Vũ Khí Hình Người
Chương 91: Khu vực an toàn - Kinh Đô Địa Ngục (4)
233@-
91. Khu vực an toàn - Kinh Đô Địa Ngục (4): Nguyên Dục Tuyết hoàn toàn không tạo thành bất cứ uy hiếp nào với y.
Edit: Ry
Vách tường bóng loáng của thang máy phản chiếu nụ cười của Phương Thận. Y trông nhiệt tình đáng tin như vậy, chỉ e sẽ chẳng ai liên hệ y với người quản lý đứng sau sòng bạc Viên Mộng nuốt người không nhả xương này. Càng không tưởng tượng được dưới khuôn mặt tươi cười thân thiện đó cất giấu thủ đoạn tàn khốc cắn nuốt con mồi như cá mập trắng.
Cửa thang máy mở ra, phía trước là chiếc thảm màu đỏ tươi mềm mại trải dài. Không gian của tầng trên cùng rất rộng, bài trí xa hoa, đốt một loại tinh dầu có mùi hương khá nhạt, khá dễ chịu, cũng dụ dỗ lòng người, khiến máu nóng sục sôi.
Nhân viên phục vụ đứng quanh đều là những người có diện mạo, hoặc tuấn tú hoặc xinh đẹp, tất cả hơi khom lưng, cung kính chào đón bọn họ, cẩn thận chuẩn bị bàn chơi.
Tầng cao nhất vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn khác biệt với những sòng bạc huyên náo tiếng người luôn nhộn nhịp. Nơi này đã được phủ một lớp trang điểm đắt đỏ, khiến người ta cảm thấy mình đang ở nơi có thể chơi vài trò thả lỏng giải trí, chứ không phải là ván bài bóc lột con người tới tận xương tủy.
Trước đó Phương Thận đã hỏi tên Nguyên Dục Tuyết, lúc này khẽ nhấc cái kính đơn trên mặt, ôn hòa hỏi: "Tôi gọi cậu là Tiểu Tuyết được chứ?"
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Cậu im lặng một lát rồi nói: "Có thể gọi tên tôi."
"Được." Phương Thận làm vẻ tiếc nuối, giống như là vì không rút ngắn được khoảng cách. Y cho người đi đổi thẻ cược, tiện thể hoạt động ngón tay, dặn phục vụ sắp xếp chiếc bàn ở khu A1 cho họ.
"Quản lý Phương." Đã có quản lý cấp dưới thức thời đi tới, nhìn Nguyên Dục Tuyết một cái, xác nhận đây là mục tiêu của bọn họ hôm nay, nhỏ giọng hỏi Phương Thận: "Có cần sắp xếp cho Hoàng Hậu tới chơi với cậu ấy không ạ?"
Hoàng Hậu là tên hoa khôi ở đây, cũng là một trong những tay cược đẳng cấp nhất của Viên Mộng, trình độ rất cao, đối phó với loại khách mới này thuần túy là để bảo đảm có thể tuyệt đối ức hiếp người ta.
"Không." Phương Thận lại từ chối, cười như không cười nói: "Tôi sẽ chơi với cậu ấy."
Cấp dưới lập tức ngậm miệng, còn có chút kinh ngạc nhìn Nguyên Dục Tuyết, dường như không rõ người này có trình độ như thế nào mà có thể khiến Phương Thận đích thân ra tay.
Trình độ của Phương Thận rất cao, thậm chí y vốn từ một tay cược trở thành người quản lý của Viên Mộng, cũng đủ thấy được kinh nghiệm của y truyền kì cỡ nào, kĩ thuật đổ xúc xắc đỉnh ra sao. Người này trở thành quản lý xong luôn kiêu ngạo với thân phận cao thủ của mình, lại vì một người mới mà phá luật ra tay, cũng có thể nói là vô cùng li kì.
"Nguyên Dục Tuyết." Phương Thận ỷ vào việc người mới không hiểu gì, rất ôn hòa nói: "Tôi chơi với cậu được chứ?"
Nguyên Dục Tuyết gật đầu. Cậu vốn không quan tâm đối thủ của mình là ai, chỉ cần thắng được một ván, trở thành khách của Viên Mộng rồi tới cái khu ẩm thực mà Phương Thận miêu tả kia là được rồi.
Phương Thận thong thả không vội, có vẻ như còn săn sóc nghĩ ngợi một hồi, nói với Nguyên Dục Tuyết: "Nếu cậu là tân thủ, vậy chúng ta chơi cái gì đơn giản một chút nhé. Một trò dựa hết vào vận may, như thế thì kĩ thuật cậu không tốt cũng không sợ thiệt, cậu thấy sao?"
Một trò chơi dựa hết vào vận may...
Nguyên Dục Tuyết ngồi xuống chiếc bàn Phương Thận sắp xếp cho cậu, đáp: "Được."
Phương Thận cũng không hỏi Nguyên Dục Tuyết có bao nhiêu điểm tích lũy, tự động đổi cho cậu một đống thẻ đánh bạc.
Thẻ đánh bạc kim loại có hoa văn màu vàng kim như phát sáng dưới ánh đèn, vô cùng tinh xảo xinh đẹp, phía trên khắc con số 100.
"Một thẻ này tương đương với 100 điểm tích lũy." Phương Thận thử nói, thấy Nguyên Dục Tuyết không có vẻ gì là rối rắm thì đoán là có lẽ cậu còn chưa rõ một cái thẻ 100 này chơi tới cuối sẽ tích lũy thành con số lớn tới mức nào. Càng thêm hài lòng, mỉm cười nói: "... Cậu cứ chơi trước đi, chơi xong chúng ta sẽ kết toán."
Dùng một thứ thay thế cho điểm tích lũy như vậy mới càng khiến người ta dễ mất cảm giác với giá trị của vật phẩm.
Phương Thận vừa nói vừa lấy mười thẻ cho Nguyên Dục Tuyết: "Những cái này coi như tôi mời cậu."
Còn chưa bắt đầu chơi, vừa vào ván đã kiếm lời 1000 điểm tích lũy, e là ai cũng sẽ vui mừng, cũng càng dễ nảy sinh suy nghĩ chỉ tiện tay chơi một chút... Cùng lắm là thua hết 1000 điểm tích lũy này rồi thôi. Gánh nặng trong lòng sẽ giảm bớt không ít.
Nguyên Dục Tuyết nghiêng đầu nhìn thẻ đánh bạc Phương Thận cho mình, không từ chối mà đáp: "Được."
Trò Phương Thận muốn chơi với cậu là poker ba cây. Y giới thiệu quy tắc với Nguyên Dục Tuyết: Từ bộ bài 52 cây này, mỗi người rút ba lá, bài phải được úp xuống, gọi là giấu bài. Theo thứ tự lật ba lá lên, so sánh từng lá một, A lớn nhất, 2 nhỏ nhất. Mỗi lần so bài xong sẽ thanh toán luôn, tiền cược ban đầu sẽ về hết bên thắng.
Lần lật lá bài thứ hai phải cược thêm, tối thiểu phải cược gấp đôi ván trước, lại dựa trên bài to bài nhỏ mà thanh toán.
Lật lá bài thứ ba, tiếp tục cược gấp đôi lần lật bài trước, nhưng lần này không phải là so bài lớn nhỏ nữa, mà là tổng bài như thế nào ---
Ba lá bài này, thùng phá sảnh lớn nhất, sau đó lần lượt là sám, thùng, sảnh, một đôi, còn bài cao là nhỏ nhất*. Nếu là bài cao thì xét trên tổng điểm, người thắng có thể lấy hết tiền cược lần lật bài thứ ba, và thường cũng sẽ thắng nhiều nhất.
*Tui không rành bài bạc lắm, tiến lên thì chơi =)))) Edit theo wikipedia, thùng phá sảnh là 1 dây cùng chất, sám là 3 lá cùng quân, thùng là cùng chất nhưng không phải dây, sảnh là dây nhưng không cùng chất, bài cao là bài rời không xếp thành cái gì.
Giới thiệu quy tắc xong, Phương Thận còn rất cẩn thận hỏi lại Nguyên Dục Tuyết: "Cậu còn chỗ nào không hiểu không? Tôi có thể giảng lại."
"Hiểu." Nguyên Dục Tuyết hơi cụp mắt, cậu ngồi bên cạnh bàn cược, không hề giống khách tới chơi bài mà như học sinh tới kiến tập, gật đầu: "Bắt đầu đi."
Phương Thận lại mỉm cười. Lúc gọi dealer tới chia bài, y như lơ đãng hỏi: "Đúng rồi, trật tự trong sòng bạc đã được quy tắc ở khu vực an toàn công nhận, nhất định phải tuân thủ, nếu không sẽ bị NPC lính canh cấp cao đuổi giết ---- Tôi cũng không có ý gì, chỉ muốn nhắc nhở một chút thôi. Nguyên Dục Tuyết, cậu sẽ không để ý chứ?"
Đến đâu thì phải tuân thủ quy tắc ở đó.
Nguyên Dục Tuyết là người máy, bản thân giỏi nhất là tuân thủ các loại quy tắc, bèn gật đầu: "Không ngại."
Đồng thời cũng cho thấy mình hiểu rõ quy tắc.
Ván cược chính thức bắt đầu, mùi hoa cỏ trong phòng dường như lại đậm hơn. Nguyên Dục Tuyết hơi mím môi, không quen mùi hương này, nhưng cũng không đưa ra ý kiến gì.
Bộ bài poker được mang tới, Phương Thận còn bảo Nguyên Dục Tuyết như thường lệ kiểm tra tính công bằng của nó, xác nhận không bị động tay động chân.
Một hộp bài mới được xé ra, trơn bóng, không có bất cứ vết gập hay hoa văn đặc thù nào. Dù là dân cờ bạc lâu năm cũng khó có thể tìm ra vấn đề gì.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết lại khép bộ bài trong lòng bàn tay, ngón tay thon dài trắng nõn mân mê lá bài mỏng như cánh ve. Vốn là cảnh tượng thật đẹp, đáng để thưởng thức, nhưng thời gian xem bài của Nguyên Dục Tuyết quá lâu, ngay cả nụ cười trên mặt Phương Thận cũng sắp không giữ được nữa. Y nhắc nhở: "... Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Nguyên Dục Tuyết không trả lời y, chỉ ngẩng lên nhìn chiếc kính đơn trên sống mũi Phương Thận, đẩy bộ bài poker màu đen ra: "Bắt đầu đi."
Cậu không trả lời câu hỏi của Phương Thận, nhưng y cũng không mấy để ý.
Dealer bắt đầu xào bài, sau một hồi biểu diễn kĩ xảo, bộ bài được xòe ra chỉnh tề trên mặt bàn, tạo thành một chiếc quạt hoàn mỹ, khiến người ta không đành lòng phá hỏng.
Nguyên Dục Tuyết chỉ đặt một thẻ đánh bạc, là số tiền nhỏ nhất được cho phép trong ván cược, 100 điểm tích lũy. Phương Thận cũng cược 100 điểm, không hề sốt ruột, vẻ mặt như đã tính trước kĩ càng.
Nguyên Dục Tuyết rút bài trước... Cậu chọn lá bài đầu tiên trong chiếc quạt, không phá hủy hình cung hoàn mỹ, đây rõ ràng là hành động của người mới chơi. Phương Thận nhìn, nụ cười càng thêm sâu, rút một lá từ chính giữa cánh quạt.
Hai người theo thứ tự rút xong ba lá của mình. Phương Thận chọn bài tương đối cẩn thận, trong đó có hai lần muốn đổi lá, lúc rút còn mỉm cười với Nguyên Dục Tuyết, chủ động giải thích: "Con người của tôi là như vậy, dễ do dự, khiến cậu chê cười rồi."
Nguyên Dục Tuyết nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, rủ mắt nhìn lá bài poker màu đen. Ngón tay thon dài đặt trên góc bài, nhan sắc tương phản rất dễ khiến người ta tập trung vào đó. Giống như Phương Thận lúc này, thấy động tác của Nguyên Dục Tuyết cũng hơi ngẩn người, sau đó mới mỉm cười dời mắt, làm động tác "mời", điềm đạm nói: "Cậu lật bài trước đi."
Nguyên Dục Tuyết không quan trọng thứ tự, lật lá bài đầu tiên lên, Phương Thận khẽ bật cười --- Cũng không hẳn là cười nhạo, chỉ là ở trong môi trường này lại làm người ta bất an.
Đó là một lá "2 bích". Quân bài nhỏ nhất trong cả bộ, chỉ cần tay Phương Thận không thối đến mức cũng rút được quân nhỏ như Nguyên Dục Tuyết thì ván này y thắng chắc.
Nguyên Dục Tuyết lại chẳng có vẻ gì, ánh mắt bình thản, nhịp thở vẫn đều đều, xem ra không để ý trận này thắng hay thua.
Cũng đúng, thua thì cũng chỉ là 100 điểm tích lũy, với 1000 điểm mà Phương Thận cho cậu, Nguyên Dục Tuyết vẫn kiếm được 900.
Phương Thận lật bài mình lên. Trên lá bài poker màu đen, chữ "K" được vẽ bằng màu vàng kim, một lá K cơ.
Một quân bài khá lớn, gần với "A", dù Nguyên Dục Tuyết có chọn lại thì chưa chắc đã thắng.
Phương Thận nhận thẻ đánh bạc trị giá 200 điểm tích lũy, cũng không có vẻ đắc ý. Cũng phải, con số nhỏ bé này với y chỉ như mưa bụi, thuần túy mang tính giải trí, y gật gù cười nói: "Xem ra hôm nay vận may của tôi khá tốt." Nói rồi lại ném vào trong ao cược hai thẻ.
||||| Truyện đề cử: Chồng À, Chia Tài Sản Nào! |||||
Mỗi một lần lật bài đều phải cược bằng tổng tiền cược của ván trước, tức là tổng tiền cược ở vòng thứ hai sẽ gấp đôi. Nguyên Dục Tuyết tất nhiên cũng ném vào 200 điểm tích lũy, hai người bắt đầu lật bài.
Lần này Phương Thận lật trước, lá thứ hai là "9 bích".
Không phải một lá bài lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ, so với cái tay thối của Nguyên Dục Tuyết thì phần thắng có vẻ khá lớn.
Mà Nguyên Dục Tuyết cũng lật lá bài thứ hai của mình, "10 rô".
Vừa hay lớn hơn bài của Phương Thận một đơn vị.
Phương Thận sờ mũi, giống như vừa khoác loác xong thì bị vả mặt, có vẻ lúng túng nói: "Xem ra mấy thứ như vận may này đổi lượt nhanh thật."
Nguyên Dục Tuyết không đưa ra bất cứ đáp lại nào với câu cảm khái này, chỉ bình tĩnh thu hồi 4 thẻ đánh bạc trong ao cược.
Thế là cậu kiếm được thêm 100 điểm tích lũy.
Lật lá bài thứ ba, hai người tiếp tục thay phiên đặt cược, mỗi người 4 thẻ, tổng tiền thưởng trong ao cược là 800 điểm tích lũy.
Lần này vẫn là Phương Thận rút bài trước, một lá "A cơ", quân bài lớn, đáng tiếc là "K, 9, A" là bài cao không tạo thành bất cứ tổ hợp gì. Nhưng nếu xét việc là bài cao thì điểm số lại rất khả quan. Có thể nói nếu Nguyên Dục Tuyết cũng rút được bài cao thì ván này cậu chắc chắn sẽ thua 400 điểm tích lũy.
Trong tay Nguyên Dục Tuyết hiện có "2 bích, 10 rô", muốn tạo tổ hợp thì phải rút được một lá 2 hoặc một lá 10 tạo cặp, mặc dù là loại bài hình nhỏ nhất, nhưng cũng đủ thắng Phương Thận --- Dưới cái nhìn của Phương Thận, của dealer, và cả sự giám sát của camera kĩ thuật cao, Nguyên Dục Tuyết lật lá bài thứ ba lên.
"2 chuồn"*.
*Gốc là 2 bích nhưng có vẻ tác giả gõ nhầm
Một đôi!
Mặc dù là đôi nhỏ nhất trong bộ bài, nhưng cũng thành bài hình, vừa hay lớn hơn bài cao!
Phương Thận bất đắc dĩ nở nụ cười, đẩy thẻ đánh bạc trong ao cược tới trước mặt Nguyên Dục Tuyết, cười nói: "Chúc mừng cậu."
Nguyên Dục Tuyết cũng thu 8 thẻ kia, đứng dậy: "Tôi thắng rồi. Đã được tính là khách của các người."
Đôi mắt đen thẳm nghiêm túc nhìn Phương Thận, hiển nhiên đang đợi y thực hiện lời hứa của mình... Ví dụ như đưa cậu tới khu ăn uống được y miêu tả như phiên bản sao chép của Kinh Đô Ẩm Thực.
"Đương nhiên rồi." Phương Thận lịch sự gật đầu: "Cậu đã là khách của chúng tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể tới khu ẩm thực đặc biệt mà Viên Mộng cung cấp. Nhưng trước đó, cậu phải hoàn thành ván cược với tôi mới được."
Đến lúc này, Phương Thận mới lộ ra chút xấu xa giấu dưới bản mặt hiền lành kia.
Khuôn mặt y được ánh đèn trong sảnh chiếu rọi sáng ngời, lại như chôn trong bóng tối, lộ vẻ âm u khó tả.
Bộ bài poker được dealer thu lại, dùng kĩ thuật tương đối phức tạp tráo lên, xào bài xong lại trải hình quạt xinh đẹp trên bàn, đợi ván thứ hai bắt đầu.
Phương Thận đặt ngón tay lên lá bài poker, khẽ gõ nhịp, chậm rãi giải thích: "... 'Poker ba lá' phải hoàn thành liên tục 5 ván mới tính là kết thúc. Chúng ta mới chỉ chơi xong một ván."
"À đúng rồi." Phương Thận lại nở nụ cười trông thật đứng đắn chân thành, bổ sung: "Tiền cược của mỗi ván đều sẽ là tổng tiền cược của ván trước --- Nếu như cậu không có đủ thẻ đánh bạc thì có thể vay trước của sòng."
Phương Thận nói: "Nguyên Dục Tuyết, tôi có thể cho cậu mượn."
Nếu không trả nổi, phải bỏ ra thứ gì... Phương Thận lại không nói.
Ván đầu tiên tiền cược cao nhất là 400 điểm, có gì thú vị? Phải tiến hành tới cuối, chạm tới mức cược hàng trăm nghìn điểm tích lũy kia --- Mới đủ điên cuồng!
Lâu lắm rồi Phương Thận mới lại đích thân ra chơi, ham muốn phá hủy và khống chế tràn ngập khiến máu y sôi trào. Cảm giác có thể tùy ý đùa bỡn vận mệnh của người khác đang không ngừng sinh sôi, chưa thứ gì có thể mang lại kích thích và cảm giác này cho y như nó.
Đánh bạc chính là như vậy, khi bạn tưởng rằng mình có thể bứt ra bất cứ lúc nào, lại không biết rằng chỉ dính một lần, chỉ cần một lần, đã đủ để ngã xuống vực sâu, mặc người ta khống chế đùa bỡn.
Dựa theo tính toán của Phương Thận, điểm tích lũy của Nguyên Dục Tuyết nhiều nhất chỉ đủ chơi thêm một ván, sau đó thì có thể để cậu thua đến mức gán mạng cho Viên Mộng.
Sau khi biết "poker ba cây" còn có luật như vậy, Nguyên Dục Tuyết hơi mím môi, trông không mấy vui vẻ. Nhưng vẫn lịch sự xác nhận lại quy tắc với Phương Thận: "Không thể kết thúc sớm à?"
Đương nhiên không thể.
Cừu non đã rơi vào bẫy, đời nào Phương Thận để cậu chạy thoát, vô cùng nhã nhặn lại đầy kiên quyết, không cho phép chống cự đáp: "Nếu như hai bên đều đồng ý, đương nhiên có thể. Nhưng Nguyên Dục Tuyết --- Tôi chưa chơi chán mà."
"..." Nguyên Dục Tuyết có vẻ không mấy hào hứng, nhưng vẫn ngồi xuống. Cậu lạnh nhạt nói: "Được. Tiếp tục."
Trông như là bất đắc dĩ phải chơi cùng Phương Thận.
Thái độ nhẹ nhàng như vậy, vào mắt Phương Thận không khỏi tưới tắt chút khoái cảm khi tùy ý thao túng vận mệnh người khác, khiến y bắt đầu hơi bất mãn: Cho tới lúc này rồi mà Nguyên Dục Tuyết cũng không hề bối rối hay e ngại, xem ra cũng thật to gan.
Hoặc là rất tin tưởng vào vận may của mình, cho là bản thân sẽ không thua --- Dù sao thì cậu ta cũng vừa may mắn thắng được ván đầu tiên.
Bề ngoài thì đúng là poker ba cây không cần dùng bất cứ kĩ xảo gì, thuần túy là so vận may. Dù là dân cờ bạc lão làng giỏi tính toán hay lính mới đơn thuần thì đều không tồn tại lý thuyết người nào có tỉ lệ thắng lớn hơn.
Nguyên Dục Tuyết vừa thắng được một ván, trong tình huống cho là "vận may" của mình còn rất tốt, cũng sẽ không sợ hãi, chỉ có thể chứng tỏ tố chất tâm lý của cậu khá tốt.
Nhưng Phương Thận chưa từng định so vận may với Nguyên Dục Tuyết.
Bộ bài để trọng tài chính trực nhất tới tỉ mỉ kiểm tra cũng sẽ không tìm ra bất cứ vấn đề gì kia, thực tế được bôi một loại nước sơn đặc biệt, mà cái kính đơn trên sống mũi Phương Thận chính là dụng cụ được chế ra để phân biệt loại nước sơn này.
Đánh bạc là trò chơi một phần dựa vào vận may chín phần dựa vào gian lận, mười cược chín lừa. Giờ họ đang ở trong Viên Mộng, cũng là địa bàn của Phương Thận, sao y có thể chơi một trò công bằng chính trực với Nguyên Dục Tuyết --- Ngay từ đầu, Phương Thận đã không định làm vậy.
Mà ván vừa rồi Nguyên Dục Tuyết thắng được cũng là Phương Thận cố ý để lọt, làm món khai vị, là thủ đoạn dụ người thường dùng ở sòng bạc của họ, cũng coi như là thú vui xấu xa của những tay cược cao cấp như Phương Thận.
Những ván cược tiếp theo mới là lúc y nghiêm túc.
Phương Thận một lần nữa khôi phục bộ mặt nho nhã, đẩy vào trong ao cược bốn thẻ đánh bạc, chắp tay với Nguyên Dục Tuyết: "Mời."
Nguyên Dục Tuyết cũng ném bốn thẻ. Ván cược này bắt đầu từ 800 điểm tích lũy.
Do ván trước Nguyên Dục Tuyết là người thắng, ván này cậu được rút trước --- Đương nhiên Phương Thận thấy được Nguyên Dục Tuyết rút lá gì. Căn cứ vào hoa văn nhỏ bé hiện trên lá bài, y xác nhận Nguyên Dục Tuyết đã rút số "8".
Còn là chất gì... Để đảm bảo tính bí mật, cho dù bộ bài được mang đi kiểm tra cũng không thể phát hiện mánh khóe trong đó, những kí hiệu này đều tương đối đơn giản, còn được viết rất bé, tốc độ rút bài của Nguyên Dục Tuyết lại quá nhanh, y chưa kịp để ý là chất gì.
8 đã là một con số tương đối lớn, đến lượt Phương Thận, y lại xấu xa mà bắt đầu tìm số 9.
Dù sao cũng có tới 51 lá, mà Phương Thận không còn trẻ nữa. Lúc y đang hết sức tập trung tìm lá bài mình muốn, đột nhiên thấy mắt hoa lên, cảm giác choáng váng kịch liệt truyền tới, suýt thì rơi mất kính.
Phương Thận vội vàng đỡ gọng kính, không làm khó bản thân nữa, rút lá "10 bích" mà mình nhìn thấy.
Sau đó là lượt rút bài thứ hai, Phương Thận thấy Nguyên Dục Tuyết rút trúng "2 rô", gần như muốn cười thành tiếng.
Với vận may của Nguyên Dục Tuyết, e là y có không gian lận thì Nguyên Dục Tuyết cũng không thắng được.
Trong bầu không khí nhẹ nhõm này, Phương Thận trực tiếp chọn lá "10 rô", định góp thành sám, như vậy thì dù Nguyên Dục Tuyết có rút được "8" hay "2" thì cũng là bài cặp nhỏ nhất, không thể tạo thành uy hiếp.
______________________________
Để giải thích cho dễ hiểu tại sao mọi người cứ nói mấy chục nghìn điểm là to trong khi Tuyết Tuyết có thể dễ dàng kiếm được trong một phó bản.
Thứ nhất do Tuyết Tuyết pro, đâu phải ai cũng vào phó bản như đi dạo giống ẻm được đâu =)))) Người ta chuẩn bị từ A-Z tìm hiểu các thứ mới vào chứ không có random. Thứ hai là do Nguyên Dục Tuyết có buff người mới nên điểm tích lũy được x5, chứ nếu mọi người để ý, không có cái buff đó dù đạt hạng S thì điểm cơ bản kiếm được từ phó bản cũng không tới 5000 điểm. Mà đấy là với điều kiện đạt S trong phó bản cấp A, phó bản đầu tiên là cấp B, bỏ qua cái nhiệm vụ đặc thù thì ẻm chưa kiếm tới 2000 điểm nữa =))))). Vòng lại điểm đầu tiên, không ai pro như ẻm mới mấy phó bản đầu (khi còn buff tân thủ) đã đạt cấp S hết =))))
Vũ Khí Hình Người
Edit: Ry
Vách tường bóng loáng của thang máy phản chiếu nụ cười của Phương Thận. Y trông nhiệt tình đáng tin như vậy, chỉ e sẽ chẳng ai liên hệ y với người quản lý đứng sau sòng bạc Viên Mộng nuốt người không nhả xương này. Càng không tưởng tượng được dưới khuôn mặt tươi cười thân thiện đó cất giấu thủ đoạn tàn khốc cắn nuốt con mồi như cá mập trắng.
Cửa thang máy mở ra, phía trước là chiếc thảm màu đỏ tươi mềm mại trải dài. Không gian của tầng trên cùng rất rộng, bài trí xa hoa, đốt một loại tinh dầu có mùi hương khá nhạt, khá dễ chịu, cũng dụ dỗ lòng người, khiến máu nóng sục sôi.
Nhân viên phục vụ đứng quanh đều là những người có diện mạo, hoặc tuấn tú hoặc xinh đẹp, tất cả hơi khom lưng, cung kính chào đón bọn họ, cẩn thận chuẩn bị bàn chơi.
Tầng cao nhất vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn khác biệt với những sòng bạc huyên náo tiếng người luôn nhộn nhịp. Nơi này đã được phủ một lớp trang điểm đắt đỏ, khiến người ta cảm thấy mình đang ở nơi có thể chơi vài trò thả lỏng giải trí, chứ không phải là ván bài bóc lột con người tới tận xương tủy.
Trước đó Phương Thận đã hỏi tên Nguyên Dục Tuyết, lúc này khẽ nhấc cái kính đơn trên mặt, ôn hòa hỏi: "Tôi gọi cậu là Tiểu Tuyết được chứ?"
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Cậu im lặng một lát rồi nói: "Có thể gọi tên tôi."
"Được." Phương Thận làm vẻ tiếc nuối, giống như là vì không rút ngắn được khoảng cách. Y cho người đi đổi thẻ cược, tiện thể hoạt động ngón tay, dặn phục vụ sắp xếp chiếc bàn ở khu A1 cho họ.
"Quản lý Phương." Đã có quản lý cấp dưới thức thời đi tới, nhìn Nguyên Dục Tuyết một cái, xác nhận đây là mục tiêu của bọn họ hôm nay, nhỏ giọng hỏi Phương Thận: "Có cần sắp xếp cho Hoàng Hậu tới chơi với cậu ấy không ạ?"
Hoàng Hậu là tên hoa khôi ở đây, cũng là một trong những tay cược đẳng cấp nhất của Viên Mộng, trình độ rất cao, đối phó với loại khách mới này thuần túy là để bảo đảm có thể tuyệt đối ức hiếp người ta.
"Không." Phương Thận lại từ chối, cười như không cười nói: "Tôi sẽ chơi với cậu ấy."
Cấp dưới lập tức ngậm miệng, còn có chút kinh ngạc nhìn Nguyên Dục Tuyết, dường như không rõ người này có trình độ như thế nào mà có thể khiến Phương Thận đích thân ra tay.
Trình độ của Phương Thận rất cao, thậm chí y vốn từ một tay cược trở thành người quản lý của Viên Mộng, cũng đủ thấy được kinh nghiệm của y truyền kì cỡ nào, kĩ thuật đổ xúc xắc đỉnh ra sao. Người này trở thành quản lý xong luôn kiêu ngạo với thân phận cao thủ của mình, lại vì một người mới mà phá luật ra tay, cũng có thể nói là vô cùng li kì.
"Nguyên Dục Tuyết." Phương Thận ỷ vào việc người mới không hiểu gì, rất ôn hòa nói: "Tôi chơi với cậu được chứ?"
Nguyên Dục Tuyết gật đầu. Cậu vốn không quan tâm đối thủ của mình là ai, chỉ cần thắng được một ván, trở thành khách của Viên Mộng rồi tới cái khu ẩm thực mà Phương Thận miêu tả kia là được rồi.
Phương Thận thong thả không vội, có vẻ như còn săn sóc nghĩ ngợi một hồi, nói với Nguyên Dục Tuyết: "Nếu cậu là tân thủ, vậy chúng ta chơi cái gì đơn giản một chút nhé. Một trò dựa hết vào vận may, như thế thì kĩ thuật cậu không tốt cũng không sợ thiệt, cậu thấy sao?"
Một trò chơi dựa hết vào vận may...
Nguyên Dục Tuyết ngồi xuống chiếc bàn Phương Thận sắp xếp cho cậu, đáp: "Được."
Phương Thận cũng không hỏi Nguyên Dục Tuyết có bao nhiêu điểm tích lũy, tự động đổi cho cậu một đống thẻ đánh bạc.
Thẻ đánh bạc kim loại có hoa văn màu vàng kim như phát sáng dưới ánh đèn, vô cùng tinh xảo xinh đẹp, phía trên khắc con số 100.
"Một thẻ này tương đương với 100 điểm tích lũy." Phương Thận thử nói, thấy Nguyên Dục Tuyết không có vẻ gì là rối rắm thì đoán là có lẽ cậu còn chưa rõ một cái thẻ 100 này chơi tới cuối sẽ tích lũy thành con số lớn tới mức nào. Càng thêm hài lòng, mỉm cười nói: "... Cậu cứ chơi trước đi, chơi xong chúng ta sẽ kết toán."
Dùng một thứ thay thế cho điểm tích lũy như vậy mới càng khiến người ta dễ mất cảm giác với giá trị của vật phẩm.
Phương Thận vừa nói vừa lấy mười thẻ cho Nguyên Dục Tuyết: "Những cái này coi như tôi mời cậu."
Còn chưa bắt đầu chơi, vừa vào ván đã kiếm lời 1000 điểm tích lũy, e là ai cũng sẽ vui mừng, cũng càng dễ nảy sinh suy nghĩ chỉ tiện tay chơi một chút... Cùng lắm là thua hết 1000 điểm tích lũy này rồi thôi. Gánh nặng trong lòng sẽ giảm bớt không ít.
Nguyên Dục Tuyết nghiêng đầu nhìn thẻ đánh bạc Phương Thận cho mình, không từ chối mà đáp: "Được."
Trò Phương Thận muốn chơi với cậu là poker ba cây. Y giới thiệu quy tắc với Nguyên Dục Tuyết: Từ bộ bài 52 cây này, mỗi người rút ba lá, bài phải được úp xuống, gọi là giấu bài. Theo thứ tự lật ba lá lên, so sánh từng lá một, A lớn nhất, 2 nhỏ nhất. Mỗi lần so bài xong sẽ thanh toán luôn, tiền cược ban đầu sẽ về hết bên thắng.
Lần lật lá bài thứ hai phải cược thêm, tối thiểu phải cược gấp đôi ván trước, lại dựa trên bài to bài nhỏ mà thanh toán.
Lật lá bài thứ ba, tiếp tục cược gấp đôi lần lật bài trước, nhưng lần này không phải là so bài lớn nhỏ nữa, mà là tổng bài như thế nào ---
Ba lá bài này, thùng phá sảnh lớn nhất, sau đó lần lượt là sám, thùng, sảnh, một đôi, còn bài cao là nhỏ nhất*. Nếu là bài cao thì xét trên tổng điểm, người thắng có thể lấy hết tiền cược lần lật bài thứ ba, và thường cũng sẽ thắng nhiều nhất.
*Tui không rành bài bạc lắm, tiến lên thì chơi =)))) Edit theo wikipedia, thùng phá sảnh là 1 dây cùng chất, sám là 3 lá cùng quân, thùng là cùng chất nhưng không phải dây, sảnh là dây nhưng không cùng chất, bài cao là bài rời không xếp thành cái gì.
Giới thiệu quy tắc xong, Phương Thận còn rất cẩn thận hỏi lại Nguyên Dục Tuyết: "Cậu còn chỗ nào không hiểu không? Tôi có thể giảng lại."
"Hiểu." Nguyên Dục Tuyết hơi cụp mắt, cậu ngồi bên cạnh bàn cược, không hề giống khách tới chơi bài mà như học sinh tới kiến tập, gật đầu: "Bắt đầu đi."
Phương Thận lại mỉm cười. Lúc gọi dealer tới chia bài, y như lơ đãng hỏi: "Đúng rồi, trật tự trong sòng bạc đã được quy tắc ở khu vực an toàn công nhận, nhất định phải tuân thủ, nếu không sẽ bị NPC lính canh cấp cao đuổi giết ---- Tôi cũng không có ý gì, chỉ muốn nhắc nhở một chút thôi. Nguyên Dục Tuyết, cậu sẽ không để ý chứ?"
Đến đâu thì phải tuân thủ quy tắc ở đó.
Nguyên Dục Tuyết là người máy, bản thân giỏi nhất là tuân thủ các loại quy tắc, bèn gật đầu: "Không ngại."
Đồng thời cũng cho thấy mình hiểu rõ quy tắc.
Ván cược chính thức bắt đầu, mùi hoa cỏ trong phòng dường như lại đậm hơn. Nguyên Dục Tuyết hơi mím môi, không quen mùi hương này, nhưng cũng không đưa ra ý kiến gì.
Bộ bài poker được mang tới, Phương Thận còn bảo Nguyên Dục Tuyết như thường lệ kiểm tra tính công bằng của nó, xác nhận không bị động tay động chân.
Một hộp bài mới được xé ra, trơn bóng, không có bất cứ vết gập hay hoa văn đặc thù nào. Dù là dân cờ bạc lâu năm cũng khó có thể tìm ra vấn đề gì.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết lại khép bộ bài trong lòng bàn tay, ngón tay thon dài trắng nõn mân mê lá bài mỏng như cánh ve. Vốn là cảnh tượng thật đẹp, đáng để thưởng thức, nhưng thời gian xem bài của Nguyên Dục Tuyết quá lâu, ngay cả nụ cười trên mặt Phương Thận cũng sắp không giữ được nữa. Y nhắc nhở: "... Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Nguyên Dục Tuyết không trả lời y, chỉ ngẩng lên nhìn chiếc kính đơn trên sống mũi Phương Thận, đẩy bộ bài poker màu đen ra: "Bắt đầu đi."
Cậu không trả lời câu hỏi của Phương Thận, nhưng y cũng không mấy để ý.
Dealer bắt đầu xào bài, sau một hồi biểu diễn kĩ xảo, bộ bài được xòe ra chỉnh tề trên mặt bàn, tạo thành một chiếc quạt hoàn mỹ, khiến người ta không đành lòng phá hỏng.
Nguyên Dục Tuyết chỉ đặt một thẻ đánh bạc, là số tiền nhỏ nhất được cho phép trong ván cược, 100 điểm tích lũy. Phương Thận cũng cược 100 điểm, không hề sốt ruột, vẻ mặt như đã tính trước kĩ càng.
Nguyên Dục Tuyết rút bài trước... Cậu chọn lá bài đầu tiên trong chiếc quạt, không phá hủy hình cung hoàn mỹ, đây rõ ràng là hành động của người mới chơi. Phương Thận nhìn, nụ cười càng thêm sâu, rút một lá từ chính giữa cánh quạt.
Hai người theo thứ tự rút xong ba lá của mình. Phương Thận chọn bài tương đối cẩn thận, trong đó có hai lần muốn đổi lá, lúc rút còn mỉm cười với Nguyên Dục Tuyết, chủ động giải thích: "Con người của tôi là như vậy, dễ do dự, khiến cậu chê cười rồi."
Nguyên Dục Tuyết nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, rủ mắt nhìn lá bài poker màu đen. Ngón tay thon dài đặt trên góc bài, nhan sắc tương phản rất dễ khiến người ta tập trung vào đó. Giống như Phương Thận lúc này, thấy động tác của Nguyên Dục Tuyết cũng hơi ngẩn người, sau đó mới mỉm cười dời mắt, làm động tác "mời", điềm đạm nói: "Cậu lật bài trước đi."
Nguyên Dục Tuyết không quan trọng thứ tự, lật lá bài đầu tiên lên, Phương Thận khẽ bật cười --- Cũng không hẳn là cười nhạo, chỉ là ở trong môi trường này lại làm người ta bất an.
Đó là một lá "2 bích". Quân bài nhỏ nhất trong cả bộ, chỉ cần tay Phương Thận không thối đến mức cũng rút được quân nhỏ như Nguyên Dục Tuyết thì ván này y thắng chắc.
Nguyên Dục Tuyết lại chẳng có vẻ gì, ánh mắt bình thản, nhịp thở vẫn đều đều, xem ra không để ý trận này thắng hay thua.
Cũng đúng, thua thì cũng chỉ là 100 điểm tích lũy, với 1000 điểm mà Phương Thận cho cậu, Nguyên Dục Tuyết vẫn kiếm được 900.
Phương Thận lật bài mình lên. Trên lá bài poker màu đen, chữ "K" được vẽ bằng màu vàng kim, một lá K cơ.
Một quân bài khá lớn, gần với "A", dù Nguyên Dục Tuyết có chọn lại thì chưa chắc đã thắng.
Phương Thận nhận thẻ đánh bạc trị giá 200 điểm tích lũy, cũng không có vẻ đắc ý. Cũng phải, con số nhỏ bé này với y chỉ như mưa bụi, thuần túy mang tính giải trí, y gật gù cười nói: "Xem ra hôm nay vận may của tôi khá tốt." Nói rồi lại ném vào trong ao cược hai thẻ.
||||| Truyện đề cử: Chồng À, Chia Tài Sản Nào! |||||
Mỗi một lần lật bài đều phải cược bằng tổng tiền cược của ván trước, tức là tổng tiền cược ở vòng thứ hai sẽ gấp đôi. Nguyên Dục Tuyết tất nhiên cũng ném vào 200 điểm tích lũy, hai người bắt đầu lật bài.
Lần này Phương Thận lật trước, lá thứ hai là "9 bích".
Không phải một lá bài lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ, so với cái tay thối của Nguyên Dục Tuyết thì phần thắng có vẻ khá lớn.
Mà Nguyên Dục Tuyết cũng lật lá bài thứ hai của mình, "10 rô".
Vừa hay lớn hơn bài của Phương Thận một đơn vị.
Phương Thận sờ mũi, giống như vừa khoác loác xong thì bị vả mặt, có vẻ lúng túng nói: "Xem ra mấy thứ như vận may này đổi lượt nhanh thật."
Nguyên Dục Tuyết không đưa ra bất cứ đáp lại nào với câu cảm khái này, chỉ bình tĩnh thu hồi 4 thẻ đánh bạc trong ao cược.
Thế là cậu kiếm được thêm 100 điểm tích lũy.
Lật lá bài thứ ba, hai người tiếp tục thay phiên đặt cược, mỗi người 4 thẻ, tổng tiền thưởng trong ao cược là 800 điểm tích lũy.
Lần này vẫn là Phương Thận rút bài trước, một lá "A cơ", quân bài lớn, đáng tiếc là "K, 9, A" là bài cao không tạo thành bất cứ tổ hợp gì. Nhưng nếu xét việc là bài cao thì điểm số lại rất khả quan. Có thể nói nếu Nguyên Dục Tuyết cũng rút được bài cao thì ván này cậu chắc chắn sẽ thua 400 điểm tích lũy.
Trong tay Nguyên Dục Tuyết hiện có "2 bích, 10 rô", muốn tạo tổ hợp thì phải rút được một lá 2 hoặc một lá 10 tạo cặp, mặc dù là loại bài hình nhỏ nhất, nhưng cũng đủ thắng Phương Thận --- Dưới cái nhìn của Phương Thận, của dealer, và cả sự giám sát của camera kĩ thuật cao, Nguyên Dục Tuyết lật lá bài thứ ba lên.
"2 chuồn"*.
*Gốc là 2 bích nhưng có vẻ tác giả gõ nhầm
Một đôi!
Mặc dù là đôi nhỏ nhất trong bộ bài, nhưng cũng thành bài hình, vừa hay lớn hơn bài cao!
Phương Thận bất đắc dĩ nở nụ cười, đẩy thẻ đánh bạc trong ao cược tới trước mặt Nguyên Dục Tuyết, cười nói: "Chúc mừng cậu."
Nguyên Dục Tuyết cũng thu 8 thẻ kia, đứng dậy: "Tôi thắng rồi. Đã được tính là khách của các người."
Đôi mắt đen thẳm nghiêm túc nhìn Phương Thận, hiển nhiên đang đợi y thực hiện lời hứa của mình... Ví dụ như đưa cậu tới khu ăn uống được y miêu tả như phiên bản sao chép của Kinh Đô Ẩm Thực.
"Đương nhiên rồi." Phương Thận lịch sự gật đầu: "Cậu đã là khách của chúng tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể tới khu ẩm thực đặc biệt mà Viên Mộng cung cấp. Nhưng trước đó, cậu phải hoàn thành ván cược với tôi mới được."
Đến lúc này, Phương Thận mới lộ ra chút xấu xa giấu dưới bản mặt hiền lành kia.
Khuôn mặt y được ánh đèn trong sảnh chiếu rọi sáng ngời, lại như chôn trong bóng tối, lộ vẻ âm u khó tả.
Bộ bài poker được dealer thu lại, dùng kĩ thuật tương đối phức tạp tráo lên, xào bài xong lại trải hình quạt xinh đẹp trên bàn, đợi ván thứ hai bắt đầu.
Phương Thận đặt ngón tay lên lá bài poker, khẽ gõ nhịp, chậm rãi giải thích: "... 'Poker ba lá' phải hoàn thành liên tục 5 ván mới tính là kết thúc. Chúng ta mới chỉ chơi xong một ván."
"À đúng rồi." Phương Thận lại nở nụ cười trông thật đứng đắn chân thành, bổ sung: "Tiền cược của mỗi ván đều sẽ là tổng tiền cược của ván trước --- Nếu như cậu không có đủ thẻ đánh bạc thì có thể vay trước của sòng."
Phương Thận nói: "Nguyên Dục Tuyết, tôi có thể cho cậu mượn."
Nếu không trả nổi, phải bỏ ra thứ gì... Phương Thận lại không nói.
Ván đầu tiên tiền cược cao nhất là 400 điểm, có gì thú vị? Phải tiến hành tới cuối, chạm tới mức cược hàng trăm nghìn điểm tích lũy kia --- Mới đủ điên cuồng!
Lâu lắm rồi Phương Thận mới lại đích thân ra chơi, ham muốn phá hủy và khống chế tràn ngập khiến máu y sôi trào. Cảm giác có thể tùy ý đùa bỡn vận mệnh của người khác đang không ngừng sinh sôi, chưa thứ gì có thể mang lại kích thích và cảm giác này cho y như nó.
Đánh bạc chính là như vậy, khi bạn tưởng rằng mình có thể bứt ra bất cứ lúc nào, lại không biết rằng chỉ dính một lần, chỉ cần một lần, đã đủ để ngã xuống vực sâu, mặc người ta khống chế đùa bỡn.
Dựa theo tính toán của Phương Thận, điểm tích lũy của Nguyên Dục Tuyết nhiều nhất chỉ đủ chơi thêm một ván, sau đó thì có thể để cậu thua đến mức gán mạng cho Viên Mộng.
Sau khi biết "poker ba cây" còn có luật như vậy, Nguyên Dục Tuyết hơi mím môi, trông không mấy vui vẻ. Nhưng vẫn lịch sự xác nhận lại quy tắc với Phương Thận: "Không thể kết thúc sớm à?"
Đương nhiên không thể.
Cừu non đã rơi vào bẫy, đời nào Phương Thận để cậu chạy thoát, vô cùng nhã nhặn lại đầy kiên quyết, không cho phép chống cự đáp: "Nếu như hai bên đều đồng ý, đương nhiên có thể. Nhưng Nguyên Dục Tuyết --- Tôi chưa chơi chán mà."
"..." Nguyên Dục Tuyết có vẻ không mấy hào hứng, nhưng vẫn ngồi xuống. Cậu lạnh nhạt nói: "Được. Tiếp tục."
Trông như là bất đắc dĩ phải chơi cùng Phương Thận.
Thái độ nhẹ nhàng như vậy, vào mắt Phương Thận không khỏi tưới tắt chút khoái cảm khi tùy ý thao túng vận mệnh người khác, khiến y bắt đầu hơi bất mãn: Cho tới lúc này rồi mà Nguyên Dục Tuyết cũng không hề bối rối hay e ngại, xem ra cũng thật to gan.
Hoặc là rất tin tưởng vào vận may của mình, cho là bản thân sẽ không thua --- Dù sao thì cậu ta cũng vừa may mắn thắng được ván đầu tiên.
Bề ngoài thì đúng là poker ba cây không cần dùng bất cứ kĩ xảo gì, thuần túy là so vận may. Dù là dân cờ bạc lão làng giỏi tính toán hay lính mới đơn thuần thì đều không tồn tại lý thuyết người nào có tỉ lệ thắng lớn hơn.
Nguyên Dục Tuyết vừa thắng được một ván, trong tình huống cho là "vận may" của mình còn rất tốt, cũng sẽ không sợ hãi, chỉ có thể chứng tỏ tố chất tâm lý của cậu khá tốt.
Nhưng Phương Thận chưa từng định so vận may với Nguyên Dục Tuyết.
Bộ bài để trọng tài chính trực nhất tới tỉ mỉ kiểm tra cũng sẽ không tìm ra bất cứ vấn đề gì kia, thực tế được bôi một loại nước sơn đặc biệt, mà cái kính đơn trên sống mũi Phương Thận chính là dụng cụ được chế ra để phân biệt loại nước sơn này.
Đánh bạc là trò chơi một phần dựa vào vận may chín phần dựa vào gian lận, mười cược chín lừa. Giờ họ đang ở trong Viên Mộng, cũng là địa bàn của Phương Thận, sao y có thể chơi một trò công bằng chính trực với Nguyên Dục Tuyết --- Ngay từ đầu, Phương Thận đã không định làm vậy.
Mà ván vừa rồi Nguyên Dục Tuyết thắng được cũng là Phương Thận cố ý để lọt, làm món khai vị, là thủ đoạn dụ người thường dùng ở sòng bạc của họ, cũng coi như là thú vui xấu xa của những tay cược cao cấp như Phương Thận.
Những ván cược tiếp theo mới là lúc y nghiêm túc.
Phương Thận một lần nữa khôi phục bộ mặt nho nhã, đẩy vào trong ao cược bốn thẻ đánh bạc, chắp tay với Nguyên Dục Tuyết: "Mời."
Nguyên Dục Tuyết cũng ném bốn thẻ. Ván cược này bắt đầu từ 800 điểm tích lũy.
Do ván trước Nguyên Dục Tuyết là người thắng, ván này cậu được rút trước --- Đương nhiên Phương Thận thấy được Nguyên Dục Tuyết rút lá gì. Căn cứ vào hoa văn nhỏ bé hiện trên lá bài, y xác nhận Nguyên Dục Tuyết đã rút số "8".
Còn là chất gì... Để đảm bảo tính bí mật, cho dù bộ bài được mang đi kiểm tra cũng không thể phát hiện mánh khóe trong đó, những kí hiệu này đều tương đối đơn giản, còn được viết rất bé, tốc độ rút bài của Nguyên Dục Tuyết lại quá nhanh, y chưa kịp để ý là chất gì.
8 đã là một con số tương đối lớn, đến lượt Phương Thận, y lại xấu xa mà bắt đầu tìm số 9.
Dù sao cũng có tới 51 lá, mà Phương Thận không còn trẻ nữa. Lúc y đang hết sức tập trung tìm lá bài mình muốn, đột nhiên thấy mắt hoa lên, cảm giác choáng váng kịch liệt truyền tới, suýt thì rơi mất kính.
Phương Thận vội vàng đỡ gọng kính, không làm khó bản thân nữa, rút lá "10 bích" mà mình nhìn thấy.
Sau đó là lượt rút bài thứ hai, Phương Thận thấy Nguyên Dục Tuyết rút trúng "2 rô", gần như muốn cười thành tiếng.
Với vận may của Nguyên Dục Tuyết, e là y có không gian lận thì Nguyên Dục Tuyết cũng không thắng được.
Trong bầu không khí nhẹ nhõm này, Phương Thận trực tiếp chọn lá "10 rô", định góp thành sám, như vậy thì dù Nguyên Dục Tuyết có rút được "8" hay "2" thì cũng là bài cặp nhỏ nhất, không thể tạo thành uy hiếp.
______________________________
Để giải thích cho dễ hiểu tại sao mọi người cứ nói mấy chục nghìn điểm là to trong khi Tuyết Tuyết có thể dễ dàng kiếm được trong một phó bản.
Thứ nhất do Tuyết Tuyết pro, đâu phải ai cũng vào phó bản như đi dạo giống ẻm được đâu =)))) Người ta chuẩn bị từ A-Z tìm hiểu các thứ mới vào chứ không có random. Thứ hai là do Nguyên Dục Tuyết có buff người mới nên điểm tích lũy được x5, chứ nếu mọi người để ý, không có cái buff đó dù đạt hạng S thì điểm cơ bản kiếm được từ phó bản cũng không tới 5000 điểm. Mà đấy là với điều kiện đạt S trong phó bản cấp A, phó bản đầu tiên là cấp B, bỏ qua cái nhiệm vụ đặc thù thì ẻm chưa kiếm tới 2000 điểm nữa =))))). Vòng lại điểm đầu tiên, không ai pro như ẻm mới mấy phó bản đầu (khi còn buff tân thủ) đã đạt cấp S hết =))))
Vũ Khí Hình Người
Đánh giá:
Truyện Vũ Khí Hình Người
Story
Chương 91: Khu vực an toàn - Kinh Đô Địa Ngục (4)
10.0/10 từ 16 lượt.