Vũ Luyện Điên Phong
Chương 1350: Cửa ra.
Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư hai người cũng ở một bên rất chuyên chú lắng nghe.
Lão ẩu trầm ngâm một chút, nói tiếp: - Nghe nói Bất Lão Thần Thụ là một cây kỳ thụ từ thuở sơ khai thiên địa đã sinh ra, tồn tại cùng thiên địa, bất tử bất diệt, biến ảo hàng vạn hàng ngàn. Mà Bất Tử Nguyên Dịch kia chính là chất lỏng của nó tiết ra. Chỉ là trong lời đồn, Bất Tử Nguyên Dịch thật ra người có chút cơ duyên nghịch thiên đã từng thu được một chút, nhưng Bất Lão Thần Thụ thì không có người nào nhìn thấy, rốt cuộc có tồn tại hay không, lão thân cũng không biết!
- Như vậy a! Dương Khai sờ cằm như có điều suy nghĩ, nếu quả thật đúng như vậy, thì tu luyện Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm càng nên thực hiện hơn, cho dù trên Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm giảng giải có chút khoa trương, nhưng tổng thể mà nói cũng là một bản công pháp tôi luyện thân thể không tệ, sau khi tu luyện khẳng định có trợ giúp rất lớn cho bản thân. Còn Bất Tử Nguyên Dịch cùng Bất Lão Thần Thụ, đều chỉ tồn tại trong hư ảo mờ ảo, rất không thực tế!
- Được rồi! Chuyện ba đại thần thủy liền nói tới đây thôi. Chúng ta trước hãy phân chia những Sinh Mệnh Quỳnh Tương này rồi tính sau đi! Lão ẩu phất tay áo, sắc mặt trở nên nghiêm túc nhìn ba Thánh Vương Cảnh nói: - Lão thân cũng không ỷ lớn hiếp nhỏ, không chiếm tiện nghi của tiểu bối các ngươi, chỗ Sinh Mệnh Quỳnh Tương này, chúng ta bốn người chia đều, như thế nào?
Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư liếc nhìn nhau, đều mừng rỡ gật đầu nói phải.
Dương Khai dĩ nhiên cũng không có ý kiến gì.
Ngay sau đó lão ẩu liền lấy ra mấy bình ngọc, bắt đầu thi triển thủ đoạn từ trong ao lấy ra Sinh Mệnh Quỳnh Tương kia, cả quá trình đều thực hiện dưới ánh mắt nhìn chăm chú của ba Thánh Vương Cảnh, lão ẩu cũng không có động tay động chân gì, quả thật chia đều Sinh Mệnh Quỳnh Tương làm bốn phần, mỗi người lấy một phần.
- Vật này phải bảo quản cho tốt, nhưng sau khi trở về, tuyệt đối không được để lộ cho người ngoài biết! Lão ẩu lại thần sắc ngưng trọng dặn dò một câu.
- Dạ! Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư hai người nắm chặt bình ngọc chứa Sinh Mệnh Quỳnh Tương kia, mặt mày đỏ bừng, tiếp theo thật cẩn thận thu bình ngọc vào nhẫn không gian của mình.
Thu được vật trân quý như thế, bất luận người nào cũng cảm thấy chuyến đi này không tệ, mà Đỗ Tư Tư càng không có lý do gì để trách mắng Thái Hợp tự chủ trương dẫn nàng tới cửa trận không gian màu đen bên này. Ngược lại sâu trong nội tâm, nàng còn có chút cảm kích hắn.
Nếu không có Thái Hợp, chỉ sợ nàng đã lỡ mất dịp tốt thu được dị bảo bực này.
- Đi thôi, chúng ta đi tiếp tìm kiếm đường ra! Lão ẩu dường như tâm tình cũng rất tốt, nói một câu, sau đó liền dẫn ba Thánh Vương Cảnh bay đi hướng xa xa.
Dương Khai một mực im lặng, đợi cho trước khi đi, mới quay đầu lại nhìn lướt qua ngọn núi giả kia một cái, trong đáy mắt lóe lên một tia dị sắc.
Sinh Mệnh Quỳnh Tương, nếu được xưng là một trong ba đại thần thủy, theo đạo lý mà nói không có khả năng chỉ có một chút công hiệu như vậy. Vừa rồi lão ẩu thí nghiệm một chút, chỉ là làm cho bà ta trẻ lại mấy tuổi mà thôi... điều này rõ ràng không hợp lý.
Hơn nữa, lão ẩu chia đều Sinh Mệnh Quỳnh Tương thành bốn phần, cũng làm cho Dương Khai cảm nhận được rất khó hiểu: với thực lực cùng tuổi tác của bà ta, hoàn toàn có thể chia nhiều một chút, cho dù bà ta có đưa ra yêu cầu như vậy, Dương Khai tin rằng Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư cũng sẽ không từ chối, mà mình cũng sẽ không phản bác... Thế mà cố tình lão ẩu chỉ cầu một phần tư, nhìn như rất rộng lượng.
Nghĩ tiếp tới dấu vết chất lỏng kia chảy lưu lại trên ngọn núi giả, Dương Khai âm thầm cảm thấy, ao Sinh Mệnh Quỳnh Tương nhóm người mình phát hiện kia, chỉ sợ không phải là Sinh Mệnh Quỳnh Tương thuần túy.
Có lẽ... là sản vật từ địa phương nào đó chảy đến đây, sau đó đã qua pha loảng!
Nếu như theo dấu vết chảy kia tìm kiếm ngược lên, nói không chừng còn có thể tìm được Sinh Mệnh Quỳnh Tương thuần túy hơn!
Nếu sự thật đúng như vậy, cũng có thể giải thích cử động kia của lão ẩu, có lẽ bà ta cũng đã nhận ra điểm này, cho nên mới chia đều lượng Sinh Mệnh Quỳnh Tương như thế, chủ ý trước để ổn định nhóm người mình, bản thân bà ta sẽ tìm thời gian khác trở lại chỗ này thăm dò kỹ hơn.
Chuyện này không phải không có khả năng! Nghĩ tới đây, Dương Khai nhếch khóe miệng lộ vẻ tươi cười. Người khác có ý nghĩ này, hắn không phải không có, dù sao thứ tốt một người độc chiếm mới càng có cảm giác thành tựu, mới có cảm giác thỏa mãn mình có thể thu được lớn hơn.
Dĩ nhiên, đây chỉ là suy đoán của mình, rốt cuộc có phải như thế hay không còn cần có thêm chứng cứ.
Ước chừng một ngày sau, một nhóm bốn người lần nữa tụ tập lại một chỗ, theo thứ tự nói ra phát hiện của từng người.
Sau khi trải qua nửa ngày thăm dò, mọi người phát hiện chỗ này cũng không có bất kỳ hung hiểm gì, lúc này liền quyết định chia nhau ra hành động tìm đường ra, mà lại hao phí thời gian nửa ngày sau, mới hội họp ở chỗ này.
Sau khi nói ra những gì mình phát hiện, Dương Khai lập tức sáng tỏ, vị trí của nhóm người mình giờ này là một khu vực nửa phong bế, chiếm diện tích cực lớn, trừ chỗ trước đó mọi người phát hiện Sinh Mệnh Quỳnh Tương, cũng không có tồn tại bất kỳ bảo bối gì đáng giá chú ý, hơn nữa, cũng không có quá nhiều cửa ra.
Chỉ có duy nhất một cửa ra là do Thái Hợp phát hiện.
Chờ hắn nói rõ một lần tình huống bên kia, lão ẩu mới như có điều suy nghĩ nói: - Nói như vậy, chúng ta bây giờ cũng chỉ có thể từ nơi cửa ra đó rời khỏi chỗ này? Thái tiểu tử, nơi đó có cái gì đáng để chú ý không?
- Thưa tiền bối, đáng để chú ý chỉ có một điểm, ở trước cửa ra đó có một pho tượng hình người cao mười mấy trượng, thoạt nhìn như hung thần ác sát, mặt mũi đáng ghét, nó đứng ở nơi đó, cửa ra chính là ở dưới thân nó!
- Pho tượng hình người ư? Lão ẩu nhướng mày.
- Không sai! Ngoài ra, không có điểm gì đáng nghi!
Lão ẩu khẽ gật gật đầu: - Nếu như thế, trước cứ đi tới nhìn xem hẵn tính!
Sau một hồi thương nghị, bốn người liền đi tới hướng vị trí Thái Hợp phát hiện. Sau nửa canh giờ, mọi người liền tới mục đích, Thái Hợp chỉ phía trước nói: - Tiền bối, đó chính là cửa ra ta phát hiện!
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay của hắn, đều không khỏi lộ vẻ vui mừng, bởi vì bên kia quả thật có một cái cửa tròn, tối đen sâu không thấy đáy, thần niệm dò xét vào trong đó cũng như đá chìm đáy biển, không thấy bóng dáng, hoàn toàn không phát hiện được tình huống bên trong như thế nào.
Mà ở phía trước cửa tròn kia, đúng là có một pho tượng cao mười mấy trượng đứng ở nơi đó, bộ mặt dữ tợn, hai chân dạng ra, cửa tròn ngay ở dưới thân nó. Nhìn thấy một màn này khiến mọi người cười khổ không thôi.
Mặc dù chỉ là một pho tượng, nhưng phải chui qua dưới thân đối phương, vẫn làm cho trong lòng mọi người có chút không thoải mái.
Hơn nữa, pho tượng kia rốt cuộc có chỗ gì quỷ dị hay không, còn phải đợi điều tra dò xét mới biết. Lúc này lão ẩu không nói một lời, thả ra thần niệm cẩn thận thăm dò trên pho tượng kia, Dương Khai cũng làm như vậy.
Hồi lâu sau, lão ẩu mới thu hồi thần niệm, thấp giọng nói: - Pho tượng kia thoạt nhìn thật ra không có vấn đề gì, không có dao động cấm chế, cũng không có dấu vết trận pháp... Tuy nhiên mọi người hãy cẩn thận một chút, pho tượng nếu đã tồn tại ở chỗ này, nhất định là có điều quái quỷ gì đó, phải cẩn thận không được sơ suất xem thường!
Mấy tiểu bối Thánh Vương Cảnh tự nhiên vội vàng đáp ứng, đều tập trung tinh thần chú ý.
Trong di tích thượng cổ này ẩn giấu cấm chế các thứ cực kỳ quái dị, ngay cả Phí Chi Đồ có đôi khi cũng không phát hiện được mảy may, nếu không như thế, lúc mới bắt đầu đi vào chỗ này, mọi người cũng sẽ không liên tiếp bị vây trong trận pháp.
Pho tượng này, làm không tốt biết đâu lại chạm tới cơ quan cấm chế gì chăng!?.
Lão ẩu trong mắt lóe lên vẻ ngưng trọng, há miệng phun ra một màn sáng màu vàng đất, màn sáng kia nhoáng lên một cái liền bao phủ toàn thân bà ta, cũng không biết là dị bảo uy năng gì, thoạt nhìn vô cùng chắc chắn.
Có tầng dị bảo phòng hộ này, lão ẩu mới lộ vẻ mặt an tâm một chút, từ từ nói: - Lão thân đi trước mở đường, các ngươi cùng đi theo sau!
Mấy người Dương Khai cũng vội vàng tế ra bí bảo phòng ngự của mình, theo sát phía sau lão ẩu.
Một lát sau, lão ẩu liền đi tới trước cách cửa tròn kia chừng mười mấy trượng, trong quá trình này, bà ta luôn luôn quan sát dò xét bốn phía, để phòng bất trắc, hơn nữa đa số chú ý đều đặt trên pho tượng kia.
Thế nhưng cho tới bây giờ, cũng không có phát sinh bất kỳ biến cố gì, bà ta không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Dù sao từ khi đi vào phạm vi này, mọi người cũng không có gặp nguy hiểm gì, trong lòng thầm nghĩ, chỗ này có lẽ là thật sự an toàn.
Nhưng lão ẩu cũng không có buông lỏng tâm thần, ngược lại càng cảnh giác hơn nhiều.
Lại đi tiếp tới trước mười mấy bước, vẫn như cũ bình an vô sự, lão ẩu bật cười một tiếng, đang định lên tiếng nói gì đó, bỗng nhiên pho tượng hình người đứng ở phía trước kia truyền ra một tiếng vang rất nhỏ.
Nghe tiếng động này, tất cả mọi người đều biến sắc.
Mà lão ẩu kia thì phản ứng vô cùng nhanh chóng, thân hình thoắt một cái cấp tốc lui về phía sau, chỉ để lại tại chỗ một cái bóng mờ.
Nhưng kế tiếp phát sinh một màn làm cho mọi người đều hoảng sợ, thân hình lão ẩu đang ở giữa không trung, bỗng nhiên một bàn tay khổng lồ với thế sét đánh từ một bên đánh úp lại, thoáng cái đã chụp lấy bà ta trong lòng bàn tay, mà bà ta ngay cả cơ hội né tránh cũng không có.
- Tiền bối! Thái Hợp kinh hô một tiếng, con ngươi run rẩy kịch liệt.
Dương Khai cũng đầy vẻ kinh sợ, thất thanh nói: - Khôi lỗi?
Thời khắc này, pho tượng hình người kia vốn trước đó không có bất kỳ động tĩnh gì, không ngờ nhích động, hơn nữa chỗ hai tròng mắt của nó toát ra ánh sáng đỏ sậm, thoạt nhìn kinh khủng khiếp người, nhìn nó thân thể to lớn vụng về, nhưng tốc độ hành động lại khiến mọi người thấy mà khiếp sợ.
Dương Khai đi ngay phía sau lão ẩu, cũng thấy rõ ràng nhất một màn mới vừa xảy ra, đồng thời lúc pho tượng hình người kia truyền ra tiếng vang nhỏ, bàn tay to của nó đã vung tới, lão ẩu phản ứng cố nhiên nhanh chóng, nhưng vẫn bị đối phương chụp trúng.
Hết thảy đều phát sinh chỉ trong chớp mắt, chờ đến lúc Dương Khai phản xạ có điều kiện nhảy vọt ra sau, thì lão ẩu đã bị bắt rồi.
Dầu gì cũng là võ giả Phản Hư nhất tầng cảnh, hơn nữa đắm chìm trong tầng cảnh giới này nhiều năm, thủ đoạn của lão ẩu cũng không phải Phản Hư Cảnh bình thường có thể so sánh... bà ta liều mạng thúc giục thánh nguyên, chỉ ra một ngón tay, một lưỡi dao to lớn bỗng nhiên hình thành, hung hăng chém vào bàn tay của khôi lỗi đang nắm thân thể của mình.
Lập tức truyền ra tiếng kim loại va chạm giòn tan, đốm lửa văng tung tóe khắp nơi... Lão ẩu trợn mắt há hốc mồm, bởi vì bàn tay to của khôi lỗi kia lại không bị thương chút nào, ngay cả một dấu vết cũng không có.
Mà dường như cũng vì một kích này, làm cho khôi lỗi to lớn kia nổi giận, ánh sáng đỏ trong mắt nó nhoáng lên một cái, bàn tay to cầm thân thể lão ẩu lại dùng sức siết chặt.
Lão ẩu sắc mặt xám như đất, trong thân thể khô gầy phát ra lực lượng không kém Phản Hư lưỡng tầng cảnh chút nào, giãy giụa kịch liệt.
Không hề có tác dụng, bàn tay to kia giống như gọng kiềm sắt thép, siết chặt thân thể của lão ẩu, mặc cho bà ta thúc giục thánh nguyên vùng vẫy như thế nào cũng không làm nên chuyện gì.
"Răng rắc..." Truyền đến tiếng vang khiến mọi người tuyệt vọng, tầng phòng hộ màu vàng đất trước đó lão ẩu bố trí quanh thân mình, lại không chống đỡ nổi lực siết của bàn tay khổng lồ của khôi lỗi, với tốc độ cực nhanh nứt ra vô số khe hở, ngay sau đó liền vỡ nát, lần nữa biến thành một bí bảo hình dáng hạt châu, rơi xuống đất, rồi biến thành phấn vụn.
Kiện bí bảo phòng hộ này, lại trực tiếp bị phá hủy!
Vũ Luyện Điên Phong
Lão ẩu trầm ngâm một chút, nói tiếp: - Nghe nói Bất Lão Thần Thụ là một cây kỳ thụ từ thuở sơ khai thiên địa đã sinh ra, tồn tại cùng thiên địa, bất tử bất diệt, biến ảo hàng vạn hàng ngàn. Mà Bất Tử Nguyên Dịch kia chính là chất lỏng của nó tiết ra. Chỉ là trong lời đồn, Bất Tử Nguyên Dịch thật ra người có chút cơ duyên nghịch thiên đã từng thu được một chút, nhưng Bất Lão Thần Thụ thì không có người nào nhìn thấy, rốt cuộc có tồn tại hay không, lão thân cũng không biết!
- Như vậy a! Dương Khai sờ cằm như có điều suy nghĩ, nếu quả thật đúng như vậy, thì tu luyện Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm càng nên thực hiện hơn, cho dù trên Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm giảng giải có chút khoa trương, nhưng tổng thể mà nói cũng là một bản công pháp tôi luyện thân thể không tệ, sau khi tu luyện khẳng định có trợ giúp rất lớn cho bản thân. Còn Bất Tử Nguyên Dịch cùng Bất Lão Thần Thụ, đều chỉ tồn tại trong hư ảo mờ ảo, rất không thực tế!
- Được rồi! Chuyện ba đại thần thủy liền nói tới đây thôi. Chúng ta trước hãy phân chia những Sinh Mệnh Quỳnh Tương này rồi tính sau đi! Lão ẩu phất tay áo, sắc mặt trở nên nghiêm túc nhìn ba Thánh Vương Cảnh nói: - Lão thân cũng không ỷ lớn hiếp nhỏ, không chiếm tiện nghi của tiểu bối các ngươi, chỗ Sinh Mệnh Quỳnh Tương này, chúng ta bốn người chia đều, như thế nào?
Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư liếc nhìn nhau, đều mừng rỡ gật đầu nói phải.
Dương Khai dĩ nhiên cũng không có ý kiến gì.
Ngay sau đó lão ẩu liền lấy ra mấy bình ngọc, bắt đầu thi triển thủ đoạn từ trong ao lấy ra Sinh Mệnh Quỳnh Tương kia, cả quá trình đều thực hiện dưới ánh mắt nhìn chăm chú của ba Thánh Vương Cảnh, lão ẩu cũng không có động tay động chân gì, quả thật chia đều Sinh Mệnh Quỳnh Tương làm bốn phần, mỗi người lấy một phần.
- Vật này phải bảo quản cho tốt, nhưng sau khi trở về, tuyệt đối không được để lộ cho người ngoài biết! Lão ẩu lại thần sắc ngưng trọng dặn dò một câu.
- Dạ! Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư hai người nắm chặt bình ngọc chứa Sinh Mệnh Quỳnh Tương kia, mặt mày đỏ bừng, tiếp theo thật cẩn thận thu bình ngọc vào nhẫn không gian của mình.
Thu được vật trân quý như thế, bất luận người nào cũng cảm thấy chuyến đi này không tệ, mà Đỗ Tư Tư càng không có lý do gì để trách mắng Thái Hợp tự chủ trương dẫn nàng tới cửa trận không gian màu đen bên này. Ngược lại sâu trong nội tâm, nàng còn có chút cảm kích hắn.
Nếu không có Thái Hợp, chỉ sợ nàng đã lỡ mất dịp tốt thu được dị bảo bực này.
- Đi thôi, chúng ta đi tiếp tìm kiếm đường ra! Lão ẩu dường như tâm tình cũng rất tốt, nói một câu, sau đó liền dẫn ba Thánh Vương Cảnh bay đi hướng xa xa.
Dương Khai một mực im lặng, đợi cho trước khi đi, mới quay đầu lại nhìn lướt qua ngọn núi giả kia một cái, trong đáy mắt lóe lên một tia dị sắc.
Sinh Mệnh Quỳnh Tương, nếu được xưng là một trong ba đại thần thủy, theo đạo lý mà nói không có khả năng chỉ có một chút công hiệu như vậy. Vừa rồi lão ẩu thí nghiệm một chút, chỉ là làm cho bà ta trẻ lại mấy tuổi mà thôi... điều này rõ ràng không hợp lý.
Hơn nữa, lão ẩu chia đều Sinh Mệnh Quỳnh Tương thành bốn phần, cũng làm cho Dương Khai cảm nhận được rất khó hiểu: với thực lực cùng tuổi tác của bà ta, hoàn toàn có thể chia nhiều một chút, cho dù bà ta có đưa ra yêu cầu như vậy, Dương Khai tin rằng Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư cũng sẽ không từ chối, mà mình cũng sẽ không phản bác... Thế mà cố tình lão ẩu chỉ cầu một phần tư, nhìn như rất rộng lượng.
Nghĩ tiếp tới dấu vết chất lỏng kia chảy lưu lại trên ngọn núi giả, Dương Khai âm thầm cảm thấy, ao Sinh Mệnh Quỳnh Tương nhóm người mình phát hiện kia, chỉ sợ không phải là Sinh Mệnh Quỳnh Tương thuần túy.
Có lẽ... là sản vật từ địa phương nào đó chảy đến đây, sau đó đã qua pha loảng!
Nếu như theo dấu vết chảy kia tìm kiếm ngược lên, nói không chừng còn có thể tìm được Sinh Mệnh Quỳnh Tương thuần túy hơn!
Nếu sự thật đúng như vậy, cũng có thể giải thích cử động kia của lão ẩu, có lẽ bà ta cũng đã nhận ra điểm này, cho nên mới chia đều lượng Sinh Mệnh Quỳnh Tương như thế, chủ ý trước để ổn định nhóm người mình, bản thân bà ta sẽ tìm thời gian khác trở lại chỗ này thăm dò kỹ hơn.
Chuyện này không phải không có khả năng! Nghĩ tới đây, Dương Khai nhếch khóe miệng lộ vẻ tươi cười. Người khác có ý nghĩ này, hắn không phải không có, dù sao thứ tốt một người độc chiếm mới càng có cảm giác thành tựu, mới có cảm giác thỏa mãn mình có thể thu được lớn hơn.
Dĩ nhiên, đây chỉ là suy đoán của mình, rốt cuộc có phải như thế hay không còn cần có thêm chứng cứ.
Ước chừng một ngày sau, một nhóm bốn người lần nữa tụ tập lại một chỗ, theo thứ tự nói ra phát hiện của từng người.
Sau khi trải qua nửa ngày thăm dò, mọi người phát hiện chỗ này cũng không có bất kỳ hung hiểm gì, lúc này liền quyết định chia nhau ra hành động tìm đường ra, mà lại hao phí thời gian nửa ngày sau, mới hội họp ở chỗ này.
Sau khi nói ra những gì mình phát hiện, Dương Khai lập tức sáng tỏ, vị trí của nhóm người mình giờ này là một khu vực nửa phong bế, chiếm diện tích cực lớn, trừ chỗ trước đó mọi người phát hiện Sinh Mệnh Quỳnh Tương, cũng không có tồn tại bất kỳ bảo bối gì đáng giá chú ý, hơn nữa, cũng không có quá nhiều cửa ra.
Chỉ có duy nhất một cửa ra là do Thái Hợp phát hiện.
Chờ hắn nói rõ một lần tình huống bên kia, lão ẩu mới như có điều suy nghĩ nói: - Nói như vậy, chúng ta bây giờ cũng chỉ có thể từ nơi cửa ra đó rời khỏi chỗ này? Thái tiểu tử, nơi đó có cái gì đáng để chú ý không?
- Thưa tiền bối, đáng để chú ý chỉ có một điểm, ở trước cửa ra đó có một pho tượng hình người cao mười mấy trượng, thoạt nhìn như hung thần ác sát, mặt mũi đáng ghét, nó đứng ở nơi đó, cửa ra chính là ở dưới thân nó!
- Pho tượng hình người ư? Lão ẩu nhướng mày.
- Không sai! Ngoài ra, không có điểm gì đáng nghi!
Lão ẩu khẽ gật gật đầu: - Nếu như thế, trước cứ đi tới nhìn xem hẵn tính!
Sau một hồi thương nghị, bốn người liền đi tới hướng vị trí Thái Hợp phát hiện. Sau nửa canh giờ, mọi người liền tới mục đích, Thái Hợp chỉ phía trước nói: - Tiền bối, đó chính là cửa ra ta phát hiện!
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay của hắn, đều không khỏi lộ vẻ vui mừng, bởi vì bên kia quả thật có một cái cửa tròn, tối đen sâu không thấy đáy, thần niệm dò xét vào trong đó cũng như đá chìm đáy biển, không thấy bóng dáng, hoàn toàn không phát hiện được tình huống bên trong như thế nào.
Mà ở phía trước cửa tròn kia, đúng là có một pho tượng cao mười mấy trượng đứng ở nơi đó, bộ mặt dữ tợn, hai chân dạng ra, cửa tròn ngay ở dưới thân nó. Nhìn thấy một màn này khiến mọi người cười khổ không thôi.
Mặc dù chỉ là một pho tượng, nhưng phải chui qua dưới thân đối phương, vẫn làm cho trong lòng mọi người có chút không thoải mái.
Hơn nữa, pho tượng kia rốt cuộc có chỗ gì quỷ dị hay không, còn phải đợi điều tra dò xét mới biết. Lúc này lão ẩu không nói một lời, thả ra thần niệm cẩn thận thăm dò trên pho tượng kia, Dương Khai cũng làm như vậy.
Hồi lâu sau, lão ẩu mới thu hồi thần niệm, thấp giọng nói: - Pho tượng kia thoạt nhìn thật ra không có vấn đề gì, không có dao động cấm chế, cũng không có dấu vết trận pháp... Tuy nhiên mọi người hãy cẩn thận một chút, pho tượng nếu đã tồn tại ở chỗ này, nhất định là có điều quái quỷ gì đó, phải cẩn thận không được sơ suất xem thường!
Mấy tiểu bối Thánh Vương Cảnh tự nhiên vội vàng đáp ứng, đều tập trung tinh thần chú ý.
Trong di tích thượng cổ này ẩn giấu cấm chế các thứ cực kỳ quái dị, ngay cả Phí Chi Đồ có đôi khi cũng không phát hiện được mảy may, nếu không như thế, lúc mới bắt đầu đi vào chỗ này, mọi người cũng sẽ không liên tiếp bị vây trong trận pháp.
Pho tượng này, làm không tốt biết đâu lại chạm tới cơ quan cấm chế gì chăng!?.
Lão ẩu trong mắt lóe lên vẻ ngưng trọng, há miệng phun ra một màn sáng màu vàng đất, màn sáng kia nhoáng lên một cái liền bao phủ toàn thân bà ta, cũng không biết là dị bảo uy năng gì, thoạt nhìn vô cùng chắc chắn.
Có tầng dị bảo phòng hộ này, lão ẩu mới lộ vẻ mặt an tâm một chút, từ từ nói: - Lão thân đi trước mở đường, các ngươi cùng đi theo sau!
Mấy người Dương Khai cũng vội vàng tế ra bí bảo phòng ngự của mình, theo sát phía sau lão ẩu.
Một lát sau, lão ẩu liền đi tới trước cách cửa tròn kia chừng mười mấy trượng, trong quá trình này, bà ta luôn luôn quan sát dò xét bốn phía, để phòng bất trắc, hơn nữa đa số chú ý đều đặt trên pho tượng kia.
Thế nhưng cho tới bây giờ, cũng không có phát sinh bất kỳ biến cố gì, bà ta không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Dù sao từ khi đi vào phạm vi này, mọi người cũng không có gặp nguy hiểm gì, trong lòng thầm nghĩ, chỗ này có lẽ là thật sự an toàn.
Nhưng lão ẩu cũng không có buông lỏng tâm thần, ngược lại càng cảnh giác hơn nhiều.
Lại đi tiếp tới trước mười mấy bước, vẫn như cũ bình an vô sự, lão ẩu bật cười một tiếng, đang định lên tiếng nói gì đó, bỗng nhiên pho tượng hình người đứng ở phía trước kia truyền ra một tiếng vang rất nhỏ.
Nghe tiếng động này, tất cả mọi người đều biến sắc.
Mà lão ẩu kia thì phản ứng vô cùng nhanh chóng, thân hình thoắt một cái cấp tốc lui về phía sau, chỉ để lại tại chỗ một cái bóng mờ.
Nhưng kế tiếp phát sinh một màn làm cho mọi người đều hoảng sợ, thân hình lão ẩu đang ở giữa không trung, bỗng nhiên một bàn tay khổng lồ với thế sét đánh từ một bên đánh úp lại, thoáng cái đã chụp lấy bà ta trong lòng bàn tay, mà bà ta ngay cả cơ hội né tránh cũng không có.
- Tiền bối! Thái Hợp kinh hô một tiếng, con ngươi run rẩy kịch liệt.
Dương Khai cũng đầy vẻ kinh sợ, thất thanh nói: - Khôi lỗi?
Thời khắc này, pho tượng hình người kia vốn trước đó không có bất kỳ động tĩnh gì, không ngờ nhích động, hơn nữa chỗ hai tròng mắt của nó toát ra ánh sáng đỏ sậm, thoạt nhìn kinh khủng khiếp người, nhìn nó thân thể to lớn vụng về, nhưng tốc độ hành động lại khiến mọi người thấy mà khiếp sợ.
Dương Khai đi ngay phía sau lão ẩu, cũng thấy rõ ràng nhất một màn mới vừa xảy ra, đồng thời lúc pho tượng hình người kia truyền ra tiếng vang nhỏ, bàn tay to của nó đã vung tới, lão ẩu phản ứng cố nhiên nhanh chóng, nhưng vẫn bị đối phương chụp trúng.
Hết thảy đều phát sinh chỉ trong chớp mắt, chờ đến lúc Dương Khai phản xạ có điều kiện nhảy vọt ra sau, thì lão ẩu đã bị bắt rồi.
Dầu gì cũng là võ giả Phản Hư nhất tầng cảnh, hơn nữa đắm chìm trong tầng cảnh giới này nhiều năm, thủ đoạn của lão ẩu cũng không phải Phản Hư Cảnh bình thường có thể so sánh... bà ta liều mạng thúc giục thánh nguyên, chỉ ra một ngón tay, một lưỡi dao to lớn bỗng nhiên hình thành, hung hăng chém vào bàn tay của khôi lỗi đang nắm thân thể của mình.
Lập tức truyền ra tiếng kim loại va chạm giòn tan, đốm lửa văng tung tóe khắp nơi... Lão ẩu trợn mắt há hốc mồm, bởi vì bàn tay to của khôi lỗi kia lại không bị thương chút nào, ngay cả một dấu vết cũng không có.
Mà dường như cũng vì một kích này, làm cho khôi lỗi to lớn kia nổi giận, ánh sáng đỏ trong mắt nó nhoáng lên một cái, bàn tay to cầm thân thể lão ẩu lại dùng sức siết chặt.
Lão ẩu sắc mặt xám như đất, trong thân thể khô gầy phát ra lực lượng không kém Phản Hư lưỡng tầng cảnh chút nào, giãy giụa kịch liệt.
Không hề có tác dụng, bàn tay to kia giống như gọng kiềm sắt thép, siết chặt thân thể của lão ẩu, mặc cho bà ta thúc giục thánh nguyên vùng vẫy như thế nào cũng không làm nên chuyện gì.
"Răng rắc..." Truyền đến tiếng vang khiến mọi người tuyệt vọng, tầng phòng hộ màu vàng đất trước đó lão ẩu bố trí quanh thân mình, lại không chống đỡ nổi lực siết của bàn tay khổng lồ của khôi lỗi, với tốc độ cực nhanh nứt ra vô số khe hở, ngay sau đó liền vỡ nát, lần nữa biến thành một bí bảo hình dáng hạt châu, rơi xuống đất, rồi biến thành phấn vụn.
Kiện bí bảo phòng hộ này, lại trực tiếp bị phá hủy!
Vũ Luyện Điên Phong
Đánh giá:
Truyện Vũ Luyện Điên Phong
Story
Chương 1350: Cửa ra.
10.0/10 từ 16 lượt.