Vũ Luyện Điên Phong
Chương 1501: Ngươi không có lựa chọn khác.
Linh khí chim lửa và Bích Lục Cự Long gia nhập khiến cho đám võ giả Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông họa vô đơn chí. Khi Dương Khai mới có được chim lửa, thực lực không tính là quá mạnh, nhưng những năm gần đây hắn luyện hóa được ba sợi Thái Dương Chân Hỏa, lần trước lại luyện hóa hai đạo Càn Thiên Lôi Hỏa, mỗi một lần luyện hóa, nó đều đạt được trưởng thành cực đại.
Chim lửa ngày hôm nay, một mình đấu với một Phản Hư tam tầng cảnh căn bản là không nói chơi. Càng khó có được là, nó dùng thần trí của mình, biết được thời cơ nghênh địch, không cần Dương Khai phân thần khống chế.
Mà Bịch Lục Cự Long mà Long Cốt luyện hóa được mặc dù thần trí không bằng linh khí chim lửa, nhưng nó rốt cuộc là hài cốt sinh linh thượng cốc luyện hóa thành, riêng linh uy vô hình kia đã khiến kẻ địch áp lực như sơn, phối hợp với sự khống chế của Dương Khai càng dễ sai khiến, không gì cản nổi. Hơn nữa, nó còn có thể phát triển thành bí bảo, cũng không biết có phải là bản thân sinh linh thượng cổ luyện hóa ra nó có thần thông hay là như thế nào, dù sao võ giả chết trên tay nó, tinh huyết đều sẽ bị nó cắn nuốt, làm lớn mạnh uy lực của nó.
Quả cầu lửa, ngọn lửa từ trong miệng chim lửa phun ra, hai cánh huy động, từng đạo từng đạo đao lửa như lưỡi dao sắc bén bắn ra bốn phương tám hương, mà miệng Bích Lục Cự Long mở to, lại có khói độc nồng đậm như thực chất tràn ngập ra, đó có thể là độc của Lục Long, Phản Hư Cảnh cũng không dám vọng động.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, từng kẻ địch lần lượt chết dưới sự công kích của Hỏa Điêu và Long Cốt Kiếm, nhẹ nhàng như cắt rơm rạ.
- Dương tông chủ, đi ra cùng lão hủ đàm phán được không? Lương Vĩnh thần sắc biến ảo, trên mặt mồ hôi như mưa thi nhau chảy xuống, liều mạng thúc giục bí bảo của mình, hóa thành phòng hộ, dưới sự vây công của Vân Thú ba đầu cấp chín khốn khổ chống đỡ, mắt nhìn thấy đồng bạn từng người từng người chết trước mắt mình, hắn cuối cùng cùng hoảng loạn, ý thức được lần này bản thân sợ là lành ít dữ nhiều.
Chỉ là một Dương Khai, lấy đội hình lần này của bọn họ có lẽ có thể thoải mái mà bắt được. Nhưng là sau khi dùng nhiều trợ lực cường đại như vậy, cách nghĩ này đã không hiện thực nữa rồi. Hắn không muốn chết ở đây.
- Chuyện đến nước này, còn có gì mà nói? Tiếng cười giễu cợt Dương Khai từ trong hư không truyền tới, Lương Vĩnh nỗ lực muốn tìm kiếm tông tích của hắn, nhưng căn bản lại không cách nào được như mong muốn, mắt nhìn thấy Hỏa Điêu linh khí đang diệt sát đồng bạn liền trực tiếp hướng mình bay tới, Lương Vĩnh đại kinh thất sắc, vội vàng nói:
- Ngươi cho là chuyện lần này là Chiến Thiên Minh ta và Lôi Đài Tông muốn đối phó ngươi sao? Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy, vật thì đã sai càng thêm sai.
- Ý gì? Dương Khai quả nhiên ngây người.
- Lương Vĩnh, ngươi dám tiết lộ cơ mật, cẩn thận chết không được tử tế đâu! Ở bên kia, Tư Đồ Hoằng phó minh chủ Lôi Đài Tông vội vàng hét lên. Hắn vừa dứt lời, trong hư không liền nổi lên mười mấy đạo Kim Huyết Ti, những Kim Huyết Ti đó quấn lấy nhau, rất nhanh liền nhưng tụ thành hình dáng một cây trường mâu, khẽ run run, nhanh chóng hướng Tư Đồ Hoằng bắn xuyên qua.
Tư Đồ Hoằng vốn dĩ quần áo rách rưới. Miễn cưỡng chống đỡ Vân Thú điên cuồng tấn công, lúc này làm gì còn thừa sức lực mà phòng bị trường mâu màu vàng này? Trong tiếng kêu quái lạ, hắn thúc động thánh nguyên, từ bên ngoài thân thể hình thành một đạo phòng hộ, kỳ vọng có thể ngăn cản một kích này. Nhưng hắn cũng quá coi thường lực sát thương của Kim Huyết Ti.
Kim Huyết Ti vỗn dĩ là sắc bén vô cùng, sau khi Dương Khai hiểu rõ nhiều biến hóa, loại sắc bén này càng tăng thêm vài phần uy năng. Trường mâu màu vàng rất nhanh liền tập kích đến trước mặt Tư Đồ Hoằng, nhìn thấy phòng hộ kia không có gì, dễ dàng xuyên qua nó, hơn nữa đánh ra một lỗ thủng trên người hắn.
Cũng may cuối cùng lúc then chốt Tư Đồ Hoằng cũng chuyển động hạ thấp thân người, tránh được chỗ hiểm, kích này mặc dù rất mạnh, nhưng không thể lấy mạng hắn. Nhưng cũng đến lúc dừng lại. Những Vân Thú vẫn luôn vây công hắn trào lên, lập tức liền đem hắn bao phủ.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra, khiến cho những người còn đang thoi thóp sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Trước sau không quá ba tức công phu, âm thanh của phó tông chủ Lôi Đài Tông liền im bặt, sinh mạng khí tức hoàn toàn biến mất. -Bây giờ ngươi có thể nói rồi! Thanh âm của Dương Khai từ nơi nào đó truyền tới.
Lương Vĩnh quay đầu nhìn, đột nhiên phát hiện Dương Khai đã hiện thân, đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt âm lãnh đang nhìn mình, mà Vân Thú đang vây công mình dường như nhận được mệnh lệnh nào đó. Không còn tạo áp lực cho mình, ngực lại lui về một bên, nhe răng trợn mắt nhìn mình chằm chằm. Lại là hai tiếng kêu thảm thiết truyền ra, cuối cùng chỉ còn lại hai đồng bạn lúc này cũng bỏ mình. Lương Vĩnh phóng mắt nhìn ra.
Lúc này trong thế giới cổ quái này, còn sống chỉ có hai người là mình và Dương Khai, mà mỗi một đồng bạn chết đi xem ra đều thê thảm đến cực điểm, chẳng những thân thể mất hết, dương như tinh huyết cũng bị cắn nuốt không còn gì, ngay cả lực lượng thần hồn cũng không tránh được bị tán đi không còn gì.
Thần hồn câu diệt trên ý nghĩa chân chính! Phải biết, võ giả đạt được trình độ Phản Hư Cảnh, sau khi chết, thần thức cường đại từ trong thần hải tràn ra, tiêu tán trong thiên địa, tốc độ tràn ra rất nhanh, sẽ dễ làm cho người ta phát giác ra, nhưng lúc này, Lương Vĩnh lại không hề thăm dò được.
Hắn không bây đây rốt cuộc là làm sao. Nhưng cổ quái trước mắt hiển nhiên khiến hắn rợn cả tóc gáy. Ừng ực một tiếng nuốt từng ngụm nước miếng, Lương Vĩnh cảm nhận được gần một trăm năm nay chưa từng trải qua cảm giác sợ hãi. -Ngươi nói, hay là không nói! Dương Khai ép hỏi, thần sắc không kiên nhẫn.
- Chuyện đến ngày hôm nay, lão hủ tự nhiên không còn gì giấu diếm, Dương tông chủ nếu muốn biết, lão hủ nhất định tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn ( đã biết thì sẽ nói đã nói thì sẽ nói hết)! Lương Vĩnh thở dài một hơi, thần sắc xem ra vẫn chưa ổn định, thật ra nội tâm dày vò chỉ có tự mình rõ ràng.
- Vậy hãy nói cho ta biết, vừa rồi lời đó là có ý gì. Dương Khai híp mắt nhìn hắn.
Lương Vĩnh cười khổ một tiếng: -Lão hủ nếu là nói, Dương tông chủ có thể tha cho lão hủ một con đường sống sao?
- Người cảm thấy sao? Dương Khai nhếch miệng cười.
Lương Vĩnh lắc lắc đầu: -Là thả hay là giết, tất cả là một ý niệm của Dương tông chủ, Dương tông chủ nếu đã muốn biết một chút bí ẩn, lão hủ có thể nói cho ngươi, nhưng là chuyện không có lợi, ai dám làm?
Dương Khai nheo hai mắt lại, trong mắt ẩn chứa hàn quang tứ phía, trầm ngâm một hồi, mới gật đầu nói:
- Được, nếu ngươi nói cho ta biết tin tức giá trị đủ lớn, ta có thể lưu lại cái mạng chó của ngươi, ngươi chẳng qua cũng chỉ là nghe lệnh hành sự, giữa ngươi và ta trước đây không có ân oán, nhưng nếu ngươi chỉ là kéo dài thời gian, vậy ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!
- Yên tâm, lão hủ có thể khẳng định tin tức này Dương tông chủ nhất định rất vui mừng, nhưng lời nói không bằng chứng, lão hủ có thể tin tưởng Dương tông chủ sao?
- Ngươi không có lựa chọn khác! Dương Khai hừ lạnh một tiếng, bước lên trước một bước. Những Vân Thú vẫn đang vây quanh Lương Vĩnh cũng phát ra từ gầm nhẹ từ trong cổ họng, một bộ dáng nhao nhao kích động, dường như chỉ đợi Dương Khai hạ lệnh một tiếng liền tiến lên đem kẻ địch nghiền nát thành bột mịn.
Lương Vĩnh sắc mặt khẽ biến, vội vàng vẫy tay nói: -Được, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, lão hủ nói là được.
- Coi như ngươi thức thời! Dương Khai cười lạnh.
- Chuyện lần này…
Lương Vĩnh nhíu chặt lông mày, dường như là đang châm chước tìm từ, từ từ nói: -Chuyện lần này thực sự Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh mà hành sự thôi.
- Phụng mệnh hành sự? Dương Khai kinh ngạc,
- Mệnh của ai?
- Cái này… Lương Vĩnh sắc mặt do dự, mơ hồ có mùi vị kiêng kị trong đó, -Cái này lão hủ coi như không nói, với sự thông minh của Dương tông chủ, chắc cũng không khó đoán ra đi? Dương Khai hồ nghi liếc nhìn hắn, rất nhanh liền hiểu được:
- Ngươi là nói, Tinh Đế Sơn? Hắn cũng không phải vừa mới đến U Ám Tinh, đối với cái tinh tu luyện này không biết gì về võ giả Nhập Thánh Cảnh, đã ở đây nhiều năm rồi, danh tiếng vang dội của Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông hắn tự nhiên biết rõ nhưng có thể khiến cho hai thể lực lớn này liên thủ lại đối phó với mình, ngoài Tinh Đế Sơn ra, không còn ai khác.
- Lão hủ coi như chưa nói gì, đây chỉ là suy đoán của Dương tông chủ. Lương Vĩnh vội vàng xóa sạch liên quan, nhưng từ thần thái và ngữ khí của hắn, Dương Khai đã biết mình nói không sai. Chỉ là…Mình và Tinh Đế Sơn không có qua lại đi?
- Hay là bời vì chiến hạm? Dương Khai lạnh giọng hỏi. -Đây là thứ nhất, thứ hai là vì một người. Lương Vĩnh cũng coi là cao tầng của hai thế lực lớn, đối với hành động lần này tự nhiên có chút hiểu rõ.
- Diệp trưởng lão!
Dương Khai liền tức liền nghĩ đến Diệp Tích Quân. Nàng là chưởng đà đời trước của Tinh Đế Sơn, không biết là vì nguyên nhân gì, rời khỏi Tinh Đế Sơn, hiện tại xem ra, giữa Diệp Tích Quân và Tinh Đế Sơn e là có chút ân oán. Đúng vậy, lần trước nàng còn bị trúng độc, có thể khiến nàng trúng độc, thực lực của kẻ địch nhất định không tầm thường, chẳng lẽ cũng là bên đó làm? Thấy Dương Khia đang trầm tư, Lương Vĩnh lo sợ bất an đứng nguyên tại chỗ chờ đợi, thật lâu sau mới dám dò hỏi:
- Dương tông chủ, những điều nên nói lão hủ đều đã nói, không biết ngươi có hài lòng không!
- Không bỏ sót điều gì chứ? Dương Khai mắt lạnh nhìn hắn, -Ngươi phải biết rõ, cho dù bên ngoài vẫn còn hơn mười người, cũng không nhất định có thể cản trở được ta, nếu như để cho ta biết ngươi còn chuyện gì biết mà không báo, hắc hắc, không biết Lương trưởng lão dưới gối còn có con gái hiếu kính hay không?
Lương Vĩnh mặt biến sắc, trong mắt lóe lên một tia đấu tranh, cắn răng nói: -Dương tông chủ cần cẩn thận người mặc trường bào màu nâu, lão gia hỏa tóc hoa râm!
- Ồ? Dương Khai tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, một lúc sau mới gật đầu: -Được, ta biết rồi, Lương trưởng lão có tâm!
Lương Vĩnh không khỏi thở dốc, loại cảm giác tính mạng treo sợi tíc này thật quá sức chịu đựng. -Dương tông chủ, lão hủ chỉ biết có thế, ngươi xem…
- Yên tâm, ta nói lời giữ lời. Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, như hắn vừa mới nói, hắn và Lương Vĩnh trước đây không có ân oán gì, giết hay không giết hắn đều không gấp.
Thần niệm vừa động, Vân Thú ở bốn phía lại một lần nữa hóa thành những đám mây trắng, bay vút lên trời. Mà thế giới trận pháp cổ quái này cũng trở nên vặn vẹo mơ hồ, rất nhanh liền vỡ ra. Đợi đến khi Lương Vĩnh tỉnh táo lại tinh thần, bất ngờ phát hiện mình đã quay trở lại bên ngoài cung điện kia, xung quanh còn lại hơn mười vị đồng bạn nét mặt đều kinh ngạc nhìn qua bên này. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của họ lại trở nên kinh hãi.
Thi thể hài cốt đầy đất, không có chút máu thịt nào, dường như những thi thể hài cốt này đã trảu qua vô số năm phơi gió phơi nắng, chỉ còn sót lại từng cỗ hài cốt trắng bệch. Bị Long Cốt Kiếm cắn nuốt huyết nhục tinh hoa, kết quả chính là như vậy. Mà trong vòng vây của những hài cốt này, Dương Khai hoàn hảo không hao tổn gì, trên mặt còn mang theo nụ cười mỉa mai, mà ngoài hắn ra, chỉ còn sót lại một mình Lương Vĩnh vẫn còn sống. Những người còn lại, hoàn toàn bỏ mình, không một người may mắn sống sót
Vũ Luyện Điên Phong
Chim lửa ngày hôm nay, một mình đấu với một Phản Hư tam tầng cảnh căn bản là không nói chơi. Càng khó có được là, nó dùng thần trí của mình, biết được thời cơ nghênh địch, không cần Dương Khai phân thần khống chế.
Mà Bịch Lục Cự Long mà Long Cốt luyện hóa được mặc dù thần trí không bằng linh khí chim lửa, nhưng nó rốt cuộc là hài cốt sinh linh thượng cốc luyện hóa thành, riêng linh uy vô hình kia đã khiến kẻ địch áp lực như sơn, phối hợp với sự khống chế của Dương Khai càng dễ sai khiến, không gì cản nổi. Hơn nữa, nó còn có thể phát triển thành bí bảo, cũng không biết có phải là bản thân sinh linh thượng cổ luyện hóa ra nó có thần thông hay là như thế nào, dù sao võ giả chết trên tay nó, tinh huyết đều sẽ bị nó cắn nuốt, làm lớn mạnh uy lực của nó.
Quả cầu lửa, ngọn lửa từ trong miệng chim lửa phun ra, hai cánh huy động, từng đạo từng đạo đao lửa như lưỡi dao sắc bén bắn ra bốn phương tám hương, mà miệng Bích Lục Cự Long mở to, lại có khói độc nồng đậm như thực chất tràn ngập ra, đó có thể là độc của Lục Long, Phản Hư Cảnh cũng không dám vọng động.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, từng kẻ địch lần lượt chết dưới sự công kích của Hỏa Điêu và Long Cốt Kiếm, nhẹ nhàng như cắt rơm rạ.
- Dương tông chủ, đi ra cùng lão hủ đàm phán được không? Lương Vĩnh thần sắc biến ảo, trên mặt mồ hôi như mưa thi nhau chảy xuống, liều mạng thúc giục bí bảo của mình, hóa thành phòng hộ, dưới sự vây công của Vân Thú ba đầu cấp chín khốn khổ chống đỡ, mắt nhìn thấy đồng bạn từng người từng người chết trước mắt mình, hắn cuối cùng cùng hoảng loạn, ý thức được lần này bản thân sợ là lành ít dữ nhiều.
Chỉ là một Dương Khai, lấy đội hình lần này của bọn họ có lẽ có thể thoải mái mà bắt được. Nhưng là sau khi dùng nhiều trợ lực cường đại như vậy, cách nghĩ này đã không hiện thực nữa rồi. Hắn không muốn chết ở đây.
- Chuyện đến nước này, còn có gì mà nói? Tiếng cười giễu cợt Dương Khai từ trong hư không truyền tới, Lương Vĩnh nỗ lực muốn tìm kiếm tông tích của hắn, nhưng căn bản lại không cách nào được như mong muốn, mắt nhìn thấy Hỏa Điêu linh khí đang diệt sát đồng bạn liền trực tiếp hướng mình bay tới, Lương Vĩnh đại kinh thất sắc, vội vàng nói:
- Ngươi cho là chuyện lần này là Chiến Thiên Minh ta và Lôi Đài Tông muốn đối phó ngươi sao? Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy, vật thì đã sai càng thêm sai.
- Ý gì? Dương Khai quả nhiên ngây người.
- Lương Vĩnh, ngươi dám tiết lộ cơ mật, cẩn thận chết không được tử tế đâu! Ở bên kia, Tư Đồ Hoằng phó minh chủ Lôi Đài Tông vội vàng hét lên. Hắn vừa dứt lời, trong hư không liền nổi lên mười mấy đạo Kim Huyết Ti, những Kim Huyết Ti đó quấn lấy nhau, rất nhanh liền nhưng tụ thành hình dáng một cây trường mâu, khẽ run run, nhanh chóng hướng Tư Đồ Hoằng bắn xuyên qua.
Tư Đồ Hoằng vốn dĩ quần áo rách rưới. Miễn cưỡng chống đỡ Vân Thú điên cuồng tấn công, lúc này làm gì còn thừa sức lực mà phòng bị trường mâu màu vàng này? Trong tiếng kêu quái lạ, hắn thúc động thánh nguyên, từ bên ngoài thân thể hình thành một đạo phòng hộ, kỳ vọng có thể ngăn cản một kích này. Nhưng hắn cũng quá coi thường lực sát thương của Kim Huyết Ti.
Kim Huyết Ti vỗn dĩ là sắc bén vô cùng, sau khi Dương Khai hiểu rõ nhiều biến hóa, loại sắc bén này càng tăng thêm vài phần uy năng. Trường mâu màu vàng rất nhanh liền tập kích đến trước mặt Tư Đồ Hoằng, nhìn thấy phòng hộ kia không có gì, dễ dàng xuyên qua nó, hơn nữa đánh ra một lỗ thủng trên người hắn.
Cũng may cuối cùng lúc then chốt Tư Đồ Hoằng cũng chuyển động hạ thấp thân người, tránh được chỗ hiểm, kích này mặc dù rất mạnh, nhưng không thể lấy mạng hắn. Nhưng cũng đến lúc dừng lại. Những Vân Thú vẫn luôn vây công hắn trào lên, lập tức liền đem hắn bao phủ.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra, khiến cho những người còn đang thoi thóp sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Trước sau không quá ba tức công phu, âm thanh của phó tông chủ Lôi Đài Tông liền im bặt, sinh mạng khí tức hoàn toàn biến mất. -Bây giờ ngươi có thể nói rồi! Thanh âm của Dương Khai từ nơi nào đó truyền tới.
Lương Vĩnh quay đầu nhìn, đột nhiên phát hiện Dương Khai đã hiện thân, đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt âm lãnh đang nhìn mình, mà Vân Thú đang vây công mình dường như nhận được mệnh lệnh nào đó. Không còn tạo áp lực cho mình, ngực lại lui về một bên, nhe răng trợn mắt nhìn mình chằm chằm. Lại là hai tiếng kêu thảm thiết truyền ra, cuối cùng chỉ còn lại hai đồng bạn lúc này cũng bỏ mình. Lương Vĩnh phóng mắt nhìn ra.
Lúc này trong thế giới cổ quái này, còn sống chỉ có hai người là mình và Dương Khai, mà mỗi một đồng bạn chết đi xem ra đều thê thảm đến cực điểm, chẳng những thân thể mất hết, dương như tinh huyết cũng bị cắn nuốt không còn gì, ngay cả lực lượng thần hồn cũng không tránh được bị tán đi không còn gì.
Thần hồn câu diệt trên ý nghĩa chân chính! Phải biết, võ giả đạt được trình độ Phản Hư Cảnh, sau khi chết, thần thức cường đại từ trong thần hải tràn ra, tiêu tán trong thiên địa, tốc độ tràn ra rất nhanh, sẽ dễ làm cho người ta phát giác ra, nhưng lúc này, Lương Vĩnh lại không hề thăm dò được.
Hắn không bây đây rốt cuộc là làm sao. Nhưng cổ quái trước mắt hiển nhiên khiến hắn rợn cả tóc gáy. Ừng ực một tiếng nuốt từng ngụm nước miếng, Lương Vĩnh cảm nhận được gần một trăm năm nay chưa từng trải qua cảm giác sợ hãi. -Ngươi nói, hay là không nói! Dương Khai ép hỏi, thần sắc không kiên nhẫn.
- Chuyện đến ngày hôm nay, lão hủ tự nhiên không còn gì giấu diếm, Dương tông chủ nếu muốn biết, lão hủ nhất định tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn ( đã biết thì sẽ nói đã nói thì sẽ nói hết)! Lương Vĩnh thở dài một hơi, thần sắc xem ra vẫn chưa ổn định, thật ra nội tâm dày vò chỉ có tự mình rõ ràng.
- Vậy hãy nói cho ta biết, vừa rồi lời đó là có ý gì. Dương Khai híp mắt nhìn hắn.
Lương Vĩnh cười khổ một tiếng: -Lão hủ nếu là nói, Dương tông chủ có thể tha cho lão hủ một con đường sống sao?
- Người cảm thấy sao? Dương Khai nhếch miệng cười.
Lương Vĩnh lắc lắc đầu: -Là thả hay là giết, tất cả là một ý niệm của Dương tông chủ, Dương tông chủ nếu đã muốn biết một chút bí ẩn, lão hủ có thể nói cho ngươi, nhưng là chuyện không có lợi, ai dám làm?
Dương Khai nheo hai mắt lại, trong mắt ẩn chứa hàn quang tứ phía, trầm ngâm một hồi, mới gật đầu nói:
- Được, nếu ngươi nói cho ta biết tin tức giá trị đủ lớn, ta có thể lưu lại cái mạng chó của ngươi, ngươi chẳng qua cũng chỉ là nghe lệnh hành sự, giữa ngươi và ta trước đây không có ân oán, nhưng nếu ngươi chỉ là kéo dài thời gian, vậy ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!
- Yên tâm, lão hủ có thể khẳng định tin tức này Dương tông chủ nhất định rất vui mừng, nhưng lời nói không bằng chứng, lão hủ có thể tin tưởng Dương tông chủ sao?
- Ngươi không có lựa chọn khác! Dương Khai hừ lạnh một tiếng, bước lên trước một bước. Những Vân Thú vẫn đang vây quanh Lương Vĩnh cũng phát ra từ gầm nhẹ từ trong cổ họng, một bộ dáng nhao nhao kích động, dường như chỉ đợi Dương Khai hạ lệnh một tiếng liền tiến lên đem kẻ địch nghiền nát thành bột mịn.
Lương Vĩnh sắc mặt khẽ biến, vội vàng vẫy tay nói: -Được, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, lão hủ nói là được.
- Coi như ngươi thức thời! Dương Khai cười lạnh.
- Chuyện lần này…
Lương Vĩnh nhíu chặt lông mày, dường như là đang châm chước tìm từ, từ từ nói: -Chuyện lần này thực sự Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh mà hành sự thôi.
- Phụng mệnh hành sự? Dương Khai kinh ngạc,
- Mệnh của ai?
- Cái này… Lương Vĩnh sắc mặt do dự, mơ hồ có mùi vị kiêng kị trong đó, -Cái này lão hủ coi như không nói, với sự thông minh của Dương tông chủ, chắc cũng không khó đoán ra đi? Dương Khai hồ nghi liếc nhìn hắn, rất nhanh liền hiểu được:
- Ngươi là nói, Tinh Đế Sơn? Hắn cũng không phải vừa mới đến U Ám Tinh, đối với cái tinh tu luyện này không biết gì về võ giả Nhập Thánh Cảnh, đã ở đây nhiều năm rồi, danh tiếng vang dội của Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông hắn tự nhiên biết rõ nhưng có thể khiến cho hai thể lực lớn này liên thủ lại đối phó với mình, ngoài Tinh Đế Sơn ra, không còn ai khác.
- Lão hủ coi như chưa nói gì, đây chỉ là suy đoán của Dương tông chủ. Lương Vĩnh vội vàng xóa sạch liên quan, nhưng từ thần thái và ngữ khí của hắn, Dương Khai đã biết mình nói không sai. Chỉ là…Mình và Tinh Đế Sơn không có qua lại đi?
- Hay là bời vì chiến hạm? Dương Khai lạnh giọng hỏi. -Đây là thứ nhất, thứ hai là vì một người. Lương Vĩnh cũng coi là cao tầng của hai thế lực lớn, đối với hành động lần này tự nhiên có chút hiểu rõ.
- Diệp trưởng lão!
Dương Khai liền tức liền nghĩ đến Diệp Tích Quân. Nàng là chưởng đà đời trước của Tinh Đế Sơn, không biết là vì nguyên nhân gì, rời khỏi Tinh Đế Sơn, hiện tại xem ra, giữa Diệp Tích Quân và Tinh Đế Sơn e là có chút ân oán. Đúng vậy, lần trước nàng còn bị trúng độc, có thể khiến nàng trúng độc, thực lực của kẻ địch nhất định không tầm thường, chẳng lẽ cũng là bên đó làm? Thấy Dương Khia đang trầm tư, Lương Vĩnh lo sợ bất an đứng nguyên tại chỗ chờ đợi, thật lâu sau mới dám dò hỏi:
- Dương tông chủ, những điều nên nói lão hủ đều đã nói, không biết ngươi có hài lòng không!
- Không bỏ sót điều gì chứ? Dương Khai mắt lạnh nhìn hắn, -Ngươi phải biết rõ, cho dù bên ngoài vẫn còn hơn mười người, cũng không nhất định có thể cản trở được ta, nếu như để cho ta biết ngươi còn chuyện gì biết mà không báo, hắc hắc, không biết Lương trưởng lão dưới gối còn có con gái hiếu kính hay không?
Lương Vĩnh mặt biến sắc, trong mắt lóe lên một tia đấu tranh, cắn răng nói: -Dương tông chủ cần cẩn thận người mặc trường bào màu nâu, lão gia hỏa tóc hoa râm!
- Ồ? Dương Khai tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, một lúc sau mới gật đầu: -Được, ta biết rồi, Lương trưởng lão có tâm!
Lương Vĩnh không khỏi thở dốc, loại cảm giác tính mạng treo sợi tíc này thật quá sức chịu đựng. -Dương tông chủ, lão hủ chỉ biết có thế, ngươi xem…
- Yên tâm, ta nói lời giữ lời. Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, như hắn vừa mới nói, hắn và Lương Vĩnh trước đây không có ân oán gì, giết hay không giết hắn đều không gấp.
Thần niệm vừa động, Vân Thú ở bốn phía lại một lần nữa hóa thành những đám mây trắng, bay vút lên trời. Mà thế giới trận pháp cổ quái này cũng trở nên vặn vẹo mơ hồ, rất nhanh liền vỡ ra. Đợi đến khi Lương Vĩnh tỉnh táo lại tinh thần, bất ngờ phát hiện mình đã quay trở lại bên ngoài cung điện kia, xung quanh còn lại hơn mười vị đồng bạn nét mặt đều kinh ngạc nhìn qua bên này. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của họ lại trở nên kinh hãi.
Thi thể hài cốt đầy đất, không có chút máu thịt nào, dường như những thi thể hài cốt này đã trảu qua vô số năm phơi gió phơi nắng, chỉ còn sót lại từng cỗ hài cốt trắng bệch. Bị Long Cốt Kiếm cắn nuốt huyết nhục tinh hoa, kết quả chính là như vậy. Mà trong vòng vây của những hài cốt này, Dương Khai hoàn hảo không hao tổn gì, trên mặt còn mang theo nụ cười mỉa mai, mà ngoài hắn ra, chỉ còn sót lại một mình Lương Vĩnh vẫn còn sống. Những người còn lại, hoàn toàn bỏ mình, không một người may mắn sống sót
Vũ Luyện Điên Phong
Đánh giá:
Truyện Vũ Luyện Điên Phong
Story
Chương 1501: Ngươi không có lựa chọn khác.
10.0/10 từ 16 lượt.