Vũ Khí Khiêu Gợi: Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em
Chương 85: Đại Kết Cuộc
Cuộc sống sau hôn nhân của Tiểu Diệp và Vương Minh Hàn dĩ nhiên là đi vào nề nếp, Vương Minh Hàn rất chuyên tâm để giúp Tiểu Diệp sinh baby, ngày nào cũng ít nhất một hai lần. Sau khi cưới cô, anh chẳng những không giảm bớt sự nhiệt tình mà ngày càng nghiện cái cảm giác ở bên cô hơn. Tiểu Diệp rất thích bày trò để mỗi khi họ lên giường có thể khiến cho Vương Minh Hàn có cảm giác thoải mái nhất. Càng lúc, Vương Minh Hàn càng không muốn rời xa cô nữa bước.
Tiểu Diệp vốn rất phóng khoáng trong những chuyện thế này, nhưng chỉ phóng khoáng với một mình anh mà thôi.
Hôm nay, cô rất ngoan, tranh thủ lúc Vương Minh Hàn đi bàn chuyện làm ăn liền chạy đến Bình Văn Diệp Hảo tìm Tiểu Tình và tiện thể kéo Liễu Trang Như sang luôn. Thế là Hội chị em bạn dì tụ họp, thứ nhất là cô muốn học nấu ăn, thứ hai là tìm vài trò chơi với mấy đứa nhóc nhà họ Phó
Trong bếp tràn ngập tiếng ồn, Diệp Diệp đứng cạnh Liễu Trang Như xem bí quyết nấu ăn, Tiểu Tình thì phải chăm Diệp Hảo nên giao cả bếp lại cho hai người họ với hy vọng Diệp Diệp sẽ không làm phát nổ một món đồ nào của cô
Liễu Trang Như vừa làm cá vừa hướng dẫn "Thật ra nấu ăn dễ lắm, không khó như chị nghĩ đâu, cứ làm đúng công thức là được, nhớ cho tâm quyết vào chắc chắn người ăn sẽ cảm nhận được tấm lòng của chị"
Diệp Diệp lấy giấy bút ghi lại hết những gì Liễu Trang Như nói, cô rất thông minh nhưng về khoản nấu ăn này thì cũng chỉ là tạm ổn thôi, nói thực tế một chút là tạm chấp nhận nuốt qua khỏi cổ được. Cô rất muốn nâng cao tay nghề nên mới nhờ tới sự trợ giúp của người khác.
Sau một lúc quấn quít trong bếp, họ cũng đã hoàn thành được món canh cá hầm, Diệp Diệp còn tận tay múc một bát ra đem lên tận phòng mời Tiểu Tình nếm thử
"Em thử xem mùi vị thế nào? Đưa Diệp Hảo qua chị bế cho"
Tiểu Tình biết tổng Diệp Diệp có âm mưu gì, cô đúng là phải giao Diệp Hảo cho cô ấy, còn mình thì phải cảnh giác làm chuột bạch cho chỗ canh này
"Trang Như đã giúp chị phải không?"
Diệp Diệp gật gật đầu
Có Liễu Trang Như giúp thì chắc chắn sẽ không sao...
Ít nhất là không sợ bị ngộ độc chết
Nhờ vậy mà Tiểu Tình mới an tâm nếm thử. Sau đó cô hài lòng gật đầu "Rất ổn, khẩu vị của em rất kén chọn nhưng nếu em ăn vừa miệng thì chị thành công rồi"
Diệp Diệp vui mừng e thẹn mỉm cười "Thật sao? Vậy chị về nấu cho Vương lão đại ăn. Tạm biệt em, hôm khác gặp lại"
Tiểu Tình "..." Ơ, chỉ đến đây với mục đích đó thôi sao?
Nhưng đi chưa khỏi cửa đã thấy Diệp Diệp quay lại, cô cười hề hề, nụ cười mang theo hàm súc giải thích "Trả Hảo Hảo lại cho em nè, chị quên mất, suýt nữa thì mang về nhà luôn rồi"
Tiểu Tình lại bị một phen ngớ người ra. Chị ta có còn là nữ sát thủ thanh danh hiển hách nữa không vậy trời?
Giả heo ăn thịt hổ sao?
Tiểu Diệp vừa về đến nhà thì nhìn thấy bọn người Tứ đại hộ pháp đang đi đi lại lại trong sảnh, chỉ vừa thấy bóng dáng, cô liền bị bọn họ chạy đến túm lấy cô giữ lại
"Chị dâu, lão đại gặp rắc rối, chị có muốn giúp không?"
"Còn phải hỏi những câu như thế này sao? Nói nhanh đi chứ?" Diệp Diệp đột nhiên cảm thấy lo lắng mà giục
"Chuyện là có một vụ làm ăn lớn nhưng có vài kẻ cản chân lão đại, bọn chúng rất quá đáng, đã vậy còn đem chính phủ ra hù dọa lão đại, không cho lão đại chuyển số hàng ra nước ngoài tiêu thụ" Thanh Long giải thích một lúc vẫn chưa nói vào trọng tâm. Tiểu Diệp lập tức ngắt ngang
"Muốn tôi làm gì?"
Tiểu Diệp đã dứt khoát như vậy đương nhiên Thanh Long lập tức đề ra yêu cầu ngay "Giết gã đó là được"
"Địa chỉ?"
"Nhà hàng Nhật ở hướng nam thành. Ông ta độ khoảng hơn năm mươi lăm tuổi, có một nốt ruồi lớn nằm ngay giữa cần cổ"
Tiểu Diệp nghe rõ thông tin liền quay đầu chạy ra ngoài, toàn thân tức khắc ngồi lên xe mô tô phân khối lớn phóng đi, chỉ thoáng cái liền mất dạng
Chỉ còn lại ba gã nam nhân đứng quay quanh ở đó, ba người đập tay nhau như thể đã thành công được một kế hoạch gì lớn lắm
Chiều hôm đó, Tiểu Diệp lựa chọn một sân thượng trên tòa chung cư cao ngất ở cách đó không xa, cô đứng quan sát con mồi xuất hiện
Quả thật là có một người giống hệt như Thanh Long nói, ông ta có một nốt ruồi rất to nằm ngay giữa cổ
Tiểu Diệp kê khẩu súng lên lang cang sân thượng, điều chỉnh ống nhắm về hướng của người đàn ông, ngay khi cô vừa dự định nổ súng thì điện thoại lại reo lên khiến cô mất tập trung mà bỏ ra, mọi hành động lập tức được trì hoãn lại
Cô mở điện thoại ra, trên màn hình hiển thị tên người gọi đến là
"Người đàn ông thích trộm dao"
Hẳn là vụ lần trước Vương Minh Hàn lấy chiếc kẹp có lưỡi dao của cô ra chặt cây đẽo nhà đây mà.
"Em nghe đây"
Tiểu Diệp vừa cất tiếng liền nghe thấy âm giọng rất gắt gao của người chồng đầy khuyết điểm trong điện thoại
"Em lập tức về nhà ngay cho anh, mọi hành động của em phải hủy bỏ ngay tức khắc. Trong vòng mười phút nữa không thấy em ở nhà thì đừng có trách anh"
Tiểu Diệp đờ người trong giây lát. Ủa..ủa..là sao?
Cô không hiểu chuyện gì nên đành quay trở về theo lời của anh
Chiếc xe mô tô của cô phóng như bay trên đường phố, nơi mà chiếc xe vụt qua chỉ còn lại phía sau một làn sương mù mờ ảo
"Két" Tiếng phanh xe cực gắt vang tận vào trong sảnh lớn Vương Gia Đại Trạch. Người đàn ông uy dũng nghiêng người ngồi trên ghế đanh mặt nhìn ra ngoài sân
Tiểu Diệp bình thản hí hửng chạy vào như chẳng có chuyện gì nhưng chợt cô đứng khựng lại ở cửa khi mà bắt gặp ánh mắt của anh đổ dồn về phía cô, đã vậy xung quanh còn bao trùm bởi khí lạnh và hắc tuyến
Ba vị hộ pháp của chúng ta thì đang quỳ dưới chân của Vương Minh Hàn, cảnh tượng này trực tiếp mách bảo cô
Tiểu Diệp, cô chạy đi, chạy đi...
Tiểu Diệp nuốt nước bọt "ực" một cái, sau đó gượng nở lấy một nụ cười như bị quỷ ám mà chầm chậm liều mạng đi vào nhà, cô ngang nhiên ngồi xuống bên cạnh anh như thể vuốt ve tâm trạng của người đàn ông
về sớm vậy, còn
hít vào một hơi sâu
khi nhìn thấy ba gã nam nhân kia đã đồng loạt ra ám hiệu cho cô.
ở đây thêm một ngày nữa đi. Còn em mau theo anh vào phòng" nói rồi
đàn ông thích xúi dại kia, vẻ
Diệp lập tức bị anh áp vào tường
bất lương cố
"Tiểu Diệp, anh là đàn ông, mọi chuyện anh đều có cách giải quyết, nếu không giải quyết được là do anh không
mà bọn họ nói ông ta làm khó anh,
là ông ta có làm khó anh, nhưng
yêu em như vậy, không muốn em gặp phải nguy hiểm nào nữa
là heo sao? Nhưng mà em nói trước, sau này con của
chỉ cần
cô, cử chỉ lại dịu dàng yêu chiều hết mực
nữa sao? Muốn phạt thế
nở ra một nụ cười
chỉ tay ra sảnh
trầm xuống đầy dục vọng "Đúng là
kéo mạnh một cái khiến anh áp sát vào người cô. Thuận thế cô kiểng chân lên hôn vào môi anh, cô cực kỳ chủ động
đêm, cho đến khi xương cốt mềm nhũn, anh mới thấy hài lòng mà ôm
màn đêm tĩnh mịch, vườn hoa lưu
năm
một
mặt một đứa bé gái mà dọa nạt, thứ bọn
gái mạnh mẽ đáp, đã
đưa
những không sợ, đã vậy còn
kẹo trên tay cô bé gái, cô bé nhất quyết không
phát ra thêm một giọng nói
loạt quay lại nhìn, phía sau là một
đại đầu gấu của lớp mẫu giáo bốn tuổi xuất hiện,
thở dài "Cách Cách, chị bảo em đứng ở đằng kia đợi chị,
anh Kiến Văn" Vênh váo nói xong, cô bé còn mỉm cười lấy từ
ơn, cô bé đảo mắt nhìn quanh mới
Hai đứa sao lại
mấy bạn nữ cứ vây lấy anh ấy, em không
mà kêu lên, sau đó nắm tay Cách
ồn ào của mấy đứa bé gái, đám nhóc đó
dáng, Diệp Hảo phải lớn tiếng gọi
về
xíu chạy cái vèo ra khỏi lớp,
nắm tay hai đứa bé,
trai tên gọi
gái tên gọi
chúng
đứa bé đáng yêu cũng
cùng trường nên có lúc thì Phó Quân Hạo sẽ
mực tranh việc này vì muốn
Vương Minh Hàn đã mở cửa xe bước xuống rồi tiến
Minh Hàn liền lễ phép
đến tận đáy lòng "Diệp Hảo ngoan,
rất
xong bữa tối rồi" Vương Minh Hàn đem hết balo để lên xe, anh vừa muốn cúi
vì cô con gái bảo bối này, cứ
con quên sao? Hôm nay
gật đầu "Ba ơi,
đã giúp con mua quà cho anh Kiến Văn
anh một cái "chụt", nụ hôn này vừa hay
tại, Phó Kiến Văn đã sáu tuổi rồi, cậu bé đã vào tiểu học, hôm nay
diễn ra ở căn
sân thì đám nhỏ đã vội vàng tuôn
bánh kẹo đều thuộc về vị Vương
chạy vào cửa, người đầu tiên Phó Diệp Hảo
nhà chúng ta thì
Cách, Phó Kiến Văn đã lập tức
nè", cô bé đưa ra hai viên kẹo, Phó Kiến Văn nhận lấy liền bóc vỏ
không
rất
mượn anh đã thỏa thuận với Phó Kiến Văn vào ngày cưới của anh làm gì. Vì để dễ dàng vượt ải, Phó
đủ cây, hoa, lá, bong bóng
đĩa, bánh kẹo lên bàn, rất ra dáng chị cả. Cô bé
còn gì
xong cả rồi, con ra ngoài quản lý các em giúp mẹ,
Diệp Hảo còn đang tắm, để tiết kiệm thời gian, Đậu Đỏ liền
ra đây, đừng tắm
Đỏ gọi mình, cô bé chạy ra bên ngoài, Đậu Đỏ lập tức lấy một chiếc khăn lớn chùm kín
nhỏ học cùng Phó Kiến Văn cũng đã
Hàn tranh thủ cầm máy quay, quay lại cảnh tượng vui vẻ này, họ không
nhau hát bài
tay lại ước nguyện, sau đó thổi "phù" một
chiếc máy bay mô hình bay vào, một hộp quà treo lơ lửng được
ở đây há hốc
cười vỗ vai Phó Kiến
tươi cười đáp
quanh, ngay sau đó liền tiến đến chỗ đứng của Phó Diệp Hảo,
đa số đều có thiện cảm với Kiến Văn, thậm chí là rất thích nữa, nhưng Kiến Văn càng lớn lại càng chững
cùng tặng quà cho Kiến Văn. Thấy cô bé nhỏ xíu đáng
đâu vậy? Anh đợi quà của
vô cùng ủy khuất "Là anh Lạc Lạc lấy nhầm
Hàn vội lên tiếng can ngăn "Không sao đâu mà
yêu như vậy, anh làm sao nỡ giận chứ. Món quà của
vậy, Diệp An
chọc một chút "Nếu em có lòng
gì liền gật đầu ngay "Được,
đầu tiên thấy cậu bé trêu chọc người khác. Còn những bậc đấng sinh
Văn mở quà trong phòng, món đầu tiên
khung trời đầy tuyết rơi. Phó Kiến Văn mím môi cười, cậu bé đặt quả cầu tuyết lên đầu giường và đó cũng là
Gia
hắt nhẹ vào trong phòng, Vương Minh Hàn ngọt
Diệp,
Minh Hàn xuống "Sao vậy? Anh lại
mũi cô "Không có, chỉ là
trầm luân dài dằng dặc, Diệp Diệp nằm hướng mặt ra cửa sổ, Vương Minh Hàn ôm cô từ
ly đang nở rộ, mùi hương nhẹ nhàng thoang
dã
sảnh
uy thế lẫy lừng thì giờ đây một tay bế Cách Cách, một
chiếc đầm suông từ trong bếp bước ra, trên tay
đứa con đến trước mặt cô "Đưa giỏ
cầm
nhún nhường, cô thuận thế nắm lấy tay con trai
lái xe, anh không yên tâm giao vợ con mình cho bất kỳ ai hết, lúc nào
nơi mà trước đây đã từng là sòng bạc của Vương gia, nhưng Vương
thì nhàn nhạ nắm tay Lạc Lạc đi bên cạnh, một nhà bốn người với ngũ quan
xanh bạt ngàn, gia đình Phó Quân Hạo gồm năm người, còn Vương gia thì có bốn
Cách đã tuột xuống đất, cô bé
Lạc một cái "Con cũng qua
chạy đi ngay, thoáng cái đã thấy
tất bật chuẩn bị đồ ăn,
Tình đang cùng Đậu Đỏ nướng đồ ăn thì quay lại nhìn Diệp Diệp liền cười, cô lấy
mình đang cặm cụi chuẩn bị đồ nướng, đám nhóc lại rất vui vẻ
Minh Hàn đề nghị với Phó Quân Hạo, cả
thấy bóng dáng vợ
vợ, tay ôm con, nụ cười
của anh với Liễu
chỗ đông đúc
nhà có bà bầu
ý khoe bản thân
cả ngủ cũng cười đó của Ứng Khiêm
đây đi, bụng to như
xuống chiếc ghế kê trên thảm
nhưng không phải song sinh, chỉ là Ứng Khiêm cứ ép em ăn
thích "Chỉ vì muốn tốt cho em và con thôi,
mới là lợi hại nhất, bách phát bách trúng, không chỉ độc đắc mà
rồi ừ hử, mãi đến khi Diệp Diệp bàn đến
rảnh rỗi sinh nông
"Tiểu Diệp, chị nói xem đàn ông sau này có thay lòng đổi dạ không? Em thật không tin là họ không có tiểu tam tiểu tứ bên ngoài"
Tiểu Tình nhạy bén đáp lời ngay "Ai thì mình không biết, mình tin ông xã nhà mình chắc chắn không có"
Tiểu Diệp "Xùy" một tiếng rõ to "Cuộc sống không màu hồng nhé cô"
Tiểu Tình làm lơ, chẳng qua là các người chưa đạt đến cảnh giới tâm linh tương thông mà thôi
Liễu Trang Như nhận được hai ý kiến trái chiều, cô hơi bân quơ hỏi lại
"Vậy nếu phát hiện đàn ông lăng nhăng thì phải làm thế nào? Tiểu Tình, cậu nói trước"
Tiểu Tình phủi phủi tay đứng dậy "Mình chưa từng nghĩ tới, nhưng nếu để mình xử lý thì mình sẽ cho gã đàn ông đó ăn bảy bảy bốn mươi chín cước vào hạ bộ, triệt sản luôn"
Ba vị nam nhân nào đó đồng loạt cúi đầu nhìn xuống hạ thân, yết hầu chuyển động dữ dội
"Còn chị, em muốn nghe ý kiến của chị?" Liễu Trang Như tươi cười hỏi Diệp Diệp
Diệp Diệp đang bận rộn nướng xúc xích lại nghe Liễu Trang Như hỏi vậy, cô bất giác trả lời mà không hề suy nghĩ
"Chị sẽ xuyên que dương v*t của hắn ta rồi đem nướng lên. Giống cây xúc xích này vậy"
Tiểu Diệp nói bằng miệng rồi còn phụ họa thêm hình ảnh, cô đưa cây xúc xích bị cháy nám lên trước mặt mọi người
Ba người đàn ông số khổ "...." vội vàng khép hai chân lại, mồ hôi vã ra như tắm
Sau khi chuẩn bị thức ăn nước uống đủ cả, đám trẻ liền kéo nhau chạy đến. Chỉ thấy Ứng Kỳ Vũ cõng Phó Diệp Hảo đang ngủ gà, ngủ gật trên lưng, cẩn thận đi về phía họ
Tiểu Tình lo lắng chạy đến bế lấy Diệp Hảo "Chuyện gì vậy?"
Ứng Kỳ Vũ ôn nhu đáp "Khi nãy con đưa em ấy đi dạo một vòng, ở đằng kia không biết sao lại có một tảng đá, em ấy không nhìn thấy nên mới bị ngã"
Tiểu Tình nhìn thấy vết thương ở đầu gối của con gái cũng đã được băng bó lại rồi, tay nghề còn rất kỹ lưỡng nữa
"Kỳ Vũ là con đã xử lý vết thương sao?"
"Dạ phải, lúc nào trong balo của con cũng có thứ này. Cô yên tâm đi, con đã khử trùng rồi, Diệp Hảo cũng đã không còn khóc nữa, em ấy khóc mệt nên đã ngủ một giấc, con thấy vậy nên mới cõng em ấy về đây"
Phó Quân Hạo bế lấy Diệp Hảo từ tay Tiểu Tình "Để anh bế con cho. Trẻ con té ngã cũng là chuyện bình thường, như vậy chúng mới nhanh lớn được, em đừng lo"
Tiểu Tình mỉm cười "Em thích thằng nhóc này, rất chu đáo"
Phó Quân Hạo cong nhẹ khóe môi nhìn cậu bé đừng trước mặt
"Thích là một chuyện, nhưng để anh yên tâm giao con gái lại là một chuyện nữa, anh không dễ tính đâu, em biết mà"
Ở đây cười cười nói nói lại nghe thấy giọng của Ứng Khiêm
"Hai người bắt nạt con trai của tôi"
Tiểu Tình lắc đầu "Chúng tôi cãi thắng được anh sao? Là đang khen con trai anh đấy"
Ứng Khiêm bật cười sang sảng "Đương nhiên rồi"
"Thức ăn chín rồi, mọi người mau lại đây, còn đứng đó làm gì?"
Nghe Diệp Diệp lớn tiếng gọi, Tiểu Tình liền cười rồi vẫy vẫy tay "Tới ngay đây"
Vương Minh Hàn đứng ôm eo Tiểu Diệp bên cạnh cùng nướng đồ ăn
"Anh há miệng ra"
Lệnh của phu nhân kê trên đầu, Vương Minh Hàn bận bịu nướng đồ ăn nhưng vẫn há miệng ra để cô bón thức ăn vào miệng
"Ngoan ngoan"
Ứng Khiêm liếc mắt nhìn lại thấy buồn cười mà trêu chọc "Xem bọn họ kìa"
Tiểu Diệp nghênh mặt lên "Xùy, có tin là em không cho anh ăn đồ nướng không Ứng tiên sinh"
Vương Minh Hàn bật cười sang sảng "Đội vợ lên đầu là trường sinh bất tử"
Tiểu Tình quay sang nhìn Phó Quân Hạo "Anh nghe rõ chưa? Đội vợ lên đầu là trường sinh bất tử"
Ứng Khiêm hít vào một khí lạnh nhìn vợ yêu bên cạnh "Trang Như, hay là em đội anh lên đầu đi, em sẽ được trường sinh bất tử đó"
Liêm sỉ anh ơi
Toàn thể trên dưới từ lớn đến bé đều bật cười, âm thanh của sự hạnh phúc bay bổng lên tận chín tầng mây.
Sự ngọt ngào của những trái tim vượt qua gian khổ để đến bên nhau, âm thanh nô đùa của bầy trẻ hậu thế. Đó cũng sẽ là cảnh tượng duy nhất mà ai ai cũng ước mơ.
Khó khăn sẽ được nụ cười che lấp
Khổ đau sẽ được hạnh phúc xoa dịu
Trái tim con người là nhỏ bé lắm, đôi lúc nó cần được ủ ấm nhiều hơn. Quá khứ chỉ là một phần cuộc sống mà chúng ta đã trải qua. Chỉ có hiện tại và tương lai mới là thứ mà chúng ta cần theo đuổi
- ----
Cảm ơn cả nhà đã ủng hộ mình trong khoảng thời gian vừa qua. Hãy để lại nhận xét để mình hoàn thiện hơn nhé.
Xin chân thành cảm ơn.
Vũ Khí Khiêu Gợi: Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em