Vũ Khí Hình Người
Chương 304: Thôn Vàng Bạc (83)
91@-
Edit: Ry
Sát ý chứa đựng trong đó quá rõ rệt, thậm chí còn nhanh hơn cả đao khí sắc bén, vọt lên trước mổ xẻ cơ thể cô. Tiểu Tề có ảo giác phần ngực bị xẻ ra đau đớn, cô không khỏi cắn môi, hành động cũng chậm hơn chút.
Cô thậm chí còn không biết mình có né được đòn tấn công của Nguyên Dục Tuyết trong giây phút đó không.
Hình như là có nghiêng người tránh đao khí.
Hình như chưa.
Nhưng phát chém đó hoàn toàn không rơi vào người Tiểu Tề, không chém rách người cô, không xoắn nát cổ cô, mà nhẹ nhàng sượt qua làn da. Nó ngay sát gần, cô cảm giác được thứ gì mát lạnh lướt qua, làm cô vô thức sờ lên cổ, tưởng là sẽ thấy máu tuôn trào.
Thực tế thì không có gì hết.
Phần da cổ vẫn trơn bóng, phát chém kia chỉ lướt qua mạng sống của thiếu nữ.
... Trượt rồi. Tiểu Tề nghĩ.
Nên như vậy, cả cô và Nguyên Dục Tuyết.
Nhưng dị hưởng vang lên từ sau lưng thay đổi ý nghĩ của Tiểu Tề, cô lập tức xoay người, âm thanh của thứ sắc bén cắt vào da thịt xương cốt nghe quen tới chết tiệt. "Phụt phụt" mấy tiếng như máu bắn ra, sau đó là tí tách tí tách tiếng chất lỏng đặc dính nhỏ xuống.
Những âm thanh vang lên ngay sát bên tai, khiến người ta rùng mình.
Có người!
Từng cái bóng đen tới gần Tiểu Tề, hiện lên trong con ngươi đang giãn to của cô.
Công kích của Nguyên Dục Tuyết không hề trượt, đường chém đó chuẩn xác đánh vào những cái bóng sau lưng Tiểu Tề. Mấy kẻ đi đầu lén lút định làm gì đó đều bị cậu chém rơi đầu.
Nhưng dù ăn một đòn trí mạng như vậy, xét về một mặt nào đó, chúng vẫn chưa "chết".
Những cái đầu kia trợn to mắt nhìn bọn họ chòng chọc, sau đó phần cổ bắt đầu trào ra mạch máu và xương thịt, chầm chậm tạo thành một cục thịt mới có hình người.
Nguyên Dục Tuyết chú ý thấy tốc độ hồi sinh tứ chi của đám "người" này có vẻ nhanh hơn trước, ngay cả tứ chi mới mọc cũng rất chắc chắn.
Tiểu Tề lạnh tanh nhìn chúng, sự tăm tối trong mắt càng thêm rõ rệt.
Cô nhếch môi, tay nắm chặt thành đấm, lòng bàn tay bị phần móng sắc bén đâm vào, cùng với những vết thương trên cánh tay, đồng thời nhỏ máu.
Tính cảnh giác của Tiểu Tề rất cao, nguyên nhân khiến cô không nhận ra cả một bầy người như vậy xuất hiện sau lưng mình là vì cô đã quá ỉ lại vào tế đàn. Tế đàn sẽ báo cho cô sự xâm nhập của những kẻ xa lạ như người chơi. Nhưng kẻ địch sau lưng cô... Nói đúng ra là lũ dân làng còn khủng khiếp hơn cả quái vật, lại không nằm trong phạm vi cảnh báo của nó.
Mà so với Tiểu Tề, tế đàn có vẻ còn thiên vị thôn dân sẽ định kì tổ chức lễ tế cho nó hơn. Họ đều là người sử dụng tế đàn, nếu phải chọn ra kẻ "trung thành" thì... Tiểu Tề không vui lắm nghĩ, chỉ e nó luôn sẵn sàng quy phục với thôn dân.
Chết tiệt.
Ưu thế duy nhất của cô có lẽ là tế đàn chẳng qua chỉ là vật chết không có liêm sỉ. Nếu cô cho nó "tế phẩm" xuất sắc hơn, Tiểu Tề tin chắc nó cũng bằng lòng cung cấp năng lượng cho cô.
Người triệu hồi "Thần", người được ngợi khen, người rời khỏi đây, chỉ có thể là cô.
Nghĩ vậy, Tiểu Tề tiếp tục niệm đoạn văn ban nãy. Âm điệu hiếm lạ kì quái như tiếng hát cổ xưa lại lần nữa vang vọng từ chính giữa tế đàn.
Nguyên Dục Tuyết nhận ra đoạn văn Tiểu Tề niệm lần này khác với vừa rồi.
Cậu không hiểu ý nghĩa cụ thể của từng từ, nhưng cậu nhớ tần suất âm điệu của chúng. Tiếng hát lần này không hề giống đoạn số liệu trước đó cậu ghi lại, chứng minh Tiểu Tề không phải đang đọc lại, mà là tiếp tục từ phần dang dở trước đó để hoàn thành nghi thức... Cái này cũng được cho phép.
Đây không phải tin tốt.
Phần hoa văn trên mảnh đất cô ta đang đứng càng sáng rực lên màu đỏ tươi. Những sợi dây leo như mạch máu mọc lên từ trong đất nhanh chóng trổ cành, leo lên cơ thể Tiểu Tề, tỉ mỉ che kín từng tấc da thịt, hình thành một bộ giáp bao bọc lấy cô, khiến thiếu nữ chỉ còn đôi gò má tái nhợt.
Nguyên Dục Tuyết rà quét phần trung tâm tế đàn, thủ lĩnh người cá nằm đó đang yếu dần.
Mà ở bên kia, dân làng do Béo cầm đầu biết Tiểu Tề định làm gì thì giận vô cùng. Từng khuôn mặt bị bao trùm trong vẻ hung hãn xúc phạm, trong lúc sốt ruột, có vài người tuổi tác khá lớn quỳ xuống, thành kính lẩm nhẩm gì đó.
Tế văn của họ khác với Tiểu Tề, nhưng hiển nhiên hiệu quả giống nhau.
Thôn dân đã quen làm chuyện này muốn tranh thủ hiến tế mẫu thể cho Thần trước Tiểu Tề, không ai được phép tước đoạt tình thương của Thần với họ!
Tuy mẫu thể là vật rất quý hiếm, khó mà bồi dưỡng ra, chưa "tận dụng" được đã phải hiến tế là một chuyện rất lỗ vốn. Nhưng ít ra còn đỡ hơn là để người khác lấy mất mang đi nịnh nọt.
Béo nâng bụng mình lên, khuôn mặt béo ụt ịt đã không còn vẻ hiền hòa giả dối. Cặp mắt đỏ tươi lồi ra như sắp rớt khỏi hốc, trợn thật to, the thé quát dân làng mau chóng hoàn thành nghi lễ hiến tế.
Ông ta là "người nuôi dưỡng", là nhân vật trọng tâm trong thôn, rất hùng hồn chỉ đạo: "Tôi sẽ phát triển bước nuôi dưỡng mới, sẽ có mẫu thể tốt hơn! Không cần phải lo, Thần sẽ vui khi chúng ta dâng cho ngài mẫu thể tươi mới nhất! Tất cả người tham dự sẽ có phần thưởng!"
Đúng lúc này, Nguyên Dục Tuyết quay lại nhìn các người chơi.
"Ngăn cản họ".
Đây là ý Âu Phục đọc được từ khẩu hình của cậu.
Tất nhiên rồi.
Đám Âu Phục không có ý kiến, cũng nhạy bén nhận ra Nguyên Dục Tuyết... Định một mình làm chuyện khác?
Nhưng chớp mắt sau thiếu niên đã biến mất. A Đao phản ứng rất nhanh, hắn nháy mắt, sau đó nhìn xung quanh muốn tìm kiếm bóng dáng cậu... Lại ngoài ý muốn phát hiện mình thất bại.
Lần đầu tiên các người chơi biết hóa ra tốc độ của Nguyên Dục Tuyết có thể nhanh tới như vậy, dù là thị lực đã được cường hóa của họ cũng khó mà phát hiện tung tích của thiếu niên gầy yếu.
Nghe thật đáng sợ. Vì nếu Nguyên Dục Tuyết là kẻ địch, hoặc giả như cậu chính là gián điệp, chỉ e họ sẽ gặp phải tình cảnh người còn chưa thấy đầu đã rơi xuống đất.
Vũ Khí Hình Người
Sát ý chứa đựng trong đó quá rõ rệt, thậm chí còn nhanh hơn cả đao khí sắc bén, vọt lên trước mổ xẻ cơ thể cô. Tiểu Tề có ảo giác phần ngực bị xẻ ra đau đớn, cô không khỏi cắn môi, hành động cũng chậm hơn chút.
Cô thậm chí còn không biết mình có né được đòn tấn công của Nguyên Dục Tuyết trong giây phút đó không.
Hình như là có nghiêng người tránh đao khí.
Hình như chưa.
Nhưng phát chém đó hoàn toàn không rơi vào người Tiểu Tề, không chém rách người cô, không xoắn nát cổ cô, mà nhẹ nhàng sượt qua làn da. Nó ngay sát gần, cô cảm giác được thứ gì mát lạnh lướt qua, làm cô vô thức sờ lên cổ, tưởng là sẽ thấy máu tuôn trào.
Thực tế thì không có gì hết.
Phần da cổ vẫn trơn bóng, phát chém kia chỉ lướt qua mạng sống của thiếu nữ.
... Trượt rồi. Tiểu Tề nghĩ.
Nên như vậy, cả cô và Nguyên Dục Tuyết.
Nhưng dị hưởng vang lên từ sau lưng thay đổi ý nghĩ của Tiểu Tề, cô lập tức xoay người, âm thanh của thứ sắc bén cắt vào da thịt xương cốt nghe quen tới chết tiệt. "Phụt phụt" mấy tiếng như máu bắn ra, sau đó là tí tách tí tách tiếng chất lỏng đặc dính nhỏ xuống.
Những âm thanh vang lên ngay sát bên tai, khiến người ta rùng mình.
Có người!
Từng cái bóng đen tới gần Tiểu Tề, hiện lên trong con ngươi đang giãn to của cô.
Công kích của Nguyên Dục Tuyết không hề trượt, đường chém đó chuẩn xác đánh vào những cái bóng sau lưng Tiểu Tề. Mấy kẻ đi đầu lén lút định làm gì đó đều bị cậu chém rơi đầu.
Nhưng dù ăn một đòn trí mạng như vậy, xét về một mặt nào đó, chúng vẫn chưa "chết".
Những cái đầu kia trợn to mắt nhìn bọn họ chòng chọc, sau đó phần cổ bắt đầu trào ra mạch máu và xương thịt, chầm chậm tạo thành một cục thịt mới có hình người.
Nguyên Dục Tuyết chú ý thấy tốc độ hồi sinh tứ chi của đám "người" này có vẻ nhanh hơn trước, ngay cả tứ chi mới mọc cũng rất chắc chắn.
Tiểu Tề lạnh tanh nhìn chúng, sự tăm tối trong mắt càng thêm rõ rệt.
Cô nhếch môi, tay nắm chặt thành đấm, lòng bàn tay bị phần móng sắc bén đâm vào, cùng với những vết thương trên cánh tay, đồng thời nhỏ máu.
Tính cảnh giác của Tiểu Tề rất cao, nguyên nhân khiến cô không nhận ra cả một bầy người như vậy xuất hiện sau lưng mình là vì cô đã quá ỉ lại vào tế đàn. Tế đàn sẽ báo cho cô sự xâm nhập của những kẻ xa lạ như người chơi. Nhưng kẻ địch sau lưng cô... Nói đúng ra là lũ dân làng còn khủng khiếp hơn cả quái vật, lại không nằm trong phạm vi cảnh báo của nó.
Mà so với Tiểu Tề, tế đàn có vẻ còn thiên vị thôn dân sẽ định kì tổ chức lễ tế cho nó hơn. Họ đều là người sử dụng tế đàn, nếu phải chọn ra kẻ "trung thành" thì... Tiểu Tề không vui lắm nghĩ, chỉ e nó luôn sẵn sàng quy phục với thôn dân.
Chết tiệt.
Ưu thế duy nhất của cô có lẽ là tế đàn chẳng qua chỉ là vật chết không có liêm sỉ. Nếu cô cho nó "tế phẩm" xuất sắc hơn, Tiểu Tề tin chắc nó cũng bằng lòng cung cấp năng lượng cho cô.
Người triệu hồi "Thần", người được ngợi khen, người rời khỏi đây, chỉ có thể là cô.
Nghĩ vậy, Tiểu Tề tiếp tục niệm đoạn văn ban nãy. Âm điệu hiếm lạ kì quái như tiếng hát cổ xưa lại lần nữa vang vọng từ chính giữa tế đàn.
Nguyên Dục Tuyết nhận ra đoạn văn Tiểu Tề niệm lần này khác với vừa rồi.
Cậu không hiểu ý nghĩa cụ thể của từng từ, nhưng cậu nhớ tần suất âm điệu của chúng. Tiếng hát lần này không hề giống đoạn số liệu trước đó cậu ghi lại, chứng minh Tiểu Tề không phải đang đọc lại, mà là tiếp tục từ phần dang dở trước đó để hoàn thành nghi thức... Cái này cũng được cho phép.
Đây không phải tin tốt.
Phần hoa văn trên mảnh đất cô ta đang đứng càng sáng rực lên màu đỏ tươi. Những sợi dây leo như mạch máu mọc lên từ trong đất nhanh chóng trổ cành, leo lên cơ thể Tiểu Tề, tỉ mỉ che kín từng tấc da thịt, hình thành một bộ giáp bao bọc lấy cô, khiến thiếu nữ chỉ còn đôi gò má tái nhợt.
Nguyên Dục Tuyết rà quét phần trung tâm tế đàn, thủ lĩnh người cá nằm đó đang yếu dần.
Mà ở bên kia, dân làng do Béo cầm đầu biết Tiểu Tề định làm gì thì giận vô cùng. Từng khuôn mặt bị bao trùm trong vẻ hung hãn xúc phạm, trong lúc sốt ruột, có vài người tuổi tác khá lớn quỳ xuống, thành kính lẩm nhẩm gì đó.
Tế văn của họ khác với Tiểu Tề, nhưng hiển nhiên hiệu quả giống nhau.
Thôn dân đã quen làm chuyện này muốn tranh thủ hiến tế mẫu thể cho Thần trước Tiểu Tề, không ai được phép tước đoạt tình thương của Thần với họ!
Tuy mẫu thể là vật rất quý hiếm, khó mà bồi dưỡng ra, chưa "tận dụng" được đã phải hiến tế là một chuyện rất lỗ vốn. Nhưng ít ra còn đỡ hơn là để người khác lấy mất mang đi nịnh nọt.
Béo nâng bụng mình lên, khuôn mặt béo ụt ịt đã không còn vẻ hiền hòa giả dối. Cặp mắt đỏ tươi lồi ra như sắp rớt khỏi hốc, trợn thật to, the thé quát dân làng mau chóng hoàn thành nghi lễ hiến tế.
Ông ta là "người nuôi dưỡng", là nhân vật trọng tâm trong thôn, rất hùng hồn chỉ đạo: "Tôi sẽ phát triển bước nuôi dưỡng mới, sẽ có mẫu thể tốt hơn! Không cần phải lo, Thần sẽ vui khi chúng ta dâng cho ngài mẫu thể tươi mới nhất! Tất cả người tham dự sẽ có phần thưởng!"
Đúng lúc này, Nguyên Dục Tuyết quay lại nhìn các người chơi.
"Ngăn cản họ".
Đây là ý Âu Phục đọc được từ khẩu hình của cậu.
Tất nhiên rồi.
Đám Âu Phục không có ý kiến, cũng nhạy bén nhận ra Nguyên Dục Tuyết... Định một mình làm chuyện khác?
Nhưng chớp mắt sau thiếu niên đã biến mất. A Đao phản ứng rất nhanh, hắn nháy mắt, sau đó nhìn xung quanh muốn tìm kiếm bóng dáng cậu... Lại ngoài ý muốn phát hiện mình thất bại.
Lần đầu tiên các người chơi biết hóa ra tốc độ của Nguyên Dục Tuyết có thể nhanh tới như vậy, dù là thị lực đã được cường hóa của họ cũng khó mà phát hiện tung tích của thiếu niên gầy yếu.
Nghe thật đáng sợ. Vì nếu Nguyên Dục Tuyết là kẻ địch, hoặc giả như cậu chính là gián điệp, chỉ e họ sẽ gặp phải tình cảnh người còn chưa thấy đầu đã rơi xuống đất.
Vũ Khí Hình Người
Đánh giá:
Truyện Vũ Khí Hình Người
Story
Chương 304: Thôn Vàng Bạc (83)
10.0/10 từ 16 lượt.