Vũ Luyện Điên Phong
Chương 148: Chân hán tử thiết huyết
Dường như biết được trong lòng Dương Khai đang nghĩ gì nên Địa Ma nói tiếp:
- Thiếu chủ không cần quá lo lắng, những phàm là truyền thừa thì quan trọng là phải có cơ duyên, người có duyên cho dù thực lực thấp đến mấy cũng có thể giành được, nếu không có duyên thì cho dù thủ đoạn thông thiên cũng không có tác dụng gì. Chẳng lẽ thiếu chủ đã quên cơ duyên của hai nữ oa oa kia mấy ngày trước rồi sao?
Hai mắt Dương Khai tỏa sáng.
Cơ duyên của hai tỷ muội Hồ Kiều Nhi chính hắn tận mắt chứng kiến, mình ở trong sơn động đó mười mấy ngày nhưng chẳng phát hiện thấy gì cả, vậy mà hai người họ lại giành được lợi, đây chính là có duyên.
- Ừ, ta biết rồi.
Dương Khai khẽ gật đầu, rồi hắn không nhìn lên bầu trời kia nữa mà xoay người đi tìm một góc yên tĩnh gần đó rồi khoanh gối ngồi xuống.
Nếu đã muốn đi đoạt lấy truyền thừa đó thì trước tiên phải hồi phục lại sức đã.
Vật trong tầng mây kia phải rơi xuống hết, Dương Khai dự đoán phải mất hai ba ngày mới được, nói cách khác, thời gian giành cho mình chỉ còn hai ba ngày.
Tô Nhan kinh ngạc nhìn hắn, có chút trầm tư, rồi cũng lại quay người rời khỏi đám người, kiếm một chỗ cách Dương Khai không xa rồi ngồi xuống.
Thấy Dương Khai và Tô Nhạn đều thong dong bình tĩnh như vậy các cao thủ trẻ tuổi cũng đâu chịu để uy phong của mình bị thua kém? Nếu cứ giống như các đệ tử thường đó giương mắt nhìn, thì chỉ e sẽ tỏ ra tâm tính mình không đủ thành thục.
Nên lập tức người này kế người kia ho nhẹ một tiếng, tỏ vẻ bắt bí, rồi tự tìm chỗ ngồi xuống. Chỉ còn lại đám đệ tử thường kia tụ tập một chỗ hô to gọi khẽ, tranh cãi không thôi, tiếng kinh hãi và tiếng thán phục không ngớt bên tai.
Cũng không biết hai tỷ muội Hồ Mị Nhi nghĩ thế nào mà lại chạy đến ngồi bên cạnh Dương Khai.
Dương Khai trợn mắt nhìn bọn họ, hai tỷ muội đó đều thản nhiên cười, khiến người ta không phân được ai với ai.
Dương Khai lúc đó liền cau mày ủ rũ.
- Sao vậy?
Một trong hai người đó vẻ không vui, nhìn vẻ mặt nàng Dương Khai biết ngay đó là Hồ Mị Nhi.
- Bọn ta ngồi xuống đây là phúc cho chàng rồi, vậy sao phải tỏ vẻ mặt khó coi đó làm gì?
Dương Khai dở khóc dở cười:
- Được hai quốc sắc thiên hương, tịnh đế song hoa ở bên cạnh tất nhiên là phúc phận của ta, ta đâu dám tỏ vẻ mặt gì?
Sau vài lần tiếp xúc với họ Dương Khai cũng dần dần thấy quen, hai bên không còn thấy xa lạ như trước nữa, có gì thì cũng có thể nói ra.
Hồ Kiều Nhi nghe vậy thì mím môi cười rồi liếc mắt nhìn Dương Khai một cái:
- Đúng là ngươi miệng ngọt.
Hồ Mị Nhi cũng lại nói:
- Vốn nghĩ chàng là người đứng đắn, không ngờ cũng mồm mép láu lỉnh đến vậy.
Dương Khai vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Ta nói thật lòng chứ không phải lịnh hót gì cả.
Hai tỷ muội này nghe vậy càng thấy vui hơn, cười như cành hoa phấp phới, tim đập loạn xạ.
Dương Khai lại chuyển lờ nói:
- Nhưng người trong bang các người đều có thành kiến về ta nhỉ.
Hai người nhìn Dương Khai rồi đồng thanh nói:
- Ngươi sợ sao?
Dương Khai cười đáp:
- Không phải sợ, nhưng việc gì phải vô duyên kết oán như vậy?
Hồ Kiều Nhi nói:
- Dù sao thì ngươi cũng đã đắc tội nam đệ tử của các Lăng Tiêu rồi, thêm một Huyết Chiến bang nữa thì cũng đã sao?
Điều nàng nói tất nhiên là chuyện Dương Khai vừa rồi gục trên người Tô Nhan.
Nghe vậy tức thì sắc mặt Dương Khai lộ đầy vẻ đau khổ.
Hồ Kiều Nhi thấy vậy liền cười đùa một tiếng với một ánh mắt đầy mê hoặc:
- Có cần ta hôn ngươi một cái để người khác càng phải ngưỡng mộ ngươi?
Dương Khai nhìn nàng một cái rồi đưa mặt đến:
- Được vậy thì còn gì bằng!
Hồ Kiều Nhi lúc đó liền đỏ mặt, xì nói:
- Ngươi nghĩ hay quá nhỉ.
- Được rồi, tỷ tỷ đừng đùa nữa, hãy để chàng hồi phục trước đi đã, vết thương của chàng vẫn chưa lành.
Hồ Mị Nhi quơ tay tỷ tỷ, có chút không chịu được khi Dương Khai bị tỷ tỷ đùa giỡn như vậy.
Hồ Kiều Nhi lúc này mới trợn mắt nhìn Dương Khai một cái rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Dương Khai và Hồ Mị Nhi nhìn nhau cười rồi lại lần lượt ngồi thiền.
Thời gian trôi đi, đệ tử ba phái bên đó cũng dần dần bỏ đi lòng hiếu kỳ lúc đầu, tất cả đều ngồi lại hồi phục sức lực, chỉ thi thoảng mở mắt nhìn sự thay đổi của bầu trời.
Hai ngày sau, Dương Khai cảm giác có người đi đến trước mặt mình, mở mắt ra thì thấy Đỗ Ký Sương của Phong Vũ lâu và một nam nhân tướng mạo đường đường đang đứng trước mặt mình.
Nam nhân đó chính là Phương Tử Kỳ, người trước đó đã đề nghị đưa yêu đan trong người con yêu thú hình rùa cho Dương Khai.
- Dương Khai, vết thương của huynh sao rồi?
Ánh mắt Đỗ tiểu muội có vẻ quan tâm chân thành.
- Không có gì đáng ngại cả.
Dương Khai mỉm cười nhìn nàng, sau đó lại quay sang nhìn Phương Tử Kỳ, hắn nắm lấy bàn tay y nói:
- Đây chính là Phương sư huynh sao?
Trước đó Dương Khai không hề quen biết Phương Tử Kỳ, nhưng ý tốt của y hai ngày hôm trước hắn có thể nhìn thấy, vì thế Dương Khai cũng không có ác cảm gì với y.
- Chính là Phương mỗ.
Phương Tử Kỳ đáp lễ rồi ha hả cười:
- Chưởng đánh ra hai ngày hôm trước đó của Dương sư đệ quả là hùng phong vạn trượng, sư huynh vô cùng bái phục! Chỉ trách không thể dùng thân mình thay thế, cùng hưởng vinh quanh được mọi người ngưỡng mộ, quả thật là khiến ta thấy vô ghen tị.
- Phương sư huynh quá khen rồi.
Phương Tử Kỳ nói tiếp:
- Dương sư đệ đúng là hảo nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, Phương mỗ này xưa nay kính phục nhất là người như đệ. Nếu như không phải khác biệt môn phái thì Phương mỗ rất muốn kết nghĩa huynh đệ với đệ, từ nay có phúc cùng hưởng, có nạn cùng hưởng!
Hồ Kiều Nhi chằm chằm lườm y một cái:
- Buồn nôn!
Phương Tử Kỳ lông mày dựng đứng.
Đỗ Ký Sương kéo lấy cánh tay Phương tử Kỳ, gượng cười nói:
- Sư huynh, huynh quá nhiệt tình rồi.
Nói xong lại nhìn Dương Khai nói:
- Huynh đừng để ý, sư huynh ta đầu óc có chút vấn đề.
- Sư muội, muội nói gì vậy?
Phương Tử Kỳ tức khắc trừng mắt nhìn Đỗ Ký Sương.
- Không sao, Phương sư huynh quả là người thẳng thắn, vì thế mới không câu nệ tiểu tiết như vậy!
Dương Khai khẽ mỉm cười, hắn không hề ngờ rằng Phương Tử Kỳ của Phong Vũ lâu lại là một người hay đến vậy.
- Dương sư đệ quả là hiểu ta.
Phương Tử Kỳ thấy vô cùng cảm động.
Hồ Kiều Nhi đứng bên cạnh lại nói xen vào:
- Dương Khai, ngươi phải đề phòng hắn một chút, loại người này trong mắt hắn phụ nữ chỉ là cặn bã, chỉ có đàn ông mới lọt vào mắt hắn, ngươi không được quá khách khí với hắn, nói không chừng...hắn lại có ý gì khác với ngươi cũng nên.
Nói xong nàng che mồm cười khanh khách.
Trong lời này của Hồ Kiều Nhi có hàm ý, rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Mặt Dương Khai bỗng trở nên xanh lét.
Phương Tử Kỳ tức giận nói:
- Này, sao ngươi có thể phỉ báng người khác như vậy? Dương sư đệ đừng nghe cô ta nói bừa, Phương Tử Kỳ ta không phải loại người như đệ nghĩ.
Dương Khai ho lên một tiếng, vẻ không được tự nhiên lắm.
Phương Tử Kỳ trán nổi đầy gân xanh, y nhìn xung quanh một lượt rồi một tay kéo Đỗ Ký Sương đang đứng bên cạnh ra, sau đó ôm eo nàng rồi đặt miệng lên môi nàng và hôn nàng.
Dương Khai nhìn thấy vậy thì há hốc mồm.
Tiếng giãy dụa và kêu lên của Đỗ Ký Sương truyền vào tai khiến hai tỷ muội không khỏi đỏ ửng mặt lên.
Phải một lúc lâu sau Phương Tử Kỳ mới bỏ Đỗ Ký Sương ra, y sờ tay lên khóe miệng rồi cười ha hả:
- Thế nào, Dương sư đệ có lẽ tin rồi chứ?
Dương Khai bái phục đến sát đất, hắn giơ ngón tay cái lên nói:
- Phương sư huynh cũng đúng là chân hán tử thiết huyết!
Câu nói này khen đến tận đáy lòng Phương Tử Kỳ, nên y không khỏi ha hả cười lớn tiếng, cùng lúc tiếng cười cất lên, Đỗ tiểu muội mặt đỏ ửng, nước mắt long lanh, một cái tát đánh lên mặt Phương Tử Kỳ.
- Ngươi đúng là đồ khốn!
Đỗ Ký Sương dậm chân rồi hai tay ôm mặt chạy đi.
- Chạy chậm thôi, đừng ngã đấy!
Phương Tử Kỳ vừa xoa cái má vừa bị ăn tát vừa hét lớn về phía nàng.
- Phương sư huynh, cái này... không đuổi theo sao?
Dương Khai nhìn theo bóng dáng Đỗ Ký Sương, rồi một lúc lâu sau không nói gì.
- Không cần quản muội ấy, tiểu cô nương nổi cáu rồi sẽ lại tự quay về.
Phương Tử Kỳ vẻ không chút bận tâm.
Quả nhiên, không lâu sau Đỗ Ký Sương đã ôm khuôn mặt đỏ ứng đi tới, đầu cúi xuống ngực, hai tay thì không ngừng xoắn vào vạt áo, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Phương Tử Kỳ.
- Hì hì.
Phương Tử Kỳ nháy mắt ra hiệu với Dương Khai, vẻ vô cùng đắc ý.
- Sư huynh à...
Đỗ Ký Sương lấy hết can đảm kéo cánh tay Phương Tử Kỳ.
- Làm gì vậy?
Phương Tử Kỳ nhướn mày, khẽ quát một tiếng, khí phách đại nam tử hiện ra vẻ đầy quả quyết.
Đỗ Ký Sương giơ tay lên rồi nhanh chóng quăng một cái tát nữa vào má bên kia của Phương Tử Kỳ, sau đó cắn răng nói:
- Ngươi đúng là kẻ đại khốn kiếp!
Đánh xong cái tát này Đỗ tiểu muội mới có vẻ hả giận, sau đó quay người rồi vênh váo hiên ngang rời đi.
Phương Tử Kỳ sững sờ xoa má, ánh mắt vẻ đầy bất ngờ như không thể tin.
- Khanh khách...
Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi cười vẻ vô cùng phấn chấn, rõ ràng họ cũng không ngờ được sự việc lại đến mức này, lẽ ra khi Đỗ Ký Sương quay lại trong lòng hai tỷ muội bọn họ có chút coi thường nàng, nhưng giờ đây chỉ còn lại sự bái phục.
- Sự muội này...
Phương Tử Kỳ lẩm bẩm, trong lòng cũng không biết là cảm giác gì, y quay đầu sang nhìn Dương Khai rồi gượng cười nói:
- Đợi chút nữa ta sẽ đi xử lý nó, đúng là phản rồi.
Hồ Kiều Nhi vỗ tay nói:
- Màn kịch này đúng là khiến người xem được sảng khoái, Phương Tử Kỳ ơi là Phương Tử Kỳ, ngươi cũng có ngày hôm nay sao.
Phương Tử Kỳ khóe miệng co giật, rồi lại thở dài:
- Hay đi bên bờ sông, chẳng lẽ không ướt giày?
Dương Khai ho một tiếng, tỏ ý không muốn tiếp tục trò rút thăm vớ vẩn này nên mở miệng nói:
- Phương sư huynh đến tìm đệ có việc gì sao?
Nghe vậy Phương Tử Kỳ liền vẻ mặt nghiêm nghị, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài mười dặm và nghiêm túc nói:
- Phương mỗ lần này đến chỉ muốn hỏi một câu, Dương sư đệ biết bao nhiêu về phía bên đó.
Nghe y hỏi vậy sắc mặt Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi cũng trở nên nghiêm túc.
Ánh mắt Dương Khai lấp lánh, vẫn chưa kịp trả lời thì Phương Tử Kỳ lại nói tiếp:
- Người đường hoàng không nói lời ám muội, đương nhiên nếu Dương sư đệ nói mình không biết gì về cái này thì ta cũng sẽ tin.
Dương Khai nhìn y một cái, trong lòng biết trước đây khi mình nhắc nhở mọi người rời xa mười dặm đã để hắn phát hiện ra manh mối gì đó, vì nếu không biết gì về nơi này thì sao lại biết mà rút lui trước?
Tuy nhiên chuyện này nói hay không nói cũng không ảnh hưởng đến đại cục, cho dù mình không nói thì đợi sau khi những vật trên tầng mây kia rơi xuống hết đệ tử ba phái cũng sẽ đi đến điều tra.
Liếc mắt sang Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi thì thấy họ cũng đang nhìn mình.
Nghĩ đến đây trong lòng Dương Khai có chút tính toán nói:
- Ta biết không nhiều, nhưng đợi sau khi những thứ trong tầng mây kia rơi xuống ta sẽ qua đó xem sao.
Phương Tử Kỳ nghe vậy liền hỏi:
- Có nguy hiểm không?
Dương Khai cười:
- Câu này Phương huynh hỏi sai người rồi.
Phương Tử Kỳ gật đầu, rồi ôm tay và nghiêm mặt nói:
- Đa tạ Dương sư đệ nhắc nhở, hôm khác rảnh rỗi mời đến Phong Vũ lâu chơi, người làm huynh ta nhất định cùng đệ nâng cốc hoan nghênh.
- Khách khí rồi!
Sau khi Phương Tử Kỳ rời đi Dương Khai mỉm cười nhìn hai tỷ muội kia nói:
- Điều mà các người muốn biết thì cũng đã biết rồi, vậy còn ngồi đây để nam đệ tử của Huyết Chiến bang nhìn ta với ánh mắt căm thù sao?
- Ngươi muốn đuổi bọn ta đi sao?
Hồ Kiều Nhi trừng mắt nhìn hắn.
Hồ Mị Nhi vội nói:
- Bọn muội không phải vì điều này mới đến...Ai..
Vũ Luyện Điên Phong
Đánh giá:
Truyện Vũ Luyện Điên Phong
Story
Chương 148: Chân hán tử thiết huyết
10.0/10 từ 16 lượt.