Vũ Khí Hình Người

Chương 55

151@- Edit: Ry

Phương Tư Văn đá hòn sỏi trên đường, có chút rầu rĩ nói: "Cậu giận cũng đúng, tại bọn tôi hiểu lầm Đặng Xu Xu, còn hiểu lầm cậu."

Nguyên Dục Tuyết hơi đứng lại.

"Mọi người không hiểu lầm tôi." Cậu nói: "Tôi cũng sẽ không tức giận vì chuyện này."

Trước đây cậu đã quá quen với việc như vậy.

Phương Tư Văn hơi nghẹn họng, định nói thêm gì đó, nhưng một âm thanh kim loại va chạm rất mạnh đột nhiên vang lên, xé tan màn đêm, lập tức khiến hai người nhìn sang.

Âm thanh này vô cùng đột ngột, ầm ầm rung động trong đêm tĩnh lặng, như thể tiếng chuông chỉ đường cho vong hồn, khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống trong tích tắc.

Nhưng nhìn kĩ lại thì hóa ra là cổng kí túc xá không khóa, lúc này cánh cửa sắt mở rộng, sợi xích sắt vắt trên thành cửa không hiểu sao trượt xuống, quỷ dị đong đưa va đập nên mới tạo thành tiếng vang to như vậy.

Một giây sau, một bàn tay khô quắt tái nhợt vươn ra cầm sợi xích, ngừng lại âm thanh kia.

Một người đàn ông mặc áo khoác màu đen lại gần, cả người che kín mít chỉ sót lại đôi mắt, xuyên qua khe cửa nhìn bọn họ. Con ngươi màu trắng hiện đầy tơ máu, nhìn qua trông như con ngươi đỏ rực đang trôi nổi giữa không trung. Sau khi xác nhận từng người, ông ta khàn giọng hỏi: "Học sinh về muộn?"

Cả hai đáp lời.

Trước đây bọn họ đã nhìn thấy ảnh của người này trên cột thông báo dưới lầu kí túc xá, ông ta chính là quản lí kí túc xá của họ.

"Có giấy phép không? Mang ra cho tôi xem."

Biết giấy phép vẫn còn tác dụng, bọn họ vẫn luôn cất kĩ trên người. Cả hai lấy ra khỏi túi, mở giấy chìa ra cho vị quản lý này xem.

Quản lí liếc một cái, bước sang bên, giơ tay ra hiệu cho họ đuổi theo: "Vào trong kí túc rồi không được mở đèn điện thoại, không được nói chuyện, về phòng nhớ khóa cửa lại."


"Nếu như gặp công nhân vệ sinh thì nhớ cho ông ta xem giấy phép. Nhớ đấy, phải để ông ta nhìn thấy được, mấy chuyện khác cứ mặc kệ."

Bọn họ gật đầu ghi nhớ. Mặc dù vẫn chưa vào tới tòa nhà, nhưng để phòng ngừa có chuyện, Phương Tư Văn tắt đèn pin, tiện thể tắt nguồn điện thoại, rập khuôn theo sau, mượn bóng đêm đi lên lầu.

Hai người giữ im lặng đi lên. Phòng kí túc của Nguyên Dục Tuyết ở tầng hai, Phương Tư Văn xui xẻo hơn phải trèo lên tận tầng sáu. Thế là lúc tách ra ở ngã ba tầng hai, gã bèn giơ tay chào Nguyên Dục Tuyết, ra hiệu mình lên trên.

Nguyên Dục Tuyết khẽ gật đầu.

Hành lang kí túc vốn dài mà hẹp, đầu hành lang còn có chút ánh trăng xuyên vào qua cửa sổ, nhưng càng đi vào giữa lại càng tối. Thậm chí Nguyên Dục Tuyết vừa đi được hai bước đã nghe thấy tiếng ngâm nga đột ngột vang lên trong hành lang vắng lặng.

Tiếp đó là tiếng giẻ lau nhà nhúng đầy nước vỗ "bạch" lên mặt đất, lúc nhấc lên còn nghe được tiếng nước nhỏ giọt, tiếng ngâm nga cũng theo đó biến hóa khôn lường.

Càng lúc càng tới gần.

Khi cây lau nhà kia sắp đẩy tới chân, Nguyên Dục Tuyết bỗng mở giấy phép ra, ngồi xuống, giơ tới... Trước "cây lau nhà", cho nó nhìn.

Thị lực của Nguyên Dục Tuyết không bị ảnh hưởng bởi bóng đêm, đương nhiên có thể thấy được rất rõ vai của công nhân vệ sinh trống không, chỉ có một cái cổ to mà ngắn, không có đầu.

Đầu của nó đang cắm trên cây lau nhà, vui sướng ma sát với mặt đất.



Chẳng trách quản lí kí túc xá lại nhắc nhở phải cho nhân viên vệ sinh "nhìn được". Chứ nếu giơ giấy phép ra ở độ cao bình thường cho người nhìn, chỉ sợ vị công nhân vệ sinh nửa đêm không có việc gì làm bẻ đầu xuống này sẽ không thấy.

Cũng may Nguyên Dục Tuyết rất chu đáo, ngồi xổm xuống, giơ giấy phép ở độ cao vừa phải, chính diện với cặp mắt của nó, quả thật là muốn trốn cũng trốn không thoát.

Công nhân vệ sinh: "..."

Nó thật sự ngỡ ngàng.


Tầm nhìn trong hành lang rất hạn chế, thường là nó tới gần rồi đám học sinh mới mơ hồ trông thấy một cái bóng --- Hơn nữa còn không có đầu.

Học sinh nào nhát gan một chút, có khi sẽ cứ thế hét lên, đương nhiên làm thế là trái với nội quy, sẽ được nó vui vẻ biến thành cây lau nhà mới.

Mà học sinh nào gan dạ hơn chút thì chắc cũng khó có thể kịp nhận ra đầu của nó ở đâu để mà giơ cho nó "thấy" giấy phép. Nó đương nhiên cũng có quyền coi đối phương như học sinh hư nửa đêm không về ngủ mà xử lý --- Là do đối phương sững sờ quá lâu, không lấy giấy phép ra, sao có thể trách nó được? Đến lúc nó phát hiện thì chẳng phải đã muộn rồi sao.

Công nhân vệ sinh chưa bao giờ gặp tình huống học sinh cứ thế dí giấy phép tới trước mặt nó, tránh cũng không tránh kịp. Biểu hiện của học sinh này còn rất thản nhiên, như thể chuyện này không có gì kì lạ, giơ giấy phép cho một cái đầu cắm ở cây lau nhà xem cũng là việc rất bình thường.

Hiển nhiên là dù có có bức xúc tới mấy thì lúc này cũng chỉ có thể không cam lòng lấy đầu từ cây lau nhà lên lắp lại, phàn nàn: "Đám học sinh hư đốn này. Tôi vất vả lắm mới lau sạch, lại bị mấy đứa làm bẩn hết rồi!"

Đương nhiên là Nguyên Dục Tuyết mặc kệ nó, thu hồi giấy phép, vòng qua công nhân vệ sinh, mở cửa vào phòng.

Công nhân vệ sinh còn thèm nhỏ dãi thò đầu theo, xuyên qua khe cửa lặng lẽ nhìn trộm con người bên trong, không hiểu sao lại bị một tia quỷ khí đâm tới, hai mắt trợn trừng chảy máu.

"Á-----!!!"

Nó đau đớn che mắt, lùi về sau hai bước, thê lương kêu lên chạy mất, vô cùng sợ hãi.

Trong căn phòng kia còn có quỷ vật khủng bố hơn!

Nó ngửi được quỷ khí hung ác phun trào.

Quỷ thì cũng sẽ sợ ác quỷ hung hãn hơn nó.

Nó không ngừng chạy trốn, chỉ sợ về sau sẽ phải tránh xa căn phòng này. Mà đám sinh viên ở các phòng còn lại bị nó mơ màng đánh thức, cũng không dám phàn nàn một câu, chỉ mông lung nghĩ: Đổi trò mới à? Thà nó hát như mấy hôm vừa rồi còn hơn, ít nhất cũng không chói tai nhiễu dân như lúc hét.

Khi Nguyên Dục Tuyết trở lại, những người khác trong phòng ngủ 202 đương nhiên nhận ra, đều là người chơi, đâu thể ngủ say như chết được.

Tăng Bạch nhổm dậy, mượn ánh trăng bên ngoài quan sát Nguyên Dục Tuyết. Thấy trên người cậu không có vết thương nào thì mới an tâm nằm xuống, tiện thể giơ ngón cái với Nguyên Dục Tuyết trong bóng tối --- Mặc dù là anh ta cũng không biết liệu Nguyên Dục Tuyết có trông thấy hay không.


Đường Viễn thì càng không cần nói, cả đêm y không ngủ, cửa vừa hé y đã ngồi dậy nhìn Nguyên Dục Tuyết, sau đó cũng im lặng nằm xuống.

Chỉ có Giới Chu Diễn là nằm im trên ván giường, không một tiếng động, hình như ngủ rồi.

Tăng Bạch so sánh một chút: Đấy, vẫn là tôi quan tâm bạn cùng phòng hơn.

Nhưng hơn nửa đêm cũng không thể mở miệng hỏi xem Nguyên Dục Tuyết gặp phải những gì khi đi lao động công ích, ngẫm nghĩ rồi Tăng Bạch quyết định xoay người ngủ tiếp, đợi trời sáng rồi hỏi.

Nguyên Dục Tuyết về vào giờ này, chắc chắn không thể tắm. Nhưng đồng phục của cậu, bao gồm áo bên trong đều dội đầy nước, sau đó lại bị lửa hong khô, dúm dó thành một cục, mặc tiếp thì không ổn lắm. Thế là Nguyên Dục Tuyết vào trong nhà vệ sinh, lẳng lặng cởi đồ, chuẩn bị thay sang bộ mới.



Hồn thể trong suốt như sương mù của Giới Chu Diễn vẫn còn đi theo sau lưng cậu. Hắn không chú ý, đang bận cân nhắc xem nên đổi sang cơ thể như nào sao cho không bị hư hao, dùng ổn, thế là vô thức bay theo Nguyên Dục Tuyết vào trong nhà tắm. Đến khi bừng tỉnh thì đập vào mắt là cảnh Nguyên Dục Tuyết đưa lưng về phía hắn, cởi áo sơ mi.

Làn da trắng mịn như tuyết cứ như vậy khoe ra trước mắt. Nguyên Dục Tuyết khá gầy, nhưng cởi áo ra mới thấy dáng người cũng khá tốt, dưới phần vai còn mơ hồ thấy được xương cánh bướm, hình thành hai đường cong xinh đẹp. Phần eo thu hẹp, mảnh mai đến mức khó tin, dường như có thể nắm trọn bằng một bàn tay. Đi xuống là bộ phận tuyết trắng càng thêm bí ẩn, giống như cả người có bao nhiêu thịt đều dồn hết vào đó, mà Nguyên Dục Tuyết đang chuẩn bị cởi quần ---

Giới Chu Diễn bỗng hoàn hồn.

Tăng Bạch nghe thấy tiếng ván giường của hắn vang lên một tiếng kẽo kẹt, âm thanh còn rất vang, hình như là đột ngột ngồi dậy, trần nhà quá thấp còn bị cộc đầu. truyện ngôn tình

Giờ mới tỉnh à, ngủ say thật đấy. Tăng Bạch nghĩ, lại vì nghe được tiếng đối phương cộc đầu mà còn hả hê lẳng lặng cười.

Giới Chu Diễn ở bên kia lại nằm xuống.

Hắn đè tay lên vị trí lồng ngực, như gặp phải chuyện gì nguy hại lắm.

Quả nhiên cơ thể này có vấn đề, không thể dùng quá lâu, có lẽ sắp hỏng rồi.

Hắn phải mau đổi sang một cơ thể khác.


Nguyên Dục Tuyết đã thay xong đồ ngủ, đi từ nhà tắm ra, yên tĩnh bò lên giường.

Một loạt động tác này thật ra không có bất cứ âm thanh nào, nhưng Giới Chu Diễn lại có thể bắt được động tĩnh rất nhỏ đó, sau đó không ngừng phóng đại bên tai.

Hắn lẳng lặng nằm im, sau đó trở mình.

...

Hừng đông.

Tăng Bạch đang đánh răng, đột nhiên nhớ ra mình quên hỏi hôm qua Nguyên Dục Tuyết đi dọn dẹp có gặp phải chuyện gì lạ không, kết quả ngậm bàn chải đánh răng lao ra thì đã bị Đường Viễn lạnh lùng nhắc nhở, Nguyên Dục Tuyết đi căn tin ăn sáng rồi.

"Má, giờ giấc gì chuẩn thế." Tăng Bạch đau khổ oán trách. Anh ta ở trong phó bản này có thể nói là dậy rất sớm rồi, thế mà vẫn không bắt kịp giờ giấc sinh hoạt tiêu chuẩn của một NPC như Nguyên Dục Tuyết, lại tự kỉ ngậm bàn chải vào nhà vệ sinh.

Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn hôm nay lại cùng nhau ngồi trong góc nhà ăn dùng bữa, xung quanh không có ai. Sau khi nội quy trường tuyên bố ở nhà ăn cũng có thể gặp quỷ, tất cả học sinh vào đây đều rất vội vàng, hầu hết là gói mang đi.

Hôm nay Giới Chu Diễn có vẻ càng thêm kiệm lời, chưa từng mở miệng lấy một lần, cũng không nhìn chằm chằm Nguyên Dục Tuyết giống như hôm trước --- Nhưng thỉnh thoảng mỗi lần ánh mắt gặp nhau, hắn sẽ nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, có vẻ vô cùng lạnh lùng mất tự nhiên. Ai không biết tình hình còn tưởng bọn họ là kẻ thù ngồi chung, đang cố duy trì tình nghĩa ngoài mặt.

Cũng chỉ có người máy cực kì không nhạy cảm với tâm trạng của người khác như Nguyên Dục Tuyết mới không ý thức được hành vi khác thường của Giới Chu Diễn, vẫn cư xử như trước.

Cậu để gọn khay đồ ăn sang một bên rồi mới mở ra tờ giấy hôm qua Đặng Xu Xu lén lút nhét cho mình trước khi tạm biệt.

Trang giấy mỏng manh, được gấp rất nhiều lần. Chữ viết lít nhít một kín trang, có thể nhìn ra được là chữ viết tay của Đặng Xu Xu.

- ---

"Chào cậu, nếu cậu có thể đọc được những dòng này, vậy chứng tỏ cậu là một người bạn rất thân của tớ, hoặc có thể cậu là ân nhân cứu mạng của tớ. Tớ sẽ cố hết sức nói cho cậu những tin tức đặc thù mà tớ biết, hi vọng nó có thể trợ giúp cho cậu phần nào.

Đầu tiên giới thiệu một chút, tớ chết vào ngày mùng 4 tháng 10 năm 2011, cũng chính là ngày cực biến bắt đầu."


Vũ Khí Hình Người
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vũ Khí Hình Người Truyện Vũ Khí Hình Người Story Chương 55
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...