Vũ Luyện Điên Phong
Chương 1050: Chiêu dụ
Liên tiếp gần hai tháng, Dương Khai và Tiểu Nguyệt trốn tránh qua nhiều ngôi sao chết ở Băng Lãnh tử vực, bất luận kẻ hắc thủ giăng bẫy làm nổ tung chiến hạm của Hằng La Thương Hội là ai, Dương Khai đã lĩnh hội được sự cẩn thận và thạn trọng của y!
Trong Băng Lãnh tử vực không ngừng có võ giả bay qua bay lại, tìm kiếm sục sạo, mãi đến mấy ngày trước mới dần dần lặng lẽ hành quân, rút lui toàn bộ.
Bọn họ mất bao công sức trốn chạy hai tháng, xác nhận không ai sống sót trong tai nạn đó.
- Ta cảm giác sự việc lần này xảy ra hình như nhằm vào ta...
Ở trên một ngôi sao chết, Tuyết Nguyệt đăm chiêu nói.
- Ta cũng cảm thấy như vậy.
Dương Khai gật đầu đồng ý, nếu như nói lúc bắt đầu, hai người đều không biết rõ cái bẫy đó là nhằm vào Tuyết Nguyệt hay là nhằm vào thương hội, nhưng hiện tại hai người đều cùng nghĩ như vậy.
Cái bẫy đó muốn nhằm vào Tuyết Nguyệt! Hòng lấy mạng nàng.
- Hả?
Tuyết Nguyệt mỉm cười nhìn qua Dương Khai, như thể cố tình dò xét hắn:
- Tại sao ngươi lại nghĩ thế? Nói cho ta nghe xem, xem suy nghĩ của ta và ngươi có giống nhau không.
Dương Khai cũng không dài dòng, mở miệng nói.
- Thời gian mà bọn chúng dùng đến để tìm kiếm người sống sót là quá dài. Trên chiến hạm đó cũng không có người nào quan trọng, cũng không có vật tư gì quan trọng, nếu như nhằm vào thương hội, bọn chúng cũng không dùng thời gian dài như vậy để truy lùng. Bọn chúng đã cẩn thận tìm kiếm suốt hai tháng, chỉ có thể chứng minh rằng bọn chúng rất sợ hãi, e dè - sợ một người nào đó có thể tìm chúng trả thù, cho nên chuyện này ắt hẳn là nhằm vào ngươi, chiến hạm của thương hội chỉ bị liên lụy mà thôi.
Nói như vậy, ánh mắt Dương Khai sáng quắc nhìn vào Tuyết Nguyệt.
Đôi mắt Tuyết Nguyệt sáng rực, đôi môi khẽ nhúc nhích rồi nói:
- Suy nghĩ của ngươi rất rõ ràng, ta đã xem thường ngươi rồi.
Phỏng đoán của Dương Khai về cơ bản là giống với những gì nàng đang nghĩ, ngoài ra nàng phát hiện Dương Khai là người có tài, thản nhiên cười nói:
- Nếu có một ngày Xích linh hồn của chúng ta được giải khai, ta lại không muốn giết ngươi nữa, ngươi muốn theo ta không?
- Ngươi đang chiêu dụ ta đấy à?
Dương Khai nhìn nàng một cách quái lạ.
- Xem như là như vậy đi, có điều rất có thể ngay khi Xích linh hồn được giải khai, ta đã giết ngươi rồi!
Giọng nói Tuyết Nguyệt mềm yếu, nói đến những câu chữ ghê gớm nàynàng lại cười tủm tỉm, như không có vấn đề gì.
- Miễn đi, ta sẽ không bị ngươi quản chế, nếu có ngày đó, ta sẽ chủ động giết ngươi trước!
- Khẩu khí thật ghê gớm!.
Tuyết Nguyệt bĩu môi.
- Ta muốn xem xem, ngươi có bản lĩnh gì để giết ta!
- Đến lúc đó ngươi sẽ thấy rõ.
Dương Khai chui ra khỏi nơi trú ẩn, quay đầu, cúi nửa người, đưa một tay ra, tư thế mời mọc:
- Có điều bây giờ chúng ta nên rời khỏi nơi quỷ quái này rồi.
Tuyết Nguyệt hé miệng mỉm cười, mắt híp lại thành hình bán nguyệt, từ trên trong chui ra, đặt tay mình vào lòng bàn tay Dương Khai, tùy ý cho hắn lấy Tinh Toa ra chở mình đi.
Hai tháng, cả hai người thương thế cũng đã khỏi hẳn, Tuyết Nguyệt cũng đã khôi phục về trạng thái tốt nhất – Thánh Vương tam tầng cảnh.
Nhưng nàng vẫn nguyện ý cười cùng một Tinh Toa với Dương Khai.
Nàng hưởng thụ cảm giác được người khác che chở.
Nàng không thể không tự nhắc nhở mình hết lần này đến lần khác, tự nói với mình đây là tác dụng phụ của Xích linh hồn, nếu là ở trạng thái bình thường xuống, nàng căn bản sẽ không có cảm giác này với nam nhân, nhưng hiện giờbất cứ một cử chỉ quan tâm nào của hắn cũng đều có thể khiến nàng ấm lòng.
Tinh Toa bay đi như chớp, chỉ mấy chốc sau, hai người đã bay khỏi ngôi sao chết này.
Trong Tinh Không, Dương Khai dừng lại, lên tiếng hỏi:
- Bây giờ chúng ta nên đi đâu, về Thủy Nguyệt Tinh thì thế nào?
- Không, đường về rất xa, Băng Lãnh tử vực cách Thủy Nguyệt Tinh chừng nửa tháng đi đường bằng chiến hạm, dùng Tinh Toa mất tối thiểu ba tháng! Chúng ta đi Vũ Bộc Tinh, Vũ Bộc Tinh cách nơi này không xa, hơn nữa vốn dĩ ta cũng muốn đi tới nơi đó, chỉ là ta hiện giờ trông thế này thì hơi rắc rối.
- Được!
Dương Khai cũng không có ý kiến gì, ngược lại hắn thì sao cũng được, không có mục đích gì đặc biệt.
- Trước tiên để ta xem xem Vũ Bộc Tinh ở vị trí nào, Băng Lãnh tử vực chết tiệt này, không thấy chút ánh sao nào, muốn phân biệt phương hướng cũng không được.
Tuyết Nguyệt nhíu chặt mày, nhìn trái phải, hòng cân bằng lại cảm giác phương hướng, đang định kêu lên thì Dương khai đã ngự sử Tinh Toa bay về một hướng.
- Ngươi biết đường sao?
Tuyết Nguyệt lo lắng kêu lên.
- Nếu không biết đường, rất dễ mất phương hướng ở trong Tinh Không.
- Vừa hay Tinh Toa của ta có Tinh đồ để đi Vũ Bộc Tinh.
Dương Khai khẽ mỉm cười.
- Vậy thì tốt quá.
Tuyết Nguyệt vui mừng khôn xiết, thở phào nhẹ nhõm.
Tinh đồ trong Tinh Toa của Dương Khai đều là do chính bản thân hắn khắc vào, là đường đi tốt nhất mà hắn tìm được từ Tinh đồ khổng lồ phức tạp trên bầu trời thức hải, lúc này lấy ra nghiệm chứng xem có hữu dụng hay không.
- Ngươi đi Vũ Bộc Tinh làm gì vậy?
Đang bay, Dương Khai không kìm được hiếu kỳ, tìm hiểu.
- Phụ thân phái ta đến đó xử lý chút chuyện.
Tuyết Nguyệt thuận miệng đáp.
- Chuyện gì mà quan trọng vậy, lại để cho ngươi đích thân ra mặt!
- Đừng có hỏi nhiều..
Tuyết Nguyệt liền tỏ ra gượng gạo.
- Ta muốn nói cho ngươi, nhưng ngươi cũng biết, đây là chuyện bí mật của thương hội, không thể truyền ra ngoài, ngươi đừng khó ta được không?
Nàng lại mềm giọng năn nỉ.
- Được rồi, được rồi, ta không hỏi!
Dương Khai giật mình, càng cảm thấy chịu không đặng.
Không thể không thừa nhận, nữ nhân như Tuyết Nguyệt mà làm nũng thì tuyệt đối không ai có thể chịu đựng được.
Dương Khai xem như đã lĩnh giáo triệt để được mị lực của nàng, những ngày qua luôn đi cùng nàng, hắn cũng phải nơm nớp lo sợ, cẩn thận dè dặt, ngày nào cũng không ngừng mà nhắc nhở chính mình, để phòng hờ mình bất cẩn ngã dưới váy nàng.
Cũng chính vì thế, hắn mới có thể duy trì được đủ tỉnh táo, không bị Xích linh hồn nô dịch cả thể xác và tinh thần.
Tin tưởng Tuyết Nguyệt cũng giống như vậy ứng phó uy lực của Xích linh hồn một cách khổ sở, chỉ có điều hai người ngầm hiểu lẫn nhau, đều không hé miệng về chuyện này
Hình như là vì chuyện vừa rồi khiến cho Tuyết Nguyệt có chút áy náy, nàng bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Ngươi tu luyện sức mạnh thuộc tính gì? Là Dương hay Hỏa?
Ngày đó lúc ẩu đả với Dương Khai, nàng cũng ít nhiều hiểu được một ít thuộc tính sức mạnh của Dương Khai, nhưng cụ thể như thế nào lại không rõ.
- Hỏi cái này làm gì?
Dương Khai có chút cảnh giác.
- Ta nghĩ, nếu như ngươi nguyện ý lời ta, ta có thể giúp ngươi tìm sư phụ, dạy ngươi cách tu luyện, cách vận dụng sức mạnh, hiểu rõ gốc rễ sức mạnh của bản thân.
Tuyết Nguyệt thành khẩn nói.
- Đi trên con đường tu luyện nếu có người dạy bảo khác hẳn với một thân một mình. Nếu ngươi đã là người đầu tiên từ đại lục của ngươi tới được Tinh Vực, vậy thì trước đây chưa có ai dạy cho ngươi biết các tri thức về phương diện này nhỉ?
- Tìm sư phụ?
Dương Khai ngạc nhiên.
- Ừ, trong thương hội có không ít người cung phụng, tinh thông chân lý các loại sức mạnh, muốn tìm một người cùng với thuộc tính sức mạnh của ngươi cũng không khó, đừng nhìn ta như vậy, ta cũng có một vài vị sư phụ dạy bảo đấy...
- Miễn đi, chắc không có ai có thể dạy được ta đâu.
Dương Khai mỉm cười, lắc đầu.
- Ngươi đừng vội cự tuyệt, điều này không có hại gì với ngươi đâu.
- Không ai dạy ta được thật đấy, thuộc tính sức mạnh của ta có chút đặc biệt!
- Đặc biệt? Đặc biệt đến đâu?
Lần này đến Tuyết Nguyệt kinh ngạc.
Dương Khai nhíu mày, để làm nàng thôi hiếu kỳ, hắn chỉ có thể giơ tay triệu ra một đốm Ma diệm.
Đốm lửa đen kịt hừng hực cháy đó tựa như một đóa hồng đen nở rộ, muốn nuốt chửng thần hồn con người, tựa hồ cả thế gian vạn vật đều có thể đốt cháy.
Mắt Tuyết Nguyệt lộ ra kỳ quang, nàng thoáng giật mình.
Nàng dụng tâm cảm thụ được sự huyền diệu ẩn chứa trong đốm Ma diệm này, thấy rõ l thuộc tính của sức mạnh đó, nhịn không được nghẹn ngào kinh hô:
- Sao lại có sức mạnh mâu thuẫn thế này?
Đốm Ma diệm đó lạnh và nóng giao thoa, dương cùng tà cùng tồn tại, đủ mọi mâu thuẫn kết hợp một cách hoàn hảo, bổ trợ lẫn nhau, sinh ra một thuộc tính sức mạnh hoàn toàn khác người, độc nhất vô nhị.
Tuyết Nguyệt chưa bao giờ thấy loại sức mạnh nào quái dị như vậy.
Nàng rất khó tưởng tượng được, nếu sức mạnh như vậy như xâm nhập vào trong cơ thể võ giả nào đó, võ giả đó nên hóa giải, đối kháng như thế nào!
Nàng không nghĩ ra được biện pháp xử lý tốt nhất.
Tận sâu trong mắt nàng trào dâng nỗi sợ hãi và phấn chấn!
Nàng cảm thấy sợ hãi vì sự cổ quái của Ma diệm này, lại phấn chấn vui mừng vì tiềm lực to lớn của Dương Khai.
Tên nam nhân này, hôm nay chỉ là võ giả Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, sức mạnh đặc biệt này của hắn chắc sẽ không phát huy được tác dụng lớn, nhưng nếu có thể bồi dưỡng hắn thành Thánh Vương Cảnh, Phản Hư Cảnh, thì tác dụng mà Ma diệm này có thể phát huy được thực sự là không tưởng.
Thuộc tính sức mạnh của hắn, khiến hắn có được ưu thế tự nhiên mà người khác khó mà với tới!
Một khi hắn mạnh lên, thì rất khó tìm đối thủ trong những người ngang cảnh giới! Trừ phi đối phương cũng có loại sức mạnh thuộc tính đặc biệt như vậy.
- Thương hội của các ngươi có ai sở hửu loại sức mạnh thuộc tính như vậy không?
Dương Khai hỏi.
- Không có.
Tuyết Nguyệt thật thà lắc đầu, từ bỏ ý nghĩ mời sư phụ cho hắn, đôi mắt lại sáng rực, kêu lên:
- Dương Khai, chúng ta thương lượng chuyện này được không?
- Thương lượng cái gì?
- Đợi đến một ngày Xích linh hồn được giải, ta sẽ không gây khó dễ cho ngươi, chuyện xảy ra lúc trước xóa bỏ hết, hơn nữa ta sẽ cung cấp cho ngươi môi trường tu luyện tốt nhất, vật tư tốt nhất, giúp ngươi tăng thực lực lên, để ngươi mạnh lên với tốc độ nhanh nhất.
- Tốt như vậy à?
Mặt Dương Khai cứng đờ, cười bông đùa:
- Nói đi, ngươi có điều kiện gì?
- Ngươi đi theo nhé?
- Chẳng ra làm sao...
Dương Khai lắc đầu.
- Ta nói rồi, ta sẽ không để ngươi quản chế đâu!
- Bị quản chế và đi theo ta là hai chuyện khác nhau.
Tuyết Nguyệt kêu lên oan uổng.
- Ngươi không thể hiểu theo cách này được.
- Với ta mà nói thì đó là cùng là một chuyện.
- Cùng lắm... cùng lắm thì ta cho ngươi cơ hội theo đuổi ta!
Tuyết Nguyệt đỏ mặt, khẽ cắn môi, như thể đang nhượng bộ hết mức có thể!
Thuộc tính sức mạnh đặc biệt của Dương Khai khiến nàng nảy ý thật sự chiêu dụ hắn.
Nghe nàng nói như vậy, Dương Khai không kìm bật cười lớn.
- Ngươi cười cái gì?
Tuyết Nguyệt đỏ mặt, có chút thẹn quá hóa giận.
- Thân phận của ngươi là Tuyết Nguyệt Tam thiếu gia... Nếu ta không theo đuổi ngươi, chắc trên đời này chẳng ai theo đuổi ngươi nữa đâu nhỉ? Ngươi có muốn cô độc tới mức này không?
- Ngươi... Đồ khốn kiếp!
Tuyết Nguyệt chửi ầm lên.
Vũ Luyện Điên Phong
Trong Băng Lãnh tử vực không ngừng có võ giả bay qua bay lại, tìm kiếm sục sạo, mãi đến mấy ngày trước mới dần dần lặng lẽ hành quân, rút lui toàn bộ.
Bọn họ mất bao công sức trốn chạy hai tháng, xác nhận không ai sống sót trong tai nạn đó.
- Ta cảm giác sự việc lần này xảy ra hình như nhằm vào ta...
Ở trên một ngôi sao chết, Tuyết Nguyệt đăm chiêu nói.
- Ta cũng cảm thấy như vậy.
Dương Khai gật đầu đồng ý, nếu như nói lúc bắt đầu, hai người đều không biết rõ cái bẫy đó là nhằm vào Tuyết Nguyệt hay là nhằm vào thương hội, nhưng hiện tại hai người đều cùng nghĩ như vậy.
Cái bẫy đó muốn nhằm vào Tuyết Nguyệt! Hòng lấy mạng nàng.
- Hả?
Tuyết Nguyệt mỉm cười nhìn qua Dương Khai, như thể cố tình dò xét hắn:
- Tại sao ngươi lại nghĩ thế? Nói cho ta nghe xem, xem suy nghĩ của ta và ngươi có giống nhau không.
Dương Khai cũng không dài dòng, mở miệng nói.
- Thời gian mà bọn chúng dùng đến để tìm kiếm người sống sót là quá dài. Trên chiến hạm đó cũng không có người nào quan trọng, cũng không có vật tư gì quan trọng, nếu như nhằm vào thương hội, bọn chúng cũng không dùng thời gian dài như vậy để truy lùng. Bọn chúng đã cẩn thận tìm kiếm suốt hai tháng, chỉ có thể chứng minh rằng bọn chúng rất sợ hãi, e dè - sợ một người nào đó có thể tìm chúng trả thù, cho nên chuyện này ắt hẳn là nhằm vào ngươi, chiến hạm của thương hội chỉ bị liên lụy mà thôi.
Nói như vậy, ánh mắt Dương Khai sáng quắc nhìn vào Tuyết Nguyệt.
Đôi mắt Tuyết Nguyệt sáng rực, đôi môi khẽ nhúc nhích rồi nói:
- Suy nghĩ của ngươi rất rõ ràng, ta đã xem thường ngươi rồi.
Phỏng đoán của Dương Khai về cơ bản là giống với những gì nàng đang nghĩ, ngoài ra nàng phát hiện Dương Khai là người có tài, thản nhiên cười nói:
- Nếu có một ngày Xích linh hồn của chúng ta được giải khai, ta lại không muốn giết ngươi nữa, ngươi muốn theo ta không?
- Ngươi đang chiêu dụ ta đấy à?
Dương Khai nhìn nàng một cách quái lạ.
- Xem như là như vậy đi, có điều rất có thể ngay khi Xích linh hồn được giải khai, ta đã giết ngươi rồi!
Giọng nói Tuyết Nguyệt mềm yếu, nói đến những câu chữ ghê gớm nàynàng lại cười tủm tỉm, như không có vấn đề gì.
- Miễn đi, ta sẽ không bị ngươi quản chế, nếu có ngày đó, ta sẽ chủ động giết ngươi trước!
- Khẩu khí thật ghê gớm!.
Tuyết Nguyệt bĩu môi.
- Ta muốn xem xem, ngươi có bản lĩnh gì để giết ta!
- Đến lúc đó ngươi sẽ thấy rõ.
Dương Khai chui ra khỏi nơi trú ẩn, quay đầu, cúi nửa người, đưa một tay ra, tư thế mời mọc:
- Có điều bây giờ chúng ta nên rời khỏi nơi quỷ quái này rồi.
Tuyết Nguyệt hé miệng mỉm cười, mắt híp lại thành hình bán nguyệt, từ trên trong chui ra, đặt tay mình vào lòng bàn tay Dương Khai, tùy ý cho hắn lấy Tinh Toa ra chở mình đi.
Hai tháng, cả hai người thương thế cũng đã khỏi hẳn, Tuyết Nguyệt cũng đã khôi phục về trạng thái tốt nhất – Thánh Vương tam tầng cảnh.
Nhưng nàng vẫn nguyện ý cười cùng một Tinh Toa với Dương Khai.
Nàng hưởng thụ cảm giác được người khác che chở.
Nàng không thể không tự nhắc nhở mình hết lần này đến lần khác, tự nói với mình đây là tác dụng phụ của Xích linh hồn, nếu là ở trạng thái bình thường xuống, nàng căn bản sẽ không có cảm giác này với nam nhân, nhưng hiện giờbất cứ một cử chỉ quan tâm nào của hắn cũng đều có thể khiến nàng ấm lòng.
Tinh Toa bay đi như chớp, chỉ mấy chốc sau, hai người đã bay khỏi ngôi sao chết này.
Trong Tinh Không, Dương Khai dừng lại, lên tiếng hỏi:
- Bây giờ chúng ta nên đi đâu, về Thủy Nguyệt Tinh thì thế nào?
- Không, đường về rất xa, Băng Lãnh tử vực cách Thủy Nguyệt Tinh chừng nửa tháng đi đường bằng chiến hạm, dùng Tinh Toa mất tối thiểu ba tháng! Chúng ta đi Vũ Bộc Tinh, Vũ Bộc Tinh cách nơi này không xa, hơn nữa vốn dĩ ta cũng muốn đi tới nơi đó, chỉ là ta hiện giờ trông thế này thì hơi rắc rối.
- Được!
Dương Khai cũng không có ý kiến gì, ngược lại hắn thì sao cũng được, không có mục đích gì đặc biệt.
- Trước tiên để ta xem xem Vũ Bộc Tinh ở vị trí nào, Băng Lãnh tử vực chết tiệt này, không thấy chút ánh sao nào, muốn phân biệt phương hướng cũng không được.
Tuyết Nguyệt nhíu chặt mày, nhìn trái phải, hòng cân bằng lại cảm giác phương hướng, đang định kêu lên thì Dương khai đã ngự sử Tinh Toa bay về một hướng.
- Ngươi biết đường sao?
Tuyết Nguyệt lo lắng kêu lên.
- Nếu không biết đường, rất dễ mất phương hướng ở trong Tinh Không.
- Vừa hay Tinh Toa của ta có Tinh đồ để đi Vũ Bộc Tinh.
Dương Khai khẽ mỉm cười.
- Vậy thì tốt quá.
Tuyết Nguyệt vui mừng khôn xiết, thở phào nhẹ nhõm.
Tinh đồ trong Tinh Toa của Dương Khai đều là do chính bản thân hắn khắc vào, là đường đi tốt nhất mà hắn tìm được từ Tinh đồ khổng lồ phức tạp trên bầu trời thức hải, lúc này lấy ra nghiệm chứng xem có hữu dụng hay không.
- Ngươi đi Vũ Bộc Tinh làm gì vậy?
Đang bay, Dương Khai không kìm được hiếu kỳ, tìm hiểu.
- Phụ thân phái ta đến đó xử lý chút chuyện.
Tuyết Nguyệt thuận miệng đáp.
- Chuyện gì mà quan trọng vậy, lại để cho ngươi đích thân ra mặt!
- Đừng có hỏi nhiều..
Tuyết Nguyệt liền tỏ ra gượng gạo.
- Ta muốn nói cho ngươi, nhưng ngươi cũng biết, đây là chuyện bí mật của thương hội, không thể truyền ra ngoài, ngươi đừng khó ta được không?
Nàng lại mềm giọng năn nỉ.
- Được rồi, được rồi, ta không hỏi!
Dương Khai giật mình, càng cảm thấy chịu không đặng.
Không thể không thừa nhận, nữ nhân như Tuyết Nguyệt mà làm nũng thì tuyệt đối không ai có thể chịu đựng được.
Dương Khai xem như đã lĩnh giáo triệt để được mị lực của nàng, những ngày qua luôn đi cùng nàng, hắn cũng phải nơm nớp lo sợ, cẩn thận dè dặt, ngày nào cũng không ngừng mà nhắc nhở chính mình, để phòng hờ mình bất cẩn ngã dưới váy nàng.
Cũng chính vì thế, hắn mới có thể duy trì được đủ tỉnh táo, không bị Xích linh hồn nô dịch cả thể xác và tinh thần.
Tin tưởng Tuyết Nguyệt cũng giống như vậy ứng phó uy lực của Xích linh hồn một cách khổ sở, chỉ có điều hai người ngầm hiểu lẫn nhau, đều không hé miệng về chuyện này
Hình như là vì chuyện vừa rồi khiến cho Tuyết Nguyệt có chút áy náy, nàng bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Ngươi tu luyện sức mạnh thuộc tính gì? Là Dương hay Hỏa?
Ngày đó lúc ẩu đả với Dương Khai, nàng cũng ít nhiều hiểu được một ít thuộc tính sức mạnh của Dương Khai, nhưng cụ thể như thế nào lại không rõ.
- Hỏi cái này làm gì?
Dương Khai có chút cảnh giác.
- Ta nghĩ, nếu như ngươi nguyện ý lời ta, ta có thể giúp ngươi tìm sư phụ, dạy ngươi cách tu luyện, cách vận dụng sức mạnh, hiểu rõ gốc rễ sức mạnh của bản thân.
Tuyết Nguyệt thành khẩn nói.
- Đi trên con đường tu luyện nếu có người dạy bảo khác hẳn với một thân một mình. Nếu ngươi đã là người đầu tiên từ đại lục của ngươi tới được Tinh Vực, vậy thì trước đây chưa có ai dạy cho ngươi biết các tri thức về phương diện này nhỉ?
- Tìm sư phụ?
Dương Khai ngạc nhiên.
- Ừ, trong thương hội có không ít người cung phụng, tinh thông chân lý các loại sức mạnh, muốn tìm một người cùng với thuộc tính sức mạnh của ngươi cũng không khó, đừng nhìn ta như vậy, ta cũng có một vài vị sư phụ dạy bảo đấy...
- Miễn đi, chắc không có ai có thể dạy được ta đâu.
Dương Khai mỉm cười, lắc đầu.
- Ngươi đừng vội cự tuyệt, điều này không có hại gì với ngươi đâu.
- Không ai dạy ta được thật đấy, thuộc tính sức mạnh của ta có chút đặc biệt!
- Đặc biệt? Đặc biệt đến đâu?
Lần này đến Tuyết Nguyệt kinh ngạc.
Dương Khai nhíu mày, để làm nàng thôi hiếu kỳ, hắn chỉ có thể giơ tay triệu ra một đốm Ma diệm.
Đốm lửa đen kịt hừng hực cháy đó tựa như một đóa hồng đen nở rộ, muốn nuốt chửng thần hồn con người, tựa hồ cả thế gian vạn vật đều có thể đốt cháy.
Mắt Tuyết Nguyệt lộ ra kỳ quang, nàng thoáng giật mình.
Nàng dụng tâm cảm thụ được sự huyền diệu ẩn chứa trong đốm Ma diệm này, thấy rõ l thuộc tính của sức mạnh đó, nhịn không được nghẹn ngào kinh hô:
- Sao lại có sức mạnh mâu thuẫn thế này?
Đốm Ma diệm đó lạnh và nóng giao thoa, dương cùng tà cùng tồn tại, đủ mọi mâu thuẫn kết hợp một cách hoàn hảo, bổ trợ lẫn nhau, sinh ra một thuộc tính sức mạnh hoàn toàn khác người, độc nhất vô nhị.
Tuyết Nguyệt chưa bao giờ thấy loại sức mạnh nào quái dị như vậy.
Nàng rất khó tưởng tượng được, nếu sức mạnh như vậy như xâm nhập vào trong cơ thể võ giả nào đó, võ giả đó nên hóa giải, đối kháng như thế nào!
Nàng không nghĩ ra được biện pháp xử lý tốt nhất.
Tận sâu trong mắt nàng trào dâng nỗi sợ hãi và phấn chấn!
Nàng cảm thấy sợ hãi vì sự cổ quái của Ma diệm này, lại phấn chấn vui mừng vì tiềm lực to lớn của Dương Khai.
Tên nam nhân này, hôm nay chỉ là võ giả Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, sức mạnh đặc biệt này của hắn chắc sẽ không phát huy được tác dụng lớn, nhưng nếu có thể bồi dưỡng hắn thành Thánh Vương Cảnh, Phản Hư Cảnh, thì tác dụng mà Ma diệm này có thể phát huy được thực sự là không tưởng.
Thuộc tính sức mạnh của hắn, khiến hắn có được ưu thế tự nhiên mà người khác khó mà với tới!
Một khi hắn mạnh lên, thì rất khó tìm đối thủ trong những người ngang cảnh giới! Trừ phi đối phương cũng có loại sức mạnh thuộc tính đặc biệt như vậy.
- Thương hội của các ngươi có ai sở hửu loại sức mạnh thuộc tính như vậy không?
Dương Khai hỏi.
- Không có.
Tuyết Nguyệt thật thà lắc đầu, từ bỏ ý nghĩ mời sư phụ cho hắn, đôi mắt lại sáng rực, kêu lên:
- Dương Khai, chúng ta thương lượng chuyện này được không?
- Thương lượng cái gì?
- Đợi đến một ngày Xích linh hồn được giải, ta sẽ không gây khó dễ cho ngươi, chuyện xảy ra lúc trước xóa bỏ hết, hơn nữa ta sẽ cung cấp cho ngươi môi trường tu luyện tốt nhất, vật tư tốt nhất, giúp ngươi tăng thực lực lên, để ngươi mạnh lên với tốc độ nhanh nhất.
- Tốt như vậy à?
Mặt Dương Khai cứng đờ, cười bông đùa:
- Nói đi, ngươi có điều kiện gì?
- Ngươi đi theo nhé?
- Chẳng ra làm sao...
Dương Khai lắc đầu.
- Ta nói rồi, ta sẽ không để ngươi quản chế đâu!
- Bị quản chế và đi theo ta là hai chuyện khác nhau.
Tuyết Nguyệt kêu lên oan uổng.
- Ngươi không thể hiểu theo cách này được.
- Với ta mà nói thì đó là cùng là một chuyện.
- Cùng lắm... cùng lắm thì ta cho ngươi cơ hội theo đuổi ta!
Tuyết Nguyệt đỏ mặt, khẽ cắn môi, như thể đang nhượng bộ hết mức có thể!
Thuộc tính sức mạnh đặc biệt của Dương Khai khiến nàng nảy ý thật sự chiêu dụ hắn.
Nghe nàng nói như vậy, Dương Khai không kìm bật cười lớn.
- Ngươi cười cái gì?
Tuyết Nguyệt đỏ mặt, có chút thẹn quá hóa giận.
- Thân phận của ngươi là Tuyết Nguyệt Tam thiếu gia... Nếu ta không theo đuổi ngươi, chắc trên đời này chẳng ai theo đuổi ngươi nữa đâu nhỉ? Ngươi có muốn cô độc tới mức này không?
- Ngươi... Đồ khốn kiếp!
Tuyết Nguyệt chửi ầm lên.
Vũ Luyện Điên Phong
Đánh giá:
Truyện Vũ Luyện Điên Phong
Story
Chương 1050: Chiêu dụ
10.0/10 từ 16 lượt.