Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ
Chương 204
125@-"Bởi vì nhiệm vụ có thời hạn, thuộc hạ không dám tiếp nhận lung tung, kính xin lĩnh chủ đại nhân quyết định."
Lúc này người đàn ông áo đen mới lên tiếng nói: “Người thuê kia còn đang chờ ở nhà trọ, chuẩn bị nộp tiền đặt cọc rồi ký kết giao ước.”
Lời này vừa nói ra, dòng suy nghĩ của Lâm Lăng nhất thời bị cắt đứt.
Hắn nhìn về phía Bạch Lân bên cạnh, lạnh lùng nói: “Lập tức phái người tới nhà trọ, mời tên kia đến gặp ta.”
"Mời?" Nghe vậy, Bạch Lân thoáng vẻ mặt kinh ngạc.
Khi chú ý tới ánh mắt lạnh như băng của Lâm Lăng, trong lòng hắn ta hơi giật mình, lập tức bừng nhận ra.
Tuy nói không biết vì sao lãnh chủ đại nhân đột nhiên có hành động này, nhưng thân làm thuộc hạ, Bạch Lân biết rõ có một số việc có thể hỏi thì hỏi, không thể hỏi, nhất định phải im lặng làm theo lệnh!
Cho nên hắn ta nhanh chóng phái hơn mười thủ hạ, mặc trang phục thần bí đi tới nhà trọ, trực tiếp cưỡng chế bắt vị chủ nhân kia lại, sau đó âm thầm áp giải đến phủ thành chủ.
Toàn bộ quá trình, không gặp trục trặc gì, các thủ hạ hoàn thành nhiệm vụ cực kỳ nhanh chóng. Người đến thuê thích khách là một người đàn ông gầy gò với má khỉ mỏ nhọn.
Lâm Lăng nhìn khuôn mặt xa lạ này, hoàn toàn không có chút ấn tượng nào. Không khó đoán, người đàn ông gầy gò trước mắt này tuyệt đối không phải là chủ nhân chân chính, phía sau có người khác!
"Ngươi... ngươi đưa ta đến đây làm gì hả?” Người đàn ông gầy gò thần sắc kinh hoảng, run rẩy nói.
Lâm Lăng cũng không thèm nói nhiều lời, thân hình bỗng nhiên lướt tới gần người đàn ông, bàn tay tỏa ra một lớp sương đen, trực tiếp đặt ở đầu người đàn ông gầy gò.
Vù!
Thoáng chốc, dòng khí đen dày đặc bộc phát ra từ trong lòng bàn tay Lâm Lăng, thi triển ra Sưu Hồn Thuật.
Mỗi một cỗ tinh thần lực đều lạnh lẽo vô cùng, giống như gai nhọn, hung hăng đâm vào linh hồn người đàn ông gầy gò.
“A a a a!!!” Người đàn ông gầy gò đột nhiên kêu thảm thiết ra tiếng.
Sau vài giây, Lâm Lăng như có điều suy nghĩ mà thu hồi bàn tay.
Mà người đàn ông gầy gò bị thi triển Sưu Hồn Thuật, không còn kêu lên thảm thiết nữa, hai tròng mắt trắng bệch ngã xuống đất bỏ mình.
Hít—-!
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử trong mắt đám người Bạch Lân khẽ co rụt lại, nhịn không được hít sâu một hơi.
Hiển nhiên bọn họ cũng không ngờ, Lâm Lăng không thèm nói nhiều lời, lại trực tiếp vận dụng Sưu Hồn Thuật tàn nhẫn như vậy! Việc này không khỏi làm bọn họ âm thầm giật mình, rốt cục tên này đắc tội lĩnh chủ đại nhân lúc nào vậy?!
"Xem ra người thuê thật sự cũng không phải Viêm Thần."
Ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống, trong đầu lược bớt những tin tức và ký ức không quan trọng vừa thu được từ người đàn ông gầy gò, từ đó rút ra manh mối về lần thuê thích khách này.
Chủ mưu phía sau, thật ra là người học viện Kiếm Vân, có nguồn gốc từ đế quốc Tinh Vũ, một thiên tài kiếm đạo, Tôn Dịch Trạch.
Mà trước đó, người đàn ông gầy gò còn ghé vào các cửa hàng sát thủ ở nơi khác, cũng đã ra yêu cầu thuê thích khách. Trong danh sách những người cần ám sát cũng không phải chỉ có một mình Lâm Lăng. Ngoại trừ hắn ra, còn có hơn mười người khác.
Tất cả đều là kỳ tài võ đạo rất có danh tiếng trong các học viện của đại lục Thương Khung. Từ điểm này, Lâm Lăng đã có thể xác định.
Tên Tôn Dịch Trạch kia, vì muốn giành được thứ hạng cao hơn ở cuộc thi Bách viện, mà lên kế hoạch diệt trừ tất cả những người dự thi mà hắn thấy có tính uy hϊếp.
"Lợi dụng thủ đoạn bẩn thỉu này để đạt được thứ hạng cao thì có ý nghĩa gì?" Trong lòng Lâm Lăng khinh bỉ cười lạnh một tiếng.
Tuy nói Lâm Lăng không phải là người có thù tất báo, nhưng nếu đối phương đã làm tới mức này, chắc chắn hắn không thể ngồi không chờ chết.
Trong lúc suy nghĩ, phần lạnh lùng trong mắt Lâm Lăng bắt đầu khởi động. Vừa lúc lần này phải tới học viện Kiếm Vân ám sát con mồi, tiện thể giải quyết luôn cũng tốt!
Đêm đó, màn đêm buông xuống.
Hai bóng đen nhỏ bay vút ra từ trên phủ thành chủ. Nhìn hình dạng của nó, chính là hai con sủng vật sát thủ của Lâm Lăng, Lang Vương và Kinh Kha.
Có chức năng dùng chung thị giác của hệ thống, cho nên Lâm Lăng cũng không cần tự thân vận động, chỉ cần ra lệnh từ xa là được. Kể từ đó, các công việc ở của lãnh địa Hỗn Loạn không còn bị trì hoãn nữa.
Dù sao trước khi khoáng mạch Linh Dương Thạch còn chưa được xử lý thích đáng, cũng không thể chọn cái nhỏ, bỏ cái lớn được.
Cứ như vậy, hai con sủng vật dưới sự khống chế của Lâm Lăng, dựa theo lộ tuyến trên bản đồ, đi thẳng về phía tây.
Vèo! Vèo——!
Tốc độ của chúng cực nhanh, ở trên bầu trời đêm giống như hai tia thiểm điện, bay thật nhanh.
Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện, trên chân sau của chúng, mỗi con đều có đeo một cái vòng sắt cực kỳ nhỏ. Dường như đang tản ra năng lượng dao động nhàn nhạt trong không gian.
Hai ngày trước ở Vạn Long Các, Lâm Lăng đã bảo Trần đại sư luyện đúc không gian giới chỉ phiên bản mini.
Không gian bên trong không lớn, nhưng có thể chứa mấy trăm tấm Linh Dương Thạch, đủ để Lang Vương sử dụng khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.
Trong phòng ngủ, Lâm Lăng ngồi xếp bằng trên giường, trong đầu không ngừng hiện ra từng cảnh tượng trước mắt của hai con sủng vật.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ không chấp hành nhiệm vụ phải ra ngoài, nhất định phải chú ý an toàn trong suốt quá trình, tránh để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Thẳng đến trưa hôm sau, hai con thú băng qua một con sông, cuối cùng đi tới ranh giới bước vào phạm vi đế quốc Tinh Vũ.
Lâm Lăng nhìn lướt qua bản đồ, nhưng nhìn thấy học viện Kiếm Vân nằm ở biên giới phía bắc của đế quốc, tình cờ cũng ở ngay khu vực này. Có lẽ là do Học viện Kiếm Vân đang ở đây, nên quân đoàn của đế quốc cũng không dám lập quân doanh ở chỗ này.
Lúc này, tốc độ của bọn Lang Vương đột nhiên tăng vọt, tranh thủ đến đích trước lúc chạng vạng.
Kết cấu kiến trúc của học viện Kiếm Vân rất giống học viện Thiên Diễn, xây dụng học viện từ một ngọn núi.
Từ xa xa nhìn lại, cả ngọn núi bao phủ một lớp màn sáng nhàn nhạt, rõ ràng đây là một cái trận pháp bảo vệ khổng lồ.
Việc này không khỏi làm Lâm Lăng nhíu mày. Học viện Kiếm Vân có tầng trận pháp bảo vệ ngăn cản, muốn lẻn vào bên trong càng thêm khó khăn.
Từ hình ảnh thị giác của đám Lang Vương truyền đến, Lâm Lăng nhìn thấy cửa lớn của học viện Kiếm Vân, có hai chấp sự viên đang đứng canh gác.
Trên người bọn họ trang bị trận pháp ngọc giản có thể mở ra màn bảo vệ, mỗi một viện sinh ra vào đều cần phải tự mình thao tác.
So với học viện Thiên Diễn thì rõ ràng phòng thủ ở nơi này càng thêm nghiêm ngặt.
Phải làm sao đây? Lâm Lăng thầm suy nghĩ phương pháp làm thế nào thuận lợi lẻn vào.
Trong bóng tối, bọn Lang vương và Kinh Kha nằm sấp trên tấm bia đá cách lối vào không xa, chờ mệnh lệnh của Lâm Lăng.
Lúc này, một giọng nói nóng nảy vang lên, khiến Lâm Lăng chú ý.
Ánh mắt Lang Vương vừa chuyển, đã thấy lối đi dưới chân núi, mấy người đàn ông đẩy một chiếc xe gỗ, đi về phía bên này.
Trên xe gỗ, chất đầy một đống hàng hóa, tất cả đều là nguyên liệu nấu ăn dùng trong nhà hàng.
Mà mấy người đàn ông kia, đều mặc trang phục cùng một màu, nếu không phải là trang phục của học viện Kiếm Vân, thì tất nhiên là nhân viên của nhà hàng.
Từ khí tức dao động trên người bọn họ, thực lực không quá mạnh, nhiều nhất cũng chỉ là tu vi chiến sĩ cấp 2.
Với năng lực của bọn họ, nếu bọn Lang Vương cố ý ẩn đi khí tức, thì dù có ở khoảng cách gần cũng khó có thể phát hiện được.
"Có rồi!"
Ánh mắt Lâm Lăng sáng ngời, lúc này hạ lệnh nói: "Tiểu Lang, Tiểu Lang, lên."
Dưới tác dụng của tâm linh tương thông, nhất thời Lang Vương và Kinh Kha hiểu được dụng ý của Lâm Lăng.
Sau đó, một số nhân viên nhà hàng đẩy xe gỗ đi qua, bọn nó lập tức hành động, lặng lẽ bò xuống gầm xe, lẳng lặng lẻn vào trong...
Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ
Lúc này người đàn ông áo đen mới lên tiếng nói: “Người thuê kia còn đang chờ ở nhà trọ, chuẩn bị nộp tiền đặt cọc rồi ký kết giao ước.”
Lời này vừa nói ra, dòng suy nghĩ của Lâm Lăng nhất thời bị cắt đứt.
Hắn nhìn về phía Bạch Lân bên cạnh, lạnh lùng nói: “Lập tức phái người tới nhà trọ, mời tên kia đến gặp ta.”
"Mời?" Nghe vậy, Bạch Lân thoáng vẻ mặt kinh ngạc.
Khi chú ý tới ánh mắt lạnh như băng của Lâm Lăng, trong lòng hắn ta hơi giật mình, lập tức bừng nhận ra.
Tuy nói không biết vì sao lãnh chủ đại nhân đột nhiên có hành động này, nhưng thân làm thuộc hạ, Bạch Lân biết rõ có một số việc có thể hỏi thì hỏi, không thể hỏi, nhất định phải im lặng làm theo lệnh!
Cho nên hắn ta nhanh chóng phái hơn mười thủ hạ, mặc trang phục thần bí đi tới nhà trọ, trực tiếp cưỡng chế bắt vị chủ nhân kia lại, sau đó âm thầm áp giải đến phủ thành chủ.
Toàn bộ quá trình, không gặp trục trặc gì, các thủ hạ hoàn thành nhiệm vụ cực kỳ nhanh chóng. Người đến thuê thích khách là một người đàn ông gầy gò với má khỉ mỏ nhọn.
Lâm Lăng nhìn khuôn mặt xa lạ này, hoàn toàn không có chút ấn tượng nào. Không khó đoán, người đàn ông gầy gò trước mắt này tuyệt đối không phải là chủ nhân chân chính, phía sau có người khác!
"Ngươi... ngươi đưa ta đến đây làm gì hả?” Người đàn ông gầy gò thần sắc kinh hoảng, run rẩy nói.
Lâm Lăng cũng không thèm nói nhiều lời, thân hình bỗng nhiên lướt tới gần người đàn ông, bàn tay tỏa ra một lớp sương đen, trực tiếp đặt ở đầu người đàn ông gầy gò.
Vù!
Thoáng chốc, dòng khí đen dày đặc bộc phát ra từ trong lòng bàn tay Lâm Lăng, thi triển ra Sưu Hồn Thuật.
Mỗi một cỗ tinh thần lực đều lạnh lẽo vô cùng, giống như gai nhọn, hung hăng đâm vào linh hồn người đàn ông gầy gò.
“A a a a!!!” Người đàn ông gầy gò đột nhiên kêu thảm thiết ra tiếng.
Sau vài giây, Lâm Lăng như có điều suy nghĩ mà thu hồi bàn tay.
Mà người đàn ông gầy gò bị thi triển Sưu Hồn Thuật, không còn kêu lên thảm thiết nữa, hai tròng mắt trắng bệch ngã xuống đất bỏ mình.
Hít—-!
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử trong mắt đám người Bạch Lân khẽ co rụt lại, nhịn không được hít sâu một hơi.
Hiển nhiên bọn họ cũng không ngờ, Lâm Lăng không thèm nói nhiều lời, lại trực tiếp vận dụng Sưu Hồn Thuật tàn nhẫn như vậy! Việc này không khỏi làm bọn họ âm thầm giật mình, rốt cục tên này đắc tội lĩnh chủ đại nhân lúc nào vậy?!
"Xem ra người thuê thật sự cũng không phải Viêm Thần."
Ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống, trong đầu lược bớt những tin tức và ký ức không quan trọng vừa thu được từ người đàn ông gầy gò, từ đó rút ra manh mối về lần thuê thích khách này.
Chủ mưu phía sau, thật ra là người học viện Kiếm Vân, có nguồn gốc từ đế quốc Tinh Vũ, một thiên tài kiếm đạo, Tôn Dịch Trạch.
Mà trước đó, người đàn ông gầy gò còn ghé vào các cửa hàng sát thủ ở nơi khác, cũng đã ra yêu cầu thuê thích khách. Trong danh sách những người cần ám sát cũng không phải chỉ có một mình Lâm Lăng. Ngoại trừ hắn ra, còn có hơn mười người khác.
Tất cả đều là kỳ tài võ đạo rất có danh tiếng trong các học viện của đại lục Thương Khung. Từ điểm này, Lâm Lăng đã có thể xác định.
Tên Tôn Dịch Trạch kia, vì muốn giành được thứ hạng cao hơn ở cuộc thi Bách viện, mà lên kế hoạch diệt trừ tất cả những người dự thi mà hắn thấy có tính uy hϊếp.
"Lợi dụng thủ đoạn bẩn thỉu này để đạt được thứ hạng cao thì có ý nghĩa gì?" Trong lòng Lâm Lăng khinh bỉ cười lạnh một tiếng.
Tuy nói Lâm Lăng không phải là người có thù tất báo, nhưng nếu đối phương đã làm tới mức này, chắc chắn hắn không thể ngồi không chờ chết.
Trong lúc suy nghĩ, phần lạnh lùng trong mắt Lâm Lăng bắt đầu khởi động. Vừa lúc lần này phải tới học viện Kiếm Vân ám sát con mồi, tiện thể giải quyết luôn cũng tốt!
Đêm đó, màn đêm buông xuống.
Hai bóng đen nhỏ bay vút ra từ trên phủ thành chủ. Nhìn hình dạng của nó, chính là hai con sủng vật sát thủ của Lâm Lăng, Lang Vương và Kinh Kha.
Có chức năng dùng chung thị giác của hệ thống, cho nên Lâm Lăng cũng không cần tự thân vận động, chỉ cần ra lệnh từ xa là được. Kể từ đó, các công việc ở của lãnh địa Hỗn Loạn không còn bị trì hoãn nữa.
Dù sao trước khi khoáng mạch Linh Dương Thạch còn chưa được xử lý thích đáng, cũng không thể chọn cái nhỏ, bỏ cái lớn được.
Cứ như vậy, hai con sủng vật dưới sự khống chế của Lâm Lăng, dựa theo lộ tuyến trên bản đồ, đi thẳng về phía tây.
Vèo! Vèo——!
Tốc độ của chúng cực nhanh, ở trên bầu trời đêm giống như hai tia thiểm điện, bay thật nhanh.
Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện, trên chân sau của chúng, mỗi con đều có đeo một cái vòng sắt cực kỳ nhỏ. Dường như đang tản ra năng lượng dao động nhàn nhạt trong không gian.
Hai ngày trước ở Vạn Long Các, Lâm Lăng đã bảo Trần đại sư luyện đúc không gian giới chỉ phiên bản mini.
Không gian bên trong không lớn, nhưng có thể chứa mấy trăm tấm Linh Dương Thạch, đủ để Lang Vương sử dụng khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.
Trong phòng ngủ, Lâm Lăng ngồi xếp bằng trên giường, trong đầu không ngừng hiện ra từng cảnh tượng trước mắt của hai con sủng vật.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ không chấp hành nhiệm vụ phải ra ngoài, nhất định phải chú ý an toàn trong suốt quá trình, tránh để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Thẳng đến trưa hôm sau, hai con thú băng qua một con sông, cuối cùng đi tới ranh giới bước vào phạm vi đế quốc Tinh Vũ.
Lâm Lăng nhìn lướt qua bản đồ, nhưng nhìn thấy học viện Kiếm Vân nằm ở biên giới phía bắc của đế quốc, tình cờ cũng ở ngay khu vực này. Có lẽ là do Học viện Kiếm Vân đang ở đây, nên quân đoàn của đế quốc cũng không dám lập quân doanh ở chỗ này.
Lúc này, tốc độ của bọn Lang Vương đột nhiên tăng vọt, tranh thủ đến đích trước lúc chạng vạng.
Kết cấu kiến trúc của học viện Kiếm Vân rất giống học viện Thiên Diễn, xây dụng học viện từ một ngọn núi.
Từ xa xa nhìn lại, cả ngọn núi bao phủ một lớp màn sáng nhàn nhạt, rõ ràng đây là một cái trận pháp bảo vệ khổng lồ.
Việc này không khỏi làm Lâm Lăng nhíu mày. Học viện Kiếm Vân có tầng trận pháp bảo vệ ngăn cản, muốn lẻn vào bên trong càng thêm khó khăn.
Từ hình ảnh thị giác của đám Lang Vương truyền đến, Lâm Lăng nhìn thấy cửa lớn của học viện Kiếm Vân, có hai chấp sự viên đang đứng canh gác.
Trên người bọn họ trang bị trận pháp ngọc giản có thể mở ra màn bảo vệ, mỗi một viện sinh ra vào đều cần phải tự mình thao tác.
So với học viện Thiên Diễn thì rõ ràng phòng thủ ở nơi này càng thêm nghiêm ngặt.
Phải làm sao đây? Lâm Lăng thầm suy nghĩ phương pháp làm thế nào thuận lợi lẻn vào.
Trong bóng tối, bọn Lang vương và Kinh Kha nằm sấp trên tấm bia đá cách lối vào không xa, chờ mệnh lệnh của Lâm Lăng.
Lúc này, một giọng nói nóng nảy vang lên, khiến Lâm Lăng chú ý.
Ánh mắt Lang Vương vừa chuyển, đã thấy lối đi dưới chân núi, mấy người đàn ông đẩy một chiếc xe gỗ, đi về phía bên này.
Trên xe gỗ, chất đầy một đống hàng hóa, tất cả đều là nguyên liệu nấu ăn dùng trong nhà hàng.
Mà mấy người đàn ông kia, đều mặc trang phục cùng một màu, nếu không phải là trang phục của học viện Kiếm Vân, thì tất nhiên là nhân viên của nhà hàng.
Từ khí tức dao động trên người bọn họ, thực lực không quá mạnh, nhiều nhất cũng chỉ là tu vi chiến sĩ cấp 2.
Với năng lực của bọn họ, nếu bọn Lang Vương cố ý ẩn đi khí tức, thì dù có ở khoảng cách gần cũng khó có thể phát hiện được.
"Có rồi!"
Ánh mắt Lâm Lăng sáng ngời, lúc này hạ lệnh nói: "Tiểu Lang, Tiểu Lang, lên."
Dưới tác dụng của tâm linh tương thông, nhất thời Lang Vương và Kinh Kha hiểu được dụng ý của Lâm Lăng.
Sau đó, một số nhân viên nhà hàng đẩy xe gỗ đi qua, bọn nó lập tức hành động, lặng lẽ bò xuống gầm xe, lẳng lặng lẻn vào trong...
Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ
Đánh giá:
Truyện Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ
Story
Chương 204
10.0/10 từ 41 lượt.