, bổn tọa thích yên tĩnh một mình. Âm thanh của Dương Khai Phòng từ trong truyền ra.
- Vâng! Lộ Thiên Phong cung kính đáp.
- Ừm, các ngươi lui xuống trước đi. À phải rồi, hậu viện của Ngũ Phương Thương Hội bị thuộc hạ của ngươi náo loạn phá hủy...
- Đại nhân yên tâm, chắc chắn tại hạ sẽ cho đại nhân một một câu trả lời hài lòng. Lộ Thiên Phong trịnh nói.
- Những người bị đả thương...
- Tại hạ sẽ nghiêm túc xử lý!
- Vậy thì tốt!
Phòng trong không truyền ra âm thanh gì nữa. Lộ Thiên Phong xoay người, vẻ mặt hết sức trịnh trọng, trang nghiêm.
Mọi người đều há hốc miệng, vẻ mặt tỏ ra không thể tưởng tượng nổi.
Đây... đây là cái tình huống gì vậy?
Thống lĩnh thủ vệ Tử Tinh Thành - Lộ Thiên Phong, một đại nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, hoành hành một cõi, không ngờ lại cung kính với người trong phòng kia như thế. Nếu vậy thì người kia có lai lịch gì chứ?
Nguyên một đám người của Ngũ Phương Thương Hội gần như đều mất đi khả năng suy xét, nam nhân đầu trọc Diêu Khánh thì liên tục dụi mắt, nghĩ rằng không biết có phải là do mình bị thương mà dẫn tới hoa mắt hay không.
- Thống lĩnh... Thống lĩnh đại nhân...
Bạch Chính Sơ cúi đầu khom lưng bước lên đón.
Lộ Thiên Phong lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt rét lạnh khiến Bạch Chính Sơ rụt cổ lại, thầm cảm thấy không ổn.
- Chờ đó, ta sẽ tính sổ với ngươi sau! Lộ Thiên Phong nghiến răng, hừ lạnh nói.
Trong đầu Bạch Chính Sơ "ong" lên một tiếng, hoàn toàn mờ mịt không hiểu gì.
- Xin hỏi, ai là chủ nhân ở nơi này?
Lộ Thiên Phong xoay mặt lại, đổi thành vẻ tươi cười thân thiết, ôn hòa chắp tay về phía đám người Cao Hồng hỏi, trong nụ cười kia còn thấp thoáng ẩn chứa vẻ lấy lòng trong đó.
Đám người Ngũ Phương Thương Hội không kịp phản ứng, đứng ngây người tại chỗ.
Mãi đến khi Lộ Thiên Phong kiên nhẫn hỏi lại lần nữa, Cao Hồng mới giật mình, đặt Hoa U Mộng xuống, để nàng tựa lên bả vai của mình rồi nói: - Đây là hội trưởng của thương hội chúng ta, Lộ thống lĩnh có gì chỉ giáo?
- Không dám, không dám! Lộ Thiên Phong xoa xoa tay, bí bảo trường thương ở trên tay trước đó không biết đã được thu về từ lúc nào, cười ha hả nhìn Hoa U Mộng rồi nhẹ nhàng hỏi: - Xin hỏi vị phu nhân này xưng hô như thế nào?
Hoa U Mộng dịu dàng đáp: - Thiếp tên là Hoa U Mộng, Thống lĩnh đại nhân cứ gọi thẳng tên ta là được, mong đại nhân thứ tội, hiện giờ thân thể thiếp đang bất ổn, không thể hành lễ được.
- Thì ra là Hoa hội trưởng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!
Lộ Thiên Phong tỏ ra hết sức bất ngờ, tựa như danh tiếng của Hoa U Mộng như sấm đánh bên tai thật sự vậy, khiến Hoa U Mộng choáng váng một trận. Lộ Thiên Phong lại làm ra vẻ như không thấy, vẫn như cũ cười ha hả nói: - Hoa hội trưởng, Ngũ... Ngũ...
- Ngũ Phương Thương Hội! Bạch Chính Sơ ở bên cạnh vội vàng nhắc nhở.
- Đúng đúng, Hoa hội trưởng, Ngũ Phương Thương Hội Lộ mỗ đã nghe nhắc tới, làm ăn uy tín, không gạt già trẻ, quả thật là một hình mẫu trong các thương hội, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền mà, ha ha ha!
Một tràng những lời tâng bốc được tuôn ra, khiến mặt Hoa U Mộng đỏ rần.
Vẻ mặt của đám người Cao Hồng cũng cực kỳ mất tự nhiên.
Thương hội nhà mình như thế nào, bọn họ là người hiểu rõ nhất, Ngũ Phương Thương Hội thế lực đơn độc, làm ăn không lớn, võ giả cũng không nhiều lắm, một thương hội như vậy trong khắp Tử Tinh Thành trong không có một vạn cũng tới 8 ngàn. Mà Lộ Thiên Phong là nhân vật cỡ nào cơ chứ? Đó chính là thống lĩnh thủ vệ cao cao tại thượng, sao có thế biết rõ về thương hội như vậy chứ. Cái danh hiệu thương hội mẫu mực được quy chụp kia khiến cho bọn họ cảm thấy nặng nề, không ngóc đầu lên nổi.
Có điều, mọi người đều biết, thái độ của Lộ Thiên Phong trước và sau thay đổi như vậy, đều có quan hệ với người thanh niên trong phòng kia!
Vũ Luyện Điên Phong
Khí tức từ người này tỏa ra xung quanh khiến mọi người đều cảm thấy ngẹt thở.
Mới chỉ riêng khí tức của hắn đã ép cho đám người Ngũ Phương Thương Hội phải lui trở về, thậm chí cả đám đều bị nội thương. Nhưng hắn không chú ý đến đám người Cao Hồng, mà tỏ ra ngưng trọng nhìn chằm chằm vào sương phòng của Dương Khai.
- Hư Vương Cảnh! Cao Hồng tái mặt thốt lên.
Khí tức trên người đối phương không che dấu chút nào, rõ ràng chính là khí thế mà chỉ Hư Vương Cảnh mới có. Sự phát hiện này khiến lòng nàng như chìm xuống vực sâu, lập tức ý thức được lần này thương hội khó thoát khỏi tai vạ rồi.
- A! Một tiéng hét thảm chợt truyền ra, tên Bạch Chính Sơ kia bị ném ra khỏi phòng như một cái bao tải, mặt mũi sưng vù. So với Hạ Kinh Vũ và Diêu Khánh còn thê thảm hơn rất nhiều, tựa như đầu heo vậy, nhìn qua hết sức tức cười.
- Lũ rác rưởi các ngươi, vậy mà lại dám quấy rầy bổn tọa tịnh tu, thật là đáng chết mà! Phòng trong truyền ra giọng nói bất mãn, hết sức lớn lối của Dương Khai
Tuy Bạch Chính Sơ bị đánh rất thê thảm, nhưng cũng may không nguy hiểm đến tính mạng, vừa nghe Dương Khai nói xong lập tức run rẩy bò dậy, định rời khỏi nơi này. Bỗng nhiên từ trên bầu trời lại truyền đến một tiếng hừ lạnh, thân hình Bạch Chính Sơ cứng đờ, ngẩng đầu nhìn lên, chợt thấy được võ giả bộ dáng như tướng quân kia đang lạnh lùng nhìn hắn, tỏ ra rất bất mãn.
Hắn lập tức tái mặt, nhưng rất nhanh liền trở nên hết sức vui mừng, phóng nhanh về phía người đó hô lên: - Thống lĩnh đại nhân, tiểu nhân bái kiến Thống lĩnh đại nhân, xin Thống lĩnh đại nhân chủ trì cho bọn ta, trong phòng này có một tên khốn kiếp dám ra tay đánh người ở cửa thành, tiểu nhân nghe tin liền chạy tới để chấp pháp, nhưng chẳng những hắn không phối hợp mà còn tiếp tục ra tay. Tiểu nhân tài nghệ non kém không phải là đối thủ, mời đại nhân hãy thể hiện uy danh của Tử Tinh chúng ta!
- Ta biết rồi. Vị võ giả có bộ dáng như tướng quân kia hừ lạnh một tiếng rồi phất tay nói: - Các ngươi lui ra đi, người kia chính là Hư Vương Cảnh, dĩ nhiên các ngươi không phải đối thủ rồi.
- Hư... Hư Vương Cảnh! Bạch Chính Sơ cắn đầu lưỡi, vẻ mặt trở nên hoảng sợ. Tuy rằng hắn đã sớm có suy đoán, nhưng nghe Thống lĩnh đại nhân chính miệng nói ra, hắn vẫn cảm thấy sợ hãi không thôi.
Vừa rồi vậy mà hắn lại dám so chiêu cùng với một vị Hư Vương Cảnh, mà lại vẫn còn toàn thân trở ra, không bị mất mạng...
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cảm thấy tự hào.
Trong khi đó, đám người Ngũ Phương Thương Hội thì đều ngây dại ra, Hoa U Mộng đang bị Cao Hồng ôm trong lòng cũng trợn tròn mắt, không tin vào tai của mình... Trời ơi, không ngờ người thanh niên kia lại là Hư Vương Cảnh sao? Nhìn qua hắn cũng có lớn tuổi gì đâu, sao có thể là cường giả Hư Vương Cảnh chứ?
Nhớ lại lúc ở cổng thành nàng còn ra mặt giúp hắn, hai má Hoa U Mộng nóng bừng.
Người ta là cường giả Hư Vương Cảnh, mình lại có mắt không tròng ra mặt giúp hắn...
Nếu không phải lúc đó nàng chen ngang, thì với cảnh giới tu vi của hắn, Mẫn chấp sự và tên thủ vệ cổng thành kia chưa chắc đã dám trêu chọc. Dù sao Hư Vương Cảnh ở nơi nào cũng là cường giả một cõi, Tử Tinh cũng sẽ không vô cớ đắc tội.
Nhưng bởi vì mình không biết tự lượng sức chen vào, cho nên mới khiến cho sự việc trở nên phiền phức hơn.
Nghĩ đến đây, Hoa U Mộng xấu hổ không thôi.
Ngược lại, Cao Hồng thì lại trở nên phấn chấn nhìn về phía sương phòng, nàng biết, lần này thương hội có thể thoát khỏi kiếp nạn này hay không phụ thuộc vào thủ đoạn của người trong phòng kia có đủ cứng rắn hay không.
Vốn nàng tính dẫn đám người Bạch Chính Sơ tới chỗ Dương Khai, lợi dụng Dương Khai để đối phó bọn họ.
Dương Khai có thể đả thương Mẫn chấp sự trong một chiêu thì hiển nhiên thực lực không thấp, Bạch Chính Sơ cũng giống như Mẫn chấp sự, đều là Phản Hư tam tầng cảnh, nếu Dương Khai đã có thể đánh Mẫn chấp sự bị thương, thì chắc chắn đối phó với Bạch Chính Sơ sẽ không thành vấn đề.
Nếu hai phe này đánh nhau, không cần biết ai thắng ai thua, đều là cơ hội để mấy người bọn họ chạy trốn giữ mạng.
Cho nên nàng mới khai ra Dương Khai, đồng thời trên đường đi, nàng đã lén truyền âm cho Hạ Kinh Vũ, Hạ Kinh Vũ cũng đã sẵn sàng phối hợp.
Đáng tiếc kế hoạch của nàng mặc dù không tệ, nhưng bỗng đâu lại xuất hiện một vị cường giả khác, khiến cho hy vọng chạy trốn của bọn họ trở thành tuyệt vọng.
Người này... Cao Hồng lén lút quan võ giả có bộ dáng như tướng quân kia, kết hợp với lối xưng hô của Bạch Chính Sơ vừa rồi, lập tức biết rõ thân phận của đối phương.
Thống lĩnh thủ vệ Tử Tinh Thành - Lộ Thiên Phong!
- Cuối cùng cũng xuất hiện một người ra dáng một chút. Từ trong phòng, giọng điệu cao cao tại thượng của Dương Khai vẫn như cũ truyền ra, tựa như không xem Lộ Thiên Phong ra gì vậy.
Nghe vậy, trên mặt Lộ Thiên Phong hiện lên vẻ không vui, hừ lạnh nói: - "Ra dáng một chút" sao? Các hạ thật là mạnh miệng đó.
- Mạnh miệng hay không, ngươi cứ thử một chút thì biết. Dương Khai cười hắc hắc.
- Bằng hữu rốt cuộc là ai, vì sao lại có hành động như vậy ở Tử Tinh Thành ta? Lộ Thiên Phong nhướng mày, không ngờ lại không nổi giận, mà chỉ cẩn thận thăm dò.
Đối phương có thể tu luyện đến Hư Vương Cảnh, hiển nhiên không phải là kẻ ngốc, nếu đã biết nơi này là Tử Tinh Thành mà còn dám làm càn, cũng không thèm chú ý tới hắn, thì không thể nghi ngờ là người có thực lực mạnh mẽ hoặc là có chỗ dựa hùng hậu.
Lộ Thiên Phong thân là thống lĩnh thủ vệ, làm sao lại không nghĩ tới điều này chứ?
Cho nên hắn cũng tỏ ra hết sức cảnh giác.
- Muốn biết ta là ai thì lăn xuống đây nói chuyện với ta, ngươi đứng chỗ cao như vậy không thấy mệt mỏi sao?
Sắc mặt Lộ Thiên Phong lạnh lùng nói: - Các hạ đang gây hấn với Lộ mỗ sao?
- Thế nào? Lộ thống lĩnh không dám hả?
- Tức cười! Lộ Thiên Phong cười lớn nói: - Ngươi tưởng bản thống lĩnh không nhận ra mánh khóe trẻ con của ngươi sao? Nhưng... nếu như ngươi đã không sợ hãi, thì bản thống lĩnh cũng muốn nhìn thử xem rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào, nhưng nếu ngươi giả thần giả quỷ, hắc hắc... vậy thì đừng trách Lộ mỗ không khách khí với ngươi.
Nói rồi, hắn liền vung ngang trường thương ra trước người, toàn thân tỏa ra khí thế ngất trời, từng bước một đi xuống phía dưới.
Mọi người đều không dám thở mạnh, căng mắt nhìn cơn phong ba bão táp sắp xảy ra, dù sao đây cũng là xung đột giữa hai vị cường giả Hư Vương Cảnh, làm gì đã có ai từng thấy qua chứ?
Không bao lâu, Lộ Thiên Phong đã tới trước cửa phòng của hắn, mạnh dạn đẩy cửa bước vào.
" Keét" một tiếng... cửa phòng lần nữa đóng lại.
Phòng trong im bặt, bên ngoài phòng xuống ngay cả một chiếc châm rơi cũng có thể nghe được...
Không có tiếng đánh nhau, thậm chí ngay cả tiếng đôi co cũng không có.
Bầu không khí khá quỷ dị khiến mọi người gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập từ trong lồng ngực của mình truyền ra, Bạch Chính Sơ thì vểnh tai lên, chăm chú lắng nghe xem có động tĩnh gì không.
Nhóm người Ngũ Phương Thương Hội ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau thời gian uống cạn một chung trà, cửa phòng lại lần nữa mở ra.
Lộ Thiên Phong mang theo vẻ mặt nghiêm trọng bước ra, trước mặt bao người, xoay người cẩn thận đóng cửa lại, rồi khom người nói: - Nếu vậy, đại nhân sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai tại hạ lại đến thăm ngài.
- Không cần, bổn tọa thích yên tĩnh một mình. Âm thanh của Dương Khai Phòng từ trong truyền ra.
- Vâng! Lộ Thiên Phong cung kính đáp.
- Ừm, các ngươi lui xuống trước đi. À phải rồi, hậu viện của Ngũ Phương Thương Hội bị thuộc hạ của ngươi náo loạn phá hủy...
- Đại nhân yên tâm, chắc chắn tại hạ sẽ cho đại nhân một một câu trả lời hài lòng. Lộ Thiên Phong trịnh nói.
- Những người bị đả thương...
- Tại hạ sẽ nghiêm túc xử lý!
- Vậy thì tốt!
Phòng trong không truyền ra âm thanh gì nữa. Lộ Thiên Phong xoay người, vẻ mặt hết sức trịnh trọng, trang nghiêm.
Mọi người đều há hốc miệng, vẻ mặt tỏ ra không thể tưởng tượng nổi.
Đây... đây là cái tình huống gì vậy?
Thống lĩnh thủ vệ Tử Tinh Thành - Lộ Thiên Phong, một đại nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, hoành hành một cõi, không ngờ lại cung kính với người trong phòng kia như thế. Nếu vậy thì người kia có lai lịch gì chứ?
Nguyên một đám người của Ngũ Phương Thương Hội gần như đều mất đi khả năng suy xét, nam nhân đầu trọc Diêu Khánh thì liên tục dụi mắt, nghĩ rằng không biết có phải là do mình bị thương mà dẫn tới hoa mắt hay không.
- Thống lĩnh... Thống lĩnh đại nhân...
Bạch Chính Sơ cúi đầu khom lưng bước lên đón.
Lộ Thiên Phong lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt rét lạnh khiến Bạch Chính Sơ rụt cổ lại, thầm cảm thấy không ổn.
- Chờ đó, ta sẽ tính sổ với ngươi sau! Lộ Thiên Phong nghiến răng, hừ lạnh nói.
Trong đầu Bạch Chính Sơ "ong" lên một tiếng, hoàn toàn mờ mịt không hiểu gì.
- Xin hỏi, ai là chủ nhân ở nơi này?
Lộ Thiên Phong xoay mặt lại, đổi thành vẻ tươi cười thân thiết, ôn hòa chắp tay về phía đám người Cao Hồng hỏi, trong nụ cười kia còn thấp thoáng ẩn chứa vẻ lấy lòng trong đó.
Đám người Ngũ Phương Thương Hội không kịp phản ứng, đứng ngây người tại chỗ.
Mãi đến khi Lộ Thiên Phong kiên nhẫn hỏi lại lần nữa, Cao Hồng mới giật mình, đặt Hoa U Mộng xuống, để nàng tựa lên bả vai của mình rồi nói: - Đây là hội trưởng của thương hội chúng ta, Lộ thống lĩnh có gì chỉ giáo?
- Không dám, không dám! Lộ Thiên Phong xoa xoa tay, bí bảo trường thương ở trên tay trước đó không biết đã được thu về từ lúc nào, cười ha hả nhìn Hoa U Mộng rồi nhẹ nhàng hỏi: - Xin hỏi vị phu nhân này xưng hô như thế nào?
Hoa U Mộng dịu dàng đáp: - Thiếp tên là Hoa U Mộng, Thống lĩnh đại nhân cứ gọi thẳng tên ta là được, mong đại nhân thứ tội, hiện giờ thân thể thiếp đang bất ổn, không thể hành lễ được.
- Thì ra là Hoa hội trưởng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!
Lộ Thiên Phong tỏ ra hết sức bất ngờ, tựa như danh tiếng của Hoa U Mộng như sấm đánh bên tai thật sự vậy, khiến Hoa U Mộng choáng váng một trận. Lộ Thiên Phong lại làm ra vẻ như không thấy, vẫn như cũ cười ha hả nói: - Hoa hội trưởng, Ngũ... Ngũ...
- Ngũ Phương Thương Hội! Bạch Chính Sơ ở bên cạnh vội vàng nhắc nhở.
- Đúng đúng, Hoa hội trưởng, Ngũ Phương Thương Hội Lộ mỗ đã nghe nhắc tới, làm ăn uy tín, không gạt già trẻ, quả thật là một hình mẫu trong các thương hội, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền mà, ha ha ha!
Một tràng những lời tâng bốc được tuôn ra, khiến mặt Hoa U Mộng đỏ rần.
Vẻ mặt của đám người Cao Hồng cũng cực kỳ mất tự nhiên.
Thương hội nhà mình như thế nào, bọn họ là người hiểu rõ nhất, Ngũ Phương Thương Hội thế lực đơn độc, làm ăn không lớn, võ giả cũng không nhiều lắm, một thương hội như vậy trong khắp Tử Tinh Thành trong không có một vạn cũng tới 8 ngàn. Mà Lộ Thiên Phong là nhân vật cỡ nào cơ chứ? Đó chính là thống lĩnh thủ vệ cao cao tại thượng, sao có thế biết rõ về thương hội như vậy chứ. Cái danh hiệu thương hội mẫu mực được quy chụp kia khiến cho bọn họ cảm thấy nặng nề, không ngóc đầu lên nổi.
Có điều, mọi người đều biết, thái độ của Lộ Thiên Phong trước và sau thay đổi như vậy, đều có quan hệ với người thanh niên trong phòng kia!
Vũ Luyện Điên Phong
Đánh giá:
Truyện Vũ Luyện Điên Phong
Story
Chương 1844: Ngưỡng mộ đại danh đã lâu
10.0/10 từ 16 lượt.