Vũ Khí Hình Người
Chương 310: Thôn Vàng Bạc (89)
125@-
Edit: Ry
Tiểu Tề lẩm bẩm gì đó.
Âm thanh mỏng manh như thể bị ai thi triển chú đoạt âm, gần như không thành tiếng, mọi người chỉ có thể thấy bờ môi mấp máy, mà xung quanh như thể bị nhấn nút tạm dừng, yên tĩnh kì lạ.
Chỉ có thủ lĩnh người cá nghe được.
Có lẽ là bao gồm Nguyên Dục Tuyết đang ở ngay bên cạnh ---
Cậu rủ mắt, không có phản ứng gì, vẻ mặt vẫn điềm nhiên. Có lẽ là giữ cho Tiểu Tề chút thể diện cuối cùng, không xen ngang vào cuộc nói chuyện giữa hai cô gái.
Thủ lĩnh người cá nghe được rất rõ, Tiểu Tề nói xin lỗi.
Khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt chân thành nhìn cô, kiên định và quyết không lùi bước: "... Tôi rất xin lỗi."
Thủ lĩnh người cá quay mặt đi, không nói gì.
Cô không biết nên đáp lại như thế nào.
Ngay từ đầu cô đã không có tâm tư trách cứ, nếu phải nói thông cảm... Nhiều năm như vậy rồi, cô đã quen, không cần thông cảm nữa.
Cô không biết mình hiện giờ được xem như là một NPC, hay là một người chơi đáng thương bị nhốt trong phó bản. Nếu chuyện này khiến Tiểu Tề sinh ra những liên tưởng không tốt hoặc là đồng cảm, vậy cô cũng chỉ có thể nói một câu xin lỗi...
Giống như là trong máu cô vĩnh viễn chảy quy tắc của phó bản, bị hạn chế phải nghe lệnh thôn dân. Cô sợ họ, không thể phản kháng, không thể phản bác, mỗi ngày đều chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng mà nhóm người chơi đầu tiên đã trải qua trước khi chết. Kể cả khi loại giam cầm ấy sau nhiều đời truyền thừa đã bị tách biệt rất nhiều, nó vẫn như một dấuấn trong linh hồn, từng giây từng phút làm bỏng cô.
Nếu không phải vì nhóm... Người chơi quái dị này.
Nếu không vì Nguyên Dục Tuyết.
Có lẽ cô sẽ không bao giờ có thể nói ra những lời này.
Khi hai cô gái trao đổi, tranh chấp ở bên kia chưa từng ngừng lại.
Béo cãi cọ với một thôn dân trời sinh què một chân. Lý do hình như là vì người kia đã từng hiến dâng người vợ đầu ấp tay gối với mình làm tế phẩm, chỉ để nuôi dưỡng tế phẩm thêm màu mỡ, để vị Thần họ thờ phụng nhiều năm thêm hài lòng, trông mong Thần có thể ban cho lão một đứa con để nối dõi tông đường, chăm sóc lão khi về già. Nhưng hiển nhiên người cá đã vạch trần lời giả dối không đủ hoàn mỹ đó, mọi thứ biến thành công dã tràng.
"Tôi tin ông như vậy!!"
Khuôn mặt trước đó luôn vô cảm cứng đờ như tượng đã vặn vẹo vô cùng. Lão tức giận la hét, mặt mày đỏ bừng, tiến lên túm cổ áo Béo, hét vào mặt ông ta: "Tôi đã mất người thân cuối cùng! Ông đã hứa với tôi, nhưng lâu như vậy rồi, bao nhiêu năm rồi tôi vẫn một mình, không có gì hết. Nếu những gì ông nói là thật, vậy tại sao Thần không ban cho tôi một đứa con?"
"Tôi chỉ còn có một mình!"
Lão đỏ mặt hét lên, cơ thể run rẩy vì phẫn nộ.
Béo cũng mất sự tỉnh táo trước đó, đỏ mặt giật cổ áo ra khỏi lòng bàn tay đối phương, còn xô người nọ ra xa, tức hổn hển nói: "Đây chính là nguyên nhân tại sao ông vẫn còn cô đơn!!! Ông không đủ thành kính, dám vọng tưởng dùng chuyện cung phụng như lẽ đương nhiên để đòi Thần ban phúc. Còn có, ông đừng có quên, vợ ông là vì không thành kính nên mới..."
"Tôi không tin, tôi không tin." Người nọ như phát điên, mặt mày biến dạng, cười gằn: "Nếu là thế, nếu thật sự là vì tôi không đủ thành tâm, vậy ông để Thần tới giết tôi đi. Tới đi! Tôi tin là nó làm được mà đúng không? Giết một tín đồ không đủ thành kính với nó!"
Lục đục của thôn dân có xu thế mở rộng, sự chất vấn và phản kháng của người nọ khiến càng nhiều người do dự... Trong đó bao gồm cả tín đồ cuồng nhiệt như lão Lý, vì hiến tế mà giết ba người nhà mình, con gái, con trai, và vợ.
Vẻ ngờ vực của họ dần trở nên rõ rệt, từng bước áp sát Béo. Béo bị vây ở chính giữa, đột nhiên hét lên một tiếng ---
Bọn họ đang ở trong hang động dưới lòng đất nên xung quanh đầy rẫy đất đá sắc nhọn. Béo, thế mà lại bẻ một miếng đá xuống, đập thẳng vào đầu người kia.
Làn da bị chọc thủng, tiếng xương đầu vỡ vụn vang lên.
Hòn đá sắc bén đập vỡ đầu vị thôn dân nọ, mà người kia hiển nhiên không ngờ được chuyện này, cứ thế ngã ra đất. Béo chưa dừng tay, mắt ông ta đỏ quạch, hung hăng đập thêm mấy phát vào nơi đã be bét máu, không giống đang giết người mà như đập cho hả giận. Cho đến khi cái đầu chỉ còn là một bãi thịt nát bét, Béo mới vứt hòn đá dính đầy máu và một ít vật chất màu xám trắng, đứng dậy, đỏ mắt nhìn những người khác. Cánh mũi không ngừng mấp máy, hơi thở phì phò dường như có cả nhiệt độ.
"Còn ai nữa?" Ông ta hỏi đám thôn dân đột nhiên im như thóc, rất là hả hê: "Còn ai muốn chất vất Thần nữa? Các người phải biết chúng ta đều là tội đồ, mà tôi, thì đang giúp các người chuộc tội!"
Âu Phục quan sát vở kịch bên kia. Ban đầu gã còn có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng sau đó sửng sốt, nhìn chằm chằm cái người đã bị đập đầu nát bét. Cơ thể người nọ im lìm nằm trên mặt đất, lồng ngực bằng phẳng, không hề phập phồng.
Gã rất bất ngờ.
Với khả năng không ngừng tái sinh của đám này, bị đập nát đầu cũng không phải vết thương nghiêm trọng, vì ngay cả đầu của họ cũng có thể mọc lại.
Nhưng vẻ khủng hoảng và kiêng kị của những thôn dân còn lại, và việc người bị đập vỡ đầu vẫn luôn im lặng nằm trên đất, vết thương không có dấu hiệu khép miệng, cũng không lảo đảo đứng dậy. Mọi thứ đều nói cho Âu Phục biết ---
Xem ra, lão "chết" thật rồi.
Cũng đúng, nếu họ không có năng lực đó thì những "tế phẩm" kia cũng sẽ không chết.
Hóa ra chỉ thôn dân mới có thể giết hại lẫn nhau.
Đám người xứ khác như họ không có đủ tư cách để làm tổn thương, thậm chí là giết những kẻ này.
Nghĩ vậy, Âu Phục tin là mọi người cũng phát hiện, chí ít là Tiểu Cao đã nhìn ra. Chị đột nhiên ngẩng lên, mãnh liệt nháy mắt với Nguyên Dục Tuyết ở đằng xa, ra hiệu cho cậu.
Mặc dù họ không giết được dân làng, nhưng hoàn toàn có thể để họ tự giết lẫn nhau. Thủ đoạn mượn đao giết người này chẳng lẽ họ không học được?
Nhất là cái đám này còn chưa từng trải qua khóa học giáo dục công dân, trình độ đạo đức thấp đến độ làm người ta sôi máu, hành hung nhau chắc chắn sẽ không do dự.
Kể cả khi họ đơn phương tin rằng những người bị nuôi nhốt kia là một "giống loài" hoàn toàn khác với mình, nhưng nhiều năm hành hạ giết hại những sinh vật có ngoại hình giống con người như vậy, vốn đã là một dấu hiệu của sự bất thường.
Giờ nội bộ đã có mâu thuẫn, sự không tin tưởng lẫn nhau và oán hận chất chứa nhiều năm đang dần lớn mạnh. Béo hung tợn ra oai uy hiếp dân làng, đắc chí rằng thủ đoạn máu lạnh của mình có thể trấn áp phản đồ, lại không hề nhận ra rằng ánh mắt vài thôn dân nhìn mình đã ngày càng tăm tối quái dị. Gần như không giấu được sự oán hận và ác độc, hóa thành thực thể chảy ra ----
Nguyên Dục Tuyết cũng chú ý tới động tĩnh bên kia.
Cậu nhìn Béo giằng co với dân làng, những người nọ càng lúc càng áp sát ông ta, tay họ giấu trong bóng tối nên không thấy rõ đang cầm thứ gì.
Nguyên Dục Tuyết chứng kiến mọi thứ. Con ngươi đen nhánh, tĩnh lặng như bầu trời đêm, hết thảy tăm tối đều chìm sâu trong đáy mắt. Hàng mi cong khẽ chớp, rung rung, sau đó lại chớp, nhích người...
Chỉ một động tĩnh rất nhỏ.
Ngoài người cá đang tựa vào cậu để cố định cơ thể ra thì không một ai chú ý tới vừa rồi Nguyên Dục Tuyết định làm gì.
Và đúng lúc này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống đột ngột vang lên. Tất cả người chơi lập tức cứng đờ, khuôn mặt Cửa Sổ còn không giấu được vẻ ngạc nhiên ---
[Kích hoạt phó bản Thôn Vàng Bạc
Phó bản đang trong quá trình nâng cấp --- Lần nâng cấp này không ảnh hưởng tiến trình nhiệm vụ và hoạt động của người chơi trong phó bản, mời yên tâm chờ đợi hăng cấp --- Dự kiến thời gian nâng cấp là một phút!]
[Tít ---]
Lại một âm thanh nhắc nhở khác:
[Chào mừng ngài đã tới phó bản Thôn Vàng Bạc (phiên bản sau nâng cấp)! Hiện phó bản có độ khó cấp S+ (gốc là cấp A+), chúc ngài thuận lợi hoàn thành phó bản, thành công chạy trốn!]
Tiểu Cao hít vào một hơi, vẻ ngả ngớn của Âu Phục cũng biến mất, kể cả A Đao giấu nửa mặt sau mái tóc cũng ngẩng đầu, kinh ngạc tới mức sắp bẻ gãy cổ mình.
Bọn họ đã làm gì mà khiến một phó bản cấp A+ --- Vốn đã là độ khó chết người, tiếp tục tiến hóa vậy?
Người chơi ở đây không ai không biết chuyện "phó bản tiến hóa", trên diễn đàn chính thức đã có người phát hiện ra vấn đề này từ rất lâu. Đông đảo người chơi thảo luận, đưa ra vài kết luận tương đối đáng tin.
Độ khó của phó bản không phải là cố định không thay đổi.
Tình huống thường gặp là phó bản tự nâng cấp, ví dụ như boss trở nên mạnh hơn, khó giải quyết hơn, độ khó của phó bản đương nhiên sẽ tăng lên.
Một tình huống khác chính là biến dị.
Sau khi người chơi vào phó bản, tiến hành một vài hoạt động ở trong đó, đương nhiên sẽ không tránh khỏi tạo thành ảnh hưởng.
Những ảnh hưởng này có lớn có nhỏ. sau khi nhóm người chơi trước rời khỏi phó bản, có thể sẽ dẫn tới nhiệm vụ củanhững lần sau thay đổi, thường là theo chiều hướng nguy hiểm hơn.
Ví dụ như nhóm người chơi đầu tiên vào phó bản này, độ khó chắc chắn không giống hiện giờ... Đương nhiên khó mà nói nhiệm vụ của bên nào hiểm ác hơn. Nhưng có thể khẳng định là sau đó phó bản này đã biến dị một lần.
Vũ Khí Hình Người
Tiểu Tề lẩm bẩm gì đó.
Âm thanh mỏng manh như thể bị ai thi triển chú đoạt âm, gần như không thành tiếng, mọi người chỉ có thể thấy bờ môi mấp máy, mà xung quanh như thể bị nhấn nút tạm dừng, yên tĩnh kì lạ.
Chỉ có thủ lĩnh người cá nghe được.
Có lẽ là bao gồm Nguyên Dục Tuyết đang ở ngay bên cạnh ---
Cậu rủ mắt, không có phản ứng gì, vẻ mặt vẫn điềm nhiên. Có lẽ là giữ cho Tiểu Tề chút thể diện cuối cùng, không xen ngang vào cuộc nói chuyện giữa hai cô gái.
Thủ lĩnh người cá nghe được rất rõ, Tiểu Tề nói xin lỗi.
Khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt chân thành nhìn cô, kiên định và quyết không lùi bước: "... Tôi rất xin lỗi."
Thủ lĩnh người cá quay mặt đi, không nói gì.
Cô không biết nên đáp lại như thế nào.
Ngay từ đầu cô đã không có tâm tư trách cứ, nếu phải nói thông cảm... Nhiều năm như vậy rồi, cô đã quen, không cần thông cảm nữa.
Cô không biết mình hiện giờ được xem như là một NPC, hay là một người chơi đáng thương bị nhốt trong phó bản. Nếu chuyện này khiến Tiểu Tề sinh ra những liên tưởng không tốt hoặc là đồng cảm, vậy cô cũng chỉ có thể nói một câu xin lỗi...
Giống như là trong máu cô vĩnh viễn chảy quy tắc của phó bản, bị hạn chế phải nghe lệnh thôn dân. Cô sợ họ, không thể phản kháng, không thể phản bác, mỗi ngày đều chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng mà nhóm người chơi đầu tiên đã trải qua trước khi chết. Kể cả khi loại giam cầm ấy sau nhiều đời truyền thừa đã bị tách biệt rất nhiều, nó vẫn như một dấuấn trong linh hồn, từng giây từng phút làm bỏng cô.
Nếu không phải vì nhóm... Người chơi quái dị này.
Nếu không vì Nguyên Dục Tuyết.
Có lẽ cô sẽ không bao giờ có thể nói ra những lời này.
Khi hai cô gái trao đổi, tranh chấp ở bên kia chưa từng ngừng lại.
Béo cãi cọ với một thôn dân trời sinh què một chân. Lý do hình như là vì người kia đã từng hiến dâng người vợ đầu ấp tay gối với mình làm tế phẩm, chỉ để nuôi dưỡng tế phẩm thêm màu mỡ, để vị Thần họ thờ phụng nhiều năm thêm hài lòng, trông mong Thần có thể ban cho lão một đứa con để nối dõi tông đường, chăm sóc lão khi về già. Nhưng hiển nhiên người cá đã vạch trần lời giả dối không đủ hoàn mỹ đó, mọi thứ biến thành công dã tràng.
"Tôi tin ông như vậy!!"
Khuôn mặt trước đó luôn vô cảm cứng đờ như tượng đã vặn vẹo vô cùng. Lão tức giận la hét, mặt mày đỏ bừng, tiến lên túm cổ áo Béo, hét vào mặt ông ta: "Tôi đã mất người thân cuối cùng! Ông đã hứa với tôi, nhưng lâu như vậy rồi, bao nhiêu năm rồi tôi vẫn một mình, không có gì hết. Nếu những gì ông nói là thật, vậy tại sao Thần không ban cho tôi một đứa con?"
"Tôi chỉ còn có một mình!"
Lão đỏ mặt hét lên, cơ thể run rẩy vì phẫn nộ.
Béo cũng mất sự tỉnh táo trước đó, đỏ mặt giật cổ áo ra khỏi lòng bàn tay đối phương, còn xô người nọ ra xa, tức hổn hển nói: "Đây chính là nguyên nhân tại sao ông vẫn còn cô đơn!!! Ông không đủ thành kính, dám vọng tưởng dùng chuyện cung phụng như lẽ đương nhiên để đòi Thần ban phúc. Còn có, ông đừng có quên, vợ ông là vì không thành kính nên mới..."
"Tôi không tin, tôi không tin." Người nọ như phát điên, mặt mày biến dạng, cười gằn: "Nếu là thế, nếu thật sự là vì tôi không đủ thành tâm, vậy ông để Thần tới giết tôi đi. Tới đi! Tôi tin là nó làm được mà đúng không? Giết một tín đồ không đủ thành kính với nó!"
Lục đục của thôn dân có xu thế mở rộng, sự chất vấn và phản kháng của người nọ khiến càng nhiều người do dự... Trong đó bao gồm cả tín đồ cuồng nhiệt như lão Lý, vì hiến tế mà giết ba người nhà mình, con gái, con trai, và vợ.
Vẻ ngờ vực của họ dần trở nên rõ rệt, từng bước áp sát Béo. Béo bị vây ở chính giữa, đột nhiên hét lên một tiếng ---
Bọn họ đang ở trong hang động dưới lòng đất nên xung quanh đầy rẫy đất đá sắc nhọn. Béo, thế mà lại bẻ một miếng đá xuống, đập thẳng vào đầu người kia.
Làn da bị chọc thủng, tiếng xương đầu vỡ vụn vang lên.
Hòn đá sắc bén đập vỡ đầu vị thôn dân nọ, mà người kia hiển nhiên không ngờ được chuyện này, cứ thế ngã ra đất. Béo chưa dừng tay, mắt ông ta đỏ quạch, hung hăng đập thêm mấy phát vào nơi đã be bét máu, không giống đang giết người mà như đập cho hả giận. Cho đến khi cái đầu chỉ còn là một bãi thịt nát bét, Béo mới vứt hòn đá dính đầy máu và một ít vật chất màu xám trắng, đứng dậy, đỏ mắt nhìn những người khác. Cánh mũi không ngừng mấp máy, hơi thở phì phò dường như có cả nhiệt độ.
"Còn ai nữa?" Ông ta hỏi đám thôn dân đột nhiên im như thóc, rất là hả hê: "Còn ai muốn chất vất Thần nữa? Các người phải biết chúng ta đều là tội đồ, mà tôi, thì đang giúp các người chuộc tội!"
Âu Phục quan sát vở kịch bên kia. Ban đầu gã còn có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng sau đó sửng sốt, nhìn chằm chằm cái người đã bị đập đầu nát bét. Cơ thể người nọ im lìm nằm trên mặt đất, lồng ngực bằng phẳng, không hề phập phồng.
Gã rất bất ngờ.
Với khả năng không ngừng tái sinh của đám này, bị đập nát đầu cũng không phải vết thương nghiêm trọng, vì ngay cả đầu của họ cũng có thể mọc lại.
Nhưng vẻ khủng hoảng và kiêng kị của những thôn dân còn lại, và việc người bị đập vỡ đầu vẫn luôn im lặng nằm trên đất, vết thương không có dấu hiệu khép miệng, cũng không lảo đảo đứng dậy. Mọi thứ đều nói cho Âu Phục biết ---
Xem ra, lão "chết" thật rồi.
Cũng đúng, nếu họ không có năng lực đó thì những "tế phẩm" kia cũng sẽ không chết.
Hóa ra chỉ thôn dân mới có thể giết hại lẫn nhau.
Đám người xứ khác như họ không có đủ tư cách để làm tổn thương, thậm chí là giết những kẻ này.
Nghĩ vậy, Âu Phục tin là mọi người cũng phát hiện, chí ít là Tiểu Cao đã nhìn ra. Chị đột nhiên ngẩng lên, mãnh liệt nháy mắt với Nguyên Dục Tuyết ở đằng xa, ra hiệu cho cậu.
Mặc dù họ không giết được dân làng, nhưng hoàn toàn có thể để họ tự giết lẫn nhau. Thủ đoạn mượn đao giết người này chẳng lẽ họ không học được?
Nhất là cái đám này còn chưa từng trải qua khóa học giáo dục công dân, trình độ đạo đức thấp đến độ làm người ta sôi máu, hành hung nhau chắc chắn sẽ không do dự.
Kể cả khi họ đơn phương tin rằng những người bị nuôi nhốt kia là một "giống loài" hoàn toàn khác với mình, nhưng nhiều năm hành hạ giết hại những sinh vật có ngoại hình giống con người như vậy, vốn đã là một dấu hiệu của sự bất thường.
Giờ nội bộ đã có mâu thuẫn, sự không tin tưởng lẫn nhau và oán hận chất chứa nhiều năm đang dần lớn mạnh. Béo hung tợn ra oai uy hiếp dân làng, đắc chí rằng thủ đoạn máu lạnh của mình có thể trấn áp phản đồ, lại không hề nhận ra rằng ánh mắt vài thôn dân nhìn mình đã ngày càng tăm tối quái dị. Gần như không giấu được sự oán hận và ác độc, hóa thành thực thể chảy ra ----
Nguyên Dục Tuyết cũng chú ý tới động tĩnh bên kia.
Cậu nhìn Béo giằng co với dân làng, những người nọ càng lúc càng áp sát ông ta, tay họ giấu trong bóng tối nên không thấy rõ đang cầm thứ gì.
Nguyên Dục Tuyết chứng kiến mọi thứ. Con ngươi đen nhánh, tĩnh lặng như bầu trời đêm, hết thảy tăm tối đều chìm sâu trong đáy mắt. Hàng mi cong khẽ chớp, rung rung, sau đó lại chớp, nhích người...
Chỉ một động tĩnh rất nhỏ.
Ngoài người cá đang tựa vào cậu để cố định cơ thể ra thì không một ai chú ý tới vừa rồi Nguyên Dục Tuyết định làm gì.
Và đúng lúc này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống đột ngột vang lên. Tất cả người chơi lập tức cứng đờ, khuôn mặt Cửa Sổ còn không giấu được vẻ ngạc nhiên ---
[Kích hoạt phó bản Thôn Vàng Bạc
Phó bản đang trong quá trình nâng cấp --- Lần nâng cấp này không ảnh hưởng tiến trình nhiệm vụ và hoạt động của người chơi trong phó bản, mời yên tâm chờ đợi hăng cấp --- Dự kiến thời gian nâng cấp là một phút!]
[Tít ---]
Lại một âm thanh nhắc nhở khác:
[Chào mừng ngài đã tới phó bản Thôn Vàng Bạc (phiên bản sau nâng cấp)! Hiện phó bản có độ khó cấp S+ (gốc là cấp A+), chúc ngài thuận lợi hoàn thành phó bản, thành công chạy trốn!]
Tiểu Cao hít vào một hơi, vẻ ngả ngớn của Âu Phục cũng biến mất, kể cả A Đao giấu nửa mặt sau mái tóc cũng ngẩng đầu, kinh ngạc tới mức sắp bẻ gãy cổ mình.
Bọn họ đã làm gì mà khiến một phó bản cấp A+ --- Vốn đã là độ khó chết người, tiếp tục tiến hóa vậy?
Người chơi ở đây không ai không biết chuyện "phó bản tiến hóa", trên diễn đàn chính thức đã có người phát hiện ra vấn đề này từ rất lâu. Đông đảo người chơi thảo luận, đưa ra vài kết luận tương đối đáng tin.
Độ khó của phó bản không phải là cố định không thay đổi.
Tình huống thường gặp là phó bản tự nâng cấp, ví dụ như boss trở nên mạnh hơn, khó giải quyết hơn, độ khó của phó bản đương nhiên sẽ tăng lên.
Một tình huống khác chính là biến dị.
Sau khi người chơi vào phó bản, tiến hành một vài hoạt động ở trong đó, đương nhiên sẽ không tránh khỏi tạo thành ảnh hưởng.
Những ảnh hưởng này có lớn có nhỏ. sau khi nhóm người chơi trước rời khỏi phó bản, có thể sẽ dẫn tới nhiệm vụ củanhững lần sau thay đổi, thường là theo chiều hướng nguy hiểm hơn.
Ví dụ như nhóm người chơi đầu tiên vào phó bản này, độ khó chắc chắn không giống hiện giờ... Đương nhiên khó mà nói nhiệm vụ của bên nào hiểm ác hơn. Nhưng có thể khẳng định là sau đó phó bản này đã biến dị một lần.
Vũ Khí Hình Người
Đánh giá:
Truyện Vũ Khí Hình Người
Story
Chương 310: Thôn Vàng Bạc (89)
10.0/10 từ 16 lượt.