Vũ Luyện Điên Phong
Chương 1810: Rời núi
Hơn một tháng sau, Dương Khai gương mặt mừng rỡ nhìn khu vực rộng lớn trước mặt, chỗ này với Bất Lão Thụ làm trung tâm, đã được hắn trồng rất nhiều linh thảo diệu dược.
Những linh thảo diệu dược này bất kể trạng thái trước đó thế nào, dưới sự tưới nhuần của sinh cơ Bất Lão Thụ, lại hoàn toàn sống lại.
Trong phạm vi chu vi trăm dặm, nghiễm nhiên đã tạo thành một mảnh vườn thuốc.
- Xem ra sau này nếu đào được thứ gì, đều có thể trồng ở chỗ này, đợi cho khi nào muốn sử dụng thì có thể lấy. Được rồi, cứ như vậy, cũng có thể bảo tồn được tính hoàn chỉnh của dược hiệu ở mức độ tốt nhất.
Dương Khai vui sướng vô cùng.
Tiếp đó, Dương Khai lại tung ra vô số thánh tinh, dùng sức mạnh nắm đấm của mình đấm thành phấn vụn, khiến năng lượng trong thánh tinh tràn đầy mảnh không gian này.
Bất Lão Thụ tuy rằng sinh cơ cuồn cuộn, đủ để tưới nhuần một Tiểu Huyền Giới, nhưng trồng linh thảo diệu dược lại cần linh khí thiên địa để sinh trưởng.
Sau này chỉ sợ là hao tốn thánh tinh sẽ không ít.
Làm xong những thứ này, Dương Khai lại tranh thủ thời gian dò xét tính huống Huyền Không đại lục một chút.
Trong khoảng thời gian này, hắn cứ cách một hồi lại dò xét một phen, phát hiện quá trình luyện hóa của pháp thân vô cùng thuận lợi, giờ này cả Huyền Không đại lục đã thu nhỏ hơn một nửa, thạch nhân khổng lồ vắt ngang trong hư không kia cũng lộ ra thân thể cao lớn, cho người một loại cảm giác bị áp bức vô cùng mãnh liệt.
Nhưng càng về sau, luyện hóa càng khó, cũng không biết cuối cùng pháp thân có thể luyện hóa Huyền Không đại lục thành hình dáng thế nào.
Dương Khai không quá quan tâm, mà khoanh chân ngồi trong vườn thuốc, lặng lẽ ngửi dược hương từ bốn phương tám hướng truyền đến, sau đó lấy ra một thứ tròn tròn từ trong nhẫn không gian.
Nội đan Kinh Không Thú!
Hắn trước kia sở dĩ đáp ứng La Lam đi Thất Lạc Chi Địa, cũng là bởi vì muốn lấy được nội đan Kinh Không Thú.
Kinh Không Thú là dị thú thượng cổ, tinh thông lực lượng không gian bẩm sinh, là trợ giúp khó có thể tưởng tượng đối với võ giả tu luyện lực lượng không gian như Dương Khai.
Trong Thất Lạc Chi Địa, lốc xoáy không gian hắn luyện hóa kia khiến lực lượng không gian của bản thân tăng mạnh, nếu có thể có được ý cảnh cùng huyền bí tích chứa trong nội đan Kinh Không Thú, hắn tuyệt đối có thể tiến thêm một bước nữa.
Lấy ra Tử Hư Đỉnh, Dương Khai tế ra thần thức chi hỏa.
Hắn phải luyện chế nội đan Kinh Không Thú thành linh đan uống, như vậy, thì có thể bảo đảm hấp thu năng lượng nội đan ở mức độ lớn nhất.
Cũng may tại một trang Thượng Cổ Đan Phương trong Đan Đạo Chân Giải có ghi lại, chính là lợi dụng nội đan Kinh Không Thú làm vật liệu luyện chế chính, hơn nữa những phụ liệu khác hắn cũng không thiếu.
Thời gian thoáng một cái đã là hai tháng sau.
Bên ngoài Huyền Không đại lục, Quỷ Tổ chau mày, sắc mặt không phải rất tốt, trong lòng cũng chỉ là lẩm bẩm.
Kể từ ngày hắn cảm nhận được động tĩnh Dương Khai tấn thăng đến bây giờ, đã qua hơn ba tháng. Nhưng cho tới bây giờ, Dương Khai cũng vẫn chưa xuất hiện.
Hắn không phải là tấn thăng thất bại, chết dưới thiên địa thanh tẩy rồi chứ? Đó có lẽ là trời ghen với anh tài.
Thời khắc này, Quỷ Tổ đứng một mình lẻ loi trong hư không, sâu trong nội tâm thấp thỏm lo âu, dù sao hắn vừa mới đáp ứng Dương Khai gia nhập Lăng Tiêu Tông, chuẩn bị mượn năng lực đại sư luyện đan cấp Hư Vương của Lăng Tiêu Tông để tăng thực lực, nếu Dương Khai cứ như vậy bỏ mình, vậy hắn nên đi đâu tìm Lăng Tiêu Tông? Đến Lăng Tiêu Tông ở đâu hắn cũng không biết.
Mà Nghê Quảng và Tuyết Nguyệt từ hai tháng trước đã rời đi.
Nghê Quảng quá nhiều việc, không thể cứ chờ ở chỗ này, chờ đợi vất vả nhiều ngày qua không có kết quả, chỉ có thể tạm thời trở về Hằng La Thương Hội.
Tuyết Nguyệt thật ra muốn lưu lại, nhưng Nghê Quảng sao có thể yên tâm khiến nàng một mình ở lại chỗ này? Cho dù có Quỷ Tổ hỗ trợ cũng không được, cuối cùng không để ý tới phản đối kịch liệt của Tuyết Nguyệt, trực tiếp đưa nàng rời đi.
- Sống hay chết, ngươi cũng cần phải nói với ta một tiếng chứ. Quỷ Tổ thấp thỏm lo âu, hận không thể lần nữa vọt vào Huyền Không đại lục tìm hiểu đến cùng.
Bên kia, đám người Tử Long cũng rất kiên nhẫn, luôn chờ đợi.
Nhưng thời khắc này, sắc mặt của bọn họ cũng rất khó coi.
Bọn họ cảm thấy nhất định Dương Khai đã bỏ mạng, nếu không làm sao có thể một mực trốn tránh không ra? Dương Khai có chết hay không, bọn họ không quan tâm chút nào, nhưng là Bất Lão Thụ trên người hắn
- Tên hỗn đản này! Tử Đông Lai tức giận chửi.
- Tử huynh, Hứa huynh, Khổng mổ cáo từ trước. Khổng Pháp nghĩ một chút, hướng về phía Hứa Nguy và Tử Long lên tiếng.
Hắn thật sự là không có kiên nhẫn để tiếp tục chờ ở chỗ này.
Hứa Nguy dùng ánh mắt ảm đạm không ánh sáng liếc nhìn Khổng Pháp một cái, mở miệng, dường như là muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ là thở dài một tiếng.
Bị Phá Không Toa rút mất lực lượng căn nguyên, Hứa Nguy thiếu chút nữa không còn chút tinh lực mà bỏ mạng, thời gian mấy tháng sau, hắn cũng không thể khôi phục lại, hắn giờ này thoạt nhìn nghiễm nhiên sắp đến thời điểm đèn hết dầu.
Hứa Nguy không để ý hắn, Tử Long sao để ý hắn chứ? Chỉ là khẽ hừ lạnh một tiếng.
Khổng Pháp tự chuốc lấy điều không vui, ngượng ngùng cười, định tế ra Tinh Toa rời đi.
Nhưng chính vào lúc này, dị biến nổi lên.
Trong tinh không vốn dĩ vô cùng yên lặng, bỗng nhiên xuất hiện một cỗ dao động lực lượng không bình thường.
Thân mình Khổng Pháp ngây tại chỗ, ngạc nhiên nhìn vị trí kia, chau mày.
Ngay sau đó, dao động lực lượng càng ngày càng mạnh, không đến ba hơi thở, ở đó lại xuất hiện một lốc xoáy.
- HảHỗn loạn lốc xoáy? Khổng Pháp cả kinh thất sắc, những người khác cũng sắc mặt đại biến, mạnh như Quỷ Tổ và Tử Long cũng vội vàng thúc giục thánh nguyên, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Một bóng người bỗng nhiên hiện ra từ trong lốc xoáy kia.
- Hả! Tử Đông Lai quát to một tiếng, cẩn thận nhìn chằm chằm bóng người kia, ngay sau đó, hắn la lên hưng phấn: - Ra rồi, ra rồi, tên hỗn đản kia ra rồi!
Bóng người đi ra từ trong lốc xoáy không phải Dương Khai thì là ai?
Trong khoảnh khắc, ánh mắt mọi người cũng biến thành lửa nóng, đủ để xuyên thủng hư không kia.
- Tiểu tử ngươi quả nhiên không chết! Quỷ Tổ cười lớn, hắc khí trên người cũng trầm bổng bất định, thể hiện rõ kích động từ sâu trong nội tâm hắn.
- Dù sao cũng đã ra rồi, vậy theo lão phu một chuyến! Tử Long vừa nhìn thấy khuôn mặt Dương Khai, liền lập tức ra tay. Trên người hiện lên quang hoa màu tím, bất chợt đưa đến trước mặt Dương Khai, một tay tóm về phía hắn, miếng nói: - Thứ chí bảo Bất Lão Thụ không phải là kẻ mạt hạng như ngươi có thể có.
- Dám chạm vào tông chủ của bổn tông, đã hỏi qua lão phu một tiếng chưa? Quỷ Tổ hừ lạnh một tiếng, thân hình hóa thành một đạo hắc khí, trong chớp mắt chắn trước mặt Dương Khai, hơn vạn quỷ của Vạn Hồn Phiên trỗi dậy, một cỗ lực lượng tinh thuần mà kỳ lạ và tàn bạo xuyên thẳng vào trong đầu óc Tử Long.
- Hừ, chút tài mọn! Tử Long như núi bất động, ánh sáng màu tím trên người càng thêm chói mắt.
Hắc khí cảnh của Quỷ Tổ bị ép, liên tiếp lùi về phía sau.
- HừCoi thường lão phu? Ngươi quá tự đắc rồi. Trong miệng Quỷ Tổ kêu khẽ một câu, Vạn Hồn Phiên trực tiếp biến thành màn đen che trời, bao phủ lấy Tử Long.
- Cái gì? Tử Long lúc này cũng kinh ngạc không ít, hắn chưa bao giờ cùng Quỷ Tổ tranh đấu, mặc dù biết đối phương là tu vi Hư Vương lưỡng tầng cảnh, cũng không kém mình bao nhiêu, nhưng sau khi tranh đấu mới phát hiện, quỷ khí dày đặc của lão già này khó chịu hơn so với Nghê Quảng.
- Dương tiểu tử, còn không mau chạy! Giọng Quỷ Tổ truyền ra từ trong màn đen, - Lão phu thay ngươi cản một trận, ngươi có thể chạy được bao xa thì chạy!
- Hà hà Chư vị thật là kiên nhẫn. Dương Khai sau khi đi ra khỏi lốc xoáy, nhìn xung quanh một chút, rất nhanh hiểu rõ thế cục trước mặt. Nhưng gương mặt hắn bình yên như thường đứng tại chỗ, cũng không có ý muốn lập tức trốn chạy.
- Muốn chạy? Vẻ tàn khốc trên mặt Tử Đông Lai thoáng lên một cái, phất tay nói: - Hứa Nguy, bắt hắn cho ta.
Hứa Nguy tuy rằng thoạt nhìn bị hành hạ không còn hình người, nhưng dù gì cũng là Hư Vương Cảnh, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, Tử Đông Lai đương nhiên là muốn khiến hắn ra tay.
Hứa Nguy không dám cãi lời, mặt lạnh vọt tới Dương Khai, thần sắc dữ tợn thét lên: - Chính là ngươi, chính là tên khốn nạn ngươi, nếu không phải ngươi, lão phu sao có thể rơi xuống ruộng như thế này?
Hắn bị Tử Đông Lai thu phục, đại đa số nguyên nhân là bởi vì tại Thất Lạc Chi Địa bị Dương Khai đánh lén một cái, dẫn tới hắn bị thương nặng, nếu không, hắn sao có thể bị vài ba câu của Tử Long liền giải quyết xong?
Cường giả Hư Vương Cảnh, ai không kiêu ngạo chí cực chứ? Sao có thể cam tâm làm nô bộc cho người khác, để người khác sai khiến?
Nhất là điều khiển mình lại là một tiểu tử mao đầu Phản Hư Cảnh!
Chỉ đơn giản là như vậy cũng không sao, sau đó trong quá trình bị Dương Khai truy đuổi, Hứa Ngụy liền bị Phá Không Toa rút lượng lớn lực lượng căn nguyên, cả người phút chốc biến thành lão già.
Tất cả những điều này đều bởi vì nguyên cớ Dương Khai, Hứa Nguy không giám trút giận về phía Tử Long và Tử Đông Lai, chỉ có thể đem tức giận trút xuống Dương Khai.
Cho nên sau khi nghe được mệnh lệnh của Tử Đông Lai, hắn lập tức xông lên, không chút do dự bộc phát một đòn toàn lực, bạo phát ra toàn bộ trạng thái hiện tại của mình.
Hư không chấn động, một đòn toàn lực của cường giả Hư Vương Cảnh, không phải chuyện đùa, đó dường như là có thể đánh xuyên qua cả hư không.
Hứa Nguy là muốn mạng Dương Khai.
Dù sao thứ cha con Tử Long để ý chỉ là Bất Lão Thụ, Dương Khai chết hay không đều không quan hệ gì, giết hắn, từ trong nhẫn không gian của hắn có thể tìm thấy Bất Lão Thụ!
Hào quang chói mắt lóe lên, toàn thân Hứa Nguy dường như biến thành một mặt trời nhỏ, ầm ầm giáng xuống đầu đầu Dương Khai.
Tử Đông Lai không khỏi mi mắt co rụt lại, trên mặt trào ra một tia kiêng kỵ, mấy ngày này, thái độ của hắn đối với Hứa Nguy có thể nói là cực kỳ ác liệt, chỉ với việc Hứa Nguy bị điều khiển, mà không dám oán hận câu nào, khiến Tử Đông Lai cảm thấy Hư Vương Cảnh mà hắn biết chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi.
Nhưng sau khi nhìn thấy một đòn bạo phát toàn lực này của Hứa Nguy, hắn mới biết suy nghĩ của mình có vấn đề.
Một đòn như vậy, trong thời gian ngắn cũng có thể giết chết mười mấy người như hắn.
- Tên khốn kia chết chắc rồi! Trong lòng Tử Đông Lai thầm khoái chí.
Trừ bỏ đi đối thủ cạnh tranh lớn nhất này, thì chỉ còn Tuyết Nguyệt và Cổ Kiếm Tâm có thể so sánh cùng hắn, bản thân hắn nếu lại áp chế Tuyết Nguyệt và Cổ Kiếm Tâm, thì hắn có thể trở thành vua của thế hệ trẻ trong Tinh Vực!
Suy nghĩ miên man, khóe miệng Tử Đông Lai cười lạnh lùng.
- Bí thuật, Trục Xuất! Thanh âm nhàn nhạt bỗng phun ra từ trong miệng Dương Khai, đối mặt với một đòn kinh thiên động địa của Hứa Nguy, thần sắc của hắn không thay đổi, thậm chí cũng không có ý né tránh, mà giơ một tay lên, bao trùm qua Hứa Nguy.
Tay nghênh đón kia, tản ra dao động lực lượng huyền diệu, càng ngày càng lớn trong mắt Hứa Nguy, dường như biến thành thiên địa, che đi ánh sáng trong mắt hắn, khiến những gì hắn thấy chỉ có một mảnh đen tối hỗn độn.
- Cái gì? Hứa Nguy hoảng sợ kinh hô.
Hào quang chói mắt trong nháy mắt bị tiêu diệt, Hứa Nguy kinh ngạc nhìn Dương Khai ở phía trước không xa, không thể tin được nhìn về phía trước, con ngươi như sắp rơi ra ngoài.
Hắn hoàn toàn không biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một đòn toàn lực kinh thiên của mình rõ ràng đánh ra, nhưng Dương Khai lại không bị thương chút nào, thậm chí cả tóc đều không có chút rối loạn.
Dường như đòn kia đánh vào một không gian khác vậy.
Vũ Luyện Điên Phong
Những linh thảo diệu dược này bất kể trạng thái trước đó thế nào, dưới sự tưới nhuần của sinh cơ Bất Lão Thụ, lại hoàn toàn sống lại.
Trong phạm vi chu vi trăm dặm, nghiễm nhiên đã tạo thành một mảnh vườn thuốc.
- Xem ra sau này nếu đào được thứ gì, đều có thể trồng ở chỗ này, đợi cho khi nào muốn sử dụng thì có thể lấy. Được rồi, cứ như vậy, cũng có thể bảo tồn được tính hoàn chỉnh của dược hiệu ở mức độ tốt nhất.
Dương Khai vui sướng vô cùng.
Tiếp đó, Dương Khai lại tung ra vô số thánh tinh, dùng sức mạnh nắm đấm của mình đấm thành phấn vụn, khiến năng lượng trong thánh tinh tràn đầy mảnh không gian này.
Bất Lão Thụ tuy rằng sinh cơ cuồn cuộn, đủ để tưới nhuần một Tiểu Huyền Giới, nhưng trồng linh thảo diệu dược lại cần linh khí thiên địa để sinh trưởng.
Sau này chỉ sợ là hao tốn thánh tinh sẽ không ít.
Làm xong những thứ này, Dương Khai lại tranh thủ thời gian dò xét tính huống Huyền Không đại lục một chút.
Trong khoảng thời gian này, hắn cứ cách một hồi lại dò xét một phen, phát hiện quá trình luyện hóa của pháp thân vô cùng thuận lợi, giờ này cả Huyền Không đại lục đã thu nhỏ hơn một nửa, thạch nhân khổng lồ vắt ngang trong hư không kia cũng lộ ra thân thể cao lớn, cho người một loại cảm giác bị áp bức vô cùng mãnh liệt.
Nhưng càng về sau, luyện hóa càng khó, cũng không biết cuối cùng pháp thân có thể luyện hóa Huyền Không đại lục thành hình dáng thế nào.
Dương Khai không quá quan tâm, mà khoanh chân ngồi trong vườn thuốc, lặng lẽ ngửi dược hương từ bốn phương tám hướng truyền đến, sau đó lấy ra một thứ tròn tròn từ trong nhẫn không gian.
Nội đan Kinh Không Thú!
Hắn trước kia sở dĩ đáp ứng La Lam đi Thất Lạc Chi Địa, cũng là bởi vì muốn lấy được nội đan Kinh Không Thú.
Kinh Không Thú là dị thú thượng cổ, tinh thông lực lượng không gian bẩm sinh, là trợ giúp khó có thể tưởng tượng đối với võ giả tu luyện lực lượng không gian như Dương Khai.
Trong Thất Lạc Chi Địa, lốc xoáy không gian hắn luyện hóa kia khiến lực lượng không gian của bản thân tăng mạnh, nếu có thể có được ý cảnh cùng huyền bí tích chứa trong nội đan Kinh Không Thú, hắn tuyệt đối có thể tiến thêm một bước nữa.
Lấy ra Tử Hư Đỉnh, Dương Khai tế ra thần thức chi hỏa.
Hắn phải luyện chế nội đan Kinh Không Thú thành linh đan uống, như vậy, thì có thể bảo đảm hấp thu năng lượng nội đan ở mức độ lớn nhất.
Cũng may tại một trang Thượng Cổ Đan Phương trong Đan Đạo Chân Giải có ghi lại, chính là lợi dụng nội đan Kinh Không Thú làm vật liệu luyện chế chính, hơn nữa những phụ liệu khác hắn cũng không thiếu.
Thời gian thoáng một cái đã là hai tháng sau.
Bên ngoài Huyền Không đại lục, Quỷ Tổ chau mày, sắc mặt không phải rất tốt, trong lòng cũng chỉ là lẩm bẩm.
Kể từ ngày hắn cảm nhận được động tĩnh Dương Khai tấn thăng đến bây giờ, đã qua hơn ba tháng. Nhưng cho tới bây giờ, Dương Khai cũng vẫn chưa xuất hiện.
Hắn không phải là tấn thăng thất bại, chết dưới thiên địa thanh tẩy rồi chứ? Đó có lẽ là trời ghen với anh tài.
Thời khắc này, Quỷ Tổ đứng một mình lẻ loi trong hư không, sâu trong nội tâm thấp thỏm lo âu, dù sao hắn vừa mới đáp ứng Dương Khai gia nhập Lăng Tiêu Tông, chuẩn bị mượn năng lực đại sư luyện đan cấp Hư Vương của Lăng Tiêu Tông để tăng thực lực, nếu Dương Khai cứ như vậy bỏ mình, vậy hắn nên đi đâu tìm Lăng Tiêu Tông? Đến Lăng Tiêu Tông ở đâu hắn cũng không biết.
Mà Nghê Quảng và Tuyết Nguyệt từ hai tháng trước đã rời đi.
Nghê Quảng quá nhiều việc, không thể cứ chờ ở chỗ này, chờ đợi vất vả nhiều ngày qua không có kết quả, chỉ có thể tạm thời trở về Hằng La Thương Hội.
Tuyết Nguyệt thật ra muốn lưu lại, nhưng Nghê Quảng sao có thể yên tâm khiến nàng một mình ở lại chỗ này? Cho dù có Quỷ Tổ hỗ trợ cũng không được, cuối cùng không để ý tới phản đối kịch liệt của Tuyết Nguyệt, trực tiếp đưa nàng rời đi.
- Sống hay chết, ngươi cũng cần phải nói với ta một tiếng chứ. Quỷ Tổ thấp thỏm lo âu, hận không thể lần nữa vọt vào Huyền Không đại lục tìm hiểu đến cùng.
Bên kia, đám người Tử Long cũng rất kiên nhẫn, luôn chờ đợi.
Nhưng thời khắc này, sắc mặt của bọn họ cũng rất khó coi.
Bọn họ cảm thấy nhất định Dương Khai đã bỏ mạng, nếu không làm sao có thể một mực trốn tránh không ra? Dương Khai có chết hay không, bọn họ không quan tâm chút nào, nhưng là Bất Lão Thụ trên người hắn
- Tên hỗn đản này! Tử Đông Lai tức giận chửi.
- Tử huynh, Hứa huynh, Khổng mổ cáo từ trước. Khổng Pháp nghĩ một chút, hướng về phía Hứa Nguy và Tử Long lên tiếng.
Hắn thật sự là không có kiên nhẫn để tiếp tục chờ ở chỗ này.
Hứa Nguy dùng ánh mắt ảm đạm không ánh sáng liếc nhìn Khổng Pháp một cái, mở miệng, dường như là muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ là thở dài một tiếng.
Bị Phá Không Toa rút mất lực lượng căn nguyên, Hứa Nguy thiếu chút nữa không còn chút tinh lực mà bỏ mạng, thời gian mấy tháng sau, hắn cũng không thể khôi phục lại, hắn giờ này thoạt nhìn nghiễm nhiên sắp đến thời điểm đèn hết dầu.
Hứa Nguy không để ý hắn, Tử Long sao để ý hắn chứ? Chỉ là khẽ hừ lạnh một tiếng.
Khổng Pháp tự chuốc lấy điều không vui, ngượng ngùng cười, định tế ra Tinh Toa rời đi.
Nhưng chính vào lúc này, dị biến nổi lên.
Trong tinh không vốn dĩ vô cùng yên lặng, bỗng nhiên xuất hiện một cỗ dao động lực lượng không bình thường.
Thân mình Khổng Pháp ngây tại chỗ, ngạc nhiên nhìn vị trí kia, chau mày.
Ngay sau đó, dao động lực lượng càng ngày càng mạnh, không đến ba hơi thở, ở đó lại xuất hiện một lốc xoáy.
- HảHỗn loạn lốc xoáy? Khổng Pháp cả kinh thất sắc, những người khác cũng sắc mặt đại biến, mạnh như Quỷ Tổ và Tử Long cũng vội vàng thúc giục thánh nguyên, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Một bóng người bỗng nhiên hiện ra từ trong lốc xoáy kia.
- Hả! Tử Đông Lai quát to một tiếng, cẩn thận nhìn chằm chằm bóng người kia, ngay sau đó, hắn la lên hưng phấn: - Ra rồi, ra rồi, tên hỗn đản kia ra rồi!
Bóng người đi ra từ trong lốc xoáy không phải Dương Khai thì là ai?
Trong khoảnh khắc, ánh mắt mọi người cũng biến thành lửa nóng, đủ để xuyên thủng hư không kia.
- Tiểu tử ngươi quả nhiên không chết! Quỷ Tổ cười lớn, hắc khí trên người cũng trầm bổng bất định, thể hiện rõ kích động từ sâu trong nội tâm hắn.
- Dù sao cũng đã ra rồi, vậy theo lão phu một chuyến! Tử Long vừa nhìn thấy khuôn mặt Dương Khai, liền lập tức ra tay. Trên người hiện lên quang hoa màu tím, bất chợt đưa đến trước mặt Dương Khai, một tay tóm về phía hắn, miếng nói: - Thứ chí bảo Bất Lão Thụ không phải là kẻ mạt hạng như ngươi có thể có.
- Dám chạm vào tông chủ của bổn tông, đã hỏi qua lão phu một tiếng chưa? Quỷ Tổ hừ lạnh một tiếng, thân hình hóa thành một đạo hắc khí, trong chớp mắt chắn trước mặt Dương Khai, hơn vạn quỷ của Vạn Hồn Phiên trỗi dậy, một cỗ lực lượng tinh thuần mà kỳ lạ và tàn bạo xuyên thẳng vào trong đầu óc Tử Long.
- Hừ, chút tài mọn! Tử Long như núi bất động, ánh sáng màu tím trên người càng thêm chói mắt.
Hắc khí cảnh của Quỷ Tổ bị ép, liên tiếp lùi về phía sau.
- HừCoi thường lão phu? Ngươi quá tự đắc rồi. Trong miệng Quỷ Tổ kêu khẽ một câu, Vạn Hồn Phiên trực tiếp biến thành màn đen che trời, bao phủ lấy Tử Long.
- Cái gì? Tử Long lúc này cũng kinh ngạc không ít, hắn chưa bao giờ cùng Quỷ Tổ tranh đấu, mặc dù biết đối phương là tu vi Hư Vương lưỡng tầng cảnh, cũng không kém mình bao nhiêu, nhưng sau khi tranh đấu mới phát hiện, quỷ khí dày đặc của lão già này khó chịu hơn so với Nghê Quảng.
- Dương tiểu tử, còn không mau chạy! Giọng Quỷ Tổ truyền ra từ trong màn đen, - Lão phu thay ngươi cản một trận, ngươi có thể chạy được bao xa thì chạy!
- Hà hà Chư vị thật là kiên nhẫn. Dương Khai sau khi đi ra khỏi lốc xoáy, nhìn xung quanh một chút, rất nhanh hiểu rõ thế cục trước mặt. Nhưng gương mặt hắn bình yên như thường đứng tại chỗ, cũng không có ý muốn lập tức trốn chạy.
- Muốn chạy? Vẻ tàn khốc trên mặt Tử Đông Lai thoáng lên một cái, phất tay nói: - Hứa Nguy, bắt hắn cho ta.
Hứa Nguy tuy rằng thoạt nhìn bị hành hạ không còn hình người, nhưng dù gì cũng là Hư Vương Cảnh, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, Tử Đông Lai đương nhiên là muốn khiến hắn ra tay.
Hứa Nguy không dám cãi lời, mặt lạnh vọt tới Dương Khai, thần sắc dữ tợn thét lên: - Chính là ngươi, chính là tên khốn nạn ngươi, nếu không phải ngươi, lão phu sao có thể rơi xuống ruộng như thế này?
Hắn bị Tử Đông Lai thu phục, đại đa số nguyên nhân là bởi vì tại Thất Lạc Chi Địa bị Dương Khai đánh lén một cái, dẫn tới hắn bị thương nặng, nếu không, hắn sao có thể bị vài ba câu của Tử Long liền giải quyết xong?
Cường giả Hư Vương Cảnh, ai không kiêu ngạo chí cực chứ? Sao có thể cam tâm làm nô bộc cho người khác, để người khác sai khiến?
Nhất là điều khiển mình lại là một tiểu tử mao đầu Phản Hư Cảnh!
Chỉ đơn giản là như vậy cũng không sao, sau đó trong quá trình bị Dương Khai truy đuổi, Hứa Ngụy liền bị Phá Không Toa rút lượng lớn lực lượng căn nguyên, cả người phút chốc biến thành lão già.
Tất cả những điều này đều bởi vì nguyên cớ Dương Khai, Hứa Nguy không giám trút giận về phía Tử Long và Tử Đông Lai, chỉ có thể đem tức giận trút xuống Dương Khai.
Cho nên sau khi nghe được mệnh lệnh của Tử Đông Lai, hắn lập tức xông lên, không chút do dự bộc phát một đòn toàn lực, bạo phát ra toàn bộ trạng thái hiện tại của mình.
Hư không chấn động, một đòn toàn lực của cường giả Hư Vương Cảnh, không phải chuyện đùa, đó dường như là có thể đánh xuyên qua cả hư không.
Hứa Nguy là muốn mạng Dương Khai.
Dù sao thứ cha con Tử Long để ý chỉ là Bất Lão Thụ, Dương Khai chết hay không đều không quan hệ gì, giết hắn, từ trong nhẫn không gian của hắn có thể tìm thấy Bất Lão Thụ!
Hào quang chói mắt lóe lên, toàn thân Hứa Nguy dường như biến thành một mặt trời nhỏ, ầm ầm giáng xuống đầu đầu Dương Khai.
Tử Đông Lai không khỏi mi mắt co rụt lại, trên mặt trào ra một tia kiêng kỵ, mấy ngày này, thái độ của hắn đối với Hứa Nguy có thể nói là cực kỳ ác liệt, chỉ với việc Hứa Nguy bị điều khiển, mà không dám oán hận câu nào, khiến Tử Đông Lai cảm thấy Hư Vương Cảnh mà hắn biết chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi.
Nhưng sau khi nhìn thấy một đòn bạo phát toàn lực này của Hứa Nguy, hắn mới biết suy nghĩ của mình có vấn đề.
Một đòn như vậy, trong thời gian ngắn cũng có thể giết chết mười mấy người như hắn.
- Tên khốn kia chết chắc rồi! Trong lòng Tử Đông Lai thầm khoái chí.
Trừ bỏ đi đối thủ cạnh tranh lớn nhất này, thì chỉ còn Tuyết Nguyệt và Cổ Kiếm Tâm có thể so sánh cùng hắn, bản thân hắn nếu lại áp chế Tuyết Nguyệt và Cổ Kiếm Tâm, thì hắn có thể trở thành vua của thế hệ trẻ trong Tinh Vực!
Suy nghĩ miên man, khóe miệng Tử Đông Lai cười lạnh lùng.
- Bí thuật, Trục Xuất! Thanh âm nhàn nhạt bỗng phun ra từ trong miệng Dương Khai, đối mặt với một đòn kinh thiên động địa của Hứa Nguy, thần sắc của hắn không thay đổi, thậm chí cũng không có ý né tránh, mà giơ một tay lên, bao trùm qua Hứa Nguy.
Tay nghênh đón kia, tản ra dao động lực lượng huyền diệu, càng ngày càng lớn trong mắt Hứa Nguy, dường như biến thành thiên địa, che đi ánh sáng trong mắt hắn, khiến những gì hắn thấy chỉ có một mảnh đen tối hỗn độn.
- Cái gì? Hứa Nguy hoảng sợ kinh hô.
Hào quang chói mắt trong nháy mắt bị tiêu diệt, Hứa Nguy kinh ngạc nhìn Dương Khai ở phía trước không xa, không thể tin được nhìn về phía trước, con ngươi như sắp rơi ra ngoài.
Hắn hoàn toàn không biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một đòn toàn lực kinh thiên của mình rõ ràng đánh ra, nhưng Dương Khai lại không bị thương chút nào, thậm chí cả tóc đều không có chút rối loạn.
Dường như đòn kia đánh vào một không gian khác vậy.
Vũ Luyện Điên Phong
Đánh giá:
Truyện Vũ Luyện Điên Phong
Story
Chương 1810: Rời núi
10.0/10 từ 16 lượt.