Vũ Luyện Điên Phong
Chương 1236: Di chỉ tông môn.
Trong dãy núi liên miên, thân hình Dương Khai lóe lên. Tuy vẫn bị một loại pháp tắc thiên địa áp chế như cũ, không thể ngự không phi hành, nhưng không có Đại Diên làm chậm tốc độ, Dương Khai liền thoải mái hơn, thi triển Phong Lôi Vũ Dực nhanh chóng chạy đi.
Hắn không có ý lưu lại ở tầng thứ tư, mặc dù biết trong tầng thứ tư có khả năng có một chút linh thảo linh dược quý hiếm, nhưng tìm kiếm chúng lại mất rất nhiều thời gian.
Hắn phải mau đi xem rốt cuộc có khu cực nóng tầng thứ năm hay không, nếu như có, vậy thì mục đích lớn nhất của một chuyến này liền có thể đạt thành.
Dãy núi cực lớn, Dương Khai vừa xông vào liền cảm thấy linh khí thiên địa ở đây nồng đậm đến mức không thể tưởng tượng nổi. Xuất sắc hơn bất kỳ hành tinh nào, bất kỳ địa phương nào mà trước đó hắn đi qua, thậm chí có thể sánh vai với Huyền Không đại lục quỷ bí kia.
Mây mù giữa dãy núi thành từng đám từng đám trắng như tuyết mềm như bông, bay bay trôi nổi ở sâu trong dãy núi, thong thả bồng bềnh từ sườn núi.
Tình huống bên kia Long Huyệt Sơn so với trong này, quả thực là một trời một vực, hoàn toàn không có chỗ nào để so sánh.
Trong mắt Dương Khai lộ ra vẻ khiếp sợ và nôn nóng, nghĩ rằng nếu như nơi này không phải Lưu Viêm Sa Địa, không phải cấm địa của U Ám Tinh, chỉ là một dãy núi liên miên như vậy, cũng đủ để những đại thế lực hay đại tông môn tranh chấp đầu rơi máu chảy.
Những đại thế lực đại tông môn kia, có cái nào không tọa lạc tại nơi linh khí nồng đậm? Thậm chí cơ nghiệp của mỗi nhà, trong lòng đất đều có địa mạch quy mô lớn, cũng chỉ có linh khí thiên địa phát ra từ địa mạch, mới có thể giúp tông môn tồn tại ngàn vạn năm sừng sững không ngã, giúp nhóm đệ tử kia tu luyện ít mà tốc độ nhanh.
Cũng như Cửu Thiên Thánh Địa của Thông Huyền đại lục, theo như Dương Khai biết, dưới chín ngọn núi của Cửu Thiên Thánh địa có một địa mạch quy mô không nhỏ, cho nên giữa chín ngọn núi mới có linh khí bức người đến vậy.
Thiên Tiêu Tông cũng thế, dưới 108 ngọn núi của nó cũng có địa mạch.
Bất kỳ một tổ sư khai phái của tông môn nào đều sẽ không chọn vị trí linh khí hoang vu để xây dựng tông môn. Điều kiện thứ nhất để chọn làm vị trí đặt tông môn, chính là nhất thiết phải có địa mạch, hơn nữa quy mô càng lớn càng tốt, chất lượng càng cao càng tốt.
Mà dãy núi liên miên trước mắt này, tuyệt đối là chỗ tốt nhất để khai tông lập phái. Để môn hạ đệ tử tu luyện ở chỗ này, sẽ chiếm hết được thiên thời địa lợi, sẽ phát triển với tốc độ vượt qua người thường.
Dương Khai dám khẳng định, dưới vùng núi này, nhất định có một địa mạch đẳng cấp cao.
Chỉ tiếc rằng nơi này là Lưu Viêm Sa Địa, ngẫu nhiên mới mở một lần. Một lần mở ra không đến nửa năm đã đóng cửa, hoàn toàn không có ai có thể xây dựng tông môn ở chỗ này, lại không ai có thể tu luyện ở đây lâu.
Điều này làm cho Dương Khai thở dài liên tục.
Tuy hiện tại hắn chỉ lẻ loi một mình, nhưng còn có rất nhiều thân thích và bằng hữu đều ở Thông Huyền đại lục. Một ngày kia nếu mình có thể trở về, đưa bọn họ vào trong tinh vực, dãy núi này hoàn toàn là nơi để yên thân gửi phận. Dĩ nhiên, trước đó hắn phải có thực lực tự vệ mới được, nếu không chỉ đưa tới họa diệt môn.
Lắc đầu, xua tan những ý nghĩ ấy, Dương Khai tiếp tục lên đường.
Trong dãy núi yên ắng ưu nhã đến cực điểm, không thấy chim bay hay thú chạy, dường như ở tầng thứ tư này, chỉ có một người sống duy nhất là Dương Khai.
Hắn đoán không sai, nơi này dù có linh thảo linh dược, cũng là thưa thớt vô cùng. Bởi vì hắn chạy như bay suốt đoạn đường này, nhưng lại không thấy bất kỳ gốc cây linh thảo linh dược nào, thậm chí ngay cả trong không khí cũng không hề có mùi thuốc.
Sau mười ngày Dương Khai đi sâu vào dãy núi này, khi hắn đang gấp rút lên đường, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, dừng bước chân, cau mày lắng nghe một lát.
Hắn nghe thấy tiếng vang dữ dội truyền tới từ phía trước.
Có người? Hơn nữa còn ở phía trước mình. Trong đầu Dương Khai hiện lên một gương mặt lạnh lùng, thầm nghĩ có phải người kia vào đây hay không.
Dương Khai tò mò, lúc hắn vào trong vùng núi này, mười ngày liên tiếp không hề đụng phải thứ gì, giờ này có người chạy phía trước hắn, còn gây ra động tĩnh quái dị như vậy, hiển nhiên đưa tới sự chú ý của hắn.
Lập tức im hơi bặt tiếng, hắn lén lút đi về phía trước, muốn nhìn rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù Dương Khai không tu luyện công pháp liễm khí gì, nhưng thần niệm của hắn vô cùng cường đại, thần thức bao thành một cái lồng quanh người, chỉ cần không có động tĩnh rất rõ ràng, nếu tu vi của đối phương không cao hơn hắn nhiều lắm, hẳn là không phát hiện được.
Lặng yên không một tiếng động tiến tới bên kia, càng đến gần nơi phát ra âm thanh, Dương Khai lại càng cảm thấy thủ đoạn người kia thi triển ra khiếp người đến cỡ nào.
Lại đi tiếp mấy chục dặm đường, khi Dương Khai dừng bước, nhìn về phía trước, trong lòng không khỏi rung động, mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Trăm trượng phía trước là một nam nhân với dáng người sắc bén như kiếm, vẻ mặt như đao tước, chính là người xuất thân Tinh Đế Môn, ở dưới con mắt chăm chú của mọi người cắt Hồng Chúc Quả thành vài phần. Lúc này toàn thân hắn phát ra dao động thánh nguyên làm người ta kinh sợ. Cũng không biết vận dụng bí thuật gì, cả người hắn lơ lửng cách mặt đất một thước. Chỉ có điều thân thể cường tráng kia đang run nhè nhẹ, sắc mặt đỏ ửng, ra sức thúc giục thánh nguyên của mình, cầm trong tay một cây ngân giao thương không hề bắt mắt, bóng thương đầy trời, đánh về chỗ hư không phía trước.
Điều khiến Dương Khai kinh hãi cũng không phải thủ đoạn kinh người mà nam tử này bày ra.
Thủ đoạn của hắn đúng là không tầm thường, bóng thương mà ngân giao thương bắn ra biến thành cự long màu bạc đầy trời, điên cuồng vọt tới phía trước. Mỗi một con cự long màu bạc đều giống như thật, uy mãnh vô cùng. Công kích cuồng bạo đến thế, cho dù là Dương Khai cũng chỉ đành tạm lánh mũi nhọn, nếu không sẽ phải ăn nhiều đau khổ.
Nhưng chỗ hư không phía trước nam nhân này dường như có một tấm chắn vô hình. Tất cả cự long màu bạc nhào qua đều bị tấm chắn này ngăn trở. Giữa không trung có từng tầng từng tầng gợn sóng, không ngừng khuếch tán khắp bốn phía, những con cự long màu bạc kia đành phải lùi về.
Cấm chế! Không đúng, thủ sơn đại trận! Trong lòng Dương Khai kích động.
Hắn đã từng là chủ nhân của Cửu Thiên Thánh Địa, khi Cửu Thiên Thánh Địa bị cường địch vây công, tự mình mở ra thủ sơn đại trận bảo vệ chín ngọn núi, lúc này hiển nhiên nhìn một cái đã ra manh mối.
Một dãy núi hoang vắng, ngay cả chim chóc sâu bọ cũng không có, không ngờ lại tồn tại thủ sơn đại trận! Hơn nữa thủ sơn đại trận này lại vô cùng cao minh. Cho dù nam nhân lạnh lùng của Tinh Đế Môn công kích dữ dội đến mức nào, nó cũng không chút sứt mẻ, không hề có dấu hiệu hư hại.
Sắc mặt Dương Khai hoảng sợ.
Lưu Viêm Sa Địa ít nhất tồn tại mấy vạn năm, mà bắt đầu từ tầng thứ ba, liền chưa từng có ai đặt chân. Tầng thứ tư và thứ năm cũng giống vậy, điều này có nghĩa là thủ sơn đại trận đã ở đây ít nhất mấy vạn năm.
Mấy vạn năm trôi qua, vẫn có chức năng bảo vệ mạnh mẽ đến thế, vậy thì mấy vạn năm trước nó chắc chắn đến cỡ nào?
Tại sao phải có thủ sơn đại trận ở đây? Những thứ này, bình thường đều là tông môn hao phí nhân lực tài lực to lớn mà bố trí.
Ánh mắt Dương Khai lướt qua đệ tử Tinh Đế Môn kia, nhìn về hướng xa hơn, vừa nhìn, con ngươi co lại.
Ở dãy núi xa xa kia, mây mù nồng đậm trắng phau, vô số linh sơn bảo địa ở chỗ sâu được thủ sơn đại trận bảo vệ. Tuy rằng không nhìn thấy những ngọn núi kia rốt cuộc cao bao nhiêu, tình huống bên trong như thế nào, nhưng Dương Khai loáng thoáng thấy được hình ảnh kiến trúc mơ hồ sau mây mù, dường như có cung điện bằng ngọc ngà châu báu, lại như có lầu các, nhà thủy tạ, giống như không thuộc về nhân gian.
Nhưng đợi khi Dương Khai cẩn thận xem xét lại, bỗng phát hiện trong kia không có thứ gì, chỉ có đám mây bay thong thả, ngẫu nhiên có một góc lầu các thoắt ẩn thoắt hiện trong sương mù.
Không ngờ trong này thật sự có tông môn!
Tuy rằng hắn luôn tiếc hận chỗ này không thể sử dụng để khai tông lập phái, nhưng khi hắn xác định trong dãy múi liên miên này thật sự có tông môn, trong lòng lại vô cùng hoảng sợ.
Người nào có thể kiến tạo tông môn ở nơi này? Bên trong là hạng người gì?
Nhưng ngẫm lại, Dương Khai cảm thấy không đúng, người xuất thân Tinh Đế Môn kia gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu bên trong thật sự có người, khẳng định sẽ không thờ ơ lạnh nhạt, đã xuất hiện mà dạy dỗ hắn rồi.
Xem ra, trong tông môn vốn không có người, đây chỉ là một di chỉ mà thôi.
Hiểu rõ điểm này, trong lòng Dương Khai kinh hoàng.
Đây là di chỉ tông môn! Hơn nữa từ một góc lầu các lộ ra, có thể thấy di chỉ này gần như được bảo tồn hoàn chỉnh, nếu có thể đi vào bên trong, nói không chừng có thể tìm được nhiều thứ tốt.
Có thể kiến tạo tông môn ở đây, lại bày ra thủ sơn đại trận lợi hại như vậy, tông môn này tại mấy vạn năm trước khẳng định không phải không có tiếng tăm gì, thứ bên trong sao có thể ít được.
- Ai? Tiếng quát khẽ như vang bên tai Dương Khai, hắn từ kinh hãi giật mình tỉnh lại, cùng lúc đó, thức hải run lên, dường như bị một cái dùi vô hình đâm sâu vào.
Sắc mặt Dương Khai lạnh lùng, vội vàng thúc giục lực lượng thần thức, chặn lại công kích muốn phá vỡ phòng ngự thức hải của mình, đồng thời thân hình lóe lên một cái, biến mất không thấy, lúc xuất hiện đã cách xa mười mấy trượng.
- Hả? Nam nhân lạnh lùng của Tinh Đế Môn không biết từ khi nào đã dừng động tác, người từ một thước cao hạ xuống, tay nắm ngân giao thương, hơi kinh ngạc nhìn Dương Khai.
Dương Khai cười khổ một tiếng, biết vừa rồi bởi vì phát hiện di chỉ tông môn, tâm tình mình hơi kích động, cho nên mới bị đối phương phát hiện.
Nếu đã vậy, Dương Khai dứt khoát hiện thân, dù sao mình không có ý xấu gì với người này, tất nhiên không hề ngượng ngùng.
- Lại là ngươi! Biểu cảm của võ giả Tinh Đế Môn vô cùng quái dị, hắn và Dương Khai gặp nhau hai lần, một lần là ở trong động thạch nhũ, còn có một lần là lúc tranh đoạt Hồng Chúc Quả. Nhưng từ đầu đến cuối hắn không hề phát hiện Dương Khai giấu kín thực lực của mình đến vậy. Đợt thần hồn công kích vừa rồi bị đối phương im hơi lặng tiếng phá giải, bởi vậy có thể thấy được sự lợi hại của Dương Khai.
Điều này không khỏi khiến cho nam nhân lạnh lùng quan sát Dương Khai lần nữa, muốn nhìn xem hắn có che giấu tu vi cảnh giới hay không.
Vũ Luyện Điên Phong
Hắn không có ý lưu lại ở tầng thứ tư, mặc dù biết trong tầng thứ tư có khả năng có một chút linh thảo linh dược quý hiếm, nhưng tìm kiếm chúng lại mất rất nhiều thời gian.
Hắn phải mau đi xem rốt cuộc có khu cực nóng tầng thứ năm hay không, nếu như có, vậy thì mục đích lớn nhất của một chuyến này liền có thể đạt thành.
Dãy núi cực lớn, Dương Khai vừa xông vào liền cảm thấy linh khí thiên địa ở đây nồng đậm đến mức không thể tưởng tượng nổi. Xuất sắc hơn bất kỳ hành tinh nào, bất kỳ địa phương nào mà trước đó hắn đi qua, thậm chí có thể sánh vai với Huyền Không đại lục quỷ bí kia.
Mây mù giữa dãy núi thành từng đám từng đám trắng như tuyết mềm như bông, bay bay trôi nổi ở sâu trong dãy núi, thong thả bồng bềnh từ sườn núi.
Tình huống bên kia Long Huyệt Sơn so với trong này, quả thực là một trời một vực, hoàn toàn không có chỗ nào để so sánh.
Trong mắt Dương Khai lộ ra vẻ khiếp sợ và nôn nóng, nghĩ rằng nếu như nơi này không phải Lưu Viêm Sa Địa, không phải cấm địa của U Ám Tinh, chỉ là một dãy núi liên miên như vậy, cũng đủ để những đại thế lực hay đại tông môn tranh chấp đầu rơi máu chảy.
Những đại thế lực đại tông môn kia, có cái nào không tọa lạc tại nơi linh khí nồng đậm? Thậm chí cơ nghiệp của mỗi nhà, trong lòng đất đều có địa mạch quy mô lớn, cũng chỉ có linh khí thiên địa phát ra từ địa mạch, mới có thể giúp tông môn tồn tại ngàn vạn năm sừng sững không ngã, giúp nhóm đệ tử kia tu luyện ít mà tốc độ nhanh.
Cũng như Cửu Thiên Thánh Địa của Thông Huyền đại lục, theo như Dương Khai biết, dưới chín ngọn núi của Cửu Thiên Thánh địa có một địa mạch quy mô không nhỏ, cho nên giữa chín ngọn núi mới có linh khí bức người đến vậy.
Thiên Tiêu Tông cũng thế, dưới 108 ngọn núi của nó cũng có địa mạch.
Bất kỳ một tổ sư khai phái của tông môn nào đều sẽ không chọn vị trí linh khí hoang vu để xây dựng tông môn. Điều kiện thứ nhất để chọn làm vị trí đặt tông môn, chính là nhất thiết phải có địa mạch, hơn nữa quy mô càng lớn càng tốt, chất lượng càng cao càng tốt.
Mà dãy núi liên miên trước mắt này, tuyệt đối là chỗ tốt nhất để khai tông lập phái. Để môn hạ đệ tử tu luyện ở chỗ này, sẽ chiếm hết được thiên thời địa lợi, sẽ phát triển với tốc độ vượt qua người thường.
Dương Khai dám khẳng định, dưới vùng núi này, nhất định có một địa mạch đẳng cấp cao.
Chỉ tiếc rằng nơi này là Lưu Viêm Sa Địa, ngẫu nhiên mới mở một lần. Một lần mở ra không đến nửa năm đã đóng cửa, hoàn toàn không có ai có thể xây dựng tông môn ở chỗ này, lại không ai có thể tu luyện ở đây lâu.
Điều này làm cho Dương Khai thở dài liên tục.
Tuy hiện tại hắn chỉ lẻ loi một mình, nhưng còn có rất nhiều thân thích và bằng hữu đều ở Thông Huyền đại lục. Một ngày kia nếu mình có thể trở về, đưa bọn họ vào trong tinh vực, dãy núi này hoàn toàn là nơi để yên thân gửi phận. Dĩ nhiên, trước đó hắn phải có thực lực tự vệ mới được, nếu không chỉ đưa tới họa diệt môn.
Lắc đầu, xua tan những ý nghĩ ấy, Dương Khai tiếp tục lên đường.
Trong dãy núi yên ắng ưu nhã đến cực điểm, không thấy chim bay hay thú chạy, dường như ở tầng thứ tư này, chỉ có một người sống duy nhất là Dương Khai.
Hắn đoán không sai, nơi này dù có linh thảo linh dược, cũng là thưa thớt vô cùng. Bởi vì hắn chạy như bay suốt đoạn đường này, nhưng lại không thấy bất kỳ gốc cây linh thảo linh dược nào, thậm chí ngay cả trong không khí cũng không hề có mùi thuốc.
Sau mười ngày Dương Khai đi sâu vào dãy núi này, khi hắn đang gấp rút lên đường, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, dừng bước chân, cau mày lắng nghe một lát.
Hắn nghe thấy tiếng vang dữ dội truyền tới từ phía trước.
Có người? Hơn nữa còn ở phía trước mình. Trong đầu Dương Khai hiện lên một gương mặt lạnh lùng, thầm nghĩ có phải người kia vào đây hay không.
Dương Khai tò mò, lúc hắn vào trong vùng núi này, mười ngày liên tiếp không hề đụng phải thứ gì, giờ này có người chạy phía trước hắn, còn gây ra động tĩnh quái dị như vậy, hiển nhiên đưa tới sự chú ý của hắn.
Lập tức im hơi bặt tiếng, hắn lén lút đi về phía trước, muốn nhìn rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù Dương Khai không tu luyện công pháp liễm khí gì, nhưng thần niệm của hắn vô cùng cường đại, thần thức bao thành một cái lồng quanh người, chỉ cần không có động tĩnh rất rõ ràng, nếu tu vi của đối phương không cao hơn hắn nhiều lắm, hẳn là không phát hiện được.
Lặng yên không một tiếng động tiến tới bên kia, càng đến gần nơi phát ra âm thanh, Dương Khai lại càng cảm thấy thủ đoạn người kia thi triển ra khiếp người đến cỡ nào.
Lại đi tiếp mấy chục dặm đường, khi Dương Khai dừng bước, nhìn về phía trước, trong lòng không khỏi rung động, mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Trăm trượng phía trước là một nam nhân với dáng người sắc bén như kiếm, vẻ mặt như đao tước, chính là người xuất thân Tinh Đế Môn, ở dưới con mắt chăm chú của mọi người cắt Hồng Chúc Quả thành vài phần. Lúc này toàn thân hắn phát ra dao động thánh nguyên làm người ta kinh sợ. Cũng không biết vận dụng bí thuật gì, cả người hắn lơ lửng cách mặt đất một thước. Chỉ có điều thân thể cường tráng kia đang run nhè nhẹ, sắc mặt đỏ ửng, ra sức thúc giục thánh nguyên của mình, cầm trong tay một cây ngân giao thương không hề bắt mắt, bóng thương đầy trời, đánh về chỗ hư không phía trước.
Điều khiến Dương Khai kinh hãi cũng không phải thủ đoạn kinh người mà nam tử này bày ra.
Thủ đoạn của hắn đúng là không tầm thường, bóng thương mà ngân giao thương bắn ra biến thành cự long màu bạc đầy trời, điên cuồng vọt tới phía trước. Mỗi một con cự long màu bạc đều giống như thật, uy mãnh vô cùng. Công kích cuồng bạo đến thế, cho dù là Dương Khai cũng chỉ đành tạm lánh mũi nhọn, nếu không sẽ phải ăn nhiều đau khổ.
Nhưng chỗ hư không phía trước nam nhân này dường như có một tấm chắn vô hình. Tất cả cự long màu bạc nhào qua đều bị tấm chắn này ngăn trở. Giữa không trung có từng tầng từng tầng gợn sóng, không ngừng khuếch tán khắp bốn phía, những con cự long màu bạc kia đành phải lùi về.
Cấm chế! Không đúng, thủ sơn đại trận! Trong lòng Dương Khai kích động.
Hắn đã từng là chủ nhân của Cửu Thiên Thánh Địa, khi Cửu Thiên Thánh Địa bị cường địch vây công, tự mình mở ra thủ sơn đại trận bảo vệ chín ngọn núi, lúc này hiển nhiên nhìn một cái đã ra manh mối.
Một dãy núi hoang vắng, ngay cả chim chóc sâu bọ cũng không có, không ngờ lại tồn tại thủ sơn đại trận! Hơn nữa thủ sơn đại trận này lại vô cùng cao minh. Cho dù nam nhân lạnh lùng của Tinh Đế Môn công kích dữ dội đến mức nào, nó cũng không chút sứt mẻ, không hề có dấu hiệu hư hại.
Sắc mặt Dương Khai hoảng sợ.
Lưu Viêm Sa Địa ít nhất tồn tại mấy vạn năm, mà bắt đầu từ tầng thứ ba, liền chưa từng có ai đặt chân. Tầng thứ tư và thứ năm cũng giống vậy, điều này có nghĩa là thủ sơn đại trận đã ở đây ít nhất mấy vạn năm.
Mấy vạn năm trôi qua, vẫn có chức năng bảo vệ mạnh mẽ đến thế, vậy thì mấy vạn năm trước nó chắc chắn đến cỡ nào?
Tại sao phải có thủ sơn đại trận ở đây? Những thứ này, bình thường đều là tông môn hao phí nhân lực tài lực to lớn mà bố trí.
Ánh mắt Dương Khai lướt qua đệ tử Tinh Đế Môn kia, nhìn về hướng xa hơn, vừa nhìn, con ngươi co lại.
Ở dãy núi xa xa kia, mây mù nồng đậm trắng phau, vô số linh sơn bảo địa ở chỗ sâu được thủ sơn đại trận bảo vệ. Tuy rằng không nhìn thấy những ngọn núi kia rốt cuộc cao bao nhiêu, tình huống bên trong như thế nào, nhưng Dương Khai loáng thoáng thấy được hình ảnh kiến trúc mơ hồ sau mây mù, dường như có cung điện bằng ngọc ngà châu báu, lại như có lầu các, nhà thủy tạ, giống như không thuộc về nhân gian.
Nhưng đợi khi Dương Khai cẩn thận xem xét lại, bỗng phát hiện trong kia không có thứ gì, chỉ có đám mây bay thong thả, ngẫu nhiên có một góc lầu các thoắt ẩn thoắt hiện trong sương mù.
Không ngờ trong này thật sự có tông môn!
Tuy rằng hắn luôn tiếc hận chỗ này không thể sử dụng để khai tông lập phái, nhưng khi hắn xác định trong dãy múi liên miên này thật sự có tông môn, trong lòng lại vô cùng hoảng sợ.
Người nào có thể kiến tạo tông môn ở nơi này? Bên trong là hạng người gì?
Nhưng ngẫm lại, Dương Khai cảm thấy không đúng, người xuất thân Tinh Đế Môn kia gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu bên trong thật sự có người, khẳng định sẽ không thờ ơ lạnh nhạt, đã xuất hiện mà dạy dỗ hắn rồi.
Xem ra, trong tông môn vốn không có người, đây chỉ là một di chỉ mà thôi.
Hiểu rõ điểm này, trong lòng Dương Khai kinh hoàng.
Đây là di chỉ tông môn! Hơn nữa từ một góc lầu các lộ ra, có thể thấy di chỉ này gần như được bảo tồn hoàn chỉnh, nếu có thể đi vào bên trong, nói không chừng có thể tìm được nhiều thứ tốt.
Có thể kiến tạo tông môn ở đây, lại bày ra thủ sơn đại trận lợi hại như vậy, tông môn này tại mấy vạn năm trước khẳng định không phải không có tiếng tăm gì, thứ bên trong sao có thể ít được.
- Ai? Tiếng quát khẽ như vang bên tai Dương Khai, hắn từ kinh hãi giật mình tỉnh lại, cùng lúc đó, thức hải run lên, dường như bị một cái dùi vô hình đâm sâu vào.
Sắc mặt Dương Khai lạnh lùng, vội vàng thúc giục lực lượng thần thức, chặn lại công kích muốn phá vỡ phòng ngự thức hải của mình, đồng thời thân hình lóe lên một cái, biến mất không thấy, lúc xuất hiện đã cách xa mười mấy trượng.
- Hả? Nam nhân lạnh lùng của Tinh Đế Môn không biết từ khi nào đã dừng động tác, người từ một thước cao hạ xuống, tay nắm ngân giao thương, hơi kinh ngạc nhìn Dương Khai.
Dương Khai cười khổ một tiếng, biết vừa rồi bởi vì phát hiện di chỉ tông môn, tâm tình mình hơi kích động, cho nên mới bị đối phương phát hiện.
Nếu đã vậy, Dương Khai dứt khoát hiện thân, dù sao mình không có ý xấu gì với người này, tất nhiên không hề ngượng ngùng.
- Lại là ngươi! Biểu cảm của võ giả Tinh Đế Môn vô cùng quái dị, hắn và Dương Khai gặp nhau hai lần, một lần là ở trong động thạch nhũ, còn có một lần là lúc tranh đoạt Hồng Chúc Quả. Nhưng từ đầu đến cuối hắn không hề phát hiện Dương Khai giấu kín thực lực của mình đến vậy. Đợt thần hồn công kích vừa rồi bị đối phương im hơi lặng tiếng phá giải, bởi vậy có thể thấy được sự lợi hại của Dương Khai.
Điều này không khỏi khiến cho nam nhân lạnh lùng quan sát Dương Khai lần nữa, muốn nhìn xem hắn có che giấu tu vi cảnh giới hay không.
Vũ Luyện Điên Phong
Đánh giá:
Truyện Vũ Luyện Điên Phong
Story
Chương 1236: Di chỉ tông môn.
10.0/10 từ 16 lượt.