Vũ Luyện Điên Phong

Chương 157: Chuyện nhỏ thì nghe theo chàng, chuyện


Lại tiếp tục ba ngày tu luyện vô vị, buồn tẻ.


Kỳ thực hai ngày trước Dương Khai đã hoàn thành việc tu luyện của mình. Một nửa uy năng trời đất bị lấy đi tôi luyện huyết nhục và gân cốt, khiến cơ thể trở nên mạnh mẽ, đủ để chịu đựng được sự công kích của nguyên khí trong cảnh giới hiện tại. Còn có một nửa bị Ngạo Cốt Kim Thân hấp thu, không khác tình hình lần trước là mấy.


Nhưng Tô Nhan còn đang luyện hóa Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ, Dương Khai không dám lộn xộn, chỉ có thể cố nén dục vọng trong lòng, duy trì tư thế khó chịu này.


Ba ngày sau, lông mi khẽ chớp, Tô Nhan mở mắt ra, trong ánh mắt có sự vui sướng và hạnh phúc.


Tinh thần Dương Khai chấn động, hô hấp có phần thô trọng.


Hắn đã đói khát nhiều ngày, đợi đến lúc này, tâm trạng tiều tụy


Bốn mắt nhìn nhau,Tô Nhan nói:


- Cảm ơn chàng!


Lúc nàng mở mắt, nàng biết cơ thể của mình đã có một sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Luyện hóa Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ kia không chỉ bổ sung sự tổn thất khi nàng giúp Dương Khai mà còn khiến cho nguyên khí trong nội thể nàng tinh thuần không ít. Thêm thành quả lần song tu trước, tuy cảnh giới chưa thay đổi nhưng thực sự thực lực đã cao hơn khoảng ba bốn phần so với trước kia. Chân nguyên phát tán ra xương cốt toàn thân, không cần vận công, đã vận chuyển không ngừng. Mỗi tế bào trên cơ thể đều đắm chìm trong nguyên khí kia, hừng hực sức sống trước nay chưa từng có.


Khuôn mặt nàng bao phủ một hào quang thanh khiết, nhìn giống như tiên nữ trên trời vậy.


Cùng với lần song tu và luyện hóa Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ này, những vết tích lưu lại trên cơ thể nàng trong hai mươi năm nay đều đã biến mất hoàn toàn. Mỗi một tấc da thịt đều trắng như tuyết, nhẵn nhụi, căng bóng như lúc mới sinh ra.


- Giữa ta và nàng còn cần cảm ơn sao?


Dương Khai hơi thất thần. Tô Nhan của trước kia cho hắn một cảm giác cao quý lạnh lùng, Tô Nhan của bây giờ lại khiến hắn bất giác sinh ra một cảm giác xấu hổ. Cảm giác này sẽ không vì sự thân thiết của hai người mà biến mất.


Tô Nhan cũng hiểu ý, nở nụ cười. Cảm giác tâm đầu ý hợp khiến người ta cảm thấy ấm áp. Giữa hai người dường như không cần nhiều lời vẫn có thể cảm nhận được suy nghĩ của đối phương.


- Đúng rồi, lúc nãy chàng đột phá Khí Động cảnh, cảnh giới này rất đặc biệt…


Tô Nhan nghiêm sắc mặt.


Chưa dứt lời, Dương Khai liền cắt ngang nàng, thần sắc kỳ lạ, nói:


- Nàng cảm thấy bộ dạng như thế này của chúng ta mà nghiên cứu vấn đề Khí Động Cảnh, có phải là hơi, hơi không thích hợp?


Tô Nhan sửng sốt, lập tức đỏ mặt tía tai.


Dương Khai nhìn nàng khẽ cười. Vùng eo cương cứng trong nhiều ngày chợt động theo bản năng. Tô Nhan lập tức phát ra một tiếng rên rỉ đè nén mê hồn.


Trong chớp mắt này, nàng cảm thấy mình dường như bồng bềnh trên mây, không giữ được cơ thể, lại hung mãnh rơi xuống hố sâu vạn trượng.


Cảm giác trầm bổng lên xuống chưa từng có này, niềm vui sướng mê ly khiến nàng căn bản không thể khống chế.


Nam nữ thanh niên, chưa trải sự đời, cơ thể nhạy cảm vô cùng, một sự chuyển động nhẹ cũng khiến hai người cảm thấy kích thích kịch liệt.



Bị tiếng rên của nàng kích phát hung tính, động tác của Dương Khai càng càn hơn. Bàn tay to bóp nắn đôi gò bồng đảo căng tròn của nàng, vùi đầu vào giữa hai gò bồng đảo ngạo ngễ ấy, hơi thở thô trọng truyền tới, ôn nhu mà cuồng bạo hôn lên làn da của Tô Nhan.


Mái tóc dài của Tô Nhan xỏa ra, rũ thẳng xuống mông. Nàng dùng hai tay ôm chặt lấy đầu Dương Khai, đè đầu hắn xuống ngực mình, cặp đùi thon dài quắp lấy vùng eo của Dương Khai, vô ý, cứng nhắc vặn vẹo cơ thể, nghênh hợp từng đợt từng đợt hoan du khó chịu đựng.


Một lúc lâu sau, Tô Nhan mới đột nhiên căng thẳng nắm lấy tóc Dương Khai, khổ sở nói:


- Đợi, đợi một chút.


- Sao vậy?


Dương Khai ngẩng đầu nhìn nàng, động tác hung mãnh cũng dần bình ổn trở lại


Dường như Tô Nhan không thể nói chuyện, thở hổn hển một lúc lâu mới bình phục hơi thở, da dẻ toàn thân ứng hồng, hai mắt xuân tình dào dạt, khẽ cắn răng, hiếu kỳ hỏi:


- Có phải lúc nãy ta vừa kêu lên?


- Không có!


Dương Khai lắc đầu nguầy nguậy, nghiêm nét mặt.


- Thật sự không có?


Tô Nhan không yên tâm xác nhận. Vừa nãy ý thức của nàng hỗn loạn, căn bản không biết mình có hét ra âm thanh gì không.


- Thật sự không có!


Dương Khai vô cùng chân thành nhìn nàng.


- Chàng lừa ta!


Tô Nhan nhìn thấy tia giảo hoạt và đắc ý trong mắt Dương Khai. Đang lúc ủy khuất, cùng với động tác của Dương Khai, ý thức lập tức lại hỗn loạn.


Hai tay Dương Khai ôm lấy Tô Nhan, bóp nặn nàng, sau đó xoay người, đối lưng với mình.


Vốn nghĩ để Tô Nhan không cần phải giữ tư thế khó chịu đó nữa, nhưng sau khi Dương Khai nhìn thấy tấm lưng của nàng, thần sắc đột nhiên phấn khởi, hai mắt cũng đục ngầu.


Tô Nhan trong đêm ở tiểu các lầu hôm đó, tuy Dương Khai cũng đã nhìn thấy bóng lưng mờ ảo của nàng, nhưng lần đó nàng mặc áo lót, trời lại tối nên không nhìn rõ.


Nhưng lần này, gần trong gang tấc, từng khoảng da thịt trên người Tô Nhan đều không thoát khỏi đôi mắt của Dương Khai.


Đây là bóng lưng của tạo hóa!


Đường cong dịu dàng man diệu, thuận theo bờ vai mảnh dẻ đi xuống. Đầu tiên là chỗ hõm rung động lòng người ở vùng eo, sau đó chỗ nhô lên khiến huyết nhục sôi sục ở vùng mông. Sự chuyển biến trước sau tự nhiên như thế, đủ để bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cảnh này đều phải điên cuồng.


Không chỉ vậy, lúc này, trên tấm lưng trơn bóng trắng nõn kia của Tô Nhan, cùng với làn da đang run rẩy và ửng hồng của nàng, lại có một con băng hoàng rất sống động đang du tẩu không ngừng. Lúc thì dừng lại trên vai Tô Nhan, lúc thì rơi xuống cặp mông đầy đặn, như đang sống vậy.


Đó là băng hoàng đã biến mất trước kia!



Cảm nhận một chút, Dương Khai dường như cũng cảm thấy vùng lưng mình hơi nóng.


Quả nhiên chúng vẫn còn! Chẳng qua đã hóa thành dạng hình xăm đặc thù này.


Chỉ dừng lại một lúc, một lần nữa Dương Khai lại chuyển động.


Đào hoa viên lầy lội, hơi thở ướt át tràn ngập trong đại điện. Tiếng cơ thể giao hợp vang lên cùng với hơi thở hổn hển của Tô Nhan tạo nên một khúc tuyệt âm mơ màng.


Hai người mặc sức cho đi, mặc sức nhận lấy, như cá trong nước, tuy hai mà một.


Trong đại điện, hơi thở mê loạn dường như chưa tiêu tan. Dương Khai và Tô Nhan, cả hai người thân hình đều trần trụi.


Trước mặt có một khối băng kính. Tô Nhan dùng chân nguyên của mình ngưng luyện ra, ánh sáng chiếu rọi. Tô Nhan ngồi trước gương, lặng lẽ nhìn mình trong gương.


Thiếu nữ trong gương nếm thử mây mưa, trên khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng vẫn còn lưu lại nét ửng hồng say lòng người.


Dương Khai đứng sau lưng nàng, giúp nàng sửa sang lại mái tóc rối.


Im ắng nhưng lại rất ấm áp.


Từ thiếu nữ trở thành nữ nhân. Dung nhan của Tô Nhan dường như càng thêm phần diễm lệ. Vẻ lạnh lùng trong đôi mắt ấy càng mãnh liệt hơn lúc trước. Duy chỉ có lúc nhìn Dương Khai, vẻ lạnh lùng ấy mới chuyển thành dịu dàng.


Nhận lấy chiếc trâm cài đầu Tô Nhan đưa cho, Dương Khai cắm nó vào tóc nàng.


Không trang điểm giống lúc thiếu nữ, lần này Tô Nhan búi hết tóc ra sau gáy, lộ ra chiếc cổ trắng ngần. Đây là kiểu tóc mà phụ nữ mới có.


- Đẹp!


Dương Khai khen.


- Thích không?


- Ừ.


Dương Khai vừa đáp, vừa đưa tay ra khoác lên vai Tô Nhan.


Tuy đã có sự tiếp xúc về da thịt, nhưng lúc hắn đối mặt với Tô Nhan, vẫn có một cảm giác căng thẳng nho nhỏ. Có thể là cảm giác trước kia Tô Nhan đem lại không thể nào biến mất trong thời gian ngắn.


Thăm dò một hồi lâu, Tô Nhan không động đậy, lúc này bàn tay Dương Khai mới chậm rãi trượt xuống dưới.


Trong gương, khóe miệng Tô Nhan nở nụ nười oán trách. Lúc bàn tay Dương Khai sắp đặt vào chỗ nhô lên kia, nàng liền chặn lại.


- Tô Nhan…


Dương Khai cúi gười, đôi môi áp lên tai nàng.


Hắn phát hiện ra chỗ này của Tô Nhan rất nhạy cảm. Đó là cấm địa, là vị trí không thể đụng vào.



- Đừng!


Quả nhiên Tô Nhan bối rối tránh đi. Nàng biết một khi Dương Khai hôn trúng, chắc chắn mình lại sẽ trở nên không có lực phản kháng, vội vàng nói:


- Chúng ta nói chuyện chính trước.


- Chuyện chính? Được!


Dương Khai thu lại thần sắc đùa cợt, ngồi xuống bên cạnh nàng.


Tô Nhan dùng bàn tay vuốt ve khuôn mặt nam nhân đã chiếm đoạt thân thể mình ở trước mặt, trong ánh mắt có chút mê ly, nhìn hắn một lúc lâu mới mở miệng hỏi:


- Năm nay chàng bao nhiêu tuổi?


Dương Khai hít mũi nói:


- Hai mươi!


Thần sắc có chút không tự nhiên, ánh mắt mơ hồ bất định, nói xong lại bổ sung thêm:


- Không gạt nàng!


Tô Nhan cười nhạt nhìn hắn, không nói gì.


Dương Khai lập tức như ngồi trên đống lửa, toàn thân không tự tại, mãi một lúc sau mới bất đắc dĩ thấp giọng nói:


- Mười lăm, sắp mười sáu rồi.


- Ta hai mươi! Lớn hơn chàng. Sau nay chàng phải nghe ta.


- Chuyện nhỏ nghe theo nàng, chuyện lớn nghe theo ta.


Dương Khai nhếch miệng cười.


Tô Nhan thở dài, trong thần sắc ngập tràn thương yêu và bao dung. Bàn tay nhỏ như ngọc dừng lại trên khuôn mặt Dương Khai:


- Chàng còn quá nhỏ, trải qua chuyện này quá sớm, không tốt cho chàng.


- Tuổi tác không phải là vấn đề.


Dương Khai ngước mắt nhìn nàng, lông mày giật giật, bộ dạng dâm tiện, thâm ý sâu sắc nói :


- Nàng cũng đã thể nghiệm rồi.


Tô Nhan đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn với vẻ oán trách:


- Không được trêu chọc ta như vậy!



- Không có.


Dương Khai bất đắc dĩ


- Nàng nghĩ sai rồi.


Sau này cũng không được cứ nghĩ đến chuyện đó.


Dương Khai lập tức cúi đầu ủ rũ, dường như mất cả hồn.


Thấy hắn như vậy, trái tim lạnh băng của Tô Nhan lập tức mềm nhũn, lí rí nói:


- Chàng phải đồng ý với ta không suy nghĩ bậy bạ, sẽ không vì chuyện đó mà bỏ lỡ việc tu luyện của chàng. Ta chỉ….. một tháng tìm chàng một lần ….


- Năm lần được không?


Dương Khai bắt đầu cò kè.


Tô Nhan ra vẻ lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì.


- Vậy thì bốn lần…. ba lần…. được được được, hai lần là được rồi chứ gì?


- Được thôi, một lần thì một lần!


Dương Khai miệng thì đồng ý, trong lòng lại nghĩ “lúc đó không do nàng quyết định”. Chỉ cần chạm vào vành tai tinh xảo kia của nàng thì nàng còn không phải là “dê đợi làm thịt” sao?


- Không phải ta muốn bó buộc chàng. Ta cũng biết lợi ích của song tu đối với hai ta, nhưng cơ thể chàng quá yếu, đợi chàng lớn hơn một chút nữa, vài năm sau ta nhất định sẽ không yêu cầu chàng như vậy nữa.


Giọng của Tô Nhan rất nhẹ, rất nhu


- Chỉ nhẫn nhịn mấy năm được không?


Ngữ khí chân thành như đang cầu xin.


- Ừ.


Dương Khai nặng nề gật đầu. Hắn cũng biết Tô Nhan muốn tôt cho mình. Mấy năm nay sống ở Lăng Tiêu Các quá cực khổ, dẫn đến cơ thể hơi gầy gò, đại khái là khiến Tô Nhan hiểu nhầm.


- Còn nữa, chàng mới tấn thăng lên Khí Động cảnh….


- Chuyện này ta biết.


Dương Khai không để nàng nói nữa.


Tô Nhan nhìn hắn, gật đầu, nói:


- Chàng biết thì tốt. Cảnh giới này rất đặc biệt, võ giả nào cũng như vậy, nhất định phải thận trọng.


Vừa nói, Tô Nhan vừa lục lọi ở cổ, lát sau lôi ra một đồ trang sức bằng ngọc, đeo nó vào cổ Dương Khai.



Vũ Luyện Điên Phong
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vũ Luyện Điên Phong Truyện Vũ Luyện Điên Phong Story Chương 157: Chuyện nhỏ thì nghe theo chàng, chuyện
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...